Dạ Minh Quân đều đã đi lên, Kỷ Mạch tự nhiên cũng không thể bắt hắn trở lại, chỉ có thể làm ra vẻ như đã có dự định trong lòng mà tiếp tục xem tỷ võ, dường như mọi chuyện ở đây đều nằm trong dự đoán của cậu.

Như vậy bề ngoài của cậu nhìn ổn định như một lão cẩu nhưng nội tâm lại trong tình trạng hoảng sợ cũng chỉ tự bản thân Kỷ Mạch biết, nhưng rơi vào trong mắt của người khác, chính là vị Thần Tinh Tế Ti này lại dám phái người dò xét Lý Tiên Nhi, Phụng Triều quả nhiên sâu không lường được.

Dường như chính là vì Dạ Minh Quân biểu hiện cùng lão nhân giằng co khiến Tiên Châu phương này có quyết ý, rất nhanh Mộc Tuần Chân Quân liền thản nhiên đi tới bên cạnh Kỷ Mạch, chắp tay liền nói: “Không nghĩ tới Thần Tinh Tế Ti lại có mị lực lớn như vậy, ngay cả thiên nhân cường hãn như vậy đều tùy ngươi sử dụng.”

Quan hệ giữa Kỷ Mạch cùng Dạ Minh Quân chưa bao giờ che giấu, chỉ là mọi người trước  đó  đối với tu vi của Dạ Minh Quân chưa có nhận thức rõ ràng, hôm nay phát hiện hắn cuối cùng lại là một thiên nhân cấp chúa tể, ánh mắt nhìn về phía vị Thần Tinh Tế Ti liền bắt đầu bất đồng.

“Khiến Mộc Tuần Chân Quân thất vọng rồi, ta không phải nữ giả nam trang.”

Cảm nhận được tầm mắt của Mộc Tuần Chân Quân  đang hoài nghi dừng lại ở trên người mình, Kỷ Mạch biết người này là đang nghi ngờ cậu dựa vào cái gì mà khiến Dạ Minh Quân khăng khăng một mực. Bây giờ nếu như nói ban đầu là Dạ Minh Quân vẫn luôn trêu chọc ta, mê hoặc khiến cho ta không nhịn được liền động tâm, chỉ sợ trên đời sẽ không có ai tin.

Như cậu sở liệu, trong trí nhớ của Mộc Tuần Chân Quân, Thần Tinh Tế Ti Thần Điện luôn đối xử với mọi người lạnh lùng, xưa nay khi thi hành kế hoạch cũng chưa từng có nửa phần hạ thủ lưu tình, hôm nay con trai mình đều bị làm thành của hồi môn rồi mà đối phương vẫn không lo lắng chỉ ngồi uống trà, thật sự không phải là một nhân vật sẽ trầm mê tại nhi nữ tư tình.

Mộc Tuần Chân Quân nghe nói người này chưa bao giờ tháo mặt nạ xuống, tuy không tin cái gì mà thần đoạn tụ lời nói vô căn cứ, nhưng cũng âm thầm suy đoán, chỉ sợ vị Thần Tinh Tế Ti này rất giỏi mị thuật, thế cho nên thiên nhân cường đại như vậy mới có thể bị đầu độc.

Bất quá, người này tốt xấu gì cũng là Thần Điện Bạch Y Tế Ti, hôm nay lại ủy thân nơi ngươi,  đối với mình cũng hạ thủ được ngược lại cũng lợi hại. Nghĩ tới đây, hắn vẫn cảm thấy đáng tiếc liền đối với Kỷ Mạch nói: “Vì Phụng Triều, Thần Tinh Tế Ti cũng hy sinh khá lớn.”

“Nếu tư mộ (nhớ nhung) một người, hắn vui vẻ chính là tốt nhất, một chút chuyện nhỏ không cần so đo.”

Kỷ Mạch hoàn toàn không nghĩ tới mình lại có một ngày sẽ bị người xem như hồng nhan họa thủy mà nhìn chăm chú, cậu cùng Dạ Minh Quân đến nay vẫn chưa thành công bước vào giai đoạn vì tình yêu mà vỗ tay, chỉ là lúc bắt đầu mới quen nhau, xem như là lúc đầu quen biết cậu cũng sợ chỉ là hai bên tình ý không cân bằng, còn như bị nam nhân làm như thế nào thì ngược lại không quá lo lắng.

Nói cho cùng, chuyện tình yêu nếu có nhiều người thích như vậy, tóm lại vẫn là vui vẻ. Lại nói, xem như thống khổ, còn có thể đau hơn việc kinh mạch bị phế hay sao? Chỉ cần vượt qua rào cản tâm lý thì dù Dạ Minh Quân muốn như thế nào, cậu cũng đều  thụ (chịu) được.

Bây giờ  vấn đề Kỷ Mạch để ý nhất ngược lại là bản thân cậu bị đẩy một cái liền té rồi, còn cái vị Dạ Minh Quân nghịch ngợm lên đến trời cao này  ngược lại không biết thượng làm sao, chẳng lẽ tiên nhân đọc tiểu thuyết trên mạng đều là bản rút gọn dành cho nhà trẻ hay sao? Không phải a, chờ đã, bình thường mà nói, thẳng nam sẽ  khinh thường cái vấn đề này? Quả nhiên mình từ lúc vừa mới bắt đầu liền đứng ở ranh giới đoạn tụ a!

Bị ánh mắt Mộc Tuần Chân Quân này nhắc nhở, Kỷ Mạch lúc này mới phát hiện, giống như đối với thẳng nam bình thường mà nói  khi bị nam nhân  áp là một chuyện rất kinh hãi, nhất thời không khỏi đối với bản thân mình kiên trì làm thẳng nam hơn hai mươi năm mà sinh ra chút hoài nghi.

Bất quá, cậu rốt cuộc có phải là thẳng nam của Tiết Định Ngạc hay không thì cái đề tài này liền không thích hợp cùng người ngoài thảo luận, cho nên Thần Tinh Tế Ti chỉ là bình thản mở miệng: “Mộc Tuần Chân Quân đến tìm ta, hẳn không phải là muốn thảo luận kinh nghiệm đoạn tụ một phen chứ?”

Mộc Tuần Chân Quân tới tìm Kỷ Mạch dĩ nhiên không thể nào là tới tham khảo tâm đắc đoạn tụ, thấy Kỷ Mạch không muốn nói chuyện phiếm, liền nhân tiện nói ra ý đồ, ” Chưởng môn Mạc Ngữ Tiên Các muốn mời hai vị Bạch Y Tế Ti đi Như Nhứ Sơn  một hồi.”

Tiên Châu do ba đại môn phái chủ đạo, hôm nay nhưng chỉ là Mạc Ngữ Tiên Các một nhà đứng ra, chỉ nghe lời này Kỷ Mạch liền cảm giác nội bộ bọn họ đại khái là xảy ra vấn đề.

Mà Huy Nguyệt tuy không hiểu vì sao người này đột nhiên đưa ra lời mời, nhưng cũng đối với Kỷ Mạch yên tâm nói: “Ngươi tự quyết định.”

Đây chính là điểm tốt của Huy Nguyệt, hắn không thiện mưu kế, đối với những chuyện mình không biết chuyện nhưng chưa bao giờ chen vào, kêu hắn làm gì cũng sẽ hết lòng đi làm, tuy không thích hợp trở thành vương giả, xem như trở thành đồng đội còn thích hợp hơn nhiều so với những người thích tự chủ trương và không nghe chỉ huy. Kỷ Mạch hôm nay cũng xem như gặp qua không ít thế lực cao tầng, cuối cùng vẫn là Thần Điện bọn họ không có phân tranh, cũng là nơi thoải mái nhất để ở.

Nếu Huy Nguyệt nói như vậy, Kỷ Mạch cũng không chút do dự tự làm chủ, chỉ hỏi: “Vì sao là chúng ta?”

“Theo chưởng môn quan sát, thiên nhân ở đây chỉ có hai vị đối với Tiên Châu là có địch ý không sâu.”

Câu trả lời này của Mộc Tuần Chân Quân ngược lại để cho Kỷ Mạch có chút bất ngờ, nếu như cậu nhớ không lầm, mình chính là người dẫn đầu  gây chuyện, cũng liền hoài nghi nói: “Ngươi chắc chắn?”

Dường như đoán được Kỷ Mạch sẽ có nghi vấn này, Mộc Tuần Chân Quân cười một tiếng, “Phụng Triều cùng Tiên Châu chỉ là thế lực tranh chấp, thế nhưng chiến cũng có thể hòa bình, nhưng với thiên nhân lại là cuộc chiến sinh tử, chỉ có một sự lựa chọn là lúc nào bắt đầu chiến.”

Tiên Châu quả nhiên vẫn  có người khám phá thế cục trước mặt, Kỷ Mạch không biết đây là suy nghĩ của cá nhân Mộc Tuần Chân Quân hay là thái độ của Mạc Ngữ Tiên Các, nội tâm tuy đang phỏng đoán giá trị của đối phương, nhưng trong lời nói vẫn duy trì thái độ cứng rắn, “Các ngươi là đang suy nghĩ, Thường Tướng của Phụng Triều dù sao cũng  đối với Phỉ Quốc có chút tình xưa, Thanh Đế lại có một nửa huyết mạch người phàm, có thể chứa chấp tu sĩ tồn tại, đúng không?”

“Thần Tinh Tế Ti quả nhiên thông minh.”

Mộc Tuần Chân Quân co được dãn được ngược lại cũng là một nhân vật, nếu đã bị Kỷ Mạch vạch trần nội tâm ý tưởng cũng chỉ thản nhiên thừa nhận, thấy hắn như vậy, Kỷ Mạch liền dứt khoát nói ra điều kiện trước đó đã cùng Thường Huy thảo luận qua,

” Quốc Giáo Phụng Triều chỉ có Thần Điện, tất cả tu sĩ trong nước phải ghi danh tại triều đình, phụng Thanh Đế làm chủ, tuân thủ pháp luật trong triều ta. Triều đình mỗi tháng phân phát tài nguyên tu luyện cho các môn phái đều dựa vào sự cống hiến trong năm, nhưng ngược lại, nếu bách tính trong triều đình gặp điều không may thì tất cả môn phái tu sĩ cần tuân theo nghĩa vụ hết sức tương trợ.”

“Điều kiện như vậy Tiên Châu không thể nào đáp ứng!”

Điều kiện như vậy là hoàn toàn đem môn phái tu tiên xem như cơ cấu thuộc hạ của triều đình, những tu sĩ này đã quen được phàm nhân cung phụng, không thể chịu phục tòng mệnh lệnh của người khác, Mộc Tuần Chân Quân cũng không cần hồi bẩm liền đoán được phản ứng thượng tầng Tiên Châu.

Nhưng mà, đối mặt sự cự tuyệt chắc chắc của  hắn, Kỷ Mạch vẫn là thái độ vân đạm phong khinh, chỉ không có sợ hãi nói: “Mộc Tuần Chân Quân ngươi cần phải minh bạch, bây giờ là Tiên Châu cầu Phụng Triều. Hôm nay bất luận là Thanh Đế hay là Đại Tế Ti  thì tu vi đều hơn xa tu sĩ Tiên Châu, đừng hy vọng chúng ta giống như Phỉ Quốc trước kia mà đem các ngươi cung thành thần tiên. Phụng Triều chỉ có một thiên tử là Thanh Đế, ngay cả Đại Tế Ti cũng chỉ là thần dân của bệ hạ, chẳng lẽ tu vi của các vị chưởng môn còn có thể cao hơn so với Đại Tế Ti hay sao? Trên thực tế, cho các ngươi một cơ hội gia nhập Phụng Triều, đã là Thường Tướng thấu tình đạt lý nhớ đến tình xưa.”

Mộc Tuần Chân Quân lúc này tìm tới Kỷ Mạch, nguyên là suy đoán Phụng Triều mới vừa thành lập, chính là lúc là Thần Điện cùng Thanh Đế tranh đoạt chủ vị, vì lấy được chi thế lực Tiên Châu này thì Thần Điện ít nhiều cũng sẽ làm ra một chút nhượng bộ.

Ai ngờ Tô Cách cuối cùng thật sự không quyến luyến quyền lực một chút nào, thân đã từng là một người đứng đầu một Châu lại cam nguyện đem cả Thần Điện giao cho một tên mao đầu tiểu tử, ngay cả hai vị Bạch Y Tế Ti cũng là mở miệng ngậm miệng đều là Phụng Triều, nữa không đề cập tới Thần Điện, dường như đã hoàn toàn đem Thanh Đế  xem như người trong nhà. Còn như Húc Nhật Tế Ti còn dư lại kia thì người ta cũng trực tiếp vào triều làm tướng, hằng ngày dạy Thanh Đế  học, thái độ này còn chưa đủ rõ ràng sao?

Mộc Tuần Chân Quân biết thế gian cũng không phải là mỗi một thiên nhân cũng muốn tranh bá thiên hạ, thế nhưng Thần Điện này lại có thể một lần liền gọp đủ bốn người vô tâm với quyền thế cao tầng, đáng sợ hơn là đám người này lại còn có thể đồng tâm nâng đở một Thanh Đế  có huyết thống phàm nhân, đây rốt cuộc là làm sao có thể làm được? Bọn họ chẳng lẽ không sợ Thanh Đế sau khi đắc thế sẽ từ bỏ Thần Điện qua cầu rút ván hay sao?

Bồ câu có mị lực tịnh hóa nhân tâm, thiên nhân đã ở lâu tại Tiên Nhân tự nhiên không cách nào hiểu được, thấy giá Phụng Triều từ trên xuống dưới đều đồng tâm không có nửa phần sơ hở có thể tìm ra, Mộc Tuần Chân Quân chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài nói: “Chuyện này ta không cách nào làm chủ, xin Thần Tinh Tế Ti cùng chưởng môn tự mình thương lượng.”

Kỷ Mạch trong lòng biết hiệp ước như vậy, người nào ký chính là tội nhân thiên cổ của Tiên Châu, nhưng mình cũng không có hứng thú cùng một đám lão đầu cò kè mặc cả, chỉ nhàn nhạt nói: “Hôm nay ta đã có hẹn, ba ngày sau quý phái tự chọn thời gian rồi mời ta.”

“Cũng tốt, đợi tại hạ hồi bẩm chưởng môn, sau đó sẽ  bày tiệc rượu mời Thần Tinh Tế Ti.”

Mộc Tuần Chân Quân biết đây là cho bọn họ ba ngày thảo luận, thật ra thì hắn làm sao không biết thái độ Tiên Châu, cuối cùng chỉ sợ vẫn phải do hắn đi trần thuật hơn thiệt để khuyên giải, cũng không biết lại phải bị sư môn trưởng bối trách mắng bao nhiêu lần, nghĩ tới đây thần sắc cũng có chút phát khổ.

Kỷ Mạch đã biết thân phận thiên nhân của Mộc Tuần Chân Quân, nguyên tưởng rằng hắn chẳng qua là che giấu với Tiên Châu, ngược lại là không nghĩ tới người này vì tương lai Tiên Châu lại tận tâm tận lực như vậy, suy nghĩ một nhân vật chính lăn lộn đến mức này cũng là khổ cực, không khỏi liền khẽ thở dài: “Mộc Tuần Chân Quân, ngươi là người thông minh, cần gì phải dính vào trong bãi nước đục này, sống hai mặt không phải là người.”

“Ta là độ kiếp gặp nạn nên đi tới cái thế giới này, ngày xưa lúc toàn bộ tu vi bị phế  chỉ dựa vào sư phụ che chở, hôm nay cũng nên hồi báo một hai.”

Từ ngôn ngữ của Kỷ Mạch, Mộc Tuần Chân Quân liền biết người này đã nhìn thấu thân phận mình, nghẹn khuất như vậy không thể nói cùng người nào cuối cùng không nhịn được thở dài ra, nói xong lại nhìn Tiên Châu mờ mịt thương sơn một cái, chỉ bất đắc dĩ cười khổ,

“Tiên Châu trên dưới mấy vạn người, rất nhiều đệ tử trẻ tuổi căn bản ngay cả thiên nhân có dáng dấp ra sao cũng không biết, tu hành không dễ, có thể cứu thì cứu đi.”

Hắn cảm khái một câu liền rời đi, những này qua đối với Tiên Châu vốn không có cảm tình gì nhưng Kỷ Mạch cũng trầm mặc lại, Tiên Châu không muốn đánh, Phụng Triều thật ra thì cũng không muốn nhấc lên chiến sự nữa. Yêu Châu xâm phạm khiến  Thần Châu tổn thất thảm trọng, Ma Châu bởi vì Diệp Quân Hầu đột nhiên bỏ mình mà phản loạn bùng nổ tuy đã bình định nhưng chung quy cũng cần nghỉ ngơi lấy sức.

Chỉ mong ba đại môn phái này thấy rõ tình thế đi, có thể ở Tiên Châu liền đem vấn đề giải quyết, đối với bọn họ cũng là một chuyện tốt.

Lúc bọn họ nói chuyện, thắng bại trên lôi đài cũng đã rõ ràng, Lý Tiên Nhi nhãn lực không tầm thường, lựa chọn Long Hề đang ngồi chính là thiên nhân có tu vi cao nhất, Tà Đạo tuy thiện thân pháp che giấu, chung quy cũng không thể nào so sánh khi tác chiến chính diện, rất nhanh liền bị đánh bại.

Sau lại có hai tên thiên nhân đi lên định khiêu chiến, đều thua dưới yêu thú cường đại của  Long Hề, nhóm thiên nhân  đều biết tiến thối, tỷ thí hôm nay liền để cho Long Hề đứng đầu.

Bất quá, còn lại đến chín ngày, Long Hề có thể thắng đến cuối cùng hay không vẫn là không biết, Kỷ Mạch tuy  không thấy rõ phía sau lôi đài này rốt cuộc có mục đích gì, nhưng cũng tin chắc, Thần Nông Đỉnh cũng không  bỗng dưng nhàm chán đến mức đưa sính lễ cho thiên nhân như vậy.

Dẫu sao, không thể nào mỗi một món thần khí đều giống như Dạ Minh Quân mà nghịch ngợm bướng bỉnh như vậy chứ?

Vừa nghĩ đến Dạ Minh Quân,  tiên nhân đã trở lại, mắt thấy hắn vẫn là hình dáng không lo lắng, Kỷ Mạch liền lạnh lùng mở miệng: “Dưa có mùi vị như thế nào?”

Kỷ Mạch nguyên tưởng rằng Dạ Minh Quân ở trước mặt cố nhân nghịch  một chuyến nên tâm tình không tệ, ai ngờ sau khi trở lại nhưng là bỗng dưng thở dài một cái, chỉ có chút ưu buồn dùng ngón tay cuốn cuốn tóc cậu, “Thần Nông Đỉnh là một người thành thất nhất trong chúng ta, tại sao hắn đối với ta có địch ý?”

Ân, người thành thật  nhìn ngươi không vừa mắt một chút, ta cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.

Dạ Minh Quân xưa nay thích chơi với mái tóc của Kỷ Mạch, đối với hành động như vậy Thần Tinh Tế Ti cũng thành thói quen, lúc này chỉ thử nói lên một khả năng, “Các ngươi có thể  từng có thù cũ?”

Theo Kỷ Mạch xem ra, liền tính tình này của Dạ Minh Quân, người thành thật cùng hắn sống chung quả thực khó khăn, nhưng mà tiên nhân dường như cũng không biết như vậy, lập tức liền kháng nghị: “Ta trước kia cùng Thần Nông Đỉnh quan hệ tốt vô cùng, lúc ta bỏ nhà ra đi có giẫm lên linh dược của hắn, bị Tất Phương truy đuổi thì vô tình đốt phòng của hắn, thừa dịp hắn ngủ đông đem hắn làm hồ nuôi cẩm lý… Nhưng hắn cũng chỉ cầm cây chổi đem ta đuổi ra ngoài a.”

Liền hướng cái lịch sử đen này, hắn đối với ngươi có địch ý mới mà bình thường được không? Hoặc lại nói hắn lại không ở tại chỗ đánh ngươi một trận, đây tuyệt đối là người thành thật chân chính a!

Nghe quá khứ chói lọi của một vị tiên nhân nghịch ngợm khi dễ người đàng hoàng, ngữ khí của Kỷ Mạch rất hoài nghi, “Giữa thượng cổ thần khí như vậy có cái định nghĩa là quan hệ tốt không?”

Thật ra thì đó chính là thời điểm Cửu U Thiên Địa Qua tự hủy không bao lâu, đây là thượng cổ thần khí  thứ nhất lựa chọn biến mất, biết được tin tức như vậy thì nội tâm của  thần khí hoặc nhiều hoặc ít sẽ có sợ hãi, sợ mình chính là người kế tiếp.

Khi đó Hi Hoàng Khải Minh Châu chưa trải qua thế sự, dựa theo tư duy của khí vật mà suy nghĩ, rỉ sét nhất định là điềm báo trước khi thần khí hủy diệt, mà giữa những thần khí này chỉ có Thần Nông Đỉnh làm bằng đồng thanh cùng Thiên Địa Qua cũng làm từ kim loại.  Cho nên Dạ Minh Quân luôn luôn phải nghĩ đủ phương cách trêu chọc Thần Nông Đỉnh hoạt động một phen, rất sợ hắn đợi trong lòng đất quá lâu không cẩn thận liền bị thời gian phong hóa không thấy tung tích.

Nhưng mà, dù vậy, sau đó khi Sơn Hà Xã Tắc Đồ biến thành trống rỗng, Bách Dược Thần Nông Đỉnh cũng mất đi tung tích, các tiên nhân tìm kiếm khắp nơi không có kết quả, chỉ suy đoán nó đại khái là đi đến mộ Viêm Đế cùng chủ nhân bầu bạn mà an nghỉ rồi, cái này chính là một cọc mê an tại thiên đình.

Chẳng qua là, chẳng ai nghĩ tới, Thần Nông Đỉnh mất tích lại liền ở cái thế giới này, nếu dựa theo thời hạn mất liên lạc mà suy tính, ngược lại là cùng vừa vặn thời gian thiên nhân xuất hiện không xê xích bao nhiêu.

Dạ Minh Quân rất ít hướng người ngoài giải thích dụng ý, người bên cạnh hắn cũng quen một điểm này, cũng không bao giờ nghiêm túc suy tính dấu vết hoạt động của hắn. Nhưng bây giờ đối mặt Kỷ Mạch, hắn cũng rất kiên nhẫn nói rõ tâm sự của mình, nhớ tới thái độ bình thản của lão nhân đối với mình, thần sắc Dạ Minh Quân có chút buồn rầu, liền nắm tay tình nhân nhẹ giọng nói: “Giữa chúng ta có ai mất hứng chưa bao giờ che giấu, hắn nếu giống như trước đây mà đem ta đuổi ra khỏi cửa, ta ngược lại cũng an tâm một ít.”

Kỷ Mạch biết ý tứ của Dạ Minh Quân, nếu Thần Nông Đỉnh cùng chuyện này không liên quan liền không nên bài xích Dạ Minh Quân tới ngăn cản sự tình, phản ứng kháng cự như vậy chỉ sợ lập trường song phương không hề thống nhất.

Bất quá, liên hệ đối phương những năm này ẩn núp tại Tiên Châu, Kỷ Mạch lại cảm thấy vấn đề tồn tại ở nơi nào đó, lúc này chỉ tỉnh táo hỏi: ” Tu vi các ngươi bây giờ là ai mạnh hơn?”

Nhắc tới một điểm này, Dạ Minh Quân cũng lộ ra mấy phần thần sắc nghi ngờ, “Không biết tại sao, hắn lại dùng thân thể nhân loại,  bây giờ so với ta vẫn duy trì bản thể còn yếu hơn mấy phần.”

Nếu tu vi kém hơn Dạ Minh Quân bây giờ, đại khái không phải là thần khí ngày đó cùng Nhậm Thanh Nhai nói chuyện tại Toái Băng Hồ.

Kỷ Mạch hiểu thiên nhân do mình sáng tạo, tính tình của Nhậm Thanh Nhai kia chính là cậu phải dùng mấy vạn chữ  tiểu luận văn để miêu tả, ít nhất bây giờ giữa bọn họ còn chưa chấm dứt ân oán, Yêu Vương sẽ không  cùng người ngoài liên thủ đối phó cậu.

Con trai chính là một con lừa cứng đầu không thể nào có chủ, như vậy, Thần Nông Đỉnh là địch hay bạn có lẽ còn cần bàn bạc…

Liên hệ với tình báo trước mắt tỉ mỉ cân nhắc, Kỷ Mạch liền có chủ ý, chỉ đối với Huy Nguyệt nhàn nhạt nói: “Thay ta hướng linh sơn tiểu trúc hạ bái thiếp, liền nói Phụng Triều Thần Tinh Tế Ti được một viên dạ minh châu độc nhất vô nhị, tối nay mời Tiên Châu Đế Cơ cùng tổ phụ cùng đến thưởng thức.”

Những ngày qua Kỷ Mạch vì cân nhắc an toàn, đều  dặn dò Dạ Minh Quân không có tin tức xác thật đừng có tùy ý hành động, hôm nay lại chủ động mời Thần Nông Đỉnh có địch ý đến, ngược lại là làm tiên nhân cả kinh, “Như vậy đối với ngươi có thể nguy hiểm hay không?”

Lại có thể từ trong miệng ngươi nghe hai chữ nguy hiểm, chỉ một điểm này ta liền thắng được thần phật khắp trời a.

Nội tâm thổn thức như vậy, Kỷ Mạch đây cũng không phải cử chỉ xung động, dù sao cùng Lý Tiên Nhi giao thiệp vẫn khó tránh khỏi, bổ sung thêm một Thần Nông Đỉnh cũng không có gì khác nhau, dù sao, Thần Tinh Tế Ti am hiểu nhất chính là hố người thành thật.

Dĩ nhiên, những thứ gây hư tổn hình tượng này Kỷ Mạch sẽ không nói đối với Dạ Minh Quân, lúc này chỉ nhẹ giọng nói: “Nếu là cố nhân trọng yếu của ngươi, cũng nên để cho ta gặp mặt một lần.”

Kỷ Mạch tuy không nói, Dạ Minh Quân sao lại không biết Kỷ Mạch là bởi vì lo lắng cho mình nên mới tận lực đích thân dò xét Thần Nông Đỉnh. Lúc này rõ ràng là hắn ôm Kỷ Mạch, nhưng lại cảm nhận được một loại cảm giác đang được sủng ái, Dạ Minh Quân xưa nay thẳng thắn, lập tức liền hướng người trong ngực biểu đạt tâm tình vui sướng của mình, “Tối nay ta dùng bản thể bồi ngươi ngủ, tùy tiện ngươi sờ, thích sờ bao lâu đều được.”

Đối với bản thể của Dạ Minh Quân, Kỷ Mạch cũng rất  tò mò, chẳng qua là nghe lời này lại cảm thấy không đúng chỗ nào, tại sao ý tứ trong ngôn ngữ kia lại giống như mình  mơ ước Dạ Minh Quân rất lâu rồi vậy, rõ ràng mình mới là người bị  giở thủ đoạn trên giường a!

Hai người đoạn tụ này luôn luôn ôm một chút lại hôn một cái đã là chuyện thường ngày tại Thần Điện, Huy Nguyệt cũng từ lúc đầu khiếp sợ tiến hóa đến hôm nay làm như không thấy, theo như Kỷ Mạch nói viết xong bái thiếp, mới tò mò hỏi: “Nguyên lai ngươi còn có loại bảo bối này, ta cũng muốn nhìn một chút.”

Bản thể Dạ Minh Quân  là cái gì Kỷ Mạch đối với bất kỳ người đều không từng tiết lộ, tuy lấy việc thưởng thức minh châu để mời người, nhưng hạt châu này cậu cũng chỉ định tự mình núp ở trong chăn mà nhìn ngắm, lúc này dĩ nhiên là quả quyết cự tuyệt, “Đừng suy nghĩ, ai cũng không cho nhìn.”

Huy Nguyệt không nghĩ tới mọi người cộng sự đã nhiều năm, nhưng người này thậm chí ngay cả viên dạ minh châu cũng không cho hắn nhìn, đơn giản là hẹp hòi cực kỳ, lập tức liền bi phẫn nói: “Ngươi lại là người vắt cổ chày ra nước!”

Hắn lời này ngược lại là làm Kỷ Mạch hơi kinh hãi, vạn lần không nghĩ tới một đoạn thời gian không thấy Huy Nguyệt không ngờ cũng tiến bộ như vậy, chỉ thán phục ở trong lòng,

Không được, đứa nhỏ ngốc Huy Nguyệt này cùng Thủy Vô Ngân lăn lộn chung một chỗ, mắng chửi người cư nhiên lại biết dùng thành ngữ để ví von rồi!

Nguyệt – Tinh hai vị Bạch Y Tế Ti một khi ở chung với nhau liền xúc phạm nhau cũng là chuyện thường ngày tại Thần Điện, nhưng mà, lúc này nơi đây, Thủy Vô Ngân trong bình rốt cuộc không nhịn được phát ra thanh âm thuộc về thẳng nam,

“Cái đó, buổi tối mời một  tiểu cô nương tới trong phòng nhìn bảo bối, nói ra có thể hay không có chút không được tốt?”

Hắn nói rất là uyển chuyển, Kỷ Mạch cũng phát hiện loại thuyết pháp này thật giống như có chút mập mờ, bất quá, rất nhanh liền cây ngay không sợ chết đứng mà trả lời: “Thiên hạ người nào không biết ta thích nam nhân? Nếu có người không biết, bây giờ liền nói cho hắn.”

Thủy Vô Ngân thề hắn đời này liền chưa thấy qua đoạn tụ nào lại thản nhiên như vậy, trên thực tế từ khi vào cái hố Thần Điện này, hắn cảm giác mình nhận biết đối với thế giới mỗi một ngày đều đổi mới, lúc này cũng chỉ có thể thành khẩn thở dài nói: “Người thần điện các ngươi, ai cũng ưu tú như vậy sao?”

______________________

Tác giả có lời muốn nói: 

Mộc Tuần Chân Quân: Tại sao các ngươi đều bị chặn ngang một cái còn có thể ngũ hắc (*), cái này không khoa học!

Kỷ Mạch: Ta chỉ muốn nói chuyện yêu đương, mới không đi đánh dã chiến.

Huy Nguyệt: Ta chỉ muốn mua da, mới không đi đánh dã.

Thanh Đế: Vì trở thành vương giả đi lên đỉnh phong nhân sinh  mà đánh chúa tể.

Tô Cách: Chớ vội, huynh đệ ta điên lên ngay cả chính hắn cũng có thể bán, cùng lắm thì hòa thân

Thường Huy: A, tình huynh đệ như nhựa dẻo của ngươi  ta cảm nhận được.

(*) Trong Liên minh huyền thoại

Ví dụ: nếu bạn kết hợp hai người bạn của mình với nhau, bạn gọi họ là nhị hắc.

Nếu bạn kết hợp hai người bạn của mình với nhau, gọi là tam hắc

Nếu bạn kết hợp với ba người bạn của mình, nó được gọi là tứ hắc

Bạn kết hợp với bốn người bạn của bạn được gọi là ngũ hắc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện