Động tĩnh trên giường càng lúc càng lớn.
Hoắc Niệm Hoài nguyên nghĩ nhấc chân muốn đá, nhưng bất quá một lát công phu, hai chân trắng nõn kia liền bò lên thắt lưng Vô Ảnh, hùa theo động tác của hắn.
Cách hồi lâu, tiếng thở dốc mới dần dần bình phục lại.
Ngoài cửa sổ sắc trời dần sáng, Hoắc Niệm Hoài nằm bên người Vô Ảnh, theo thói quen thân thủ đi trạc trạc má lúm đồng tiền của y, có chút thở phì phì hỏi: “Vì cái gì mê dược của ta không đối phó được ngươi?”
Vô Ảnh không lưu tình chút nào chụp lấy tay hắn, lạnh lùng đáp: “Ta trước khi uống rượu, đã vận công kháng độc.”
“Thì ra là thế.” Hoắc Niệm Hoài gật gật đầu, ngón tay không ngừng cố gắng chà đạp hai má người nào đó, lại hỏi, “Kia vì sao nhiếp hồn đại pháp luôn mất đi hiệu lực?”
“Ngươi khi sử dụng nhiếp hồn đại pháp với ta, trong lòng nghĩ cái gì?”
Hoắc Niệm Hoài giật mình, bật thốt lên nói: “Đương nhiên là làm cho ngươi yêu ta.”
“Kia không phải sao?” Vô Ảnh nửa khép con ngươi, không chút để ý nói một câu, “Ta vốn yêu ngươi, làm sao còn có thể chịu khống chế của nhiếp hồn đại pháp?”
“……”
Một trận lặng im.
Tiếp theo nhanh chóng chợt nghe Hoắc Niệm Hoài “A” kêu ra tiếng đến, sắc mặt trong chốc lát xanh lại trong chốc lát hồng, trông rất đẹp mắt.
Vô Ảnh ánh mắt tà trứ nhìn hắn, trên mặt như trước không chút biểu tình.
Hoắc Niệm Hoài thế là rút ngón tay về, cúi người ở trên cổ y gặm cắn thật mạnh, một bộ hung thần ác sát kia, không biết làm cho bao nhiêu người sợ hãi.
Vô Ảnh lại chỉ đảo cặp mắt trắng dã, mặc hắn hồ nháo.
Gây sức ép một hồi lâu, Hoắc Niệm Hoài mới dừng lại đến thở hổn hển, lại tựa đầu tiến đến bên tai Vô Ảnh, hung tợn nói: “Câu nói vừa rồi, ngươi lặp lại lần nữa cho ta nghe.”
“Câu nào?”
“Câu nói ngươi yêu ta.”
Vô Ảnh nhẹ nhàng hanh một tiếng, không để ý tới hắn.
“Triệu Thanh An!”
Có tai như điếc
“Vô Ảnh!”
Hờ hững.
“Hỗn đản!”
Vô động vô trung. (Không nói không động)
Hoắc Niệm Hoài cắn chặt răng, tuy rằng còn có đống lớn lời mắng chửi, lại ngạnh sinh sinh nuốt trở về, chỉ xốc chăn xoay người xuống giường, lung tung chụp vào vài món xiêm y, bước đi ra cửa. Một lát sau lại lộn trở lại, đem thứ gì đó ném lên người Vô Ảnh, vô thanh vô tức vòng đi ra ngoài.
Vô Ảnh nâng mất, thân thủ đem thứ gì đó vừa cầm trong tay lên nhìn, lại sợ đến phát run.
Bất quá là kiện phổ hắc y trường bào bình thường, kiểu dáng cùng bộ ngày thường y hay mặc cũng giống nhau, nhưng cổ áo cùng cổ tay áo lại dùng ngân tuyến thêu vài miếng trúc diệp, xem đến thập phần rất khác biệt.
Gia khỏa kia vừa rồi mắng y cái gì? Hỗn đản?
Chân chính khẩu thị tâm phi.
Vô Ảnh liếc mắt nhìn xiêm y bị Hoắc Niệm Hoài xé hư đem qua, chậm rãi thay bộ hắc y này, gương mặt xưa này lạnh lùng dần lộ ra tươi cười ── đôi mắt mèo hắc bạch phân minh, lúm đồng tiền nhợt nhạt giáp bên má, thật sự động lòng người.
Nhưng khi hắn chuẩn bị tốt hết thảy, khi chậm rãi tiêu sái xuống giường, chợt thấy hai chân mềm nhũn, “Phanh” một tiếng ngã trên mặt đất, không thể động đậy.
“Ha ha!”
Ngoài cửa phòng lập tức vang lên một trận tiếng vỗ tay hoan nghênh.
Tiếp theo đó, Hoắc Niệm Hoài cười tủm tỉm đẩy cửa mà vào, chuyển mắt nhìn Vô Ảnh ngã trên mặt đất một vòng, đạo: “Tư vị của mê dược không tồi đi? Ta lần này thụ giáo huấn, đổi biện pháp đối phó ngươi.”
“Độc hạ trên y phục?”
“Đúng vậy.”
“Nhàm chán.” Vô Ảnh nhắm lại con ngươi, lại là hừ lạnh.
Hoắc Niệm Hoài động thủ đem người từ trên mặt đất tha về tới trên giường, đắc ý dào dạt áp lên, ngữ khí ngả ngớn nói: “Ngươi không chịu nói câu kia cũng không quan hệ, ta dù sao còn có rất nhiều thủ đoạn khiến ngươi nói.”
Một mặt nói, một mặt cúi đầu chống lên tránVô Ảnh, trong mắt nước gợn trong suốt, ánh mắt chậm rãi trở nên kỳ lạ. Thanh âm hắn lại thấp trầm khàn khàn, mang theo vô tận ý tứ hấp dẫn hàm xúc: “Triệu Thanh An, ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, được không?”
…… Lại là nhiếp hồn đại pháp.
Vô Ảnh hô hấp cứng lại, khuôn mặt hết đổi lại biến, thoáng chốc có chút cứng ngắc. Nhưng lập tức khôi phục lại, bình tĩnh nhìn lại Hoắc Niệm Hoài, trên mặt mang vài phần ngẩn ngơ vẻ, ngọt ngào cười nói: “Hảo.”
“Di?” Lần này đến phiên Hoắc Niệm Hoài ngẩn ngơ, thầm nghĩ, thanh âm Vô Ảnh có thể…… ôn nhu êm tai như thế?
Còn chưa kịp phục hồi tinh thần, Vô Ảnh trước đã chớp chớp đôi mắt đá mèo xinh đẹp kia, ủy ủy khuất khuất niệm: “Ca ca, tay chân ta không động đậy được.”
Ai? Ca ca?
Đây là xưng hô của rất nhiều năm trước đi?
Hoắc Niệm Hoài ngốc lăng càng thêm lợi hại, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú mềm mại kia của Vô Ảnh, vội vàng lấy ra giải dược đến uy y ăn.
Vô Ảnh hai tay vừa có thể động, liền chặt chẽ ôm lấy bả vai Hoắc Niệm Hoài, tiến đến bên môi hắn thật mạnh hôn một cái, nhuyễn thanh nói: “Ca ca, ta yêu ngươi.”
Khóe mắt ướt sũng, nụ cười ngọt ngào đáng yêu, rõ ràng là tính tình của thiếu niên thanh tú hơn mười năm trước kia.
Nguyên lai, sau khi Vô Ảnh trúng nhiếp hồn đại pháp sẽ là bộ dáng như vậy.
Hoắc Niệm Hoài đến lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, âm thầm hối hận không sớm phát hiện bí mật này. Nếu không, hắn mới mặc kệ nhiếp hồn đại pháp có thể hay không mất đi hiệu lực, khẳng định sẽ sử dụng lại, sử dụng lại sử dụng……
Nghĩ vậy, kìm lòng không được hôn trụ lên môi Vô Ảnh, một mặt hồi tưởng thiếu niên ngày trước luôn chạy theo hắn, một mặt thấp giọng nỉ non nói: “Triệu Thanh An, ta cũng yêu ngươi.”
“Gạt người.” Vô Ảnh trên mặt vẫn là biểu tình thiên chân vô tà kia, ngón tay lại xuất kỳ bất ý điểm trúng huyệt đạo của Hoắc Niệm Hoài, cười nói, “Ca ca ngươi mỗi lần đều gạt ta như thế. Chỉ cần không lưu ý một chút…khẳng định lại chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.”
Hoắc Niệm Hoài thình lình bị điểm huyệt, tất nhiên là giật mình không nhỏ, chờ khi phản ứng lại, đã bị Vô Ảnh trở thân. Phong thuỷ luân lưu chuyển, đổi thành hắn bị bắt ghé vào trên giường, vừa động cũng không thể động.
“Ca ca, ta phải làm sao mới có thể đem ngươi giữ ở bên người?” Hô hấp nóng rực của Vô Ảnh gần ở bên tai, hai tay lại thuận thế từ thắt lưng hắn trượt xuống tiếp nữa, từng chút xoa xoa chân hắn, khẽ cười nói, “Hay là đem hai chân ngươi đánh gãy, cho ngươi không đi được?”
Thân thể Hoắc Niệm Hoài run lên.
Vô Ảnh liền cúi đầu cười rộ lên, ngón tay tiếp tục ở trên người hắn lưu luyến, cuối cùng sờ soạng tìm được huyệt khẩu bí ẩn kia, hung hăng tiến vào.
“Ngô……” Hoắc Niệm Hoài kêu rên ra tiếng, tóc bị Vô Ảnh xả trứ, sau cổ lại bị khinh khi gặm cắn, khiến hắn toàn thân như nhũn ra, không chịu khống chế tiếp tục trầm luân.
Vô Ảnh tuy rằng gợi lên *** của Hoắc Niệm Hoài, cũng không giống ngày thường lập tức thỏa mãn hắn, ngược lại dù bận vẫn ung dung lấy tay chỉ gây xích mích, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại: “Ca ca, ngươi có nghe lời ta hay không?”
Nghe lời? Người nên nghe lời là y mới đúng!
“Vẫn ở lại bên người ta……”
Nằm mơ!
“Mất hứng? Kia đành phải trước cắt chân của ngươi.”
Sách!
Đây là hiệu quả của nhiếp hồn đại pháp?
Hoặc là…… căn bản là bản tính của người nào đó!
Trong hoảng hốt, ngón tay trong cơ thể Hoắc Niệm Hoài tàn sát bừa bãi cuối cùng cũng rút ra ngoài, ngược lại thay thế là dục vọng nóng bỏng cứng rắn, hung hăng trên đâm vào nơi tối mẫn cảm của hắn.
“A……”
Hoắc Niệm Hoài thất thanh kêu lên, cảm giác cự vật kia tiến tiến xuất xuất, Vô Ảnh lại nhẹ nhàng cắn vành tai hắn, một lần gọi: “Ca ca, ca ca, ngươi quay đầu lại nhìn ta một cái a……”
Tiếng nói kia vừa thấp vừa ách, mang theo nhu tình kiệt lực áp chế.
Vào nhiều năm trước, khi thiếu niên thanh tú kia ngã trên mặt đất, dùng ánh mắt tựa như yêu lại tựa như hận nhìn hắn, chính là muốn nói một câu này đi?
Hoắc Niệm Hoài trong lòng chấn động, đáy mắt nổi lên sương mù mênh mông, dũng đạo nóng cháy ôm chặt dục vọng cứng rắn, rất nhanh liền ý loạn tình mê.
Đáng chết!
Sao mỗi lần đều bị người nào đó ăn gắt gao?
Hắn học nhiếp hồn đại pháp…… đến tột cùng là dùng để làm gì a?
END 32
HOÀN
Hoắc Niệm Hoài nguyên nghĩ nhấc chân muốn đá, nhưng bất quá một lát công phu, hai chân trắng nõn kia liền bò lên thắt lưng Vô Ảnh, hùa theo động tác của hắn.
Cách hồi lâu, tiếng thở dốc mới dần dần bình phục lại.
Ngoài cửa sổ sắc trời dần sáng, Hoắc Niệm Hoài nằm bên người Vô Ảnh, theo thói quen thân thủ đi trạc trạc má lúm đồng tiền của y, có chút thở phì phì hỏi: “Vì cái gì mê dược của ta không đối phó được ngươi?”
Vô Ảnh không lưu tình chút nào chụp lấy tay hắn, lạnh lùng đáp: “Ta trước khi uống rượu, đã vận công kháng độc.”
“Thì ra là thế.” Hoắc Niệm Hoài gật gật đầu, ngón tay không ngừng cố gắng chà đạp hai má người nào đó, lại hỏi, “Kia vì sao nhiếp hồn đại pháp luôn mất đi hiệu lực?”
“Ngươi khi sử dụng nhiếp hồn đại pháp với ta, trong lòng nghĩ cái gì?”
Hoắc Niệm Hoài giật mình, bật thốt lên nói: “Đương nhiên là làm cho ngươi yêu ta.”
“Kia không phải sao?” Vô Ảnh nửa khép con ngươi, không chút để ý nói một câu, “Ta vốn yêu ngươi, làm sao còn có thể chịu khống chế của nhiếp hồn đại pháp?”
“……”
Một trận lặng im.
Tiếp theo nhanh chóng chợt nghe Hoắc Niệm Hoài “A” kêu ra tiếng đến, sắc mặt trong chốc lát xanh lại trong chốc lát hồng, trông rất đẹp mắt.
Vô Ảnh ánh mắt tà trứ nhìn hắn, trên mặt như trước không chút biểu tình.
Hoắc Niệm Hoài thế là rút ngón tay về, cúi người ở trên cổ y gặm cắn thật mạnh, một bộ hung thần ác sát kia, không biết làm cho bao nhiêu người sợ hãi.
Vô Ảnh lại chỉ đảo cặp mắt trắng dã, mặc hắn hồ nháo.
Gây sức ép một hồi lâu, Hoắc Niệm Hoài mới dừng lại đến thở hổn hển, lại tựa đầu tiến đến bên tai Vô Ảnh, hung tợn nói: “Câu nói vừa rồi, ngươi lặp lại lần nữa cho ta nghe.”
“Câu nào?”
“Câu nói ngươi yêu ta.”
Vô Ảnh nhẹ nhàng hanh một tiếng, không để ý tới hắn.
“Triệu Thanh An!”
Có tai như điếc
“Vô Ảnh!”
Hờ hững.
“Hỗn đản!”
Vô động vô trung. (Không nói không động)
Hoắc Niệm Hoài cắn chặt răng, tuy rằng còn có đống lớn lời mắng chửi, lại ngạnh sinh sinh nuốt trở về, chỉ xốc chăn xoay người xuống giường, lung tung chụp vào vài món xiêm y, bước đi ra cửa. Một lát sau lại lộn trở lại, đem thứ gì đó ném lên người Vô Ảnh, vô thanh vô tức vòng đi ra ngoài.
Vô Ảnh nâng mất, thân thủ đem thứ gì đó vừa cầm trong tay lên nhìn, lại sợ đến phát run.
Bất quá là kiện phổ hắc y trường bào bình thường, kiểu dáng cùng bộ ngày thường y hay mặc cũng giống nhau, nhưng cổ áo cùng cổ tay áo lại dùng ngân tuyến thêu vài miếng trúc diệp, xem đến thập phần rất khác biệt.
Gia khỏa kia vừa rồi mắng y cái gì? Hỗn đản?
Chân chính khẩu thị tâm phi.
Vô Ảnh liếc mắt nhìn xiêm y bị Hoắc Niệm Hoài xé hư đem qua, chậm rãi thay bộ hắc y này, gương mặt xưa này lạnh lùng dần lộ ra tươi cười ── đôi mắt mèo hắc bạch phân minh, lúm đồng tiền nhợt nhạt giáp bên má, thật sự động lòng người.
Nhưng khi hắn chuẩn bị tốt hết thảy, khi chậm rãi tiêu sái xuống giường, chợt thấy hai chân mềm nhũn, “Phanh” một tiếng ngã trên mặt đất, không thể động đậy.
“Ha ha!”
Ngoài cửa phòng lập tức vang lên một trận tiếng vỗ tay hoan nghênh.
Tiếp theo đó, Hoắc Niệm Hoài cười tủm tỉm đẩy cửa mà vào, chuyển mắt nhìn Vô Ảnh ngã trên mặt đất một vòng, đạo: “Tư vị của mê dược không tồi đi? Ta lần này thụ giáo huấn, đổi biện pháp đối phó ngươi.”
“Độc hạ trên y phục?”
“Đúng vậy.”
“Nhàm chán.” Vô Ảnh nhắm lại con ngươi, lại là hừ lạnh.
Hoắc Niệm Hoài động thủ đem người từ trên mặt đất tha về tới trên giường, đắc ý dào dạt áp lên, ngữ khí ngả ngớn nói: “Ngươi không chịu nói câu kia cũng không quan hệ, ta dù sao còn có rất nhiều thủ đoạn khiến ngươi nói.”
Một mặt nói, một mặt cúi đầu chống lên tránVô Ảnh, trong mắt nước gợn trong suốt, ánh mắt chậm rãi trở nên kỳ lạ. Thanh âm hắn lại thấp trầm khàn khàn, mang theo vô tận ý tứ hấp dẫn hàm xúc: “Triệu Thanh An, ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, được không?”
…… Lại là nhiếp hồn đại pháp.
Vô Ảnh hô hấp cứng lại, khuôn mặt hết đổi lại biến, thoáng chốc có chút cứng ngắc. Nhưng lập tức khôi phục lại, bình tĩnh nhìn lại Hoắc Niệm Hoài, trên mặt mang vài phần ngẩn ngơ vẻ, ngọt ngào cười nói: “Hảo.”
“Di?” Lần này đến phiên Hoắc Niệm Hoài ngẩn ngơ, thầm nghĩ, thanh âm Vô Ảnh có thể…… ôn nhu êm tai như thế?
Còn chưa kịp phục hồi tinh thần, Vô Ảnh trước đã chớp chớp đôi mắt đá mèo xinh đẹp kia, ủy ủy khuất khuất niệm: “Ca ca, tay chân ta không động đậy được.”
Ai? Ca ca?
Đây là xưng hô của rất nhiều năm trước đi?
Hoắc Niệm Hoài ngốc lăng càng thêm lợi hại, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú mềm mại kia của Vô Ảnh, vội vàng lấy ra giải dược đến uy y ăn.
Vô Ảnh hai tay vừa có thể động, liền chặt chẽ ôm lấy bả vai Hoắc Niệm Hoài, tiến đến bên môi hắn thật mạnh hôn một cái, nhuyễn thanh nói: “Ca ca, ta yêu ngươi.”
Khóe mắt ướt sũng, nụ cười ngọt ngào đáng yêu, rõ ràng là tính tình của thiếu niên thanh tú hơn mười năm trước kia.
Nguyên lai, sau khi Vô Ảnh trúng nhiếp hồn đại pháp sẽ là bộ dáng như vậy.
Hoắc Niệm Hoài đến lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, âm thầm hối hận không sớm phát hiện bí mật này. Nếu không, hắn mới mặc kệ nhiếp hồn đại pháp có thể hay không mất đi hiệu lực, khẳng định sẽ sử dụng lại, sử dụng lại sử dụng……
Nghĩ vậy, kìm lòng không được hôn trụ lên môi Vô Ảnh, một mặt hồi tưởng thiếu niên ngày trước luôn chạy theo hắn, một mặt thấp giọng nỉ non nói: “Triệu Thanh An, ta cũng yêu ngươi.”
“Gạt người.” Vô Ảnh trên mặt vẫn là biểu tình thiên chân vô tà kia, ngón tay lại xuất kỳ bất ý điểm trúng huyệt đạo của Hoắc Niệm Hoài, cười nói, “Ca ca ngươi mỗi lần đều gạt ta như thế. Chỉ cần không lưu ý một chút…khẳng định lại chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.”
Hoắc Niệm Hoài thình lình bị điểm huyệt, tất nhiên là giật mình không nhỏ, chờ khi phản ứng lại, đã bị Vô Ảnh trở thân. Phong thuỷ luân lưu chuyển, đổi thành hắn bị bắt ghé vào trên giường, vừa động cũng không thể động.
“Ca ca, ta phải làm sao mới có thể đem ngươi giữ ở bên người?” Hô hấp nóng rực của Vô Ảnh gần ở bên tai, hai tay lại thuận thế từ thắt lưng hắn trượt xuống tiếp nữa, từng chút xoa xoa chân hắn, khẽ cười nói, “Hay là đem hai chân ngươi đánh gãy, cho ngươi không đi được?”
Thân thể Hoắc Niệm Hoài run lên.
Vô Ảnh liền cúi đầu cười rộ lên, ngón tay tiếp tục ở trên người hắn lưu luyến, cuối cùng sờ soạng tìm được huyệt khẩu bí ẩn kia, hung hăng tiến vào.
“Ngô……” Hoắc Niệm Hoài kêu rên ra tiếng, tóc bị Vô Ảnh xả trứ, sau cổ lại bị khinh khi gặm cắn, khiến hắn toàn thân như nhũn ra, không chịu khống chế tiếp tục trầm luân.
Vô Ảnh tuy rằng gợi lên *** của Hoắc Niệm Hoài, cũng không giống ngày thường lập tức thỏa mãn hắn, ngược lại dù bận vẫn ung dung lấy tay chỉ gây xích mích, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại: “Ca ca, ngươi có nghe lời ta hay không?”
Nghe lời? Người nên nghe lời là y mới đúng!
“Vẫn ở lại bên người ta……”
Nằm mơ!
“Mất hứng? Kia đành phải trước cắt chân của ngươi.”
Sách!
Đây là hiệu quả của nhiếp hồn đại pháp?
Hoặc là…… căn bản là bản tính của người nào đó!
Trong hoảng hốt, ngón tay trong cơ thể Hoắc Niệm Hoài tàn sát bừa bãi cuối cùng cũng rút ra ngoài, ngược lại thay thế là dục vọng nóng bỏng cứng rắn, hung hăng trên đâm vào nơi tối mẫn cảm của hắn.
“A……”
Hoắc Niệm Hoài thất thanh kêu lên, cảm giác cự vật kia tiến tiến xuất xuất, Vô Ảnh lại nhẹ nhàng cắn vành tai hắn, một lần gọi: “Ca ca, ca ca, ngươi quay đầu lại nhìn ta một cái a……”
Tiếng nói kia vừa thấp vừa ách, mang theo nhu tình kiệt lực áp chế.
Vào nhiều năm trước, khi thiếu niên thanh tú kia ngã trên mặt đất, dùng ánh mắt tựa như yêu lại tựa như hận nhìn hắn, chính là muốn nói một câu này đi?
Hoắc Niệm Hoài trong lòng chấn động, đáy mắt nổi lên sương mù mênh mông, dũng đạo nóng cháy ôm chặt dục vọng cứng rắn, rất nhanh liền ý loạn tình mê.
Đáng chết!
Sao mỗi lần đều bị người nào đó ăn gắt gao?
Hắn học nhiếp hồn đại pháp…… đến tột cùng là dùng để làm gì a?
END 32
HOÀN
Danh sách chương