Ma Châu đổi chủ cũng không phải chuyện nhỏ, Thành Song đem máu của Thanh Diệp chế thành giải dược chuyển giao cho các quý tộc trong thành nhưng cũng không nói cho bọn họ biết cái này cũng có lực chi phối, vì vậy một đám quan lớn quý tộc mới vừa thoát ly khỏi sự khống chế của Ma Chủ, còn chưa kịp mở yến tiệc chúc mừng. Cùng với sự xuất hiện của Thanh Diệp liền một lần nữa trở thành thiên ma nô lệ. Đối với tình huống như vậy, mọi người cũng chỉ có thể tự an ủi mình là cái tên mao đầu tiểu tử này nhìn qua dễ đối phó hơn so với Diệp Quân Hầu, tạm thời vẫn nên nhẫn nại tìm sơ hở của hắn.
Ma Châu hiện nay chính là tình huống như vầy, mặc dù quan viên trọng yếu trong thành đã bị Thanh Diệp khống chế, nhưng những người này cũng xác định không có khả năng thật tình thuần phục, chung quy chỉ có thể tạm thời ổn định, sau này phải đổi lại người chân chính có thể dùng.
Tô Cách biết thủ hạ cũ của Diệp Quân Hầu không thể sử dụng lâu dài, vì vậy một khi khống chế Ám Kinh liền tuyên bố lệnh phế nô, dường như cố ý muốn từ trong người dân Phỉ Quốc tuyển chọn nhân tài. Việc này các quyền quý mặc dù mặt ngoài đồng ý, nhưng bên trong lại cực kỳ bất mãn, thậm chí có người không tiếc đem tất cả nô lệ trong nhà tàn sát hết cũng tuyệt không thả tự do.
Phản kháng như vậy cũng nằm trong dự liệu của Tô Cách, dẫu sao những người này ngày xưa đối với nô lệ là dùng mọi cách lăng nhục, người dân Phỉ Quốc một khi vừa xuất đầu liền không được bỏ qua, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Tô Cách rất rõ ràng Ma Châu trở thành hình dáng như hôm nay cũng không phải Diệp Quân Hầu một người có thể làm được, tất cả cao tầng trợ trụ vi ngược cũng phải gánh vác đại giá, hôm nay bất quá là tạm thời tới chậm một chút, đợi đến khi Ma Châu bình định, thì cũng nên thanh toán từng cái.
Cho nên, đối mặt với những quý tộc đang âm thầm phản kháng, cuối cùng Thanh Diệp cũng thể hiện một mặt thiên ma máu lạnh của bản thân, lấy huyết khế cưỡng ép từng nhà giao ra danh sách nô lệ chân thực, lại mệnh Thành Chương lần lượt thẩm tra, một khi thiếu một người, liền dùng thi thể thân quyến của nhà này điền vào. Không nghe lời vậy thì chết, dù sao trên đời cũng có rất nhiều người sợ chết lại nguyện ý nghe lời.
“Cùng con trai Diệp Quân Hầu nói nhân nghĩa đạo đức, các ngươi có phải rất ngu hay không?”
Khi thiếu niên ngồi nghiêm chỉnh trên ngai vàng, vẻ mặt lạnh lùng nói ra những lời này, mọi người trong nháy mắt từ trên người hắn tìm được bóng dáng của Diệp Quân Hầu, lúc này mới toát mồ hôi lạnh mà tỉnh ngộ, nguyên lai Thanh Đế nhìn như vô hại nhưng càng khó đối phó hơn Ma Chủ. Diệp Quân Hầu chỉ cần rượu ngon mỹ nhân liền có thể thỏa mãn để mặc cho bọn hắn làm xằng làm bậy, thế nhưng vị này, hắn trừ thiên hạ cái gì cũng không muốn.
Giờ khắc này, tất cả mọi người bỗng minh bạch, Ma Châu là thật sự trở trời rồi.
Cho nên Tô Cách không để cho bọn họ (Thần) đi ra ngoài cũng là xuất từ hảo ý, bộ phận cao tầng Ma Châu không ngoan ngoãn sẽ chết, thà rằng vi phạm huyết khế tự bạo mà chết cũng mệnh thuộc hạ liều chết phản kháng, các nơi nhân mã giết thành một mảnh, khi phát sinh mâu thuẫn quy mô nhỏ, mỗi một con phố đều bị máu tươi cùng thi thể bao trùm, cảnh tượng như vậy, Tô Cách quả thực không muốn để cho Thần nhìn thấy.
Tống Kiều là người sáng tạo Thường Huy, luận về kiến thức nhất định cũng sẽ không thua nhân vật chính của mình, vì vậy ở trên bàn cơm Kỷ Mạch liền đem tất cả tình huống trước mặt nói cho hắn biết, muốn thử xem hắn có ý kiến gì không.
Sự thật chứng minh cậu đoán không lầm, Tống Kiều ở trong quá trình này tuy là không có tình cảm nào dao động mà chỉ gắp thức ăn, nhưng trong nháy mắt khi nghe xong liền đáp lại, “Chỉ dựa vào giết chóc xa xa vẫn không đủ, về sau như thế nào an trí nô lệ không chỗ dung thân mới thật sự là vấn đề lớn. Thiên ma huyết dù mạnh hơn nữa nhiều nhất cũng chỉ hoàn toàn quản chế một hai thành phố, muốn toàn cảnh Ma Châu phát triển rộng chính sách cuối cùng vẫn phải cần người chân chính thành tâm ra sức cho triều đình. Diệp Quân Hầu căn bản không để ý dân sinh, vấn đề này ngược lại là có thể tùy ý xử lý, lấy tính tình của Tô Cách sau này hẳn sẽ rất bận rộn.”
“Trước kia loại chuyện này đều là Thường Huy xử lý, bây giờ hắn chạy, ngươi liền thế tử tòng quân a.”
Luận về mưu kế ứng biến cuối cùng vẫn là Tống Kiều am hiểu nhất, dù sao hắn là cha ruột cũng không cách nào lại tiếp tục đào hố Tô Cách, cho nên Kỷ Mạch phi thường yên tâm khi kéo người vào cái hố.
“Cảm ơn ngươi để cho ta lĩnh ngộ được áp lực thật lớn khi một lão phụ thân lại đi sinh hai đứa.”
Trực tiếp liếc nhìn Kỷ Mạch, biết rõ việc Thường Huy phải làm có bao nhiêu mệt chết người, Tống Kiều đương nhiên minh bạch đây chính là một cái hố. Tô Cách xưa nay không quan tâm quản sự, một khi có người đón lấy những công việc này, lập tức có thể vui sướng mà vỗ cánh bay. Vừa nghe nói hai con trai trước đây đã từng lăn lộn chung một chỗ, Tống Kiều không cần hỏi đều biết đây tuyệt đối là Thường Huy mỗi ngày đều là bạo gan làm việc, Tô Cách chỉ ôm một đám chim bồ câu ngồi uống trà vây xem hiện trường thảm án.
Thường Huy đó là người nào, hắn toàn thân là can đảm, thậm chí có thể làm ra bảy tám cái hóa thân một người thầu toàn bộ công việc nội các, cuối cùng giải quyết hoàng đế lũng đoạn triều chính, chỉ dùng một câu nói liền có thể khái quát —— lão hoàng đế ngươi thật ngu ngốc! Trong triều tất cả quan to nhất phẩm đều là biệt hiệu của ta, ngay cả tổng quản thái giám của ngươi đều là cái vỏ bọc của ta!
Nhớ tới con trai nhỏ có nghị lực vượt trội còn đặc biệt mang thù, Tống Kiều trong nháy mắt cảm nhận được mình tự hố mình là tư vị gì, “Thường Huy cũng không phải là đèn cạn dầu, ca nếu như rơi vào trong tay hắn, hắn có thể lột sống ta.”
Đối với lần này, đã chứng kiến qua thái độ của Thường Huy, Kỷ Mạch lựa chọn gật đầu đồng ý, “Ngươi ngược lại là tự biết mình.”
“Không có biện pháp, lúc ta viết 《 Chí Thánh Tiên Sư 》 trong lòng tràn đầy hy vọng với tường lai, con trai làm ra tự nhiên chính trực mỹ hảo. Thế nhưng 《 Quyền Thần 》 lại là ôm tâm tình bất mãn cần phát tiết, đem tất cả sự biến hóa từng trải trong công việc đưa vào trong tiểu thuyết, bất quá Thường Huy chỉ là thanh kiếm ta dùng để chém những người không thể bị đánh bại bởi các quy tắc trong thực tế, hắn hận ta là chuyện đương nhiên.”
Suy nghĩ kỹ một chút, mình thật sự chưa bao giờ nghĩ tới việc cấp cho Thường Huy cái gọi là nhân sinh hạnh phúc, 《 Quyền Thần 》chỉ muốn dùng thủ đoạn không thường quy rửa sạch quan trường để cho thiên hạ thái bình. Tuy biết Thường Huy đối với hắn uy hiếp cực lớn, Tống Kiều rốt cuộc cũng không cách nào chủ động làm những gì, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài nói,
“Không nói cái này, dù sao trước mắt tấm com lê Thâm Hắc này ta dùng rất thoải mái, đến lúc đó lại tùy cơ ứng biến đi.”
Hắn cái thân cha ruột này cũng không có biện pháp gây khó dễ với Thường Huy, Kỷ Mạch tự nhiên cũng không nghĩ ra cách gì đối phó, trên thực tế cái hố con trai nhà mình cũng phải xếp hàng chờ, mặc dù nội tâm rêu rao phải đem đầu lộc vào chỗ chết tàn bạo, thật sự vừa muốn giết thịt vừa muốn làm thịt ăn…
Nhớ tới Nhậm Thanh Nhai, tâm tình của Kỷ Mạch trong nháy mắt cũng đồng cảm đối với Tống Kiều lúc này đang ê răng đau dạ dày, hai lão phụ thân sầu khổ cùng cụng ly, vô cùng ăn ý không nói đến đề tài này làm ảnh hưởng tâm tình muốn ăn, Kỷ Mạch chỉ chỉ ra một vấn đề khác, “Ngươi ở trước mặt Tô Cách liền chuẩn bị trang phục mà đi như vậy?”
“Còn không phải là do ngươi viết cái thuật triệu hoán kia sao, ta còn phải cố gắng vãn hồi hình tượng mình ở trong lòng con trai a!”
Tống Kiều thật ra thì biết Kỷ Mạch không phải nói đến hình tượng, thế nhưng cái áo com lê Thâm Hắc này hắn tạm thời còn không dám lột xuống đi, lúc này cũng chỉ nhìn trái nhìn phải mà nói, “Ngược lại cũng không hoàn toàn giả bộ, lão ca ta thân là nam tần thanh lưu, trước kia khi chưa nhận thức Thâm Hắc cũng từng là thanh niên nhiệt tình cầm kỳ thư họa văn nghệ a.”
Nếu như ta là Thâm Hắc, nhìn thấy cái này nhất định cùng ngươi tuyệt giao.
Nội tâm yên lặng phỉ báng, Kỷ Mạch rốt cuộc không vạch trần hắn, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta ban đầu còn đang mặc quần áo ngủ liền bị gọi qua đây cũng không nói gì, ngươi như vậy xem như là tốt rồi.”
Thỉ Độc pháp thuật này chỉ trong giấc mộng mới có hiệu lực, người khi được triệu hoán cũng đang ngủ tự nhiên cũng không có dáng vẻ gì đáng nói. Kỷ Mạch ban đầu so với Tống Kiều thảm hại hơn, cậu ngay cả giày cũng không có, chỉ ôm cái gối vẻ mặt đầy mơ hồ mà bị Nhậm Thanh Nhai liếm cho tỉnh.
Cũng may thời điểm đó Bạch Lộc chưa hắc hóa, mặc dù lão yêu vương uy nghiêm trong trí nhớ không biết tại sao biến thành một thiếu niên nhân loại, vẫn một mực dùng bộ lông sưởi ấm cho cậu còn vác cậu đi ra cánh đồng tuyết, nếu không …chân trần đi trong băng thiên tuyết địa, loại cảm giác chua chát này Kỷ Mạch đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Uống mấy ly rượu, mượn chút men say Kỷ Mạch mới dám thoáng hồi ức lại một số chuyện cũ trước kia, chỉ tiếc cảnh tượng lúc ấy làm cậu nhảy nhót không dứt, hôm nay cũng chỉ là lưu lại vài phần thổn thức, không đề cập tới cũng được.
Kỷ Mạch cùng yêu vương qua lại Tống Kiều không thể nào biết được, nhìn người này uống muộn tửu (rượu sầu) ngược lại là hình dáng sắc mặt rất hồng nhuận, nhớ tới cảnh tượng mới vừa nhìn thấy ở trong phòng, liền trêu ghẹo nói: “Ngươi thì khác biệt, khi ngươi mặc đồ ngủ lộ bờ vai ngọc khiến ta nhìn thấy mà yêu.”
Vai ngọc là cái quỷ gì, thật xem ta như thiếu phụ sao? Đột nhiên đưa ra cái hình dung kỳ quái này, Kỷ Mạch kháng nghị, “Ngươi có phải hay không đối với giới tính ta có cái gì hiểu lầm?”
Nhưng mà, lúc này đáp lại cậu chính là ánh mắt Tống Kiều tràn ngập nhân sinh lịch duyệt, “Đừng nghĩ muốn lừa ta, bạn gái trước của ca chính là lăn lộn trong vòng hủ giới, ta viết cho nàng thuần ái đồng nhân còn được hàng xóm đẩy mạnh a, bầu không khí GAYGAY của các ngươi, không gạt được hỏa nhãn kim tình của ta a.”
Không phải đã nói là nam tần thanh lưu thanh niên văn nghệ hay sao? Ngay cả cái thuấn ái tần đạo kinh khủng kia cũng trải qua, ta làm sao cảm giác nhân sinh của ngươi tương đối phong phú nhiều màu sắc a!
Lần nữa phủ định thiết lập thanh lưu của người này, Kỷ Mạch hoài nghi suy đoán, “Cho nên, nàng là phát hiện bản tính của ngươi mới biến thành bạn gái trước?”
“Không, nàng hoài nghi ta cùng Thâm Hắc mới là một đôi, cho nên xem ta thành cơ lão mà đá ta.”
Không nghĩ tới cuối cùng lại là câu trả lời kinh bạo như vậy, Kỷ Mạch run đũa một cái, thịt kho mới vừa gắp lên liền rơi xuống sàn nhà, “Các ngươi thật là…?”
“Dĩ nhiên không phải, ba người bạn gái còn chưa đủ để chứng minh ca thẳng tính giới hướng hay sao?”
Có chút buồn bực trả lời, Tống Kiều hoàn toàn không cách nào hiểu vì sao mình đều bị xem thành cơ lão, hắn chẳng qua là đối với việc kết hôn tương đối thận trọng mà thôi, muốn chung một chỗ cả đời người, không nghiêm túc mà nhận thức lẫn nhau, không phải là làm lỡ nhân sinh mọi người sao?
Bình thường mà nói, mới vừa nói yêu thương liền dám kết hôn mới có dị thường a, không sai, giống như Thâm Hắc cái loại đó, đến tuổi liền đi xem mắt đính hôn kết hôn làm liền một mạch, trước sau lại chỉ dùng không tới một tháng, tiểu thuyết ngôn tình cũng không dám viết như vậy.
“Nhưng người đều phân (chia tay) a.”
Thẳng nam Tống tiên sinh ưu thương Kỷ Mạch cũng không thể hiểu được, trên thực tế cậu lúc này chỉ hoài nghi mà nhìn người này,
Ngươi lừa ta sao? Thẳng nam sẽ đi viết thuần ái đồng nhân? 《 Chí Thánh Tiên Sư 》 không có nữ chính, 《 Quyền Thần 》lão bà nhân vật chính mở màn liền chết tiện lợi cho toàn bộ hành trình nam chính cùng một bang Đại lão gia đấu trí so dũng khí, công chúa duy nhất có đất diễn nhiều cũng bị hòa thân rồi, độc giả cho ngươi nhãn hiệu chính là “Tác giả là cơ lão” như vây có được không!
Tống Kiều ngược lại là không nghĩ tới không viết tình cảm còn có loại tác dụng phụ này, lúc này chỉ buồn bực bày ra sự thật chứng minh mình trong sạch, “Là bạn gái cũng không nhất thiết phải kết hôn, phát hiện mọi người không thích hợp dĩ nhiên muốn phân, chẳng lẽ còn hành hạ cả đời nhau?”
Nhưng mà, lúc này đối tượng mà hắn nói chuyện là Kỷ Mạch chú cô sinh đến hai mươi lăm năm đều không có bạn khác phái, cho nên thu hoạch câu trả lời đương nhiên là chuyện không đồng ý, “Không kết hôn còn muốn nói chuyện yêu đương, lãng phí thời gian lại lãng phí tài nguyên.”
“Đại huynh đệ, ngươi không yêu đương bao giờ?”
Quan sát thần sắc Kỷ Mạch một phen phát hiện cậu lại nghiêm túc, thời niên thiếu cũng bởi vì bề ngoài thanh tú cùng kèm theo khí chất văn nghệ thu hoạch được rất nhiều thư tình Tống Kiều cũng không thể hiểu được bi thương khi không có cách nào cởi đơn (thoát số độc thân), chỉ thành khẩn nói lên nghi vấn khi còn là người sung mãn, “Không qua lại ngươi làm sao biết đối phương có thích hợp kết hôn hay không, vạn nhất hắn bất lực thì sao?”
Tại sao hắn một nam nhân phải lo lắng cái vấn đề mà đối tượng qua lại có bất lực hay không?
Không khỏi cảm thấy lời này không đúng chỗ nào, nhưng vừa suy nghĩ một chút cậu bây giờ có một chút manh mối đối tượng cũng chỉ có Dạ Minh Quân, Kỷ Mạch lại cảm thấy giống như không có cái gì không đúng, bất quá cân nhắc đến trạng thái của Dạ Minh Quân, cậu vẫn có chút thoải mái đáp lại, “Có cái gì có thể vạn nhất, Dạ Minh Quân vốn dĩ không có dục vọng, ngươi gặp qua hạt châu động dục sao?”
Bây giờ cơ lão cũng có trào lưu như vậy? Không dục vọng các ngươi ôm cùng một ngày để làm gì, sưởi ấm nhau hay sao? Ngay cả nhà trẻ cũng không hề có thuần tình như vậy a!
Khiếp sợ nhìn hắn, ngay cả đũa trên tay Tống Kiều rớt cũng không phát hiện, chỉ dè dặt hỏi: “Vậy ngươi, chịu (thụ) được?”
Quả thực hắn hỏi chính là vấn đề nghiêm túc về phương hướng thân thể, thế nhưng Kỷ Mạch ngay cả mộng xuân đều bị Dạ Minh Quân dẫn dắt cũng không có lo âu phương diện này, chỉ tùy ý nói: “Hắn ngay cả cảm tình cũng không biết, mặc dù phiền toái một chút, xem như nuôi một con mèo mà thôi.”
Ừ, mặc dù con mèo này gần đây chọc ghẹo mình có chút nhớ thương, nhưng là, nam nhân khi ngồi trên bàn cơm cũng tuyệt không thể mất mặt mặt, xem như là cứng rắn chống đỡ cũng phải lộ ra dáng dấp thành thạo khi khống chế được Dạ Minh Quân.
Mèo? Hắn làm sao cảm giác mình hoàn toàn nghe không hiểu người này đang nói gì? Sự khác nhau giữa cơ lão cùng thẳng nam nguyên lai sâu như vậy sao?
Đầu óc mơ hồ nhìn lại Kỷ Mạch rất bình tĩnh, Tống Kiều thử xắp xếp tin tức trong lời nói của cậu, lúc này mới hỏi dò: “Ngươi trước nói rõ, là không biết hay là không có giống như Diệp Quân Hầu như vậy ?”
Đối với lần này, Kỷ Mạch chẳng qua là nhíu mày, “Có khác nhau?”
“Đương nhiên là có, chẳng lẽ ngươi sinh ra liền nói chuyện yêu đương? Còn không phải là xem ti vi xem tiểu thuyết cho nên mưa dầm thấm đất, sau đó chính mình lại thầm mến hoa khôi trường học hay hoa hậu lớp cái gì, chậm rãi mới hiểu đây là chuyện gì xảy ra.”
Một hơi nói ra kinh nghiệm thực tiễn của mình, Tống Kiều nhìn Kỷ Mạch trong nháy mắt sững sốt, lúc này mới thở dài nói lời thấm thía,
“Ta đã nói với ngươi, từ lúc nào xem trọng người nào đều không phải do lý trí khống chế, nó cũng không nói cho chính ngươi là ngươi vừa ý người nào, hết thảy toàn dựa vào cảm giác. Cảm giác một khi đã tới thì ngươi chỉ cần ở bên cạnh người mình thích, cùng nàng chung một chỗ so với làm bất cứ chuyện gì cũng vui vẻ, không kềm được liền muốn lâu lâu ôm ấp, thậm chí vọng tưởng làm chút sự tình không hài hòa, thời điểm khi ngươi bắt đầu không tự chủ được, vậy thì cái sợi tơ hồng này liền đùng một tiếng bị đưa lên.”
Thật ra thì đối với tình yêu loại cảm tình này Kỷ Mạch cũng là đàm binh trên giấy, cậu động tâm cũng vẫn là lần đầu tiên thể nghiệm, chớ đừng nói gì đến câu chuyện tình yêu của lão tài xế (*) . Chẳng qua là yên lặng suy nghĩ một chút, thật giống như tất cả những trạng thài mà Tống Kiều nói đến đều xuất hiện ở trên người Dạ Minh Quân, cho nên, đây là Dạ Minh Quân đối với mình có cảm giác, kết quả mình không phát hiện, tiên nhân tự mình cũng không phát hiện? Giây tơ hồng cũng đã quấn ở trên tay rồi, bọn họ còn tưởng rằng mình đang cầm dây thừng dắt chó đi dạo?
老司机的恋爱: Câu chuyện tình yêu của lão tài xế.
Tên một bộ phim Nhật Bản
f9198618367adab4e4177a8f87d4b31c8601e433
Link: http://www.xiguayun.cc/tv/628025396.html (Bản raw)
Cốt truyện giới thiệu
Câu chuyện xoay quanh sinh viên đại học Haruhiko Haru (Koto Tsukazu) và tiểu thuyết gia tài năng Riki Kojima (Tsuke Choi). Do một tai nạn, Haruhiko Kusumi đã vô tình gây ra một vết nứt xương trên tay Kojima Rikyu. Và Haruhisa Kusumi không còn cách nào khác, chỉ có thể đề nghị để Riki Kojima đọc ra cốt truyện còn mình thì phụ trách viết lại. Lúc này cũng diễn ra tình cảm dây dưa giữa hai người.
Mặt đầy hắc tuyến bằng lý trí thôi đạo ra kết luận như vậy cái, thần sắc Kỷ Mạch hoàn toàn là không tưởng tượng nổi, “Ngươi chắc chắn? Làm sao có thể có loại thao tác này?”
Nhưng mà, lúc này Tống Kiều kinh nghiệm phong phú chẳng qua là đau lòng ôm đầu tuyên cáo sự thật, “Đại huynh đệ, đây mới là thao tác thông thường khi yêu đương a!”
Không có kinh nghiệm thực tiễn cũng được đi, rõ ràng ngay cả đàm binh trên giấy cũng không biết lại hết lần này tới lần khác tự cho là đối với tình yêu hiểu rất thông suốt, ca làm người kinh nghiệm phong phú như vậy còn bị các ngươi gọi là cơ lão, nguyên nhân chính là như vậy cho nên hơn phân nửa tác giả đều là độc thân cẩu, nam tần mới phải xuất hiện nhiều cảm tình đáng xấu hổ như vậy mà ngươi không thể nhìn có được được không!
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Cách: Tống tiên sinh đột nhiên thân cận ta có phải hay không muốn thay Ma Chủ trả thù? Ta phải làm sao mới có thể làm cho hắn buông xuống cừu hận?
Dạ Minh Quân: Tìm cho hắn một lão bà, dùng tình yêu cảm hóa hắn.
Tô Cách: Nhưng mà Thần thích nam nhân.
Dạ Minh Quân: Vậy thì tìm một trượng phu.
Tô Cách: Có đạo lý.
Chờ ta điều chỉnh lịch làm việc và giờ nghỉ ngơi, tận lực đem thời gian ra chương mới cố định vào ban ngày.
Ma Châu hiện nay chính là tình huống như vầy, mặc dù quan viên trọng yếu trong thành đã bị Thanh Diệp khống chế, nhưng những người này cũng xác định không có khả năng thật tình thuần phục, chung quy chỉ có thể tạm thời ổn định, sau này phải đổi lại người chân chính có thể dùng.
Tô Cách biết thủ hạ cũ của Diệp Quân Hầu không thể sử dụng lâu dài, vì vậy một khi khống chế Ám Kinh liền tuyên bố lệnh phế nô, dường như cố ý muốn từ trong người dân Phỉ Quốc tuyển chọn nhân tài. Việc này các quyền quý mặc dù mặt ngoài đồng ý, nhưng bên trong lại cực kỳ bất mãn, thậm chí có người không tiếc đem tất cả nô lệ trong nhà tàn sát hết cũng tuyệt không thả tự do.
Phản kháng như vậy cũng nằm trong dự liệu của Tô Cách, dẫu sao những người này ngày xưa đối với nô lệ là dùng mọi cách lăng nhục, người dân Phỉ Quốc một khi vừa xuất đầu liền không được bỏ qua, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Tô Cách rất rõ ràng Ma Châu trở thành hình dáng như hôm nay cũng không phải Diệp Quân Hầu một người có thể làm được, tất cả cao tầng trợ trụ vi ngược cũng phải gánh vác đại giá, hôm nay bất quá là tạm thời tới chậm một chút, đợi đến khi Ma Châu bình định, thì cũng nên thanh toán từng cái.
Cho nên, đối mặt với những quý tộc đang âm thầm phản kháng, cuối cùng Thanh Diệp cũng thể hiện một mặt thiên ma máu lạnh của bản thân, lấy huyết khế cưỡng ép từng nhà giao ra danh sách nô lệ chân thực, lại mệnh Thành Chương lần lượt thẩm tra, một khi thiếu một người, liền dùng thi thể thân quyến của nhà này điền vào. Không nghe lời vậy thì chết, dù sao trên đời cũng có rất nhiều người sợ chết lại nguyện ý nghe lời.
“Cùng con trai Diệp Quân Hầu nói nhân nghĩa đạo đức, các ngươi có phải rất ngu hay không?”
Khi thiếu niên ngồi nghiêm chỉnh trên ngai vàng, vẻ mặt lạnh lùng nói ra những lời này, mọi người trong nháy mắt từ trên người hắn tìm được bóng dáng của Diệp Quân Hầu, lúc này mới toát mồ hôi lạnh mà tỉnh ngộ, nguyên lai Thanh Đế nhìn như vô hại nhưng càng khó đối phó hơn Ma Chủ. Diệp Quân Hầu chỉ cần rượu ngon mỹ nhân liền có thể thỏa mãn để mặc cho bọn hắn làm xằng làm bậy, thế nhưng vị này, hắn trừ thiên hạ cái gì cũng không muốn.
Giờ khắc này, tất cả mọi người bỗng minh bạch, Ma Châu là thật sự trở trời rồi.
Cho nên Tô Cách không để cho bọn họ (Thần) đi ra ngoài cũng là xuất từ hảo ý, bộ phận cao tầng Ma Châu không ngoan ngoãn sẽ chết, thà rằng vi phạm huyết khế tự bạo mà chết cũng mệnh thuộc hạ liều chết phản kháng, các nơi nhân mã giết thành một mảnh, khi phát sinh mâu thuẫn quy mô nhỏ, mỗi một con phố đều bị máu tươi cùng thi thể bao trùm, cảnh tượng như vậy, Tô Cách quả thực không muốn để cho Thần nhìn thấy.
Tống Kiều là người sáng tạo Thường Huy, luận về kiến thức nhất định cũng sẽ không thua nhân vật chính của mình, vì vậy ở trên bàn cơm Kỷ Mạch liền đem tất cả tình huống trước mặt nói cho hắn biết, muốn thử xem hắn có ý kiến gì không.
Sự thật chứng minh cậu đoán không lầm, Tống Kiều ở trong quá trình này tuy là không có tình cảm nào dao động mà chỉ gắp thức ăn, nhưng trong nháy mắt khi nghe xong liền đáp lại, “Chỉ dựa vào giết chóc xa xa vẫn không đủ, về sau như thế nào an trí nô lệ không chỗ dung thân mới thật sự là vấn đề lớn. Thiên ma huyết dù mạnh hơn nữa nhiều nhất cũng chỉ hoàn toàn quản chế một hai thành phố, muốn toàn cảnh Ma Châu phát triển rộng chính sách cuối cùng vẫn phải cần người chân chính thành tâm ra sức cho triều đình. Diệp Quân Hầu căn bản không để ý dân sinh, vấn đề này ngược lại là có thể tùy ý xử lý, lấy tính tình của Tô Cách sau này hẳn sẽ rất bận rộn.”
“Trước kia loại chuyện này đều là Thường Huy xử lý, bây giờ hắn chạy, ngươi liền thế tử tòng quân a.”
Luận về mưu kế ứng biến cuối cùng vẫn là Tống Kiều am hiểu nhất, dù sao hắn là cha ruột cũng không cách nào lại tiếp tục đào hố Tô Cách, cho nên Kỷ Mạch phi thường yên tâm khi kéo người vào cái hố.
“Cảm ơn ngươi để cho ta lĩnh ngộ được áp lực thật lớn khi một lão phụ thân lại đi sinh hai đứa.”
Trực tiếp liếc nhìn Kỷ Mạch, biết rõ việc Thường Huy phải làm có bao nhiêu mệt chết người, Tống Kiều đương nhiên minh bạch đây chính là một cái hố. Tô Cách xưa nay không quan tâm quản sự, một khi có người đón lấy những công việc này, lập tức có thể vui sướng mà vỗ cánh bay. Vừa nghe nói hai con trai trước đây đã từng lăn lộn chung một chỗ, Tống Kiều không cần hỏi đều biết đây tuyệt đối là Thường Huy mỗi ngày đều là bạo gan làm việc, Tô Cách chỉ ôm một đám chim bồ câu ngồi uống trà vây xem hiện trường thảm án.
Thường Huy đó là người nào, hắn toàn thân là can đảm, thậm chí có thể làm ra bảy tám cái hóa thân một người thầu toàn bộ công việc nội các, cuối cùng giải quyết hoàng đế lũng đoạn triều chính, chỉ dùng một câu nói liền có thể khái quát —— lão hoàng đế ngươi thật ngu ngốc! Trong triều tất cả quan to nhất phẩm đều là biệt hiệu của ta, ngay cả tổng quản thái giám của ngươi đều là cái vỏ bọc của ta!
Nhớ tới con trai nhỏ có nghị lực vượt trội còn đặc biệt mang thù, Tống Kiều trong nháy mắt cảm nhận được mình tự hố mình là tư vị gì, “Thường Huy cũng không phải là đèn cạn dầu, ca nếu như rơi vào trong tay hắn, hắn có thể lột sống ta.”
Đối với lần này, đã chứng kiến qua thái độ của Thường Huy, Kỷ Mạch lựa chọn gật đầu đồng ý, “Ngươi ngược lại là tự biết mình.”
“Không có biện pháp, lúc ta viết 《 Chí Thánh Tiên Sư 》 trong lòng tràn đầy hy vọng với tường lai, con trai làm ra tự nhiên chính trực mỹ hảo. Thế nhưng 《 Quyền Thần 》 lại là ôm tâm tình bất mãn cần phát tiết, đem tất cả sự biến hóa từng trải trong công việc đưa vào trong tiểu thuyết, bất quá Thường Huy chỉ là thanh kiếm ta dùng để chém những người không thể bị đánh bại bởi các quy tắc trong thực tế, hắn hận ta là chuyện đương nhiên.”
Suy nghĩ kỹ một chút, mình thật sự chưa bao giờ nghĩ tới việc cấp cho Thường Huy cái gọi là nhân sinh hạnh phúc, 《 Quyền Thần 》chỉ muốn dùng thủ đoạn không thường quy rửa sạch quan trường để cho thiên hạ thái bình. Tuy biết Thường Huy đối với hắn uy hiếp cực lớn, Tống Kiều rốt cuộc cũng không cách nào chủ động làm những gì, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài nói,
“Không nói cái này, dù sao trước mắt tấm com lê Thâm Hắc này ta dùng rất thoải mái, đến lúc đó lại tùy cơ ứng biến đi.”
Hắn cái thân cha ruột này cũng không có biện pháp gây khó dễ với Thường Huy, Kỷ Mạch tự nhiên cũng không nghĩ ra cách gì đối phó, trên thực tế cái hố con trai nhà mình cũng phải xếp hàng chờ, mặc dù nội tâm rêu rao phải đem đầu lộc vào chỗ chết tàn bạo, thật sự vừa muốn giết thịt vừa muốn làm thịt ăn…
Nhớ tới Nhậm Thanh Nhai, tâm tình của Kỷ Mạch trong nháy mắt cũng đồng cảm đối với Tống Kiều lúc này đang ê răng đau dạ dày, hai lão phụ thân sầu khổ cùng cụng ly, vô cùng ăn ý không nói đến đề tài này làm ảnh hưởng tâm tình muốn ăn, Kỷ Mạch chỉ chỉ ra một vấn đề khác, “Ngươi ở trước mặt Tô Cách liền chuẩn bị trang phục mà đi như vậy?”
“Còn không phải là do ngươi viết cái thuật triệu hoán kia sao, ta còn phải cố gắng vãn hồi hình tượng mình ở trong lòng con trai a!”
Tống Kiều thật ra thì biết Kỷ Mạch không phải nói đến hình tượng, thế nhưng cái áo com lê Thâm Hắc này hắn tạm thời còn không dám lột xuống đi, lúc này cũng chỉ nhìn trái nhìn phải mà nói, “Ngược lại cũng không hoàn toàn giả bộ, lão ca ta thân là nam tần thanh lưu, trước kia khi chưa nhận thức Thâm Hắc cũng từng là thanh niên nhiệt tình cầm kỳ thư họa văn nghệ a.”
Nếu như ta là Thâm Hắc, nhìn thấy cái này nhất định cùng ngươi tuyệt giao.
Nội tâm yên lặng phỉ báng, Kỷ Mạch rốt cuộc không vạch trần hắn, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta ban đầu còn đang mặc quần áo ngủ liền bị gọi qua đây cũng không nói gì, ngươi như vậy xem như là tốt rồi.”
Thỉ Độc pháp thuật này chỉ trong giấc mộng mới có hiệu lực, người khi được triệu hoán cũng đang ngủ tự nhiên cũng không có dáng vẻ gì đáng nói. Kỷ Mạch ban đầu so với Tống Kiều thảm hại hơn, cậu ngay cả giày cũng không có, chỉ ôm cái gối vẻ mặt đầy mơ hồ mà bị Nhậm Thanh Nhai liếm cho tỉnh.
Cũng may thời điểm đó Bạch Lộc chưa hắc hóa, mặc dù lão yêu vương uy nghiêm trong trí nhớ không biết tại sao biến thành một thiếu niên nhân loại, vẫn một mực dùng bộ lông sưởi ấm cho cậu còn vác cậu đi ra cánh đồng tuyết, nếu không …chân trần đi trong băng thiên tuyết địa, loại cảm giác chua chát này Kỷ Mạch đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Uống mấy ly rượu, mượn chút men say Kỷ Mạch mới dám thoáng hồi ức lại một số chuyện cũ trước kia, chỉ tiếc cảnh tượng lúc ấy làm cậu nhảy nhót không dứt, hôm nay cũng chỉ là lưu lại vài phần thổn thức, không đề cập tới cũng được.
Kỷ Mạch cùng yêu vương qua lại Tống Kiều không thể nào biết được, nhìn người này uống muộn tửu (rượu sầu) ngược lại là hình dáng sắc mặt rất hồng nhuận, nhớ tới cảnh tượng mới vừa nhìn thấy ở trong phòng, liền trêu ghẹo nói: “Ngươi thì khác biệt, khi ngươi mặc đồ ngủ lộ bờ vai ngọc khiến ta nhìn thấy mà yêu.”
Vai ngọc là cái quỷ gì, thật xem ta như thiếu phụ sao? Đột nhiên đưa ra cái hình dung kỳ quái này, Kỷ Mạch kháng nghị, “Ngươi có phải hay không đối với giới tính ta có cái gì hiểu lầm?”
Nhưng mà, lúc này đáp lại cậu chính là ánh mắt Tống Kiều tràn ngập nhân sinh lịch duyệt, “Đừng nghĩ muốn lừa ta, bạn gái trước của ca chính là lăn lộn trong vòng hủ giới, ta viết cho nàng thuần ái đồng nhân còn được hàng xóm đẩy mạnh a, bầu không khí GAYGAY của các ngươi, không gạt được hỏa nhãn kim tình của ta a.”
Không phải đã nói là nam tần thanh lưu thanh niên văn nghệ hay sao? Ngay cả cái thuấn ái tần đạo kinh khủng kia cũng trải qua, ta làm sao cảm giác nhân sinh của ngươi tương đối phong phú nhiều màu sắc a!
Lần nữa phủ định thiết lập thanh lưu của người này, Kỷ Mạch hoài nghi suy đoán, “Cho nên, nàng là phát hiện bản tính của ngươi mới biến thành bạn gái trước?”
“Không, nàng hoài nghi ta cùng Thâm Hắc mới là một đôi, cho nên xem ta thành cơ lão mà đá ta.”
Không nghĩ tới cuối cùng lại là câu trả lời kinh bạo như vậy, Kỷ Mạch run đũa một cái, thịt kho mới vừa gắp lên liền rơi xuống sàn nhà, “Các ngươi thật là…?”
“Dĩ nhiên không phải, ba người bạn gái còn chưa đủ để chứng minh ca thẳng tính giới hướng hay sao?”
Có chút buồn bực trả lời, Tống Kiều hoàn toàn không cách nào hiểu vì sao mình đều bị xem thành cơ lão, hắn chẳng qua là đối với việc kết hôn tương đối thận trọng mà thôi, muốn chung một chỗ cả đời người, không nghiêm túc mà nhận thức lẫn nhau, không phải là làm lỡ nhân sinh mọi người sao?
Bình thường mà nói, mới vừa nói yêu thương liền dám kết hôn mới có dị thường a, không sai, giống như Thâm Hắc cái loại đó, đến tuổi liền đi xem mắt đính hôn kết hôn làm liền một mạch, trước sau lại chỉ dùng không tới một tháng, tiểu thuyết ngôn tình cũng không dám viết như vậy.
“Nhưng người đều phân (chia tay) a.”
Thẳng nam Tống tiên sinh ưu thương Kỷ Mạch cũng không thể hiểu được, trên thực tế cậu lúc này chỉ hoài nghi mà nhìn người này,
Ngươi lừa ta sao? Thẳng nam sẽ đi viết thuần ái đồng nhân? 《 Chí Thánh Tiên Sư 》 không có nữ chính, 《 Quyền Thần 》lão bà nhân vật chính mở màn liền chết tiện lợi cho toàn bộ hành trình nam chính cùng một bang Đại lão gia đấu trí so dũng khí, công chúa duy nhất có đất diễn nhiều cũng bị hòa thân rồi, độc giả cho ngươi nhãn hiệu chính là “Tác giả là cơ lão” như vây có được không!
Tống Kiều ngược lại là không nghĩ tới không viết tình cảm còn có loại tác dụng phụ này, lúc này chỉ buồn bực bày ra sự thật chứng minh mình trong sạch, “Là bạn gái cũng không nhất thiết phải kết hôn, phát hiện mọi người không thích hợp dĩ nhiên muốn phân, chẳng lẽ còn hành hạ cả đời nhau?”
Nhưng mà, lúc này đối tượng mà hắn nói chuyện là Kỷ Mạch chú cô sinh đến hai mươi lăm năm đều không có bạn khác phái, cho nên thu hoạch câu trả lời đương nhiên là chuyện không đồng ý, “Không kết hôn còn muốn nói chuyện yêu đương, lãng phí thời gian lại lãng phí tài nguyên.”
“Đại huynh đệ, ngươi không yêu đương bao giờ?”
Quan sát thần sắc Kỷ Mạch một phen phát hiện cậu lại nghiêm túc, thời niên thiếu cũng bởi vì bề ngoài thanh tú cùng kèm theo khí chất văn nghệ thu hoạch được rất nhiều thư tình Tống Kiều cũng không thể hiểu được bi thương khi không có cách nào cởi đơn (thoát số độc thân), chỉ thành khẩn nói lên nghi vấn khi còn là người sung mãn, “Không qua lại ngươi làm sao biết đối phương có thích hợp kết hôn hay không, vạn nhất hắn bất lực thì sao?”
Tại sao hắn một nam nhân phải lo lắng cái vấn đề mà đối tượng qua lại có bất lực hay không?
Không khỏi cảm thấy lời này không đúng chỗ nào, nhưng vừa suy nghĩ một chút cậu bây giờ có một chút manh mối đối tượng cũng chỉ có Dạ Minh Quân, Kỷ Mạch lại cảm thấy giống như không có cái gì không đúng, bất quá cân nhắc đến trạng thái của Dạ Minh Quân, cậu vẫn có chút thoải mái đáp lại, “Có cái gì có thể vạn nhất, Dạ Minh Quân vốn dĩ không có dục vọng, ngươi gặp qua hạt châu động dục sao?”
Bây giờ cơ lão cũng có trào lưu như vậy? Không dục vọng các ngươi ôm cùng một ngày để làm gì, sưởi ấm nhau hay sao? Ngay cả nhà trẻ cũng không hề có thuần tình như vậy a!
Khiếp sợ nhìn hắn, ngay cả đũa trên tay Tống Kiều rớt cũng không phát hiện, chỉ dè dặt hỏi: “Vậy ngươi, chịu (thụ) được?”
Quả thực hắn hỏi chính là vấn đề nghiêm túc về phương hướng thân thể, thế nhưng Kỷ Mạch ngay cả mộng xuân đều bị Dạ Minh Quân dẫn dắt cũng không có lo âu phương diện này, chỉ tùy ý nói: “Hắn ngay cả cảm tình cũng không biết, mặc dù phiền toái một chút, xem như nuôi một con mèo mà thôi.”
Ừ, mặc dù con mèo này gần đây chọc ghẹo mình có chút nhớ thương, nhưng là, nam nhân khi ngồi trên bàn cơm cũng tuyệt không thể mất mặt mặt, xem như là cứng rắn chống đỡ cũng phải lộ ra dáng dấp thành thạo khi khống chế được Dạ Minh Quân.
Mèo? Hắn làm sao cảm giác mình hoàn toàn nghe không hiểu người này đang nói gì? Sự khác nhau giữa cơ lão cùng thẳng nam nguyên lai sâu như vậy sao?
Đầu óc mơ hồ nhìn lại Kỷ Mạch rất bình tĩnh, Tống Kiều thử xắp xếp tin tức trong lời nói của cậu, lúc này mới hỏi dò: “Ngươi trước nói rõ, là không biết hay là không có giống như Diệp Quân Hầu như vậy ?”
Đối với lần này, Kỷ Mạch chẳng qua là nhíu mày, “Có khác nhau?”
“Đương nhiên là có, chẳng lẽ ngươi sinh ra liền nói chuyện yêu đương? Còn không phải là xem ti vi xem tiểu thuyết cho nên mưa dầm thấm đất, sau đó chính mình lại thầm mến hoa khôi trường học hay hoa hậu lớp cái gì, chậm rãi mới hiểu đây là chuyện gì xảy ra.”
Một hơi nói ra kinh nghiệm thực tiễn của mình, Tống Kiều nhìn Kỷ Mạch trong nháy mắt sững sốt, lúc này mới thở dài nói lời thấm thía,
“Ta đã nói với ngươi, từ lúc nào xem trọng người nào đều không phải do lý trí khống chế, nó cũng không nói cho chính ngươi là ngươi vừa ý người nào, hết thảy toàn dựa vào cảm giác. Cảm giác một khi đã tới thì ngươi chỉ cần ở bên cạnh người mình thích, cùng nàng chung một chỗ so với làm bất cứ chuyện gì cũng vui vẻ, không kềm được liền muốn lâu lâu ôm ấp, thậm chí vọng tưởng làm chút sự tình không hài hòa, thời điểm khi ngươi bắt đầu không tự chủ được, vậy thì cái sợi tơ hồng này liền đùng một tiếng bị đưa lên.”
Thật ra thì đối với tình yêu loại cảm tình này Kỷ Mạch cũng là đàm binh trên giấy, cậu động tâm cũng vẫn là lần đầu tiên thể nghiệm, chớ đừng nói gì đến câu chuyện tình yêu của lão tài xế (*) . Chẳng qua là yên lặng suy nghĩ một chút, thật giống như tất cả những trạng thài mà Tống Kiều nói đến đều xuất hiện ở trên người Dạ Minh Quân, cho nên, đây là Dạ Minh Quân đối với mình có cảm giác, kết quả mình không phát hiện, tiên nhân tự mình cũng không phát hiện? Giây tơ hồng cũng đã quấn ở trên tay rồi, bọn họ còn tưởng rằng mình đang cầm dây thừng dắt chó đi dạo?
老司机的恋爱: Câu chuyện tình yêu của lão tài xế.
Tên một bộ phim Nhật Bản
f9198618367adab4e4177a8f87d4b31c8601e433
Link: http://www.xiguayun.cc/tv/628025396.html (Bản raw)
Cốt truyện giới thiệu
Câu chuyện xoay quanh sinh viên đại học Haruhiko Haru (Koto Tsukazu) và tiểu thuyết gia tài năng Riki Kojima (Tsuke Choi). Do một tai nạn, Haruhiko Kusumi đã vô tình gây ra một vết nứt xương trên tay Kojima Rikyu. Và Haruhisa Kusumi không còn cách nào khác, chỉ có thể đề nghị để Riki Kojima đọc ra cốt truyện còn mình thì phụ trách viết lại. Lúc này cũng diễn ra tình cảm dây dưa giữa hai người.
Mặt đầy hắc tuyến bằng lý trí thôi đạo ra kết luận như vậy cái, thần sắc Kỷ Mạch hoàn toàn là không tưởng tượng nổi, “Ngươi chắc chắn? Làm sao có thể có loại thao tác này?”
Nhưng mà, lúc này Tống Kiều kinh nghiệm phong phú chẳng qua là đau lòng ôm đầu tuyên cáo sự thật, “Đại huynh đệ, đây mới là thao tác thông thường khi yêu đương a!”
Không có kinh nghiệm thực tiễn cũng được đi, rõ ràng ngay cả đàm binh trên giấy cũng không biết lại hết lần này tới lần khác tự cho là đối với tình yêu hiểu rất thông suốt, ca làm người kinh nghiệm phong phú như vậy còn bị các ngươi gọi là cơ lão, nguyên nhân chính là như vậy cho nên hơn phân nửa tác giả đều là độc thân cẩu, nam tần mới phải xuất hiện nhiều cảm tình đáng xấu hổ như vậy mà ngươi không thể nhìn có được được không!
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Cách: Tống tiên sinh đột nhiên thân cận ta có phải hay không muốn thay Ma Chủ trả thù? Ta phải làm sao mới có thể làm cho hắn buông xuống cừu hận?
Dạ Minh Quân: Tìm cho hắn một lão bà, dùng tình yêu cảm hóa hắn.
Tô Cách: Nhưng mà Thần thích nam nhân.
Dạ Minh Quân: Vậy thì tìm một trượng phu.
Tô Cách: Có đạo lý.
Chờ ta điều chỉnh lịch làm việc và giờ nghỉ ngơi, tận lực đem thời gian ra chương mới cố định vào ban ngày.
Danh sách chương