Hoắc Niệm Hoài ngoài miệng nói không đi tìm Triệu Băng gây phiền phức, thực tế lại sớm nhanh chóng bắt người đưa về tra tấn, cho nên từng thời khắc đều sai người chú ý động tĩnh bên kia.
Sau nửa tháng, quả nhiên cho hắn tìm được cơ hội. Nguyên lai Vô Ảnh không biết vì cái gì lại cùng Triệu Băng đại sảo một trận, một mình chạy ra đi tiêu dao, mà Triệu Băng lại tùy tiện chỉ dẫn theo vài thị vệ trên đường phố loạn dạo.
Hoắc Niệm Hoài tự nhiên sẽ không bỏ qua loại thời cơ này, vội vàng ra lệnh cho thủ hạ đem người bắt về, nhưng không vôi động thủ, chỉ đem hắn nhốt tại Bách Hoa lâu, kiên nhẫn chờ đợi.
Kết quả đến chạng vạng ngày hôm sau, một hắc y thanh niên xông tới cứu Triệu Băng.
Hoắc Niệm Hoài biết được, không những không sinh khí, ngược lại câu thần cười rộ lên, giống như thứ hắn chờ đợi chính là giờ khắc này.
Nguyên lai hắn tuy là Lạc Hoa các Các chủ, nhưng không thích động thủ giết người, chỉ thích đem người tra tấn đến sống không bằng chết. Hắn nửa tháng này luôn cân nhắc phải đối phó họ Triệu như thế nào, cuối cùng nhớ lại bản thân từng phái một sát thủ đến bên người Triệu Băng nằm vùng. Sát thủ kia trúng nhiếp hồn đại pháp của hắn, đối với chủ tử trung thành và tận tâm, tuy đã hơn vài năm, nhưng cũng đã có được tín nhiệm của Triệu Băng.
Mà hắn hiện giờ phải làm, chính là cởi bỏ nhiếp hồn đại pháp trên người sát thủ kia, lệnh cho hắn từng đao từng đao đem thịt Triệu Băng cắt bỏ…… Đến lúc đó tình cảnh huyết nhục mơ hồ kia, thật sự là hảo ngoạn.
Hoắc Niệm Hoài càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, nhịn không được thấp cười ra tiếng, ngay cả ánh mắt cũng so với bình thường sáng ngời hơn vài phần. Hắn một mặt ra lệnh cho thủ hạ vây đổ hai người kia, một mặt chậm rãi thay đổi một thân xiêm y, theo mật đạo đi vào.
Đợi khi đuổi kịp hai người kia, hắc y thanh niên đang bị một đám sát thủ vây công, Triệu Băng nhíu mi ở bên cạnh, thần tình vô cùng lo lắng.
Hoắc Niệm Hoài cảm thấy thú vị, cố ý từ một nơi bí mật gần đó nấp trong chốc lát, rồi mới chậm rãi đi về phía trước, cười nói: “Vương gia, chúng ta lại gặp mặt.”
“Hoắc công tử thật đúng là âm hồn không tiêu tan.” Triệu Băng trừng mắt nhìn, nói, “Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào?”
“Không có gì, chẳng qua ta vừa thấy người họ Triệu liền cảm thấy không thoải mái, phải hảo hảo tra tấn bọn họ một phen mới có thể hết giận.” Thanh âm Hoắc Niệm Hoài ôn nhu vô cùng, trong mắt đã có hàn băng sắc bén lóe ra.
Triệu Băng trong tâm vừa động, biết hắn đã muốn động sát ý, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía hắc y thanh niên đang đánh nhau kia, bật thốt lên nói: “Đừng quên, chính ngươi cũng họ Triệu……”
Còn chưa nói xong, Hoắc Niệm Hoài đã là sắc mặt phi biến, quanh thân sát khí đại thịnh. Nhưng lập tức lại thu liễm trở về, cười khanh khách nói: “Ta hiện giờ họ Hoắc, cùng người Triệu gia vô tình vô nghĩa các ngươi, một chút quan hệ cũng không có.”
Vừa nói, vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay.
Đao thanh kiếm ảnh lập tức dừng lại, một đám sát thủ được huấn luyện kia đồng thời lui xuống.
Hắc y thanh niên nguyên bản bị vây công ngẩn người, vội vàng vọt tới bên người Triệu Băng, hỏi: “Vương gia, có bị thương không?”
Triệu Băng lắc đầu, còn chưa tới kịp nói chuyện, Hoắc Niệm Hoài trước hết nghiêng đầu cười yếu ớt, nhẹ nhàng niệm ra một chữ: “Dạ.”
Tiếng nói kia thấp nhu khàn khàn, mang theo nồng đậm ý tứ hấp dẫn hàm xúc.
Dạ là tên của hắc y thanh niên khi là sát thủ, sau khi hắn nghe thấy, thân thể lập tức cứng lại, rất chậm rất chậm quay lại đầu. Kết quả khi vừa chống lại ánh mắt của Hoắc Niệm Hoài, cả người liền bất động, gương mặt nguyên bản không chút biểu tình kia trở nên vặn vẹo, con ngươi đen âm trầm, giống như đang chịu đựng thống khổ to lớn.
Hoắc Niệm Hoài thấy hắn như vậy, không khỏi đắc ý dào dạt mà khẽ cười, nói: “Dạ, có nhớ nhiệm vụ ta đã giao cho ngươi không?”
Dạ cắn cắn môi dưới, nắm tay nắm chặt lại buông ra, thanh âm thấp trầm: “Sát!”
“Rất tốt.” Hoắc Niệm Hoài cười ha ha, gương mặt phong tình vạn chủng, thật sự động lòng người, “Ngươi liền thay ta đem tên họ Triệu này giết đi. Nhớ rõ đem từng khối thịt của hắn cắt bỏ, ngàn vạn lần đừng cho hắn chết được thống khoái.”
“…… Vâng”
Dạ nhẹ nhàng đáp một tiếng, nắm chặt trong tay thanh trường kiếm, hướng về gương mặt Triệu Băng. Hắn giờ phút này lại khôi phục thành gương mặt vô tình không chút biểu cảm, con ngươi đen tử khí trầm trầm, trên mặt một mảng trống rỗng, xem đến vạn phần quỷ dị.
Duy độc tay cầm kiếm là cực kì ổn định, từng chút từng chút hướng Triệu Băng huy đến.
Triệu Băng hiển nhiên không dự liệu sẽ phát sinh loại kịch biến này, trên mặt biểu tình xám trắng một mảnh, mà ngay cả thân thể cũng không thể động đậy.
Hoắc Niệm Hoài vô cùng vừa lòng với kết quả như vậy, một tay hạ xuống, cười dài ở bên cạnh nhìn.
Mắt thấy Dạ vung kiếm lên, mắt thấy một kiếm kia đang đâm về hướng bả vai Triệu Băng, mắt thấy…… Dạ đột nhiên nâng lên tay trái, không lưu tình chút nào huy về phía cánh tay phải của mình, thanh kiếm bị đánh bày ra ngoài.
“Phanh!”
Trường kiếm rơi xuống đất thật mạnh, thanh âm thanh thúy chói tai, kích cho mọi người đều chấn động.
Hoắc Niệm Hoài lại thay đổi sắc mặt, trừng mắt to không dám tin, cắn răng nói: “Không có khả năng! Nhiếp hồn đại pháp của ta sao lại mất đi hiệu lực như vậy?”
Nhiếp hồn đại pháp là tuyệt học của Lạc Hoa các truyền lại cho đời sau, chỉ có một mình đương gia mới có tư cách tu luyện. Người bị nhiếp hồn đại pháp khống chế, giống như mất đi tâm thần, ngay cả đối với người vô cùng thân cận cũng sẽ động thủ chém giết.
Hoắc Niệm Hoài xưa nay tự phụ võ công, luyện được tối lô hỏa thuần thanh, một môn công phu như vậy, nhưng hôm nay lại biết nó không hề có tác dụng, làm sao có thể không sợ hãi? Chẳng lẽ là hắn vừa rồi quá mức nóng vội, chưa cởi bỏ ám chỉ đã hạ ngày trước?
Hoắc Niệm Hoài thất thần, ngay cả khi chủ tớ hai người kia từ trước mặt hắn đào tẩu cũng không phát giác, chờ khi tỉnh táo lại, hai người kia đã sớm chạy vào mật đạo.
Hắn trong lòng buồn bực, trên mặt lại cố tình lộ ra tươi cười, trong mắt sát ý lưu chuyển, thầm nghĩ nhất định phải lấy được tính mạng của bọn họ mới tốt.
Nào biết ngày hôm đó thật sự là mọi chuyện không thuận, chạy tới lối ra mật đạo đợi nửa ngày, cuối cùng lại chỉ có Dạ một mình đi ra. Nghĩ đến hắn là vì bảo hộ Triệu Băng, bản thân tự nguyện đi trước tìm lấy cái chết.
Hoắc Niệm Hoài nghĩ đến ràng buộc giữa hai người, thật sự vô cùng chán ghét, ngay cả đầu cũng ẩn ẩn đau nhức, rút kiếm đam thẳng về nơi yếu hại của hắc y thanh niên kia. Công phu cúa hắn so với đối phương cao hơn rất nhiều, nguyên bản hẳn có thể giải quyết rất nhanh, chỉ là hắc y thanh niên kia cũng không biết trúng tà gì, cho dù bị đánh ngã xuống đất, vẫn dường như không muốn sống mà lao về trước, bộ dáng tư thế kia như muốn cùng hắn đồng vu quy tận.
Quả thực không biết tự lượng sức!
Mà tất cả…… toàn bộ đều là vì Triệu Băng kia.
Hoắc Niệm Hoài mị liễu mị nhãn, trường kiếm trong tay càng động càng nhanh, thời điểm đang đánh hăng say, bên tai đột nhiên ‘oanh’ vang một tiếng, mặt đất dưới chân kịch liệt chấn động, trong lúc nhất thời đất rung núi chuyển.
Hắn lắp bắp kinh hãi, theo tiếng động ấy nhìn lại, chỉ thấy một tòa Bách Hoa lâu to lớn đang lung lay sắp đổ, bốn phía bụi mù tràn ngập, mũi gian ẩn ẩn có thể ngửi được hương vị hỏa dược.
Có người ám toán Bách Hoa lâu.
Hắn trúng kế!
Sau nửa tháng, quả nhiên cho hắn tìm được cơ hội. Nguyên lai Vô Ảnh không biết vì cái gì lại cùng Triệu Băng đại sảo một trận, một mình chạy ra đi tiêu dao, mà Triệu Băng lại tùy tiện chỉ dẫn theo vài thị vệ trên đường phố loạn dạo.
Hoắc Niệm Hoài tự nhiên sẽ không bỏ qua loại thời cơ này, vội vàng ra lệnh cho thủ hạ đem người bắt về, nhưng không vôi động thủ, chỉ đem hắn nhốt tại Bách Hoa lâu, kiên nhẫn chờ đợi.
Kết quả đến chạng vạng ngày hôm sau, một hắc y thanh niên xông tới cứu Triệu Băng.
Hoắc Niệm Hoài biết được, không những không sinh khí, ngược lại câu thần cười rộ lên, giống như thứ hắn chờ đợi chính là giờ khắc này.
Nguyên lai hắn tuy là Lạc Hoa các Các chủ, nhưng không thích động thủ giết người, chỉ thích đem người tra tấn đến sống không bằng chết. Hắn nửa tháng này luôn cân nhắc phải đối phó họ Triệu như thế nào, cuối cùng nhớ lại bản thân từng phái một sát thủ đến bên người Triệu Băng nằm vùng. Sát thủ kia trúng nhiếp hồn đại pháp của hắn, đối với chủ tử trung thành và tận tâm, tuy đã hơn vài năm, nhưng cũng đã có được tín nhiệm của Triệu Băng.
Mà hắn hiện giờ phải làm, chính là cởi bỏ nhiếp hồn đại pháp trên người sát thủ kia, lệnh cho hắn từng đao từng đao đem thịt Triệu Băng cắt bỏ…… Đến lúc đó tình cảnh huyết nhục mơ hồ kia, thật sự là hảo ngoạn.
Hoắc Niệm Hoài càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, nhịn không được thấp cười ra tiếng, ngay cả ánh mắt cũng so với bình thường sáng ngời hơn vài phần. Hắn một mặt ra lệnh cho thủ hạ vây đổ hai người kia, một mặt chậm rãi thay đổi một thân xiêm y, theo mật đạo đi vào.
Đợi khi đuổi kịp hai người kia, hắc y thanh niên đang bị một đám sát thủ vây công, Triệu Băng nhíu mi ở bên cạnh, thần tình vô cùng lo lắng.
Hoắc Niệm Hoài cảm thấy thú vị, cố ý từ một nơi bí mật gần đó nấp trong chốc lát, rồi mới chậm rãi đi về phía trước, cười nói: “Vương gia, chúng ta lại gặp mặt.”
“Hoắc công tử thật đúng là âm hồn không tiêu tan.” Triệu Băng trừng mắt nhìn, nói, “Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào?”
“Không có gì, chẳng qua ta vừa thấy người họ Triệu liền cảm thấy không thoải mái, phải hảo hảo tra tấn bọn họ một phen mới có thể hết giận.” Thanh âm Hoắc Niệm Hoài ôn nhu vô cùng, trong mắt đã có hàn băng sắc bén lóe ra.
Triệu Băng trong tâm vừa động, biết hắn đã muốn động sát ý, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía hắc y thanh niên đang đánh nhau kia, bật thốt lên nói: “Đừng quên, chính ngươi cũng họ Triệu……”
Còn chưa nói xong, Hoắc Niệm Hoài đã là sắc mặt phi biến, quanh thân sát khí đại thịnh. Nhưng lập tức lại thu liễm trở về, cười khanh khách nói: “Ta hiện giờ họ Hoắc, cùng người Triệu gia vô tình vô nghĩa các ngươi, một chút quan hệ cũng không có.”
Vừa nói, vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay.
Đao thanh kiếm ảnh lập tức dừng lại, một đám sát thủ được huấn luyện kia đồng thời lui xuống.
Hắc y thanh niên nguyên bản bị vây công ngẩn người, vội vàng vọt tới bên người Triệu Băng, hỏi: “Vương gia, có bị thương không?”
Triệu Băng lắc đầu, còn chưa tới kịp nói chuyện, Hoắc Niệm Hoài trước hết nghiêng đầu cười yếu ớt, nhẹ nhàng niệm ra một chữ: “Dạ.”
Tiếng nói kia thấp nhu khàn khàn, mang theo nồng đậm ý tứ hấp dẫn hàm xúc.
Dạ là tên của hắc y thanh niên khi là sát thủ, sau khi hắn nghe thấy, thân thể lập tức cứng lại, rất chậm rất chậm quay lại đầu. Kết quả khi vừa chống lại ánh mắt của Hoắc Niệm Hoài, cả người liền bất động, gương mặt nguyên bản không chút biểu tình kia trở nên vặn vẹo, con ngươi đen âm trầm, giống như đang chịu đựng thống khổ to lớn.
Hoắc Niệm Hoài thấy hắn như vậy, không khỏi đắc ý dào dạt mà khẽ cười, nói: “Dạ, có nhớ nhiệm vụ ta đã giao cho ngươi không?”
Dạ cắn cắn môi dưới, nắm tay nắm chặt lại buông ra, thanh âm thấp trầm: “Sát!”
“Rất tốt.” Hoắc Niệm Hoài cười ha ha, gương mặt phong tình vạn chủng, thật sự động lòng người, “Ngươi liền thay ta đem tên họ Triệu này giết đi. Nhớ rõ đem từng khối thịt của hắn cắt bỏ, ngàn vạn lần đừng cho hắn chết được thống khoái.”
“…… Vâng”
Dạ nhẹ nhàng đáp một tiếng, nắm chặt trong tay thanh trường kiếm, hướng về gương mặt Triệu Băng. Hắn giờ phút này lại khôi phục thành gương mặt vô tình không chút biểu cảm, con ngươi đen tử khí trầm trầm, trên mặt một mảng trống rỗng, xem đến vạn phần quỷ dị.
Duy độc tay cầm kiếm là cực kì ổn định, từng chút từng chút hướng Triệu Băng huy đến.
Triệu Băng hiển nhiên không dự liệu sẽ phát sinh loại kịch biến này, trên mặt biểu tình xám trắng một mảnh, mà ngay cả thân thể cũng không thể động đậy.
Hoắc Niệm Hoài vô cùng vừa lòng với kết quả như vậy, một tay hạ xuống, cười dài ở bên cạnh nhìn.
Mắt thấy Dạ vung kiếm lên, mắt thấy một kiếm kia đang đâm về hướng bả vai Triệu Băng, mắt thấy…… Dạ đột nhiên nâng lên tay trái, không lưu tình chút nào huy về phía cánh tay phải của mình, thanh kiếm bị đánh bày ra ngoài.
“Phanh!”
Trường kiếm rơi xuống đất thật mạnh, thanh âm thanh thúy chói tai, kích cho mọi người đều chấn động.
Hoắc Niệm Hoài lại thay đổi sắc mặt, trừng mắt to không dám tin, cắn răng nói: “Không có khả năng! Nhiếp hồn đại pháp của ta sao lại mất đi hiệu lực như vậy?”
Nhiếp hồn đại pháp là tuyệt học của Lạc Hoa các truyền lại cho đời sau, chỉ có một mình đương gia mới có tư cách tu luyện. Người bị nhiếp hồn đại pháp khống chế, giống như mất đi tâm thần, ngay cả đối với người vô cùng thân cận cũng sẽ động thủ chém giết.
Hoắc Niệm Hoài xưa nay tự phụ võ công, luyện được tối lô hỏa thuần thanh, một môn công phu như vậy, nhưng hôm nay lại biết nó không hề có tác dụng, làm sao có thể không sợ hãi? Chẳng lẽ là hắn vừa rồi quá mức nóng vội, chưa cởi bỏ ám chỉ đã hạ ngày trước?
Hoắc Niệm Hoài thất thần, ngay cả khi chủ tớ hai người kia từ trước mặt hắn đào tẩu cũng không phát giác, chờ khi tỉnh táo lại, hai người kia đã sớm chạy vào mật đạo.
Hắn trong lòng buồn bực, trên mặt lại cố tình lộ ra tươi cười, trong mắt sát ý lưu chuyển, thầm nghĩ nhất định phải lấy được tính mạng của bọn họ mới tốt.
Nào biết ngày hôm đó thật sự là mọi chuyện không thuận, chạy tới lối ra mật đạo đợi nửa ngày, cuối cùng lại chỉ có Dạ một mình đi ra. Nghĩ đến hắn là vì bảo hộ Triệu Băng, bản thân tự nguyện đi trước tìm lấy cái chết.
Hoắc Niệm Hoài nghĩ đến ràng buộc giữa hai người, thật sự vô cùng chán ghét, ngay cả đầu cũng ẩn ẩn đau nhức, rút kiếm đam thẳng về nơi yếu hại của hắc y thanh niên kia. Công phu cúa hắn so với đối phương cao hơn rất nhiều, nguyên bản hẳn có thể giải quyết rất nhanh, chỉ là hắc y thanh niên kia cũng không biết trúng tà gì, cho dù bị đánh ngã xuống đất, vẫn dường như không muốn sống mà lao về trước, bộ dáng tư thế kia như muốn cùng hắn đồng vu quy tận.
Quả thực không biết tự lượng sức!
Mà tất cả…… toàn bộ đều là vì Triệu Băng kia.
Hoắc Niệm Hoài mị liễu mị nhãn, trường kiếm trong tay càng động càng nhanh, thời điểm đang đánh hăng say, bên tai đột nhiên ‘oanh’ vang một tiếng, mặt đất dưới chân kịch liệt chấn động, trong lúc nhất thời đất rung núi chuyển.
Hắn lắp bắp kinh hãi, theo tiếng động ấy nhìn lại, chỉ thấy một tòa Bách Hoa lâu to lớn đang lung lay sắp đổ, bốn phía bụi mù tràn ngập, mũi gian ẩn ẩn có thể ngửi được hương vị hỏa dược.
Có người ám toán Bách Hoa lâu.
Hắn trúng kế!
Danh sách chương