Ánh sáng hoàn toàn bị che lấp, mây đen phủ kín bầu trời. Hàng ngàn hàng vạn trụ sét liên tục đánh xuống làm tách đôi mặt đất, vạn vật bị nhấn chìm dưới đây nước.

Một thân hoàng bào đứng trên những tiếng gào thét của chúng sinh lại không một chút dao động, hắn ngẩng đầu đối mặt với bầu trời đang gầm lên những tiếng động vang vọng như con thú dữ bị thương không lối thoát: " Mang y trả lại cho ta, ngay lập tức."

" Hoàng Huynh, cầu xin huynh ngừng lại đi." Thiếu Nữ đứng bên bờ vực đá, nàng cố gọi lớn để hắn có thể chú ý đến mình, thế nhưng vẫn vô vọng.

Hắn đối đầu với trời, giọng âm vang tựa sấm vào không trung: " Ta nói mau trả lại y các ngươi có nghe thấy không?"

" Hoàng huynh..." Nàng khẽ giọng gọi, tâm trí cũng mỗi lúc một trở nên hư ảo

Thấy Huỳnh Hoa đã không còn cầm cự nổi, Văn Hiên dùng một chút sức lực cuối cùng của mình đỡ lấy nàng rơi từ trên bực đá, hắn cũng lập tức ngã khụy xuống: " Huỳnh Hoa!"

" Văn Hiên." Hùynh Hoa khẽ lên tiếng: " Là huynh..."

" Nàng cố gắng lên."

Huỳnh Hoa nhẹ lắc đầu nhìn Văn Hiên: " Ta không được rồi, ta không thể chịu được nữa..."

" Không được nói những lời này, nhất định sẽ có cách. Nàng phải cố gắng lên."

" Mọi người... họ... họ ra sao rồi?" Nàng khó khăn lên tiếng hỏi.

Nhìn sắc mặt đã trắng bệt của Huỳnh Hoa, Văn Hiên ôm nàng thật chặt trong vòng tay lại không biết nên trả lời thế nào. Hắn ngập ngừng: " Họ đều đã... đã..."

" Đan Na..." Nàng gọi một tiếng, không thể cầm lòng mình để nước mắt chảy dài trên gò má rồi rơi xuống. Huỳnh Hoa ngước nhìn trên cao bóng lưng lạnh lùng đang chống đối với trời đất, trông hắn lại càng đau đớn và cô độc hơn ai hết: " Không kịp nữa rồi, không còn cách nào có thể ngăn huynh ấy lại."Văn Hiên ôm chặt người trong lòng mình, hắn trầm giọng: " Không ngờ rằng hoàng thượng thật sự sẽ làm đến mức này."

" Mất đi người đó, đã không còn ai có thể khống chế được cơn thịnh nộ của huynh ấy." Huỳnh Hoa cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nàng hai mắt khẽ nhắm lại: " Nếu ta có sức mạnh lớn hơn... nếu ta có thể mang được y trở lại, thì hoàng huynh... đã không trở nên điên cuồng như bây giờ."

" Đừng mà Huỳnh Hoa." Văn Hiên trong lòng đau đớn nhìn Huỳnh Hoa hơi thở càng yếu ớt, hắn nghẹn từng lời: " Xin nàng, đừng..."

" Người đã làm đến nước này, vẫn không muốn ngừng tay lại sao?"

Sau khi nghe giọng nói lạ phát ra, hoàng đế nâng khóe môi rồi xoay lưng đối diện với một lão đạo nhân với mái tóc bạc trắng, cả y phục lão đã bị máu nhuộm đỏ. Hắn lạnh giọng: " Ngươi... cuối cùng ngươi cũng đã chịu xuất hiện rồi?"

" Ngay từ đầu người đã biết đến sự tồn tại của ta?"

Nhìn dáng vẻ chật vật của lão ta, hoàng đế lên tiếng: " Có thể khiến ngươi trở thành cái bộ dạng này, trẫm có thể không biết rõ thân phận của ngươi là gì?"

" Làm sao có thể?" Lão Khang Dương lui vài bước về phía sau, hắn làm sao biết được, đó là chuyện không thể nào. Đứng trước con người này, lão chợt cảm thấy rùng mình nhận ra: " Không lý nào..."

" Thứ ngươi có thể nhìn thấy ta cũng có thể nhìn thấy, đừng nghĩ có thể dùng những lời nói dối để che đậy." Hắn khóe môi hơi nâng lên, cao ngạo và khinh thường xác nhận suy nghĩ của lão đạo nhân.

" Khụ..." Lão Khang Dương ho khan vài tiếng, còn nồng mùi vị tanh của máu trong cổ họng, lão lắc đầu: " Ta đã từng đoán trước kẻ có thể thừa kế sức mạnh của phụ thân sẽ sinh ra vào thời đại này, nhưng thật không ngờ đến sự việc đã vượt qua những gì ta nghĩ, người lại có khả năng hoàn toàn khống chế được nó."

" Đừng lắm lời." Hai chân mày chùng xuống, hoàng đế gắt giọng: " Nếu không mang người trả về, ta sẽ dùng toàn bộ nhân thế này chôn theo cùng với y."

Khang Dương tưởng như đầu lão sắp nổ tung, trời đất xoay chuyển không còn theo bất cứ quy luật nào.

Trải qua bấy nhiêu thời gian, ta dùng hết khả năng để có thể duy trì trật tự vốn có của thế giới này. Chờ đợi ngần ấy thời gian, ấy vậy mà chỉ một sai lầm không nên lại khiến toàn bộ công sức của ta tan biến. Thế giới này, thật sự chỉ có thể đến đây thôi sao? Tự hỏi bản thân lại không chấp nhận để nhân sinh rồi sẽ bị duyệt vong, lão Khang Dương cố gắng thuyết phục cơn thịnh nộ của hoàng đế: " Người đã đoán được thân phận của ta, lý nào không biết y đã không còn tồn tại ở thế giới này? Người đó ngay từ khi bắt đầu đã không thuộc về Mộc Ức Thiên, thể xác và cả linh hồn đều đã không còn nữa, người đã biết hết không phải sao?"

Nghe những lời này, hai hàm răng nghiến chặt lại vơi nhau, hắn như đang kiềm chế cơn khát máu của mình mà gắt từng tiếng: " Tất cả là do ngươi."

Từ âm giọng đầy sự phẫn nộ của hoàng đế, mặt đất nơi Khang Dương đang đứng bắt đầu rung chuyển mạnh như muốn sụp đổ, lão vẫn cố giữ vững thuyết phục hắn: " Vốn không phải người của thế giới này, sự xuất hiện của y khiến nhân số bị đánh tráo. Y chiếm đoạt thể xác, cướp đi thân phận thật sự của người mang mệnh duyên phải được gắng kết cùng hoàng thiên thời không này, người đó mới thật sự là Nguyệt Linh Phi."

" Mệnh duyên?" Kỳ Nguyên nâng khóe môi, đôi mắt hoang dại chứa tơ máu hướng lão đạo nhân. Hắn gầm lên âm thanh tựa như muốn nuốt chửng sự sống của thế giới trong cơn phẫn nộ tột cùng: " Người của ta, cho dù là trời hay đất, ngoài ta lại còn có kẻ dám thay thế chọn lựa?"

" Cho dù bây giờ người thật sự mang cả thế giới này hủy đi, mệnh duyên linh hồn của người và linh hồn của kẻ mang số mạng bị y cướp mất kia, hai người đã được kết nối dưới sự chứng kiến của thiên địa và thời gian." Lão Khang Dương lại nói: " Người đó buộc phải trả lại những gì y vô tình đoạt lấy, và trở về nơi y đến. Tuyệt không có cách để quay trở lại, vì lý do nào người không thử chấp nhận những gì vốn thuộc về mình?"

Kỳ Nguyên thì thầm trong miệng: " Mệnh duyên gắn kết linh hồn cùng với ta?"

" Nếu vẫn tiếp tục làm theo ý mình, người biết rõ ngay cả tính mạng của bản thân cũng không thể giữ."

" Ra là vậy." Kỳ Nguyên nhìn bàn tay mình, hắn khẽ cười đến giá lạnh rồi lại ngước đầu nhìn trời cao: " Theo cách ngươi nói, sự tồn tại của y tại Mộc Ức Thiên này bị phủ nhận, là bởi vì các ngươi cho rằng y đã cướp đi cuộc sống của kẻ đó, kẻ mà ngươi nói là linh hồn mệnh duyên được gắn kết cùng ta?"

Không hiểu hắn vì sao đột nhiên lại có nụ cười lạnh đến vậy, lão Khang Dương lại nói: " Ngay từ đầu nếu không phải vì y bị kéo đến Mộc Ức Thiên từ một thế giới khác, rồi lại cướp mất con đường luân hồi của người kia thì đã không phát sinh những chuyện này. Kẻ vẫn chưa kịp ra đời đã bị y cướp đi sự sống... đó mới chính là Nguyệt Linh Phi thật sự."

Dường như không quan tâm đến lời nói của lão, nụ cười trên môi Kỳ Nguyên lại càng quái dị và đầy sát ý: " Nếu muốn y trở về... ta chỉ có một việc duy một việc để làm."

" Cái..." Không hiểu vì sao, lão Khang Dương nhìn thấy dáng vẻ hắn liền đoán đến khả năng tệ nhất, lão run giọng: " Kỳ Nguyên hoàng đế, người đang muốn làm gì?"" Một khi cắt đứt thứ gọi là mệnh duyên này... ta sẽ khiến cho linh hồn của kẻ mà trời đất đã lựa chọn ngươi nói đó, khiến hắn vạn kiếp không thể siêu sinh, mãi mãi không có cơ hội đầu thai chuyển thế." Kỳ Nguyên lạnh giọng: " Nếu như vậy, cũng sẽ chỉ còn lại một Nguyệt Linh Phi mà thôi, ngươi nói phải chứ?"

" Người... làm sao có thể..." Không dám tin những gì mình vừa nghe, lão lui về sau: " Không thể nào."

" Ngoài y, cho dù là thiên hay địa cũng đừng cho rằng có thể thay ta định đoạt."" Thường Hy, dậy đi con."

" Ừm..."

" Nhanh dậy ngay cho mẹ, không phải con hôm nay có hẹn cùng Uyên Vi hay sao. Còn muốn ngủ đến bao giờ, nó đang đợi ngoài nhà trước kia kìa."

" Uyên Vi?" Thường Hy chui ra khỏi chăn, cậu ngồi dậy mơ màng nhận ra mẹ mình đang đứng cạnh giường cùng gương mặt hiện lên sự lo lắng: " Mẹ?"

" Có chuyện gì?" Bà Ngọc Thảo quan tâm hỏi: " Sao mới sáng ra lại trùm mền mà khóc, bộ có việc gì không tốt mà mày giấu mẹ à?"

" Con...?" Cảm giác lạ lẫm không thể giải thích, có gì đó lăn dài trên má rồi rơi xuống tay mình. Thương Hy ngạc nhiên: " Nước mắt?"

" Con trai lớn tướng hở tý là mau nước mắt, có chuyện gì nói mẹ mày nghe thử xem."

" Con... cũng không biết." Thường Hy lắc đầu, mơ hồ cảm thấy trong ngực vẫn còn cảm giác đau khổ đến nghẹt thở lưu lại, cậu lẩm bẩm: " Là mơ sao?"

" Cái thằng." Bà Ngọc Thảo vỗ mạnh vào lưng con trai: " Đừng có nói với mẹ là mày mớ ngủ nhé, nhanh rửa mặt rồi ra ngoài với Uyên Vi. Nó đợi mày lâu lắm rồi biết chưa?"

" Dạ." Trả lời rồi nhìn cánh cửa phòng khép lại trước mặt mình, Thương Hy vẫn cảm thấy như có điều gì đó không đúng: " Đêm qua mình nói chuyện điện thoại cùng Uyên Vi, cũng có hẹn cùng nhau đến nhà... Bảo Quân?"

" Phi nhi."

Thường Hy giật mình vì nghe thấy tiếng nói lạ như ngay bên tai, cậu sợ sệt nhìn khắp căn phòng quen thuộc của mình nhưng lại không thấy có bất cứ ai khác: " Mình nghe lầm sao?"

" Lộp cộp."

" Á." Giật thót mình, Thường Hy nhìn thấy một vật gì đó màu vàng nhạt lấp lánh có hình giống một con kỳ lân nằm trên sàn nhà, có lẽ là từ trên người mình rơi xuống.

Cậu nhìn tới lui, sau đó vẫn không có gì xảy ra mới xuống giường nhặt lên xem thử: " Trông như miếng đá khắc hình ngọc bội bán ở mấy cửa hàng lưu niệm vậy, mình có từng mua cái này sao?"

Lật qua lại thì nhận ra hình như trên đó còn có khắc một dòng nhỏ, vuốt tay qua mặt chữ Thường Hy lẫm bẫm: " Đường Kỳ Nguyên?"

Cái tên cậu chưa từng nghe đến, tại sao lại có cảm giác gọi suông miệng như vậy?

Lúc này lại có tiếng của bà Ngọc Thảo vọng vào: " Con còn chưa chịu xuống giường hay sao, có cần mẹ vào tận nơi lôi ra hay không?"

" Con dậy rồi đây." Thường Hy lớn tiếng trả lời xong lại không suy nghĩ nhiều, cậu đặt vật kỳ lạ đó lên đầu giường mới ra khỏi phòng, bản thân không hề thấy miếng ngọc bội hình kỳ lân lại phát sáng hơn một chút.

Lau sạch đi nước trên mặt, Thường Hy ngẩn người hồi lâu trước tấm gương phản chiếu chính gương mặt mình. Ngày nào cũng đánh răng lại soi gương, những việc thường ngày này cũng không phải là lạ, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy giống như mình đã quên mất một việc gì đó rất quan trọng.

Chạm tay lên mặt gương, Thường Hy làm lạ: " Đây... là mình sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện