Rầm…

Ngay tại biệt viện của Mệnh Tại Y lúc này, một âm thanh rền rã vang lên.

Gã hắc y trúng phải một đòn, ngã từ trên lầu hai thẳng xuống bãi đất trước mặt.

Từ trên âm thanh ầm ầm bước xuống, nương theo tiếng cười khinh miệt.

Gã thân cao năm thước, toàn thân giáp trụ một màu hoàng kim, tay cầm cự phủ song đầu.

Nghênh ngang bước ra nhìn đến tên hắc y kinh sợ trên đất, gã khinh thị mở lời:

"Thứ sâu bọ bẩn thỉu, ban ngày ban mặt lại dám đến ám toán thiếu phu nhân sao? Chết đi!"

Không nói sang lời thứ hai, gã hung hăng bổ xuống một rìu, thế công mạnh như vũ bão.

Gã hắc y khi này kinh sợ tám phần, nào có dám đôi công phản kháng. Gã nhanh lẹ như sóc, vội vàng tránh đòn.

Cự phủ vừa giáng xuống, ầm ầm một tiếng vang dội, nền đất bị phá ra một hố.

Gã hắc y hít hơi khí lạnh vào người mà kinh hãi, bị một chiêu đó bổ trúng thì còn gì là người.

Gã đã nào còn ý chí đến ám toán, trong lòng chửi tới tám mươi đời tổ tông nhà Vân Thái Chi một lượt.

Không phải bị bà ta gài bẫy, gã nào biết nơi này có thủ vệ của Phương Thuấn án ngữ chứ.

Gã chiến tướng tên gọi Khôi Bưu thấy tên hắc y định bụng chạy thoát, liền hừ lạnh một tiếng ném văng tới một chiếc cự phủ.

Cự phủ uỳnh uỳnh xé gió lao tới phá tan một mảng sân, chớp mắt đã chặn thoát đường lui của gã hắc y.

"Để ta xem thử, gương mặt của đám ruồi bọ thì ra làm sao!"

Vừa dứt lời, Khôi Bưu hung hăng thét dài. Gã tung người phóng tới, bàn tay trái chớp chớp lưu quang, bổ xuống một quyền.

Biết là chẳng thể né được thế công như vũ bão, gã hắc y nhanh tay tung ra mấy tấm phù triện.

Tám đạo phù vừa ra, kim quang chớp động, hóa tám hư ảnh phiêu lượn trước người gã hắc.

Uỳnh một tiếng lớn, kình khí giao tranh đánh văng hai người về hai phía.

Khôi Bưu lùi về sau mấy bước, bàn tay cầm song phủ tê rần, cả người ê ẩm. Mà gã hắc y lại không hề hấn chi, chỉ là trước người gã tám đạo phù ảnh kim quang ảm đạm không ít.

Thì ra mấy tấm đạo phù kia huyễn hóa thành một tấm khiên lớn, hung hăng trấn trụ một kích của gã.

Thấy một màn đánh lui địch nhân, gã hắc y không công mà lùi, vội vã quay người muốn bỏ chạy.

"Bổn tướng đã giăng bẫy đợi sẵn tại đây, nằm mơ còn muốn chạy?"

Khôi Bửu cười lớn, gã hung hăng vung tay làm quyết. Bàn tay gã lấy từ đâu ra một tấm thiết bài, hướng đỉnh quang trụ mà kích phát.

Tình huống phát sinh chóng vánh, gã hắc y đang phi thân muốn rời thì chợt khựng lại. Gã chỉ cảm thấy toàn thân thiếu lực, mất đà mà rơi xuống.

"Không tốt, ta mắc bẫy rồi!"

Gã hắc y than khổ mười phần, sống lưng lạnh toát.

Gã đã biết, tên kia thì ra còn chuẩn bị cả một cái tiểu pháp trận, nhằm triệt tiêu đi linh lực của đối phương.

"Ruồi bọ chạy đằng nào?"

Mắt thấy Khôi Bưu hung hăng đánh tới, mà mấy tấm phù rơi lả tả trên đất không còn tác dụng. Không có linh lực, gã cắn răng dùng tới nhục thân mà chiến đấu.

Oành một tiếng, toàn thân gã bay ngược về sau một đường, máu tươi phun thành dải cầu vồng.

Hự…

Không có linh lực hỗ trợ, nhục thân đơn thuần của gã sao chịu nổi một kích của tu giả cơ chứ?

Khôi Bưu cười nhạo đi tới trước mặt, một tay gã giơ cao song phủ, giọng khinh miệt:

"Chết đi sâu bọ!"

Nào ngờ trong khoảnh khắc ấy, từ bàn tay gã hắc y tuôn ra ma khí mãnh liết. Từng luồng hắc khí biến thành cự chảo, hướng tới trước ngực Khôi Bưu chụp đến.

Roạt một tiếng ken két, mang theo mùi hương tanh nồng phảng phất.

Hự…

Khôi Bưu không kịp trở tay, vì quá tự tin mà sơ xuất trúng chiêu hiểm.

Khối giáp dày trên ngực gã bị một trảo cào rách, lởm chởm máu tươi cùng da thịt hòa quyện.

Khôi Bưu kinh hãi cúi xuống, chỉ thấy nơi ngực mình xương trắng lộ ra cả mảng, thiếu chút nữa đã, bị đối phương moi tim. Gã run run giọng thất kinh:

"Hắc khí… là ma đạo!"

Gã lại tự thảng thốt:

"Không có khả năng, bị Khốn Linh Trận của ta bủa vây, sao ngươi có thể sử dụng linh lực?"

Nhưng mà gã hắc y nào có để tâm, một chảo đánh lén thành công, gã vội vã xoay người bỏ chạy.

Chỉ cần ra khỏi phạm vi khốn linh trận bủa vây, linh lực của gã lập tức khôi phục, cơ hội thoát thân càng cao.

Thế nhưng gã vừa rảo bước vài thước, chợt thì bên ngoài một âm thanh rền rã vang đến.

Ầm.. rầmm..

Âm thanh cánh cửa đại viện bị một quyền đánh bay, theo đó từ bên ngoài phi vào một thân ảnh.

Kẻ đến đúng là Mệnh Tiêu Tai.

Trên đường đi ông ta thập phần lo lắng, bất an.

Mệnh Vô Ưu chính là quân bài cứu cánh duy nhất, để ông ta có thể khôi phục lại quan hệ với Phương Thuấn.

Nếu con bé chết, không chỉ ông mà cả Mệnh gia cũng vì thế mà lui tàn theo.

Nào ngờ vừa phi thân chạy đến, Mệnh Tiêu Tai khựng lại nhìn thấy hai người.

Trông thấy Khôi Bưu, ông ta chợt mừng như điên, vội nói:

"Khôi tướng quân, thật may có ngài ở đây. Con bé không sao chứ?"

Khôi Bưu thấy người đến nét vui mừng hiển hiện không kém, gằn gằn cười đáp:

"Thì ra là Mệnh gia chủ, thiếu phu nhân không có ở đây. Ông hãy mau mau cùng ta vây bắt tên ma đạo này!"

Khôi Bưu tuy có thể sử dụng linh lực, nhưng vừa bị một kích chí mạng suýt chết. Gã bây giờ muốn giết tên hắc y kia là không có khả năng, may mắn Mệnh Tiêu Tai đến thật đúng lúc.

Chỉ là gã chưa dứt câu, một màn tiếp theo xảy ra khiến cho cả gã và Mệnh Tiêu Tai biến sắc.

Gã hắc y vốn muốn chạy, song gã biết Mệnh Tiêu Tai đã đến vây công thì có chạy đằng trời. Thế là trong tình khắc nguy nan, gã liền cởi bỏ ra mặt nạ, lại hướng Mệnh Tiêu Tai mở lời:

"Gia chủ đại huynh, ngươi còn chần chờ gì, mau mau cùng ta giết chết kẻ này. Nếu không chúng ta sẽ không thoát nổi tội đâu!"

Mệnh Tiêu Tai trợn trắng, ông ta không tin nổi vào mắt và tai mình.

Thì ra, kẻ vừa bỏ mặt nạ kia xuống, lại chính là tam đệ của ông ta, Mệnh Ngọc Tuấn!

"Ngươi… ngươi… ngươi đang nói cái gì?"

Mệnh Ngọc Tuấn không sợ mà mừng, gã vừa hướng Khôi Bưu tung quyền đánh tới, một bên hướng Mệnh Tiêu Tai hô:

"Đại ca, việc chúng ta luyện công pháp ma đạo đã bị kẻ này trông thấy rồi, nếu không giết trừ ngay đi, toàn gia chúng ta sẽ gặp họa lớn!"

Khôi Bưu trọng thương, lại thấy Khốn Linh Trận vô dụng thì đã hoảng. Giờ này thấy Mệnh Ngọc Tuấn không chạy mà công kích tới thì càng tức giận, nghe gã nói mà sôi máu thét:

"Mệnh Tiêu Tai, chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ một nhà các ngươi dám luyện công pháp ma đạo?"

Gã làm gì có thời gian chất vấn, Mệnh Ngọc Tuấn đánh đến như vũ bão, khiến gã chả kịp trở tay. Thêm Mệnh Tiêu Tai cứ đứng ì ra, chẳng vội động thủ, lòng gã đã như lửa đốt ngang lưng.

Mệnh Tiêu Tai ban đầu thẫn thờ không hiểu, nhưng ngay khi hiểu ra, lưng áo ông ta ướt đẫm, vội vã thét lớn:

"Mệnh Ngọc Tuấn ngươi nói nhảm cái gì, mau dừng tay cho ta!"

Nào biết Mệnh Ngọc Tuấn chẳng thèm quay đầu, gã gằn giọng lớn đáp:

"Đại ca, ngươi còn không ra tay. Nếu ta chết, huynh cũng đừng nghĩ bản thân thoát khỏi tội!"

Mệnh Tiêu Tai càng nghe càng giận tím mặt, đây là ly gián, hòng gắp lửa bỏ tay người.

Ông ta nào có chung chạ phe phái gì với Mệnh Ngọc Tuấn đâu, càng nào biết ma đạo công pháp.

Nhưng Mệnh Ngọc Tuấn ở trước mắt ông ta kia toàn thân khí đen lởn vởn, chẳng đã quá rõ ràng rồi sao?

Không giống như tên gia nô hèn mọn trước kia, Mệnh Ngọc Tuấn là trực hệ huyết mạch Mệnh gia chính thống. Gã tu luyện ma đạo công pháp lộ ra, cả nhà Mệnh gia sẽ không ai thoát khỏi liên lụy.

Thế mà giờ này gã thản nhiên buông lời kéo ông xuống bùn, chẳng phải là càng muốn đẩy ông vào bước đường cùng? ******

Là một nam nhân chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, thế nhưng chỉ vì một vài biến cố mà cậu đã bị vô số cô gái theo đuổi

“Tại sao??? Cô lại trói tôi như vậy?”

“Tại vì anh chỉ thuộc về em mà thôi!” Giọng nói ai đó vang lên

Không chỉ có mình cô ấy, rất nhiều cô gái khác cũng muốn độc chiếm cậu. Từ em gái nuôi, bạn thủa nhỏ, thậm chí cả các tiểu thư...

Thật sự cậu nên làm gì để thoát khỏi họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện