Vốn dĩ không hiểu nàng ta có ý gì khi mời tới đây, hơn nữa lại còn tỏ vẻ cao thượng, giờ thì bà ta đã cái hiểu cái không rồi. Hóa ra cô ta đoán được bước đi tiếp theo của bản thân, nhưng như vậy lại dấy lên nghi hoặc, tại sao cô ta lại biết, và tại sao cản…

Việc này đâu có liên quan tới cô ta, đối với bà ta là chuyện lớn, đối với Thanh Khư lão đạo chỉ là chuyện nhỏ. Có ông ta ra mặt bảo chứng, hắn nhất định sẽ được thả, đâu có gây rắc rối gì lắm tới ông ta?.

Nhìn thấy ánh mắt vẫn còn chút mờ mịt của Vạn Niên Thanh, Thanh Y mỉm cười rồi giải thích:

"Ta làm vậy không phải vì ông nội ta, mà là liên can tới chính bà đấy Vạn Niên Thanh. Trên người tên nhóc đó có bí mật mà bà không muốn ai biết đúng không?."

"Hừ… Cô nói nhăng nói cuội gì thế, ta là sư tôn nó, cứu nó lại làm cho cô nghi ngờ à? Trí tưởng tượng của cô phong phú lắm…"

Vạn Niên Thanh giật mình, đây là có ý gì, nhưng là gì bà ta không muốn nghe tiếp.

"Tư liệu của ta cho thấy, ngày con nhóc Thường Xuân và hắn ta tới Trà thành làm nhiệm vụ là do bà phía sau sắp đặt. Thêm vào đó cũng nhiều người chứng kiến Vương hộ pháp ở đó, lại có cả Phàn Chu và Tuấn Anh…."

Vừa quay người rời đi được hai bước, tiếng nàng ta từ đằng sau vọng tới, theo đó bước chân của Vạn Niên Thanh cũng dừng lại. Bà ta từ từ quay lại, ánh mắt nổi lên sát ý, Thanh Y vốn là phàm nhân vẫn không biết mà tiếp tục nói:

"Bà nghĩ xem, một nữ đệ tử năm xưa bị phế tu vi rồi đuổi đi lại trùng hợp ở đó hai mươi năm. Sau cùng có người nhìn thấy nằm chết trên tay Vương hộ pháp, chuyện này…"

Vừa nói tới đây Thanh Y đã bị bà ta bóp cổ đẩy vào tường rồi nâng dần lên, ánh mắt bà ta lúc này chứa đầy sát khí…

"Dựa theo môn quy, một khi chưa được Pháp Đường thông qua phán xét hiềm nghi, bất kể một ai Hình Đường đều không có quyền điều tra, nhất là…"

Thanh Y ngắt lời, giọng đã nghẹn đi trông thấy:

"Giết đi."

Câu nói này của Thanh Y có tác dụng, khiến cho Vạn Niên Thanh hồi tỉnh, bà ta thả tay nơi cổ của nàng ta ra. Vừa được nới lỏng, Thanh Y đã sụp xuống kho khan vài tiếng, Vạn Niên Thanh liền nói:

"Thật không nghĩ tới, Chưởng Quản Hình Đường đại nhân nổi danh lại là kẻ như vậy. Ta đem chuyện này báo lên đại trưởng lão, tin rằng rất nhanh thôi cô sẽ bị trừng phạt. Thậm chí vài kẻ sau lưng đang thèm chức tước của cô…"

Bà ta vừa nói tới đây Thanh Y đã cười khan mấy tiếng, sau ngắt lời nói:

"Bà đừng quên ta còn có những ai sau lưng, vì điều này lấy đi chức vụ của ta, bà quá coi thường ta rồi. Ngược lại, chuyện mà ta điều tra ra, không biết chừng đại trưởng lão lại có hứng thú hơn đấy."

Khuôn mặt Vạn Niên Thanh vặn vẹo, bà ta thật không biết nên nói gì trong hoàn cảnh này..

"Tại sao cô lại biết việc này?. Có phải…"

Vạn Niên Thanh đột nhiên nghĩ tới một khả năng, phải chính là tên nhóc đó đã khai ra…

Thanh Y lúc này đã đứng dậy rồi, nàng sửa sang lại vạt áo sau đó mỉm cười nói:

"Chuyện này bà chưa cần biết, bà chỉ cần biết ta muốn hại bà thì đã chuyển nó đi rồi, việc gì phải gọi tới đây. Chúng ta trước tuy không cùng mục đích, nhưng mà cũng không nhất định phải là kẻ thù. Hãy nghĩ tới chuyện hợp tác…"

Vạn Niên Thanh nghĩ lại tất cả chuyện vừa nãy mà run lên từng đoạn cơ mặt, hệt như một bà lão bị bệnh. Chuyện này đả kích quá lớn, bà ta còn không viết mình về tới núi bằng cách nào…

"Ta làm rất cẩn thận, con nhóc khốn đó tại sao…"

Bà ta cực kỳ khó hiểu, tại sao Thanh Y lại đột nhiên ở đâu lòi ra mà biết được, lại dùng đó để uy hiếp. Vạn Niên Thanh không dám khẳng định là do Hàn Tông tiết lộ, bởi vì ý của Thanh Y chính là muốn hắn bị kết tội, rồi sau đó chuyển tới Hình Đường cho cô ta kiểm tra hồn phách.

Hắn đã nói hết ra rồi thì đâu cần cô ta làm vậy, hơn nữa như vậy thì hắn phải nói với Pháp Đường mới đúng chứ. Theo lẽ đó có tới năm phần mười là Thanh Y biết chuyện này từ một người khác, hoặc là cô ta vô tình điều tra được.

Vạn Niên Thanh lúc này cũng chẳng quản mục đích của cô ta là gì, bà ta chỉ muốn Hàn Tông đi ra ngoài an toàn hoặc là chết bất đắc kỳ tử.

"Hừ, nói là hợp tác nhưng mà hợp tác kiểu bị nắm thóp thế này ai mà yên tâm cho nổi, cứ nghe nói con ranh đó thật thà chất phác lắm, đúng là gặp rồi mới ngã ngửa. Nhưng cô ta đã ngửa bài lộ mặt, vậy thì ngày sau ta chính là quân cờ của ả rồi."

Gió lạnh chưa qua mưa sa đã tới, sự việc nghiêm trọng ập xuống đầu, khiến cho bà ta phải thay đổi hướng đi. Vạn Niên Thanh rất nhanh tỉnh táo, bà ta bây giờ mới nhận ra một điều nữa…

"Hừ… hóa ra là song kế, không chỉ có "dắt trâu đi dạo" mà còn có cả "lạy ông con ở bụi này" …. Trần Phương Trang à Trần Phương Trang, ta đúng là không đủ sức làm thầy của cô…"

Chuyện xưa nhớ lại, Trần Phương Trang khi đó giả chết lừa Vạn Niên Thanh trốn đi hai mươi năm, tới khi cô ta chuẩn bị đầy đủ mới tiết lộ hành tung. Vạn Niên Thanh khi ấy cũng bất ngờ vô cùng, bà rất nhanh cho người truy sát, chính là Thường Xuân và Hàn Tông.

Ở góc nhìn của bà ta, Trần Phương Trang mặc dù đã chết lại có thể khiến bà ta giết người thay. Cho đến bây giờ bà ta còn biết đây chưa phải là tất cả, vẫn còn thêm một kế nữa. Cô ta cố ý ở tại một nơi như vậy chính là muốn một khi bại lộ có thật nhiều người biết đến, dễ điều tra. Như vậy một khi Vạn Niên Thanh ra tay, những đối thủ của bà ta chính là không làm mà vẫn có ăn.

Cho đến hiện tại, Vạn Niên Thanh bị Thanh Y bắt thóp thì bà ta mới ngẫm ra thêm một dụng ý này. Nhưng như vậy lại càng làm bà ta ảo não, hai đứa đệ tử tư chất và tài lực hơi thấp nhưng tâm cơ lại cao nhất trong cả đám môn đồ của bà. Ấy thế mà chỉ vì quẻ bói kia, bà ta đang tâm muốn loại bỏ, kết quả lại chính tay rước vào mối họa, đâm đầu vào mối bòng bong.

Tình thế khó quay đầu, sau khi cân nhắc Vạn Niên Thanh liền quyết định bỏ hết sự vụ dạy học, chuyển sang thông cáo đóng cửa tu hành.

Mục đích chính là tránh mặt Thanh Y với lý do chạm tới bình cảnh cần bế quan gấp, mặt sau cũng dễ dàng âm thầm điều tra hơn. Bà ta không biết là Thanh Y đã nắm được những bằng chứng gì, vì thế không dám đối cứng với cô ta. Nhưng chỉ cần xác định cô ta chỉ là đang uy hiếp, vậy thì vẫn còn cơ hội lật kèo, xóa bỏ dấu vết.

"Việc trước mắt ta phải giải quyết thằng nhóc trước đã, không dùng được cách thứ nhất, vậy thì dùng cách thứ hai…"

Lúc này ở tại nhà giam Pháp Đường, Hàn Tông đang nhìn một màn đằng trước. Chỉ thấy một nữ Chấp Pháp khu sử vài tiểu thuật, bên dưới nơi thanh kiếm của hắn có hình trận đồ, phía trên kiếm bắt đầu hiện ra từng hư ảo hào quang.

Lưỡi kiếm của Hàn Tông dưới trận đồ giống như được bôi một lớp phủ màu sáng xanh, thi thoảng bay lên từng đốm sáng nhỏ. Mà một màn như vậy cũng xuất hiện trên một lọ máu nhỏ bên cạnh, đây là máu của Lâm Lân Thao đưa tới.

Thủ thuật này gọi là máu huyết tương thông, mà điều này rất rõ ràng đã minh chứng cho việc trên kiếm của hắn có dính máu người nhà Lâm Lân Thao. Cũng tức là nói, đây chính là máu của Lâm Tuyệt Cảnh.

Hắn hiểu được màn đang diễn chứng minh điều gì, nhưng Lâm Tuyệt Cảnh chưa từng liếm qua kiếm này của hắn. Càng đừng nói là đâm người nhà gã, như vậy chứng tỏ nỗi lo của của hắn đã đúng. Bọn họ đã dùng tiểu xảo lên thanh kiếm của hắn, và quan trọng là hắn không có cách chứng minh điều ấy…

Gã râu xồm bấy giờ nhìn Hàn Tông cười gằn:

"Hết già mồm chưa?."

Gã quay sang mấy người trong phòng nói:

"Ta lấy tư cách Chấp Sự Pháp Đường mà tuyên bố, đệ tử tên Nguyên Văn đã chính thức được đưa vào danh nghĩa hung thủ. Qua ngày mai sẽ được chuyển giao tới Hình Đường thẩm định và kết tội, không ai có ý kiến gì khác chứ?."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện