Dịch giả: quantl
Người có cao thấp, lực có mạnh yếu, pháp bảo đương nhiên cũng có chênh lệch, mỗi một loại pháp bảo đều có một loại công dụng đặc biệt. Muốn biết uy lực của pháp bảo phải xem người dùng nó là ai, pháp bảo phân làm tiên thiên và hậu thiên nhưng mạnh hay yếu lại không phải tuyệt đối.
Quạt ba tiêu nếu là do Thông Huyền Thiên Sư luyện thành thì có thể coi như là hậu thiên pháp bảo.
Nhưng Nam Lạc không ngờ một kiện pháp bảo trong tay của Kim Giác lại có uy lực như thế, Nam Lạc có thể khẳng định nếu như mình bị quạt hẳn là cũng sẽ bay tới một ngọn núi khác...
Có thể coi đây là loại pháp bảo thuộc tính phong có khả năng công kích.
“Cho ta xem một chút” Nam Lạc có chút nóng bỏng nói
Kim Giác, Ngân Giác cùng đưa cây quạt xanh ra khiến Nam Lạc trong một lúc cũng không biết nên nhận cái nào, nhìn cặp mắt hắc bạch phân minh của chúng, tinh khiết không có chút tạp chất. Nam Lạc không khỏi có cảm giác muốn vuốt cái sừng nhỏ trên đầu chúng.
Lòng thầm nghĩ người khác muốn lừa pháp bảo của các ngươi cũng thật dễ dàng...
Nam Lạc thuận tay cầm lấy hai cây quạt, khi cầm cảm thấy nặng trịch không nhẹ như lông hồng giống như mình tưởng tượng. Cẩn thận quan sát, trên mặt xanh mơn mởn, rìa được khảm màu vàng. Nam Lạc không phân biệt được sự bất đồng giữa hai cây quạt. Nhìn xung quanh một lần, tìm nơi trống trải, chuẩn bị quạt thử một chút, xem cảm giác phong vân biến sắc nó như thế nào. Sau khi xác định rằng sẽ không làm tổn hại đến cây cỏ, thì khẽ vung lên, một cơn gió mát tràn ra.
“Hì hì...”
Sau lưng truyền tới tiếng cười của hai đồng tử, Nam Lạc lại dùng sức quạt, bụi đất bay tứ tán...
“Hì hì”
Nam Lạc lại tiếp tục vung vẩy, thử đủ cách nhưng chỉ có bụi đất tung bay.
Không thấy được cảnh tượng ác phong gào thét cũng không thấy được hoả diễm đốt người thành tro như Ngân Giác nói.
“Hai cây quạt này ngoại trừ lão gia ra chỉ có hai chúng ta là có thể sử dụng, cần chú ngữ và pháp quyết phối hợp mới được. Để ta dạy cho ngươi” Kim giác cười hì hì chạy tới
Nam Lạc hít một hơi thật sâu, khó nhọc nhổ ra hai chữ: “Không cần...”
Pháp bảo này quá hấp dẫn, có nó còn có ai chăm chỉ đi tu luyện nữa, Nam Lạc có thể xác định nhất định có rất nhiều người tu luyện cả đời cũng không đỡ nổi một quạt của quạt ba tiêu này, hắn sợ rằng mình không ngăn được cảm giác muốn dùng quạt ba tiêu cho nên lập tức xoay người về nội cung, sợ rằng khi liếc mắt lại nhìn thì sẽ muốn biết khẩu quyết khu động quạt.
Kim Giác và Ngân Giác chớp cặp mắt to hắc bạch phân minh nhìn Nam Lạc rời đi, tựa như chúng đang nghi hoặc vì sao khi nãy vẻ mặt hắn còn đang nóng bỏng thế mà lúc này mình muốn nói pháp quyết cho hắn nghe thì hắn lại cự tuyệt... Bọn chúng có tâm hồn thuần khiết, không nghĩ ra thì trong chớp mắt cũng sẽ quên mất.
Nam Lạc vốn tưởng lục y thiếu nữ nhất định sẽ quay lại, khi trở về sẽ có cách khắc chế quạt ba tiêu trong tay Kim Giác hoặc mang một người lợi hại hơn đến. Vì vậy hắn cố ý nhắc nhở Kim Giác, Ngân Giác.
Không ngờ Kim Giác, Ngân Giác lại nói không quan tâm. Nam Lạc nghi hoặc hỏi lý do thì Kim Giác ngẩng đầu ưỡn ngực đắc ý nói, vì nhất định họ sẽ nghe ngóng lại lịch của Thái Cực Cung, sau khi biết rồi thì nhất định không dám tới nữa.
Nam Lạc không hiểu nhiều về uy danh Thái Cực Cung nên lúc đó không nói gì thế nhưng trong lòng thì đã chuẩn bị sẵn cách ứng phó.
Buổi tối tu luyện bên vách núi Thái Cực Cung, trong lòng lúc nào cũng nhớ đến việc này nhưng vài ngày qua đi, không thấy lục y nữ tử xuất hiện nên hắn cũng bắt đầu tin lời của Kim Giác và Ngân Giác.
Thái Cực Cung có uy danh như vậy khiến Nam Lạc không khỏi nghĩ tới gương mặt không hề có hỉ nộ ái ố của Thông Huyền Thiên Sư.
Cảnh đêm yên tĩnh, tinh quang mờ mịt, như có như không bay lả tả trên người Nam Lạc. Khiến hắn mang theo một chút sắc thái thần bí.
“Sư tôn, sư tôn...”
Trong tai Nam Lạc đột nhiên truyền tới một thanh âm giống như trẻ thơ vậy. Nam Lạc nghi hoặc nhìn chung quanh một lần. Chỉ thấy xung quanh đen kịt, tinh quang mờ ảo khiến cảnh vật đều trở nên mơ hồ.
“Sư tôn, sư tôn, ta ở đây...” Ngay khi Nam Lạc nghĩ mình nghe nhầm thì thanh âm trẻ thơ đó vang lên lần nữa.
Nam Lạc chậm rãi nhắm con ngươi lại, khi hắn mở mắt ra thì trước mặt đã trở nên vô cùng rõ ràng. Hắn chưa luyện khí nhưng thân thể lại xuất hiện một ít năng lực kì dị. Cái năng lực mà giúp hắn có thể nhìn ban đêm rõ như ban ngày được gọi là thiên nhãn thuật, trong lòng hắn nghĩ tới có một ngày, thần thông này chỉ cần một cái liếc cũng có thể nhìn thấu hết thiên địa vạn vật.
Một con tiểu thanh xà đang ở dưới cây hoa mai. Đầu ngẩng lên rồi khi Nam Lạc nhìn thấy thì nó lập tức cúi đầu một chút, tựa như dập đầu...
“Là ngươi gọi ta sao?” Nam Lạc nghi hoặc hỏi
“Vâng, sư tôn” Tiểu thanh xà lắc lư cái đầu, thanh âm như trẻ thơ lại vang lên
“Sao ngươi gọi ta là sư tôn” Nam Lạc nghi hoặc hỏi
“Nhờ có sư tôn ở đây diễn giải mà ta hiểu được rất nhiều chuyện, cũng biết được phương pháp tu luyện, vì vậy ngài đương nhiên là sư tôn của ta” Tiểu Thanh Xà nói
Nam Lạc không nghĩ tới còn có việc này xảy ra, hắn luôn có một cảm giác thương tiếc với những dã thú nghe mình tụng Hoàng Đình Kinh... Trong chúng lúc nào cũng có hình bóng của mình và Dương Lực Đại Tiên” Nếu lúc đó mình không bị bắt về, chỉ sợ bây giờ cũng chạy khắp nơi nghe người ta diễn giải học pháp. Nhất định cũng giống như bọn họ vậy” Nam Lạc thường nghĩ như thế.
“Ha ha, ngươi có thể ngộ đạo, ta rất cao hứng, nhưng không cần gọi ta là sư tôn, cứ gọi ta Nam Lạc là được”
“Sư tôn giúp ta mở linh ngộ, giúp ta bước trên đường tu hành, đương nhiên ta phải gọi người như vậy” Tiểu Thanh Xà kiên quyết nói, thanh âm yếu ớt nhưng lại có cảm giác cương nghị, kiên quyết.
Nam Lạc nghe xong không khỏi xúc động, nguyên lai sinh linh nào trong thiên địa đều có ơn tất báo, cũng không phải chỉ người hiểu điều đó.
“Trên đường tu hành ta đi sớm hơn ngươi một bước, ngươi có thể gọi ta một tiếng... Đạo huynh! Ngươi gọi ta có việc gì. Có nghi vấn gì” Nam Lạc khẽ cười nói
Tiểu Thanh Xà không lên tiếng chỉ thả thân thể ra, một vật màu xanh có hình dạng tròn như tảng đá xuất hiện. Nam Lạc nhìn kỹ lại thì tựa như đó là một tấm gương.
Tiểu Thanh Xà cúi người dùng miệng cắn, thân hình ở trườn giữa núi đá tựa như đất bằng. Đi đến trước mặt Nam Lạc nhẹ buông chiếc gương xuống.
Nam Lạc cúi người nhặt lên, cảm giác lạnh buốt.
Quả là một cái gương. Chỉ thấy mặt kính bị bụi mờ che phủ. Tựa hồ như có một đám mây ẩn trong kính. Chiếu trái chiếu phải mà không chiếu được vật gì. Nam Lạc ngờ rằng vì đang giữa đêm nên mới không có diệu dụng gì thôi.
Mặt sau có màu xanh, phía trên có hoa chim, cá trùng, phảng phất như đại đạo, từ đó tuyền tới một loại khí tức mệnh mông huyền diệu. Nhưng đồ án kia chuyển động theo chiếc gương rồi trở thành những hình dạng khác nhau.
Người có cao thấp, lực có mạnh yếu, pháp bảo đương nhiên cũng có chênh lệch, mỗi một loại pháp bảo đều có một loại công dụng đặc biệt. Muốn biết uy lực của pháp bảo phải xem người dùng nó là ai, pháp bảo phân làm tiên thiên và hậu thiên nhưng mạnh hay yếu lại không phải tuyệt đối.
Quạt ba tiêu nếu là do Thông Huyền Thiên Sư luyện thành thì có thể coi như là hậu thiên pháp bảo.
Nhưng Nam Lạc không ngờ một kiện pháp bảo trong tay của Kim Giác lại có uy lực như thế, Nam Lạc có thể khẳng định nếu như mình bị quạt hẳn là cũng sẽ bay tới một ngọn núi khác...
Có thể coi đây là loại pháp bảo thuộc tính phong có khả năng công kích.
“Cho ta xem một chút” Nam Lạc có chút nóng bỏng nói
Kim Giác, Ngân Giác cùng đưa cây quạt xanh ra khiến Nam Lạc trong một lúc cũng không biết nên nhận cái nào, nhìn cặp mắt hắc bạch phân minh của chúng, tinh khiết không có chút tạp chất. Nam Lạc không khỏi có cảm giác muốn vuốt cái sừng nhỏ trên đầu chúng.
Lòng thầm nghĩ người khác muốn lừa pháp bảo của các ngươi cũng thật dễ dàng...
Nam Lạc thuận tay cầm lấy hai cây quạt, khi cầm cảm thấy nặng trịch không nhẹ như lông hồng giống như mình tưởng tượng. Cẩn thận quan sát, trên mặt xanh mơn mởn, rìa được khảm màu vàng. Nam Lạc không phân biệt được sự bất đồng giữa hai cây quạt. Nhìn xung quanh một lần, tìm nơi trống trải, chuẩn bị quạt thử một chút, xem cảm giác phong vân biến sắc nó như thế nào. Sau khi xác định rằng sẽ không làm tổn hại đến cây cỏ, thì khẽ vung lên, một cơn gió mát tràn ra.
“Hì hì...”
Sau lưng truyền tới tiếng cười của hai đồng tử, Nam Lạc lại dùng sức quạt, bụi đất bay tứ tán...
“Hì hì”
Nam Lạc lại tiếp tục vung vẩy, thử đủ cách nhưng chỉ có bụi đất tung bay.
Không thấy được cảnh tượng ác phong gào thét cũng không thấy được hoả diễm đốt người thành tro như Ngân Giác nói.
“Hai cây quạt này ngoại trừ lão gia ra chỉ có hai chúng ta là có thể sử dụng, cần chú ngữ và pháp quyết phối hợp mới được. Để ta dạy cho ngươi” Kim giác cười hì hì chạy tới
Nam Lạc hít một hơi thật sâu, khó nhọc nhổ ra hai chữ: “Không cần...”
Pháp bảo này quá hấp dẫn, có nó còn có ai chăm chỉ đi tu luyện nữa, Nam Lạc có thể xác định nhất định có rất nhiều người tu luyện cả đời cũng không đỡ nổi một quạt của quạt ba tiêu này, hắn sợ rằng mình không ngăn được cảm giác muốn dùng quạt ba tiêu cho nên lập tức xoay người về nội cung, sợ rằng khi liếc mắt lại nhìn thì sẽ muốn biết khẩu quyết khu động quạt.
Kim Giác và Ngân Giác chớp cặp mắt to hắc bạch phân minh nhìn Nam Lạc rời đi, tựa như chúng đang nghi hoặc vì sao khi nãy vẻ mặt hắn còn đang nóng bỏng thế mà lúc này mình muốn nói pháp quyết cho hắn nghe thì hắn lại cự tuyệt... Bọn chúng có tâm hồn thuần khiết, không nghĩ ra thì trong chớp mắt cũng sẽ quên mất.
Nam Lạc vốn tưởng lục y thiếu nữ nhất định sẽ quay lại, khi trở về sẽ có cách khắc chế quạt ba tiêu trong tay Kim Giác hoặc mang một người lợi hại hơn đến. Vì vậy hắn cố ý nhắc nhở Kim Giác, Ngân Giác.
Không ngờ Kim Giác, Ngân Giác lại nói không quan tâm. Nam Lạc nghi hoặc hỏi lý do thì Kim Giác ngẩng đầu ưỡn ngực đắc ý nói, vì nhất định họ sẽ nghe ngóng lại lịch của Thái Cực Cung, sau khi biết rồi thì nhất định không dám tới nữa.
Nam Lạc không hiểu nhiều về uy danh Thái Cực Cung nên lúc đó không nói gì thế nhưng trong lòng thì đã chuẩn bị sẵn cách ứng phó.
Buổi tối tu luyện bên vách núi Thái Cực Cung, trong lòng lúc nào cũng nhớ đến việc này nhưng vài ngày qua đi, không thấy lục y nữ tử xuất hiện nên hắn cũng bắt đầu tin lời của Kim Giác và Ngân Giác.
Thái Cực Cung có uy danh như vậy khiến Nam Lạc không khỏi nghĩ tới gương mặt không hề có hỉ nộ ái ố của Thông Huyền Thiên Sư.
Cảnh đêm yên tĩnh, tinh quang mờ mịt, như có như không bay lả tả trên người Nam Lạc. Khiến hắn mang theo một chút sắc thái thần bí.
“Sư tôn, sư tôn...”
Trong tai Nam Lạc đột nhiên truyền tới một thanh âm giống như trẻ thơ vậy. Nam Lạc nghi hoặc nhìn chung quanh một lần. Chỉ thấy xung quanh đen kịt, tinh quang mờ ảo khiến cảnh vật đều trở nên mơ hồ.
“Sư tôn, sư tôn, ta ở đây...” Ngay khi Nam Lạc nghĩ mình nghe nhầm thì thanh âm trẻ thơ đó vang lên lần nữa.
Nam Lạc chậm rãi nhắm con ngươi lại, khi hắn mở mắt ra thì trước mặt đã trở nên vô cùng rõ ràng. Hắn chưa luyện khí nhưng thân thể lại xuất hiện một ít năng lực kì dị. Cái năng lực mà giúp hắn có thể nhìn ban đêm rõ như ban ngày được gọi là thiên nhãn thuật, trong lòng hắn nghĩ tới có một ngày, thần thông này chỉ cần một cái liếc cũng có thể nhìn thấu hết thiên địa vạn vật.
Một con tiểu thanh xà đang ở dưới cây hoa mai. Đầu ngẩng lên rồi khi Nam Lạc nhìn thấy thì nó lập tức cúi đầu một chút, tựa như dập đầu...
“Là ngươi gọi ta sao?” Nam Lạc nghi hoặc hỏi
“Vâng, sư tôn” Tiểu thanh xà lắc lư cái đầu, thanh âm như trẻ thơ lại vang lên
“Sao ngươi gọi ta là sư tôn” Nam Lạc nghi hoặc hỏi
“Nhờ có sư tôn ở đây diễn giải mà ta hiểu được rất nhiều chuyện, cũng biết được phương pháp tu luyện, vì vậy ngài đương nhiên là sư tôn của ta” Tiểu Thanh Xà nói
Nam Lạc không nghĩ tới còn có việc này xảy ra, hắn luôn có một cảm giác thương tiếc với những dã thú nghe mình tụng Hoàng Đình Kinh... Trong chúng lúc nào cũng có hình bóng của mình và Dương Lực Đại Tiên” Nếu lúc đó mình không bị bắt về, chỉ sợ bây giờ cũng chạy khắp nơi nghe người ta diễn giải học pháp. Nhất định cũng giống như bọn họ vậy” Nam Lạc thường nghĩ như thế.
“Ha ha, ngươi có thể ngộ đạo, ta rất cao hứng, nhưng không cần gọi ta là sư tôn, cứ gọi ta Nam Lạc là được”
“Sư tôn giúp ta mở linh ngộ, giúp ta bước trên đường tu hành, đương nhiên ta phải gọi người như vậy” Tiểu Thanh Xà kiên quyết nói, thanh âm yếu ớt nhưng lại có cảm giác cương nghị, kiên quyết.
Nam Lạc nghe xong không khỏi xúc động, nguyên lai sinh linh nào trong thiên địa đều có ơn tất báo, cũng không phải chỉ người hiểu điều đó.
“Trên đường tu hành ta đi sớm hơn ngươi một bước, ngươi có thể gọi ta một tiếng... Đạo huynh! Ngươi gọi ta có việc gì. Có nghi vấn gì” Nam Lạc khẽ cười nói
Tiểu Thanh Xà không lên tiếng chỉ thả thân thể ra, một vật màu xanh có hình dạng tròn như tảng đá xuất hiện. Nam Lạc nhìn kỹ lại thì tựa như đó là một tấm gương.
Tiểu Thanh Xà cúi người dùng miệng cắn, thân hình ở trườn giữa núi đá tựa như đất bằng. Đi đến trước mặt Nam Lạc nhẹ buông chiếc gương xuống.
Nam Lạc cúi người nhặt lên, cảm giác lạnh buốt.
Quả là một cái gương. Chỉ thấy mặt kính bị bụi mờ che phủ. Tựa hồ như có một đám mây ẩn trong kính. Chiếu trái chiếu phải mà không chiếu được vật gì. Nam Lạc ngờ rằng vì đang giữa đêm nên mới không có diệu dụng gì thôi.
Mặt sau có màu xanh, phía trên có hoa chim, cá trùng, phảng phất như đại đạo, từ đó tuyền tới một loại khí tức mệnh mông huyền diệu. Nhưng đồ án kia chuyển động theo chiếc gương rồi trở thành những hình dạng khác nhau.
Danh sách chương