Edit: Halley

Beta: Rosenychungchung

Chẳng qua phút chốc Văn Chiêu liền muốn rời đi, nhưng Lục Nhiên không chịu, ôm chặt nàng không buông, thuận thế hôn sâu thêm một cái.

Mỗi lần nàng chủ động đều làm hắn vui mừng, khiến hắn cảm thấy trong đoạn tình cảm này không phải hắn đang độc diễn.

Văn Chiêu cảm thấy có chút khó thở, sắc mặt càng đỏ thêm. Lục Nhiên vỗ nhẹ lưng nàng, thấp giọng nhắc nhở nàng thở đều.

Không biết vì sao, lúc nãy triền miên cũng không khiến nàng cảm thấy xấu hổ, thế mà một tiếng trầm thấp, ôn nhu nhắc nhở này lại làm nàng xấu hổ đến nỗi không dám nhìn hắn, vội xoay lưng lại, "Chàng mau về đi."

Đợi một lúc cảm thấy phía sau không còn động tĩnh, Văn Chiêu xoay người, nhìn thấy sau lưng đã không còn ai. Mới vừa rồi còn thúc giục hắn về, giờ đây Lục Nhiên rời đi không một tiếng động, nàng lại cảm thấy trong lòng hơi trống vắng.

Chỉ là giờ đã qua canh ba, chẳng mấy chốc là trời sáng, nếu không ngủ thì không kịp. Văn Chiêu nằm trên giường, trở người vài cái, lúc này mới chìm vào giấc ngủ, nhưng trong lòng nàng đang chất đầy tâm sự, lúc ngủ cũng không hoàn toàn an ổn.

Nghe được tiếng hít thở dần dần đều đi trong phòng, trong bóng đêm bỗng hiện ra một bóng người, hắn cúi người hôn lên trán cô nương đang ngủ say.

Ngày hôm sau, chiếc hộp bị khóa đã ở trong tay Quách Dần.

"Cho mượn cây trâm của ngươi một chút." Ở đây chỉ có Văn Chiêu là cô nương, tuy rằng Quách Dần đang nhìn chằm chằm vào ổ khóa của hộp, nàng vẫn hiểu ý lấy cây trâm hoa mai đang cài gỡ xuống đưa cho hắn.

Chỉ là trong lòng có chút nghi hoặc, hôm qua nàng cùng Lục Nhiên nghiên cứu, khóa hộp không phải đơn giản, chỉ dùng một cây trâm e rằng không thể mở ra.

Nàng nghi hoặc nhìn qua, liền thấy ân nhân bắt đầu bẻ cây trâm của nàng, bẻ thành hình dạng cong cong khúc khúc. Văn Chiêu nín thở nhìn, tuy chất liệu cây trâm không quá cứng nhưng muốn dùng tay bẻ cong e là người bình thường không thể làm được.

Ân nhân thật lợi hại......

Quách Dần hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt sùng bái của Văn Chiêu, chỉ lo bẻ cây trâm đưa vào khóa, bên trong khóa giống như có một trụ nhỏ ngăn cây trâm ở bên ngoài. Quách Dần lại đem cây trâm lấy ra, tiếp tục bẻ cong lại.

Cứ lặp lại như vậy, sau ba lần hoàn toàn có thể đi hết vào trong. Khóa rốt cuộc cũng bật ra.

Trong lòng Văn Chiêu vui mừng, nhận lấy chiếc hộp, mở ra. Lại thấy bên trong chỉ là một ít ngân phiếu và hiện kim, nhìn thế nào cũng không giống vật chứng.

"Chẳng lẽ đây là tiền riêng của hạ nhân nào lén chôn?" Hoặc tiền bạc lai lịch không sạch sẽ, đành phải chôn dưới gốc cây, để người khác không phát hiện.

Bên trong không phải là vật chứng mà nàng trông ngóng, dù có là tiền tài bạc vạn cũng không thể làm tâm nàng hoan hỉ.

Lục Nhiên nhận lấy chiếc hộp, đổ hết tiền bạc ra rồi kiểm tra trong ngoài, thử xem bên trong còn bí mật gì không, nhưng vẫn không phát hiện được gì.

Có lẽ chỉ thực sự là một chiếc hộp bình thường để tài vật. Ma ma kia chỉ là cảm thấy người chôn hộp xuống dáng vẻ lén lút khả nghi, chỉ là khả nghi cũng không có chứng cứ xác thực chứng minh đây là chứng cứ phạm tội của ám vệ hoàng thượng lưu lại.

"Bỏ đi, lại phải tìm thêm manh mối khác thôi."

Văn Chiêu tuy nói thế nhưng lòng vẫn có chút mất mát, Lục Nhiên nghe xong câu này lại càng không từ bỏ, vẫn mân mê cái hộp.

"A Dần, ngươi đến xem thử, đế hộp này có phải dày hơn thường hay không?"

Các đế hộp này đều dày hơn bốn mặt bao xung quanh hộp một chút, Quách Dần nhận lấy chiếc hộp, huơ huơ, "Không có âm thanh, hẳn là không có tường kép."

Lục Nhiên chớp mắt, đột nhiên mở miệng, "Nhưng nếu có kẹp vật ở bên trong thì sao? Từng có người dùng phương pháp này để truyền tin, ta từng đọc qua trong sách cổ."

"Được, thử một chút là biết." Quách Dần nói xong liền rút kiếm bổ cái hộp ra, liền thấy đế hộp có hai miếng gỗ kẹp lại, ở giữa là một ngọc bội nhỏ tinh xảo.

"Chính là nó." Văn Chiêu đem ngọc bội lấy ra, "Đây là hoàng thượng phỏng tác ngọc bội của thái tử, lúc trước Tư Mã Dục trúng kế tới tửu lâu, ắt hẳn có liên quan đến ngọc bội này."

Lục Nhiên biết, Văn Chiêu tuy nói Tư Mã Dục, kì thật cũng là nói chính bản thân nàng. Khởi đầu ác mộng kiếp trước của nàng đều do khối ngọc bội này gây ra.

Tay nàng run rẩy nắm chặt ngọc bội, lại cảm giác được tay Lục Nhiên đang bọc lấy tay mình.

Hắn trấn an nàng. Cũng nhắc nhở nàng, quỹ đạo kiếp này đã thay đổi quá nhiều, người tán thân trong đám cháy kia cũng không phải là nàng.

Tuy rằng Tư Mã Dục từng hại nàng, nhưng sau khi nàng ta chết đi, Văn Chiêu lại cảm thấy không thoải mái, rốt cuộc Tư Mã Dục cũng có thể nói là một Khương Văn Chiêu khác. Kiếp trước Tư Mã Dục là quân cờ an phận trong tay hoàng thượng, nhưng kiếp này nàng lại muốn đánh vỡ thế trận của ván cờ này.

Mà nay lại tìm được vật chứng mấu chốt, trong lòng nàng vẫn bất an như cũ. Đối thủ của nàng là vị đứng trên vạn người kia, chỉ cần không thể nắm chắc phần thắng, nàng đều không thể yên giấc.

Trên đường trở về, Văn Chiêu liền đem chứng cứ phạm tội cùng lời đề nghị đính hôn của Lục Nhiên suy nghĩ đắn đo một phen.

Lễ đội quan của Lục Nhiên càng gần, Văn Chiêu lại nhớ tới một sự kiện khác. Kiếp trước sau lễ đội mũ của Lục Nhiên không lâu, Dịch Trạch liền qua đời. Kiếp này nàng không muốn Trang Vân lại phải thủ tiết sớm, không muốn cho hài tử bọn họ còn nhỏ tuổi như vậy đã mất phụ thân.

Dịch Trạch lúc này đang quan sát kỹ bình lưu ly trong tay. Hắn tìm đại phu xét nghiệm qua, lọ đựng giống như thuốc trị thương bình thường nhưng chất bên trong ngay cả lão lang trung trong kinh cũng không thể phân biệt được. Bột thuốc bình thường phần lớn dùng bình sứ đựng, mà bột thuốc này lại dùng bình lưu ly để đựng. Cho nên......Người phía sau lưng sai khiến A Trương đưa dược cho hắn, hẳn vì mục đích này.

Nhưng mà manh mối đến đây lại đứt đoạn không thể tra tiếp. Hắn không thể tra ra hay tìm đầu mối từ dược liệu huyền bí kia. A Trương cũng biến mất không thấy.

Mỗi lần hắn ngắm nhìn thê nhi A Vân, A Giản đều tự nhủ với lòng mau chóng chứng minh bản thân cùng thiên sư không có quan hệ, như vậy thê nhi hắn mới có thể ngẩng cao đầu.

Thường ngày hắn hay tới trước các hiệu thuốc ở Thành Tây, mong tìm được người có thể nhận biết được dược liệu này. Nhưng hôm nay lại có chút kì quái, người tụ tập nói chuyện phiếm quanh hiệu thuốc lại không căm phẫn mắng chửi Dịch phủ cùng thiên sư, cũng không nhắc tới đám cháy lớn trước đó, nhưng lại nói chuyện phiếm về Lục thị lang.

"Ta nghe nói tôn nữ phủ Vinh quốc công muốn kén hiền tế."

"Không phải mấy năm trước đã gả đi sao? Gả cho thế tử Chấn Bắc hầu."

Người đến các cửa hàng bốc thuốc đa phần chỉ bệnh vặt, lúc rãnh rỗi hay tụ tập lại nói chuyện phiếm.

"Không không không, lần này không biết là Nhị cô nương hay Tam cô nương nhà đó nữa. Có người từng thấy lệnh bài phủ Vinh quốc công trong tay trung thư thị lang Lục đại nhân. Đại để là vừa ý hắn rồi. Chẳng qua nghĩ lại cũng đúng thôi, Lục thị lang hiện là môn hạ đắc ý nhất của đương triều tiết tướng, quan đồ rộng mở hơn bất kì ai." Người kể chuyện mặt mày hớn hở, giống như có một loại cảm giác ưu việt khi biết được nhiều tin nội bộ.

"Thật hả? Ngươi đi hỏi lại xem rốt cuộc Khương gia Nhị cô nương hay là Tam cô nương đi...... Tam cô nương đó nghe nói đã bị hủy dung? Làm sao có thể sánh được với các vũ cơ xinh đẹp trong Lục phủ chứ?"

Dịch Trạch chỉ nghe một chút rồi không nghe tiếp nữa, cầm bình dược ra ngoài. Quả nhiên vẫn không tìm được người có thể nhận biết loại dược này. Nếu trực tiếp đem làm vật chứng e rằng không thuyết phục. Người khác lại nói chính hắn bày ra kế hãm hại thiên sư, ý đồ bôi nhọ thiên sư trước mặt hoàng thượng. Mà A Trương lại không thể làm chứng cho hắn, hơn nữa, cũng không biết A Trương đã đi nơi nào.

Bỏ đi.

Dịch Trạch đi trên đường, lần nữa nhớ lại chuyện phiếm khi nãy. Người khác không biết nhưng hắn biết được, người cùng Lục Nhiên có tình cảm chính là Khương Nhị cô nương. Năm trước trong xuân yến của trưởng công chúa, hắn đã nhìn ra manh mối, chỉ là không biết vì sao hai người này lại chậm chạp không có động tĩnh, hắn còn cho là phủ quốc công không đồng ý.

Lại nghĩ tiếp, có lẽ cũng nên chuẩn bị một phần hậu lễ cho Lục thị lang. Tuy rằng bọn họ ở hai phe đối lâp, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự thưởng thức của hắn dành cho Lục thị lang. Bất kể là tài năng hay tâm tính, người nọ đều vô cùng nổi bật, khiến hắn nảy sinh ra cảm giác thưởng thức tất thảy.

Đáng tiếc, nếu hắn là thanh lưu, có thể cùng thâm giao một phen.

Đúng thời điểm cập quan, Lục phủ náo nhiệt chưa từng có. Vốn trong phủ chỉ có một mình hắn là chủ tử, nên không mua nhiều người hầu, hiện giờ khách khứa ngày một đông, nhân thủ có vẻ không đủ. Lục Nhiên lại không thể điều động ám vệ tới dùng, đành phải bóc lột sức lao động của Ngụy Lương mới miễn cưỡng ứng phó được.

Hôm nay Văn Chiêu sẽ cùng phụ thân nàng tới xem lễ, Lục Nhiên tưởng tượng đến đây lại cảm thấy có chút mong đợi.

Vài ngày trước nàng đã đem ý định của Lục Nhiên nói cùng với phụ thân. Khương Nhị gia trước đây vẫn chú ý tới hậu sinh, người này ở cung yến cuối năm từng khen ngợi nữ nhi ông, sao ông có thể không nhớ kỹ. Chỉ là không nghĩ tới, ông vốn tưởng chỉ là Lục Nhiên đơn phương tương tư, hiện tại thấy nữ nhi ông thẹn thùng nói thích Lục Nhiên. Thật là, vừa không cẩn thận nữ nhi đã bị người ta dẫn đi rồi.

Nhị gia hoàn toàn sững sờ, nói muốn khảo sát Lục Nhiên, hơn nữa lập trường của hắn khiến ông do dự, nếu nữ nhi theo Lục Nhiên, như vậy phủ quốc công khó tránh khỏi dính dáng đến phe hoàng thượng. Như vậy Văn Tập rời đi có thể được trở về sao? Nhị gia tưởng tượng đến đây, trong lòng thoáng chút rung động.

Nữ nhi còn nói, muốn tới lễ của Lục Nhiên, Nhị gia khẽ nghiến răng nhưng vẫn đồng ý.

Văn Chiêu lần này muốn trực tiếp vì kế hoạch tiến hành thuận lợi, nên đã nói rõ tâm tư nguyện vọng của mình với cha, nói xong có chút thẹn thùng.

Lễ đội quan còn chưa chính thức bắt đầu, quan khách đã sớm tới. Những người tới sớm đa phần có quan hệ tốt với Lục Nhiên, hoặc muốn trèo cao, lúc này ngồi thành một tụm, nhân cơ hội cùng nhau trò chuyện.

Lục phủ không có trưởng bối, việc tiếp đãi khách hoàn toàn do Lục Nhiên phụ trách, mọi người trong lòng đối với hắn có chút đồng tình. Hắn chưa qua tuổi cập quan, cha mẹ sớm không còn, huynh đệ tỷ muội đều không có, cũng chưa cưới thê tử, nhiều năm như vậy đều lẻ loi một mình.

Một Hộ bộ thị lang trước đây từng làm việc chung với Lục Nhiên, liền cùng những người xung quanh kể chuyện của hắn, kể từ gia thế của Lục Nhiên cho đến những chuyện khi hắn nhậm chức ở Hộ Bộ, kể đến vô cùng sinh động. Mọi người đều nghe đến say mê, lúc thì thổn thức, lúc lại trầm trồ, trong lòng sinh ra cảm giác cùng hắn trải qua những chuyện ấy.

Lúc này, Lục Nhiên đang chào hỏi quan khách vừa đến, đang bước đến bên này. Vị lang trung này vô thức chột dạ, ngừng nói. Nhưng rõ ràng hắn không cần chột dạ mà, những chuyện hắn kể đề là sự thật hơn nữa còn đang nói chính diện cơ mà.

Lang trung ưỡn ngực, xua đi chột dạ trong lòng, cùng Lục Nhiên chào hỏi. Khi thấy Lục Nhiên cười đáp lại, ý cười trên mặt lang trung càng sáng lạn.

Đợi Lục Nhiên đi rồi, người bên cạnh còn muốn hắn tiếp tục kể, lang trung hắng giọng đang muốn mở miệng, lại thấy trên mặt đất có một vật.

Nhặt lên vừa xem, lại là một chiếc khăn tay, hình như là nữ tử thêu, phía trên còn có khuê danh, thêu chữ "Văn Chiêu".

Ps: Chúc các nàng mãi mãi xinh đẹp và hạnh phúc

_03/08/2019_
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện