Chương 156
Nhưng còn chưa kịp mừng thì nghe Nhạc Cận Ninh mở miệng lần nữa: “Có thể Niệm Ninh thật sự bắt nạt Niệm Tâm Như nhưng bây giờ cô ấy là mợ chủ nhà họ Nhạc, cô ấy muốn bắt nạt ai thì bắt nạt, mấy người có ý kiến à?”
Nghe Nhạc Cận Ninh bá đạo như thế khiến cho sắc mặt ba mẹ Niệm lúc trắng lúc xanh, nhưng một mực không thể phản bác. Vì Nhạc Cận Ninh quả thật có bản lĩnh này Ba Niệm vừa muốn há miệng nói gì, nhưng trong chớp mắt đối mặt ánh mắt của Nhạc Cận Ninh thì lời nói kẹt ở cuống họng, không mở miệng ra được.
Không quản chuyện thế nào, dù sao thân phận của Nhạc Cận Ninh ở đây, mặc dù trong lòng ông bực tức nữa cũng chỉ có thể nhịn mà phụ họa theo.
“Cậu Nhạc nói đúng lắm, có thể, có thể hôm nay đúng là quá nhiều chuyện, nhất thời không chú ý, hai người, còn không mau xin lỗi Niệm Ninh.” Ba Niệm liếc mắt ra hiệu với hai mẹ con bên cạnh, sợ thật sự sẽ đắc tội con rể quyền thế này.
Nhà họ Niệm không thể đắc tội nhà họ Nhạc. Niệm Tâm Như quả thực không thể tin nổi, rõ ràng cô ta bị tát, dựa vào đâu còn muốn cô ta xin lỗi con ả bần tiện Niệm Ninh kia? Vừa mới muốn phản bác thì bị mẹ Niệm lén nhéo một cái. Nhìn thấy ánh mắt của ba mẹ Niệm, lại nghĩ đến tâm quan trọng của Nhạc Cận Ninh với nhà họ Niệm nên cũng chỉ có thể cắn răng bấm bụng nuốt nhịn.
“Niệm Ninh, con xem mọi người đều là người một nhà, con người lớn không chấp kẻ nhỏ, tiểu Như là em con, nó còn nhỏ, không hiểu chuyện mới nói như vậy.” mẹ Niệm dù có trăm nghìn cái không muốn, nhưng cũng cân nhắc vì vinh hoa phú quý sau này, một câu xin lỗi có thể giải quyết chuyện thì đương nhiên vì cớ gì không làm.
Lúc này tươi cười phụ họa.
Nhưng không phải tất cả lời xin lỗi đều sẽ được người ta nhận lấy.
“Các người có thể xin lỗi, nhưng tôi có quyên không nhận, cơm cũng ăn đủ rồi, Cận Ninh, em mệt, chúng ta về thôi.” Niệm Ninh mệt thật sự, một ngày giày vò, toàn thân đều kêu gào muốn nghỉ ngơi.
Đương nhiên, chủ yếu là cô cũng không phải rất thích nhìn sắc mặt của người nhà họ Niệm.
Nếu như hôm nay không phải sợ Nhạc Cận Ninh muốn dẫn cô đến bệnh viện, nói gì cô cũng không tới đây.
“Được, nghe lời em.” Nhạc Cận Ninh đồng ý.
Lấy thân phận của anh mà đến dự lễ đính hôn của Niệm Tâm Như nhà họ Niệm cũng hoàn toàn là nể mặt Niệm Ninh.
Nếu như không vì Niệm Ninh thì đến tư cách để nhà họ Niệm gặp anh cũng không có.
Hai người đứng dậy rời khỏi.
Lúc Nhạc Cận Ninh đi tới cửa thì dừng bước, quay đầu liếc nhìn mấy người nhà họ Niệm, bá đạo tuyên bố: “Các người nhớ kỹ, Niệm Ninh là người phụ nữ của Nhạc Cận Ninh tôi, gây khó dễ cho cô ấy chính là đối nghịch với Nhạc Cận Ninh tôi, tự gánh hậu quả.”
Nhạc Cận Ninh lạnh lẽo nói, không mang theo chút hơi ấm nào, tựa như lời cảnh báo, không ngừng vang vọng trong tâm trí ba người nhà họ Niệm.
Trên đường về, Niệm Ninh nhớ lại nét mặt của mẹ Niệm và Niệm Tâm Như, vốn tâm tình ngột ngạt bỗng trở nên thoải mái.
Nét mặt lúc trắng lúc xanh của bọn họ, cô cũng thật là lần đầu thấy. Ệ Bị bọn họ chèn ép ức hiếp lâu như vậy, cảm giác khoan khoái như thế cũng là lần đầu tiên.