Hôm nay lại có đốt lửa trại, mà nguyên do chính là lễ nhập tộc cho Hắc Vân. Ai kêu Nhật Tâm nàng đeo lông chim để che đậy “cam với bưởi” làm gì chứ. Đương nhiên “nữ nhân siêu ngây thơ vô số tội” vẫn không biết mình chính là nguyên nhân của mọi vấn đề.
Hắc Vân thì đương nhiên biết, từ tối qua hắn đã hồi hộp đến quên ăn quên ngủ, chứ đâu như “vô tâm cô nương kia” ăn no ngủ kĩ. Một sự thật phũ phàng là ở đâu thì cũng ko bao giờ có sự công bằng, cho nên thượng đế mới tạo ra đàn ông và đàn bà. Đứa thì dư một cục thịt, đứa lại thiếu một cục thịt. Mà chính vì có sự không công bằng đó mà thế giới mới có lí do mà tranh đấu. Điển hình là đêm đến đàn bà và đan ông mới cố gắng lập lại sự công bằng. Cuối cùng việc không công bằng là đúng hay sai. Chuyện gì xảy ra nếu đàn ông và đàn bà đều có “đủ thịt”. Là một người theo trường phái “trọng thịt” tôi thực sự không dám tưởng tượng tiếp.
Nhắc tới thịt là sẽ có thịt ngay, hôm nay mọi người nướng heo rừng cho bữa tối. Sau khi Nhĩ Lạc hóa gấu vỗ vào vai của Hắc Vân. Thì hắn cũng cởi y phục hóa cú. Sau đó bọn họ hóa người trở lại.
Nhật Tâm nàng ko thích cái tình cảnh tồng ngồng này nên đã sơm cúi mặt nhìn chằm chằm vào cục thịt đen sì trên tay như thể nó là “hoa khôi vũ trụ”, cho đến khi có ai đó nhắc tên nàng.
“Tôi là Hắc Vân, người bộ tộc Phi Mộc, là phu mới bắt về của Nhật Tâm rất vui được gia nhập bộ lạc”
Nghe như sét đanh ngang tai, Nhật Tâm nàng đùng đoàng, cái gì mà phu nữa đây, nàng có làm gì đâu sao lại lòi đâu ra thêm một thằng chồng người chim nữa thế này. Còn đang ngở ngàng đến cứng đờ thì Hắc Vân còn kinh ngạc hơn nàng.
Gần 20 nam thanh niên trong tộc kể cả Nhĩ Lạc đứng dậy cởi khố hóa thú, khiến cho Nhật Tâm và cả Hắc Vân há hốc miệng. Đây chính là nghi thức các phu cũ giới thiệu bản thân với phu mới gọi là chào hỏi. Sau đó Nhĩ Lạc gầm một cái khẳng định vị trí phu trưởng.
Nhật Tâm nàng não đã bị xoắn lại bởi những hành động kì lạ của người thú.
Con Hắc Vân thì đảo qua một lượt rồi đảo lãi một lượt sau đó đếm đi đếm đếm lại, cuối cùng là không thể kiềm chế được.
“Không thể, không thể nào, các người đều là phu của Nhật Tâm? Có nhầm lẫn chắc chắc có nhầm lẫn”
Hắn quay ra nắm lấy tay Nhật Tâm như không thể tin vào sự thật. “Nhật Tâm là nhầm lẫn đúng ko? Em ko thể có nhiều phu như thế được”.
Nhật Tâm nàng là rặn ra một nụ cười méo mó. “Quả thật là có nhầm lẫn vì em hoàn toàn không hiểu nghi thức phu thê nên một sự ngâu nhiên một ngày em lòi ra 20 ông chồng mà lúc biết thì ván đã đóng thuyền”. Thở dài một hơi nàng nện thêm một búa vào cái đầu đang ong ong của Hắc vân. “Có lẽ anh là sự nhầm lẫn thứ 21”.
Lúc này nàng thực sự tức giận hét lên. “Em là đã im hơi lặng tiếng ko giới thiệu tên rồi, cũng ko có gọi tên anh bây giờ lại bị cái gì mà thành phu của em. Trời ơi 21 ông chồng con sài sao cho hết đây?”
Nói rồi nàng ngồi bệt xuống đất vò đầu. Hắc Vân mặt đen thui, hôm nay hắn liên tục bị đã kích, vừa phát hiện ra mình có nhiều tình địch đến thế cũng phát hiện ra vợ mình vì “nhầm lẫn” mà lấy mình. Hắn thực sự quá thê thảm rồi, đây là ngày đen tối nhất của cuộc đời hắn ko? Nếu nàng không muốn hắn sao lại đeo lông hắn lên người. hắn đau đớn vỡ tan. Miệng hắn liên tục lẩm bẩm như một kẻ điên “nhầm lẫn”.
Đám phu Nhật Tâm nhìn hắn vô cùng đồng cảm, vì cái cảm giác này bọn hắn đã trải qua, nhưng “có bạn có bè” có vẻ dễ vượt qua hơn hắn lúc này chỉ có một mình.
Nhìn hắn đau khổ quá thể Nhĩ Lạc quay qua hỏi Nhật Tâm
“Tại sao em lại đeo lông của Hắc Vân lên người”
“Thì em mất cái áo lại thấy lông của hắn rất êm, rất dễ chịu nên làm cái áo mặc thôi”.
Câu nóinày chuyển vào bộ não của Hắc Vân sao lại trở thành “Nhật Tâm rất thích lông của hắn, mà như vậy cũng là thích hắn rồi. Vậy là hắn vẫn còn cơ hội cạnh tranh”. Liền lập tức vui vẻ trở lại.
“Em thích thì anh sẽ cho em bao nhiêu cũng có”. Nghe câu này sap tác giả ta lại liên tưởng ngay đến hình ảnh một con cú trụi lông đeo trên mình cái bản “vì yêu”. Thiệt làm người khác muốn cảm thán mà,
Nếu tác giả ta mà là Nhật tâm sẽ kiếm một anh chim nào lông lá sặc sỡ hơn như chim công chẳng hạn rồi nhổ luôn cái đuôi làm bộ sưu tập thời trang 2016. Chắc anh ấy sẽ vô cùng tự hào khoe cái mông trụi lông khi đi bên cạnh siêu mẫu với bộ áo vô cùng sặc sỡ.
“Nhật Tâm anh là Bạch Mao, lông anh cũng rất mềm và mịn, em thu nạp anh đi, chất lượng lông tuyệt đối không thú kém của Hắc Vân.”
Nhật Tâm nàng tròn mắt kinh ngạc nhìn lên tên sư tử trắng. Bây giờ là thời điểm nào mà hắn lại buông lời này.
“Nhật Tâm anh là Bích Nhãn, lông của anh củng rất tốt mùa đông nhất định sẽ rất ấm. Chỉ cần em chịu thu nạp anh”.
Đôi mắt của Nhật tâm lại càng mở to hơn nhìn về tên kì lân trước mặt.
Tác giả ta chỉ có thể thở dài. Rõ rang là lễ nhập tộc cho Hắc Vân mà. Sao bây giờ thành lễ hiến lông rồi. Chỉ tiếc ở thời đại này ko có cái “tông đơ”
Hắc Vân thì đương nhiên biết, từ tối qua hắn đã hồi hộp đến quên ăn quên ngủ, chứ đâu như “vô tâm cô nương kia” ăn no ngủ kĩ. Một sự thật phũ phàng là ở đâu thì cũng ko bao giờ có sự công bằng, cho nên thượng đế mới tạo ra đàn ông và đàn bà. Đứa thì dư một cục thịt, đứa lại thiếu một cục thịt. Mà chính vì có sự không công bằng đó mà thế giới mới có lí do mà tranh đấu. Điển hình là đêm đến đàn bà và đan ông mới cố gắng lập lại sự công bằng. Cuối cùng việc không công bằng là đúng hay sai. Chuyện gì xảy ra nếu đàn ông và đàn bà đều có “đủ thịt”. Là một người theo trường phái “trọng thịt” tôi thực sự không dám tưởng tượng tiếp.
Nhắc tới thịt là sẽ có thịt ngay, hôm nay mọi người nướng heo rừng cho bữa tối. Sau khi Nhĩ Lạc hóa gấu vỗ vào vai của Hắc Vân. Thì hắn cũng cởi y phục hóa cú. Sau đó bọn họ hóa người trở lại.
Nhật Tâm nàng ko thích cái tình cảnh tồng ngồng này nên đã sơm cúi mặt nhìn chằm chằm vào cục thịt đen sì trên tay như thể nó là “hoa khôi vũ trụ”, cho đến khi có ai đó nhắc tên nàng.
“Tôi là Hắc Vân, người bộ tộc Phi Mộc, là phu mới bắt về của Nhật Tâm rất vui được gia nhập bộ lạc”
Nghe như sét đanh ngang tai, Nhật Tâm nàng đùng đoàng, cái gì mà phu nữa đây, nàng có làm gì đâu sao lại lòi đâu ra thêm một thằng chồng người chim nữa thế này. Còn đang ngở ngàng đến cứng đờ thì Hắc Vân còn kinh ngạc hơn nàng.
Gần 20 nam thanh niên trong tộc kể cả Nhĩ Lạc đứng dậy cởi khố hóa thú, khiến cho Nhật Tâm và cả Hắc Vân há hốc miệng. Đây chính là nghi thức các phu cũ giới thiệu bản thân với phu mới gọi là chào hỏi. Sau đó Nhĩ Lạc gầm một cái khẳng định vị trí phu trưởng.
Nhật Tâm nàng não đã bị xoắn lại bởi những hành động kì lạ của người thú.
Con Hắc Vân thì đảo qua một lượt rồi đảo lãi một lượt sau đó đếm đi đếm đếm lại, cuối cùng là không thể kiềm chế được.
“Không thể, không thể nào, các người đều là phu của Nhật Tâm? Có nhầm lẫn chắc chắc có nhầm lẫn”
Hắn quay ra nắm lấy tay Nhật Tâm như không thể tin vào sự thật. “Nhật Tâm là nhầm lẫn đúng ko? Em ko thể có nhiều phu như thế được”.
Nhật Tâm nàng là rặn ra một nụ cười méo mó. “Quả thật là có nhầm lẫn vì em hoàn toàn không hiểu nghi thức phu thê nên một sự ngâu nhiên một ngày em lòi ra 20 ông chồng mà lúc biết thì ván đã đóng thuyền”. Thở dài một hơi nàng nện thêm một búa vào cái đầu đang ong ong của Hắc vân. “Có lẽ anh là sự nhầm lẫn thứ 21”.
Lúc này nàng thực sự tức giận hét lên. “Em là đã im hơi lặng tiếng ko giới thiệu tên rồi, cũng ko có gọi tên anh bây giờ lại bị cái gì mà thành phu của em. Trời ơi 21 ông chồng con sài sao cho hết đây?”
Nói rồi nàng ngồi bệt xuống đất vò đầu. Hắc Vân mặt đen thui, hôm nay hắn liên tục bị đã kích, vừa phát hiện ra mình có nhiều tình địch đến thế cũng phát hiện ra vợ mình vì “nhầm lẫn” mà lấy mình. Hắn thực sự quá thê thảm rồi, đây là ngày đen tối nhất của cuộc đời hắn ko? Nếu nàng không muốn hắn sao lại đeo lông hắn lên người. hắn đau đớn vỡ tan. Miệng hắn liên tục lẩm bẩm như một kẻ điên “nhầm lẫn”.
Đám phu Nhật Tâm nhìn hắn vô cùng đồng cảm, vì cái cảm giác này bọn hắn đã trải qua, nhưng “có bạn có bè” có vẻ dễ vượt qua hơn hắn lúc này chỉ có một mình.
Nhìn hắn đau khổ quá thể Nhĩ Lạc quay qua hỏi Nhật Tâm
“Tại sao em lại đeo lông của Hắc Vân lên người”
“Thì em mất cái áo lại thấy lông của hắn rất êm, rất dễ chịu nên làm cái áo mặc thôi”.
Câu nóinày chuyển vào bộ não của Hắc Vân sao lại trở thành “Nhật Tâm rất thích lông của hắn, mà như vậy cũng là thích hắn rồi. Vậy là hắn vẫn còn cơ hội cạnh tranh”. Liền lập tức vui vẻ trở lại.
“Em thích thì anh sẽ cho em bao nhiêu cũng có”. Nghe câu này sap tác giả ta lại liên tưởng ngay đến hình ảnh một con cú trụi lông đeo trên mình cái bản “vì yêu”. Thiệt làm người khác muốn cảm thán mà,
Nếu tác giả ta mà là Nhật tâm sẽ kiếm một anh chim nào lông lá sặc sỡ hơn như chim công chẳng hạn rồi nhổ luôn cái đuôi làm bộ sưu tập thời trang 2016. Chắc anh ấy sẽ vô cùng tự hào khoe cái mông trụi lông khi đi bên cạnh siêu mẫu với bộ áo vô cùng sặc sỡ.
“Nhật Tâm anh là Bạch Mao, lông anh cũng rất mềm và mịn, em thu nạp anh đi, chất lượng lông tuyệt đối không thú kém của Hắc Vân.”
Nhật Tâm nàng tròn mắt kinh ngạc nhìn lên tên sư tử trắng. Bây giờ là thời điểm nào mà hắn lại buông lời này.
“Nhật Tâm anh là Bích Nhãn, lông của anh củng rất tốt mùa đông nhất định sẽ rất ấm. Chỉ cần em chịu thu nạp anh”.
Đôi mắt của Nhật tâm lại càng mở to hơn nhìn về tên kì lân trước mặt.
Tác giả ta chỉ có thể thở dài. Rõ rang là lễ nhập tộc cho Hắc Vân mà. Sao bây giờ thành lễ hiến lông rồi. Chỉ tiếc ở thời đại này ko có cái “tông đơ”
Danh sách chương