Dịch giả: quantl
Một người muốn nổi danh cần có quyết tâm đi trên con đường của mình, nhất là trong thế giới Hồng Hoang thần linh khắp chốn này, nhân tộc bị xếp ở tầng thấp nhất, để có được uy danh Nhân Tộc Nam Lạc thì cần vô số thi cốt để trải đường.
Từ cái khoảnh khắc dùng thân phận thị kiếm đồng tử Khổng Tước điện chém một đầu của thái tử điện khác treo trên cột cờ khiến toàn bộ Bất Tử Cung đều biết tên Nam Lạc. Rồi từ lúc đi ra khỏi DƯơng Bình Thị Tộc giết yêu vô số. Tuy chỉ là tiểu yêu tiểu quái cũng chẳng nhiều người hay tên Nam Lạc. Nhưng dù gì vẫn có người hay biết bởi pháp thuật rất nhiều, dựa vào khí tức lưu lại, hoàn nguyên cảnh tượng cũng chẳng khó khăn gì.
Trên đỉnh Bất Chu Sơn, ngày Thiên Đình thành lập, Khổng Tuyên và Chúc Dung đại chiến Thái Nhất, vô số đại thần âm thầm quan sát, chính cái giây phút Nam Lạc rút kiếm nhảy vào vòng chiến thì tướng mạo thân hình của hắn đã lưu lại trong lòng rất nhiều người.
Lần triệu hồi của Thiên Đình càng khiến người trong thiên địa không ai không biết Giám Thiên Tinh Quân. Chiến Hình Thiên, Hậu Nghệ, ở trong núi giết ngàn yêu tu, hơn mười yêu vương. Cùng Đông Hoàng Thái Nhất đi dạo trong thiên địa lại chém chết không ít kẻ muốn cứu Long Vương Cửu Tử.
Những chuyện này còn chưa tác động lớn thì có thêm việc để mặc ba nghìn thiên binh bị Khoa Phụ tế luyện trong hắc bào, hắn lại chỉ đứng nhìn thậm chí còn chém chết một người. Tuy không biết vì sao Nam Lạc phải làm vậy nhưng rất nhiều người đã thấy được chuyện đó.
Cho nên cái tên Nhân Tộc Nam Lạc không có quan hệ gì tới năm tháng cả, chỉ duy nhất liên quan tới chữ “sát”, một kẻ liều mạng.
Những thứ này với nhân tộc đều có vẻ quá xa lạ dù nghe qua cũng sẽ quên, tuyệt không ai nghĩ rằng Nam Lạc thực sự là nhân tộc. Hơn mười mấy năm qua thiên địa hỗn loạn không ngừng nghỉ thế nhưng Nam Lạc lại chỉ ở trong Lạc Linh sơn tế luyện Thái Âm Thần Bi.
Cũng vì thế mà việc Tuyền Âm không biết Nam Lạc là hết sức bình thường.
“Cô cô, ta muốn bái vị tiền bối trong núi làm sư phụ có được không?” đó là câu hỏi của chất nữ Tuyền Âm, tuy nhiên Tuyền Âm đáp rằng sở học của mình là do tiền bối trong núi truyền cho, chờ tới khi nàng không dạy được nữa thì sẽ dẫn lên núi.
Bọn họ tuy biết tên Nam Lạc nhưng không dám gọi thẳng ra, lại chẳng biết gọi gì cho thích hợp nên thường thường Triêu Vụ Tộc gọi Nam Lạc là tiền bối.
Nam Lạc lúc nói với Tuyền Âm thì kiên định tự tin nhưng ngay cả hẳn cũng không chắc mười phần rằng có thể dùng tên mình mà kinh sợ Bồng Mông.
Nếu là yêu tộc hẳn sẽ chẳng quan tâm tên của Nam Lạc nhưng Vu Tộc thì nhất định sẽ để ý. Bởi vì Nam lạc là người mà các đại vu nhất định phải giết, hắn có được nửa giọt máu Tổ Vu, biết thần thông độc hữu của Vu Tộc. Bọn họ không dám có ý kiến gì với Tổ Vu nên đành ghi hận Nam Lạc. Hơn nữa Nam Lạc còn giết Chiếu Miên, cả vu tộc đều biết.
Ngày Hậu Nghệ Hình Thiên truy sát Nam Lạc cả hồng hoang đều hay. Mà thực lực của Nam Lạc dù kẻ khác đều cho là khuếch đại riêng Bồng Mông biết đó là thật. Bọn họ biết tính Hình Thiên, giết người dễ như bỡn, càng đánh càng hăng, càng đánh lâu thì có thể tiến vào trạng thái điên cuồng, thực lực đại tăng. Là đại vu khó chịu nhất trong vu tộc.
Hậu Nghệ được coi là người có thực lực đuổi sát Khoa Phụ, y tuy có vẻ băng lãnh vô tình giống như tên trong tay thế nhưng cũng là là kẻ cực kỳ trọng tình, Chiếu Miên lớn lên từ nhỏ với y, lại bị Nam Lạc giết nên người muốn giết Nam Lạc nhất chính là Hậu Nghệ, vì vậy Hậu Nghệ tuyệt không lưu thủ nửa phần.
Dưới sự truy sát của hai người lại vẫn có thể chạy trốn, thực lực cỡ này Bồng Mông tuyệt không thể chống lại được. Cho nên gã chọn việc rút lui, đượng nhiên gã nào biết Nam Lạc đã bị nhốt trong Thái Âm bi thạch, không thể đi ra. Nếu không nào dám mạo hiểm để Tuyền Âm chuyển lời.
Lại nói Tiểu Hồng Điểu Yêu Yêu nhìn thấy Chim Khách, nhất thời giận dữ lao tới quát hỏi, đối phương lập tức quay người bỏ đi, Tiểu Hồng Điểu vỗ cánh đuổi theo. Bất cẩn đã đuổi ra ngoài Lạc Linh Sơn Mạch
Từ xa nhìn thấy một người mặc lục bào lăng không đứng, Tiểu hồng Điểu trong lòng sinh ra cảnh giác, vội quay người bỏ chạy thế nhưng đã chậm, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị người nọ chộp lấy.
Chỉ nghe người mặc lục bào nói: “Bẩm báo với đại vương các người rằng có Lục Tinh Tử tới chơi” Dứt lời liền thả ra, Tiểu Hồng Điểu biết đối phương nếu muốn thì mình đừng hòng phản kháng, lại nghe người tên Lục Tinh Tử này bắt mình báo tin thì biết rằng mạng sống đã không còn bị đe doạ nữa, lá gan lập tức bành trướng.
Vỗ hai cánh trong không trung, nhìn thoáng qua người mặc lục bào, liếc con chim khách trên vai Lục Tinh Tử, khí thế đại trướng, lớn tiếng nói: “Ngươi là ai, tìm đại vương ta có việc gì”
“Ha ha, ta là người thế nào, ngươi không cần biết, chỉ cần bẩm báo cho đại vương là được”
Tiểu Hồng Điểu nhìn kẻ này nói chuyện ôn hoà, trên mặt luôn nở nụi cười, thầm nghĩ nhất định y sợ đại vương mình, cho nên không dám tiến vào trong Lạc Linh Sơn. Lạc nhớ tới Bắc Linh phong thái bá đạo, lá gan đã lớn lại càng lớn hơn.
Lại nghĩ cứ đáp ứng ngươi trước, chỉ cần ta trở về trong núi lập tức về ổ đi ngủ, chẳng cần bẩm báo gì cả, có chỗ tốt nào đâu, tưởng Yêu Yêu ta giống như là con gấu ngốc à, thật hoang đường.
Tiểu Hồng Điểu vỗ hai cánh, lanh lảnh nói: “Đại Vương ta tính khí không tốt, với người tự tiện xông vào nhất định là đánh chết nhắm rượu, ngươi cứ chờ ở đây đã, chò ta đi thông báo xong rồi lại nói” Vừa xoay người định bay thì trước mắt tối sầm, không thấy trời đất, một luồng khí lạnh bao phủ lấy nó
Chỉ trong một chớp mắt, tiểu hồng điểu có cảm giác như khẽ rùng mình, không rõ lý do nhưng trực giác nói cho nàng hay vừa rồi nhất định đã có chuyện xảy ra. Quay đầu thất kinh hỏi: “Ngươi mới làm cái gì vậy? Ta nói cho ngươi hay ta là đồng tử động của đại vương, ngươi dám ra tay với ta thì đại vương tuyệt không tha cho ngươi đâu”
Tiểu Hồng Điểu kinh sợ nhưng vẫn vô cùng cứng mồm.
Lục Tinh Tử cười nói: “Ha ha ta sợ ngươi về núi rồi lăn ra ngủ quên chuyện của ta nên mới hạ một cấm chế lên người ngươi, chờ ta gặp được đại vương ngươi thì sẽ giải cho, đến lúc đó còn tặng ngươi một pháp bảo bồi tội...”
Tiểu Hồng Điểu dù không tin mình bị hạ cấm chế nhưng nhìn nụ cười kia, trong lòng kinh hãi, vội xoay người bỏ đi, hoá thành một đạo hồng ảnh vào trong Lạc Linh Sơn.
Nó rất lo, rất lâu rồi không gặp Bắc Linh càng khiến nó sợ hơn. Đối với sự bá đạo của Bắc Linh từ trước tới giờ luôn khiến nó khiếp đảm nhưng lâu rồi không gặp, đến khi thấy kẻ lợi hại tới nhà thì lại mong gặp được đại vương nhà mình
Không biết Bắc Linh đi đâu chỉ đành phải nhằm thẳng về phía Lạc Linh động.
Ấn tượng của Tiểu Hồng Điểu về Nam Lạc chỉ dừng lại ở việc hứa hẹn truyền pháp quyết, trong lòng nó thì đại vương đó quả là một người dễ sống cùng. Tuy nghe nói rằng hắn chém chết Kim Sa Đại Vương nhưng chỉ cho rằng đó là đồn đại. Nó còn tin rằng Kim Sa Đại Vương bị Bắc Linh Đại Vương chém chết.
Nhất là lúc này bị người khác hạ cấm chế, bị ngoại nhân khi dễ, Tiểu Hồng Điểu càng hy vọng gặp được vị đại vương tóc dài bay múa, bá đạo vô cùng Bắc Linh. Giúp nó hả giận, thậm chí chém chết Lục Tinh Tử thì càng tốt.
Tiến vào Lạc Linh động nhìn thấy Nam Lạc ngồi ngay ngắn bất động, thầm nghĩ vị đại vương này hẳn là tu luyện công pháp cao thâm nào đó, thảo nào nhiều năm như vậy mới chỉ có chỉ điểm một lần.
Đợi một lúc vẫn không thấy Nam Lạc có động tĩnh gì liền trở nên nóng ruột, nếu cứ chờ thế này thì không biết phải chờ tới năm nào tháng nào chứ.
Vội hạ xuống trước giường ngọc vài bước, cúi đầu tham kiến, còn vỗ cánh vài cái. Nhưng nó tuyệt không ngờ tới rằng nàng mới mở miệng thì trong không trung đã vang lên thanh âm của vị đại vương vốn đã bất động nhiều năm này.
Tiểu Hồng Điểu mừng rỡ vội thêm mắm dặm muối kể lại việc bị chim khách dụ dỗ ra ngoài thế nào, bị Lục Tinh Tử giày vò ra sao, còn bị hạ cấm chế, bất đắc dĩ phải tới quấy nhiễu đại vương.
Nam lạc cười bảo, nó dẫn Lục Tinh Tử tới đây.
Tiểu Hồng Điểu không muốn đi, nó chỉ mong Nam Lạc phất tay giải cấm chế rồi ra ngoài chém chết người nọ cho xong. Sau khi nghe Nam Lạc sai nó gọi người kia vào, nó liền nói: “Người kia vô cùng âm hiểm, tới Lạc Linh Sơn hẳn có chủ ý xấu”
“Ha ha, đừng lo, chỉ cần tiến vào Lạc Linh Sơn, không ai có thể tạo ra chút sóng nào, ngươi yên tâm! Để ta xem người vô cùng âm hiểm này như thế nào”
Tiểu Hồng Điểu nghe được lời của Nam Lạc bất đắc dĩ phải đi gọi gã Lạc Tinh Tử vào, vừa bay tới cửa động thì tai lại nghe thấy lời của Nam Lạc: “Cấm chế của ngươi đã được giải, yên tâm đi. Người nọ sẽ không tổn tương ngươi”
Tiểu Hồng Điểu vui mừng, vội vã khấu tạ. Rất nhanh đã đi tới sát biên giới Lạc Linh Sơn Mạch, đột nhiên lại thấy nếu chạy ra đó thì sẽ mất khí thế vội nói với hư không: “Đại Vương ân chuẩn, Lục Tinh Tử vào núi”
Trong không gian vang lên tiếng cười sang sảng của Lục Tinh Tử, tựa hồ chẳng buồn quan tâm tới chút khôn vặt của Tiểu Hồng Điểu. Bay qua Tiểu Hồng Điểu thì khẽ a một tiếng, y không ngờ rằng cấm chế đã được giải
Bất quá chỉ là nháy mắt, lại mỉm cười, lục bào tung bay theo Tiểu Hồng Điểu vào Lạc Linh Động.
Vào trong động nhìn thấy Nam Lạc nhắm mắt thì khẽ nhíu mày, hơi trầm ngâm, cuối cùng lại thi một lễ ngang hàng
Tiểu Hồng Điểu vô cùng ủng hộ Nam Lạc, thầm nghĩ đại vương này tuy không cường thế bằng Bắc Linh Đại Vương nhưng cũng có tính cách của chính mình, người khác hành lễ bái kiến, hắn vẫn cứ ngồi yên không nhúc nhích, cả mí mắt cũng không động.
“Thân thể ta không khoẻ, không tiện hành lễ, mong chớ trách” Trong không trung truyền tới thanh âm ôn hoà của Nam Lạc.
“Ha ha, đâu dám, thì ra là thân thể đại vương không khoẻ, thảo nào nhiều năm qua không hề rời khỏi đây, một tháng sau chúng ta định tổ chứ Tử Hà Sơn Yêu Vương đại hội, trong phương viên ba nghìn dặm tất cả yêu vương đều tham gia, không biết khi đó đại vương có thể tham gia không?” Lục Bào cũng ôn hoà vừa cười vừa nói
“Ta tu luyện thần thông xảy ra sai lầm, không thể rời khỏi đây, đến lúc đó khả năng vẫn không thể đi được, mong Lục Tinh Tử đạo hữu chớ trách”
“Ha ha, nghiêm trọng như vậy sao, vậy đại vương phải coi trọng thân thể mình. Bất quá nghe nói nơi này còn có một đại vương tên là Bắc Linh, không biết tới lúc đó nàng có thể tham gia không”
“Bắc Linh đã không còn trong núi, chỉ sợ không thể tham gia Yêu Vương Đại Hội”
Lục Tinh Tử lộ vẻ đáng tiếc nói: “Nghe nói Bắc Linh đại vương không chỉ có pháp lực cao thâm, còn xinh đẹp tuyệt luân, đúng là vô duyên, đáng tiếc, đáng tiếc, tin rằng lúc đó nhất định có rất nhiều người thất vọng bỏ về”
Nam Lạc cười cười, hai người nói vài câu khách sáo rồi Lục Tinh Tử liền cáo từ rời đi
Sau khi Lục Tinh Tử đi được một lúc Tiểu Hồng Điểu bay tới trước cửa động ngắm một hồi rồi bay về thấp giọng khẩn trương nói: “Đại Vương, người thật sự không thể cử động được sao?”
“Ha, đúng vậy, làm sao”
“Ai nha, đại vương, lần này nguy rồi Lục Tinh Tử kia vừa nhìn đã biết không phải người tốt, bây giờ biết thân thể đại vương không thể động nhất định nổi ý xấu, thế này, thế này thì sao giờ, hơn nữa đại vương còn nói việc Bắc Linh Đại Vương không ở đây cho y nghe, càng thêm tệ”
Tiểu Hồng Điểu bay tới bay lui, so với Nam Lạc ngồi yên bất động thì quả là hai thái cực
“Không sao, chỉ cần ta ở trong Lạc Linh Sơn thì đừng mong có ai có thể làm loạn được”
Thanh âm nhàn nhạt truyền từ không trung ra thế nhưng Tiểu Hồng Điểu vẫn nửa tin nửa ngờ
Một người muốn nổi danh cần có quyết tâm đi trên con đường của mình, nhất là trong thế giới Hồng Hoang thần linh khắp chốn này, nhân tộc bị xếp ở tầng thấp nhất, để có được uy danh Nhân Tộc Nam Lạc thì cần vô số thi cốt để trải đường.
Từ cái khoảnh khắc dùng thân phận thị kiếm đồng tử Khổng Tước điện chém một đầu của thái tử điện khác treo trên cột cờ khiến toàn bộ Bất Tử Cung đều biết tên Nam Lạc. Rồi từ lúc đi ra khỏi DƯơng Bình Thị Tộc giết yêu vô số. Tuy chỉ là tiểu yêu tiểu quái cũng chẳng nhiều người hay tên Nam Lạc. Nhưng dù gì vẫn có người hay biết bởi pháp thuật rất nhiều, dựa vào khí tức lưu lại, hoàn nguyên cảnh tượng cũng chẳng khó khăn gì.
Trên đỉnh Bất Chu Sơn, ngày Thiên Đình thành lập, Khổng Tuyên và Chúc Dung đại chiến Thái Nhất, vô số đại thần âm thầm quan sát, chính cái giây phút Nam Lạc rút kiếm nhảy vào vòng chiến thì tướng mạo thân hình của hắn đã lưu lại trong lòng rất nhiều người.
Lần triệu hồi của Thiên Đình càng khiến người trong thiên địa không ai không biết Giám Thiên Tinh Quân. Chiến Hình Thiên, Hậu Nghệ, ở trong núi giết ngàn yêu tu, hơn mười yêu vương. Cùng Đông Hoàng Thái Nhất đi dạo trong thiên địa lại chém chết không ít kẻ muốn cứu Long Vương Cửu Tử.
Những chuyện này còn chưa tác động lớn thì có thêm việc để mặc ba nghìn thiên binh bị Khoa Phụ tế luyện trong hắc bào, hắn lại chỉ đứng nhìn thậm chí còn chém chết một người. Tuy không biết vì sao Nam Lạc phải làm vậy nhưng rất nhiều người đã thấy được chuyện đó.
Cho nên cái tên Nhân Tộc Nam Lạc không có quan hệ gì tới năm tháng cả, chỉ duy nhất liên quan tới chữ “sát”, một kẻ liều mạng.
Những thứ này với nhân tộc đều có vẻ quá xa lạ dù nghe qua cũng sẽ quên, tuyệt không ai nghĩ rằng Nam Lạc thực sự là nhân tộc. Hơn mười mấy năm qua thiên địa hỗn loạn không ngừng nghỉ thế nhưng Nam Lạc lại chỉ ở trong Lạc Linh sơn tế luyện Thái Âm Thần Bi.
Cũng vì thế mà việc Tuyền Âm không biết Nam Lạc là hết sức bình thường.
“Cô cô, ta muốn bái vị tiền bối trong núi làm sư phụ có được không?” đó là câu hỏi của chất nữ Tuyền Âm, tuy nhiên Tuyền Âm đáp rằng sở học của mình là do tiền bối trong núi truyền cho, chờ tới khi nàng không dạy được nữa thì sẽ dẫn lên núi.
Bọn họ tuy biết tên Nam Lạc nhưng không dám gọi thẳng ra, lại chẳng biết gọi gì cho thích hợp nên thường thường Triêu Vụ Tộc gọi Nam Lạc là tiền bối.
Nam Lạc lúc nói với Tuyền Âm thì kiên định tự tin nhưng ngay cả hẳn cũng không chắc mười phần rằng có thể dùng tên mình mà kinh sợ Bồng Mông.
Nếu là yêu tộc hẳn sẽ chẳng quan tâm tên của Nam Lạc nhưng Vu Tộc thì nhất định sẽ để ý. Bởi vì Nam lạc là người mà các đại vu nhất định phải giết, hắn có được nửa giọt máu Tổ Vu, biết thần thông độc hữu của Vu Tộc. Bọn họ không dám có ý kiến gì với Tổ Vu nên đành ghi hận Nam Lạc. Hơn nữa Nam Lạc còn giết Chiếu Miên, cả vu tộc đều biết.
Ngày Hậu Nghệ Hình Thiên truy sát Nam Lạc cả hồng hoang đều hay. Mà thực lực của Nam Lạc dù kẻ khác đều cho là khuếch đại riêng Bồng Mông biết đó là thật. Bọn họ biết tính Hình Thiên, giết người dễ như bỡn, càng đánh càng hăng, càng đánh lâu thì có thể tiến vào trạng thái điên cuồng, thực lực đại tăng. Là đại vu khó chịu nhất trong vu tộc.
Hậu Nghệ được coi là người có thực lực đuổi sát Khoa Phụ, y tuy có vẻ băng lãnh vô tình giống như tên trong tay thế nhưng cũng là là kẻ cực kỳ trọng tình, Chiếu Miên lớn lên từ nhỏ với y, lại bị Nam Lạc giết nên người muốn giết Nam Lạc nhất chính là Hậu Nghệ, vì vậy Hậu Nghệ tuyệt không lưu thủ nửa phần.
Dưới sự truy sát của hai người lại vẫn có thể chạy trốn, thực lực cỡ này Bồng Mông tuyệt không thể chống lại được. Cho nên gã chọn việc rút lui, đượng nhiên gã nào biết Nam Lạc đã bị nhốt trong Thái Âm bi thạch, không thể đi ra. Nếu không nào dám mạo hiểm để Tuyền Âm chuyển lời.
Lại nói Tiểu Hồng Điểu Yêu Yêu nhìn thấy Chim Khách, nhất thời giận dữ lao tới quát hỏi, đối phương lập tức quay người bỏ đi, Tiểu Hồng Điểu vỗ cánh đuổi theo. Bất cẩn đã đuổi ra ngoài Lạc Linh Sơn Mạch
Từ xa nhìn thấy một người mặc lục bào lăng không đứng, Tiểu hồng Điểu trong lòng sinh ra cảnh giác, vội quay người bỏ chạy thế nhưng đã chậm, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị người nọ chộp lấy.
Chỉ nghe người mặc lục bào nói: “Bẩm báo với đại vương các người rằng có Lục Tinh Tử tới chơi” Dứt lời liền thả ra, Tiểu Hồng Điểu biết đối phương nếu muốn thì mình đừng hòng phản kháng, lại nghe người tên Lục Tinh Tử này bắt mình báo tin thì biết rằng mạng sống đã không còn bị đe doạ nữa, lá gan lập tức bành trướng.
Vỗ hai cánh trong không trung, nhìn thoáng qua người mặc lục bào, liếc con chim khách trên vai Lục Tinh Tử, khí thế đại trướng, lớn tiếng nói: “Ngươi là ai, tìm đại vương ta có việc gì”
“Ha ha, ta là người thế nào, ngươi không cần biết, chỉ cần bẩm báo cho đại vương là được”
Tiểu Hồng Điểu nhìn kẻ này nói chuyện ôn hoà, trên mặt luôn nở nụi cười, thầm nghĩ nhất định y sợ đại vương mình, cho nên không dám tiến vào trong Lạc Linh Sơn. Lạc nhớ tới Bắc Linh phong thái bá đạo, lá gan đã lớn lại càng lớn hơn.
Lại nghĩ cứ đáp ứng ngươi trước, chỉ cần ta trở về trong núi lập tức về ổ đi ngủ, chẳng cần bẩm báo gì cả, có chỗ tốt nào đâu, tưởng Yêu Yêu ta giống như là con gấu ngốc à, thật hoang đường.
Tiểu Hồng Điểu vỗ hai cánh, lanh lảnh nói: “Đại Vương ta tính khí không tốt, với người tự tiện xông vào nhất định là đánh chết nhắm rượu, ngươi cứ chờ ở đây đã, chò ta đi thông báo xong rồi lại nói” Vừa xoay người định bay thì trước mắt tối sầm, không thấy trời đất, một luồng khí lạnh bao phủ lấy nó
Chỉ trong một chớp mắt, tiểu hồng điểu có cảm giác như khẽ rùng mình, không rõ lý do nhưng trực giác nói cho nàng hay vừa rồi nhất định đã có chuyện xảy ra. Quay đầu thất kinh hỏi: “Ngươi mới làm cái gì vậy? Ta nói cho ngươi hay ta là đồng tử động của đại vương, ngươi dám ra tay với ta thì đại vương tuyệt không tha cho ngươi đâu”
Tiểu Hồng Điểu kinh sợ nhưng vẫn vô cùng cứng mồm.
Lục Tinh Tử cười nói: “Ha ha ta sợ ngươi về núi rồi lăn ra ngủ quên chuyện của ta nên mới hạ một cấm chế lên người ngươi, chờ ta gặp được đại vương ngươi thì sẽ giải cho, đến lúc đó còn tặng ngươi một pháp bảo bồi tội...”
Tiểu Hồng Điểu dù không tin mình bị hạ cấm chế nhưng nhìn nụ cười kia, trong lòng kinh hãi, vội xoay người bỏ đi, hoá thành một đạo hồng ảnh vào trong Lạc Linh Sơn.
Nó rất lo, rất lâu rồi không gặp Bắc Linh càng khiến nó sợ hơn. Đối với sự bá đạo của Bắc Linh từ trước tới giờ luôn khiến nó khiếp đảm nhưng lâu rồi không gặp, đến khi thấy kẻ lợi hại tới nhà thì lại mong gặp được đại vương nhà mình
Không biết Bắc Linh đi đâu chỉ đành phải nhằm thẳng về phía Lạc Linh động.
Ấn tượng của Tiểu Hồng Điểu về Nam Lạc chỉ dừng lại ở việc hứa hẹn truyền pháp quyết, trong lòng nó thì đại vương đó quả là một người dễ sống cùng. Tuy nghe nói rằng hắn chém chết Kim Sa Đại Vương nhưng chỉ cho rằng đó là đồn đại. Nó còn tin rằng Kim Sa Đại Vương bị Bắc Linh Đại Vương chém chết.
Nhất là lúc này bị người khác hạ cấm chế, bị ngoại nhân khi dễ, Tiểu Hồng Điểu càng hy vọng gặp được vị đại vương tóc dài bay múa, bá đạo vô cùng Bắc Linh. Giúp nó hả giận, thậm chí chém chết Lục Tinh Tử thì càng tốt.
Tiến vào Lạc Linh động nhìn thấy Nam Lạc ngồi ngay ngắn bất động, thầm nghĩ vị đại vương này hẳn là tu luyện công pháp cao thâm nào đó, thảo nào nhiều năm như vậy mới chỉ có chỉ điểm một lần.
Đợi một lúc vẫn không thấy Nam Lạc có động tĩnh gì liền trở nên nóng ruột, nếu cứ chờ thế này thì không biết phải chờ tới năm nào tháng nào chứ.
Vội hạ xuống trước giường ngọc vài bước, cúi đầu tham kiến, còn vỗ cánh vài cái. Nhưng nó tuyệt không ngờ tới rằng nàng mới mở miệng thì trong không trung đã vang lên thanh âm của vị đại vương vốn đã bất động nhiều năm này.
Tiểu Hồng Điểu mừng rỡ vội thêm mắm dặm muối kể lại việc bị chim khách dụ dỗ ra ngoài thế nào, bị Lục Tinh Tử giày vò ra sao, còn bị hạ cấm chế, bất đắc dĩ phải tới quấy nhiễu đại vương.
Nam lạc cười bảo, nó dẫn Lục Tinh Tử tới đây.
Tiểu Hồng Điểu không muốn đi, nó chỉ mong Nam Lạc phất tay giải cấm chế rồi ra ngoài chém chết người nọ cho xong. Sau khi nghe Nam Lạc sai nó gọi người kia vào, nó liền nói: “Người kia vô cùng âm hiểm, tới Lạc Linh Sơn hẳn có chủ ý xấu”
“Ha ha, đừng lo, chỉ cần tiến vào Lạc Linh Sơn, không ai có thể tạo ra chút sóng nào, ngươi yên tâm! Để ta xem người vô cùng âm hiểm này như thế nào”
Tiểu Hồng Điểu nghe được lời của Nam Lạc bất đắc dĩ phải đi gọi gã Lạc Tinh Tử vào, vừa bay tới cửa động thì tai lại nghe thấy lời của Nam Lạc: “Cấm chế của ngươi đã được giải, yên tâm đi. Người nọ sẽ không tổn tương ngươi”
Tiểu Hồng Điểu vui mừng, vội vã khấu tạ. Rất nhanh đã đi tới sát biên giới Lạc Linh Sơn Mạch, đột nhiên lại thấy nếu chạy ra đó thì sẽ mất khí thế vội nói với hư không: “Đại Vương ân chuẩn, Lục Tinh Tử vào núi”
Trong không gian vang lên tiếng cười sang sảng của Lục Tinh Tử, tựa hồ chẳng buồn quan tâm tới chút khôn vặt của Tiểu Hồng Điểu. Bay qua Tiểu Hồng Điểu thì khẽ a một tiếng, y không ngờ rằng cấm chế đã được giải
Bất quá chỉ là nháy mắt, lại mỉm cười, lục bào tung bay theo Tiểu Hồng Điểu vào Lạc Linh Động.
Vào trong động nhìn thấy Nam Lạc nhắm mắt thì khẽ nhíu mày, hơi trầm ngâm, cuối cùng lại thi một lễ ngang hàng
Tiểu Hồng Điểu vô cùng ủng hộ Nam Lạc, thầm nghĩ đại vương này tuy không cường thế bằng Bắc Linh Đại Vương nhưng cũng có tính cách của chính mình, người khác hành lễ bái kiến, hắn vẫn cứ ngồi yên không nhúc nhích, cả mí mắt cũng không động.
“Thân thể ta không khoẻ, không tiện hành lễ, mong chớ trách” Trong không trung truyền tới thanh âm ôn hoà của Nam Lạc.
“Ha ha, đâu dám, thì ra là thân thể đại vương không khoẻ, thảo nào nhiều năm qua không hề rời khỏi đây, một tháng sau chúng ta định tổ chứ Tử Hà Sơn Yêu Vương đại hội, trong phương viên ba nghìn dặm tất cả yêu vương đều tham gia, không biết khi đó đại vương có thể tham gia không?” Lục Bào cũng ôn hoà vừa cười vừa nói
“Ta tu luyện thần thông xảy ra sai lầm, không thể rời khỏi đây, đến lúc đó khả năng vẫn không thể đi được, mong Lục Tinh Tử đạo hữu chớ trách”
“Ha ha, nghiêm trọng như vậy sao, vậy đại vương phải coi trọng thân thể mình. Bất quá nghe nói nơi này còn có một đại vương tên là Bắc Linh, không biết tới lúc đó nàng có thể tham gia không”
“Bắc Linh đã không còn trong núi, chỉ sợ không thể tham gia Yêu Vương Đại Hội”
Lục Tinh Tử lộ vẻ đáng tiếc nói: “Nghe nói Bắc Linh đại vương không chỉ có pháp lực cao thâm, còn xinh đẹp tuyệt luân, đúng là vô duyên, đáng tiếc, đáng tiếc, tin rằng lúc đó nhất định có rất nhiều người thất vọng bỏ về”
Nam Lạc cười cười, hai người nói vài câu khách sáo rồi Lục Tinh Tử liền cáo từ rời đi
Sau khi Lục Tinh Tử đi được một lúc Tiểu Hồng Điểu bay tới trước cửa động ngắm một hồi rồi bay về thấp giọng khẩn trương nói: “Đại Vương, người thật sự không thể cử động được sao?”
“Ha, đúng vậy, làm sao”
“Ai nha, đại vương, lần này nguy rồi Lục Tinh Tử kia vừa nhìn đã biết không phải người tốt, bây giờ biết thân thể đại vương không thể động nhất định nổi ý xấu, thế này, thế này thì sao giờ, hơn nữa đại vương còn nói việc Bắc Linh Đại Vương không ở đây cho y nghe, càng thêm tệ”
Tiểu Hồng Điểu bay tới bay lui, so với Nam Lạc ngồi yên bất động thì quả là hai thái cực
“Không sao, chỉ cần ta ở trong Lạc Linh Sơn thì đừng mong có ai có thể làm loạn được”
Thanh âm nhàn nhạt truyền từ không trung ra thế nhưng Tiểu Hồng Điểu vẫn nửa tin nửa ngờ
Danh sách chương