"Đồng sanh một kiếp nam nhân

Người sinh phú quý kẻ bần trong nôi

Nhân gian lắm kiếp người ơi

Số thiên đã định khó rời lắm thay.

Mặc kia theo gió mà bay

Tìm nơi…"

Tiếng đàn ca vọng ra từ gian phòng lầu, khách đ.iếm lớn nhất thành Họa Lạc, nơi gian phòng một nam tử áo trắng đứng bên cửa sổ nhìn xuống…

Hắn nhìn cảnh đêm trăng sáng, không một gợn mây, từng cơn gió nhẹ thoảng lướt qua gian phòng. Gió nhẹ mang theo tiếng đàn tiếng hát của ca kỹ đi xa, vang vẳng vọng khắp trời đêm…

Phía dưới dòng người tấp nập, ở nơi trụy lạc thế này luôn sôi động nhất về đêm, ánh mắt hắn vẫn dửng dưng nhìn tất cả.

"Đêm đã khuya, ngài không định đi nghỉ hay sao?."

Một tiếng nữ nhân thánh thót khiến cho lòng người say mê, nàng ân cần nhìn nam tử đứng bên cửa sổ lên tiếng.

Hắn quay lại nhìn nàng rồi nhận ra tiếng đàn đã dứt tự bao giờ, hắn cất giọng nói lạnh tanh…

"Cô ngủ trước đi."

Nàng ta nhẹ nhàng bước đến, bàn tay cầm chiếc áo lông chồn nhẹ đặt lên vai hắn, mỉm cười thì thào:

"Xưa nay chưa ai đi lầu xanh lại bắt ca kỹ ngủ trước cả, khúc Thiên Địa Đồng Sanh này ngài đã nghe bảy lần rồi. Ta đổi khúc khác cho ngài nghe nhé…"

Hắn để mặc nàng ta tùy ý khoác áo cho, ánh mắt vẫn xa xăm nhìn nơi đèn phố, cảnh về đêm luôn gợi nhiều ký ức…

"Thiếu nữ man mác ngồi

Gió xuân thổi qua vai

Màn đêm phủ tóc mai

Xuân này xin giữ lấy

Lỡ ngày kia không thấy

Cũng nhớ đừng trách ai

Ngày xanh đâu còn mãi

Cho người dưng tìm lại

…"

Tiếng đàn lại vang lên trong căn phòng, cùng với tiếng hát thiếu nữ hòa quyện vào bầu trời đêm….

Hàn Tông mơ màng từ trong giấc mộng tỉnh lại, ánh mắt hắn lờ mờ nhìn khắp gian phòng, đây hình như là…

Bất chợt một cơn đau xâm chiếm lấy đầu óc khiến hắn rít lên thành tiếng, hai tay vô thức ôm lấy đầu. Cũng lúc này một thiếu nữ đi vào, nàng ta nhìn thấy hắn đang quằn quại trên giường với cơn đau thì đi tới rót lấy một ly nước để bên cạnh. Nàng ta chăm chú nhìn hắn, xong chờ thêm một chút cho hắn hơi tỉnh táo. Thấy ánh mắt hắn không còn vẻ dại đi nữa thì liền nói:

"Cảm giác thế nào rồi?."

Cơn đau nhạt dần rồi qua đi, Hàn Tông đã tỉnh táo phần nào, hắn nhận ra đây là gian động phủ của mình. Trước mặt hắn một thiếu nữ đôi mươi, ánh mắt nàng trong veo như thu thủy, lấp lánh như vì sao. Hắn gượng ngồi dậy tựa vào tường, sau đó nhìn nàng ta hơi gật đầu tỏ ý, miệng nói:

"Đa tạ… sư tỷ đã mang ta về đây, không biết là…"

Biết hắn ta lúc này rối rắm, nhiều chuyện khó hiểu, nàng ta mỉm cười giải thích:

"Chúng ta đưa ngươi từ Hình Đường về đây, ngươi đã ngủ ba ngày rồi, hãy cứ tĩnh dưỡng cho tốt, những chuyện khác không cần lo."

Hàn Tông lúc này tuy mơ hồ nhưng mà có thể không lo lắng sao, đầu hắn tràn ngập rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải..

"Sư tỷ, tại sao…"

Thấy hắn cô chấp nàng bèn lắc đầu nói:

"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, sau một hai hôm nữa bình phục, lúc ấy tự khắc có người nói cho ngươi biết. Thế nhé, ta phải đi đây."

"Sư…"

Hàn Tông vừa định hỏi thêm thì nàng ta đã vụt đi mất, hắn chỉ đành thở dài nhắm mắt lặng im. Trong thời gian này thỉnh thoảng lại có một, hai cơn đau bất chợt ập đến để hắn quằn quại…

Cho đến hai hôm sau cơn đau cũng dần biến mất, hắn đã có thể xuống giường đi lại. Ngồi trong gian phòng động phủ, hắn tĩnh tâm bắt đầu dò xét kiểm tra lại nhiều bộ vị. Ban đầu là đan cầu khí hải, chúng vẫn còn y như lúc đầu, tiếp đến thức hải não bộ. Chúng vẫn y nguyên, không hề có dị trạng khác phát sinh, xem ra cơn đau kia chỉ là hệ quả của việc đụng chạm tới thần kinh mà thôi. Không quá nghiêm trọng, nhưng điều này cũng chứng minh một điều, ấy là hắn chưa bị kiểm hồn rút phách.

Cũng tức là nói, có kẻ đã đến kịp lúc cứu hắn, và kẻ này là ai? Hàn Tông mông lung nhớ lại hình dáng khi ấy…

"Thanh Tử Dương…"

Nhưng mà nữ tử lúc hắn tỉnh lại không phải Thanh Tử Dương, rõ ràng là một người khác. Cũng có thể nàng ta bận gì đó phải đi gấp, Hàn Tông nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có mỗi nàng ta là có thể và có lòng cứu hắn. Còn đang mông lung, một giọng thiếu nữ trong trẻo truyền tới:

"Ngươi có ở trong đấy chứ?."

Mấy ngày nay Hàn Tông biết có người sẽ tới, hắn không chủ động mở ra pháp trận thủ hộ.

Hàn Tông rảo bước đi ra, trước mắt hắn vẫn là nữ nhân nọ, lúc này hắn đã bình thường trở lại. Nhìn không thấu cảnh giới nàng ta, Hàn Tông liền chắp tay:

"Đa tạ sư tỷ khi đó đã cứu giúp."

Nàng ta có nụ cười như nắng xuân, đôi mắt cười híp lại chẳng thấy trời trăng mây gió đâu…

"Ta chỉ có trách nhiệm đem ngươi về đây thôi, người thật sự cứu ngươi đang ở bên kia. Người muốn gặp ngươi, hãy nhanh qua đó đi."

Nhìn theo hướng nàng ta chỉ tay, hắn thấy một bóng người lấp ló nơi thềm vực cách khoảng hơn trăm trượng. Hắn liền vội vàng cảm tạ nàng ta thêm một phen rồi mới đi tới nơi đó. Cũng nhìn theo bóng lưng hắn, nữ tử nhíu đôi hàng mi lẩm bẩm:

"Đôi mắt này… "

Hàn Tông chạy một mạch, tới khi chỉ còn vài chục bước chân hắn vô thức dừng lại…

Người kia mặc dù chỉ thấy bóng lưng nhưng là một lão giả, ông ta mặc áo bào đen trắng. Cơn gió nhẹ thổi qua, lưng áo ông ta tung bay ẩn hiện hình tứ linh, Long Lân Quy Phụng…. (1).

(1) Tứ linh nước ta là Long, Lân, Quy, Phụng. Khác với tứ tượng, tứ linh của văn hóa khác là Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước.]

Hàn Tông sao có thể không nhận ra kiểu cách áo bào này, sao có thể không nhận ra bóng dáng này chứ. Bóng dáng đã in vào tâm trí hắn từ lúc mới sinh, từ lần đầu gặp mặt, cho tới bây giờ đã gần mười tám năm...

Ông ta cũng nhận ra là có người tới liền quay đầu, người tới không ai khác chính là Thanh Khư đạo nhân. Lão nhìn hắn đứng đó cách vài chục bước, cũng không có để ý vô lễ của hắn mà nói:

"Ngươi chính là Nguyên Văn?."

Thấy hắn không nói nhưng lại có cảm giác nhận ra thân phận mình, Thanh Khư lão liền nói tiếp:

"Ngươi hẳn đã đoán biết ra ta là ai, ta cũng nói thẳng. Ta muốn ngươi tránh xa con gái ta."

Hàn Tông lúc này đã lấy lại được bình tĩnh, hắn chắp tay nghiêng mình đúng lễ một cái rồi nói:

"Đa tạ phong chủ đã cứu mạng đệ tử, còn về chuyện kia, đệ tử nghĩ là… "

Lão ngắt lời nói:

"Tuy ta không biết cớ gì ngươi quen được nó, nhưng điều đó chứng minh nó không coi ngươi là kẻ xấu. Nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi không vô tình hại nó. Ngươi muốn tốt cho nó thì nên tránh xa nó ra, việc ngươi đang làm bây giờ chỉ mang tới rắc rối cho nó mà thôi."

Hàn Tông thấy lão thẳng tuột mà nói, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:

"Ngài cố ý đến chậm một bước nữa thì đâu cần phải nói với đệ tử những lời này. Mà dù như thế nhờ vào địa vị của ngài, hoàn toàn có thể trục xuất đệ tử ra ngoài môn, đây cũng là cách hay…."

Lời này của Hàn Tông khiến lão trầm đi trông thấy, điều hắn nói tất nhiên lão đã nghĩ tới, chỉ là làm sao mà giấu nổi cái nhìn của nó đây. Lão rút trong túi càn khôn ra hai chiếc túi nhỏ, sau quăng tới cho hắn rồi trầm giọng:

"Ta chỉ cứu ngươi một lần, nhớ kỹ lời ta bằng không hậu quả tự chịu."

Nói rồi lão phi hành rời đi, Hàn Tông cầm hai chiếc túi nhìn theo bóng lão, miệng lẩm bẩm:

"Thanh Tử Dương à, để lão cứu ta có phải là chủ ý của cô không…"

"Sư tôn của ta là ngươi vô cùng bảo thủ, nhưng cũng cật lực bao che khuyết điểm người mà ông ấy quan tâm. Thanh tỷ là một người tốt, ông sợ tỷ ấy tổn thương, ngươi hãy thông cảm…"

Bất chợt từ sau có giọng nói vang lên, hóa ra nữ tử nọ đã đi tới bên cạnh hắn từ lúc nào. Nàng chú ý quan sát hắn một lúc, hắn thấy như vậy liền gật đầu nói mấy lời rồi đi vào động phủ.

Thấy biểu hiện của hắn như vậy, nàng ta trầm ngâm một lúc, khuôn mặt kỳ quặc suy tư nói thầm…

"Ánh mắt này… sao mà giống tên nhóc Phong ngốc nghếch thế nhỉ…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện