Trong nháy mắt hai người chạm vào nhau, Khương Nhạn Bắc lập tức chiếm lấy môi cô, mạnh mẽ gặm mút.

Môi cực kỳ nóng như nước sôi của anh khác với vẻ bề ngoài lạnh lẽo, ngoại trừ khiến Thẩm Nam hơi đau thì càng sợ hãi run rẩy nhiều hơn.

Khác biệt với nụ hôn lúc nãy của Lý Tư Duệ, cô không biết, thì ra hôn có thế khiến người ta không biết làm thế nào. Từ não đến cơ thể phảng phất như không phải chính cô, thậm chí quên mình đang ở đâu, đang làm gì, chỉ có thể khiếp đảm mặc cho người đàn ông muốn làm gì thì làm.

Đến khi trải qua nụ hôn cuồng nhiệt như lửa này, biến thành nhẹ nhàng, Thẩm Nam tựa như bừng tỉnh đẩy anh ra, thở hổn hển, mặt đỏ lên, cô tức giận nói: "Khương Nhạn Bắc! Anh đừng trêu chọc tôi!"

Khương Nhạn Bắc bị cô đẩy, lảo đảo lùi về sau mấy bước, tròng mắt đỏ lên thấy rõ. Anh tựa hồ cảm thấy câu này rất đáng cười: "Tôi trêu chọc em sao?" Nói rồi cười tự giễu, "Cho đến bây giờ đều là em trêu chọc tôi!"

Thẩm Nam nhìn anh chằm chằm, cố gắng khiến mình bình tĩnh nhưng cơ thể vẫn còn hơi run rẩy. Lúc đầu cô đã không có ý với anh, hoặc là nói đến bây giờ vẫn không có ý đó, nhưng ai biết mà lo được mất. Chuyện này chợt đến quá vội, cô chưa kịp làm gì đã điên cuồng kịch liệt giáng tới.

Cô thở dài, rõ ràng mong nó đến nhanh nhưng khi thành sự thật cô lại sợ bắt đầu, hận không thể xem như chuyện gì cũng chưa phát sinh, giả làm đà điểu chạy mất. Thế nhưng người còn đang đứng trước mặt mình, cô không có cách nào tự lừa mình dối người.

Khương Nhạn Bắc nhìn sâu vào đôi mắt cô, bỏ cây chổi trong tay xuống, tiến lên trước nắm lấy tay của cô.

Nhưng Thẩm Nam tựa như chim sợ súng, lúc anh chạm phải chợt hất tay anh ra, anh lại cứ nắm còn cô cứ quăng.

"Thẩm Nam..." Khương Nhạn Bắc nhíu mày thấp giọng.

Âm thanh khẽ gọi tựa như mồi lửa, nhóm lên một làn lửa trong lòng Thẩm Nam, cô xoay người tiện tay lấy bó hoa hồng trên quầy thu ngân, dùng sức đánh vào thân thể anh.

Cánh hoa màu đỏ theo động tác của cô rơi tứ tán, Khương Nhạn Bắc cũng đứng yên cho cô trút giận.

Mấy năm nay Thẩm Nam ít khi mất kiểm soát, lần trước là lạc mất Thẩm Nam, ở trước mặt người này.

Hôm nay mất khống chế lần nữa, vẫn ở trong mắt người này. Cô vừa đánh vừa nói ngang: "Anh nghĩ tôi là ai? Bị người khác từ chối mới tìm đến tôi, anh cho tôi là cái gì? Lốp xe dự phòng à? Vẫn cảm thấy tôi rất tùy tiện, gặp vài lần đã thân. Hay là anh vẫn còn hận tôi năm đó, dùng chuyện này để trả thù tôi?"

Rõ ràng cô là người ra tay, nhưng càng nói càng ủy khuất, con mắt cũng đỏ lên.

Khương Nhạn Bắc đợi cô nói xong mới bình tâm thấp giọng: "Nói xong rồi? Vậy nghe tôi nói."

Thẩm Nam nhìn anh chằm chằm: "Không muốn nghe." Sau đó vứt bó hoa bị cô làm nát không còn hình thù, hậm hực ngồi xuống quầy thu ngân, quay lưng không muốn nói chuyện với anh.

Sau đó không nghe thấy thanh âm của Khương Nhạn Bắc, ngược lại chỉ có tiếng xoàn xoạt. Thẩm Nam ngờ vực quay đầu lại, nhìn thấy người đó đang nghiêm túc quét cánh hoa trên mặt đất.

Thẩm Nam: "..." Chẳng lẽ anh không phải giải thích hành động vừa rồi sao? Cô tức giận bĩu môi: "Sao vậy? Hoa hồng không đưa đến tay, có phải thất vọng hay không?"

Khương Nhạn Bắc lườm cô: "Em cũng không thiếu hoa hồng từ tôi."

Thẩm Nam nhíu mày: "Anh có ý gì?"

Khương Nhạn Bắc nói: "Em muốn bao nhiêu đóa, Lý Tư Duệ đều có thể cho em."

Thẩm Nam giận dữ nói: "Anh lôi Lý Tư Duệ vào làm gì?"

Khương Nhạn Bắc nhìn cô, thanh âm cũng cao hơn: "Không nói anh ta thì nói ai? Lễ tình nhân của hai người đúng là vui vẻ, tiếc là anh ta vẫn kém một chút, tự mình đi trước để em ở lại thu dọn. Tôi thấy anh ta cũng không tốt mấy."

Thẩm Nam ong ong cả đầu, nhanh chóng đoán ra, hẳn là lúc Lý Tư Duệ hôn cô bị anh nhìn thấy ở ngoài. Nghĩ đến đây, mặt cô nóng lên, bắt đầu chột dạ, ấp úng: "Anh nói bậy gì đó? Anh ấy là anh trai tôi."

Khương Nhạn Bắc cười khẩy một tiếng, hừ lạnh.

Thẩm Nam nói như vậy nhưng trong lòng quả thật có chút chột dạ, dù sao cô đối với thổ lộ của Lý Tư Duệ vẫn còn do dự cho đến lúc nãy.

Cũng không biết là do Khương Nhạn Bắc châm chọc làm cô nổi nóng hay vì giấu đi tâm tư xấu của mình, sau khi anh hừ một tiếng, cô tiện tay quơ chiếc bút chì trên bàn ném lên người anh.

Khương Nhạn Bắc nhanh tay bắt được, khoan thai đi đến chậm rãi đặt bút chì lên bàn, sau đó bình tĩnh nhìn cô.

Thẩm Nam vẫn cứng cổ: "Tôi vui chẳng lẽ anh không vui, lễ tình nhân cùng nữ bác sĩ xinh đẹp, cùng mang theo thú cưng để hẹn hò, thật đúng là lãng mạn!"

Khương Nhạn Bắc hơi rối bời, lông mày nhẹ nhíu lại: "Em đã đến Tinh Quang Thôi Xán?"

"Tôi đi giao hoa cho người ta."

Khương Nhạn Bắc hít một hơi sâu, chậm hạ giọng: "Tôi cùng ba mẹ ra ngoài tham gia một bữa tiệc, đúng lúc bác sĩ Lý cũng ở đó nghe thấy trong nhà bảo thú cưng bỗng nôn ra máu. Cô ấy không lái xe nên ba tôi để tôi đưa cô ấy đi một chút." Ngừng lại, còn bổ sung, "Tôi không thân với cô ấy."

Thẩm Nam nói: "Trước đó anh cũng không thân với tôi."

Khương Nhạn Bắc nhìn cô, trầm mặc nói: "Vậy em muốn thế nào?"

Thẩm Nam bị anh bất ngờ hỏi, hơi sửng sốt, nhìn anh không thể tưởng tượng được, mình cưỡng hôn người ta còn bình tĩnh hỏi người ta muốn thế nào?

Cô cảm thấy pha lật mặt này mình đã gặp được đối thủ, chỉ có thể mím môi nhìn anh, không nói lời nào.

Khương Nhạn Bắc nói: "Nếu em không có cảm giác với tôi, vậy tôi xin lỗi vì hành động vừa rồi. Còn nếu..." Anh dừng lại, trên mặt nổi lên vẻ thẹn thùng đỏ bừng, "Còn nếu em có cảm giác thì tôi không xin lỗi."

Thẩm Nam trợn mắt lớn hơn.

Sau khi vẻ điên cuồng biến mất, lúc này Khương Nhạn Bắc đã trở lại bình thường, sau khi nói lời này, có chút khẩn trương chờ đáp án của cô.

Thẩm Nam bĩu môi, sắc mặt đỏ lên: "Ai có cảm giác với anh chứ? Anh đúng là tự luyến." Sau đó quay đầu không thèm nhìn anh nữa.

Khương Nhạn Bắc rối bời, nhưng khi nhìn thấy tai cô đã đỏ bừng bỗng dưng tỉnh ngộ, anh trầm thấp cười một tiếng, không nói gì quay người cầm chổi bắt đầu dọn dẹp.

Thẩm Nam đợi một chút không thấy anh nói chuyện, quay đầu lại thăm dò anh, đã thấy anh tựa như không có việc gì quét dọn tiếp. Cô im lặng nhìn thân ảnh cao lớn dưới ánh đèn, từng chút một thu dọn đống rác. Lặng lẽ nhìn anh, vừa đúng lúc thấy anh nhìn qua, lại nhanh chóng dời mắt.

Khương Nhạn Bắc cười cười, đi đến bên cạnh cô, lấy thùng rồi nói: "Em ngồi đi, tôi dọn xong sẽ đưa em về."

Thẩm Nam mím môi, nhìn bó hoa hồng thê thảm trên quầy thu ngân, lúng túng nói: "Hoa này anh thật sự định đưa cho tôi sao?"

Khương Nhạn Bắc liếc cô một cái: "Còn không phải sao?"

"Ai mà biết. Lúc nãy anh còn hẹn hò với mỹ nữ và thú cưng đó."

Khương Nhạn Bắc nghẹn họng, nói: "Ôm thú cưng không phải là hẹn hò, nhưng Lý Tư Duệ thân mật với em là sự thật."

"Anh..." Thẩm Nam thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn anh.

Khương Nhạn Bắc nhún vai, bình tĩnh nhìn cô. Bởi vì tức giận nên môi cô hơi hé ra, môi bị sưng đỏ do lúc nãy anh dùng sức mà hôn, dưới ánh đèn lại như nhiễm một tầng nước, tựa như mật ngọt hấ dẫn. Anh hơi ngây thơ tự hào mà nghĩ, đó là kiệt tác của anh.

Thẩm Nam thấy ánh mắt anh hơi cổ quái, nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"

Khương Nhạn Bắc giả vờ thanh cuống họng, nhàn nhạt nói: "Không có gì." Sau đó cúi đầu tiếp tục thu dọn.

Thẩm Nam nhìn thân ảnh của anh, có chút vui vẻ nhưng hơi bất an lo sợ, hai cảm xúc đan xen khiến tâm trí loạn lạc không biết làm sao. Kẻ đầu têu hết lần này đến lần khác vẫn giữ được bình tĩnh, tựa như mình chẳng hề làm gì.

Cô không nhịn được đến sau lưng anh đánh mấy cái.

Khương Nhạn Bắc bị đánh đau, kêu lên, vẻ mặt không hiểu nhìn cô.

Thẩm Nam nói: "Rốt cuộc anh có ý gì?"

Khương Nhạn Bắc nói: "Thì là ý em cho là như thế."

Thẩm Nam: "Tôi không cho là có ý gì."

Khương Nhạn Bắc nhìn cô, không nói chuyện, tiếp tục làm.

Thẩm Nam: "..."

Cô đi đến đẩy mạnh anh một cái, tựa hồ dừng hết sức, dù Khương Nhạn Bắc có chuẩn bị nhưng cũng bị cô đẩy đến lảo đảo.

Anh ngẩng đầu nhìn cô bất đắc dĩ: "Em có người theo đuổi từ bãi đỗ xe đến mười mấy tầng lầu, còn không hiểu ý tôi."

Thẩm Nam nói: "Anh có ý là tôi câu dẫn người khác sao?"

Khương Nhạn Bắc nói: "Em bẻ cong ý của tôi."

Thẩm Nam đang định hỏi vặn lại, nhận ra thiếu chút nữa mình đã lạc đề, nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề: "Thì tôi hỏi anh rốt cuộc có ý gì."

Khương Nhạn Bắc không ngờ cô cố ý hỏi chuyện tự ngầm hiểu này không buông, nhìn gương mặt căng cứng của cô, bất đắc dĩ cười, thở dài nói: "Anh muốn là đối tượng của em, được không?"

Thẩm Nam đương nhiên biết anh có ý gì, nhưng muốn nghe được đáp án thật sự của anh, tựa hồ mới khiến mình có thể xác định mình có hiểu lầm hay suy nghĩ lung tung không.

Nhưng vạn lần không nghĩ tới đáp án của Khương Nhạn Bắc, lại giản dị... như thế.

Sau khi sững người, rốt cuộc cô không nhịn được cười lớn.

Khương Nhạn Bắc nghiêm mặt lại: "Thật sự buồn cười lắm sao?"

Thẩm Nam cười cực kỳ vui vẻ: "Đối tượng sao? Anh đang kể chuyện cười à?"

Khương Nhạn Bắc nghiêm túc: "Anh nghiêm túc, không tấu hài."

Thẩm Nam ngạc nhiên, bĩu môi nói: "Anh nói cái gì liền là cái đó sao? Tôi còn chưa đồng ý mà."

Khương Nhạn Bắc nhìn cô: "Ừm, vậy em suy nghĩ kỹ đi, dù sao anh cũng cảm thấy anh đáng tin hơn Lý Tư Duệ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện