Vòng thi thứ ba là luyện đan. Thời gian là một ngày.
Vòng này dùng thảo dược của vòng thi thứ hai. Vậy nên kẻ nào càng có nhiều thảo dược càng chiếm được nhiều ưu thế, có nhiều sự lựa chọn.
Vòng thi này chỉ còn khoảng hai trăm thí sinh.
Được chú ý nhất vẫn là vài cái tên như Diệp Ca, Hoả Vương, Công Tôn Uyển Nhi…
Tất cả vẫn đang chăm chú xem các thí sinh luyện đan.
Trên đài cao, các vị trưởng lão trò chuyện với nhau.
“Trường huynh, hình như tiểu Hoả Vương sắc mặt không tốt.”
“Có lẽ do căng thẳng quá. Đây dù sao cũng là lần đầu nó thi tuyển vào Vạn Thảo Trang.”
“Diệp Ca hình như luyện đan có chút lóng ngóng?”
“Chắn huynh nhìn lầm, Diệp Ca sao có thể lóng ngóng được, thủ pháp luyện đan của nó đã rất thuần thục.”
Trong đám khán giả cũng đang rì rầm bàn tán.
“Này, ngươi đã đi đặt cược chưa?”
“Hả? lần này cũng có đặt cược sao?”
“Có. Nhà cái đã có tên hai trăm thí sinh, ngươi có thể tuỳ ý đặt cược.”
“Ha… ha… vậy ta phải đi đặt cho Diệp Ca đây.”
Thời gian dần dần trôi qua, đã qua một nửa thời gian quy định.
Các thí sinh cẩn thận từng bước luyện đan, không ai muốn mắc sai lầm cả vì cơ hội chỉ có một.
Thời gian gần kết thúc, liên tục có tiếng hô “xuất đan!”.
Tôn Kỳ nhẹ nhàng đặt viên đan vào lọ, để tại trên bàn.
Một tiếng chuông vang lên, thời gian đã hết.
Một nhóm ba vị giám khảo sẽ đến từng bàn kiểm tra.
Vị giám khảo tới bàn Hoàng Nham, nhẹ bóc lớp vỏ đan bỏ vào miệng hồn nô, hồn nô chuyển sang màu lam.
Vị này tuyên bố:
“Hoàng Nham, đan dược ngũ hoàn trung giai.”
Một vị giám khảo khác ghi chép lại thông tin.
“Đinh Liễu, đan dược lục hoàn cao giai.”
Đinh Liễu lần này cũng tham gia, cũng thuộc nhóm nổi bật nhưng lần này hắn bị quang mang của Diệp Ca, Hoả Vương, Công Tôn Uyển Nhi che lại, không còn thụ nhiều ánh mắt chú ý.
“Diệp Ca, đan dược lục hoàn trung giai.”
Tiếng xì xầm nổi lên.
“Sao có thể? Trình độ của Diệp Ca sao chỉ luyện được đan dược lục hoàn.”
“Ngươi thật ngốc. Trình độ cao thì sao? Nên biết thảo dược vòng này có từ vòng thứ hai, mà thảo dược vòng thứ hai thì phải tranh đoạt. Không thể hoàn thành đan phương như ý cũng là bình thường.”
“Ừm… lời này cũng đúng.”
Khán giả thì có thể lý giải việc Diệp Ca kết quả không cao nhưng mà bản thân Diệp Ca lại biết lần này hắn ăn thiệt thòi, bị hai tên vô lại nào đó cướp thảo dược. Thời gian cuối vòng hai, hắn điên cuồng cướp đoạt, đồng thời dụ hoặc, uy hiếp, mua bán mới kiếm đủ số thảo dược cần thiết. Nhưng mà hắn tâm trạng không tốt, chỉ luyện được đan dược lục hoàn trung giai.
Đây đối với hắn là sự sỉ nhục, hắn nắm chặt tay, thề không bỏ qua cho hai tên đạo chích kia.
“Trường Tinh, đan dược lục hoàn trung giai.”
“Hả? sao lại như vậy? cả Hoả Vương cũng bị như Diệp Ca sao?”
“Diệp Ca và Hoả Vương lần này hơi kém, Đinh Liễu đang dẫn đầu.”
Giám khảo vẫn tiếp tục kiểm tra đan dược, đa phần đều là ngũ hoàn bình giai đến lục hoàn bình giai.
“Công Tôn Uyển Nhi, đan dược thất hoàn bình giai.”
Cả quảng trường bỗng yên lặng, sau đó hò reo vui mừng.
“Uyển Nhi! Uyển Nhi! Uyển Nhi!”
Công Tôn Uyển Nhi cười vui vẻ, vẫy tay với bọn hắn.
“Này, ngươi thấy sao? Uyển Nhi đang cười với ta.”
“Mơ mộng. Là Uyển Nhi đang cười với ta mới đúng.”
“Với ta…”
“Không. Là với ta…”
Vậy là bọn họ lại nhốn nháo gây chiến. Giám khảo thì vẫn tiếp tục.
“Tinh Niệm, đan dược thất hoàn bình giai.”
Nghe giám khảo công bố kết quả của Tôn Kỳ thì cả khán đài rơi vào bàn tán xôn xao.
“Hả? Ta có nghe nhầm không? Có kẻ cũng luyện được đan dược thất hoàn sao?”
“Tên Tinh Niệm này là ai? Sao ta chưa từng nghe tên hắn?”
“A! Ta biết tên này. Ta từng trong sòng bạc Vĩnh Kim thấy hắn.”
“Hắn là ai?”
“Hắn còn có tên gọi khác là Thất Đức. Tại sòng bạc đại náo một hồi. Sòng bạc Vĩnh Kim đã cấm cửa hắn vĩnh viễn.”
“Có chuyện như thế sao?”
Vậy là câu chuyện lèo lái đi hướng khác, càng đi càng xa.
Diệp Ca thì tức giận, nếu không phải bị cướp thì vinh quang này đáng lẽ thuộc về hắn. Càng nghĩ hắn càng giận hai tên cướp kia.
Hoả Vương thì càng tức hơn vì hắn nhận ra mặt Tôn Kỳ, chính là kẻ đã cho hắn một đấm khiến hắn trọng thương, ảnh hưởng đến việc tranh đoạt thảo dược của hắn sau đó.
Đinh Liễu thì sắc mặt khó coi, ghen ghét trong lòng. Hắn còn nhớ năm xưa kẻ này đã dám từ chối hắn, bám theo đuôi Công Tôn Uyển Nhi.
Phải! chính là nhờ theo đuôi Công Tôn Uyển Nhi nên được hưởng Công Tôn Uyển Nhi ánh sáng, mới có đủ thảo dược luyện đan. Đúng! Chính là như vậy. Hắn cuối cùng cũng chỉ là kẻ theo đuôi mà thôi.
Vậy là Đinh Liễu từ ghen ghét qua một hồi suy nghĩ thì chuyển thành khinh thường.
Tại một góc khán đài nào đó, cũng có hai bóng hình sắc mặt phức tạp.
Chính là My Thanh Thanh cùng Dương Hoa, bọn họ cũng tham gia tuyển chọn lần này, đáng tiếc bị loại ngay từ vòng thứ nhất.
Thời gian này tại luyện linh sư hội, My Thanh Thanh cùng Dương Hoa đã thêm thành thục, đan đạo tiến bộ vượt bậc, bọn hắn đã không còn ngạo khí như năm xưa. Tại đây, thiên tài quá nhiều, bọn hắn không có tư cách kiêu ngạo.
Có giọng nói sau lưng vang lên:
“Hình như hai ngươi có quen tên Tinh Niệm đó.”
My Thanh Thanh cùng Dương Hoa gật đầu xưng phải, sau đó bọn họ kể sơ lược về Tinh Niệm.
Giọng nói điềm tĩnh vang lên:
“Dù sao cũng từng quen biết, gặp mặt sau này còn có thể nói chuyện.”
My Thanh Thanh cùng Dương Hoa chắp tay:
“Sư huynh dạy phải.”
Giám khảo nhanh chóng kiểm tra xong tất cả thí sinh.
Một bảng danh sách được lập ra. Các trưởng lão sẽ chọn ra một trăm thí sinh có thành tích tốt nhất.
Và không một chút bất ngờ Công Tôn Uyển Nhi được xếp đầu bảng, tiếp theo là Tinh Niệm, sau đó là các thí sinh khác như Đinh Liễu, Diệp Ca cùng Hoả Vương chỉ xếp trong nhóm ba mươi không được như kỳ vọng.
Mặc dù vị trí số một hay số một trăm cũng đều được vào Vạn Thảo Trang như nhau nhưng mà đám thiên tài vẫn ẩn ẩn tranh đua với nhau, đám trưởng lão cũng đưa ra vị trí xếp hạng có dụng ý.
Đến cuối cùng, chính mươi thứ hạng được đưa ra đều không ai tranh cãi, nhưng từ vị trí thứ chính mươi mốt đến một trăm thì xảy ra tranh cãi nảy lửa.
Những chiếc vé cuối cùng này ảnh hưởng đến thu hoạch của đám trưởng lão nên bọn họ không ai chịu nhường ai.
Kết quả là phải đấu đan tranh mười vé cuối cùng.
Nhưng những chuyện này đã không còn liên quan đến Tôn Kỳ.
Hắn trở lại Vĩnh Lục Sơn Cư nghỉ ngơi.
Ba ngày sau Vạn Thảo Trang sẽ chính thức mở ra.
Tôn Kỳ trở lại động phủ, vẫn sinh hoạt như bình thường. Lục Tiên cũng không đến làm phiền hắn, cũng không hỏi kết quả hắn thi tuyển thế nào vì bọn họ rất tin tưởng vào trình độ luyện đan của Tôn Kỳ.
Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Một trăm thí sinh lúc này đang được tụ tập tại một mảnh sân vườn.
Phía trước là hơn mười vị trưởng lão cùng hội trưởng đang bố trí trận pháp.
Trận pháp gồm mười ba cột đá xếp thành hình tròn, trên cột đá có hoa văn kỳ dị khó hiểu, kết nối các cột đá là những rãnh sâu, các vị trưởng lão đang chỉ huy thuộc hạ đổ đầy ma thạch vào các rãnh này.
Một lão giả chắp tay, nói:
“Hội trưởng, đã sẵn sàng. Có thể bắt đầu.”
Công Tôn Độ gật đầu, lấy ra một một tấm lệnh bài đặt khớp vào vị trí hõm vào trên một cột đá.
Các trưởng lão khác cũng lần lượt đặt các tấm lệnh bài vào các cột đá còn lại.
Khi các lệnh bài đều được đặt vào đúng vị trí.
Các cột đá ông ông tác hưởng, từng đường hoa văn kỳ dị trên cột đá lúc sáng lúc tối, các cột đá hút lấy ma khí từ trong các rãnh.
Ma khí cuồn cuộn chạy vào các hoa văn, các hoa văn dần dần sáng tỏ.
Khi tất cả hoa văn trên mười ba cột đá đều phát sáng thì không gian chính giữa các cột đá hoá thành vòng xoáy xoay tròn.
Vòng xoáy càng lúc càng mở rộng, đến khi khếch đại đến hai thước cao thì dừng lại.
Hội trưởng Công Tôn Độ lúc này lên tiếng:
“Bí cảnh Vạn Thảo Trang đã mở. Các ngươi có thời gian một tháng bên trong. Một tháng sau nhất định phải trở ra.”
“Các ngươi cũng đừng nghĩ sẽ trốn trong đó kiếm lời, đến lần sau mở mới đi ra. Đã có nhiều kẻ làm như vậy, nhưng mà sau đó không có kẻ nào lại đi ra được. Hội trưởng thứ nhất suy nghĩ chu toàn. Sẽ không có kẻ hở cho các ngươi chui đâu.”
Nghe được lời này của hội trưởng, nhiều kẻ trong lòng run run, bởi vì bọn hắn thực sự có suy nghĩ sẽ trốn trong đó đợi lần sau lại ra.
Công Tôn Độ ánh mắt uy nghiêm quét bọn hắn, như có thể nhìn thấu hết suy nghĩ của bọn hắn.
Khi hắn quét tới Công Tôn Uyển Nhi thì nàng đang cúi đầu thì thầm:
“Ta còn tưởng có thể trốn trong đấy chơi trăm năm, không bị ông nội quản thúc.”
Công Tôn Độ nghe lời này mà suýt ngã, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Công Tôn Độ phất tay:
“Được rồi! các ngươi vào đi thôi.”
Các bóng hình lần lượt tiến vào trong thông đạo.
Khi mà tất cả đã vào trong thì Công Tôn Độ cùng các vị trưởng lão rút ra lệnh bài, đóng cửa thông đạo.
Công Tôn Độ nhìn bọn trưởng lão nói:
“Thời gian tiếp theo làm phiền các vị trông coi rồi.”
Các trưởng lão chắp tay:
“Hội trưởng yên tâm. Sẽ không có chuyện gì.”
Công Tôn Độ gật đầu, phất tay bỏ đi.
Tại trong bí cảnh.
Tôn Kỳ bỗng nhiên xuất hiện tại trong một ngôi điện, xung quanh hắn là một trăm thí sinh khác.
Các thí sinh nhìn nhau, ẩn ẩn sinh ra cảnh giác. Bọn họ tại đây đều là đối thủ cạnh tranh.
Bọn họ dần dần tách ra, đi ra đại điện, hướng các phương hướng khác nhau toả ra.
Tôn Kỳ đang định chọn đại một hướng thì Công Tôn Uyển Nhi lại gần, ánh mắt lấm lét nói nhỏ với hắn:
“Lần này chúng ta làm thế nào? Bây giờ đi đánh cướp bọn hắn sao?”
Tôn Kỳ cười khổ, vị tiểu thư này chẳng lẽ đã nghiền đi ăn cướp rồi. Hắn không định ăn cướp trong này nhưng mà có thêm Công Tôn Uyển Nhi khiến hắn thay đổi kế hoạch.
Tôn Kỳ cười nói:
“Tạm thời không cần. Bọn hắn còn chưa hái được thảo dược, cướp cũng chẳng được cái gì.”
“Chúng ta bây giờ đi hái thảo dược như bình thường, đến gần hết thời gian sẽ đi cướp.”
Công Tôn Uyển Nhi nghe có lý thì gật đầu lia lịa.
Vòng này dùng thảo dược của vòng thi thứ hai. Vậy nên kẻ nào càng có nhiều thảo dược càng chiếm được nhiều ưu thế, có nhiều sự lựa chọn.
Vòng thi này chỉ còn khoảng hai trăm thí sinh.
Được chú ý nhất vẫn là vài cái tên như Diệp Ca, Hoả Vương, Công Tôn Uyển Nhi…
Tất cả vẫn đang chăm chú xem các thí sinh luyện đan.
Trên đài cao, các vị trưởng lão trò chuyện với nhau.
“Trường huynh, hình như tiểu Hoả Vương sắc mặt không tốt.”
“Có lẽ do căng thẳng quá. Đây dù sao cũng là lần đầu nó thi tuyển vào Vạn Thảo Trang.”
“Diệp Ca hình như luyện đan có chút lóng ngóng?”
“Chắn huynh nhìn lầm, Diệp Ca sao có thể lóng ngóng được, thủ pháp luyện đan của nó đã rất thuần thục.”
Trong đám khán giả cũng đang rì rầm bàn tán.
“Này, ngươi đã đi đặt cược chưa?”
“Hả? lần này cũng có đặt cược sao?”
“Có. Nhà cái đã có tên hai trăm thí sinh, ngươi có thể tuỳ ý đặt cược.”
“Ha… ha… vậy ta phải đi đặt cho Diệp Ca đây.”
Thời gian dần dần trôi qua, đã qua một nửa thời gian quy định.
Các thí sinh cẩn thận từng bước luyện đan, không ai muốn mắc sai lầm cả vì cơ hội chỉ có một.
Thời gian gần kết thúc, liên tục có tiếng hô “xuất đan!”.
Tôn Kỳ nhẹ nhàng đặt viên đan vào lọ, để tại trên bàn.
Một tiếng chuông vang lên, thời gian đã hết.
Một nhóm ba vị giám khảo sẽ đến từng bàn kiểm tra.
Vị giám khảo tới bàn Hoàng Nham, nhẹ bóc lớp vỏ đan bỏ vào miệng hồn nô, hồn nô chuyển sang màu lam.
Vị này tuyên bố:
“Hoàng Nham, đan dược ngũ hoàn trung giai.”
Một vị giám khảo khác ghi chép lại thông tin.
“Đinh Liễu, đan dược lục hoàn cao giai.”
Đinh Liễu lần này cũng tham gia, cũng thuộc nhóm nổi bật nhưng lần này hắn bị quang mang của Diệp Ca, Hoả Vương, Công Tôn Uyển Nhi che lại, không còn thụ nhiều ánh mắt chú ý.
“Diệp Ca, đan dược lục hoàn trung giai.”
Tiếng xì xầm nổi lên.
“Sao có thể? Trình độ của Diệp Ca sao chỉ luyện được đan dược lục hoàn.”
“Ngươi thật ngốc. Trình độ cao thì sao? Nên biết thảo dược vòng này có từ vòng thứ hai, mà thảo dược vòng thứ hai thì phải tranh đoạt. Không thể hoàn thành đan phương như ý cũng là bình thường.”
“Ừm… lời này cũng đúng.”
Khán giả thì có thể lý giải việc Diệp Ca kết quả không cao nhưng mà bản thân Diệp Ca lại biết lần này hắn ăn thiệt thòi, bị hai tên vô lại nào đó cướp thảo dược. Thời gian cuối vòng hai, hắn điên cuồng cướp đoạt, đồng thời dụ hoặc, uy hiếp, mua bán mới kiếm đủ số thảo dược cần thiết. Nhưng mà hắn tâm trạng không tốt, chỉ luyện được đan dược lục hoàn trung giai.
Đây đối với hắn là sự sỉ nhục, hắn nắm chặt tay, thề không bỏ qua cho hai tên đạo chích kia.
“Trường Tinh, đan dược lục hoàn trung giai.”
“Hả? sao lại như vậy? cả Hoả Vương cũng bị như Diệp Ca sao?”
“Diệp Ca và Hoả Vương lần này hơi kém, Đinh Liễu đang dẫn đầu.”
Giám khảo vẫn tiếp tục kiểm tra đan dược, đa phần đều là ngũ hoàn bình giai đến lục hoàn bình giai.
“Công Tôn Uyển Nhi, đan dược thất hoàn bình giai.”
Cả quảng trường bỗng yên lặng, sau đó hò reo vui mừng.
“Uyển Nhi! Uyển Nhi! Uyển Nhi!”
Công Tôn Uyển Nhi cười vui vẻ, vẫy tay với bọn hắn.
“Này, ngươi thấy sao? Uyển Nhi đang cười với ta.”
“Mơ mộng. Là Uyển Nhi đang cười với ta mới đúng.”
“Với ta…”
“Không. Là với ta…”
Vậy là bọn họ lại nhốn nháo gây chiến. Giám khảo thì vẫn tiếp tục.
“Tinh Niệm, đan dược thất hoàn bình giai.”
Nghe giám khảo công bố kết quả của Tôn Kỳ thì cả khán đài rơi vào bàn tán xôn xao.
“Hả? Ta có nghe nhầm không? Có kẻ cũng luyện được đan dược thất hoàn sao?”
“Tên Tinh Niệm này là ai? Sao ta chưa từng nghe tên hắn?”
“A! Ta biết tên này. Ta từng trong sòng bạc Vĩnh Kim thấy hắn.”
“Hắn là ai?”
“Hắn còn có tên gọi khác là Thất Đức. Tại sòng bạc đại náo một hồi. Sòng bạc Vĩnh Kim đã cấm cửa hắn vĩnh viễn.”
“Có chuyện như thế sao?”
Vậy là câu chuyện lèo lái đi hướng khác, càng đi càng xa.
Diệp Ca thì tức giận, nếu không phải bị cướp thì vinh quang này đáng lẽ thuộc về hắn. Càng nghĩ hắn càng giận hai tên cướp kia.
Hoả Vương thì càng tức hơn vì hắn nhận ra mặt Tôn Kỳ, chính là kẻ đã cho hắn một đấm khiến hắn trọng thương, ảnh hưởng đến việc tranh đoạt thảo dược của hắn sau đó.
Đinh Liễu thì sắc mặt khó coi, ghen ghét trong lòng. Hắn còn nhớ năm xưa kẻ này đã dám từ chối hắn, bám theo đuôi Công Tôn Uyển Nhi.
Phải! chính là nhờ theo đuôi Công Tôn Uyển Nhi nên được hưởng Công Tôn Uyển Nhi ánh sáng, mới có đủ thảo dược luyện đan. Đúng! Chính là như vậy. Hắn cuối cùng cũng chỉ là kẻ theo đuôi mà thôi.
Vậy là Đinh Liễu từ ghen ghét qua một hồi suy nghĩ thì chuyển thành khinh thường.
Tại một góc khán đài nào đó, cũng có hai bóng hình sắc mặt phức tạp.
Chính là My Thanh Thanh cùng Dương Hoa, bọn họ cũng tham gia tuyển chọn lần này, đáng tiếc bị loại ngay từ vòng thứ nhất.
Thời gian này tại luyện linh sư hội, My Thanh Thanh cùng Dương Hoa đã thêm thành thục, đan đạo tiến bộ vượt bậc, bọn hắn đã không còn ngạo khí như năm xưa. Tại đây, thiên tài quá nhiều, bọn hắn không có tư cách kiêu ngạo.
Có giọng nói sau lưng vang lên:
“Hình như hai ngươi có quen tên Tinh Niệm đó.”
My Thanh Thanh cùng Dương Hoa gật đầu xưng phải, sau đó bọn họ kể sơ lược về Tinh Niệm.
Giọng nói điềm tĩnh vang lên:
“Dù sao cũng từng quen biết, gặp mặt sau này còn có thể nói chuyện.”
My Thanh Thanh cùng Dương Hoa chắp tay:
“Sư huynh dạy phải.”
Giám khảo nhanh chóng kiểm tra xong tất cả thí sinh.
Một bảng danh sách được lập ra. Các trưởng lão sẽ chọn ra một trăm thí sinh có thành tích tốt nhất.
Và không một chút bất ngờ Công Tôn Uyển Nhi được xếp đầu bảng, tiếp theo là Tinh Niệm, sau đó là các thí sinh khác như Đinh Liễu, Diệp Ca cùng Hoả Vương chỉ xếp trong nhóm ba mươi không được như kỳ vọng.
Mặc dù vị trí số một hay số một trăm cũng đều được vào Vạn Thảo Trang như nhau nhưng mà đám thiên tài vẫn ẩn ẩn tranh đua với nhau, đám trưởng lão cũng đưa ra vị trí xếp hạng có dụng ý.
Đến cuối cùng, chính mươi thứ hạng được đưa ra đều không ai tranh cãi, nhưng từ vị trí thứ chính mươi mốt đến một trăm thì xảy ra tranh cãi nảy lửa.
Những chiếc vé cuối cùng này ảnh hưởng đến thu hoạch của đám trưởng lão nên bọn họ không ai chịu nhường ai.
Kết quả là phải đấu đan tranh mười vé cuối cùng.
Nhưng những chuyện này đã không còn liên quan đến Tôn Kỳ.
Hắn trở lại Vĩnh Lục Sơn Cư nghỉ ngơi.
Ba ngày sau Vạn Thảo Trang sẽ chính thức mở ra.
Tôn Kỳ trở lại động phủ, vẫn sinh hoạt như bình thường. Lục Tiên cũng không đến làm phiền hắn, cũng không hỏi kết quả hắn thi tuyển thế nào vì bọn họ rất tin tưởng vào trình độ luyện đan của Tôn Kỳ.
Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Một trăm thí sinh lúc này đang được tụ tập tại một mảnh sân vườn.
Phía trước là hơn mười vị trưởng lão cùng hội trưởng đang bố trí trận pháp.
Trận pháp gồm mười ba cột đá xếp thành hình tròn, trên cột đá có hoa văn kỳ dị khó hiểu, kết nối các cột đá là những rãnh sâu, các vị trưởng lão đang chỉ huy thuộc hạ đổ đầy ma thạch vào các rãnh này.
Một lão giả chắp tay, nói:
“Hội trưởng, đã sẵn sàng. Có thể bắt đầu.”
Công Tôn Độ gật đầu, lấy ra một một tấm lệnh bài đặt khớp vào vị trí hõm vào trên một cột đá.
Các trưởng lão khác cũng lần lượt đặt các tấm lệnh bài vào các cột đá còn lại.
Khi các lệnh bài đều được đặt vào đúng vị trí.
Các cột đá ông ông tác hưởng, từng đường hoa văn kỳ dị trên cột đá lúc sáng lúc tối, các cột đá hút lấy ma khí từ trong các rãnh.
Ma khí cuồn cuộn chạy vào các hoa văn, các hoa văn dần dần sáng tỏ.
Khi tất cả hoa văn trên mười ba cột đá đều phát sáng thì không gian chính giữa các cột đá hoá thành vòng xoáy xoay tròn.
Vòng xoáy càng lúc càng mở rộng, đến khi khếch đại đến hai thước cao thì dừng lại.
Hội trưởng Công Tôn Độ lúc này lên tiếng:
“Bí cảnh Vạn Thảo Trang đã mở. Các ngươi có thời gian một tháng bên trong. Một tháng sau nhất định phải trở ra.”
“Các ngươi cũng đừng nghĩ sẽ trốn trong đó kiếm lời, đến lần sau mở mới đi ra. Đã có nhiều kẻ làm như vậy, nhưng mà sau đó không có kẻ nào lại đi ra được. Hội trưởng thứ nhất suy nghĩ chu toàn. Sẽ không có kẻ hở cho các ngươi chui đâu.”
Nghe được lời này của hội trưởng, nhiều kẻ trong lòng run run, bởi vì bọn hắn thực sự có suy nghĩ sẽ trốn trong đó đợi lần sau lại ra.
Công Tôn Độ ánh mắt uy nghiêm quét bọn hắn, như có thể nhìn thấu hết suy nghĩ của bọn hắn.
Khi hắn quét tới Công Tôn Uyển Nhi thì nàng đang cúi đầu thì thầm:
“Ta còn tưởng có thể trốn trong đấy chơi trăm năm, không bị ông nội quản thúc.”
Công Tôn Độ nghe lời này mà suýt ngã, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Công Tôn Độ phất tay:
“Được rồi! các ngươi vào đi thôi.”
Các bóng hình lần lượt tiến vào trong thông đạo.
Khi mà tất cả đã vào trong thì Công Tôn Độ cùng các vị trưởng lão rút ra lệnh bài, đóng cửa thông đạo.
Công Tôn Độ nhìn bọn trưởng lão nói:
“Thời gian tiếp theo làm phiền các vị trông coi rồi.”
Các trưởng lão chắp tay:
“Hội trưởng yên tâm. Sẽ không có chuyện gì.”
Công Tôn Độ gật đầu, phất tay bỏ đi.
Tại trong bí cảnh.
Tôn Kỳ bỗng nhiên xuất hiện tại trong một ngôi điện, xung quanh hắn là một trăm thí sinh khác.
Các thí sinh nhìn nhau, ẩn ẩn sinh ra cảnh giác. Bọn họ tại đây đều là đối thủ cạnh tranh.
Bọn họ dần dần tách ra, đi ra đại điện, hướng các phương hướng khác nhau toả ra.
Tôn Kỳ đang định chọn đại một hướng thì Công Tôn Uyển Nhi lại gần, ánh mắt lấm lét nói nhỏ với hắn:
“Lần này chúng ta làm thế nào? Bây giờ đi đánh cướp bọn hắn sao?”
Tôn Kỳ cười khổ, vị tiểu thư này chẳng lẽ đã nghiền đi ăn cướp rồi. Hắn không định ăn cướp trong này nhưng mà có thêm Công Tôn Uyển Nhi khiến hắn thay đổi kế hoạch.
Tôn Kỳ cười nói:
“Tạm thời không cần. Bọn hắn còn chưa hái được thảo dược, cướp cũng chẳng được cái gì.”
“Chúng ta bây giờ đi hái thảo dược như bình thường, đến gần hết thời gian sẽ đi cướp.”
Công Tôn Uyển Nhi nghe có lý thì gật đầu lia lịa.
Danh sách chương