Tô Cách xuất hiện, Diệp Quân Hầu liền hiểu người bán đứng mình là ai. Hắn vẫn luôn không tin cái gọi là trung thành, từ trên vương công đại thần trong Ma cung, xuống đến thủ vệ tôi tớ tất cả đều uống ma huyết của hắn, những người này một khi có bất kỳ cử chỉ phản bội nào sẽ bạo thể mà chết, căn bản không thể gạt hắn cùng người Thần Châu tiếp xúc. Toàn bộ Ám Kinh chỉ có ba người không phải huyết nô của hắn, Thành Song, Diệp Phá, còn có cái tên đại cữu không ra hồn kia.
Lý trí nói cho hắn, có thể tàn khốc đối với người trong thiên hạ, nhưng không thể đem thân nhân biến thành nô lệ. Kết quả, hắn một người vô tình như vậy, lại cứ bởi vì lý trí mà thất bại thảm hại.
Diệp Quân Hầu chưa bao giờ sợ chiến đấu, trên thực tế việc hắn am hiểu nhất chính là liều mạng chém giết, nhưng hôm nay cũng không biết là do đã hưởng thụ quá lâu hay là tiêu hao quá lớn, cùng Tô Cách chiến đấu đã lâu lại không tiến vào trạng thái cần phải sống sót để bộc phát ra toàn bộ tiềm lực như ngày xưa.
Chúa tể giao chiến động tĩnh không nhỏ, Ám Kinh quân phòng thủ đã sớm phát hiện nơi đây, nhưng hôm nay trên phiến bầu trời xa xăm kia ngoại trừ pháo hoa cũng không có xuất hiện bất kỳ khói tín hiệu nào.
Người Ma Châu vẫn không biết hắn vì sao phải đem ngày này gọi là nạp thải tiết, chỉ có chính hắn nhớ, đó là chuyện rất lâu trước kia, khi đó hắn còn chưa có danh xưng Diệp Quân Hầu này, chỉ có một danh tự tục khí lại không đặc sắc —— Diệp Tam.
Không giống như những trò đùa của người khác, Diệp Tam là đứa trẻ thật sự được nhặt từ đống rác trở về, mà người nhặt được hắn cũng không nuôi hắn, chỉ đưa đứa trẻ sơ sinh tản ra mùi rác rưới hôi thối đưa vào cô nhi viện. Bởi vì trên cánh tay có ba vết cào đều không biết là mèo hoang hay là chó hoang lưu lại, viện trưởng lại tùy ý lấy một họ trong số nhân viên của mình, thì liền có cái tên Diệp Tam này.
Nhân sinh khởi đầu của Diệp Tam tựa như tràn ngập cố sự, cuối cùng cũng chỉ là người học xong một cái đại học phổ thông, chỉ chờ sau khi tốt nghiệp có thể làm một nhân viên lập trình làm việc ngoài giờ an ổn cho đến chết. Kết quả, một ngày nào đó hắn bỗng nhiên liền xuất hiện trên một con phố thời cổ đại, người đi đường qua lại tất cả là nhãn thần sợ hãi với trang phục kỳ dị của hắn, hắn nghe có người hô to “Thiên nhân tới!”, tuy không hiểu là ý gì, cũng phải liều mạng từ trong đám người trốn thoát, từ đây bắt đầu cuộc sống ở cái thế giới này.
Cuộc sống lúc đầu khi phủ xuống, Diệp Quân Hầu thật ra đã quên hết rồi, dù sao cho đên bây giờ những người đã từng gặp qua Diệp Tam cơ bản đã biến thành thi thể, mà hắn cũng đã quen thuộc với mái tóc dài đến thắt lưng, tựa như hắn sinh ra chính là như vậy, cuộc sống giãy giụa cầu sinh kia chỉ là một giấc mộng.
Diệp Tam không có hộ tịch, cũng không dám xuất hiện ở trước mặt quân lính, chỉ có thể cùng đám ăn mày cùng nhau núp ở ngoại ô, thỉnh thoảng đi một số cửa hàng nhỏ lăn lộn chút tiền công, cho dù như vậy, cũng thường thường bởi vì đóng không được phí bảo hộ bị lưu manh khi dễ. Trong ký ức của hắn, cuộc sống làm người của hắn bắt đầu từ ngày Thành Song xuất hiện, khi đó, hắn gần nhữ đã buông tha sống tiếp thì nhìn thấy một bạch y tiên nữ. Nàng đem hắn mang về nhà, cho hắn công việc tạp dịch, cho dù đối với Thành Song khi đó mười bốn tuổi mà nói, đây bất quá là tiện tay tương trợ, nhưng chính là đã cứu cuộc sống của Diệp Tam.
Ở Thành phủ ba năm, Diệp Tam cùng Thành Song dần dần quen thuộc, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao Đại tiểu thư này lại thích mình, hạnh phúc tới quá nhanh, khiến hắn có chút choáng váng. Nhưng hắn cũng biết Thành Song đã dần trưởng thành, mặc dù biết mình không biết lượng sức nên tâm thần rất thấp thỏm, vào một buổi tối gặp gỡ lại đối với nàng hỏi một câu: “Nghe nói thành thân cần đi qua sáu lễ, ở cố hương ta đã sớm không có phong tục như vậy, cụ thể nên làm như thế nào?”
Nhưng mà, thiếu nữ trả lời còn phóng khoáng hơn so với hắn, chỉ phất phất tay nói: “Nếu là công tử bình thường tự nhiên phải đem tam thư lục lễ tất cả hoàn thành, thế nhưng là ngươi, trực tiếp nói cho ta, ngươi muốn ở đâu vào ngày nào cưới ta qua cửa là được.”
Không nghĩ tới nữ tử này lại lớn mật như vậy, hắn lập tức giật mình, “Như vậy cũng được sao? Người nhà của nàng sẽ không đồng ý…”
“Tin tưởng ta, coi như ngươi dựa theo lễ phép tới bọn họ cũng tuyệt đối không đồng ý, bởi vì nữ tử Thành gia chỉ có thể vào cung phụ tá Thánh thượng.”
Sau khi Thành Song ra đời, gia tộc liền lấy tiêu chuẩn của một hoàng hậu hiền đức mà giáo dục nàng, chỉ tiếc, học càng nhiều nhìn thấy thế giới càng bao la, nàng lại càng không muốn đem thanh xuân của mình ném vào thâm cung. Khi đó nàng kiêu căng tự do phóng khoáng, có mục tiêu liền nhất định phải đạt thành, người nhà chỉ xem như nếu gả nàng cho phu quân sẽ tự ngoan thuận lại, ngày thường cũng không quản nhiều, lại không nghĩ rằng nàng lại sẽ đối với một nô bộc, hỏi, “Ngươi muốn đem ta tặng cho một người đã ngoài bốn mươi sao?”
“Chết cũng sẽ không!”
Diệp Tam dĩ nhiên biết hậu cung là dạng tồn tại như thế nào, khi đó, hắn chỉ khẩn trương ôm lấy thiếu nữ trước mắt, ngược lại là nàng lộ nụ cười ra vẻ đắc ý, tựa hồ rất hưởng thụ cuộc sống tự chủ như vậy, “Diệp Tam, pháo hoa đầy trời là sính lễ tốt nhất, ngươi cầu thân, ta đáp ứng.”
Thành Song rất thích Diệp Tam, nàng đã gặp nhiều nam nhân, chỉ có Diệp Tam là tin tưởng nàng không thể kém hơn so với đại ca mình, cũng chỉ có Diệp Tam không cho là nàng phải ở nhà giúp phu quân dạy con mọi thứ phải vây quanh trượng phu. Thành Song biết tính cách mình mạnh mẽ bao nhiêu, nàng không chịu nổi cùng nữ nhân khác tranh đoạt tình nhân đi lấy lòng một hoàng đế, chỉ có cùng Diệp Tam thành thân mới có thể trải qua cuộc sống nàng mong muốn.
Diệp Tam không có gia sản, nàng học qua rất nhiều thứ có thể làm ăn đi kiếm; Diệp Tam không tu hành, nàng tu vi không kém hoàn toàn có thể bảo vệ hắn. Đối với Thành Song khi đó mười bảy tuổi mà nói, chỉ có người này có thể ở những chuyện nàng làm mới phát ra lời khen nàng từ nội tâm, không giống như phụ thân và đại ca cứ luôn trách cứ nàng không có thể thống gì, đây chính là nhân sinh tốt nhất.
Khi đó, nàng chưa từng nghĩ có một ngày, Diệp Tam sẽ biến thành hình dáng hỏng bét như hôm nay.
Thành Song từ đầu đến cuối chưa từng hiểu, thật ra thì nam nhân cũng không có bao nhiêu thay đổi, chẳng qua là đối với Diệp Tam mà nói, nàng là nữ thần, mà ở trong mắt Diệp Quân Hầu, nàng chỉ là nữ nhân. Chỉ có kém một chữ, nhưng là khác nhau một trời một vực.
Diệp Quân Hầu nghĩ, trong trí nhớ của hắn Thành Song đẹp nhất chính là một ngày pháo hoa chiếu sáng bầu trời, cho nên vào ngày này hàng năm hắn đều sẽ vì nàng mà chiếu sáng trời đêm. Nhưng, chính hắn đối với ký ức đi qua, lại chỉ dừng lại trong một mảnh gió tanh huyết vũ.
Thành Song tự ý cùng hắn thành thân liền bị trục xuất gia tộc, bọn họ cùng nhau đi nông thôn, dựa vào vốn nhỏ mua bán sinh sống, tuy không giàu có nhưng cũng áo cơm không lo, nhưng mà, mới qua ba năm, Phỉ Quốc liền phát hiện thiên nhân ẩn chứa lợi ích cùng nguy cơ, bắt đầu cả nước truy nã thiên nhân. Diệp Tam nguyên tưởng rằng mình bình thường như vậy có thể tránh thoát một kiếp, ai ngờ cuối cùng quân lính tìm tới cửa.
Khi đó, Thành Chương đã hướng muội muội báo tin cả đêm, biết chạy trốn chính là khẳng định mình là thiên nhân cho nên Thành Song đem hắn giấu trong hầm trú ẩn, lựa chọn một mình đối mặt quân lính tra hỏi.
“Nói, cái tên nam nhân không rõ lai lịch ở đâu?”
“Trượng phụ ta là thương nhân đến từ nông thôn, hắn không phải thiên nhân.”
“Đại tiểu thư, chuyện liên quan đến vận nước, gia tộc ngươi sẽ không che chở ngươi, Bổn quan khuyên ngươi vẫn nên thú nhận tội lỗi đi.”
“Ta không nhận thức cái gì thiên nhân.”
“Theo như lệnh, đánh ba mươi trượng, nàng nếu chịu đựng được liền là lời thật.”
Ngày hôm đó, Diệp Tam đối với những lời đối thoại này cái gì cũng không biết, hắn không nhìn thấy chuyện gì xảy ra phía trên, cũng không cách nào từ lòng đất đi ra ngoài. Thành Song an ủi hắn, nàng là người gia tộc Thành thị, quân lính không dám bắt nàng. Thật ra thì chính nàng cũng biết, đừng nói nàng đã rời khỏi gia tộc, ngay cả Thành thị cũng không cách nào che giấu một thiên nhân.
Từ khi bắt đầu Thành Chương liền nói cho nàng, triều đình nhìn thấy thiên nhân thà giết lầm cũng không thể bỏ qua, phàm là người có thân phận không rõ đều phải trảm sát, cho dù chẳng qua là người bình thường cùng thiên nhân liên hệ cũng phải chịu nghiêm hình, nếu yên lặng trong ba ngày không người tới cứu, thì mới rời đi. Trọng thương ba ngày không được thuốc thang, cái này cùng xử tử cũng không có gì khác nhau.
Nhưng, Thành Song tin chắc mình có thể chịu đựng nổi, chỉ cần chịu đựng qua lần này, cũng sẽ không còn người nào hoài nghi Diệp Tam vẫn ở bên cạnh nàng, nàng có thể chờ đến khi tình thế này qua đi sẽ cùng Diệp Tam quy ẩn núi rừng, rất đáng giá.
Mà nàng, cũng đúng là chịu đựng nổi.
“Nơi này không có… Người khác…”
Cắn răng nói ra những lời này, quân lính rốt cuộc rời đi, nàng biết lính trinh sát còn đang quan sát nơi đây, chỉ nuốt vào vài viên đan dược kéo dài tánh mạng, khóe miệng yên lặng mỉn cười,
Diệp Tam, ta có phải rất thông minh hay không? Bọn họ làm sao cũng không nghĩ ra, ta sẽ đem ngươi giấu dưới lòng đất, chỉ cần ta vẫn còn ở nơi này, liền không người nào có thể bắt được ngươi.
Thành Song quả thật rất thông minh, nàng tính toán hết thẩy, cửa hầm trú ẩn chỉ có thể từ bên ngoài mở ra, Diệp Tam coi như phát hiện cũng không thể lao ra.
Nếu nàng còn sống, dĩ nhiên là tốt nhất, coi như nàng chết, Thành Chương cũng sẽ nhặt xác nàng lấy lý do thả Diệp Tam ra, để cho hắn trà trộn vào đội ngũ tống táng thoát đi nơi đây.
Thứ duy nhất nàng không tính đến là, gạch đá ở nông thôn không có chất lượng tốt như ở Thành phủ, lại tùy ý để cho máu nàng thấm vào dưới lòng đất, sau đó, cứ như vậy nhỏ vào trong mắt Diệp Tam. Mà hắn, chẳng qua là ngưng mắt nhìn mảnh huyết sắc càng ngày càng đậm kia, an tĩnh nhìn ba ngày, sau đó, thiên ma thế hệ này chảy xuống giọt lệ đầu tiên.
Diệp Quân Hầu không nói cho bất kỳ người nào, thiên ma cả đời tàn khốc vô tình, điều kiện huyết mạch thức tỉnh lại là nước mắt.
Đây là một trận chiến tranh do Phỉ Quốc bắt đầu, nhưng quyết định nó lúc nào kết thúc lại là Ma Chủ Diệp Quân Hầu. Chỉ cần máu trong mắt hắn không tiêu thất, liền không người có thể cản hắn trả thù, Phỉ Quốc diệt không được, người Phỉ Quốc chết sạch cũng không được, ngay cả Thành Song rơi lệ cũng không được.
Đối với Diệp Quân Hầu mà nói, yêu cũng không phải là lực lượng cần thiết, nó vĩnh viễn không cách nào tiêu trừ cừu hận của người. Cho nên, Thành Song hận hắn, cũng không xem như bất ngờ.
“Ta không nghĩ tới, mình không tiếc lấy tánh mạng bảo vệ Diệp Tam, nhưng cuối cùng vẫn bị Diệp Quân Hầu giết chết.”
Khi Diệp Quân Hầu diệt trừ Phỉ Quốc, Thành Song đứng ở trên tường thành thần sắc lại không có bất kỳ cao hứng nào, nàng nhìn hắn, giống như đang nhìn một người xa lạ. Vậy mà lúc này Diệp Quân Hầu đã không có bất kỳ dao động cảm tình gì, hắn chỉ là có chút mất hứng, mất hứng nữ nhân lại dám cãi lại mệnh lệnh thiên ma, càng mất hứng, hắn càng đem địch nhân giết sạch, nàng cũng lộ ra vẻ mặt đau thương như vậy.
“Uổng cho ta tự là thông minh, đi tới bước này, mà ngay cả sai ở chỗ nào cũng không biết.”
Được thị nữ đưa về Ma cung, nàng chỉ để lại một câu nói như vậy. Chi Hậu! cái tước vị này nàng không tiếc trả giá đem mình gả cho Diệp Tam cũng muốn chạy trốn khỏi hoàng cung cuối cùng cũng thành Ma hậu của hắn, nhân sinh của nàng vẫn bị vây hãm chốn hậu cung. Lúc đầu, Diệp Quân Hầu chỉ vì biết nàng không thích mới tận lực làm như vậy, hắn muốn nhìn dáng dấp nàng chịu thua, nhưng, đây không phải là một nữ nhận biết nhận thua.
Nàng mười bảy tuổi liền dám làm chủ đem mình gả ra ngoài, lúc rời khỏi gia tộc chưa từng có nửa câu nhượng bộ, bị quân lính đánh tới sắp chết cũng lạnh như băng nằm trên nền đất ba ngày đều không kêu một tiếng đau, Thành Song cả đời này, chỉ có Diệp Quân Hầu làm nàng đau đến khóc thành tiếng, thế nhưng nàng, cuối cùng cũng không nhận thua.
Bị kiếm quang của Tô Cách ở ngang hông phá vỡ đan điền, Diệp Quân Hầu cũng biết mình đã thua, thế nhưng hắn lại còn có chút tâm tình suy nghĩ chuyện cũ năm xưa.
Hắn nghĩ, thật ra thì bất luận là Diệp Tam hay là Diệp Quân Hầu cũng không cách nào hiểu Thành Song, hoàn cảnh sinh hoạt bọn họ chênh lệch quá xa. Thành Song tại gia tộc Thành thị từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục tốt nhất lớn lên, ngoài trừ yêu hắn, cũng yêu Phỉ Quốc, yêu những thứ thư họa văn tự sách sử điển tịch kia mà hắn hoàn toàn không cách nào thưởng thức nổi, cho dù cuối cùng cùng triều đình là địch, nàng cũng cho đây chẳng qua là quyền thế đấu tranh, cùng trăm họ không liên quan, càng cùng Phỉ Quốc không liên quan.
Cho nên, tình yêu của nàng vẫn là cái người biết đồng ý mình mọi việc, chính là Diệp Tam chưa bao giờ ngăn cản nàng làm bất cứ chuyện gì, bởi vì đây là nam nhân tầm thường tuyệt không thể nào dành quyền lợi với thê tử.
Nhưng là, Thành Song, Diệp Tam chỉ là một phế vật ngoại trừ nhìn người chảy máu ra thì cái gì cũng làm không được.
Tiểu tiên nữ của ta cao ngạo, nàng chưa bao giờ từng làm phế vật, đại khái vĩnh viễn cũng không cách nào hiểu vô năng là thống khổ cỡ nào, lấy được nhưng không che chở được, vậy còn không bằng mất đi.
Nếu như chỉ có biến thành tra nhân mới có thể chiến thắng nhửng kẻ rác rưới khác, Diệp Quân Hầu cũng không ngại đem thế giới biến thành chỗ đổ rác, hắn vốn dĩ chính là một người như vậy, chẳng qua là chưa bao giờ nguyện ở trước mặt nàng biểu diễn một mặt hỏng bét của minh mà thôi.
Ngay tại thời điểm Diệp Quân Hầu cho là mình đại khái liền như vậy chết ở trên tay Tô Cách, thân mình đột nhiên liền bị người lôi đi, Diệp Phá lớn lên thật ra thì cùng hắn không hề có điểm giống nhau liền xuất hiện ở trong tầm mắt hắn, vẻ mặt tràn đầy nôn nóng, “Phụ hoàng!”
Tựa hồ là bị hình dáng phụ hoàng bách chiến bách thắng của mình đột nhiên cả người nhuốn máu hù dọa, thiếu niên phát hiện không được đáp lại, cõng hắn lên xoay người chạy. Diệp Quân Hầu không nghĩ tới Tô Cách lại bị một thiếu niên cướp người đi, đang nghi ngờ, liếc mắt một cái mới phát hiện trận pháp kia không ngờ bị huy quang chói lọi bao phủ.
Là thần tới a, khó trách Tô Cách lại sẽ thất thần đến vậy. Quả nhiên thần vẫn là chiếu cố hắn, coi như lúc này đến, cũng phải hiện thân dẫn đi sự chú ý của Tô Cách, để cho hắn có một tia cơ hội chạy trốn.
“Phụ hoàng, ta mang ngươi trở về Ma cung, chúng ta có toàn bộ thần y tốt nhất tại Ma Châu, ngài nhất định sẽ không có chuyện gì!”
Diệp Phá thủ hạ còn có yêu thú hắn tặng cho, lúc này tốc độ rút lui cũng là cực nhanh, nghe thanh âm thiếu niên vội vàng, đôi mắt Diệp Quân Hầu dần dần thâm trầm.
Thiên ma có năng lực hấp thu sinh mạng nô lệ để chữa trị thương thế, nhưng mà mới vừa rồi hắn nhưng lại không có cách nào cảm ứng được sự tồn tại của bất kỳ huyết nô nào, nghĩa là huyết khế ở Ám Kinh bày ra đã bị giải trừ. Thế nhưng giải khai thiên ma huyết khế chỉ có một thiên ma khác, ngay lập tức hắn đã đoán được Diệp Phá cũng không phải là con trai chân chính của mình.
Thật nức cười chính là, cuối cùng người để cho hắn đối mặt tuyệt cảnh chính là thân sinh nhi tử chưa bao giờ gặp mặt, còn người cái bị Thành Song đặt ở Ma cung giả mạo lừa dối mình ngược lại đem hết toàn lực muốn cứu hắn.
“Diệp Phá, để ta xuống. Thừa dịp ta còn chưa chết, đi càng xa càng tốt.”
Ma Chủ cả đời này chỉ đối với con trai nói qua mấy câu lời khen, lúc này cũng không ngoại lệ, hắn biết mình rất nhanh đã không được, phải mau sớm bắt được huyết nô dùng sinh mệnh lực đối phương chữa thương. Bây giờ còn có thể bằng vào lý trí áp chế một hai, nếu suy yếu thêm một ít nữa, đại khái sẽ không nhịn được dùng cái ngườ giả mạo con trai mình để kéo dài tính mạng.
Thật ra thì hắn cũng nghĩ không thông tại sao không thể làm như vậy, cuối cùng chỉ dùng một lý do không hề có chút suy luận nào để thuyết phục mình,
Không thể a, nói xong rồi, trước khi trưởng thành không để cho hắn uống rượu.
“Sau này có người hỏi cha ngươi là ai, liền nói hắn kêu Diệp Tam, đừng để cho người nào biết ngươi chính là con trai Ma Chủ, Diệp Quân Hầu kẻ thù quá nhiều, ai cũng muốn giết hắn.”
“Phụ hoàng!”
Diệp Phá còn không chịu rời đi, cũng may lấy được một ít thời gian Diệp Quân Hầu cũng có một chút cơ hội thở dốc cũng khôi phục chút khí lực, tùy ý liền đẩy thiếu niên ra. Mắt thấy thần sắc con trai giả nôn nóng, hắn lại cảm thấy người đang chảy máu căn bản không phải là mình vậy, chỉ thả ra Bích Hải Côn Bằng từ trong tay Thường Huy đoạt được, bằng vào ma huyết để cho nó trong nháy mắt phục tòng, nhìn Diệp Phá giùng giằng bị một con chim to màu lam ngậm lên, Diệp Quân Hầu dùng răng xé xuống áo khoác ngoài tùy ý băng bó vết thương, chỉ dễ dàng cười một tiếng,
“Nhớ lời ta dạy ngươi, nhất định phải cố gắng tu hành, ở trên đời này, người yếu chỉ có thể khóc, cường giả mới có thể sống. Bất quá, ngươi tuy không có thiên ma huyết, bằng vào ta những năm này đưa đồ đại khái cũng có thể giữ được tánh mạng.”
Nói xong lại phát giác cái danh tự cha này cũng làm mười sáu năm, sau này sẽ không thể gặp lại, làm sao cũng phải lưu lại một hai câu lời vàng ngọc, liền bồi thêm một câu, “Còn nữa, trước khi ngươi đủ cường, đừng cưới vợ.”
“Phụ hoàng —— “
Xong rồi, cái tên nhóc con trai giả này gặp chút chuyện chỉ biết khóc kêu cha, đại khái cũng cưới không được vợ.
Không nghĩ tới mình chết đến nơi rồi còn có tâm tình bực này, Diệp Quân Hầu cũng không khỏi cảm khái hắn quả nhiên là thiên ma không có tim không có phổi, không nhìn theo thân ảnh yêu thú rời đi, chẳng qua là khinh xa thục lộ (ngựa quen đường cũ) hướng Ma cung đi tới.
Hắn bây giờ không còn dư lại bao nhiêu lực lượng, cũng may, miễn cưỡng còn có thể chống đở mình trở về.
Là hắn hại Thành Song, hắn yếu như vậy, ngay cả lực lượng bảo vệ nàng cũng không có, lại đem nàng cưới trở về nhà. Sau đó được lực lượng, lại đánh mất tâm, cuối cùng vẫn là hắn vô dụng, không làm được lưỡng toàn kỳ mỹ giống như Tô Cách vậy
Chính là cưới cũng cưới, người thê tử này ít nhiều cũng nên vì hắn nhặt xác cho dù là hư tình giả ý cũng nên khóc một chút, đường đường Ma Chủ Ma hậu, điểm tình cảm phu thê này, còn phải làm cho thế nhân nhìn.
_____________
Cái chương này cảm xúc lên xuống hoài. Ma hậu, Ma chủ ta cảm thấy cũng không làm sai gì. Lúc đầu còn nghĩ hai người, một người vì thấy người thương vì mình đổ máu nên mới nhập ma. Còn một người lại nguyện ý trả giá vì muốn sống ấn cư với người mình thương. Nhưng cuối cùng lại hiểu ra cả hai đều có xuất phát khác nhau.
Diệp Quân Hầu tuy ma tính, nhung cũng thương yêu con trai. Điểm này khiến ta thương tâm.
Lý trí nói cho hắn, có thể tàn khốc đối với người trong thiên hạ, nhưng không thể đem thân nhân biến thành nô lệ. Kết quả, hắn một người vô tình như vậy, lại cứ bởi vì lý trí mà thất bại thảm hại.
Diệp Quân Hầu chưa bao giờ sợ chiến đấu, trên thực tế việc hắn am hiểu nhất chính là liều mạng chém giết, nhưng hôm nay cũng không biết là do đã hưởng thụ quá lâu hay là tiêu hao quá lớn, cùng Tô Cách chiến đấu đã lâu lại không tiến vào trạng thái cần phải sống sót để bộc phát ra toàn bộ tiềm lực như ngày xưa.
Chúa tể giao chiến động tĩnh không nhỏ, Ám Kinh quân phòng thủ đã sớm phát hiện nơi đây, nhưng hôm nay trên phiến bầu trời xa xăm kia ngoại trừ pháo hoa cũng không có xuất hiện bất kỳ khói tín hiệu nào.
Người Ma Châu vẫn không biết hắn vì sao phải đem ngày này gọi là nạp thải tiết, chỉ có chính hắn nhớ, đó là chuyện rất lâu trước kia, khi đó hắn còn chưa có danh xưng Diệp Quân Hầu này, chỉ có một danh tự tục khí lại không đặc sắc —— Diệp Tam.
Không giống như những trò đùa của người khác, Diệp Tam là đứa trẻ thật sự được nhặt từ đống rác trở về, mà người nhặt được hắn cũng không nuôi hắn, chỉ đưa đứa trẻ sơ sinh tản ra mùi rác rưới hôi thối đưa vào cô nhi viện. Bởi vì trên cánh tay có ba vết cào đều không biết là mèo hoang hay là chó hoang lưu lại, viện trưởng lại tùy ý lấy một họ trong số nhân viên của mình, thì liền có cái tên Diệp Tam này.
Nhân sinh khởi đầu của Diệp Tam tựa như tràn ngập cố sự, cuối cùng cũng chỉ là người học xong một cái đại học phổ thông, chỉ chờ sau khi tốt nghiệp có thể làm một nhân viên lập trình làm việc ngoài giờ an ổn cho đến chết. Kết quả, một ngày nào đó hắn bỗng nhiên liền xuất hiện trên một con phố thời cổ đại, người đi đường qua lại tất cả là nhãn thần sợ hãi với trang phục kỳ dị của hắn, hắn nghe có người hô to “Thiên nhân tới!”, tuy không hiểu là ý gì, cũng phải liều mạng từ trong đám người trốn thoát, từ đây bắt đầu cuộc sống ở cái thế giới này.
Cuộc sống lúc đầu khi phủ xuống, Diệp Quân Hầu thật ra đã quên hết rồi, dù sao cho đên bây giờ những người đã từng gặp qua Diệp Tam cơ bản đã biến thành thi thể, mà hắn cũng đã quen thuộc với mái tóc dài đến thắt lưng, tựa như hắn sinh ra chính là như vậy, cuộc sống giãy giụa cầu sinh kia chỉ là một giấc mộng.
Diệp Tam không có hộ tịch, cũng không dám xuất hiện ở trước mặt quân lính, chỉ có thể cùng đám ăn mày cùng nhau núp ở ngoại ô, thỉnh thoảng đi một số cửa hàng nhỏ lăn lộn chút tiền công, cho dù như vậy, cũng thường thường bởi vì đóng không được phí bảo hộ bị lưu manh khi dễ. Trong ký ức của hắn, cuộc sống làm người của hắn bắt đầu từ ngày Thành Song xuất hiện, khi đó, hắn gần nhữ đã buông tha sống tiếp thì nhìn thấy một bạch y tiên nữ. Nàng đem hắn mang về nhà, cho hắn công việc tạp dịch, cho dù đối với Thành Song khi đó mười bốn tuổi mà nói, đây bất quá là tiện tay tương trợ, nhưng chính là đã cứu cuộc sống của Diệp Tam.
Ở Thành phủ ba năm, Diệp Tam cùng Thành Song dần dần quen thuộc, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao Đại tiểu thư này lại thích mình, hạnh phúc tới quá nhanh, khiến hắn có chút choáng váng. Nhưng hắn cũng biết Thành Song đã dần trưởng thành, mặc dù biết mình không biết lượng sức nên tâm thần rất thấp thỏm, vào một buổi tối gặp gỡ lại đối với nàng hỏi một câu: “Nghe nói thành thân cần đi qua sáu lễ, ở cố hương ta đã sớm không có phong tục như vậy, cụ thể nên làm như thế nào?”
Nhưng mà, thiếu nữ trả lời còn phóng khoáng hơn so với hắn, chỉ phất phất tay nói: “Nếu là công tử bình thường tự nhiên phải đem tam thư lục lễ tất cả hoàn thành, thế nhưng là ngươi, trực tiếp nói cho ta, ngươi muốn ở đâu vào ngày nào cưới ta qua cửa là được.”
Không nghĩ tới nữ tử này lại lớn mật như vậy, hắn lập tức giật mình, “Như vậy cũng được sao? Người nhà của nàng sẽ không đồng ý…”
“Tin tưởng ta, coi như ngươi dựa theo lễ phép tới bọn họ cũng tuyệt đối không đồng ý, bởi vì nữ tử Thành gia chỉ có thể vào cung phụ tá Thánh thượng.”
Sau khi Thành Song ra đời, gia tộc liền lấy tiêu chuẩn của một hoàng hậu hiền đức mà giáo dục nàng, chỉ tiếc, học càng nhiều nhìn thấy thế giới càng bao la, nàng lại càng không muốn đem thanh xuân của mình ném vào thâm cung. Khi đó nàng kiêu căng tự do phóng khoáng, có mục tiêu liền nhất định phải đạt thành, người nhà chỉ xem như nếu gả nàng cho phu quân sẽ tự ngoan thuận lại, ngày thường cũng không quản nhiều, lại không nghĩ rằng nàng lại sẽ đối với một nô bộc, hỏi, “Ngươi muốn đem ta tặng cho một người đã ngoài bốn mươi sao?”
“Chết cũng sẽ không!”
Diệp Tam dĩ nhiên biết hậu cung là dạng tồn tại như thế nào, khi đó, hắn chỉ khẩn trương ôm lấy thiếu nữ trước mắt, ngược lại là nàng lộ nụ cười ra vẻ đắc ý, tựa hồ rất hưởng thụ cuộc sống tự chủ như vậy, “Diệp Tam, pháo hoa đầy trời là sính lễ tốt nhất, ngươi cầu thân, ta đáp ứng.”
Thành Song rất thích Diệp Tam, nàng đã gặp nhiều nam nhân, chỉ có Diệp Tam là tin tưởng nàng không thể kém hơn so với đại ca mình, cũng chỉ có Diệp Tam không cho là nàng phải ở nhà giúp phu quân dạy con mọi thứ phải vây quanh trượng phu. Thành Song biết tính cách mình mạnh mẽ bao nhiêu, nàng không chịu nổi cùng nữ nhân khác tranh đoạt tình nhân đi lấy lòng một hoàng đế, chỉ có cùng Diệp Tam thành thân mới có thể trải qua cuộc sống nàng mong muốn.
Diệp Tam không có gia sản, nàng học qua rất nhiều thứ có thể làm ăn đi kiếm; Diệp Tam không tu hành, nàng tu vi không kém hoàn toàn có thể bảo vệ hắn. Đối với Thành Song khi đó mười bảy tuổi mà nói, chỉ có người này có thể ở những chuyện nàng làm mới phát ra lời khen nàng từ nội tâm, không giống như phụ thân và đại ca cứ luôn trách cứ nàng không có thể thống gì, đây chính là nhân sinh tốt nhất.
Khi đó, nàng chưa từng nghĩ có một ngày, Diệp Tam sẽ biến thành hình dáng hỏng bét như hôm nay.
Thành Song từ đầu đến cuối chưa từng hiểu, thật ra thì nam nhân cũng không có bao nhiêu thay đổi, chẳng qua là đối với Diệp Tam mà nói, nàng là nữ thần, mà ở trong mắt Diệp Quân Hầu, nàng chỉ là nữ nhân. Chỉ có kém một chữ, nhưng là khác nhau một trời một vực.
Diệp Quân Hầu nghĩ, trong trí nhớ của hắn Thành Song đẹp nhất chính là một ngày pháo hoa chiếu sáng bầu trời, cho nên vào ngày này hàng năm hắn đều sẽ vì nàng mà chiếu sáng trời đêm. Nhưng, chính hắn đối với ký ức đi qua, lại chỉ dừng lại trong một mảnh gió tanh huyết vũ.
Thành Song tự ý cùng hắn thành thân liền bị trục xuất gia tộc, bọn họ cùng nhau đi nông thôn, dựa vào vốn nhỏ mua bán sinh sống, tuy không giàu có nhưng cũng áo cơm không lo, nhưng mà, mới qua ba năm, Phỉ Quốc liền phát hiện thiên nhân ẩn chứa lợi ích cùng nguy cơ, bắt đầu cả nước truy nã thiên nhân. Diệp Tam nguyên tưởng rằng mình bình thường như vậy có thể tránh thoát một kiếp, ai ngờ cuối cùng quân lính tìm tới cửa.
Khi đó, Thành Chương đã hướng muội muội báo tin cả đêm, biết chạy trốn chính là khẳng định mình là thiên nhân cho nên Thành Song đem hắn giấu trong hầm trú ẩn, lựa chọn một mình đối mặt quân lính tra hỏi.
“Nói, cái tên nam nhân không rõ lai lịch ở đâu?”
“Trượng phụ ta là thương nhân đến từ nông thôn, hắn không phải thiên nhân.”
“Đại tiểu thư, chuyện liên quan đến vận nước, gia tộc ngươi sẽ không che chở ngươi, Bổn quan khuyên ngươi vẫn nên thú nhận tội lỗi đi.”
“Ta không nhận thức cái gì thiên nhân.”
“Theo như lệnh, đánh ba mươi trượng, nàng nếu chịu đựng được liền là lời thật.”
Ngày hôm đó, Diệp Tam đối với những lời đối thoại này cái gì cũng không biết, hắn không nhìn thấy chuyện gì xảy ra phía trên, cũng không cách nào từ lòng đất đi ra ngoài. Thành Song an ủi hắn, nàng là người gia tộc Thành thị, quân lính không dám bắt nàng. Thật ra thì chính nàng cũng biết, đừng nói nàng đã rời khỏi gia tộc, ngay cả Thành thị cũng không cách nào che giấu một thiên nhân.
Từ khi bắt đầu Thành Chương liền nói cho nàng, triều đình nhìn thấy thiên nhân thà giết lầm cũng không thể bỏ qua, phàm là người có thân phận không rõ đều phải trảm sát, cho dù chẳng qua là người bình thường cùng thiên nhân liên hệ cũng phải chịu nghiêm hình, nếu yên lặng trong ba ngày không người tới cứu, thì mới rời đi. Trọng thương ba ngày không được thuốc thang, cái này cùng xử tử cũng không có gì khác nhau.
Nhưng, Thành Song tin chắc mình có thể chịu đựng nổi, chỉ cần chịu đựng qua lần này, cũng sẽ không còn người nào hoài nghi Diệp Tam vẫn ở bên cạnh nàng, nàng có thể chờ đến khi tình thế này qua đi sẽ cùng Diệp Tam quy ẩn núi rừng, rất đáng giá.
Mà nàng, cũng đúng là chịu đựng nổi.
“Nơi này không có… Người khác…”
Cắn răng nói ra những lời này, quân lính rốt cuộc rời đi, nàng biết lính trinh sát còn đang quan sát nơi đây, chỉ nuốt vào vài viên đan dược kéo dài tánh mạng, khóe miệng yên lặng mỉn cười,
Diệp Tam, ta có phải rất thông minh hay không? Bọn họ làm sao cũng không nghĩ ra, ta sẽ đem ngươi giấu dưới lòng đất, chỉ cần ta vẫn còn ở nơi này, liền không người nào có thể bắt được ngươi.
Thành Song quả thật rất thông minh, nàng tính toán hết thẩy, cửa hầm trú ẩn chỉ có thể từ bên ngoài mở ra, Diệp Tam coi như phát hiện cũng không thể lao ra.
Nếu nàng còn sống, dĩ nhiên là tốt nhất, coi như nàng chết, Thành Chương cũng sẽ nhặt xác nàng lấy lý do thả Diệp Tam ra, để cho hắn trà trộn vào đội ngũ tống táng thoát đi nơi đây.
Thứ duy nhất nàng không tính đến là, gạch đá ở nông thôn không có chất lượng tốt như ở Thành phủ, lại tùy ý để cho máu nàng thấm vào dưới lòng đất, sau đó, cứ như vậy nhỏ vào trong mắt Diệp Tam. Mà hắn, chẳng qua là ngưng mắt nhìn mảnh huyết sắc càng ngày càng đậm kia, an tĩnh nhìn ba ngày, sau đó, thiên ma thế hệ này chảy xuống giọt lệ đầu tiên.
Diệp Quân Hầu không nói cho bất kỳ người nào, thiên ma cả đời tàn khốc vô tình, điều kiện huyết mạch thức tỉnh lại là nước mắt.
Đây là một trận chiến tranh do Phỉ Quốc bắt đầu, nhưng quyết định nó lúc nào kết thúc lại là Ma Chủ Diệp Quân Hầu. Chỉ cần máu trong mắt hắn không tiêu thất, liền không người có thể cản hắn trả thù, Phỉ Quốc diệt không được, người Phỉ Quốc chết sạch cũng không được, ngay cả Thành Song rơi lệ cũng không được.
Đối với Diệp Quân Hầu mà nói, yêu cũng không phải là lực lượng cần thiết, nó vĩnh viễn không cách nào tiêu trừ cừu hận của người. Cho nên, Thành Song hận hắn, cũng không xem như bất ngờ.
“Ta không nghĩ tới, mình không tiếc lấy tánh mạng bảo vệ Diệp Tam, nhưng cuối cùng vẫn bị Diệp Quân Hầu giết chết.”
Khi Diệp Quân Hầu diệt trừ Phỉ Quốc, Thành Song đứng ở trên tường thành thần sắc lại không có bất kỳ cao hứng nào, nàng nhìn hắn, giống như đang nhìn một người xa lạ. Vậy mà lúc này Diệp Quân Hầu đã không có bất kỳ dao động cảm tình gì, hắn chỉ là có chút mất hứng, mất hứng nữ nhân lại dám cãi lại mệnh lệnh thiên ma, càng mất hứng, hắn càng đem địch nhân giết sạch, nàng cũng lộ ra vẻ mặt đau thương như vậy.
“Uổng cho ta tự là thông minh, đi tới bước này, mà ngay cả sai ở chỗ nào cũng không biết.”
Được thị nữ đưa về Ma cung, nàng chỉ để lại một câu nói như vậy. Chi Hậu! cái tước vị này nàng không tiếc trả giá đem mình gả cho Diệp Tam cũng muốn chạy trốn khỏi hoàng cung cuối cùng cũng thành Ma hậu của hắn, nhân sinh của nàng vẫn bị vây hãm chốn hậu cung. Lúc đầu, Diệp Quân Hầu chỉ vì biết nàng không thích mới tận lực làm như vậy, hắn muốn nhìn dáng dấp nàng chịu thua, nhưng, đây không phải là một nữ nhận biết nhận thua.
Nàng mười bảy tuổi liền dám làm chủ đem mình gả ra ngoài, lúc rời khỏi gia tộc chưa từng có nửa câu nhượng bộ, bị quân lính đánh tới sắp chết cũng lạnh như băng nằm trên nền đất ba ngày đều không kêu một tiếng đau, Thành Song cả đời này, chỉ có Diệp Quân Hầu làm nàng đau đến khóc thành tiếng, thế nhưng nàng, cuối cùng cũng không nhận thua.
Bị kiếm quang của Tô Cách ở ngang hông phá vỡ đan điền, Diệp Quân Hầu cũng biết mình đã thua, thế nhưng hắn lại còn có chút tâm tình suy nghĩ chuyện cũ năm xưa.
Hắn nghĩ, thật ra thì bất luận là Diệp Tam hay là Diệp Quân Hầu cũng không cách nào hiểu Thành Song, hoàn cảnh sinh hoạt bọn họ chênh lệch quá xa. Thành Song tại gia tộc Thành thị từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục tốt nhất lớn lên, ngoài trừ yêu hắn, cũng yêu Phỉ Quốc, yêu những thứ thư họa văn tự sách sử điển tịch kia mà hắn hoàn toàn không cách nào thưởng thức nổi, cho dù cuối cùng cùng triều đình là địch, nàng cũng cho đây chẳng qua là quyền thế đấu tranh, cùng trăm họ không liên quan, càng cùng Phỉ Quốc không liên quan.
Cho nên, tình yêu của nàng vẫn là cái người biết đồng ý mình mọi việc, chính là Diệp Tam chưa bao giờ ngăn cản nàng làm bất cứ chuyện gì, bởi vì đây là nam nhân tầm thường tuyệt không thể nào dành quyền lợi với thê tử.
Nhưng là, Thành Song, Diệp Tam chỉ là một phế vật ngoại trừ nhìn người chảy máu ra thì cái gì cũng làm không được.
Tiểu tiên nữ của ta cao ngạo, nàng chưa bao giờ từng làm phế vật, đại khái vĩnh viễn cũng không cách nào hiểu vô năng là thống khổ cỡ nào, lấy được nhưng không che chở được, vậy còn không bằng mất đi.
Nếu như chỉ có biến thành tra nhân mới có thể chiến thắng nhửng kẻ rác rưới khác, Diệp Quân Hầu cũng không ngại đem thế giới biến thành chỗ đổ rác, hắn vốn dĩ chính là một người như vậy, chẳng qua là chưa bao giờ nguyện ở trước mặt nàng biểu diễn một mặt hỏng bét của minh mà thôi.
Ngay tại thời điểm Diệp Quân Hầu cho là mình đại khái liền như vậy chết ở trên tay Tô Cách, thân mình đột nhiên liền bị người lôi đi, Diệp Phá lớn lên thật ra thì cùng hắn không hề có điểm giống nhau liền xuất hiện ở trong tầm mắt hắn, vẻ mặt tràn đầy nôn nóng, “Phụ hoàng!”
Tựa hồ là bị hình dáng phụ hoàng bách chiến bách thắng của mình đột nhiên cả người nhuốn máu hù dọa, thiếu niên phát hiện không được đáp lại, cõng hắn lên xoay người chạy. Diệp Quân Hầu không nghĩ tới Tô Cách lại bị một thiếu niên cướp người đi, đang nghi ngờ, liếc mắt một cái mới phát hiện trận pháp kia không ngờ bị huy quang chói lọi bao phủ.
Là thần tới a, khó trách Tô Cách lại sẽ thất thần đến vậy. Quả nhiên thần vẫn là chiếu cố hắn, coi như lúc này đến, cũng phải hiện thân dẫn đi sự chú ý của Tô Cách, để cho hắn có một tia cơ hội chạy trốn.
“Phụ hoàng, ta mang ngươi trở về Ma cung, chúng ta có toàn bộ thần y tốt nhất tại Ma Châu, ngài nhất định sẽ không có chuyện gì!”
Diệp Phá thủ hạ còn có yêu thú hắn tặng cho, lúc này tốc độ rút lui cũng là cực nhanh, nghe thanh âm thiếu niên vội vàng, đôi mắt Diệp Quân Hầu dần dần thâm trầm.
Thiên ma có năng lực hấp thu sinh mạng nô lệ để chữa trị thương thế, nhưng mà mới vừa rồi hắn nhưng lại không có cách nào cảm ứng được sự tồn tại của bất kỳ huyết nô nào, nghĩa là huyết khế ở Ám Kinh bày ra đã bị giải trừ. Thế nhưng giải khai thiên ma huyết khế chỉ có một thiên ma khác, ngay lập tức hắn đã đoán được Diệp Phá cũng không phải là con trai chân chính của mình.
Thật nức cười chính là, cuối cùng người để cho hắn đối mặt tuyệt cảnh chính là thân sinh nhi tử chưa bao giờ gặp mặt, còn người cái bị Thành Song đặt ở Ma cung giả mạo lừa dối mình ngược lại đem hết toàn lực muốn cứu hắn.
“Diệp Phá, để ta xuống. Thừa dịp ta còn chưa chết, đi càng xa càng tốt.”
Ma Chủ cả đời này chỉ đối với con trai nói qua mấy câu lời khen, lúc này cũng không ngoại lệ, hắn biết mình rất nhanh đã không được, phải mau sớm bắt được huyết nô dùng sinh mệnh lực đối phương chữa thương. Bây giờ còn có thể bằng vào lý trí áp chế một hai, nếu suy yếu thêm một ít nữa, đại khái sẽ không nhịn được dùng cái ngườ giả mạo con trai mình để kéo dài tính mạng.
Thật ra thì hắn cũng nghĩ không thông tại sao không thể làm như vậy, cuối cùng chỉ dùng một lý do không hề có chút suy luận nào để thuyết phục mình,
Không thể a, nói xong rồi, trước khi trưởng thành không để cho hắn uống rượu.
“Sau này có người hỏi cha ngươi là ai, liền nói hắn kêu Diệp Tam, đừng để cho người nào biết ngươi chính là con trai Ma Chủ, Diệp Quân Hầu kẻ thù quá nhiều, ai cũng muốn giết hắn.”
“Phụ hoàng!”
Diệp Phá còn không chịu rời đi, cũng may lấy được một ít thời gian Diệp Quân Hầu cũng có một chút cơ hội thở dốc cũng khôi phục chút khí lực, tùy ý liền đẩy thiếu niên ra. Mắt thấy thần sắc con trai giả nôn nóng, hắn lại cảm thấy người đang chảy máu căn bản không phải là mình vậy, chỉ thả ra Bích Hải Côn Bằng từ trong tay Thường Huy đoạt được, bằng vào ma huyết để cho nó trong nháy mắt phục tòng, nhìn Diệp Phá giùng giằng bị một con chim to màu lam ngậm lên, Diệp Quân Hầu dùng răng xé xuống áo khoác ngoài tùy ý băng bó vết thương, chỉ dễ dàng cười một tiếng,
“Nhớ lời ta dạy ngươi, nhất định phải cố gắng tu hành, ở trên đời này, người yếu chỉ có thể khóc, cường giả mới có thể sống. Bất quá, ngươi tuy không có thiên ma huyết, bằng vào ta những năm này đưa đồ đại khái cũng có thể giữ được tánh mạng.”
Nói xong lại phát giác cái danh tự cha này cũng làm mười sáu năm, sau này sẽ không thể gặp lại, làm sao cũng phải lưu lại một hai câu lời vàng ngọc, liền bồi thêm một câu, “Còn nữa, trước khi ngươi đủ cường, đừng cưới vợ.”
“Phụ hoàng —— “
Xong rồi, cái tên nhóc con trai giả này gặp chút chuyện chỉ biết khóc kêu cha, đại khái cũng cưới không được vợ.
Không nghĩ tới mình chết đến nơi rồi còn có tâm tình bực này, Diệp Quân Hầu cũng không khỏi cảm khái hắn quả nhiên là thiên ma không có tim không có phổi, không nhìn theo thân ảnh yêu thú rời đi, chẳng qua là khinh xa thục lộ (ngựa quen đường cũ) hướng Ma cung đi tới.
Hắn bây giờ không còn dư lại bao nhiêu lực lượng, cũng may, miễn cưỡng còn có thể chống đở mình trở về.
Là hắn hại Thành Song, hắn yếu như vậy, ngay cả lực lượng bảo vệ nàng cũng không có, lại đem nàng cưới trở về nhà. Sau đó được lực lượng, lại đánh mất tâm, cuối cùng vẫn là hắn vô dụng, không làm được lưỡng toàn kỳ mỹ giống như Tô Cách vậy
Chính là cưới cũng cưới, người thê tử này ít nhiều cũng nên vì hắn nhặt xác cho dù là hư tình giả ý cũng nên khóc một chút, đường đường Ma Chủ Ma hậu, điểm tình cảm phu thê này, còn phải làm cho thế nhân nhìn.
_____________
Cái chương này cảm xúc lên xuống hoài. Ma hậu, Ma chủ ta cảm thấy cũng không làm sai gì. Lúc đầu còn nghĩ hai người, một người vì thấy người thương vì mình đổ máu nên mới nhập ma. Còn một người lại nguyện ý trả giá vì muốn sống ấn cư với người mình thương. Nhưng cuối cùng lại hiểu ra cả hai đều có xuất phát khác nhau.
Diệp Quân Hầu tuy ma tính, nhung cũng thương yêu con trai. Điểm này khiến ta thương tâm.
Danh sách chương