"Em đi đi"
Đến khi anh đã rời khỏi, cô vẫn còn quỳ dưới nền nhà lạnh lẽo. Miệng vẫn còn lẩm bẩm "Cảm ơn anh, cảm ơn anh"
Đến giữa đêm, anh không tự chủ được mà quay lại nơi cô ở. Cô và con đã ngủ say nhưng tay cô vẫn đặt trên bụng con vỗ vỗ thật nhẹ. Có lẽ cô sợ con giật mình nên canh cho con ngủ đến mức thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Anh không kiềm lòng đến gần giường. Nhìn con, là một bé gái có cặp má phúng phính đáng yêu. Con bé đang ngủ rất say. Thậm chí khi bàn tay to lớn, thô ráp của anh chạm lên mặt nó, nó vẫn say giấc nồng.
Nhìn con bé, anh tự hỏi mình một câu: Nếu bây giờ anh buông bỏ tất cả, cùng cô đến một nơi xa xôi, không ai biết đến họ. An nhiên sống một cuộc sống gia đình ba người, liệu có được không?
Câu trả lời là không được, những chuyện huy hữu như thế chỉ có trong cổ tích. Chỉ cần anh có một giây bất cẩn, anh lập sức sẽ biến mất trên thế gian này. Một mình anh là thì sao cũng được, nhưng để cô và con cùng chịu nguy hiểm với anh? Không thể.
"Ngọc Nhi, rời xa em là chuyện tốt nhất anh có thể làm cho em"
Anh cẩn thận đắp chăn lại cho cô, sau đó nhìn bé con thêm một chút. Đến khi anh chuẩn bị ra về, lại vô tình nhìn thấy đống quần áo dính đầy máu của cô bỏ trong giỏ đựng quần áo bẩn. Anh đau lòng. Phụ nữ mới sinh sẽ chảy nhiều máu như vậy sao? Một mình cô sao lại có thể tự sinh tự diệt ở chỗ này như thế. Anh nhớ lại lúc cô đau đớn quỳ xuống cầu xin anh. Anh sai rồi.
Anh bê đống quần áo bẩn đó vào nhà tắm, cẩn thận giặt sạch từng cái. Sau đó phơi ở ngoài sân. Khi anh xong việc đã hơn hai giờ sáng. Liền vội vã rời khỏi.
Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa mọc cô đã thức giấc. Không hiểu sao từ lúc thức dậy, cô đã có cảm giác vui vui. Có lẽ vì anh đã đồng ý cho cô nuôi con. Hay vì một nguyên nhân nào đó mà cô không thể lí giải.
Thấy con gái còn ngủ, cô vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Sau đó ra sân lấy quần áo sơ sinh mà mình đã giặt hôm qua.
Đến khi ra sân, cô ngạc nhiên "Ai đã giặt đồ của mình vậy?"
Đến khi anh đã rời khỏi, cô vẫn còn quỳ dưới nền nhà lạnh lẽo. Miệng vẫn còn lẩm bẩm "Cảm ơn anh, cảm ơn anh"
Đến giữa đêm, anh không tự chủ được mà quay lại nơi cô ở. Cô và con đã ngủ say nhưng tay cô vẫn đặt trên bụng con vỗ vỗ thật nhẹ. Có lẽ cô sợ con giật mình nên canh cho con ngủ đến mức thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Anh không kiềm lòng đến gần giường. Nhìn con, là một bé gái có cặp má phúng phính đáng yêu. Con bé đang ngủ rất say. Thậm chí khi bàn tay to lớn, thô ráp của anh chạm lên mặt nó, nó vẫn say giấc nồng.
Nhìn con bé, anh tự hỏi mình một câu: Nếu bây giờ anh buông bỏ tất cả, cùng cô đến một nơi xa xôi, không ai biết đến họ. An nhiên sống một cuộc sống gia đình ba người, liệu có được không?
Câu trả lời là không được, những chuyện huy hữu như thế chỉ có trong cổ tích. Chỉ cần anh có một giây bất cẩn, anh lập sức sẽ biến mất trên thế gian này. Một mình anh là thì sao cũng được, nhưng để cô và con cùng chịu nguy hiểm với anh? Không thể.
"Ngọc Nhi, rời xa em là chuyện tốt nhất anh có thể làm cho em"
Anh cẩn thận đắp chăn lại cho cô, sau đó nhìn bé con thêm một chút. Đến khi anh chuẩn bị ra về, lại vô tình nhìn thấy đống quần áo dính đầy máu của cô bỏ trong giỏ đựng quần áo bẩn. Anh đau lòng. Phụ nữ mới sinh sẽ chảy nhiều máu như vậy sao? Một mình cô sao lại có thể tự sinh tự diệt ở chỗ này như thế. Anh nhớ lại lúc cô đau đớn quỳ xuống cầu xin anh. Anh sai rồi.
Anh bê đống quần áo bẩn đó vào nhà tắm, cẩn thận giặt sạch từng cái. Sau đó phơi ở ngoài sân. Khi anh xong việc đã hơn hai giờ sáng. Liền vội vã rời khỏi.
Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa mọc cô đã thức giấc. Không hiểu sao từ lúc thức dậy, cô đã có cảm giác vui vui. Có lẽ vì anh đã đồng ý cho cô nuôi con. Hay vì một nguyên nhân nào đó mà cô không thể lí giải.
Thấy con gái còn ngủ, cô vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Sau đó ra sân lấy quần áo sơ sinh mà mình đã giặt hôm qua.
Đến khi ra sân, cô ngạc nhiên "Ai đã giặt đồ của mình vậy?"
Danh sách chương