"Chú về đi, mẹ không cho con lại gần chú"
"Con đâu có lại gần chú, con với chú cách nhau một cánh cửa mà. Vậy nên nói chuyện với chú vài câu được không?"
Anh cười nhưng lòng rất đau. Là con của mình, nhưng không thể nhận con. Anh không trách cô tại sao lại không cho anh đến gần con. Vì anh đâu đủ tư cách.
"Mẹ chỉ dặn Sầu Riêng không được lại gần chú nhưng không dặn con không được nói chuyện với chú. Vậy nhé, con sẽ nói chuyện với chú"
Anh cười, con bé là một phiên bản thu nhỏ của cô. Giống hệt cô từ ngoại hình đến tính cách. Đôi mắt hai mí tròn xoe lúc có chuyện nhờ vả người khác sẽ chớp chớp mắt. Khiến đối phương chẳng nỡ chối từ. Cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn luôn biết cách nói chuyện khiên người khác vui lòng. Tính tình thì nghịch ngợm, hoạt bát, chẳng chịu thua ai...
Hai bố con, à không hai chú cháu nói chuyện được một lúc anh thấy cô đã mua thức ăn trở về.
Nhìn thấy anh, cô giật mình trong giây lát. Nhưng một giây sau đó liền xem anh như không khí. Mở khóa cửa phòng, sau đó bước vào, đóng sập cửa.
Anh cười, nhưng không rõ nó là nụ cười hạnh phúc hay chỉ là một cái nhếch môi xót xa
....
Về đến nhà, anh đã suy nghĩ rất lâu về cuộc trò chuyện giữa anh và con gái.
Anh hỏi cuộc sống của hai mẹ con thế nào? Con bé thành thật kể lại cuộc sống của hai mẹ con. Cô sống ở một vùng quê, xung quanh có rất nhiều hàng xóm nhưng họ không thích cô. Họ nói cô là đồ không chồng mà có con. Nhưng cô không quan tâm, ngày ngày cố gắng làm việc nuôi con.
Khi anh hỏi con bé rằng "Mẹ đã bao giờ nhắc đến bố trước mặt con chưa?"
Con bé suy nghĩ thật lâu rồi mới trả lời "Mẹ chưa bao giờ nhắc bố trước mặt Sầu Riêng, nhưng Sầu Riêng cũng không hỏi mẹ. Chắc là bố không thích Sầu Riêng nên mới không đi tìm mẹ"
Đây là những lời mà một đứa bé bốn tuổi có thể nói ra sao? Rốt cuộc anh đã có bao nhiêu là tội lỗi? Con gái, ba xin lỗi con...
Anh không muốn tiếp tục chủ đề nặng nề đó nên hỏi con bé một câu "Mẹ có nói tại sao con có tên là Sầu Riêng không? Tên của con nghe rất lạ"
Con bé nói về cái tên của mình một cách tự hào "Mẹ nói mẹ rất thích sầu riêng nên đặt tên cho con là Sầu Riêng, nhưng mà con cũng rất thích cái tên này, rất độc quyền"
Anh biết rất rõ, cô không thích sầu riêng. Sầu Riêng, cái tên này còn mang một ý nghĩa khác...
....
Reng... Reng...
Vừa reo được hai tiếng, đầu giây bên kia đã có người nghe máy
"Ngọc Nhi, là anh" Anh muốn gọi cho cô, không vì nguyên nhân nào, chỉ đơn giản là rất muốn nghe giọng của cô.
"Tại sao anh có số điện thoại của em? Phong Thành à, anh để cho em yên đi."
Vừa nghe giọng anh, cô đã muốn tắt máy.
Hết cách, anh đành phải nói với cô "Ngọc Nhi, anh không thể để cho em yên được. Chúng ta vẫn còn một bản hợp đồng"
Cô cười mỉa mai "Em đã ba mươi tuổi, còn có một đứa con. Anh thực sự muốn em lại là nhân tình của anh một lần nữa?"
"Anh cần một người vợ, không phải một cô nhân tình."
"Con đâu có lại gần chú, con với chú cách nhau một cánh cửa mà. Vậy nên nói chuyện với chú vài câu được không?"
Anh cười nhưng lòng rất đau. Là con của mình, nhưng không thể nhận con. Anh không trách cô tại sao lại không cho anh đến gần con. Vì anh đâu đủ tư cách.
"Mẹ chỉ dặn Sầu Riêng không được lại gần chú nhưng không dặn con không được nói chuyện với chú. Vậy nhé, con sẽ nói chuyện với chú"
Anh cười, con bé là một phiên bản thu nhỏ của cô. Giống hệt cô từ ngoại hình đến tính cách. Đôi mắt hai mí tròn xoe lúc có chuyện nhờ vả người khác sẽ chớp chớp mắt. Khiến đối phương chẳng nỡ chối từ. Cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn luôn biết cách nói chuyện khiên người khác vui lòng. Tính tình thì nghịch ngợm, hoạt bát, chẳng chịu thua ai...
Hai bố con, à không hai chú cháu nói chuyện được một lúc anh thấy cô đã mua thức ăn trở về.
Nhìn thấy anh, cô giật mình trong giây lát. Nhưng một giây sau đó liền xem anh như không khí. Mở khóa cửa phòng, sau đó bước vào, đóng sập cửa.
Anh cười, nhưng không rõ nó là nụ cười hạnh phúc hay chỉ là một cái nhếch môi xót xa
....
Về đến nhà, anh đã suy nghĩ rất lâu về cuộc trò chuyện giữa anh và con gái.
Anh hỏi cuộc sống của hai mẹ con thế nào? Con bé thành thật kể lại cuộc sống của hai mẹ con. Cô sống ở một vùng quê, xung quanh có rất nhiều hàng xóm nhưng họ không thích cô. Họ nói cô là đồ không chồng mà có con. Nhưng cô không quan tâm, ngày ngày cố gắng làm việc nuôi con.
Khi anh hỏi con bé rằng "Mẹ đã bao giờ nhắc đến bố trước mặt con chưa?"
Con bé suy nghĩ thật lâu rồi mới trả lời "Mẹ chưa bao giờ nhắc bố trước mặt Sầu Riêng, nhưng Sầu Riêng cũng không hỏi mẹ. Chắc là bố không thích Sầu Riêng nên mới không đi tìm mẹ"
Đây là những lời mà một đứa bé bốn tuổi có thể nói ra sao? Rốt cuộc anh đã có bao nhiêu là tội lỗi? Con gái, ba xin lỗi con...
Anh không muốn tiếp tục chủ đề nặng nề đó nên hỏi con bé một câu "Mẹ có nói tại sao con có tên là Sầu Riêng không? Tên của con nghe rất lạ"
Con bé nói về cái tên của mình một cách tự hào "Mẹ nói mẹ rất thích sầu riêng nên đặt tên cho con là Sầu Riêng, nhưng mà con cũng rất thích cái tên này, rất độc quyền"
Anh biết rất rõ, cô không thích sầu riêng. Sầu Riêng, cái tên này còn mang một ý nghĩa khác...
....
Reng... Reng...
Vừa reo được hai tiếng, đầu giây bên kia đã có người nghe máy
"Ngọc Nhi, là anh" Anh muốn gọi cho cô, không vì nguyên nhân nào, chỉ đơn giản là rất muốn nghe giọng của cô.
"Tại sao anh có số điện thoại của em? Phong Thành à, anh để cho em yên đi."
Vừa nghe giọng anh, cô đã muốn tắt máy.
Hết cách, anh đành phải nói với cô "Ngọc Nhi, anh không thể để cho em yên được. Chúng ta vẫn còn một bản hợp đồng"
Cô cười mỉa mai "Em đã ba mươi tuổi, còn có một đứa con. Anh thực sự muốn em lại là nhân tình của anh một lần nữa?"
"Anh cần một người vợ, không phải một cô nhân tình."
Danh sách chương