Dịch giả: quantl

Thiên địa rộng lớn vô cùng, khung cảnh cũng vô cùng sai khác.

Năm năm này với Nam Lạc mà nói thì đã đi qua vô số núi non, sông hồ, nhưng đối với thiên địa thì con đường hắn đi chỉ là một trong số đó thôi. Tỷ như ngọn núi mà hắn chạy tới bây giờ chẳng biết là ở đâu, càng chưa bao giờ nghe thấy.

Trời chiều ửng đỏ, rọi tới tuyết sơn.

Bông tuyết từ trên đỉnh núi rơi xuống, rồi bao phủ cả đỉnh núi sau đó biến mất ở sườn núi. Phảng phất cả vùng không gian này đã nằm ngoài luân hồi, độc lập với thế gian.

Đứng bên cạnh Băng Cung, nữ tử váy hồng như tinh linh siêu thoát thế gian. Nam Lạc chậm rãi đi tới đứng sau lưng nàng, trong khoảng thời gian ngắn không mở miệng được...

Một lát sau nàng nghiêng đầu khẽ nâng cằm, khoé miệng trào phúng, ánh mắt lãnh ngạo nhìn Nam Lạc: “Ngươi bị người cướp đồ thì muốn dùng cách này để lấy về sao?”

Nam Lạc không khỏi dời ánh mắt trong lòng nghĩ, nếu không phải ngươi pháp lực cao cường, thì nói gì cũng vô ích, có gì cũng không thể giữ được? “Bản cung biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì, có muốn ta áp chế pháp lực đến cảnh giới như ngươi không, nếu ngươi thắng, ta sẽ trả gương và kiếm cho ngươi” Những lời này truyền tới tai Nam Lạc, hắn không chút suy nghĩ, nhìn cũng không nhìn vội đáp: “Được”

Nhưng khi Nam Lạc nhìn thấy tiếu dung của nữ tử, hưng phấn lập tức biến mất... Bởi hắn nhìn thấy ý vị trào phúng càng thêm đậm.

“Tại sao bản cung phải làm như vậy, chẳng lẽ để chứng mình cho dù pháp lực ngang nhau, bản cũng vẫn có thể đánh bại ngươi sao? Buồn cười” Nàng chắp tay sau lưng, nhìn thiên địa mênh mông. Bông tuyết rơi trên người nàng giống như rơi vào trong nước, biến mất không chút tiếng động

Nam Lạc không còn lời gì để nói, thậm chí còn không có cả phẫn nộ, chỉ là trong lòng nghĩ sau này trở về nhất định sẽ tu luyện gấp đôi, quyết không để cho chuyện này phát sinh lần nữa

Sắc trời dần ảm đạm, nàng vẫn an tĩnh đứng ở đó, không có ý định rời đi hoặc tiến vào Băng Cung. Chẳng lẽ từ đó tới giờ nàng vẫn như thế này sao? Nam Lạc thầm suy đoán, bất quá cũng thật may, nếu như nàng muốn tiến vào trong Huyền Minh nội cung hoặc bỏ đi thì Nam Lạc không biết còn có thể đi theo như vậy không...

Nàng phảng phất như đã quên Nam Lạc, chỉ lẳng lặng đứng ở đó, không chút tì vết, chỉ có váy hồng lay động khiến nàng càng thêm cao ngạo. Như muốn thành vĩnh hằng.

Sắc trời dần dần tối, tuyết vẫn lặng lẽ rơi, không nhanh không chậm, phảng phất như không biết mệt mỏi, không bao giờ dừng lại.

Đột nhiên Nam Lạc nhìn thấy một cái miệng khổng lồ như muốn nuốt trọn cả ngọn núi. Miệng khổng lồ như tới từ U Minh, thông thẳng tới vực sâu vô tận. Một luồng hấp lực mạnh mẽ quấn lấy Nam Lạc.

Miệng khổng lồ tới lặng lẽ, cho tới khi Nam Lạc cảm thấy hấp lực quấn thân mới phát hiện ra... pháp lực vận chuyển điên cuồng, tất cả pháp lực thần thông đồng thời sử dụng. Chỉ là thân thể hắn vẫn trượt đi thật nhanh. Căn bản không cách nào cản được lực hút từ miệng khổng lồ.

Trong lòng Nam Lạc chỉ còn kinh hãi, không có thêm bất cứ suy nghĩ nào nữa, không ngừng vận chuyển pháp lực, sử dụng thần thông, một lòng ngăn cản lực lượng này.

Một lớp bụi vàng xuất hiện quanh người hắn, thân hình hắn khẽ dừng lại.

Đây chính là bụi vàng của thổ hành linh khí, từ năm năm trước được sau khi được Khổng Tuyên cho xem Ngũ Hành Ngọc giản tới giờ, hắn đã có được chút tâm đắc với Thổ Hành, ngộ được một chút Thổ Hành là Hậu Trọng Như Sơn. Nếu là Khổng Tuyên dùng thì chỉ cần một đạo hoàng quang sẽ sơn băng địa liệt.

Nhưng Nam Lạc không thể nào làm được, tuy lĩnh ngộ được một ít ý cảnh Hậu Trọng Như Sơn nhưng vẫn không thể nào cản được hấp lực.

Bấy giờ thân hình Nam Lạc đã lớn thêm vài lần, hoàng vụ quấn quanh người. Mà lúc này hoàng vụ và bông tuyết cùng lúc bị kéo tới cái miệng khổng lồ. Tuy rằng bị kéo về phía miệng khổng lồ nhưng chân vẫn dính chặt vào mặt đất.

Từng sợi hoàng vụ bốc lên dưới chân dung nhập vào hoàng vụ quanh người Nam Lạc, tuy nhiên nó không thể nào vượt qua tốc độ hút của miệng. Càng lúc càng mỏng manh, hoàng vụ càng lúc càng mờ nhạt, vì sử dụng Pháp Tượng Thiên Địa mà pháp lực của hắn tiêu hao rất nhanh. Khi hắn sử xuất thôn phệ thiên địa theo bản năng thì lại phát hiện ra thiên địa nguyên khí xung quanh vô cùng mỏng manh phảng phất như chân không...

Trong nháy mắt Nam Lạc hiểu ra rằng sự lưu động thiên địa nguyên khí không thể nào vượt được tốc độ hút của cái miệng khổng lồ này được.

Nam Lạc dần bay lên khỏi mặt đất giống như lá cây rơi vào trong dòng chảy xiết, bay vào trong miệng khổng lồ.

Lúc này trong lòng Nam Lạc chỉ có một vùng trống rỗng, tâm thần đã lạc vào cõi không minh, chìm vào trạng thái tụng Hoàng Đình Kinh. Trong sát na tiếng gió do miệng khổng lồ thôn phệ cùng cảnh tượng bông tuyết bay tán loạn biến mất. Trong mắt hắn xuất hiện năm loại sắc thái tạo thành thiên địa, đỏ hồng, vàng đất, xanh nhạt, sáng bạch và sâu đen, năm loại nhan sắc thành trộn cùng một chỗ tạo thành một đường cong dài hẹp, huyền ảo sau đó tiếp tục trộn vào tạo thành một con sông sáng lạn...

Một cái miệng to như núi, phảng phất như tới từ hư không, không thấy thân thể của nó, chỉ có một cái miệng khổng lồ sâu như vực, thôn phệ núi sông. Phong Tuyết đầy trời điên cuồng lao vào trong cái miệng, trong gió tuyết còn có cả thân hình cao lớn của Nam Lạc cũng đã rơi xuống dần tới sát miệng.

Trong gió tuyết đầy trời, dưới uy thế thôn phệ thiên hạ, hồng y nữ tử vẫn đứng yên bất động, ánh mắt nàng không có chút gì thay đổi, cho dù là nhìn thấy cái miệng khổng lồ kia nàng vẫn nâng cằm, dùng một ánh mắt ngạo nhiên nhìn, giống như nhìn một thằng hề đang nhảy nhót trước mắt.

Khoé miệng nàng vẫn cứ có nụ cười thản nhiên, ý tứ trào phúng, ánh mắt lãnh ngạo, nhìn mọi việc trước mắt.

Đúng lúc này trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một thanh âm vang vọng, phảng phất như chảy ra từ hư không, phiêu phiêu miễu miễu... Cả không gian đột nhiên chấn động, thanh âm như đại đạo huyền âm, có thể phác thảo thiên địa, từng âm tiết cũng khiến xung quanh run rẩy, chấn động.

Hồng y nữ tử có chút ngạc nhiên, trong mắt nàng thì thân thể Nam Lạc vào lúc rơi vào trong miệng thì đột nhiên chậm rãi hư hoá, giống như khói bụi chậm rãi biến mất trong gió tuyết tơi bời.

Nam Lạc cảm giác như mình là một con cá bơi ngược dòng, cố gắng bơi trong dòng sông ngũ sức, nhưng dòng sông kia thì cứ không ngừng lao xuống mãnh liệt.

Trong lòng hắn không minh, thần niệm kích động thiên địa ngũ hành nếu có người có thể chứng kiến hết thảy tự sẽ phát hiện một bước lại phảng phất như kéo thổ hành trong ngũ thải đi ngược chiều.

Thiên địa vô ngôn nhưng lúc nào cũng đầy ngôn ngữ đại đạo. Đột nhiên Nam Lạc cảm thấy mình cùng với sông ánh sáng này càng lúc càng tương hợp, thân thể tựa như hoá thành hư vô dòng nước này cứ chảy xuyên qua thân thể của mình.

Lặng lẽ, yên ắng, không biết đã trải qua bao lâu.

Bỗng Nam Lạc cảm thấy sức ép của thân mình nhẹ hẳn, lực căn nuốt đột nhiên biến mất hắn hốt hoảng cảm giác như mình đã rớt ra ngoài.

Một đoá mây vàng xuất hiện trên bầu trời ngoài ngàn mét, trên hoàng vân xuất hiện một thanh ảnh, thân hình Nam Lạc dần hiện ra, chân hắn giẫm trên hoàng vân như giẫm trên đại địa, phảng phất như tan thành một thể với hoàng vân.

Sắc mặt Nam Lạc bình tĩnh, tâm thần tựa như đắm chìm trong đại đạo mênh mông. Trong con mắt tựa hồ như có một ngọn hoả diễm hiện ra, dưới thiên thị nhãn, thân thể của cái miệng khổng lồ hiện lên rất rõ. Một con cóc xám bạc, to như núi đang tựa vào một ngọn núi thấp đối diện, mở cái mồm khổng lồ tựa như điên cuồng cắn nuốt vạn vật.

Hồng y nữ tử tĩnh như đồi núi, tuỳ ý mặc cho sức hút không ngừng tăng lên. Nam Lạc âm thầm kinh hãi, nghĩ thầm nếu lúc trước mình bị hút như thế này chỉ sợ rằng đừng hòng trốn thoát.

Hắn không nhìn ra hồng y thiếu nữ dùng thần thông gì. Nhưng có thể nhìn ra được Ngân hôi cáp vốn là nhằm tới thiếu nữ, chính mình chẳng qua cũng là vô tình bị kéo vào thôi.

Một đạo hồng ảnh bay khỏi miệng khổng lồ, nhanh như một tia chớp đỏ, phảng phất như xuyên thấu hư không, vượt mọi khoảng cách. Một màn này khiến Nam Lạc đột nhiên nhớ tới con cự thú trên đường tới Ngọc Hư Cung, phương thức tấn công giống hệt. Chỉ là uy thế của con cóc này còn mạnh hơn mấy lần, tốc độ nhanh tới nỗi dù là Thiên Thị Nhãn bây giờ cũng chỉ thấy hồng quang loé lên rồi biến mất.

Nam Lạc hoảng hốt thầm nghĩ nếu mình bị công kích như vậy chỉ sợ không kịp độn tẩu đã vong mạng. Định thần nhìn về phía hồng y nữ tử đúng chỉ thấy chỗ đó rỗng tuếch, chỉ có tuyết bay tán loạn, cuồng phong gào thét.

Bị nuốt sao? Không thể. Nam Lạc nhìn cái miệng khổng lồ đã khép kín, phủ nhận.

Trong con mắt ánh lửa nháy lên, đưa mắt nhìn khắp bốn phía, ngoại trừ sắc trời ảm đạm cũng chỉ có tuyết bay trong lặng lẽ.

“Huyền Minh, ngươi cướp động phủ ta, diệt tử tôn ta, hôm nay lão tổ ta vì họ báo thù, ngươi mau ra cho ta... đi ra... đi ra...” Ngân hôi cáp đứng trên đỉnh núi, gào thét trong hư không, từng vòng âm ba như sóng biển lan ra trong không gian.

Ngay khi Ngân Hôi Cự Cáp mở miệng, Nam Lạc đã cảm thấy không ổn, thân hình biến mất trong nháy mắt, đúng lúc thân hình hắn biến mất thì sóng âm vô hình đã bao phủ chỗ này, không gian tựa như sắp sụp đổ. Trên bầu trời, vô số đám mây lững lờ bị sóng âm cuồn cuộn xoắn nát.

Ngoài ngàn mét, Nam Lạc xuất hiện, chỉ thấy tóc hắn tán loạn, sợi dây leo hắn dùng để buộc tóc đã tán thành bụi phấn, phiêu tán trong gió.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện