Trên thực tế, nếu Bạc Cận Ngôn tới trễ một giây, người tên Giản Dao có lẽ sẽ không còn tồn tại trên đời.

Nhờ ánh đèn di động lờ mờ, vành mắt Bạc Cận Ngôn đau như bị phỏng, thậm chí anh còn có thể cảm nhận được tầng sương mù rõ ràng dâng lên, bao trùm ánh mắt anh.

Sau đó anh chạy tới trước cái cột kia, nhìn vợ mình đang bị treo lơ lửng bằng dây thừng, một đầu dây xuyên qua cột.

Dây thừng đã bị người dùng dao cắt hơn nửa, chỉ còn mấy đoạn dây nhỏ, nghiêng ngả sắp rơi. Còn phía dưới Giản Dao là mặt đất cao ít nhất 15 mét. Nếu người rơi xuống, chỉ có thập tử nhất sinh.

Tim Bạc Cận Ngôn giống như bị một bàn tay hắc ám tàn nhẫn bắt lấy. Anh bắt được dây thừng, dùng lực kéo xuống, buộc chặt nút vào cột.

Anh cũng thấy rõ bộ dáng của Giản Dao lúc này. Quần áo tả tơi, cả người đầy máu và bụi bặm. Tấm vải dày che kín mắt cô, nước mắt rơi đầy mặt.

“Cận Ngôn… Cận Ngôn…” Cô nức nở khóc.

Bạc Cận Ngôn đã không còn thấy rõ, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như nước: “Đừng sợ, hiện tại anh sẽ kéo em xuống…”

Anh còn chưa nói hết.

Đột nhiên chỗ anh đứng sụp xuống. Trong nháy mắt hai người ngẩng đầu, cơ thể anh đã nhanh chóng rơi xuống.

“Cận Ngôn!” Giản Dao hoảng hốt gọi.

Đáp lại cô là tiếng nổ ầm ầm.

Có thứ gì đó va chạm với mặt đất.

Sau đó không còn bất cứ tiếng động nào nữa.

“Cận Ngôn… Cận Ngôn?” Giản Dao lơ lửng giữa không trung, lại đột nhiên cảm thấy như ở nơi đồng không mông quạnh. Nỗi sợ hãi giống như đêm tối đổ ụp xuống. Trước mắt cô tối sầm, rơi vào hôn mê.

Trong kho hàng, trong mật thất hắc ám này, cuối cùng đã khôi phục lại sự yên tĩnh.

Cô lơ lửng giữa không trung, anh ở dưới mặt đất.

Anh nói cô là con chim nhỏ, tự do bay lượn trên đỉnh đầu anh.

Còn anh là cây, rễ cây cắm sâu vào lòng đất tối tăm.

Bạc Cận Ngôn từ từ ngẩng đầu lên, cơn đau như dao nhọn sắc bén bổ vào đầu và cơ thể anh. Anh cảm giác được máu ở gáy đang không ngừng chảy ra. Anh từ từ đi từng bước một về phía trước, muốn đi khỏi nơi nồng nặc mùi máu tươi này. Anh luôn không thích máu của chính mình, nhưng dường như là vô ích. Bởi lẽ xung quanh toàn là máu, anh không thể đi ra được.

Anh đã hoàn toàn không còn nhìn thấy rõ. Cách lớp máu anh chỉ có thể mơ hồ phân biệt được Giản Dao còn đang bị treo trên đỉnh đầu anh, đã không còn bất cứ tiếng động nào. Theo bản năng anh vươn tay muốn với lên, nhưng phát hiện mình không nhấc nổi tay.

Mùi máu nồng nặc vây kín, tập kích. Trong lúc hốt hoảng, anh dường như nghe thấy tiếng còi. Trong lúc hốt hoảng, anh nhìn thấy một bóng người lao nhanh về phía Giản Dao. Trong lúc hốt hoảng, có người hô to: “Cảnh sát đây! Giơ tay lên!” “Giáo sư Bạc, giáo sư Bạc!”

“Giản Dao… Tử Ngộ…” Bạc Cận Ngôn khẽ gọi hai cái tên này.

Rồi sau đó rơi vào bóng tối đau khổ vô cùng vô tận.

Là ngày 27 tháng 6 năm đó, tổ điều tra án nghiên cứu tâm lý tội phạm đặc biệt cục cảnh sát thành phố, bị một đám côn đồ từ Mỹ đến tập kích. Bạc Cận Ngôn, Giản Dao, An Nham, Phương Thanh đều bị thương nghiêm trọng.

Phần tử tội phạm một kẻ bị thiêu chết, hai kẻ sau khi bị Bạc Cận Ngôn bắn trúng, bị cảnh sát bắt, đưa đi điều trị đã bỏ mạng.

Gió thổi lay động tấm rèm, tiếng sột soạt vang lên.

Trong hành lang, phòng bệnh yên lặng. Có cảnh sát đứng canh giữ ở cửa, mệt mỏi hút một điếu thuốc.

Lẵng hoa thăm hỏi từ cửa phòng bệnh kéo dài đến cuối hành lang.

Tất cả đều là do người nhà nạn nhân được bọn họ cứu thoát đưa tới.

Bỗng nhiên có gió thổi qua.

Bên đầu kia hành lang vang lên tiếng bước chân. Động tĩnh không hề nhỏ, cũng có ngọn đèn lóe lên, dường như có không ít người tới đây.

Người cảnh sát đang thi hành nhiệm vụ sửng sốt ngẩng đầu.

Một cô gái đi đằng trước, mặc áo khoác màu trắng, bên dưới là một chiếc váy dài lễ phục, kéo lê trên mặt đất. Giày cao gót phát ra tiếng trên sàn nhà đá hoa. Đi theo phía sau toàn là phóng viên, “Tách tách” không ngừng chụp ảnh cô.

“Cô Kim, xin hỏi tại sao cô lại tới bệnh viện? Là ai nhập viện vậy?”

“Cô Kim Hiểu Triết, là người yêu bí ẩn của cô nằm viện sao?”

Kim Hiểu Triết hoàn toàn không để ý, sắc mặt lanh như băng, tiếp tục đi.

Người cảnh sát thấy bọn họ càng ngày càng tới gần, tức giận, quát: “Các người làm gì đấy! Chỗ này là nơi dành cho người bệnh, không được phép tới gần!”

Các phóng viên bị dọa dừng bước.

Kim Hiểu Triết dừng lại, nhưng không lùi về phía sau, từ từ đi lên, hất cằm, nhìn người cảnh sát trẻ tuổi: “Cậu là cấp dưới của anh ấy?”

Người cảnh sát sửng sốt, Kim Hiểu Triết đã đẩy cửa, muốn đi vào.

Người cảnh sát: “Cô không thể đi vào!”

Kim Hiểu Triết ngước mắt nhìn cậu ta.

Người cảnh sát nhìn thấy nước trong mắt cô, trong nháy mắt cảm thấy hoảng hốt. Kim Hiểu Triết đẩy cửa đi vào, đóng cửa lại.

Người cảnh sát ngơ ngác đứng ở cửa, phía sau là đám phóng viên đang sục sôi.

Tiếng tranh cãi ầm ĩ, tiếng ồn ào, cuối cùng đã bị nhốt hết ngoài cửa.

Kim Hiểu Triết cởi áo khoác, đi đến bên cạnh giường người nọ.

Phương Thanh bị nổ nên diện mạo hoàn toàn thay đổi. Trên đầu quấn đầy băng, không nhìn ra được bộ dáng vốn tuấn lãng. Khuôn mặt tái nhợt như một bộ xương khô ở trước mặt cô. Bên cạnh còn có dụng cụ chứng tỏ tim anh ta còn đang đập.

Kim Hiểu Triết ngồi xuống, ghé vào đầu giường bật khóc.

“Phương Thanh… Phương Thanh…”

Không phải nói về sau mỗi ngày đều chờ em sao? Hiện tại anh muốn đi đâu?

Lại muốn bỏ em đi sao?

Giản Dao bị tiếng ầm ĩ ngoài cửa đánh thức.

Cô vừa tỉnh dậy, nhìn thấy bác sĩ ở bên cạnh, còn có một cảnh sát. Bọn họ đều đang đứng.

“Cô giáo Giản, cô tỉnh rồi? May quá, tôi đi thông báo cho toàn cục.” Người cảnh sát nói.

Bác sĩ cũng dịu dàng nói: “Giản Dao, nhìn nơi này. Có nhìn rõ không? Cô bị thương nặng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Yên tâm, tỉnh lại là tốt rồi.”

Giản Dao im lặng.

Không nói gì, cũng không hỏi gì hết.

Bác sĩ mang theo y tá im lặng, nhanh chóng làm một ít kiểm tra cho cô. Giản Dao vẫn không nhúc nhích, ánh mắt cô nhìn qua cửa, nhìn thấy hành lang, nhưng không nhìn thấy được phòng bệnh bên cạnh.

Một lát sau, mấy người cảnh sát đi vào. Tất cả đều dịu dàng an ủi: “Không sao là tốt rồi.” “Cô giáo Giản, mấy tháng này đừng cử động, gãy mấy xương rồi, phải tĩnh dưỡng cho tốt.” “Đúng vậy, phải nghỉ ngơi.”

Giản Dao nhìn bọn họ, khẽ nói: “Cám ơn.”

Có cảnh sát trẻ tuổi, trong mắt có ánh nước, cắn răng nhìn đi nơi khác.

Đúng vậy, ai mà không bật khóc khi nhìn thấy bộ dáng của cô và giáo sư Bạc khi ở trong kho hàng lúc ấy.

“Cận Ngôn… đâu?” Cuối cùng cô đã lên tiếng hỏi.

Những người khác đều im lặng, một cảnh sát già ngồi xuống bên cạnh giường, dịu dàng nói: “Giản Dao à, giáo sư Bạc có chút chuyện, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Yên tâm, đã được cấp cứu rồi.”

Đến tận lúc này khi tỉnh lại, ba hồn sáu phách của Giản Dao mới hoàn toàn trở về.

Khóe miệng cô khẽ cong lên, nhưng nụ cười này đầy bi thương.

“Anh ấy… xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của cô vô cùng bình tĩnh.

Mọi người im lặng.

Sau đó có người nói: “Giáo sư Bạc không còn nhìn được nữa. Màng mắt bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng đó không phải là vấn đề nghiêm trọng nhất, mà  bởi vì ngã từ chỗ cao xuống, máu bầm ở não đè lên thần kinh thị giác. Khả năng có thể chữa được là vô cùng thấp…”

Giản Dao vùng vẫy muốn ngồi dậy, nhưng bị mọi người vội vàng ngăn lại: “Hiện tại cô không thể cử động! Cử động là xương đâm vào nội tạng đấy! Đừng lo! Đừng lo! Bên chỗ giáo sư Bạc cũng đã có chúng tôi trông nom! Anh ấy vẫn còn đang hôn mê, anh ấy tỉnh lại, chúng tôi sẽ thông báo cho cô.”

Đúng là vẫn không có cách nào. Giản Dao nằm xuống.

Sau đó, tất cả mọi người đều rời đi, chỉ còn một cảnh sát canh giữ bên ngoài, để cho cô tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Trời dần tối, ngoài cửa sổ yên bình như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì. Giản Dao im lặng nằm, sau đó ngước mắt nhìn sao ngoài cửa sổ.

Không còn nhìn thấy ư?

Trong đầu cô hiện lên bộ dáng của Bạc Cận Ngôn. Anh nhìn cô, bộ dáng cười yếu ớt. Khi điều tra án, bộ dáng anh chăm chú. Buổi tối khi anh đọc sách, ánh mắt như chứa đựng hàng ngàn ngôi sao.

Anh khoan dung, bình tĩnh nhìn mỗi kẻ hại người, mỗi nạn nhân.

Từ nay về sau, đôi mắt có thể nhìn thấy tất cả tội ác thế gian, cuối cùng không còn mở ra được nữa sao?

Đôi mắt có khác gì là mạng sống của Bạc Cận Ngôn chứ?

Người kiêu ngạo như anh, sau khi tỉnh lại, sẽ đối mặt như thế nào đây?

Giản Dao nghiêng đầu, vùi mặt vào trong chăn, không cho tiếng khóc của mình phát ra quá lớn. Cô không nhìn thấy hình ảnh kia, nhưng lại giống như tận mắt chứng kiến, chúng không ngừng quanh quẩn trong đầu cô.

Bạc Cận Ngôn im lặng khuỵu xuống.

Cơ thể cao gầy của anh, áo sơ mi nhiễm đầy máu, tóc ngắn màu đen, nằm trên mặt đất, chỉ còn hơi thở thoi thóp.

Thời tiết rất tốt, đây là một căn phòng bên bờ sông, không biết ở chỗ cụ thể nào.

Trời xanh, mây trắng trôi lững lờ. Cá nhả bong bóng trên mặt nước, sóng gợn lăn tăn. Dưới nước có một tảng đá, trong suốt bất động.

Phó Tử Ngộ nằm dài trên ghế, đeo kính râm, cười nói: “Cận Ngôn, lại có cá rồi.”

Bạc Cận Ngôn quay đầu nhìn anh, không nói lời nào.

Phó Tử Ngộ nói tiếp: “Năm nay nên cử hành hôn lễ với Giản Dao đi. Tiếc là tớ không thể tới rồi. Hôn lễ chuẩn bị tốt một chút, lãng mạn một chút, đừng quá bảo thủ.”

Bạc Cận Ngôn nhìn anh, hỏi: “Tại sao cậu không thể tới chứ?”

Phó Tử Ngộ im lặng một lát, đáp: “Bởi vì tớ phải đi đến một nơi rất xa. Nơi đó không có ký ức, không có niềm vui, cũng không có thất vọng và tội phạm. Cận Ngôn, không sao đâu. Đời này tớ đã sống đủ rồi. Có người yêu tuyệt vời nhất, kết giao với người bạn tốt nhất, đến nơi đẹp nhất, uống rượu ngon nhất. Tất cả đều rất tốt, tớ may mắn hơn nhiều so với cậu.”

Bạc Cận Ngôn im lặng.

Nước mắt từ từ trong hốc mắt anh chảy ra.

Phó Tử Ngộ vẫn không nhìn anh, cho nên Bạc Cận Ngôn không thấy rõ mặt của Phó Tử Ngộ. Anh dường như rất vui sướng lại cũng rất bi thương. Anh luôn nhìn về phương xa, nhìn về nơi Bạc Cận Ngôn vĩnh viễn không đến được.

“Cận Ngôn, đừng để trong lòng.” Anh nói, “Tớ không trách cậu. Là lỗi của tớ, tớ nên nói trước với cậu, tớ chỉ muốn… Vũ Mông cô ấy…”

Bạc Cận Ngôn chợt cười, nhưng là nụ cười tự giễu: “Không, là tớ sơ suất. Nếu tớ quan tâm cậu thêm một chút, nếu tớ xuất thêm tinh lực, đi điều tra Hàn Vũ Mông, cậu sẽ không phải chết. Mọi người sẽ không xảy ra chuyện. Là lỗi của tớ, hiện tại tớ không có cách nào bù đắp được.”

Phó Tử Ngộ lắc đầu: “Đừng nghĩ như vậy, mạng của tớ là mạng, chẳng lẽ mạng của đám sinh viên không phải là mạng sao? Trước đây cậu luôn là người hoàn thành trách nhiệm trong phạm vi của mình. Đừng để chuyện này lưu lại trong lòng cậu.”

Nhưng Bạc Cận Ngôn vẫn không nói lời nào.

“Tớ sắp phải đi rồi.” Phó Tử Ngộ chống tay vào ghế đứng lên, đập đập tay, giống như mọi ngày, “Sau này cậu tính làm thế nào? Mắt cậu đã không còn nhìn thấy rồi, về sau, phải đi con đường thế nào đây?”

Bạc Cận Ngôn im lặng rất lâu.

Hóa ra hai mắt của anh đã không còn nhìn thấy rồi sao?

Ve khẽ kêu lên ở phía sau hai người, đây là giữa ngày hè nào đó trong ký ức sao?

Bạc Cận Ngôn nói: “Tớ sẽ rời đi một thời gian.”

“Rời đi? Đi đâu?”

“Mục tiêu của những kẻ đó là tớ, còn chưa bắt được thủ phạm thì tớ còn chưa báo thù được cho cậu.” Bạc Cận Ngôn đáp, “Hơn nữa hiện tại tớ đã không còn nhìn thấy. Ở lại bên cạnh Giản Dao chỉ tăng thêm nguy hiểm cho cô ấy thôi. Lúc này, tớ cũng không thể bảo vệ được cho cô ấy.”

Phó Tử Ngộ khẽ vỗ vai anh.

Sau đó, bầu trời mờ dần, nước sông cũng nhạt dần.

Tất cả đều mờ dần, kể cả Phó Tử Ngộ.

Bạc Cận Ngôn từ từ mở mắt.

Nhưng thế giới đã trở nên tối đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện