“ Lục hoàng tử?” Linh Phi gặp Đường Vân Tịnh ở đây cũng có chút ngạc nhiên, y lại gần hỏi: “ Sao người lại ở đây?”
“ Ngươi… là ta nên hỏi ngươi câu đó mới… Mà thôi bỏ đi, chuyện chính quan trọng hơn.” Đường Vân Tịnh xua tay, y mới chỉ vào mấy tên thị vệ chặn trước mặt mình la lớn: “ Ngươi xem, ta cất công chạy vào cung tìm hoàng huynh lại bị ngăn lại ở ngoài này, bọn chúng đúng là không xem ta ra gì.”
Thị vệ nghe thấy vậy liền trịnh trọng trả lời: “ Lục hoàng tử thứ tội, đây là tẩm điện của hoàng thượng. Thái Dương điện đã có lệnh, bất kể là ai cũng không thể tùy tiện tự do ra vào.”
“ Bất cứ ai?” Vân Tịnh lại chỉ vào Linh Phi nói: “ Vậy còn y thì sao?”
“ Việc này…”
“ Không nói được phải không, không giải thích được chứ gì?” Vân Tịnh la toáng lên: “ Các ngươi cả đám người ở đây chỉ muốn khó dễ một mình ta, xem bản hoàng tử là đồ ngốc à?”
“…”
“ Lục hoàng tử.” Linh Phi đi lại túm lấy cánh tay Vân Tịnh, y như vậy muốn lôi Vân Tịnh ra ngoài. Hoàng đế chỉ vừa mới ngủ, nếu cứ để Vân Tịnh ở đây làm ồn chỉ sợ làm phiền đến hắn, lúc đó lục hoàng tử chẳng biết sẽ có kết quả thế nào nữa: “ Hoàng thượng chỉ vừa mới chợp mắt thôi, chúng ta ra chỗ khác rồi mới nói chuyện được không?”
“ Linh Phi, Linh Phi… ngươi đừng có kéo ta. Ta còn chưa có hả giận…” Đường Vân Tịnh bị kéo đi vẫn chưa chịu thôi, y khoa tay múa chân chỉ trỏ mấy tên thị vệ kia đe dọa la lớn: “ Các ngươi chờ đó cho bản hoàng tử, ta nhất định không bỏ qua…”
Thị vệ chẳng thể nào chịu nổi vị hoàng tử tính tình trẻ con này, bọn họ cúi người: “ Lục hoàng tử đi thông thả.”
“ Các ngươi…”Vất vả hồi lâu mới kéo được người đi xa, Linh Phi thở ra một hơi xem như an tâm hơn. Tính khí của Đường Vân Tịnh xem như y đã biết được phần nào, làm việc chẳng bao giờ chịu suy nghĩ, còn xem dáng vẻ tức đến nghẹn đỏ mặt rồi đổ hết lên đầu mấy thị vệ kia. Linh Phi thừa biết y như vậy chắc chắn có liên quan đến người nọ rồi: “ Lục hoàng tử, người và Minh Viễn công tử lại cãi nhau sao?”
“ Cái gì mà cãi nhau? Hắn là đồ khốn, tên chết tiệt, đồ ngu ngốc nhà hắn…” Vân Tịnh tức giận mắng đến đỏ bừng cả mặt, y mắng một hồi muốn hết hơi liền thở hồng hộc. Vân Tịnh tự vuốt ngực mình nói: “ Thật là chọc đến tức chết ta mà.”
“ Người đừng nóng.” Linh Phi không tránh được buồn cười khi nhìn dáng vẻ Vân Tịnh như vậy, y cố kiềm nén mới hỏi: “ Vậy chứ thật ra hai người xảy ra chuyện gì, Minh Viễn công tử vì sao chọc đến người tức giận như vậy?”
“ Hắn bỏ mặc ta mấy ngày không nói, còn bảo ta ồn ào rắc rối, muốn tìm rước về một tiểu thư khuê các làm thê tử, như vậy không cần cả ngày bị ta bám dính lấy.”
“ Cái này…” Linh Phi thật sự không biết nên nói thế nào, nhưng nếu bảo Quỳnh Minh Viễn nói những lời như vậy chắc cũng chỉ là nhất thời nóng giận. Xét theo tính cách của Đường Vân Tịnh thì cũng chẳng ai chịu nỗi y, xét cho cùng cũng chỉ có Quỳnh Minh Viễn mới có khả năng đó mà thôi: “ Ngài ấy thật sự nói như vậy với người sao?”
“ Ta lừa ngươi thì được cái gì.” Vân Tịnh nói cũng muốn quay đầu trở lại Thái Dương điện: “ Hắn tưởng chỉ bản thân mình cưới được thê tử, ta thì không được sao? Ta bây giờ lập tức đi xin hoàng huynh ban hôn, để xem hắn còn có thể lên mặt được hay không.”
“ Ban hôn?” Vừa nghe Linh Phi đã giật mình, y vội vàng kéo lại tay Vân Tịnh: “ Lục hoàng tử, người bình tĩnh chút đi… chờ một lát đã.”
“ Đã bảo ngươi đừng có kéo ta rồi.” Vân Tịnh bị kéo trở lại thì miệng liên tục lầu bầu: “ Ngươi có gì thì nói sau đi, ta muốn đến gặp hoàng huynh.”
“ Người bây giờ cứ như vậy xông vào Thái Dương điện, chỉ sợ còn chưa nói được lời nào đã chọc cho hoàng thượng nổi giận rồi. Những lần trước bị phạt không biết bao nhiêu lần, người như vậy vẫn không biết sợ sao?”
“ Không như vậy thì ta làm được thế nào?” Vân Tịnh nghiêm túc nói: “ Hôn sự hoàng thất của hoàng tử và công chúa đều phải qua ý của hoàng huynh, ngươi bây giờ không cho ta đi thưa chuyện, không lý nào bảo ta ra ngoài tìm đại một người mang về làm lễ sao?”
“ Ý ta không phải như vậy.” Linh Phi thật chẳng thể nào hiểu nổi, có phải lục hoàng tử này suy nghĩ cái gì cũng đều đơn giản như vậy hay không? Y nói vội: “ Thành thân không phải chuyện đùa, đó là đại sự cả đời. Ngươi bây giờ đến chỗ hoàng thượng cầu xin, nếu hoàng thượng thật sự đồng ý, rồi tìm một tiểu thư ban hôn cho người, lúc đó người nên làm thế nào?”
Vân Tịnh cảm thấy Linh Phi đang hỏi chuyện dư thừa, y hiển nhiên nói: “ Thì còn làm gì nữa, đương nhiên là bái đường thành thân rồi.”
“ Sau đó nữa thì sao?”
“ Sau đó…” Vân Tịnh chợt ngừng lại, y thế nhưng lại hỏi ngược lại Linh Phi: “ Sau đó phải làm sao?”
“…”
Vân Tịnh nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới nói: “ Ừ nhỉ, ta tức giận quá nên chỉ biết không thể thua thiệt hắn cưới một thê tử. Nghĩ kỹ lại mới thấy cách này không ổn lắm, bái đường rồi cũng không thể cứ như vậy mang người đi trả lại.”
“ Người thật là…” Linh Phi thở dài: “ Chuyện như vậy cho dù là ai cũng có thể nghĩ đến hậu quả chứ, hơn nữa có muốn thành thân cũng phải là với người mình có tình cảm mới đúng.”
“ Ta biết làm sao hơn được.” Vân Tịnh chợt tỏ ra rầu rỉ nói: “ Hắn lại không có thích ta, chỉ toàn bảo ta rắc rối thôi.”
Linh Phi ngạc nhiên: “ Người đang nói là Minh Viễn công tử?”
“ Không hắn thì là ai.” Vân Tịnh lại không vui nói: “ Ta theo hắn quấy rầy lâu như vậy, chẳng qua cũng chỉ muốn hắn chú ý đến ta nhiều hơn một chút. Kết quả lại chỉ khiến hắn càng thêm chán ghét thôi, không được ích lợi gì.”
Linh Phi ngạc nhiên cũng không phải vì Vân Tịnh có tình cảm với Minh Viễn, mà là y có thể tự mình nhận ra, còn có thể thừa nhận không chút suy nghĩ như vậy thì đúng là không ngờ tới.Từ trước đến nay Linh Phi còn cho rằng Quỳnh Minh Viễn vất vả như vậy, hắn đi dọn tàn cuộc của mấy chuyện linh tinh do Đường Vân Tịnh gây ra, xem còn nhiều hơn thời gian ngủ nghỉ của chính mình.
Đường Vân Tịnh lại chỉ biết chạy nhảy khắp nơi, không để ý gì đến khổ cực của hắn. Không ngờ lục hoàng tử gây đủ chuyện, lại chính là vì muốn Minh Viễn chú ý đến y mà thôi.
Nguyệt Linh Phi mỉm cười nói: “ Ta thấy người không cần phải lo lắng đâu, Quỳnh nhị công tử luôn quan tâm còn đối tốt với người như vậy, làm sao có thể gọi là chán ghét được chứ?”
“ Lúc nào cũng chỉ biết than phiền về ta, còn có quan tâm ta thì sẽ muốn đi lấy một nữ nhân khác về làm thê tử sao?” Đường Vân Tịnh gương mặt buồn bã, y lại nhìn Linh Phi tỏ ra ngưỡng mộ nói: “ Cũng không phải ai cũng giống như hoàng huynh của ta, chỉ biết đến có một mình ngươi.”
Linh Phi vừa nghe đã nhớ lại chuyện hoàng đế đưa ra ý chỉ phong hậu kia, y vội xoay đi tránh mặt mình có những biểu cảm kỳ lạ cũng bị Vân Tịnh trông thấy. Linh Phi nhỏ giọng hơn mới nói: “ Lục hoàng tử, chuyện này… người biết sao?”
“ Haizz!” Vân Tịnh thở dài lại ưỡn cao ngực nói: “ Ngươi tưởng ai cũng ngốc nghếch như ngươi sao? Lúc trước người đắc tội với ngươi đều có kết cục thế nào? Ngay cả ta lần đó khi ngươi ngã xuống hồ nước cũng bị liên lụy, bị hoàng huynh phạt cấm túc hết nửa năm không thể ra ngoài.”
“ Lần đó đúng là oan ức cho người rồi.” Linh Phi miễn cưỡng cười nói: “ Lục hoàng tử lúc nhỏ thích tự do như vậy, thế nhưng bị nhốt trong phòng hết nửa năm, đúng là hình phạt không phải nhỏ.”
“ Bỏ đi.” Vân Tịnh xua tay: “ So với nhị tỷ và Liễu gia kia, ta xem như may mắn hơn nhiều rồi. Nói chính xác thì bao nhiêu đó cũng nhận ra hoàng huynh đối với ngươi ra sao, Linh Phi ngươi thế nhưng mười bốn năm mới nhận ra được, ta cũng thật thấy thông cảm cho hoàng huynh.”
“ Lục hoàng tử không ngờ cũng có thể nhìn ra.”
“ Đương nhiên.” Vân Tịnh lại nói: “ Người trong cuộc mù mờ, kẻ ngoài cuộc thì lúc nào cũng sáng suốt hơn mà."
“…”
Linh Phi chẳng biết nên nói gì cho phải, “ người trong cuộc mù mờ ” này chắc cũng có thể áp dụng trên người của Đường Vân Tịnh nhỉ? Vân Tịnh chợt nhớ đến chuyện khác, y nhìn Linh Phi mà cong khóe môi cười: “ Ta vừa rồi nhìn thấy người từ tẩm điện của hoàng huynh đi ra, mặt lúc đó còn có chút đỏ nữa.”
“ A… Ta… cái đó.”
Vừa hỏi đã thấy Linh Phi lúng túng như vậy, Vân Tịnh lại nổi lên ác ý muốn truy hỏi tận gốc ngọn: “ Nói ta nghe, có phải người và hoàng huynh đã tiến triển đến… như thế rồi?”
“ Lục hoàng tử, người nói gì vậy? Tuyệt đối không có chuyện đó.” Linh Phi vội đính chính.
“ Nhìn biểu hiện của ngươi như vậy còn dám nói không có, ngươi nghĩ ta tin được sao?” Vân Tịnh cười nói: “ Ta còn cho rằng hoàng huynh là một người rất chính chắn, kiềm chế cũng rất tốt. Không ngờ cũng nhanh tay như vậy.”
Nghe Vân Tịnh nói khiến Linh Phi ngượng đỏ mặt, y vội vàng muốn đính chính mới nói: “ Thật sự không phải như người nghĩ đâu, hoàng thượng đã nói ta vẫn chưa đến mười tám tuổi, thế nên sẽ không làm gì…”
“ Ngươi nói thật sao?”
“ A…” Nhìn xem vẻ mặt ngạc nhiên tột độ của Vân Tịnh cũng biết mình lỡ lời rồi, Linh Phi dùng tay che lại miệng của mình, quyết định tốt nhất là đừng nói gì hết vẫn hơn.
“ Ha ha ha.” Đường Vân Tịnh vỗ vai Linh Phi cười lớn: “ Ta chỉ định dọa ngươi sợ một chút thôi, không ngờ ngươi lại tự mình khai ra chuyện này. Thì ra hoàng huynh thật sự có ý định này, đúng là bất ngờ mà.”
“ Ngươi… là ta nên hỏi ngươi câu đó mới… Mà thôi bỏ đi, chuyện chính quan trọng hơn.” Đường Vân Tịnh xua tay, y mới chỉ vào mấy tên thị vệ chặn trước mặt mình la lớn: “ Ngươi xem, ta cất công chạy vào cung tìm hoàng huynh lại bị ngăn lại ở ngoài này, bọn chúng đúng là không xem ta ra gì.”
Thị vệ nghe thấy vậy liền trịnh trọng trả lời: “ Lục hoàng tử thứ tội, đây là tẩm điện của hoàng thượng. Thái Dương điện đã có lệnh, bất kể là ai cũng không thể tùy tiện tự do ra vào.”
“ Bất cứ ai?” Vân Tịnh lại chỉ vào Linh Phi nói: “ Vậy còn y thì sao?”
“ Việc này…”
“ Không nói được phải không, không giải thích được chứ gì?” Vân Tịnh la toáng lên: “ Các ngươi cả đám người ở đây chỉ muốn khó dễ một mình ta, xem bản hoàng tử là đồ ngốc à?”
“…”
“ Lục hoàng tử.” Linh Phi đi lại túm lấy cánh tay Vân Tịnh, y như vậy muốn lôi Vân Tịnh ra ngoài. Hoàng đế chỉ vừa mới ngủ, nếu cứ để Vân Tịnh ở đây làm ồn chỉ sợ làm phiền đến hắn, lúc đó lục hoàng tử chẳng biết sẽ có kết quả thế nào nữa: “ Hoàng thượng chỉ vừa mới chợp mắt thôi, chúng ta ra chỗ khác rồi mới nói chuyện được không?”
“ Linh Phi, Linh Phi… ngươi đừng có kéo ta. Ta còn chưa có hả giận…” Đường Vân Tịnh bị kéo đi vẫn chưa chịu thôi, y khoa tay múa chân chỉ trỏ mấy tên thị vệ kia đe dọa la lớn: “ Các ngươi chờ đó cho bản hoàng tử, ta nhất định không bỏ qua…”
Thị vệ chẳng thể nào chịu nổi vị hoàng tử tính tình trẻ con này, bọn họ cúi người: “ Lục hoàng tử đi thông thả.”
“ Các ngươi…”Vất vả hồi lâu mới kéo được người đi xa, Linh Phi thở ra một hơi xem như an tâm hơn. Tính khí của Đường Vân Tịnh xem như y đã biết được phần nào, làm việc chẳng bao giờ chịu suy nghĩ, còn xem dáng vẻ tức đến nghẹn đỏ mặt rồi đổ hết lên đầu mấy thị vệ kia. Linh Phi thừa biết y như vậy chắc chắn có liên quan đến người nọ rồi: “ Lục hoàng tử, người và Minh Viễn công tử lại cãi nhau sao?”
“ Cái gì mà cãi nhau? Hắn là đồ khốn, tên chết tiệt, đồ ngu ngốc nhà hắn…” Vân Tịnh tức giận mắng đến đỏ bừng cả mặt, y mắng một hồi muốn hết hơi liền thở hồng hộc. Vân Tịnh tự vuốt ngực mình nói: “ Thật là chọc đến tức chết ta mà.”
“ Người đừng nóng.” Linh Phi không tránh được buồn cười khi nhìn dáng vẻ Vân Tịnh như vậy, y cố kiềm nén mới hỏi: “ Vậy chứ thật ra hai người xảy ra chuyện gì, Minh Viễn công tử vì sao chọc đến người tức giận như vậy?”
“ Hắn bỏ mặc ta mấy ngày không nói, còn bảo ta ồn ào rắc rối, muốn tìm rước về một tiểu thư khuê các làm thê tử, như vậy không cần cả ngày bị ta bám dính lấy.”
“ Cái này…” Linh Phi thật sự không biết nên nói thế nào, nhưng nếu bảo Quỳnh Minh Viễn nói những lời như vậy chắc cũng chỉ là nhất thời nóng giận. Xét theo tính cách của Đường Vân Tịnh thì cũng chẳng ai chịu nỗi y, xét cho cùng cũng chỉ có Quỳnh Minh Viễn mới có khả năng đó mà thôi: “ Ngài ấy thật sự nói như vậy với người sao?”
“ Ta lừa ngươi thì được cái gì.” Vân Tịnh nói cũng muốn quay đầu trở lại Thái Dương điện: “ Hắn tưởng chỉ bản thân mình cưới được thê tử, ta thì không được sao? Ta bây giờ lập tức đi xin hoàng huynh ban hôn, để xem hắn còn có thể lên mặt được hay không.”
“ Ban hôn?” Vừa nghe Linh Phi đã giật mình, y vội vàng kéo lại tay Vân Tịnh: “ Lục hoàng tử, người bình tĩnh chút đi… chờ một lát đã.”
“ Đã bảo ngươi đừng có kéo ta rồi.” Vân Tịnh bị kéo trở lại thì miệng liên tục lầu bầu: “ Ngươi có gì thì nói sau đi, ta muốn đến gặp hoàng huynh.”
“ Người bây giờ cứ như vậy xông vào Thái Dương điện, chỉ sợ còn chưa nói được lời nào đã chọc cho hoàng thượng nổi giận rồi. Những lần trước bị phạt không biết bao nhiêu lần, người như vậy vẫn không biết sợ sao?”
“ Không như vậy thì ta làm được thế nào?” Vân Tịnh nghiêm túc nói: “ Hôn sự hoàng thất của hoàng tử và công chúa đều phải qua ý của hoàng huynh, ngươi bây giờ không cho ta đi thưa chuyện, không lý nào bảo ta ra ngoài tìm đại một người mang về làm lễ sao?”
“ Ý ta không phải như vậy.” Linh Phi thật chẳng thể nào hiểu nổi, có phải lục hoàng tử này suy nghĩ cái gì cũng đều đơn giản như vậy hay không? Y nói vội: “ Thành thân không phải chuyện đùa, đó là đại sự cả đời. Ngươi bây giờ đến chỗ hoàng thượng cầu xin, nếu hoàng thượng thật sự đồng ý, rồi tìm một tiểu thư ban hôn cho người, lúc đó người nên làm thế nào?”
Vân Tịnh cảm thấy Linh Phi đang hỏi chuyện dư thừa, y hiển nhiên nói: “ Thì còn làm gì nữa, đương nhiên là bái đường thành thân rồi.”
“ Sau đó nữa thì sao?”
“ Sau đó…” Vân Tịnh chợt ngừng lại, y thế nhưng lại hỏi ngược lại Linh Phi: “ Sau đó phải làm sao?”
“…”
Vân Tịnh nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới nói: “ Ừ nhỉ, ta tức giận quá nên chỉ biết không thể thua thiệt hắn cưới một thê tử. Nghĩ kỹ lại mới thấy cách này không ổn lắm, bái đường rồi cũng không thể cứ như vậy mang người đi trả lại.”
“ Người thật là…” Linh Phi thở dài: “ Chuyện như vậy cho dù là ai cũng có thể nghĩ đến hậu quả chứ, hơn nữa có muốn thành thân cũng phải là với người mình có tình cảm mới đúng.”
“ Ta biết làm sao hơn được.” Vân Tịnh chợt tỏ ra rầu rỉ nói: “ Hắn lại không có thích ta, chỉ toàn bảo ta rắc rối thôi.”
Linh Phi ngạc nhiên: “ Người đang nói là Minh Viễn công tử?”
“ Không hắn thì là ai.” Vân Tịnh lại không vui nói: “ Ta theo hắn quấy rầy lâu như vậy, chẳng qua cũng chỉ muốn hắn chú ý đến ta nhiều hơn một chút. Kết quả lại chỉ khiến hắn càng thêm chán ghét thôi, không được ích lợi gì.”
Linh Phi ngạc nhiên cũng không phải vì Vân Tịnh có tình cảm với Minh Viễn, mà là y có thể tự mình nhận ra, còn có thể thừa nhận không chút suy nghĩ như vậy thì đúng là không ngờ tới.Từ trước đến nay Linh Phi còn cho rằng Quỳnh Minh Viễn vất vả như vậy, hắn đi dọn tàn cuộc của mấy chuyện linh tinh do Đường Vân Tịnh gây ra, xem còn nhiều hơn thời gian ngủ nghỉ của chính mình.
Đường Vân Tịnh lại chỉ biết chạy nhảy khắp nơi, không để ý gì đến khổ cực của hắn. Không ngờ lục hoàng tử gây đủ chuyện, lại chính là vì muốn Minh Viễn chú ý đến y mà thôi.
Nguyệt Linh Phi mỉm cười nói: “ Ta thấy người không cần phải lo lắng đâu, Quỳnh nhị công tử luôn quan tâm còn đối tốt với người như vậy, làm sao có thể gọi là chán ghét được chứ?”
“ Lúc nào cũng chỉ biết than phiền về ta, còn có quan tâm ta thì sẽ muốn đi lấy một nữ nhân khác về làm thê tử sao?” Đường Vân Tịnh gương mặt buồn bã, y lại nhìn Linh Phi tỏ ra ngưỡng mộ nói: “ Cũng không phải ai cũng giống như hoàng huynh của ta, chỉ biết đến có một mình ngươi.”
Linh Phi vừa nghe đã nhớ lại chuyện hoàng đế đưa ra ý chỉ phong hậu kia, y vội xoay đi tránh mặt mình có những biểu cảm kỳ lạ cũng bị Vân Tịnh trông thấy. Linh Phi nhỏ giọng hơn mới nói: “ Lục hoàng tử, chuyện này… người biết sao?”
“ Haizz!” Vân Tịnh thở dài lại ưỡn cao ngực nói: “ Ngươi tưởng ai cũng ngốc nghếch như ngươi sao? Lúc trước người đắc tội với ngươi đều có kết cục thế nào? Ngay cả ta lần đó khi ngươi ngã xuống hồ nước cũng bị liên lụy, bị hoàng huynh phạt cấm túc hết nửa năm không thể ra ngoài.”
“ Lần đó đúng là oan ức cho người rồi.” Linh Phi miễn cưỡng cười nói: “ Lục hoàng tử lúc nhỏ thích tự do như vậy, thế nhưng bị nhốt trong phòng hết nửa năm, đúng là hình phạt không phải nhỏ.”
“ Bỏ đi.” Vân Tịnh xua tay: “ So với nhị tỷ và Liễu gia kia, ta xem như may mắn hơn nhiều rồi. Nói chính xác thì bao nhiêu đó cũng nhận ra hoàng huynh đối với ngươi ra sao, Linh Phi ngươi thế nhưng mười bốn năm mới nhận ra được, ta cũng thật thấy thông cảm cho hoàng huynh.”
“ Lục hoàng tử không ngờ cũng có thể nhìn ra.”
“ Đương nhiên.” Vân Tịnh lại nói: “ Người trong cuộc mù mờ, kẻ ngoài cuộc thì lúc nào cũng sáng suốt hơn mà."
“…”
Linh Phi chẳng biết nên nói gì cho phải, “ người trong cuộc mù mờ ” này chắc cũng có thể áp dụng trên người của Đường Vân Tịnh nhỉ? Vân Tịnh chợt nhớ đến chuyện khác, y nhìn Linh Phi mà cong khóe môi cười: “ Ta vừa rồi nhìn thấy người từ tẩm điện của hoàng huynh đi ra, mặt lúc đó còn có chút đỏ nữa.”
“ A… Ta… cái đó.”
Vừa hỏi đã thấy Linh Phi lúng túng như vậy, Vân Tịnh lại nổi lên ác ý muốn truy hỏi tận gốc ngọn: “ Nói ta nghe, có phải người và hoàng huynh đã tiến triển đến… như thế rồi?”
“ Lục hoàng tử, người nói gì vậy? Tuyệt đối không có chuyện đó.” Linh Phi vội đính chính.
“ Nhìn biểu hiện của ngươi như vậy còn dám nói không có, ngươi nghĩ ta tin được sao?” Vân Tịnh cười nói: “ Ta còn cho rằng hoàng huynh là một người rất chính chắn, kiềm chế cũng rất tốt. Không ngờ cũng nhanh tay như vậy.”
Nghe Vân Tịnh nói khiến Linh Phi ngượng đỏ mặt, y vội vàng muốn đính chính mới nói: “ Thật sự không phải như người nghĩ đâu, hoàng thượng đã nói ta vẫn chưa đến mười tám tuổi, thế nên sẽ không làm gì…”
“ Ngươi nói thật sao?”
“ A…” Nhìn xem vẻ mặt ngạc nhiên tột độ của Vân Tịnh cũng biết mình lỡ lời rồi, Linh Phi dùng tay che lại miệng của mình, quyết định tốt nhất là đừng nói gì hết vẫn hơn.
“ Ha ha ha.” Đường Vân Tịnh vỗ vai Linh Phi cười lớn: “ Ta chỉ định dọa ngươi sợ một chút thôi, không ngờ ngươi lại tự mình khai ra chuyện này. Thì ra hoàng huynh thật sự có ý định này, đúng là bất ngờ mà.”
Danh sách chương