Nhờ phước của Dạ Minh Quân, một ngày này Kỷ Mạch đừng nghĩ muốn dậy sớm. Cũng may mấy ngày qua đối với thiên nhân quan sát đã tiến hành không sai biệt lắm, vì vậy cậu cũng tự cho mình nghỉ ngơi, nhưng khi lăn qua lăn lại thức dậy cũng cảm thấy đau thắt lưng cùng mỏi chân.

Tuy là nằm thẳng được cái vị đầu sỏ gây nên kia đấm chân cho nhưng Kỷ Mạch vẫn suy nghĩ đến những tình báo mà mấy ngày sưu tập được.

Thực lực của Long Hề xác thực cường hãn, tự khi lên lôi đài liền chưa từng thua qua, cũng không biết những thiên nhân khác là lưu thủ hay thật sự  là thật không địch lại hắn.

Theo Kỷ Mạch suy đoán, nhóm thiên nhân cũng đang quan sát tình huống, chưa đến ngày cuối cùng kia  đại khái sẽ không cầm ra bản lãnh thật sự, còn như Long Hề vì sao lại thật tình như vậy mà đi tỷ võ, liền với tình báo mà Lộc vương cung cấp hẳn là  cùng Mộc Tuần Chân Quân không thoát khỏi liên quan.

Liền thái độ Thần Nông Đỉnh đến xem, hắn đã thật sự xem Lý Tiên Nhi làm tôn nữ mà nuôi dưỡng, Kỷ Mạch không cho là vị lão nhân này sẽ thật sự đem nàng gả cho một thiên nhân xa lạ, càng không tin Nhậm Thanh Nhai sẽ cam tâm làm của hồi môn, chẳng qua là không biết  tỷ võ cầu hôn lần này đã chuẩn bị kết cuộc thu tràng như thế nào.

Trừ đi cái nguyên nhân đến nay còn chưa rõ vì sao phải luận võ không nói đến, đối với tình huống quỷ dị của Lý Tiên Nhi ban ngày là bé gái, buổi tối thì lớn lên thành thiếu nữ, Kỷ Mạch luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản, thế nhưng Thần Nông Đỉnh từ ngày hôm đó đến nay liền đóng cửa không ra, cậu cũng chỉ có thể dặn dò Dạ Minh Quân có rảnh rỗi lại đi dò xét một chút.

Nghĩ tới đây, Kỷ Mạch đang muốn mở miệng, đột nhiên phát hiện chẳng biết lúc nào mình đã bị tiên nhân ôm vào trong ngực, tay người này tuy vẫn còn ở trên đùi cậu mà ấn ấn, nhưng vị trí rơi xuống nhưng đang từng chút một mà hướng vào phía bên trong.  Mắt thấy sẽ bị đánh lén thành công, sắc mặt Kỷ Mạch trong nháy mắt tối sầm lại, chỉ lành lạnh hỏi: “Dạ Minh Quân, xin hỏi tay ngươi đang làm gì?”

Tuy làm chuyện xấu bị bắt quả tang nhưng thần sắc Dạ Minh Quân ngược lại là một chút cũng không thay đổi, tựa như mình cái gì cũng không có làm vậy, chỉ ôn hòa cười nói: “Trên người ta tất cả đều là tiên khí, ở trong ngực ta ngươi liền có thể thần thanh khí sảng tiêu trừ mệt nhọc.”

Hi Hoàng Khải Minh Châu là tường thụy (điềm lành) chi khí, điều dưỡng thân thể chủ nhân cũng là một trong các chức năng, nhưng mà cho dù hắn nói là sự thật, Kỷ Mạch vẫn không nhịn được nhắc nhở: “Mới để cho ta hồi tưởng sự mệt nhóc là ai làm?”

Sau khi đả thông kinh mạch, thể chất Kỷ Mạch cũng không kém, tuy còn chưa chọn công pháp tiến hành trúc cơ, luận về tính mềm dẻo  tuyệt đối hơn xa người thường. Nhưng, thân thể của cậu có dẻo dai hơn nữa cũng không gánh nổi những hoạt động có tần xuất độ khó cao của Dạ Minh Quân, tuy là một khi khó chịu liền hô ngừng nhưng vẫn bị lăn qua lăn lại đến run chân.

Nhưng mà, đối với việc mình là một tân thủ mới biết chơi một chút liền để bản thân trôi dạt như vậy dĩ nhiên sẽ bị thu hồi bằng lái nhưng Dạ Minh Quân lại không hế biết điều đó, lúc này cũng chỉ là bất đắc dĩ thở dài nói: “Quả nhiên nên để cho ngươi nhanh chóng thành tiên, thể lực như vậy quá kém a.”

Thân là nam nhân, mặc dù là bị đè nhưng  bị tình nhân xúc động thể lực quá kém cũng không phải là một thể nghiệm vui vẻ gì.

Vì vậy, nghe lời này Kỷ Mạch ngay lập tức lấy tay nhéo hông  tiên nhân một cái, trên mặt chỉ lạnh lùng nói: “Nếu như ta là tiên thần, nghe loại lý do thành tiền này nhất định đem thiên lôi đánh lên trên đầu người.”

Ngay tại thời điểm Dạ Minh Quân tiếp nhận Kỷ Mạch chỉ dẫn về tình yêu, Huy Nguyệt liền từ ngoại giới vội vã xông vào,  thấy cảnh tượng giữa hai người này ngược lại cũng không suy nghĩ ra bọn họ đang làm gì, chỉ nghi ngờ nói: “Kỷ Mạch ngươi thế nào lạ nằm?”

Người ngoài tới một cái Kỷ Mạch liền đứng lên, tuy biết Huy Nguyệt cũng  không nghĩ tới tình huống tối hôm qua, nhưng vẫn là có chút chột dạ mà đổi chủ đề, “Ngươi đem Thủy huynh tìm về rồi?”

Huy Nguyệt được Kỷ Mạch nhắc tới cũng nghĩ đến mục đích của mình, lập tức liền đem cái bình trong tay đập lên bàn, liền cả giận nói: “Cái tên này lừa gạt ta nói hắn ở trong sông, kết quả lại ẩn thân ở trong lộ thủy (hạt sương), làm hại ta thức trắng một đêm ở trong sông vớt hắn! Ta quyết định đem hắn cầm đi nhào bột mì, ngươi muốn ăn điểm tâm gì?”

Huy Nguyệt là một tinh linh thành thực, Thủy Vô Ngân nói sẽ theo con sông xuất hiện, hắn liền ở trong lòng sông giữ một đêm, vốn còn tưởng rằng cái vị ân nhân này lại gặp bất trắc, gấp gấp đến cơ hồ muốn trực tiếp đánh lên Vô Biên Phong Trăng Lầu, kết quả người này lại ngay tại trong lộ thủy nhìn hắn, tình cảnh này hồi tưởng lại một chút đều là vô cùng tức giận.

“Thủ hạ lưu thủy a! Ta cũng không biết một bộ đạo bào của lão đầu này lại phải lấy linh tuyền bảo dưỡng, thấy ngươi gấp đến sắp khóc ta liền toàn lực ngưng kết thành hình a!”

Thấy hắn là thật sự  tức giận, Thủy Vô Ngân lập tức kêu tha, hắn trước kia vẫn luôn độc lai độc vãng, làm gì để ý đến việc ngưng tụ thành hình cần thời gian, thấy Huy Nguyệt thật sự là vẫn chờ mình  một cách liều lĩnh, lúc này cũng chỉ có ngoan ngoãn nhận sai do hắn xử trí.

Huy Nguyệt tức thì tức, chung quy cũng không phải thật tâm muốn đem Thủy Vô Ngân đi nấu, hôm nay thấy hắn xin tha liền chỉ nói: “Cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, không nắm được tình báo hữu dụng, hôm nay điểm tâm chính là ngươi.”

“Còn nhớ cái tên thiên nhân ăn mặc kiểu nông dân không? Nguyên lai ba người Vô Biên Phong Nguyệt Lầu rời đi là vì đi gặp hắn, ta còn nghe Đại trưởng lão kia gọi hắn là lão tổ tông.”

Hai người này đùa giỡn đúng là chuyện thường ngày, Kỷ Mạch vốn không trông cậy vào có thể được tình báo hữu dụng gì, ai ngờ Thủy Vô Ngân vừa mở miệng lại chính là một đại bí mật, không khỏi liền dùng ngón tay ở mép giường nhẹ nhàng gõ một cái,

Trùng Nhị…  Trong văn tự chữ phồn thể của Phong Nguyệt chính là hai chữ này (*), chẳng lẽ đây là ý tứ của phong nguyệt vô biên? Nhưng, cái thế giới này hẳn không có điển cố này, là thiên nhân cùng  có phong nguyệt vô biên liên quan sao? (*) Trùng Nhị

虫二

Phong Nguyệt (giãn thể)

风月

Phong Nguyệt (phồn thể)

風月

Thân phận của cái vị Trùng Nhị này Kỷ Mạch thủy chung không  phân biệt được, hôm nay biết được hắn cùng Vô Biên Phong Nguyệt Lầu có liên quan lập tức liền cảnh giác, chỉ hỏi: “Bọn họ còn nói cái gì?”

“Chỉ hỏi động tĩnh của chúng ta cùng lai lịch của vị tiên quân kia, Trùng Nhị phân phó bọn họ án binh bất động chờ chỉ thị. Sau đó trưởng lão kia liền đem đạo bào ném cho môn hạ đệ tử lấy tuyết sơn linh tuyền bảo dưỡng, ta phí hết khí lực lớn mới chạy về được.”

Thủy Vô Ngân lần này cũng là vận khí tốt, mấy tên trưởng lão kia vội vàng cùng Trùng Nhị gặp mặt, cho dù y phục dơ bẩn cũng không  đổi, cho nên đối thoại trọng yếu này liền bị hắn nghe được. Chỉ tiếc, hắn duy chỉ không nghĩ tới đạo bào kia chung quy là một món pháp bảo, trong ngày thường đều được quản lý ở trong linh tuyền, lúc chạy trốn ngược lại là phế đi một phen công phu.

Tuyết sơn linh tuyền là nơi linh mạch của Vô Biên Phong Nguyệt Lầu, bên ngoài bố trí trùng trùng trận pháp, nghe Thủy Vô Ngân là bị vây ở chỗ đó, oán khí Huy Nguyệt đợi cả đêm cũng liên tiêu mất, thế nhưng ngại mặt mũi cũng không nói thẳng, liền chỉ học theo bộ dạng lãnh đãm của Kỷ Mạch mà nói: “Nhìn  trên phân thượng hữu dụng của tình báo lưu ngươi một mạng.”

Thủy Vô Ngân tuy không đáng tin cậy, nhưng là người tâm tư cẩn thận, tính khí kia của Huy Nguyệt cũng đã sớm nắm rõ ràng rồi, lúc này sao có thể không biết hắn đã hết giận, lập tức liền vui vẻ nói: “Tạ ơn yêu tinh không giết!”

“Ngươi gọi ta là yêu tinh nữa, ta liền —— “

Huy Nguyệt xưa nay không thích xưng hô yêu tinh như thế, hôm nay tuy sinh khí nhưng nhất thời cũng không tìm được thủ đoạn uy hiếp, liền chỉ cầm cái chậu rửa mặt của Kỷ Mạch tới mà cả giận nói, “Ta liền lấy ngươi rửa mặt!”

Khuôn mặt hắn như phù dung, lông mi như lá  liễu cho dù mặt lộ vẻ  giận tái đi cũng là đặc biệt phong tình, Thủy Vô Ngân tự nhiên sẽ không chịu uy hiếp, quả quyết phản bác: “Thứ cho ta nói thẳng, ngươi dám tắm, ta liền dám liếm!”

Không nghĩ tới tên nam nhân quanh năm ở trong cái bình sứ này cuối cùng cũng có thể kiên cường như vậy, Huy Nguyệt nhướng mày một cái, nhắm thẳng vào sơ hở của đối thủ “Không thể nào, ta không tin ngươi có thể chịu bị nam nhân khuất nhục tiếp xúc thân mật như vậy!”

Lời này vừa nói ra chính là tử huyệt, Thủy Vô Ngân lúc này mới khó khăn lắm mà tỉnh ngộ, yêu tinh này mặc dù đẹp cũng là nam nhân thứ thiệt, nghĩ đến đây tất cả khí thế kiên cường lập tức liền ở trước nguy cơ đoạn tụ mà tiêu tán, chỉ lúng túng nói: ” Cái này … khụ … khụ…., khuất nhục, dĩ nhiên khuất nhục…”

Hắn bởi vì cái gì mà chịu sợ hãi Huy Nguyệt cũng không biết, chỉ coi là uy hiếp có hiệu quả, lập tức ý nói: “Sợ chưa?”

Tinh Linh vương cười một tiếng phát ra từ nội tâm chính là hình dáng tuấn tú nhất,  phản chiếu dưới ánh nước chỉ trong nháy mắt liền nhấc lên một điểm rung động, Thủy Vô Ngân cảm nhận được tâm tình nhộn nhạo của mình, lại suy nghĩ một chút vạn nhất yêu tinh này thật sự đem mình đi lau mặt thì hậu quả rất đáng sợ, Thủy đại sát thủ đau khổ duy trì thân thẳng nam chỉ có thể mở miệng cầu xin tha thứ: “Sợ chết, quả thực lạnh  run! Ta không thích nam nhân, ngươi ngàn vạn lần đừng vũ nhục ta!”

Đối với việc hai người này đang tấu nói Kỷ Mạch tạm thời bỏ qua, thoáng phân tích tài liệu mới nhất, liền tìm tới con chim bồ câu mà Tô Cách đưa cho bọn họ cùng Thần Điện liên lạc.

“Đại Tế Ti, xin báo cho Tống tiên sinh nên suy nghĩ kỹ lại xem thử có thiên nhân nào có liên quan đến phong nguyệt vô biên. Lại để cho những cựu thần trước kia tại Phỉ Quốc tra một chút về lai lịch cụ thể  của Vô Biên Phong Nguyệt Lầu một chút, tổ sư bọn họ lại là ai? Còn nữa, Cửu Tiên Thiên Thành cùng Vô Biên Phong Nguyệt Lầu cùng với Diệp Quân Hầu trước khi xuất hiện  đã từng có liên hệ cái gì?”

Tô Cách hiệu suất cực cao, rất nhanh chim bồ câu kia cũng quay đầu lại, liền liên thông với thần thức của Đại Tế Ti, chỉ mở miệng nói: “Hắn kêu ta hỏi ngươi, là ở Tiên Châu gặp được vấn đề khó khăn gì?”

Biết đây là Tống Kiều lo lắng mình gặp bất ngờ, Kỷ Mạch lắc đầu một cái, “Trở ngại ngược lại là không có, chỉ là có chút sờ không rõ Tiên Châu những môn phái này đang có ý gì.”

Được cậu trả lời, chim bồ câu lại yên lặng một hồi tựa hồ đang cùng người chung quanh trao đổi, rất nhanh liền lần nữa truyền lời, “Thường Tướng nói, nếu Dạ Minh Quân có Diệp Quân Hầu nơi tay, có lẽ các ngươi có thể dùng hắn dò xét một hai.”

“Cũng là một biện pháp, để cho ta suy nghĩ một chút.”

Diệp Quân Hầu cùng Tiên Châu thù cũ khá sâu, nếu là xuất hiện các đại môn phái nhất định không thể tiếp tục đứng ngoài cuộc, ngược lại cũng không bỏ lỡ một phương pháp dò xét tốt, chẳng qua là, Diệp Quân Hầu cùng Tiên Châu là tử thù, như thế nào che giấu Ma Chủ lại xuất hiện cùng quan hệ giữa bọn họ ngược lại là một vấn đề.

Tô Cách phân ra thần hồn cho chim bồ câu tiêu hao không nhỏ, song phương cũng tận lực lời ít ý nhiều, thấy người bên cạnh cũng không có ý kiến, chim bồ câu nhìn chăm chú Kỷ Mạch, chỉ dùng thanh âm trước sau như một ôn hòa nói: “Đây là tự ta muốn nói với các ngươi, nơi Tiên Châu bất cứ lúc nào hoàn thành cũng được, nếu gặp nguy hiểm, các ngươi phải tự bảo vệ mình theo Dạ Minh Quân trở lại, cũng đừng lưu lại.”

Tô Cách xưa nay quan tâm thuộc hạ, nghe vậy Kỷ Mạch trong lòng ấm áp, gật đầu đáp: “Đại Tế Ti xin yên tâm, ta có chừng mực.”

Kỷ Mạch vốn tưởng rằng đây chẳng qua là Tô Cách theo thông lệ công chuyện hỏi một chút, ai ngờ chim bồ câu lại nhìn cậu một chút, thanh âm rất  do dự, “Thần Tinh Tế Ti, ngươi… Có thể cần thuốc trị thương?”

“Ta chưa từng tham dự chiến đấu, cần gì phải dùng thuốc trị thương.”

Đối với lời của hắn Kỷ Mạch là nghe không hiểu, cậu đang yên lành lại muốn thuốc trị thương làm gì?

Nhưng mà, rất nhanh chim bồ câu liền trịnh trọng dùng cánh vỗ một cái vào mu bàn tay của cậu, “Nếu có nhu cầu liền đưa tin cho ta, thân thể trọng yếu.”

Cái phản ứng này rốt cuộc để cho Kỷ Mạch phát giác không đúng, vội vàng đi trước gương nhìn một cái, lúc này mới phát hiện chẳng biết lúc nào cổ mình lại bị lưu lại ấn ký, Đại Tế Ti sống nhiều năm như vậy sao lại không biết đây là cái gì, khó trách muốn cho mình thuốc trị thương, đây là sợ  mình bị tổn thương ở trên giường a!

Mặc dù chuyện tình yêu của cậu cùng Dạ Minh Quân toàn bộ Thần Điện mọi người đều biết, nhưng là bị Tô Cách phát hiện dấu vết đêm qua vẫn làm Kỷ Mạch có một loại cảm giác xấu hổ vi diệu, liền lạnh lùng nói: “Dạ Minh Quân!”

Nhưng mà, đối với kiệt tác của mình, tiên nhân chẳng qua là lấy ánh mắt vô tội nhìn Kỷ Mạch, “Ta chỉ là muốn thử một chút  xem thử có phải là thật hay không.”

Còn không đợi Kỷ Mạch tiến hành phê phán đối với loại hành động tùy thời tùy chỗ đều  nghiên cứu này, Huy Nguyệt cũng chú ý tới dấu vết trên cổ cậu, liền nghi ngờ nói: “Tình huống gì? Kỷ Mạch ngươi bị  muỗi cắn?”

“Yêu tinh, ngươi ngay cả điều này cũng không biết? Kia rõ ràng cho thấy —— “

Kinh nghiệm nhân sinh của Thủy Vô Ngân rõ ràng phong phú hơn so với Tinh Linh vương, nhưng mà lời đến một nửa chính là bị thanh âm ho khan của  Kỷ Mạch uy hiếp, cân nhắc đến hậu quả trêu chọc Thần Tinh Tế Ti, Thủy đại sát thủ cuối cùng vẫn là lựa chọn mở mắt nói mò, “Hắn bị sái cổ rồi.”

Sự thật chứng minh, trình độ dễ bị lừa của Huy Nguyệt thật sự khiến người ta tức lộn ruột, tuy không hiểu làm sao mới có thể bị trặc cổ thành như vậy, vẫn là kinh ngạc nói: “Cái này cũng có thể? Đợi một hồi ta đổi cho ngươi một cái gối mềm.”

Đối với lần này, Thủy Vô Ngân cũng đúng lúc đưa ra đề nghị thân thiết, “Dù sao thuận tay, chăn nệm cũng cùng đổi đi.”

“Vậy thì thật là đa tạ hai vị.”

Vừa mới thức dậy liền bị hai người này vây xem, Kỷ Mạch chỉ cảm thấy mặt mũi của mình bị gây khó dễ, sắc mặt nghiêm túc liền lướt qua cái đề tài này, “Tối nay ta sẽ cùng Dạ Minh Quân đi Mạc Ngữ Tiên Các dự tiệc, Huy Nguyệt ngươi phải thời khắc chú ý động tĩnh, một khi ta phát ra tín hiệu, mang Thủy huynh lập tức rút lui.”

Cậu nói lời này rất nghiêm túc, Huy Nguyệt nhưng là có chút nghi ngờ, “Ngươi không phải nói Tiên Châu không đáng để lo sao?”

“Thái độ bọn họ quá mức cổ quái, vẫn cẩn thận là hơn.”

Kỷ Mạch nguyên bản cũng không đem Tiên Châu coi ra gì, thế nhưng theo tin tính bảo của  Thủy Vô Ngân, cậu tổng cảm thấy vấn đề tồn tại nơi nào đó, mặc dù không tìm ra được nguyên nhân và hậu quả nhưng vẫn quyết định cẩn thận là hơn, chỉ đối với Dạ Minh Quân hỏi, “Thần Nông Đỉnh có từng hướng ngươi tiết lộ kế hoạch của hắn?”

“Hắn nói còn không xác định ta rốt cuộc là bên nào, vừa nhắc tới chuyện này liền không nói. Bất quá con bạch lộc kia của ngươi ngược lại ở trong ruộng dưa lại là quá nhàn nhã tự tại, cả ngày nằm trên đất đều không nhúc nhích.”

Nhắc tới thái độ lãnh đạm của Thần Nông Đỉnh, Dạ Minh Quân cũng là không biết làm sao, ngược lại là Kỷ Mạch nghe tin tức này lại nghi ngờ, lầm bầm suy đoán,

“Mỗi người bọn họ vừa là chính, nhưng lại không giống đang là địch,  Tiên Châu này rốt cuộc là muốn làm gì?”

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Thủy Vô Ngân: Thủy mỗ cả đời tiêu dao, sinh tử xem nhẹ, không phục thì làm, cái gì cũng không sợ!

Huy Nguyệt: Đoạn tụ nhắc nhở.

Thủy Vô Ngân: Đại lão, ta sai rồi, thủ hạ lưu thẳng nam a!

Dạ Minh Quân: Ta đột nhiên thức tỉnh cảm giác yêu xe với nam nhân, ta cảm giác thiên phú dị bẩm của mình có thể trở thành thu danh sơn xe thần!

Kỷ Mạch (lạnh lùng): Bây giờ đổi bạn đồng đội còn kịp không?

Buổi tối không có thời gian, hôm nay đổi mới liền phát trước rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện