Lục Nhiên tới trễ một chút, nhìn thấy Văn Chiêu thì lập tức đi về phía bên này. Lục Nhiên có chuyện quan trọng tìm Quách Dần để bàn bạc, mà Quách Dần thật vất vả mới trở về Kinh thành một chuyến, chính là hôm nay, thế là Lục Nhiên không nói hai lời liền đến đó. Khương Văn Dập lại không biết những chuyện này, chỉ coi hắn không tới cùng Văn Chiêu, là người không có trách nhiệm cho lắm, ở ngay trước mặt hắn cũng không cho vẻ mặt tốt.
Văn Chiêu cho Lục Nhiên ánh mắt thương mà không giúp được gì.
Lục Nhiên cười dắt lấy tay Văn Chiêu. Lúc thành thân có không ít trẻ con chạy tới chạy lui, người lớn cảm thấy vui mừng nên cũng không ngăn cản, nhưng khó tránh khỏi sẽ có người bị những đứa trẻ này va chạm phải, lúc này sắc mặt Khương Văn Dập mới hơi hòa hoãn lại.
Trong tiệc rượu ăn uống linh đình, nhưng chỉ cần Lục Nhiên ở đây thì đúng là người được mời rượu nhiều nhất. Văn Chiêu nhìn Lục Nhiên, trong lòng có chút lo lắng. Mặc dù Lục Nhiên không thể hiện ra một chút khác thường nào nhưng Văn Chiêu luôn cảm thấy hắn có một chút ý chống đỡ.
Ngồi lên xe ngựa về phủ, Văn Chiêu đột nhiên nghiêm mặt nhìn Lục Nhiên: "Thế nào?"
Lục Nhiên lắc đầu.
"Có phải hắn làm chàng bị thương rồi?"
Lục Nhiên bật cười: "Thật sự là cái gì cũng không thể gạt được mắt của Chiêu Chiêu." Lục Nhiên lúc này cũng không che giấu nữa, bắt lấy tay Văn Chiêu đặt trên ngực.
"Ta từng nói với nàng chỉ, bào đệ của hắn chính là bị người kia bắt đi, bởi vậy hắn căm thù người kia đến tận xương tủy, mà ta lúc này lại giúp đỡ người kia thu thập luyến đồng, hắn tức giận cũng là hợp tình hợp lý."
Văn Chiêu cẩn thận gỡ vạt áo của hắn ra, hỏi hắn: "Có nghiêm trọng không? Còn đau không?"
"Nhìn thấy Chiêu Chiêu là hết đau rồi." Văn Chiêu ngẩng đầu một cái, lại thấy mắt cười của Lục Nhiên, vòng xoáy trực tiếp hút người vào.
Văn Chiêu nguýt hắn một cái: "Đứng đắn một chút." Lập tức hít một hơi: "Chàng nói với hắn thế nào? Nếu nói ra quan hệ lợi hại, hắn sẽ còn làm chàng bị thương sao?"
Lục Nhiên yên lặng phút chốc: "Ta còn chưa kịp giải thích rõ ràng đâu. Trong cơn nóng giận hắn vẫn nhớ khống chế lực ra tay, cũng là xứng đáng với tình nghĩa nhiều nắm của ta và hắn."
"Vậy tiếp theo thì sao? Nên làm thế nào cho phải?"
Lục Nhiên nắm chặt tay của nàng, trấn an nói: "Không có việc gì, hắn sẽ chủ động tới tìm ta."
Lục Nhiên nói không sai chút nào, Quách Dần sau khi bình ổn cơn giận lại nhịn không được mà tìm đến Lục Nhiên, chỉ là thời gian địa điểm lại có chút không đúng lắm.
Văn Chiêu mới tắm rửa xong liền nghe thấy trong phòng có vài tiếng ồn ào, chờ nàng đi từ tịnh thất tới liền thấy nam tử thứ hai ở trong phòng.
Văn Chiêu mặc dù đời trước tiếp xúc với Quách Dần không ít nhưng chưa từng thấy dáng vẻ khi hắn ta không mang mặt nạ. Mà bây giờ nam tử mũi cao mắt sâu, đường nét cứng rắn này đứng trước mặt nàng, nàng lại lập tức biết được hắn là ai.
Lục Nhiên thấy Văn Chiêu đi ra, cũng mặc kệ Quách Dần tức giận như thế nào, trực tiếp đi tới ôm lấy nàng, đặt trên giường.
"Đợi chút nữa cho dù nghe thấy tiếng đánh nhau cũng đừng đi ra, hửm?" Lục Nhiên đắp chăn cho nàng xong. Thấy Văn Chiêu ngoan ngoãn gật đầu, Lục Nhiên lúc này mới buông màn xuống.
Quách Dần nhìn thoáng qua hướng của Văn Chiêu, giễu cợt nói: "Ngươi sau này cũng là người phải làm phụ thân, ngươi cam lòng đưa những đứa trẻ kia vào miệng hổ? Ngươi nên rõ ràng sau khi bọn chúng vào cung thì sẽ gặp phải tình cảnh như thế nào. Chuyện mà lòng dạ cứng rắn như ta cũng không làm được Lục Hoài Khanh ngươi lại xuống tay được, quả thật là làm ta mở rộng tầm mắt."
Nếu như muốn thuyết phục hắn ta, đầu tiên chính mình không thể dao động, vẻ mặt Lục Nhiên kiên định: "Nếu như hoạt động kịp thời, bọn chúng cũng sẽ không bị làm sao."
Quách Dần cười lạnh một tiếng: "Hành động kịp thời? Hành động như thế nào? Theo yêu cầu của cẩu hoàng đến, nhóm hài tử này còn chưa đến một tháng liền phải bị đưa vào cung. Thời gian ngắn như vậy ngươi có thể làm được gì?!"
"Nếu ngươi không dừng tay, đừng trách ta không để ý đến tình cảm, sau khi kết liễu ngươi lại cứu những đứa trẻ đó ra!" Đang lúc nói chuyện kiếm đã ra khỏi vỏ, trực tiếp dồn về phía cổ Lục Nhiên.
Lục Nhiên không lui lại, nhìn thẳng vào Quách Dần: "Ngươi biết vì sao muốn tiếp nhận việc này không?"
"A, còn không phải là không từ bỏ được địa vị quyền thần của mình, ở trước mặt cẩu hoàng đế kia giống như chó giữ nhà." Quách Dần tức giận đến mức hai mắt đỏ lên, nói chuyện đã không hề cố kỵ gì nữa.
Lục Nhiên cũng không tức giận, đưa tay chống đỡ trên lưỡi kiếm của hắn ta, lập tức liền có một đường chảy máu: "Vạch ở trên cổ quá chói mắt rồi cũng không tiện giải thích."
Quách Dần cắn răng nghiến lợi thu hồi kiếm lại: "Nếu ngươi không thể nói ra được lý do khiến ta tin phục, ta mới mặc kệ ngươi có giải thích được hay không!"
"Ngươi nói trước kia những hài tử kia như thế nào mà tiến cung thần không biết quỷ không hay? Ông ta làm thế nào mà giấu giếm mắt người đời?"
Sắc mặt Quách Dần hòa hoãn lại, nhìn về phía Lục Nhiên, chờ đợi câu sau của hắn.
"Nhất định là có một mật đạo có thể nối thẳng đến Tử Thần điện." Khuôn mặt Lục Nhiên trang nghiêm: "Ông ta từng dẫn ta đi thưởng thức 'kiệt tác' của ông ta, nơi đó chính là một phòng trong mật đạo, xung quanh có vài đường nối, nhất định là có một đường có thể thông ra ngoài cung."
Quách Dần hô hấp dồn dập: "Ngươi là nói..."
"Không sai, mật đạo này cực kỳ bí mật, bởi vậy lực lượng phòng vệ có lẽ sẽ yếu hơn rất nhiều."
Lục Nhiên nhìn về phía Quách Dần, ánh mắt như mũi tên: "Đây chính là lý do ta tìm ngươi."
Quách Dần hiển nhiên có chút kích động, kiếm trong tay của hắn đã sớm kêu gào đòi uống cạn máu tươi của cẩu hoàng đế, lại trì tệ không có thời cơ này. Bây giờ mật đạo từ bên ngoài cung nối thẳng tới Tử Thần điện này đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ là sự hấp dẫn cực lớn.
"Ngươi không phải luôn không đồng ý dùng biện pháp ám sát sao?" Sự kích động qua đi Quách Dần lần nữa trào phúng oán hận một câu.
"Lần này ông ta cũng là ép ta, mới muốn bí quá hóa liều."
Quách Dần đột nhiên cười vài tiếng: "Được được được, cái tính tình không lạnh không nóng này của ngươi, cuối cùng cũng cảm thấy không nhịn được nữa."
"A Dần."
"Hửm? Có lời cứ nói, đừng lằng nhà lằng nhằng."
"Ám sát lần này vô cùng nguy hiểm, ngươi hiểu không? Không cẩn thận liền không ra được."
Quách Dần hững hờ khoanh tay: "Nhưng nếu có thể gϊếŧ ông ta, cũng coi như là trọn vẹn tâm nguyện cả đời của ta. Yến tâm đi, ta cho dù có chết cũng phải chống đỡ đến khoảng khắc chặt được đầu chó của ông ta." Nói xong vỗ vỗ vai Lục Nhiên: "Nếu ta chưa thể gϊếŧ chết ông ta, cẩu hoàng đế kia lập tức liền biết là ai phản bội ông ta. Lúc này hai chúng ta ngược lại có thể đồng sinh cộng tử."
Lục Nhiên đột liên im lặng. Quách Dần thấp giọng hỏi hắn: "Tiểu nương tử này của ngươi làm sao bây giờ? Hai ông lớn chúng ta xảy ra chuyện cũng không sao, nhưng đừng hại đến tiểu nương tử vô tội."
Lục Nhiên cười cười: "Ta sẽ sắp xếp cho nàng ấy cẩn thận." Lúc nói chuyện hai mí mắt nhìn về phía tấm màn, rõ ràng là ngay cả một góc áo của tức phụ nhà mình cũng không nhìn thấy, ánh mắt của hắn lại cực kỳ dịu dàng.
Lục Nhiên lấy lại tinh thần, nhìn về phía Quách Dần: "Ta sẽ mất cả tháng hành động giúp ngươi, ngươi cảm thấy phần thắng bao nhiêu?"
Quách Dần cười, làm điệu bộ diễn tả số lượng.
Đợi đến khi âm thanh bên ngoài lắng lại, Văn Chiêu cảm thấy màn bị người ta vén lên, hắn cởi thắt lưng, chui vào trong chăn, ôm cả eo nàng kéo vào trong ngực.
Văn Chiêu hơi buồn ngủ, nửa mở mắt hỏi hắn: "Người đi rồi?"
Lục Nhiên "Ừ" một tiếng, chôn ở cổ nàng, hít một hơi thật sâu: "Trên người Chiêu Chiêu thật là thơm."
Văn Chiêu không kiềm được bật cười: "Đều là xà bông giống nhau, chàng ngửi chính mình đi." Lời nói ra miệng trong lòng Văn Chiêu lại sinh ra một chút cảm giác thỏa mãn, hiện tại bọn họ là phu thê, ngay cả mùi hương trên người cũng giống nhau, cũng không nói ra được vì sao, chỉ là khiến nàng cảm thấy vui vẻ.
"Không giống nhau, trên người Chiêu Chiêu còn có một loại mùi khác." Lục Nhiên nhẹ nhàng hôn: "Ngọt."
Văn Chiêu né về phía trước: "Vết thương cũ của chàng mới tốt lên, lại thêm vết thương mới, nhưng chính chàng không để ý chút nào!" Lục Nhiên từ trong giọng nói của Văn Chiêu nghe được nàng có chút tức giận, lập tức ngừng động tác, ôm lấy nàng.
Nhìn phần gáy trắng nõn thon dài của Văn Chiêu, trên mặt Lục Nhiên đột nhiên mang theo mấy phần cay đắng, hắn cũng không biết mình có thể ở bên cạnh Văn Chiêu được bao lâu nữa, bởi vậy ngày ngày đều muốn gần gũi với nàng.
Văn Chiêu hỏi tới chuyện ám sát, lúc ấy hắn trả lời nhẹ nhàng lại tùy ý, đương nhiên là không muốn khiến nàng lo lắng.
Nhưng hắn vốn cũng không dám nghĩ đến hậu quả khi chuyện vỡ lở.
Văn Chiêu đưa lưng về phía Lục Nhiên, trong lòng tràn đầy sự không xác định, từ xưa đến tay thắng làm vua thua làm giặc, nếu chuyện có thể thành, Thái tử có thể thay vào đó, đương nhiên tất cả đều vui vẻ. Với phẩm tích của Thái tử, cũng có thể không có nhiều chuyện bẩn thỉu, đối với toàn bộ Hoa Hạ mà nói đều là lợi nhiều hơn hại. Nhưng một khi thất bại liền không còn con đường có thể tìm ra được nữa.
Mặc dù Lục Nhiên vì trấn an nàng mà chưa bao giờ nói đến sự nguy hiểm của việc ám sát, Văn Chiêu lại là rõ ràng trong lòng, nhưng nàng không có cách nào ngăn cản. Thứ mà nhóm bọn họ chờ chính là thời cơ này. Nếu như mặc kệ Hoàng thượng ở trên long ỷ thêm mười mấy hai mươi năm, đến lúc đó thế cục như thế nào thực sự không thể dự đoán.
Văn Chiêu xoay người lại, vùi vào trong ngực Lục Nhiên.
Trong Kinh thành có không ít phu nhân trẻ tuổi, cả ngày ở trong phủ không có gì để làm, liền muốn lập nhóm năm nhóm ba làm thơ trò chuyện, lại không nghĩ rằng trò vui này vừa xuất hiện lại nhận được sự theo đuổi của không ít người, nhao nhao chen vào, mong đợi tranh vẽ vần thơ của mình làm khi nhàn hạ có thể lọt vào mắt xanh của người ta.
Trang Vân đương nhiên là cái gì cũng muốn thử, thế nhưng lúc mình là cô nương lại ham chơi, sách đứng đắn cũng chỉ có bìa sách là đứng đắn, bởi vậy lăn lộn trong thơ từ cũng không ra được manh mối gì, liền nghĩ đến Văn Chiêu.
Văn Chiêu đối với hội thơ từ này không quá hứng thú, nhưng mấy phu nhân đứng ra tổ chức kia nghĩ đến nếu văn Chiêu tham gia thì đối với hội thơ từ mà nói là tuyên truyền cực tốt, bởi thế là ba mời năm mời, cực kỳ nhiệt tình.
Văn Chiêu ngồi xe ngựa, đi qua đường nhà Trịnh đại nhân, Văn Chiêu vén màn xe lên liếc nhìn ra bên ngoài.
Con đường hẻm này hơi hẻo lánh, nhà ở cũng đều là nhà nhỏ cửa nhỏ, lúc này một cô nương mang mạng che mặt từ chỗ góc cua đi tới, sau khi nhìn thấy xe ngựa của Văn Chiêu thì đứng bất động tại chỗ, Văn Chiêu cảm thấy hơi quen mắt, đang định nhìn kỹ, cô nương kia đã cụp mắt bước nhanh đi mất.
Sau đó xuống xe ngựa, những phu nhân này khuôn mặt tươi cười thân thiết, tiếng người náo nhiệt, đều khiến nàng có chút không yên lòng, nàng luôn cảm thấy giống như bỏ lỡ thứ gì đó quan trọng.
Quan trọng đến mức nếu không nhớ ra thì nhất định sẽ hối hận.
Bởi vì trong lòng từ đầu đến cuối có một khối u, mấy ngày sau đó Văn Chiêu nhiều lần cố ý đi ngang qua đường hẻm nhà Trịnh đại nhân, nhưng rốt cuộc chưa từng gặp lại cô nương đó.
Người ở trong hẻm đó đều là một vài bách tính áo vải, cô nương xinh đẹp nhất cũng chính là Tây Thi đậu hũ ở phường đậu hũ thành tây, nói là Tây Thi đậu hũ, cũng chỉ là xinh đẹp hơn cô nương bán đậu hũ bình thường một chút thôi, không hề giống với miêu tả của Văn Chiêu, một đôi mắt đẹp liền có thể thấy được phong thái giai nhân.
Văn Chiêu cũng không nói ra được vì sao mình cố chấp với đôi mắt kia như vậy, nghe lời của những người này liền nghĩ nhất định phải gặp vị Tây Thi đậu hũ kia một lần mới được. Lời những người kia nói không sai, vị Tây Thi đậu hũ này cũng chỉ có thể miễn cưỡng được xưng là thanh tú mà thôi, đôi mắt kia cùng với đôi mắt nàng thấy trước đó khác nhau một trời một vực.
Lục Nhiên phát hiện ra Văn Chiêu có chút tâm sự, liền hỏi nàng, sau khi nghe Văn Chiêu miêu tả liền cười ha ha: "Chiêu Chiêu chẳng lẽ kiếp nào đó là nam nhi, cô nương kia chính là thê tử ở kiếp đó đầu thai chuyển kiếp. Vậy không được, cho dù là nữ tử thì ta cũng phải ghen."
Lục Nhiên tiến lên ôm nàng, Văn Chiêu nghiêm mặt nói: "Trong lòng ta cảm thấy người này không thể coi thường, nhất định phải nhớ ra mới được, chàng đừng có đùa nữa!"
Thấy nàng nghiêm túc, Lục Nhiên liền thu lại nụ cười: "Vậy thì được, ta lập tức lập danh sách nữ tử trong kinh thành cho nàng, chỉ là chân dung giống như vậy không nhất định sẽ có..."
Văn Chiêu giữ chặt hắn: "Thôi thôi, chàng ban ngày bận rộn chính sự, hiện tại đi nghỉ ngơi một chút đi, tự ta cố gắng suy nghĩ, không chừng liền có thể nhớ ra."
Lục Nhiên lại cười: "Chiêu Chiêu ngốc, chuyện làm danh sách lại không cần ta đích thân làm."
"Hiện tại ta liền vẽ ra dáng vẻ ta nhìn thấy, tránh khỏi quên." Văn Chiêu nói xong liền chờ không kịp nữa, gọi nha hoàn đi lấy giấy bút tới.
"Ừm, đuôi mắt của nàng ta hình như là hơi nhếch lên... lúc rũ mắt có thể trông thấy một cái nốt ruồi nhỏ màu lông mày trên mí mắt..." Văn Chiêu vừa nói vừa vẽ.
Lục Nhiên nhìn chằm chằm bức vẽ, hai mắt hơi nheo lại. Hắn thuở nhỏ am hiểu phân biệt giọng nói giỏi nhận ra người, hiện tại hắn có thể xác định, người này hắn cũng từng nhìn thấy.
"Ta biết là ai... việc này nhất định phải lập tức thông báo cho Thái tử biết!" Trên mặt Lục Nhiên lộ ra sự nghiêm túc mà khi xử lý chính vụ mới có, thậm chí còn có mấy phần ngưng trọng.