Người đến mà một thân ảnh hắc y, toàn thân váy đen một mảng.

Trên đầu nàng ta búi tóc củ hành, lất phất vài ngọn rủ xuống.

Thấy người vừa đến, Băng Tâm dừng lại động tác trị thương. Nàng cùng Nghiên Mỗ hai người thủ thế, đứng trước bảo vệ Thanh Y.

Nữ nhân vừa đến, thấy lập tức bị hơn trăm người vây lại trăm thước, thành hình trận pháp thì ung dung cười nhạt.

Nàng ta hướng tầm mắt tới chỗ Thanh Y, miệng nhỏ mở lời:

"Toái Thánh, ngươi còn chưa ra ta sẽ giết đệ tử của ngươi thật đấy!"

"Ngươi là kẻ nào, dám đứng trước người Hình Đường lớn lối. Còn không mau cút, bằng không sẽ là trọng tội bị môn ta truy bắt?"

Gã tổng quản cầm kiếm thét lớn, một tay chỉ thẳng mặt người đến ra oai.

Mọi người tuy nghe nhưng khó hiểu lời nói nữ nhân, duy chỉ Thanh Y là ngoại lệ.

Thanh Y khi này giật mình không nhỏ, kẻ trước mặt kia sao lại biết chuyện nàng và Toái Thánh Tà Vân? Trước kia Toái Thánh Tà Vân gặp nàng, vốn dĩ nàng chỉ xem như cơ duyên trùng hợp đưa đẩy.

Nhưng giờ rất nhanh Thanh Y nhận ra, mọi chuyện không đơn giản như thế.

Tuy rằng lúc trước Thanh Tử Dương không nói rõ chân tướng, song nàng giờ khắc này đã đoán ra phần nào ẩn tàng.

"Có lẽ… vốn không phải ngày đó Toái Thánh Tà Vân dễ dàng chạy thoát, mà là có kẻ cố ý thả lão ta đi!"

Giờ này người lạ tìm đến, xem chừng đã để ý đến mình từ lâu, có điều hiện tại Toái Thánh Tà Vân đã không còn bên trong não hải của nàng rồi.

Nhân đây, Thanh Y không thấy may mắn chút nào. Nàng chỉ cảm thấy bất lực, run sợ trước tài trí tuyệt luân của Thanh Tử Dương mà thôi.

"Khốn kiếp, nếu cô ta không có con mắt kia, thì sao có thể hơn tài ta chứ?"


Thanh Y tức giận ngửa cổ thét lớn một câu, làm cho mọi người xung quanh càng thêm khó hiểu….

Khi này Thanh Y bình tâm trở lại, nàng hướng tới kẻ lạ trước mắt, lạnh nhạt đáp:

"Hừ…. Ngươi đến muộn mất rồi, ông ta đã không còn ở đây. Thủ đoạn ngươi cao siêu như thế, lại nhìn qua không nhận ra sao?"

Kẻ này đến đây mà không bị hai người Băng Tâm, Nghiên Mỗ phát hiện.

Cái này chứng tỏ không phải trên thân có phù bảo, thì cũng là cảnh giới cao tuyệt.

Nhưng khi nghĩ đến việc nàng ta dám đến tìm Toái Thánh Tà Vân, thì có vẻ cái thứ hai ưu thế lớn hơn.

Nữ nhân lọ nghe lời cao ngạo của Thanh Y thì mỉm cười, nàng ta đáp:

"Biết hay không cứ bổ đầu ngươi ra là rõ thực hư!"

Nói xong thân ảnh nàng ta biến ảo, chớp mất đã không thấy tăm hơi. Đội hình bất ngờ, dần nhốn nháo một phen…

Ngay lúc đó Nghiên Mỗ thét lớn:

"Ở trên!"

Lời chưa dứt câu, Nghiên Mỗ tay nắm trọng kiếm bán nguyệt giơ lên đỡ lấy. Đồng thời Băng Tâm kéo lấy Thanh Y, hai người bật ngược thân ảnh về sau.

Ruỳnh…

Ngay chớp mắt đó, âm thanh rền rã vang lên.

Thân ảnh nữ nhân bên trên cách không đánh xuống một chưởng, khí thế lăng lệ phát ra uy liệt…

Nghiên Mỗ giơ kiếm đỡ một chưởng này, thế mà cả thân dưới gã lún xuống quỳ trên nền đất, tạo thành một hố sâu không nhỏ.

Hắc y nữ thấy vậy, nàng ta cười nhạt…

"Tiếp được một chưởng tại cảnh giới Vương đỉnh phong của ta không chết, xem như có chút bổn sự!"

Tuy nói, nàng ta tiện đà nhắm hướng Băng Tâm hai người đi đến.

Băng Tâm thấy lạnh lẽo trong lòng, nàng vậy mà tiếp tục giơ lên hai chỉ tay, thét lớn:

"Phá Tâm Thức!"

Xiu.. xiu…

Nữ hắc y thấy vậy không tránh mà đến, làn gió tung bay lộ ra một khoảng nhỏ gương mặt, ẩn ẩn nhìn rõ nụ cười nửa miệng của nàng ta…

Thế rồi bất ngờ diễn ra quỷ dị, Băng Tâm phóng đến một chiêu, ý định phá đi phân nửa thần hồn người ta.

Kết quả chính nàng hét thảm một tiếng, hai tay ôm đầu khụy trên đất bằng…

Nữ hắc y chậm rãi bước qua người Băng Tâm, nhẹ nhàng bâng quơ một lời:

"Kiếm Nhất Tâm chưa nói cho ngươi biết, chiêu này gặp kẻ có thần hồn mạnh hơn thì sẽ bị phản phệ hay sao? Ha ha… ngu ngốc!"

Nói xong, hắc y nữ vung tay phất xuống một nhịp, Băng Tâm cứ như vậy không kịp hét thảm, phần đầu nổ tung thành vụn cám, thân dưới vô lực rủ xuống.


Aaaaaa…..

Nghiên Mỗ bật người lao đến, gã cứu không kịp người, liền thét dài một tiếng thuận tay chém xuống.

Uỳnh…

Một kiếm chém xuống, vòng kình khí rạt qua một đường. Hơn trăm đệ tử bị thổi quét bay ra, Thanh Y ở gần nhất ngã nằm trên đất, khóe miệng hộc ngụm máu lớn, tóc bay rối bù….

Bụi khói tiêu tán, Nghiên Mỗ hai mắt trợn lớn.

Gã ngự không chém xuống, một kiếm uy lực mười phần dồn tới. Thế mà nữ hắc y trước mắt này dễ dàng một tay đỡ lấy, bộ dáng ung dung phiêu dật.

Kẻ này…. kẻ này cảnh giới vượt xa Vương cảnh mới đúng!

Vừa đoán ra chân tướng, Nghiên Mỗ đã nghe tiếng nàng bên tai:

"Chỉ có thế thôi thì chết đi!"

Một tay đỡ kiếm, tay kia tỏa ra âm khí bức người. Tay nàng một chảo đẩy quét lên, chỉ nghe roạt tới một tiếng lép bép vỡ vụn.

Từ phần cổ trở lên nát bấy thịt vụn, thân thể không đầu của Nghiên Mỗ đang ngự không lập tức rơi thẳng xuống đất.

Aaaaa…

Hơn trăm đệ tử thấy rõ cảnh này, cả đám chết chân tại chỗ… quá kinh khủng rồi.

Hai người khi nãy còn ở trong lòng một đám ước ao, khắc này một chiêu cứ thế nhẹ nhàng bỏ mạng.

Thanh Y càng thêm rợn người, nàng lần thứ hai mục kích sự đáng sợ của tu giả. Hai chân nàng đứng không vững nữa, run rẩy khụy trên đất bằng….

Thì ra trước sức mạnh, ta cũng chỉ là sinh vật nhỏ yếu, sợ hãi cái chết như bao kẻ khác….

Nữ hắc y cười nhạt, đây là chuyện thường thấy thôi.

Lên tới Vương cảnh mà không hủy phách diệt hồn đối phương, thì chưa tính là chân chính giết đi người ta.

Khi này nàng ta chỉ lướt qua một cái, bàn tay đã hướng cổ nhỏ Thanh Y bóp chặt nhấc lên.

"Hự….!"


Thanh Y bị bóp cho nghẹn họng, mặt nàng đỏ như gấc chín, hai tay liên tục cấu xé thủy quyền của đối phương. Tiếc rằng, bàn tay của nữ nhân kia cứng như thép nguội, không tài nào suy suyển.

"Hay cho một phàm nhân muốn cải mệnh như ngươi, song cái giá phải trả vẫn là chết!"

Nữ hắc y lạnh nhạt truyền vào một hấp lực, Thanh Y bỗng hét lên thảm thiết, toàn thân giãy dụa kịch liệt.

Thanh Y chỉ cảm thấy thần hồn của mình bị người ta lục lọi một trận, bàn tay kia đi tới đâu, hồn phách vỡ nát tới đó.

Ngay thời điểm mất ý thức, Thanh Y mới nhận ra, tất cả đều đã được sắp đặt, bản thân chỉ là con tốt thí mà thôi…

Đáng lẽ ngay từ lúc Thanh Tử Dương tới gặp Toái Thánh, Thanh Y nàng phải nhận ra một điều rằng, kẻ phía sau màn đã bắt đầu hành động rồi mới phải chứ!

Từ việc khi không tự dưng cô ta tìm đến cửa, sau đó Toái Thánh Tà Vân lại theo cô ta rời đi. Điều này chẳng phải nói rõ rồi sao?

Thanh Y khi đó bởi vì toàn tâm chú ý giăng bẫy Vạn Niên Thanh, cuối cùng lại không nhận ra. Đáng cười thay, bản thân mình đã bị đối thủ của Toái Thánh Tà Vân giở trò từ lâu.

Nhưng mà, Thanh Tử Dương liệu đoán được như vậy, chẳng lẽ lại không có trù bị giúp nàng sao?

Không có! Giờ này không thấy ai tới cứu nàng cả….

Thanh Y mơ màng ý thức, thì ra… Thanh Tử Dương vốn không quan tâm tới ta…

Mơ màng mơ màng, Thanh Y dần mất ý thức, chân tay vô lực rủ xuống.

Trước thủ đoạn như lôi đình của người nọ, hơn trăm đệ tử giờ này mới bình tâm trở lại, cả đám thét lớn vung kiếm tới đánh, đội hình thi triển một trận pháp kì ảo.

Thấy hơn ba chục đạo kiếm nhiều hướng chém tới, nữ hắc y buông một câu lạnh lùng…

"Một đám rác rưởi!"

….


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện