Thật ra cái này không cần đoán, chỉ nhìn qua Mệnh Tiêu Tai thì nàng đã khẳng định đây là sự thật rồi.

Độc của Thất Tử Điệp đương thời chưa có thuốc giải, kiếp trước cũng phải tính thêm ba mươi năm nữa mới có người rảnh rỗi chế ra thành công.

Như vậy để nói, Mệnh Tiêu Tai dù muốn lừa Phương Thuấn, thì ông ta cũng sẽ không ngu đi uống vào thứ không có giải dược như vậy được.

Trong tình huống này, Mệnh Tiêu Tai cũng chỉ là con lừa, bị người ta xỏ mũi dắt đi mà không hay biết thôi.

Theo đó đã rõ, số phận của Mệnh Tiêu Tai đã kết thúc, ngày tàn của Mệnh gia sắp đến.

Có điều một chuyện cần chú ý, Vân Thái Chi muốn Phương Thái ở rể, mục đích từ đây là gì?

Mệnh Tại Y không khó đoán, Vân gia vốn là âm thầm theo phe Vận gia.

Một khi Vận Lam toàn lực ra tay trước thời hạn, thì Phương Thái khi này khác nào con lợn trong rọ, là con tin hữu hiệu nhất đâu.

Mệnh Tại Y ban đầu muốn giúp đỡ Mệnh Tiêu Tai một chút, thuận lợi cho kế hoạch ngày sau, chỉ là Vân Thái Chi ra tay lanh lẹ, thế đến sét đánh không kịp bưng tai.

Giờ khắc này muốn đảo chiều kết quả, chỉ có nằm ở trên người kẻ trước mặt này mà thôi.

Nghĩ đến đây, Mệnh Tại Y cười nhạt nhìn Phương Thuấn tiếp lời:

"Chẳng phải ông đang nghi ngờ thân phận tu giả của ta sao? Vậy để ta cho ông xem một chút!"

Nói xong Mệnh Tại Y vung tay, nàng thi triển ra một thủ quyền.

Quyền này nhìn nhẹ tựa sương khói, bên trong ẩn tàng lực đạo mạnh mẽ. Chỉ vừa nhìn qua, Phương Thuấn đã khó nén cảm xúc mà kinh hô:


"Tuyết Mai Thủ, đây là Tuyết Mai Thủ…!"

Phương Thuấn thay đổi sắc mặt cũng không có gì lạ, đại danh của Y Lão Thượng Sư ông ta nghe như sấm nổ bên tai.

Người này hành tung thoát ẩn thoát hiện, thập phương lai vãng, khó mà tra tung.

Tuy bà ta là một tán tu, song cường lực thật mạnh, đã đạt tới Vương cảnh đỉnh phong. Mấy lần môn phái chiêu mộ mà không thành.

Năm xưa Phương Thuấn từng có vinh hạnh được gặp qua bà ta một lần, ấn tượng này dâu sắc khó phai mờ.

Giờ đây thủ pháp thành danh của bà ta thể hiện ngay trên người Mệnh Tại Y, bảo sao Phương Thuấn không thất thố.

Nhưng rất nhanh ông ta trấn tĩnh trở lại, vẻ ngoài cười giận không nhẹ:

"Hừ… chỉ là thủ pháp tà đạo cũng dám mang ra trước mặt ta, ngươi thật sự to gan lắm lắm!"

Trái với vẻ phát giận của Phương Thuấn, Mệnh Tại Y lại điềm đạm vung tay đánh ra thủ pháp một lần nữa.

Lần này động tác cực kì chậm rãi, nàng vừa thi triển vừa nhìn Phương Thuấn cười nhạt:

"Phương thành chủ cần gì giả bộ tức giận làm chi, tiểu nữ biểu diễn cho ông xem lại lần nữa là được mà!"

Thấy vẻ giật mình vừa lóe lên đã biến mất trên nét mặt già của Phương Thuấn, nàng lại nói tiếp:

"Thật ra tiểu nữ biểu lộ thân phận không phải tính uy hiếp tới ngài để hủy mối hôn sự này đâu. Kỳ thực ta bày ra thực lực, chỉ là muốn ngang bằng cùng ngài một cái giao dịch mà thôi!"


Quả thật dù là Y Lão Thượng Sư thường xuyên hoạt động trong địa bàn Tru Thiên Môn, nhưng bà ta chỉ là Vương cảnh đỉnh phong, còn chưa khiến người ta kinh sợ quá độ.

Tuy vậy đối với loại thực lực này ở đây địa phương, đã đủ khiến Phương Thuấn phải nhượng bộ ba phần mặt mũi rồi.

Giờ này đã xác định được rõ ràng thân thế đối phương, Phương Thuấn càng không có đáp ứng ngay mà chỉ lạnh nhạt một lời:

"Cha con ngươi người tung kẻ hứng, lừa tất cả chúng ta một vố không nhẹ đâu. Nhưng mà ta cũng rất hứng thú với thân phận của ngươi, sao không nói rõ ràng ra một chút chứ rồi bàn chưa muộn?"

Mệnh Tại Y chậm rãi thi quyền để cho Phương Thuấn xác nhận Tuyết Mai Thủ kia không giả.

Phương Thuấn giờ này đã xác nhận Y Lão Thượng Sư đã từng qua đây, ông ta nhất định phải cẩn trọng điều tra một chút rồi.

Tiếp đó, không thể vì một cái thủ pháp mà tin tưởng người ta dễ dàng, Quảng Hà thành dạo này có vẻ sóng gió hơi nhiều.

Mệnh Tại Y bên này đã rõ ràng ý tứ ông ta từ lâu, nàng chỉ cười nhạt kể lại.

"Hơn một năm trước tình cờ sư tôn đi ngang qua đây, thấy ta có tư chất linh căn nhưng bị người ta ám toán, thành ra như vậy. Cho nên đã bí mật giúp ta một chút, còn thành toàn nhận ta làm đệ tử thứ tư. Thế rồi ta bắt đầu âm thầm tu luyện, nhưng do thiếu thốn tài nguyên nên bị phụ thân phát hiện. Từ đó thì liền làm quân bài chìm của ông ấy điều tra nội gián, cho mãi tới khi ma đạo xuất hiện mới không thể không bại lộ…!"

Mệnh Tại Y một đường nói rõ thân thế, nương theo từng cố sự mà kể ra.

Phương Thuấn nghe xong lóe tia tinh mang, nghe có vẻ vô lý nhưng khá thuyết phục, không chút sơ hở đây.

Trước đó như Mệnh Tiêu Tai từng nói, ông ta âm thầm bồi dưỡng Mệnh Tại Y nhiều năm.


Sau khi Phương Thuấn bỏ ra thời gian ngẫm liền có phát hiện, tính từ cảnh giới tới thời gian thì có vẻ không hợp lý.

Tiếp thêm thái độ của Mệnh Tiêu Tai cùng vài thứ khác, Phương Thuấn mới như Vận Lam cùng chung nhận định, cả hai nghi ngờ tính chân thực thân phận Mệnh Tại Y.

Giờ này nghe chính nàng ta kể qua một lượt, cảm giác nước chảy mây trôi để ông ta thấy rõ, những khúc mắc đã dần bị phá bỏ đi.

Theo đó cách giải thích hợp lý nhất, cũng chỉ có việc Mệnh Vô Ưu có cường giả phía sau giúp sức mà thôi.

"Còn về sư tôn của ta, người đến đi vô ảnh vô tung, rất khó biết hiện tại đang ở đâu. Nhưng bà ấy có cho ta vài lá phù nhỏ, tiện có thể gửi tin bất cứ khi nào!"

Mệnh Tại Y lại chêm lời khẳng định, nàng ẩn hiện đưa ra hai lá phù kèm theo, gián tiếp cho Phương Thuấn chứng thực.

"Về phần tư chất của ta, ngài có thể xem qua!"

Vừa nói Mệnh Tại Y đưa ra một quả hắc tinh cầu, thứ này Phương Thuấn nhìn qua đã biết không phải đồ giả như lần trước.

Chỉ thấy Mệnh Tại Y đặt lên bàn tay thanh mảnh, bất chợt bên trong hắc tinh cầu lóe sáng thật lớn một màu hoàng kim, bên trong ẩn ẩn lôi điện.

"Dị Lôi linh căn!"

Phương Thuấn khó nén vẻ bình tĩnh, lần thứ hai ông ta kích động đứng bật dậy, mở mắt mà nhìn kẻ trước mặt.

Đây… đây là….

Mệnh Tại Y cười nhẹ hướng ông ta, chỉ hỏi một lời:

"Hiện tiểu nữ đã có đủ tư cách cùng người giao dịch hay chưa?"

Phương Thuấn có cả giác rất muốn vung chân đạp cho thiếu nữ trước mặt này một cái, rồi giận dữ mà mắng lớn khốn nạn hai chữ.

Nếu trước đó thân phận đệ tử Y Lão Thượng Sư chỉ khiến Phương Thuấn bất ngờ, cảm giác coi trọng nàng ta vài phần.


Thì giờ cái tư chất đập ngay vào mắt này, lại khiến ông ta phải lau mắt mà nhìn.

Bất giác ông ta cười ha hả, trong đầu thầm mắng đám người Mệnh gia ngu ngốc bậc nào.

Nhưng Phương Thuấn bình ổn tâm trạng cũng rất nhanh, hiểu ra vấn đề cặn kẽ.

Ông ta ngồi xuống hướng Mệnh Tại Y mà nói:

"Nếu ta đoán không sai, Mệnh Tiêu Tai cũng chưa biết tư chất thật sự của ngươi. Bằng không ắt sẽ không có cuộc nói chuyện này giữa hai ta!"

Mệnh Tại Y gật đầu, cười nhạt đáp thêm:

"Đương nhiên không biết, nếu biết ông ta cũng sẽ không ngu ngốc đi uống vào Thất Tử Điệp làm gì!"

Phương Thuấn lóe tia thần sắc lạ, ông ta bèn hỏi ngay:

"Ngươi và cha ngươi có vẻ không thân như những gì đã từng cho ta thấy, xem ra nếu không phải ta bức ép đề thân, chỉ sợ thân phận này ngươi sẽ còn giấu giếm thêm vài năm!"

Phương Thuấn giờ này đã tin tưởng những điều nàng ta nói hoàn toàn chính xác.

Ban đầu ông ta còn nghi ngờ, vì cớ gì Y Lão Thượng Sư lại có hứng thú trên thân nàng, giờ thì đã biết.

Thấy kẻ mang tư chất Thiên phẩm dị linh căn trong người như nàng ta, Y Lão Thượng Sư mà không vội thu vào túi, thì thật bà ta úng não rồi.

Mệnh Tại Y bên này nghe xong vừa gật đầu lại vừa lắc đầu, nàng nghiêm túc đáp:

"Đó chỉ là một phần, phần lớn là do có người không nhịn được, bắt đầu muốn ra tay với ta!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện