Văn Chiêu van xin tam ca nàng dẫn nàng ra ngoài, vốn là muốn ở trong đám người nhìn Lục Nhiên một chút, tam ca lại không muốn, lo lắng nàng bị người ta chen chúc, lúc nàng mới dẫn nàng đến quán trà.

Chính là bên cửa sổ của quán trà này, Văn Chiêu thấy được Lục Nhiên và tam ca hai Trạng nguyên dạo phố. Lúc này trong quán trà đã ngồi đầy người, đối với hai vị Tể tướng trẻ tuổi sắp lên nhậm chức này hoặc là tò mò hoặc là nghi ngờ, mồm năm miệng mười nói ra quan điểm của bản thân, thỉnh thoảng có người nhớ tới Tiết Thủ Nghĩa, lại thổn thức một tiếng.

Văn Chiêu đi theo tam ca lên lầu hai, đi ngang qua một nhã gian, lại nghe bên trong truyền đến tiếng người. Cửa nhã gian không đóng chặt, tiếng người nọ nói chuyện cũng không nhỏ, bởi vậy nghe được rõ ràng: "Lúc trước ta còn theo đuổi Tiết Cẩm Phức, nàng ta ngay cả một ánh mắt cũng không chịu cho ta, một bộ dáng vẻ cao ngạo trước mắt vô trần, bây giờ lại rơi vào kết cục này. Ôi... thật sự là, khiến ta cảm thấy may mắn! Ha ha ha, còn may lão tử không theo đuổi được nàng ta, nếu không hiện tại sao có thể cùng các ngươi suиɠ sướиɠ chứ..."

Bước chân Văn Chiêu dừng lại, vội vàng đuổi theo tam ca.

Đứa trẻ dâng trà, Văn Chiêu gọi mấy món điểm tâm, sau đó chính là chờ đợi.

"Tam ca, đợi lát nữa lại đi mua vài cuốn sách rồi về? Dù sao chúng ta nói là đi cửa hàng sách."

Khương Văn Dập mang theo ý cười nhìn nàng: "Chiêu Chiêu thật sự cho rằng phụ thân bọn họ không biết chúng ta đi làm gì sao? Chẳng qua là mở một mắt nhắm một mắt mà thôi."

Môi Văn Chiêu khẽ nhếch, trên mặt đỏ lên: "A..."

Khương Văn Dập thấy dáng vẻ nàng sắc mặt nhiễm đỏ, bất đắc dĩ thở dài: "Nhưng thật sự là con gái lớn không giữ được, thôi, chỉ cần muội không nửa đêm đi tìm hắn là được."

Sắc mặt Văn Chiêu càng đỏ hơn, dẩu môi phàn nàn: "Tam ca lại nhắc chuyện này!"

Hai người đợi một hồi lâu, bên ngoài vẫn không có động tĩnh. Văn Chiêu nhìn phía ngoài cửa sổ một chút, hỏi: "Có phải chúng ta ra sớm rồi không? Sao lại đợi lâu như vậy? Khương Văn Dập cũng thoáng nhíu mày: "Cũng không biết là chuyện gì trì hoãn rồi, chỉ cần đừng bỏ lỡ canh giờ là được."

Trong lòng Văn Chiêu sinh ra mấy phần nôn nóng bất an, nâng ly trà lên để gần miệng, lại phát hiện nước trà đã nguội rồi, đành phải buông xuống. Khương Văn Dập nhìn ở trong mắt, muốn thêm trà cho nàng, Văn Chiêu lại lắc đầu nói: "Không uống nữa, uống trà cũng sắp no rồi... a?" Văn Chiêu nghe được bên ngoài có tiếng vang từ xa mà đến gần, vội vã thò đầu nhìn.

Bên ngoài tiếng vó ngựa lờ mờ có thể nghe được, nghĩ đến đã sắp đến góc đường rồi. Văn Chiêu thở ra một hơi, nàng còn lo lắng có cái gì sai lầm đấy. Tùy ý thu tầm mắt lại, thấy bên dưới trà lâu đã đứng đầy người, hoặc đứng hoặc ngồi, lúc này đều duỗi cổ nhìn về phía góc đường.

Chờ đợi như vậy, thời gian dường như đều dài hơn một chút. Văn Chiêu xa xa thấy một đoàn người của Lục Nhiên cưỡi ngựa tới, người cưỡi ngựa một thân triều phục màu đen hoa văn hình con hạc, không khác chút nào với Lục tướng mà nàng nhìn thấy ở đời trước, nhưng người trước mắt này rốt cuộc trẻ hơn mười tuổi, vầng trán rõ ràng tuấn lãng, không thu liễm phong thái tài hoa chút nào. Mà hắn của nhiều năm sau bị năm tháng lắng đọng khí chất, bị sự trầm ổn mài giũa thể hiện sự sắc sảo, là phong thái tài hoa nội liễm, thanh quý lịch sự tao nhã chân chính.

Nhưng bây giờ hắn có vẻ hăng hái như vậy, lông mày xéo về phía tóc mai, mắt sâu tỏa sáng như sao, tóc đen như mực buộc đến ngay ngắn chỉnh tề, lại bị gió lạnh thổi đến bay sau lưng không thôi. Hiện tại đã gần đến buổi trưa, ánh nắng mùa đông đang làm người phấn khởi, tuyết đọng cũng đã hơi tan ra, mà thanh niên cưỡi ngựa nổi bật dưới ánh nắng mùa đông và tuyết trắng, có vẻ như ngọc như tuyết, lại bởi vì mắt đen tóc đen của hắn cùng với đôi môi gần như đỏ thắm của hắn có vẻ còn lóa mắt hơn tuyết mùa đông kia, sáng mắt hơn cả ánh nắng mùa đông.

Trong chớp nhoáng này, Văn Chiêu gần như nín thở. Nàng bởi vì dung mạo xuất sắc của mình, đối với dung nhan của người khác sẽ ít đi mấy phần xúc động, nhưng lúc này nàng lại không thể không thừa nhận, Lục Yên làm nàng kinh diễm rồi. Cùng lúc đó, nàng lại cảm thấy kiêu ngạo. Chung quy thì nam tử khiến người xung quanh mình nín hơi mà đối đãi, nhìn si mê, cùng với người nói với nàng "Ta thích Chiêu Chiêu nhất, cũng chỉ thích Chiêu Chiêu" là cùng một người...

"Không nghĩ tới Trung thư lệnh này không chỉ có trẻ tuổi, còn tuấn tú như vậy!"

"Ngươi đây là lần đầu tiên thấy nhỉ, vậy cũng không cho cướp với ta, mấy năm đầu ta liền nhìn thấy hắn rồi."

"Hắn vẫn chưa thành thân nhỉ?"

"..."

Mấy thiếu nữ mang theo mũ có màn tiến tới phía trước cửa sổ liú ra líu ríu tranh giành. Bọn họ đúng lúc ở sát vách của Văn Chiêu, VĂn Chiêu hơi thò đầu ra một chút liền có thể nhìn thấy bọn họ.

Khương Văn Dập cười nói: "Quả nhiên là được hoan nghênh, sau này Chiêu Chiêu còn phải đối phó với những oanh oanh yến yến kia."

Văn Chiêu hừ một tiếng, nhưng không lên tiếng.

Bởi vì nàng nhìn thấy người phía dưới quán trà đột nhiên bay vọt lên, chặn con đường phía trước, ngoài miệng hô to: "Khi sư diệt tổ! Bất nghĩa chi đồ!" Đám đông là dễ dàng kích động nhất, nghe thấy không ít người đều hô như vậy, cũng có người hô lên theo. Cô nương tuổi trẻ sát vách cả giận: "Mấy người này xảy ra chuyện gì vậy? Rõ ràng là không nhận ra người tốt!"

"Khi sư diệt tổ! Bất nghĩa chi đồ!" Đám người còn đang huyên náo, đằng sau lại một tiếng đều đặn hơn một tiếng. Văn Chiêu nắm chắc bệ cửa sổ, hô hấp dồn dập thêm mấy phần.

Lục Nhiên bị người ta vây mắng sắc mặt vui buồn khó phân biệt, những binh lính này gặp hỗn loạn đều lên trước ngăn lại, nhưng những bách tính nhìn thấy những binh sĩ hung thần ác sát này lại huyên náo hung dữ hơn: "Xem mạng người như cỏ rác! Đường đường là Trung thư lệnh muốn bắt nạt những dân chúng chúng ta đây à!:

Văn Chiêu chăm chú nhìn cái người ban đầu hô "Khi sư diệt tổ, bất nghĩa chi đồ" kia, thanh niên nam nử kia nhìn dáng vẻ có mấy phần chợ búa, lúc này đám người bị châm ngòi ồn ào không ngừng, hắn ta lại ngồi bên dưới quán trà gác chéo chân xem kịch, thấy hỗn loạn thoáng lắng lại một chút lại rống cuống họng lên, hắn ta vừa hô, trong đám người liền sẽ có mấy người rống theo.

"Tam ca, là người này!" Văn Chiêu vừa nói, quét mắt trong phòng một vòng, lập tức giơ tay lên trên chậu hoa...

"Chiêu Chiêu không được." Khương Văn Dập đè tay nàng lại. Văn Chiêu mắt trợn trắng lên: "Tam ca ta sẽ không làm người ta bị thương." Nói xong liền lật ngược chậu hoa lại, "Dong" một cái đập trúng đùi người kia, Văn Chiêu thở dài một tiếng: "Nện lệch rồi..." Nói xong còn không cam lòng run chậu hoa lên, đổ cả đất vụn bên trong ra.

Bùn đất từ lầu hai nện xuống cũng có thể nện thương người, người kia kêu đau một tiếng ngẩng đầu, đang muốn nhìn xem là tên khốn kiếp nào nện hắn ta, nhưng lại có một ly nước đổ xuống, xối đến mức hắn ta mở mắt không ra.

"Ngược lại đất đương nhiên phải tưới nước."

Khương Văn Dập khẽ cười một tiếng: "Thật là tinh nghịch." Lập tức Văn Chiêu ra phía sau.

Tên chợ búa lưu mang bên dưới gào thét một tiếng, lau nước trà đọng trên mặt một cái, trợn mắt lên nhìn: "Ai vậy, dám nện tiểu gia ta?!" Vừa nhìn liền thấy Khương Văn Dập đứng bên cửa sổ.

Thấy Khương Văn Dập trên mặt mang ý cười, không có chút áy náy nào, người kia cả giận nói: "Ngươi có ý gì? Ta muốn cáo, cáo quan! Kiện ngươi... ném đồ lung tung!" Tay chỉ Khương Văn Dập, tức giận đến mức cũng có chút cà lăm rồi.

Khương Văn Dập nhìn hắn: "Người sau lưng ngươi bỏ ra bao nhiêu tiền thu mua ngươi?"

Giọng của hắn không lớn, người kia cũng không nghe thấy, ngửa mặt hỏi hắn: "Cái... cái gì?"

Khương Văn Dập không có ý lặp lại nữa, chỉ lấy một xấp ngân phiếu ra từ trong ngực. Văn Chiêu thấy hành động này của hắn liền hiểu ra hắn muốn làm gì, lại giữ chặt cánh tay hắn, lắc đầu nói: "Dân chúng thích vàng ròng bạc trắng hơn."

Khương Văn Dập gật gật đầu, ra hiệu cho gã sai vặt đứng ở bên cạnh móc ra vàng vụn bạc vụn từ trên người ra. Gã sai vặt kia gom góp bạc vụn ở người bọc vào trong ngực, đứng bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn Khương Văn Dập một cái, thấy hắn gật đầu, lập tức vung bạc vụn trong ngực xuống, lốp bốp, bạc vụn rơi xuống như mưa, có viên trực tiếp nện xuống đất, có viên nện vào người.

Tên du côn kia bị những bạc vụn này nện xuống, không tránh kịp, đau đến mức hô hoán lên, tiếng kêu này lại dẫn những bách tính gây chuyện kia đi qua: "Có bạc! Bạc!" Có người không dám tin kinh ngạc thốt lên một tiếng, lập tức vọt tới bên dưới quán trà.

Gặp những người vốn đang lòng đầy căm phẫn hiện tại đang luống cuống tay chân nhặt bạc, người gây rối gắt một cái, lại không chút do dự gia nhập tranh đoạt. Người đều chen đến dưới quán trà, đường đi vốn dĩ hỗn loạn cũng khai thông.

Người nhặt được bạc đưa tới bên miệng khẽ cắn, lập tức cười đến mức hai mắt tỏa sáng: "Là bạc thật!" Những người dân này rốt cuộc không rảnh bận tâm đoàn người của Lục Nhiên nữa.

Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn vị trí cửa sổ của Văn Chiêu, trong mắt mang theo ý cười. Lập tức quay đầu, toàn bộ đội ngũ lại một lần nữa tiến lên. Chỉ cần phía sau tăng tốc một chút thì sẽ không chậm trễ canh giờ.

Một đoàn người kịp thời chạy đến trong cung, trước khi vào điện Lục Nhiên và Dịch Trạch ngầm hiểu ý trao đổi ánh mắt, cách nhau một khoảng cách xa lạ.

Đám người vẫn chưa kịp tan đi, Khương Văn Dập liền dẫn Văn Chiêu rời khỏi quán trà, tránh bị người có tâm tìm tới. Sau khi Văn Chiêu hồi phủ, quả nhiên thấy phụ thân cười như không cười nhìn nàng, nàng kêu một tiếng "Phụ thân", Khương nhị gia phất tay chặn lại, thúc giục nàng: "Đi vào nhà đi vào nhà."

Văn Chiêu đến gần viện tử, lại trống thấy một cô nương đi qua đi lại ở cổng, cẩn thận nhìn thì đúng là Nhu biểu tỷ!

Kỷ Hướng Nhu đã đính hôn với Dung Hứa, lại không biết từ nơi nào biết được Dung Hứa có mấy phần ý tứ với Văn Chiêu, thêm nữa Trang Khởi lại tùy tiện lại nhắc tới từng cầu hôn, bởi vậy thái độ đối với Văn Chiêu cũng phai nhạt đi mấy phần, lúc rời khỏi Kinh thành cũng không nói lời từ biệt. Hiện tại lại tới Khương phủ thì chắc là gần đến ngày kết hôn, dự định xuất giá từ Khương phủ.

Văn Chiêu do dự gọi nàng ta một tiếng, Kỷ Hướng Nhu liền vội vàng xoay người lại, chạm chậm về phía nàng: "Biểu muội!" Tiếng gọi của nàng ta vội vàng lại thân mật, giống như chưa từng có sự lãnh đạm lúc trước.

Lúc này vừa qua cuối năm không lâu, trời vẫn lạnh, Văn Chiêu gật đầu nói: "Đứng ở cổng làm gì? Có lời gì đi vào nói." Nói xong liền đi vào nhà trước, Kỷ Hướng Nhu thì cúi đầu đi theo phía sau nàng.

"Biểu muội, muội về rồi!" Kỷ Hướng Nhu bắt lấy cánh tay Văn Chiêu, hơi run rẩy. Cho dù Văn Chiêu bởi vì sự lãnh đạm lúc trước của nàng ta mà trong lòng lạnh đi mấy phần, nhưng vẫn hỏi nàng ta có chuyện gì.

Kỷ Hướng Nhu nhẹ nhàng hít vào: "Thanh danh của ta sắp không xong rồi!" Một câu chưa nói xong nước mắt liền rơi xuống.

"Hôm nay ta và mẫu thân vào Kinh, đi qua một cửa hàng trang sức liền xuống xe ngựa, lúc trở ra đúng lúc gặp phải Trung thư lệnh mới nhậm chức dạo phố, ta sơ suốt suýt chút nữa đụng vào vó ngựa của hắn, sau đó được một người ôm lấy cứu được. Lúc ấy... lúc ấy nhiều người như vậy đều nhìn thấy, ta bị một ngoại nam ôm lấy, ô ô, không biết bị nói thành thế nào rồi, Dung gia còn muốn nhi tức này sao?" Kỷ Hướng Nhu liền thổ lộ hết liền ô ô khóc lên.

Loại tình huống này vốn là nên trấn an nàng ta vài câu, nhưng toàn bộ tâm trạng của Văn Chiêu đều bị mấy chữ "Trung thư lệnh dạo phố" hấp dẫn mất, sững sờ há miệng hỏi nàng ta: "Người cứu tỷ... là ai?" Giọng nói Văn Chiêu run rẩy, mang theo sự căng thẳng thấp thỏm mà chính mình cũng chưa từng nhận ra. Nếu như là Lục Nhiên... Văn Chiêu nhắm mắt, cho dù ở bên đường có cử chỉ thân mật với nữ tử, hắn cũng không thể cưới người khác!

Kỷ Hướng Nhu không nghe được sự căng thẳng của Văn Chiêu, ô ô trả lời: "Lúc ấy quá sợ hãi không thấy rõ, sau đó ta che mặt liền lên xe ngựa, người kia, hình như mặc áo choàng màu xanh nhạt, nói không chừng là thư sinh nhà nào."

Văn Chiêu thở phào một hơi lớn, may mà không phải Lục Nhiên. Hơi thở này vẫn chưa xong, Văn Chiêu nghĩ tới một chuyện, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Kỷ Hướng Nhu, thong thả nói: "Trung thư lệnh dạo phố, trước đó sẽ có binh sĩ mở đường đi, Nhu biểu tỷ làm sao lại không biết mà đi ra giữa đường chứ?"

Kỷ Hướng Nhu giống như bị hỏi khó, ấp úng trả lời không được, sắc mặt ủng hơi ửng đỏ: "Cái này..."

"Chắc không phải là nhân lúc binh sĩ buông lỏng, chui qua kẽ hở chạy ra đường chứ? Nhủ biểu tỷ tỷ muốn làm gì?"

"Lúc dọn đường, ta có đồ bị rơi trên đường." Kỷ Hướng Nhu vừa nói xong lại nhận ra tình hình trong lời nói không khớp với lời ban đầu của nàng ta, đành phải cúi đầu không nói thêm gì nữa.

"Biểu tỷ mời trở về đi thôi, ta mệt rồi." Văn Chiêu nói xong câu này liền nhắm mắt lại không nhìn nàng ta nữa.

Kỷ Hướng Nhu bóp ta một cái, nhìn Văn Chiêu từ từ nhắm hai mắt nói: "Đúng, ta chính là muốn để Trung thư lệnh đại nhân cứu ta, trẻ tuổi tuấn tú lại quyền cao chức trọng, đương nhiên là làm người ta hâm mộ!"

Văn Chiêu gần như là cắn răng trả lời nàng ta: "Thế nhưng tỷ cũng có mang theo hôn ước, tỷ làm như vậy sẽ chỉ hủy đi mối nhân duyên này!" Đã thời khắc này rồi, nàng lại còn có chút ý tứ tiếc rèn sắt không thành thép. Nàng là người từng trải, hiểu rõ đạo lý xa cuối chân trời không theo đuổi được, chỉ có luyến tiếc người trước mắt.

Trong mắt Kỷ Hướng Nhu mang theo gai độc: "Thế nhưng hắn thích ngươi, cho dù đồng ý cửa hôn sự này, nhưng mỗi lần gặp ta hắn luôn luôn khó hiểu mà hỏi ngươi, gả cho hắn cũng chỉ sẽ là vật thay thế cho ngươi thôi! Trang công tử cũng xin cưới ngươi, người mà ta trèo không lên được lại ăn nói khép nép ái mộ người, thậm chí vì người mà chậm chạp không muốn làm mai nữa! Vì sao, vì sao một hai người đều thích ngươi!" Nói đến phía sau đã che miệng khóc không thành tiếng.

Thấy Văn Chiêu trầm mặc không trả lời, Kỷ Hướng Nhu lại quát: "Ta chẳng qua là muốn gả cho một người trong lòng không có ngươi chỉ có ta, làm sao lại khó như vậy!"

Hồi lâu, Văn Chiêu ngẩng đầu nhìn nàng ta: "Biểu tỷ, tỷ nghĩa đi, trên đời này người không thích ta đâu chỉ ngàn ngàn vạn, tỷ cũng không cần tranh cao thấp với ta. Chính là ở Giang Nam, tìm một người yêu thích tỷ lại không biết ta cũng thật sự là chuyện quá đơn giản. Mà người tỷ chân chính muốn gả chắc là người tuổi trẻ có triển vọng, dung mạo thượng cấp, thân phận tôn quý, trong lòng còn không có ta mới đúng." Đứng dậy, đến gần nàng ta, trong mắt Văn Chiêu nhiễm lên một tia trào phúng: "Nhắc nhở tỷ một câu, ỷ lại vào Trung thư lệnh cũng vô dụng, tỷ sẽ còn thêm buồn rầu hơn. A, chẳng lẽ Nhu biểu tỷ chưa nghe nói, Thị lang đại nhân cùng với Trang biểu ca cầu hôn ta chính là Trung thư lệnh bây giờ?"

Nói một hơi, Văn Chiêu ngồi trở lại, thêm cho mình ly trà, thấm ướt môi, chậm rãi gọi: "Phù Diêu Phù Cừ, tiễn khách."

NGOẠI TRUYỆN:

Thái tử luôn cho rằng tai họa của Khương gia tất cả đều là hắn mang tới. Khương nhị cô nương hủy dung là bởi vì Hoàng thượng không muốn bọn họ kết hôn, Khương gia bị xét nhà là bởi vì hắn và Khương gia qua lại quá thân cận. Đương nhiên không hoàn toàn là bởi vì hắn, trong lòng Thái tử tràn đầy cảm giác bứt rứt. Lúc Khương gia bị xét nhà lưu vong liền van xin Lục Nhiên cứu người nhà Khương gia đi, nhất là... Khương Văn Chiêu.

Cái nhìn thoáng qua vào Hoa đăng tiết, khiến Thái tử hoàn toàn say mê trong dung nhan bất thế này. Sự yêu thích của hắn đối với mỹ nhân dường như từ lúc hắn sinh ra đã có, nhiều năm như vậy vẫn luôn khắc vào trong xương hắn. Mà Khương Văn Chiêu trên cầu tam sinh, cực kỳ giống pháo hoa đẹp nhất nhân gian, long trọng totots đẹp nhưng không có một chút thô tục nào. So với hoa sen trên mặt nước, nàng càng giống như một cơn mưa cuối thu, một loại xinh đẹp gần như là bi tráng; so với dương chi ngọ tốt nhất thì nàng lại càng giống vầng trăng sáng xa cuối chân trời, tinh khiết trong sáng không cho người ta đùa bỡn.

Nàng lơ đãng nghiêng mắt nhìn qua một cái, khiến hắn nằm mơ tới tơi lui lui lặp đi lặp lại rất nhiều đêm.

Nếu như hắn không sinh trong nhà đế vương, có lẽ còn có thể cho nàng một đời an ổn. Mỹ nhân cực kỳ giống khai sáng thịnh thế này, vốn nên bình an vui vẻ, cả đời suôn sẻ.

Lục Nhiên muốn phái người đi trước âm thầm cứu Khương Văn Chiêu trở về, nhiệm vụ này chỉ có Quách Dần mới có thể làm được, hắn ta có võ nghệ cao siêu cùng với thuật dịch dung tỉ mỉ. Thỉnh thoảng Lục Nhiên cũng sẽ cảm thấy tiếc hận, cô nương đó hắn từng nhìn thấy, vô cùng tốt.

Lần nàng rơi xuống từ Phi Lai lâu kia, đúng lúc hắn ở ngay bên dưới. Hắn ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy cạp váy bay múa của nữ tử, nàng nhắm chặt mắt lại, trên mặt đều là sự dứt khoát liều chết một lần.

Hắn theo bản năng duỗi tay, tiếp nhận cô nương mang theo ngọn lửa vào trong lòng, dập tắt ngọn lửa trên người nàng, Lục Nhiên mới nhìn rõ khuôn mặt nàng.

Nàng chính là cô nước Quốc công phủ đính hôn với Thái tử, mỹ mạo của nàng làm người ta say sưa vui vẻ, nhưng hôm nay mặt bên trái của nàng bị bỏng một mảng, máu đỏ tươi từ trên da mặt cháy đen chảy ra, rõ ràng cảnh tượng đáng sợ như vậy, trong lòng Lục Nhiên lại sinh ra một chút bi thương.

"Đáng tiếng..." Vật hy sinh của tranh đấu quyền lực này.

Cô nương này dường như vẫn chưa nhận ra được tình trạng bi thảm của mình, trong thoáng chốc nhận ra mình được cứu, trong có có sự vui sướng, sự vui sướng này khiến Lục Nhiên không đành lòng nhìn, hắn gần như không muốn nghĩ, sau khi nàng phát hiện ra mặt mình bị hủy thành như vậy thì sẽ thương tâm tuyệt vọng đến mức nào. Dung mạo đối với một nữ tử mà nói, là thứ quan trọng cỡ nào, huống chi cô nương trước mắt này từ nhỏ đến lớn sống trong sự tán thưởng hâm mộ.

Đôi mắt của nàng bị khói đen hun qua, mở một nửa đã là cực hạn. Tất cả trong mắt đều là hơi nước, dày đặc mông lung, khiến cho người ta nhìn trong lòng càng thêm quặn đau. Nhưng mà trong chớp mắt, nàng liền nhắm mắt lại mê man, Lục Nhiên nhìn người nhếch nhác thê thảm trong ngực, thở dài một tiếng, nói với Quách Dần bên cạnh: "Giúp nàng xử lý vết thương trước đi, có thể cứu vãn được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu."

Quách Dần mím chặt môi, trầm giọng nói: "Gương mặt này chắc là không cứu lại được nữa." Hắn ta tinh thông thuật dịch dung, có nghiên cứu sâu khuôn mặt người một chút, bởi vậy hắn ta nhìn vết thương trên mặt Khương Văn Chiêu liền có thể có kết luận này.

Nếu như bọn họ không muốn rước lấy phiền phức cho mình thì lập tức đưa nàng về Khương gia mới là đúng đắn, nhưng Lục Nhiên lại quỷ thần xui khiến giữ nàng lại trong phủ. Có lẽ nàng bởi vì Quách Dần biết trị liệu khuôn mặt hơn những lang trung kia.

Khương Văn Chiêu nằm trên giường bất tỉnh nhân sự thỉnh thoảng sẽ nhíu đôi mày thanh tú, khàn giọng hô một câu "Mẫu thân". Lục Nhiên càng thêm không đành lòng, cô nương này trong thời khắc sinh tử, tất nhiên sẽ ngóng trông người khác tới cứu nàng, chính là không thể cứu nàng, muốn mẫu thân ôm nàng một cái cũng tốt. Thế nhưng cuối cùng nàng chỉ là một người cắn chặt hàm răng, chắn lấy sinh mạng, mới có thể kiếm được một chút hy vọng sống.

Hiện tại chắc là lần thứ hai gặp nàng sau trận hỏa hoạn.

Từ sau khi Khương Văn Chiêu hủy dung, nàng liền không còn ra khỏi phủ, lúc cần thiết cũng sẽ che chắn mình cực kỳ chặt chẽ. Lúc này sắp xếp nàng ở trong hiệu cầm đồ ở Trác quận bên bến đò, Lục Nhiên nghĩ đến nếu Thái tử dặn dò hắn chăm sóc một hai, hắn liền khởi hành đến xem xét.

Lúc Quách Dần chạy đến, thân phụ và thân ca của cô nương này đều đã qua đời ở trên đường, bởi vậy hiện tại cho dù nàng được cứu ra, nàng cũng là dáng vẻ hai mắt đờ đẫn, không lưu luyến cuộc sống.

Nếu không phải thỉnh thoảng lúc nói chuyện với nàng con ngươi của nàng nhúc nhích, thật sự đúng là khiến cho người ta cảm thấy đó là một người chết sống lại.

Lục Nhiên vì để tránh cho người ta nhận ra gặp phải phiền phức, liền mang theo mặt nạ của Quách Dần, bởi vậy Khương Văn Chiêu chỉ coi hắn vẫn là ân nhân đã cứu nàng kia.

Lục Nhiên cũng không muốn nói nặng lời với nàng, nhưng nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách này của nàng, vẫn là không nhịn được nói: "Nàng bây giờ như vậy có khác gì chết? Nàng nên sống thật tốt, báo thù cho người nhà, phải sống tùy tiện vui sướng hơn cả kẻ thù của nàng."

Cô nương trước mắt thoáng trừng mắt lên, nhìn chằm chằm mặt nạ màu bạc trên mặt hắn, khàn giọng mở miệng: "Ta, báo thù?"

Lúc trước Khương Văn Chiêu mặc dù hủy dung, những để ý cái nhìn của người khác, bởi vậy luôn là đeo mặt nạ bất ly thân, nhưng bây giờ nàng đã hoàn toàn từ bỏ bản thân rồi, cho nên mặt nạ cũng không mang, ngẩng lên khuôn mặt một nửa đã bị mỏng, chậm chạp lại ngu ngơ hỏi hắn.

Nhưng Lục Nhiên cũng không cảm thấy phản cảm, ngược lại cảm thấy có một loại đáng yêu. Nhưng hắn lại muốn hủy đi sự đáng yêu chậm chạp ngu ngơ này, hắn muốn kéo nàng ra từ trong bóng ma, nhìn trong mắt nàng tỏa ra sức sống.

Lục Nhiên nhìn thẳng vào nàng, gằn từng chữ hỏi nàng: "Nàng, không muốn báo thù sao?"

Sự thù hận thường mạnh mẽ hơn so với sự hy vọng, trời xanh hủy đi dung mạo của nàng cướp đi tính mạng người thân nhất của nàng, liền khó tìm được một loại hy vọng có thể cứu vớt nàng.

Khương Văn Chiêu dùng sức gật đầu. Đây là động tác lớn nhất mà nàng làm sau khi được cứu về, nàng có chút choáng đầu.

Nhìn cơ thể nàng lung lay, Lục Yên ấn trên vai nàng ổn định nàng, hai mắt không hề chớp khóa lại nàng: "Ta có thể giúp nàng báo thù." Trong mắt của cô nương trước mặt ẩn chứa ánh sao, Lục Nhiên hài lòng cười một tiếng, căn dặn nàng giống như căn dặn đứa trẻ: "Nhưng nàng phải cố gắng ăn cơm, cố gắng đi ngủ, không được phép chà đạp bản thân mình, biết không?"

Cô nương trước mắt lại một lần nữa nặng nề gật đầu. Lần này mục đích đã đạt được, Lục Nhiên nghĩ đến đã đến giờ quay về, nhưng hắn còn chưa dịch bước liền cảm thấy vạt áo bị người ta tóm lấy.

Nàng mặc dù hủy dung nhưng ngón tay của nàng vẫn trắng nõn, cứ như vậy duỗi hai ngón tay ra, yếu ớt nắm lấy vạt áo hắn. Rõ ràng thoáng dùng sức liền có thể tránh thoát, Lục Nhiên lại không động, hỏi nàng: "Chuyện gì?

Khương Văn Chiêu ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt là sự chờ mong, mang theo sự khẩn cầu yếu ớt: "Ân nhân, dạy ta võ công, được không?"

Lục Nhiên cũng không thể thường xuyên đến, bởi vậy đối mặt với lời thỉnh cầu thế này của nàng liền có chút do dự, cô nương này chính là gặp phải tình huống như thế này cũng có mấy phần thông minh lanh lợi, thấy hắn không nói chuyện, kéo vạt áo hắn nhẹ nhàng lắc, nhỏ giọng nói: "Ta muốn báo thù." Giọng nói của nàng trước kia bởi vì hồi lâu không lên tiếng mà có vẻ khàn khàn, hiện tại lại là một cố trong veo, lúc nhỏ giọng cầu xin hắn càng mềm mại dịu dàng giống như làm nũng.

"Được."

Lúc hắn không có ở đây liền để Quách Dần dạy nàng là được, võ công của Quách dần so với hắn chỉ mạnh hơn chứ không yếu. Thật ra hắn có thể hoàn toàn giao cho Quách Dần, nhưng chẳng biết tại sao, hắn muốn tự mình tới.

Lục Nhiên cảm thấy công phu quyền cước gì đó đều là thứ yếu, điều đầu tiên nên học là bản lĩnh chạy trốn, bởi vậy liền muốn dạy Xuyên hoa bộ cho nàng. Hắn làm cái cọc hoa mai đơn giản, nhưng mà cao bằng một người, cô nương bình thường có lẽ không dám đi, nhưng Khương Văn Chiêu nóng lòng học võ, không do dự chút nào liền đi lên.

Tuy nàng có quyết tâm, nhưng học bộ pháp lại không phải là công phu một sớm một chiều. Thấy nàng ở trên cọc hoa mai gần như là dáng vẻ đấm đá lung tung, Lục Nhiên nhăn mày lại, quát: "Đứng, đúng vững!" Còn chưa dứt lời liền thấy cơ thể nàng xiêu vẹo sắp rơi xuống.

Cọc hoa mai này chỉ cao bằng một người, chính là từ phía trên ngã xuống cũng sẽ không có trở ngại gì. Nhưng Lục Nhiên lại theo bản năng tiến lên, đón được nàng vào trong ngực. Khương Văn Chiêu cho dù hủy dung nhưng vẫn là cô nương mười sáu tuổi, chính là lúc dáng người yểu điệu quyến rũ, khiến Lục Nhiên ôm ôn hương nhuyễn ngọc đầy cõi lòng.

*Cọc hoa mai:NHÂN DUYÊN TIỀN ĐỊNH (TRỌNG SINH CHI TỂ TƯỚNG TẠI THƯỢNG) - MỤC ĐỀ HOÀNG HOÀNG - Chương 90: Nhìn si mê + Ngoại truyện kiếp trước

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện