Dịch giả: quantl

Vết thương của Nam Lạc có thể cho là nặng nhưng cũng có thể cho là không nặng, nếu không dùng pháp thuật, tu dưỡng vài ngày là ổn, tuy hắn không có phương pháp luyện tinh của vu tộc nhưng lại có nửa giọt máu Tổ Vu, năng lực khôi phục rất mạnh

Vấn đề là thần niệm hắn dung nhập vào Thanh nhan rồi đối cứng với tên của Hậu Nghệ nên bị tổn thưởng. Mà thần niệm là gốc rễ của việc kết nối tới thiên địa mượn pháp lực, điều này khiến hắn sau khi độn ra ngoài mười dặm buộc phải dừng lại.

Hắn không biết sau mũi tên thứ ba đã không còn có mũi tên thứ tư nữa. Ngay khi mũi tên thứ ba bắn tới, tâm thần hắn kích động, pháp lực đã không thể khống chế, nếu như có một mũi tên nữa thì chính Nam Lạc cũng không thể tưởng tượng nổi hậu quả.

Thế nhưng mũi tiễn cuối cùng không hiểu vì sao lại ngừng lại khiến hắn có chút thời gian thở dốc, độn thổ bỏ chạy

Nam Lạc không biết vì sao tiễn ngừng cũng không thể biết được có ai đang đuổi theo mình không.

Bất luận thế nào cũng chỉ có 2 khả năng có và không mà thôi. Không thì vạn sự đại cát, chỉ cần cho hắn đả toạ tồn thần thì một ngày là khôi phục. Nhưng nếu có người đuổi theo thì đó là trí mạng.

Hắn hiểu với tình trạng thân thể lúc này, thực lực chỉ có thể phát huy phân nửa thôi. Hơn nữa hắn cũng không cho rằng liễm tức ẩn thần thuật của mình có thể giấu được người khác, bí thuật trong thiên địa nhiều không kể xiết, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Lúc này Nam Lạc đang dựa vào một gốc cây che trời, đại thụ này rỗng ruột, cành lá lại sum xuê.

Hắn chẳng buồn nhìn những thứ này, điều duy nhất hắn nghĩ là làm cách nào để sống sót

Sắp xếp suy nghĩ trong đầu một lần mới phát hiện tựa hồ chỉ có độn địa thuật mới miễn cưỡng dùng được. Trốn sâu trong đại địa để ẩn nấp, ý nghĩ này khiến hắn lúng túng. Nếu làm như vậy thì chỉ cần trốn sâu vào trong đất, tìm chỗ yên tĩnh, che giấu khí tức, cắt bỏ lục thức, điều này sẽ khiến hắn không còn cảm ứng được với ngoại giới.

Nếu đối phương có bí thuật tìm được mình mà mình lại không rõ đối phương đã tới vậy thì chắc chắn phải chết, vì lúc đó hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

Nghĩ tới đây Nam Lạc càng rõ hơn với tình trạng của mình. Đơn giản là đối phương tìm được mình thì mình chỉ còn cách giết chết địch thôi. Còn người ám toán kia là ai thì hắn đã không còn tâm sức mà suy nghĩ rồi.

Nhưng trong lòng hắn khẳng định sẽ không phải là người bắn tên, bằng không lúc trước y đã có thể giết mình rồi. Mà nếu như là người có thể đuổi theo vậy thì thực lực của y tuyệt không bằng mình lúc toàn thịnh, cùng lắm là ngang bằng, như vậy cũng có sức mà liều mạng.

Đó là ý nghĩ của Nam Lạc, bất quá hắn vẫn thầm cầu khẩn rằng không có ai đuổi theo.

Ngay khi hắn chuẩn bị chui vào đất cầu may thì bỗng nhiên nhớ tới hai pháp bảo trên người mình, yêu nguyệt chẳng lẽ không thể dùng làm mắt sao.

Vốn là ẩn độn trong đại địa mà lại dùng thần niệm tra xét thì rất dễ làm người phát hiện bại lộ tự thân. Nhưng nếu dùng thần niệm nối liền Yêu Nguyệt, dùng nó để quan sát đối phương vậy Nam Lạc chắc tới 8 phần là đối phương không phát hiện được mình.

Nếu đối phương có bí pháp tìm được mình như thế y nhất định sẽ bị mình hấp dẫn, lúc này nếu có thể đánh lén vậy thì có khả năng chém chết đối phương.

Lấy thần niệm bám vào kiếm chém giết tiểu yêu tiểu quái, Nam Lạc đã từng làm nhưng lúc đó mắt còn nhìn được, thần niệm toả định đối phương mới có thể làm được, uy lực cũng không mạnh như lúc cầm kiếm trong tay. Tuy tốc độ cực nhanh nhưng hắn cũng không dùng nó mấy. Hơn nữa cự ly không thể quá xa, mà gần thì thổ độn trong nháy mắt là được, cho nên Nam Lạc chưa từng nghĩ tới việc dùng chiêu này để đối địch.

Thế nhưng giờ thì khác, dùng thần niệm toả định kẻ thù thì dễ bị đối phương phát hiện tuy nhiên có thể dùng Yêu Nguyệt. Một điểm khác là uy lực khi dùng thần niệm bám vào thân kiếm, điểm này cũng miễn cưỡng giải quyết được.

Pháp bảo nếu do bản thân luyện thành như vậy đương nhiên có pháp quyết ngự sử, sẽ có thể phát huy uy lực của pháp bảo vô cùng nhuần nhuyễn. Còn tiên thiên pháp bảo lại có chút phiền phức thế nhưng uẩn niệm tiên thiên đại đạo trong tiên thiên pháp bảo sau khi luyện hoá có thể dùng để lĩnh ngộ ra các phương pháp điều khiển linh bảo.

Linh bảo không chứa tiên thiên đại đạo chỉ có thể dựa vào việc tìm hiểu. Từ trước tới giờ Nam Lạc đều dùng Yêu Nguyệt để xem nguyên thân của người khác, ngoài ra còn dùng như một phát bảo chống ẩn thân, còn Thanh Nhan thì chỉ sử dụng như một cây kiếm thường, không có phương pháp đặc biệt nào

Nam Lạc nghĩ tới đây không khỏi cười rộ lên, bởi bây giờ hắn đã suy nghĩ xem làm cách nào để phát huy uy lực của pháp bảo rồi. Như Phục Hy từng nói, cách Nam Lạc sử dụng pháp bảo hãy còn rất thô thiển.

Phương pháp ngự sử pháp bảo mà Phục Hy truyền cho hắn là một loại lý thuyết, cũng là một phương pháp. Có thể thể dùng ở bất cứ pháp bảo nào, đơn giản nhất là lấy thần niệm dung hợp vào linh bảo, có thể dùng thần niệm để điều khiển linh bảo.

Trong đó có một cách là dùng thần niệm ẩn trong pháp bảo, kết nối thiên địa làm tăng uy lực. Điều này không khó khăn gì nhưng từ trước tới giờ Nam Lạc chưa hề nghĩ tới.

Lấy pháp lực tự thân làm gốc, lấy thần niệm kết nối tới thiên địa để chiến đấu đó là thủ đoạn cơ bản của tu sĩ. Nhưng lấy linh bảo làm gốc thì dù không phải huyền bí gì lại mở được một cánh cửa lớn cho Nam Lạc.

Vung tay lên, Yêu Nguyệt đã rơi vào một trạc cây, có thể chiếu cả một vùng không gian này. Còn Thanh Nhan cũng bị hắn đặt ở một nơi bí mật, bản thân hắn thì chân đạp trên đất cả người như chìm vào trong nước, chui sâu vào trong lòng đất.

----------------

Chiếu miên đi tới cạnh cái hố mà Thanh Nhan va chạm với tên của Hậu nghệ, khẽ nhíu mắt, ngắm nghía khắp nơi, cánh tay vươn ra khỏi ống áo xám, lăng không trảo một cái rồi chạm rãi lùi về, đặt ở trước mũi, nhắm mắt lại, tự hồ như đang ngửi một thứ gì đó. Chỉ chốc lát sau liền mở mắt, khoé miệng máy động, tự tiếu phi tiếu.

Thân thể y đột nhiên toả ra một lớp sương xám rồi cả thân hình chậm rãi tiêu thất trong màn sương, một cơn gió thổi tới, sương xám thế mà lại bay ngược chiều cơn gió.

Trong vu tộc nếu không lên được đại vu thì không có tư cách vào trong Tổ Vu điện học chiến kỹ, chỉ có thể học pháp thuật mà thôi. Tuy những pháp thuật này không phải thượng thặng nhưng vẫn có những điểm huyền diệu riêng.

Khiên Hồn Thuật là một trong những thuật tốt nhất, tuy nhiên chủ yếu là dùng để truy tung, không phải chiến đấu. Còn sương xám chính là một loại chướng khí ngưng tụ mà thành, có thể hộ thân mà cũng có thể dùng để đả thương địch thủ.

Tuy rằng đã bước nửa chân vào cánh cửa đại vu nhưng vẫn không thể học tập chiến kỹ, thế cho nên y chỉ có thể tu luyện một ít bí thuật thừa, không chỉ vậy những bí thuật này còn có rất nhiều hạn chế, không thể nào dùng để đối địch chính diện được. Mà huyết mạch truyền thừa thần thông chính lại bị Nam Lạc cướp được, điều này khiến y hận Nam Lạc thấu xương.

Trong núi rừng âm u, một lớp sương xám phiêu hốt giữa thiên địa, tốc độ không nhanh, thi thoảng lại dừng một chút, nhưng luôn luôn tới gần nơi Nam Lạc ẩn thân.

Đột nhiên lớp sương xám đột nhiên ngừng lại rồi đông lại trên mặt đất. Thân thể Chiếu Miên xuất hiện trong sương, lớp sương xám dung nhập vào cơ thể y hoá thành một y bào màu xám.

Miệng y treo một nụ cười, không phải là dáng cười đàm đạm như Nam Lạc mà là âm trầm oán độc.

Một cây đại thụ rỗng ruột xoè tán che kín một khu vực, Chiếu Miên xác định rằng Nam Lạc ở nơi này, lại vô pháp phát hiện nơi hắn trốn, vì vậy y dừng lại ở phía xa, mắt loé quang mang, đó là một thuật pháp nhìn thấy ẩn độn tên là Phá Vọng Thiên Mục, cũng là một trong những thuật pháp mà y sở luyện, nếu như có người hỏi dưới Tổ Vu ai mạnh nhất? Thì e rằng sẽ không có câu trả lời chính xác còn ai thông hiểu pháp thuật nhiều nhất thì đó chắc chắn là Chiếu Miên.

Khẽ đảo mắt một lượt, Chiếu Miên ngẩng đầu lên, đúng lúc này y cảm giác như mình bị nhìn trộm. Khoé miệng giật giật, một nụ cười âm ngoan lại xuất hiện trên mặt y. Y không nhin lên cây nữa, tay niết pháp quyết, một đám sương xám chui vào mặt đất, sương xám hoá thành một con sâu nhỏ, tựa ẩn tựa hiện, chỉ mới tiếp xúc với mặt đất đã chui sâu vào đó.

Con sâu kia có tên là Phệ Linh Âm Trùng, có thể phi độn, giỏi ẩn nấp, có thể xuống đất, lại không sợ nước nửa, khủng khiếp nhất chính là nó có thể nhân lúc người ta không đề phòng chui vào cơ thể, nhập đan điền. Đó là một trong số không nhiều thủ đoạn công kích của Chiếu Miên.

Phệ Linh Âm Trùng chỉ vừa chạm đất là có thể tìm ra mùi của Nam Lạc, vội chui xuống chỗ hắn ẩn thân trong đại địa.

Lúc này Nam Lạc lại đang nhắm hai mắt, đưa thần niệm dung nhập vào trong Thanh Nhan kiếm, hoàn toàn không hay biết gì về Phệ Linh Âm Trùng cả.

Quanh thân Chiếu Miên có sương xám trôi nổi, khoé miệng nhếch lên thành nụ cười bắt đầu tiến tới đại thụ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện