Giám khảo đổ ra hai viên đan dược, tuyên bố:
“Tinh Niệm là đan dược nhất hoàn.”
“Dương Hoa là đan dược nhị hoàn.”
Cả quảng trường xôn xao, nếu như vậy thì chỉ cần đan dược của Dương Hoa là bình giai thì thắng chắc không cần quan tâm đến kết quả của Tinh Niệm.
Giám khảo bóc lớp vỏ đan dược của Tôn Kỳ cho hồn nô, hồn nô chuyển sang màu vàng nhạt. Giám khảo tuyên bố:
“Là đan dược nhất hoàn cao giai.”
Kết quả này không khác dự đoán của bọn My Trúc, Trần Dư.
My Trúc cùng bọn trưởng lão thì sắc mặt tối đen.
Trần Dư thì há miệng cười chỉ kém chút nữa là cười ra tiếng ha ha.
Dương Hoa thì vẫn nhắm mắt dưỡng thần giống như thế ngoại thần tiên, tâm cảnh siêu thoát những tạp vật bên ngoài đã không thể dao động tâm hắn.
Dương Hoa chậm rãi mở mắt, phong khinh vân đạm nói:
“Tinh Niệm huynh vất vả rồi.”
Tôn Kỳ nghe lời này thì khoé mắt giật giật, lời này không giống như nói cho đối thủ mà giống như trưởng bối dạy dỗ hậu bối nhưng mà Tôn Kỳ cũng chỉ có thể im lặng không đáp lời.
Giám khảo bóc lớp vỏ đan ném vào miệng hồn nô.
Hồn nô không chuyển màu.
Ba tức thời gian sau…
Hồn nô vẫn không chuyển màu.
Tại trong quảng trường yên tính bỗng có tiếng nói lắp bắp:
“Lẽ nào…. Lẽ nào là … đan dược hoàn mỹ…”
Tiếng nói này vừa ra lập tức sôi trào.
“Đúng… đúng… chỉ có đan dược hoàn mỹ mới khiến hồn nô không đổi màu.”
“Trời ơi! Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy đan dược hoàn mỹ.”
“Thật là đan dược hoàn mỹ.”
“Dương Hoa ở tuổi này có thể luyện thành đan dược hoàn mỹ, chẳng lẽ được Ma tổ ban ân.”
Lời nghị luận không ngớt, trong số bọn họ có lần đầu nhìn thấy đan dược hoàn mỹ, có là lần thứ hai, thứ ba. Nhưng chắc chắn cả một đời ma không mấy lần nhìn thấy cả quá trình luyện thành đan dược hoàn mỹ.
Lại nói đan này được luyện trong lúc đấu đan vậy thì càng lộ ra độ trân quý.
Trên đài cao, Trần Dư đã không kiềm chế được, miệng cười ha ha.
My Trúc ngồi trên ghế thẫn thờ, hai tay buông thõng.
Cả đám trưởng lão sắc mặt cũng thất lạc không ít.
Tôn Kỳ khoé mắt giật giật.
Dương Hoa thì trong lòng bão nổi, hắn quả thật không ngờ mình luyện được đan dược hoàn mỹ, đây là vận may bạo rạp sao? Không… không… đây không phải vận may, là thực lực luyện đan của hắn.
Tâm cảnh hắn thuế biến khiến đan đạo cũng tiến lên một bước dài.
Nhưng mà bên ngoài thì hắn vẫn phong khinh vân đạm, ngoại giới khen che oán trách đã không còn ảnh hưởng đến hắn. Thân thể hắn tại Ma giới nhưng tâm cảnh hắn đã siêu thoát thế giới này.
Thế giới này đã không trói buộc được tâm hắn, nơi ý niệm hắn nghĩ đến thì tâm hắn đã tới.
Đây là một loại tâm cảnh mà tất cả tu sĩ ao ước, tu vi đến tự khắc tăng cấp không gặp bình cảnh.
Bỗng nhiên vào lúc này…
Mười tức hơi thở đã trôi qua…
Hồn nô bỗng nổ “Bùm” một tiếng…
Cả quảng trường nín thinh cứng ngắc.
Trần Dư đang há họng cười lớn lập tức ngừng bặt đứng hình, miệng bị sái quai hàm không ngậm lại được.
Dương Hoa đang làm dáng trang bức thì lập tức trố mắt, miệng há hốc giật liên hồi muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói gì.
Tất cả đều quá bất ngờ với chuyện xảy ra.
Trần Dư lấy lại chút binh tĩnh, lắp bắp:
“Sao… có… thể? Sao… có … thể là phế đan?”
Cái này không biết là do hắn chưa bình tĩnh hay là miệng vẫn chưa khép lại được mà giọng cà lăm.
My Trúc cũng kịp phản ứng miệng cười ha hả khoái trá, sau đó để tay sau lưng ngoắc ngoắc.
Các vị trưởng lão hiểu ý, ùa lên cười theo.
My Trúc vỗ vỗ vai Trần Dư nói:
“Là huynh cũng là phụ. Sư phụ đã không có ở đây thì để sư huynh giải thích cho đệ thế nào là phế đan, vì sao là phế đan.”
Tất cả những lời này rõ ràng là My Trúc đang đả kích Trần Dư, ở trình độ của bọn hắn sao lại không biết phế đan.
Cả quảng trường lập tức xôn xao bão nổi còn hơn lúc trước.
Nhưng mà tất cả không để ý rằng, miệng Tôn Kỳ nhếch lên một đường cong nhỏ rồi lập tức bình thường.
Ngươi trang bức. Ngươi trang bức nữa đi, trang bức cho ta xem thử.
Ngươi tự cho là thông minh nắm bắt hết thảy nhưng mà thật ra ngươi chỉ là tên hề múa may mua vui.
Ta mới thật sự nắm tất cả trong tay.
Vì sao lại như vậy ư? Chính là thần thức của ta đã xâm nhập vào lò đan của ngươi.
Ta chính là tách dược tính hoá thành hơi bay lên, ta lại lấy tạp chất bao bọc lại đan độc.
Ngươi có thể biết được sao? Không ai có thể biết được thần thức của ta.
Từ đầu đến cuối kết quả vốn đã định sẵn.
Tôn Kỳ vốn cũng có thể dùng thần thức thay đổi kết quả luyện đan của My Thanh Thanh và Tần Ung nhưng hắn không làm vậy.
Hắn thấy rõ đan dược của bọn họ hoà nhau nên chỉ động tay chân vào đan dược của Dương Hoa.
Tôn Kỳ giả như lấy lại bình tĩnh, cười lớn vui vẻ rồi nhắc giám khảo:
“Tiền bối nhanh công bố kết quả.”
Tên giám khảo lúc này mới bình tĩnh trở lại tuyên bố:
“Dương Hoa luyện thành phế đan.”
“Kết quả trận này Tinh Niệm thắng.”
“Kết quả cuối cùng: thành Thực Nguyệt thắng.”
Cả quảng trường ồ lên vỗ tay ăn mừng, dù sao bọn họ cũng là dân thành Thực Nguyệt.
My Trúc sau khi trêu trọc đủ kiểu Trần Dư thì lúc này đứng lên, hắn gằn giọng khiến cả quảng trường lắng lại.
“Kết quả đã có. Bây giờ là lúc trao thưởng. Theo như đã bàn trước đó thì bên thua sẽ bỏ ra phần thưởng.”
“Sư đệ còn không mang ra.”
Trần Dư buồn bực lấy ra ba phần thưởng.
Giá trị ba phần thưởng này đối với Trần Dư mà nói chỉ như sợi lông nhưng mà hắn vẫn thấy khó chịu.
My Trúc nói:
“Tinh Niệm tiểu điệt có công lớn, lên chọn trước đi.”
Tôn Kỳ chấp tay tạ:
“Tạ ơn hội trưởng.”
My Trúc xua tay, ánh mắt hiền từ:
“Gọi ta sư bá là được.”
Trần Dư liếc mắt khinh thường, sư huynh mình vẫn là chuyện tốt không nhường ai.
Tôn Kỳ chọn năm ngàn ma thạch.
My Trúc ngạc nhiên:
“Ngươi chắc chắn lựa chọn ma thạch chứ.”
Tôn Kỳ từ tốn trả lời:
“Bẩm sư bá! Tiểu điệt mới là đan sư nhị cấp chọn đan phương tứ cấp thì không biết ngày nào mới dùng tới, tiểu điệt cũng mới tiến cấp cần củng cố tu vi nên cũng chưa cần Phá Linh Đan. Ngược lại ma thạch tăng tu vi là cần nhất.”
My Trúc gật đầu: lựa chọn không sai, tự mình biết mình.
Sau đó My Thanh Thanh chọn đan phương, Lưu Hiền chọn Phá Linh Đan.
Với thân thế hai bọn họ mà nói những đồ thưởng này cũng không khó có được nhưng mà đây là thắng đấu đan có được, làm bọn họ cũng vui vẻ không thôi.
Trần Dư sau khi trao xong thì không muốn lấn lại thêm. Hắn phất tay cuốn lên Tào Liêu, Tần Ung cùng Dương Hoa đang ủ rũ bay đi.
My Trúc thấy thế thì gọi lại:
“Sư huynh đệ ta lâu ngày không gặp sao không ở lại thêm chút nữa?!”
Trần Dư lúc này nói vọng lại:
“Đệ đang có việc bận. Ngày sau lại gặp.”
My Trúc vươn thân bay theo:
“Nếu vậy thì để sư huynh tiễn đệ một đoạn đường.”
Và lần tiễn đưa này kéo dài suốt hai ngày, có thể tưởng tượng ra Trần Dư sẽ khó chịu như thế nào khi có một vị sư huynh bên cạnh lải nhải chế giễu mình suốt ngày.
Ngày thứ ba, My Trúc trở lại.
My Trúc tổ chức tiệc ăn mừng và tất nhiên Tôn Kỳ cũng được mời.
Tôn Kỳ không thể từ chối.
Tại bữa tiệc, My Trúc tặng thêm cho Tôn Kỳ năm ngàn ma thạch.
Cũng sau sự kiện lần này, Tôn Kỳ được cho là một cái thiên tài luyện đan cùng tam đại thiên tài trước đó My Thanh Thanh, Lưu Hiền, Dương Tùng.
Tất nhiên là cũng có sự phản đối vì đan thuật của Tôn Kỳ thật sự không quá xuất chúng, sở dĩ thắng được là do may mắn vì đối thủ luyện thành phế đan.
Nếu đối thủ luyện thành phế đan thì chỉ cần ngươi luyện thành đan là được không quan tâm cấp độ, chất lượng. Vậy thì có gì gọi là thiên tài.
Những lời bàn tán xì xầm không khiến Tôn Kỳ bận tâm.
Bây giờ hắn đã có hai mươi ngàn ma thạch cũng nên xuất phát rèn luyện.
….
Tôn Kỳ đứng trên một ngọn đại thụ, hít thở không khí tự do.
Hắn cảm thấy hoàn toàn thoải mái không bị trói buộc, không cần nơm nớp lo sợ che dấu, tảng đá lớn treo trong lòng cũng được tháo ra.
Tôn Kỳ múa trường thương diễn tập lại ba thức thương pháp: Hồi Thủ Xà, Mãnh Tượng Phá Thạch, Vĩ Hạt Châm.
Trường thương bay múa như long như xà, các chiêu thức nối liền bất tận.
Trường thương đâm ra xuyên thủng cổ thụ.
Trường thương quét ngang chém đứt lá rơi.
Trường thương đập xuống phá vỡ cự thạch.
Tôn Kỳ diễn luyện suốt nửa ngày mới dừng lại hài lòng.
Tôn Kỳ cầm trong tay là một thanh trường thương mới, hắn đặt làm.
Trường thương dài hai thước ba tấc, mũi thương dài hai tấc hai, nặng năm cân bảy lạng, làm từ tinh thiết lấy từ khu vực bình nguyên.
Trên thân thương là hoa văn phi vân vũ xà cực kì sắc nét ấn tượng. Đầu thương trang trí bằng lông Hoả Sư.
Làm suốt một tháng mới hoàn thành, giá ba ngàn ma thạch.
Được đánh giá là hồn binh trung cấp, thuộc dạng đỉnh cao trong cùng loại.
Nguyên liệu được lấy từ bên ngoài Ma giới nên không nhiễm chút ma khí, Tôn Kỳ có thể thuận tiện dùng linh khí phát huy hết sức mạnh cây thương.
Để có thể làm được cây thương như ý muốn, Tôn Kỳ hỏi thăm không ít cửa hàng, lại tốn thời gian tiền bạc, cuối cùng cũng có được thứ vũ khí vừa lòng.
Cây thương này được hắn gọi là: Ngân Vũ Thương.
“Tinh Niệm là đan dược nhất hoàn.”
“Dương Hoa là đan dược nhị hoàn.”
Cả quảng trường xôn xao, nếu như vậy thì chỉ cần đan dược của Dương Hoa là bình giai thì thắng chắc không cần quan tâm đến kết quả của Tinh Niệm.
Giám khảo bóc lớp vỏ đan dược của Tôn Kỳ cho hồn nô, hồn nô chuyển sang màu vàng nhạt. Giám khảo tuyên bố:
“Là đan dược nhất hoàn cao giai.”
Kết quả này không khác dự đoán của bọn My Trúc, Trần Dư.
My Trúc cùng bọn trưởng lão thì sắc mặt tối đen.
Trần Dư thì há miệng cười chỉ kém chút nữa là cười ra tiếng ha ha.
Dương Hoa thì vẫn nhắm mắt dưỡng thần giống như thế ngoại thần tiên, tâm cảnh siêu thoát những tạp vật bên ngoài đã không thể dao động tâm hắn.
Dương Hoa chậm rãi mở mắt, phong khinh vân đạm nói:
“Tinh Niệm huynh vất vả rồi.”
Tôn Kỳ nghe lời này thì khoé mắt giật giật, lời này không giống như nói cho đối thủ mà giống như trưởng bối dạy dỗ hậu bối nhưng mà Tôn Kỳ cũng chỉ có thể im lặng không đáp lời.
Giám khảo bóc lớp vỏ đan ném vào miệng hồn nô.
Hồn nô không chuyển màu.
Ba tức thời gian sau…
Hồn nô vẫn không chuyển màu.
Tại trong quảng trường yên tính bỗng có tiếng nói lắp bắp:
“Lẽ nào…. Lẽ nào là … đan dược hoàn mỹ…”
Tiếng nói này vừa ra lập tức sôi trào.
“Đúng… đúng… chỉ có đan dược hoàn mỹ mới khiến hồn nô không đổi màu.”
“Trời ơi! Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy đan dược hoàn mỹ.”
“Thật là đan dược hoàn mỹ.”
“Dương Hoa ở tuổi này có thể luyện thành đan dược hoàn mỹ, chẳng lẽ được Ma tổ ban ân.”
Lời nghị luận không ngớt, trong số bọn họ có lần đầu nhìn thấy đan dược hoàn mỹ, có là lần thứ hai, thứ ba. Nhưng chắc chắn cả một đời ma không mấy lần nhìn thấy cả quá trình luyện thành đan dược hoàn mỹ.
Lại nói đan này được luyện trong lúc đấu đan vậy thì càng lộ ra độ trân quý.
Trên đài cao, Trần Dư đã không kiềm chế được, miệng cười ha ha.
My Trúc ngồi trên ghế thẫn thờ, hai tay buông thõng.
Cả đám trưởng lão sắc mặt cũng thất lạc không ít.
Tôn Kỳ khoé mắt giật giật.
Dương Hoa thì trong lòng bão nổi, hắn quả thật không ngờ mình luyện được đan dược hoàn mỹ, đây là vận may bạo rạp sao? Không… không… đây không phải vận may, là thực lực luyện đan của hắn.
Tâm cảnh hắn thuế biến khiến đan đạo cũng tiến lên một bước dài.
Nhưng mà bên ngoài thì hắn vẫn phong khinh vân đạm, ngoại giới khen che oán trách đã không còn ảnh hưởng đến hắn. Thân thể hắn tại Ma giới nhưng tâm cảnh hắn đã siêu thoát thế giới này.
Thế giới này đã không trói buộc được tâm hắn, nơi ý niệm hắn nghĩ đến thì tâm hắn đã tới.
Đây là một loại tâm cảnh mà tất cả tu sĩ ao ước, tu vi đến tự khắc tăng cấp không gặp bình cảnh.
Bỗng nhiên vào lúc này…
Mười tức hơi thở đã trôi qua…
Hồn nô bỗng nổ “Bùm” một tiếng…
Cả quảng trường nín thinh cứng ngắc.
Trần Dư đang há họng cười lớn lập tức ngừng bặt đứng hình, miệng bị sái quai hàm không ngậm lại được.
Dương Hoa đang làm dáng trang bức thì lập tức trố mắt, miệng há hốc giật liên hồi muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói gì.
Tất cả đều quá bất ngờ với chuyện xảy ra.
Trần Dư lấy lại chút binh tĩnh, lắp bắp:
“Sao… có… thể? Sao… có … thể là phế đan?”
Cái này không biết là do hắn chưa bình tĩnh hay là miệng vẫn chưa khép lại được mà giọng cà lăm.
My Trúc cũng kịp phản ứng miệng cười ha hả khoái trá, sau đó để tay sau lưng ngoắc ngoắc.
Các vị trưởng lão hiểu ý, ùa lên cười theo.
My Trúc vỗ vỗ vai Trần Dư nói:
“Là huynh cũng là phụ. Sư phụ đã không có ở đây thì để sư huynh giải thích cho đệ thế nào là phế đan, vì sao là phế đan.”
Tất cả những lời này rõ ràng là My Trúc đang đả kích Trần Dư, ở trình độ của bọn hắn sao lại không biết phế đan.
Cả quảng trường lập tức xôn xao bão nổi còn hơn lúc trước.
Nhưng mà tất cả không để ý rằng, miệng Tôn Kỳ nhếch lên một đường cong nhỏ rồi lập tức bình thường.
Ngươi trang bức. Ngươi trang bức nữa đi, trang bức cho ta xem thử.
Ngươi tự cho là thông minh nắm bắt hết thảy nhưng mà thật ra ngươi chỉ là tên hề múa may mua vui.
Ta mới thật sự nắm tất cả trong tay.
Vì sao lại như vậy ư? Chính là thần thức của ta đã xâm nhập vào lò đan của ngươi.
Ta chính là tách dược tính hoá thành hơi bay lên, ta lại lấy tạp chất bao bọc lại đan độc.
Ngươi có thể biết được sao? Không ai có thể biết được thần thức của ta.
Từ đầu đến cuối kết quả vốn đã định sẵn.
Tôn Kỳ vốn cũng có thể dùng thần thức thay đổi kết quả luyện đan của My Thanh Thanh và Tần Ung nhưng hắn không làm vậy.
Hắn thấy rõ đan dược của bọn họ hoà nhau nên chỉ động tay chân vào đan dược của Dương Hoa.
Tôn Kỳ giả như lấy lại bình tĩnh, cười lớn vui vẻ rồi nhắc giám khảo:
“Tiền bối nhanh công bố kết quả.”
Tên giám khảo lúc này mới bình tĩnh trở lại tuyên bố:
“Dương Hoa luyện thành phế đan.”
“Kết quả trận này Tinh Niệm thắng.”
“Kết quả cuối cùng: thành Thực Nguyệt thắng.”
Cả quảng trường ồ lên vỗ tay ăn mừng, dù sao bọn họ cũng là dân thành Thực Nguyệt.
My Trúc sau khi trêu trọc đủ kiểu Trần Dư thì lúc này đứng lên, hắn gằn giọng khiến cả quảng trường lắng lại.
“Kết quả đã có. Bây giờ là lúc trao thưởng. Theo như đã bàn trước đó thì bên thua sẽ bỏ ra phần thưởng.”
“Sư đệ còn không mang ra.”
Trần Dư buồn bực lấy ra ba phần thưởng.
Giá trị ba phần thưởng này đối với Trần Dư mà nói chỉ như sợi lông nhưng mà hắn vẫn thấy khó chịu.
My Trúc nói:
“Tinh Niệm tiểu điệt có công lớn, lên chọn trước đi.”
Tôn Kỳ chấp tay tạ:
“Tạ ơn hội trưởng.”
My Trúc xua tay, ánh mắt hiền từ:
“Gọi ta sư bá là được.”
Trần Dư liếc mắt khinh thường, sư huynh mình vẫn là chuyện tốt không nhường ai.
Tôn Kỳ chọn năm ngàn ma thạch.
My Trúc ngạc nhiên:
“Ngươi chắc chắn lựa chọn ma thạch chứ.”
Tôn Kỳ từ tốn trả lời:
“Bẩm sư bá! Tiểu điệt mới là đan sư nhị cấp chọn đan phương tứ cấp thì không biết ngày nào mới dùng tới, tiểu điệt cũng mới tiến cấp cần củng cố tu vi nên cũng chưa cần Phá Linh Đan. Ngược lại ma thạch tăng tu vi là cần nhất.”
My Trúc gật đầu: lựa chọn không sai, tự mình biết mình.
Sau đó My Thanh Thanh chọn đan phương, Lưu Hiền chọn Phá Linh Đan.
Với thân thế hai bọn họ mà nói những đồ thưởng này cũng không khó có được nhưng mà đây là thắng đấu đan có được, làm bọn họ cũng vui vẻ không thôi.
Trần Dư sau khi trao xong thì không muốn lấn lại thêm. Hắn phất tay cuốn lên Tào Liêu, Tần Ung cùng Dương Hoa đang ủ rũ bay đi.
My Trúc thấy thế thì gọi lại:
“Sư huynh đệ ta lâu ngày không gặp sao không ở lại thêm chút nữa?!”
Trần Dư lúc này nói vọng lại:
“Đệ đang có việc bận. Ngày sau lại gặp.”
My Trúc vươn thân bay theo:
“Nếu vậy thì để sư huynh tiễn đệ một đoạn đường.”
Và lần tiễn đưa này kéo dài suốt hai ngày, có thể tưởng tượng ra Trần Dư sẽ khó chịu như thế nào khi có một vị sư huynh bên cạnh lải nhải chế giễu mình suốt ngày.
Ngày thứ ba, My Trúc trở lại.
My Trúc tổ chức tiệc ăn mừng và tất nhiên Tôn Kỳ cũng được mời.
Tôn Kỳ không thể từ chối.
Tại bữa tiệc, My Trúc tặng thêm cho Tôn Kỳ năm ngàn ma thạch.
Cũng sau sự kiện lần này, Tôn Kỳ được cho là một cái thiên tài luyện đan cùng tam đại thiên tài trước đó My Thanh Thanh, Lưu Hiền, Dương Tùng.
Tất nhiên là cũng có sự phản đối vì đan thuật của Tôn Kỳ thật sự không quá xuất chúng, sở dĩ thắng được là do may mắn vì đối thủ luyện thành phế đan.
Nếu đối thủ luyện thành phế đan thì chỉ cần ngươi luyện thành đan là được không quan tâm cấp độ, chất lượng. Vậy thì có gì gọi là thiên tài.
Những lời bàn tán xì xầm không khiến Tôn Kỳ bận tâm.
Bây giờ hắn đã có hai mươi ngàn ma thạch cũng nên xuất phát rèn luyện.
….
Tôn Kỳ đứng trên một ngọn đại thụ, hít thở không khí tự do.
Hắn cảm thấy hoàn toàn thoải mái không bị trói buộc, không cần nơm nớp lo sợ che dấu, tảng đá lớn treo trong lòng cũng được tháo ra.
Tôn Kỳ múa trường thương diễn tập lại ba thức thương pháp: Hồi Thủ Xà, Mãnh Tượng Phá Thạch, Vĩ Hạt Châm.
Trường thương bay múa như long như xà, các chiêu thức nối liền bất tận.
Trường thương đâm ra xuyên thủng cổ thụ.
Trường thương quét ngang chém đứt lá rơi.
Trường thương đập xuống phá vỡ cự thạch.
Tôn Kỳ diễn luyện suốt nửa ngày mới dừng lại hài lòng.
Tôn Kỳ cầm trong tay là một thanh trường thương mới, hắn đặt làm.
Trường thương dài hai thước ba tấc, mũi thương dài hai tấc hai, nặng năm cân bảy lạng, làm từ tinh thiết lấy từ khu vực bình nguyên.
Trên thân thương là hoa văn phi vân vũ xà cực kì sắc nét ấn tượng. Đầu thương trang trí bằng lông Hoả Sư.
Làm suốt một tháng mới hoàn thành, giá ba ngàn ma thạch.
Được đánh giá là hồn binh trung cấp, thuộc dạng đỉnh cao trong cùng loại.
Nguyên liệu được lấy từ bên ngoài Ma giới nên không nhiễm chút ma khí, Tôn Kỳ có thể thuận tiện dùng linh khí phát huy hết sức mạnh cây thương.
Để có thể làm được cây thương như ý muốn, Tôn Kỳ hỏi thăm không ít cửa hàng, lại tốn thời gian tiền bạc, cuối cùng cũng có được thứ vũ khí vừa lòng.
Cây thương này được hắn gọi là: Ngân Vũ Thương.
Danh sách chương