Năm trăm năm trước, Cửu U Thiên Địa Qua đi tới cái thế giới này, lấy lực lượng Sơn Hà Xã Tắc Đồ sáng lập hệ thống thiên nhân, mở ra thiên nhân chi loạn, sau khi bị Thần Nông Đỉnh phát hiện chính là phá hủy nó, lấy trận pháp chế ngự toàn bộ thế giới này, đem nơi đây hoàn toàn trở thành trại chăn nuôi thiên nhân thuộc về nó.
Thần Nông Đỉnh sau khi có thân thể này liền dẫn Lý Tiên Nhi ẩn núp ở thể gian tìm kiếm cơ hội phản kích, nhưng mà những năm này thiên nhân sinh ra tuy nhiều, nhưng Thiên Địa Qua thủy chung không có động tĩnh. Cả thế giới cũng bị phong tỏa, Thần Nông Đỉnh cũng không có cách nào liên lạc những tiên nhân khác, cuối cùng chỉ có thể tiếp tục lặng lẽ chờ đợi thời cơ.
Sau đó, khi Diệp Quân Hầu càn quét thiên hạ, Phong Tiên không đành lòng môn phái bản thổ bị diệt tuyệt, liền đem phương pháp phù không di sơn truyền thụ cho Vô Biên Phong Nguyệt Lầu, sau đó tất cả tu sĩ bản thổ đều tiến về hải ngoại lẩn tránh Ma Chủ, Thần Nông Đỉnh cũng theo Phong Tiên quy ẩn Tiên Châu.
Mắt thấy thiên nhân xuất hiện càng ngày càng cường đại, Thần Nông Đỉnh cùng Phong Tiên cơ hồ sắp buông tha hy vọng, cho đến một ngày, Thiên Địa Qua yên lặng trăm năm đột nhiên xuất hiện ở Tuyết Nguyên phương bắc, Phong Tiên đi trước điều tra, lúc này mới phát hiện nó dường như rất quan tâm đối với Yêu Vương.
Thần khí cùng chủ nhân chính là tâm thần tương liên, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn (*), ngay tại lúc đó, Thần Nông Đỉnh biết rõ nhược điểm của thần khí rốt cuộc nghĩ tới đối sách mượn lực thiên nhân giải quyết Thiên Địa Qua.
(*)一荣俱荣, 一损俱损: nghĩa là giữa 2 người đều có mối liên hệ chặt chẽ, chỉ cần một người được vinh quang thì người kia cũng vậy và ngược lại. Câu này gần nghĩa với: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Lần này lấy Tiên Châu làm bàn đánh cờ, nhóm thiên nhân không đoàn kết không người nào có thể hiệu lệnh quần hùng, lại có thông tin lạc hậu hơn các thế lực khác, chưa kể đến ba món thượng cổ thần khí ở thời kỳ đỉnh phong, ngay cả lai lịch chân chính của bản thân cũng ít có người biết, tuy ở mặt ngoài xem ra là có thực lực cường đại nhất, nhưng cuối cùng chỉ có thể trở thành quân cờ bị hy sinh.
Mười ngày tỷ võ, Long Hề dựa vào Thần Nông Đỉnh âm thầm tương trợ thắng liên tiếp đến nay, cho đến khi Nhậm Thanh Nhai hấp thu tất cả lực lượng thiên nhân thua cuộc, mang theo một nửa tu vi của Sơn Hà Xã Tắc Đồ rơi xuống Bỉ Thương Sơn, vị Đông Hải Long Vương này cuối cùng một tiếng cười thảm, đón nhận thực tế mình bị người lợi dụng.
Tham dự thế lực lớn đấu tranh đạt được sự ưu ái của nữ chủ, bởi vì thiên tư hơn người lại chịu được tổn thương nên được cao nhân âm thầm tương trợ, đây chính là cốt truyện thường gặp ở nhân vật chính, chỉ tiếc nhân vật chính trên thế giới này quá nhiều, ai cũng không phải là thiên tuyển chi tử chân chính. Một khi bàn tay vàng không thể phát huy tác dụng, thiên nhân không có tổ chức mà du tẩu trong cục diện này chính làn dần dần thua trận.
Tu vi chênh lệch, thiên nhân còn sót lại rất nhanh liền bị Nhậm Thanh Nhai hấp thu, hắn hôm nay dùng chính là hóa hình được miêu tả trong sách, một nam tử anh tuấn như băng sương đứng giữa núi xanh, từ cặp sừng hươu như thủy tinh kéo dài lên tựa như một cái vương miện nổi bật trên mái tóc trắng dài, bất luận là ánh mắt hay là cánh môi mỏng đều là vẻ lạnh lùng không thấy nửa phần nhân tình.
Dường như đã lâu rồi chưa từng lấy hình thái này xuất hiện, Yêu Vương nhìn bóng ngược của mình trên mặt băng còn cảm thấy có chút xa lạ, tuy là hoảng hốt nhưng cũng rất nhanh phục hồi tinh thần lại, chỉ đối với thiên nhân duy nhất còn lưu lại ở Bỉ Thương Sơn nhàn nhạt nói: “Ngươi cứu thuộc hạ của ta, ta không giết ngươi, đi đi.”
Từ lúc Nhậm Thanh Nhai xuất hiện Long Hề liền biết mọi thứ đã kết thúc, không nghĩ tới vị Yêu Vương này một khi xuất thủ liền không lưu lại người sống sẽ bỏ qua cho mình, vừa liếc nhìn trước chỗ ngồi của mình có một lão lộc đang cung kính quỳ xuống, trong lòng tuy là chua xót, nhưng vẫn đối với Yêu Vương chắp tay từ biệt, “Giáo huấn hôm nay, bổn công tử trọn đời ghi khắc.”
Tiên Châu lần này lấy Lý Tiên Nhi cùng Nhậm Thanh Nhai làm mồi nhử, cơ hồ đem tất cả thiên nhân du tán tập trung tại nơi này, cho tới hiện nay Nhậm Thanh Nhai vừa xuất thủ chính là đem thiên nhân trên thế gian diệt hơn phân nửa.
Cảnh tượng như vậy, kích động nhất chính là môn phái tại Tiên Châu, Thạch Khuyết trưởng lão của Cửu Tiên Thiên Thành phụ trách cùng thiên nhân giao thiệp lại là cười dài một tiếng, trong lời nói đều là sảng khoái, “Thiên nhân diệu võ dương oai nhiều năm như vậy, lão phu rốt cuộc cũng nhìn thấy hình dáng bọn họ chật vật như vậy, thống khoái! Làm thật thống khoái!”
Bọn họ nguyên bản là giai tầng chân chính đứng đầu thế gian, lại bị Ma Châu xua đuổi tới hải ngoại không thể không lánh đời mấy chục năm, nhịn lâu như vậy, thiên nhân cuối cùng cũng bị tiêu diệt. Vừa nghĩ tới thế giới sắp trở lại trong tay nhóm người mình, mà Mạc Ngữ Tiên Các chướng mắt lại mắt mờ đầu phục Phụng Triều, Phong Trì đứng đầu Vô Biên Phong Nguyệt Lầu cũng là cười nói: “Thiên nhân vốn là một đám yêu vật dị thường, ỷ vào một chút dị năng liền ở nhân gian ngang ngược, hôm nay lão tổ trở về, bọn họ còn không phải là thúc thủ chịu trói mặc cho chúng ta xử trí.”
Bất luận Cửu Tiên Thiên Thành hay là Vô Biên Phong Nguyệt Lầu cũng tin tưởng, chỉ cần tiên nhân phi thăng của môn phái trở lại dẹp loạn, không có Tô Cách những thiên nhân này nâng đỡ, Phụng Triều còn chưa phải là ngoan ngoãn trở lại đường cũ của Phỉ Quốc, đến lúc đó bọn họ có chính là có rất nhiều thời gian tới thu thập những phàm nhân cuồng vọng này.
Thạch Khuyết trưởng lão nhớ tới đám thiên nhân kia lúc tới đều là hình dáng không ai bì nổi, thậm chí ngay cả tên bọn họ cũng lười hỏi một câu, hôm nay còn không phải là lọt vào trong tay bọn họ, cuối cùng bọn họ cũng có thể được an ủi nhưng còn có chút tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc Diệp Quân Hầu cái tên vô liêm sỉ kia chết quá sớm, lão phu thật sự muốn nhìn hình dáng hắn ở trước mặt lão tổ tuyệt vọng.”
Cái gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, mọi người ở Tiên Châu đều cho rằng, nhóm tiên thần dĩ nhiên là đứng ở phía trận doanh tu sĩ bản thổ, trận chiến này bọn họ không thể nghi ngờ chính là người chiến thắng cuối cùng dù không trả giá bất kỳ hy sinh nào nhưng lại thu hoạch cực lớn. Chỉ tiếc, ở trong mắt Kỷ Mạch, Tiên Châu bất quá là con ve mà thôi.
Ngay tại thời điểm hai đại môn phái đã bắt đầu hoạch định sau khi trở về nhân gian nên chiếm đoạt chỗ linh mạch nào, một thanh âm từng là cơn ác mộng của tất cả tu sĩ liền du du nhẹ nhàng tới, “Làm sao? Các ngươi rất muốn thấy lão tử sao?”
Diệp Quân Hầu năm đó vừa xuất hiện liền giết toàn bộ Phỉ Quốc, tu sĩ lại là tới một người liền làm thịt một người, thú vui tiêu khiển sau bữa ăn chính là phóng hỏa đốt tiên sơn mỗi ngày một lần, hôm nay tuy truyền ra tin tức hắn đã bỏ mình, nhưng Tiên Châu thế hệ tu sĩ trước nghe danh tự này vẫn phải nằm mấy ngày ác mộng.
Lúc này vừa nghe thấy thanh âm này, một đám cao tầng Tiên Châu trong nháy mắt thần sắc đều cứng đờ, thanh âm Thạch Khuyết trưởng lão lại là có chút run rẩy, ” Diệp… Diệp Quân Hầu! Mau, đi thông báo Phong Tiên lão tổ!”
“Cũng mấy trăm tuổi, không đánh lại người khác lại chỉ biết kêu tổ tông, các ngươi không cần thể diện sao?”
Thật ra thì nguyên nhân căn bản mà Tiên Châu không tha cho Phụng Triều chính là quan hệ giữa Thanh Đế cùng Diệp Quân Hầu, bọn họ cũng mặc kệ cái gì thiên hạ cái gì triều đình, nếu Diệp Quân Hầu đã chết, vậy thì đem con trai của hắn ra báo thù. Có thể nói, Thanh Đế một khi lọt vào trong tay Tiên Châu, nhất định là kết quả sống không bằng chết.
Diệp Quân Hầu đối với lòng thù hận của mọi người là biết rõ, lúc này vừa mở miệng chính là đủ trào phúng. Hắn thật ra thì không nhớ hai tên tiểu quỷ tản ra khí tức thiên ma trong sân kia rốt cuộc ai mới là con trai mình, nhưng người da bị Diệp Quân Hầu đóng dấu, ngoại trừ chính hắn ai cũng không được nhúc nhích, hắn ngay cả lão bà đã chết cũng chuẩn bị đào lên từ hoàng lăng để cùng mình hợp táng, chứ đừng nhắc tới là con trai còn sống.
“Cái kia ai tới, quên đi, cái đám lão tử nhuyễn đản các ngươi ta cũng lười biết là ai, có thù oán gì hướng về phía ba ba ngươi tới, chứ đừng như tang gia lão cẩu chỉ biết cụp đuôi núp ở trong rãnh chỉ biết hướng về hài tử mà sủa, mất mặt!”
Ma Chủ đây chính là lão ca rất táo bạo, dùng miêu tả của Tống Kiều thì vị này nếu sinh ra ở hiện đại một khi muốn chém ai chính là có thể buông xuống bàn phím xách theo đại đao 40m men theo giây điện đi chém người.
Hôm nay Tiên Châu vừa vặn đạp trúng lôi điểm, Diệp Quân Hầu không chỉ lập tức phun ra, động thủ cũng không hàm hồ một chút nào, mới mắng lên đôi câu trên tay liền có thêm hai cỗ thi thể, chỉ cười lạnh nói: “Hai chữ mất mặt các ngươi biết viết như thế nào sao? Lão tử hôm nay tâm tình không tệ, sẽ dùng thi thể các ngươi để bày ra hai chữ này, bảo đảm lớn nhỏ dài ngắn vừa vặn.”
“Ma đầu! Lão phu nhất định phải giết ngươi! Lão phu… Lão phu phải giết mười tám đời tổ tông nhà ngươi!”
“Các ngươi mắng chửi người có thể kiếm thêm từ mới được không? Đánh không thắng ta cũng được đi, ngay cả công phu miệng lưỡi cũng không được, ngươi nói ngươi còn sống thì có ích gì? Nhìn bộ dáng chó nhà ngươi, tổ tông lão tử ở trong mộ cũng cười đến nắp quan tài cũng sắp nứt.”
Diệp Quân Hầu có tính tình loại này Kỷ Mạch dĩ nhiên không thể nào yên tâm để cho hắn hành động đơn độc, lúc này đứng ở vách núi phía xa nhìn vị Ma Chủ này đem người Tiên Châu chơi đùa đến tức sùi bọt mép, rõ ràng cũng đánh cho thành một đoàn vậy mà vẫn còn rảnh rỗi miệng lưỡi với đám Nho gia này, thậm chí còn nói đến thượng phong, làm một người có ăn học, Thần Tinh Tế Ti đối với vị lão ca táo bạo này chỉ có thể bất đắc dĩ nâng trán ——
Diệp Quân Hầu có thể đem thiên hạ kéo cừu hận ổn như vậy, tuyệt đối không thể bỏ qua công lao của cái miệng này.
Diệp Quân Hầu cái chuôi kiếm 2 lưỡi này thật sự khó dùng, Kỷ Mạch tuy cũng vì tính tình hung bạo kia của hắn mà nhức đầu, lúc này lại là quả quyết lấy một câu nói ngăn cản Phong Hàm Tình đang muốn đi lên trước ngăn lại, “Phong Tiên tiền bối, ngươi cho là trận chiến này ai mới có thể làm ngư ông được lợi cuối cùng?”
Phong Hàm Tình là tổ sư của Vô Biên Phong Nguyệt Lầu, nhìn thiên nhân lại là không có phân nửa hảo cảm, dĩ nhiên là đứng về một phía với Tiên Châu, hắn tin tưởng thiên đình cũng sẽ lựa chọn giống với mình. Còn như Khải Minh Châu, hôm nay xảy ra chuyện Thiên Địa Qua, thiên đình không thể nào để mặc bọn họ những thượng cổ thần khí tự do hành động nữa, nếu nó cũng nhúng tay vào thế gian chi tranh nhấc lên tại họa, chỉ sợ ngay cả tự thân đều khó bảo toàn.
Phong Tiên không biết Kỷ Mạch là đã nghĩ thông suốt chỗ mấu chốt này hay không, cảnh ngộ của người trẻ tuổi này và Khải Minh Châu cùng Phong Nguyệt Nhị Tiên ban đầu hết sức tương tự, Phong Tiên không hề muốn làm khó bọn họ, lúc này cũng là không nhịn được nhắc nhở: “Thần Tinh Tế Ti, lương duyên hiếm thấy, thời khắc mấu chốt vẫn là tự bảo vệ mình là hơn.”
Kỷ Mạch hiểu ý của Phong Tiên, thân phận Dạ Minh Quân như vậy đủ để che chở cậu, nhưng nếu cậu lại kiên trì đứng ở bên thiên nhân phương này, tiên thần sợ Khải Minh Châu cũng bước theo dấu chân của Thiên Địa Qua nhất định sẽ không cho phép một phàm nhân ở lại bên cạnh Dạ Minh Quân, như vậy sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho bọn họ.
Nhưng mà, tuy biết bảo trì trung lập mới là ứng đối tốt nhất, cậu vẫn chắn trước mặt Phong Tiên, chỉ kiên định trả lời:
” Thiên nhân ngày xưa làm loạn, thiên hạ dân chúng lầm than, tiên thần lại không làm bất kỳ điều gì, là Đại Tế Ti đứng dậy, cùng Diệp Quân Hầu đấu ba mươi năm mới vừa nhất thống thiên hạ, thành lập một Phụng Triều an ổn. Bây giờ, chúng ta đem chiến họa lắng xuống, các ngươi những tiên thần này lại tới muốn chúng ta đem thiên hạ do mình gây dựng được mà chắp tay để cho Tiên Châu cái gì cũng không làm, thậm chí thúc thủ chịu trói mặc cho tiên nhân xử trí. Chuyện như vậy, đổi lại là Phong Tiên tiền bối ngươi, có thể tiếp nhận sao?”
Phong Hàm Tình cũng là tiên nhân độ tâm kiếp, lời Kỷ Mạch nói thật ra thì hắn đã sớm nghĩ tới, chỉ là nghĩ tới Nguyệt Tiên đã chết, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, “Đây là thế giới thuộc về chúng ta, đối với thiên nhân nên bị tiêu diệt, ta sẽ không nhượng bộ.”
Kỷ Mạch tuy đã ngờ tới cục diện như vầy, chân chính nhìn thấy Phong Tiên kiên trì đứng về phía đối nghịch với Phụng Triều vẫn không nhịn được yên lặng than thở, ngay cả Phong Tiên thấy tận mắt bọn họ vì dẹp loạn chiến loạn đã làm qua bao nhiêu cố gắng đều là như vậy, từ nay về sau thái độ của các tiên nhân chỉ biết càng tệ hại.
Nội tâm phỏng đoán sau này nhất định sẽ tới phiền toái, nhưng cậu bây giờ chỉ dùng Vô Yếm quét một vòng phía dưới, chỉ lạnh nhạt nói:
“Tiền bối, ngươi phải nhớ kỹ, con bạch lộc kia sẽ không nghe theo mệnh lệnh của người nào, bất luận là ta, hay là ngươi.”
Trên đời này không ai so với Kỷ Mạch hiểu Nhậm Thanh Nhai rõ hơn, Tiên Châu diệt Yêu Châu, đem bộ tộc nó xem như súc vật, thù như vậy Yêu Vương không thể nào không báo, sở dĩ ở linh sơn tiểu trúc không có phân nửa động tĩnh, chẳng qua là đang đợi thời cơ.
Mà bây giờ, hắn đã lấy tất cả tu vi thiên nhân ở Bỉ Thương Sơn, lại cùng Thiên Địa Qua đang dần dần dung hợp, rất nhanh sẽ trở thành nhân vật mạnh mẽ nhất, ngay cả Dạ Minh Quân cũng không khả năng ngăn trở hắn làm gì, món nợ này mọi người là nên tính một chút.
Quả nhiên, nghe lời này Phong Tiên mới phát hiện lúc này Yêu Vương đứng ở trung tâm lôi đài, phong tuyết trên bầu trời càng ngày càng cường thịnh, hàn khí như vậy một khi rơi xuống, nhất định là tuyệt sát thuật đủ để tiêu diệt tất cả tu sĩ Đại thừa kỳ trở xuống.
Nhậm Thanh Nhai đến Tiên Châu biết được Thiên Địa Qua tồn tại, liền đối với hết thảy an bài của bọn họ cũng cực kỳ phối hợp, lần tùy hứng duy nhất cũng chính là muốn đem nội đan mình để lại cho Kỷ Mạch, thế cho nên bất luận Phong Tiên hay là Thần Nông Đỉnh cũng chỉ xem nó làm một con nai con thường xuyên ưu buồn thỉnh thoảng văn nghệ một phen, cũng không có phòng bị chút nào. Còn như con Lộc hung tàn này một khi đứng lên sẽ bao lực sát thương bao lớn, trừ Kỷ Mạch cái người làm cha này thì toàn bộ Tiên Châu căn bản không người nào biết.
Đây chính là Nhậm Thanh Nhai, nó là một con yêu thú am hiểu ẩn nhẫn nhất tại Tuyết Nguyên, lợi dụng bề ngoài vô hại của mình là một con động vật ăn cỏ làm tất cả mọi người đều buông lỏng phòng bị, sau đó ở thời khắc mấu chốt phát động một kích trí mạng.
Phong Tiên vẫn cho rằng Nhậm Thanh Nhai đối với thế gian không có nửa phần lưu luyến nào nữa, cho nên rất yên lòng dùng nó làm mồi hấp dẫn Thiên Địa Qua, hôm nay bạch lộc đã được tu vi tối cao, hắn căn bản không cách nào ngăn cản, chỉ có hết sức cứu người Tiên Châu, cuối cùng kiêng kỵ nhìn Kỷ Mạch một cái tựa như đã sớm dự liệu được hết thảy, liền quả quyết rời đi.
“Thần Tinh Tế Ti, lần sau gặp lại chính là địch nhân, cáo từ.”
“chuyện ta không nghe lời như vậy, ngươi cũng đã quen rồi.”
Nhậm Thanh Nhai lưu lại một câu nói này, chỉ có Kỷ Mạch hiểu hàm nghĩa phía sau, cho đến cuối cùng, con bạch lộc kia vẫn muốn làm theo tâm ý mình, nó sẽ trừ bỏ Thiên Địa Qua, bởi vì đã làm nó ra đời trải qua các loại ký ức thống khổ, nhưng nó không có ý định nghe theo mệnh lệnh của Thần Nông Đỉnh.
Đúng vậy, tiên thần muốn cho Tiên Châu tiếp quản cái thế giới này, chỉ tiếc, người chết là cái gì cũng không có thể tranh.
Kỷ Mạch không biết Nhậm Thanh Nhai làm như vậy là vì báo thù cho Yêu Châu, hay là tồn thêm một chút tâm tư làm cho cái vị phụ thân này nhẹ nhõm mấy phần, thực tế tóm lại thì, trải qua Nhậm Thanh Nhai cùng Diệp Quân Hầu hai thiên nhân mạnh mẽ tập kích, Tiên Châu tương lai trăm năm là không còn thực lực và Phụng Triều cạnh tranh gì nữa.
Tranh đấu chốn âm u Kỷ Mạch đã hết sức, hôm nay chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, nhẹ giọng nói ra đáp án chân chính của cái vấn đề này,
“Thật ra thì chúng ta ai cũng không làm được ngư ông, đây là chiến đấu thuộc về thượng cổ thần khí, có thể quyết định người thắng lợi cuối cùng, là ba vị trên trời kia.”
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Mạch: Xin lỗi, quên nói cho các ngươi, thuộc tính của tên nhi tử hố cha nhà ta chính là tên khốn kiếp, cho nên ta thường đem nó bỏ vào đội ngũ người khác.
Hệ thống: Nhậm Thanh Nhai phát động kỹ năng bị động một lời không hợp liền oán giận đồng đội, đội hữu của ngươi đoàn diệt.
Phong Tiên: Còn có loại làm việc này?!
Dạ Minh Quân: Ngư ông? Đó còn gì cần phải nói, nhất định là ta a!
Thần Nông Đỉnh: Là cái gì cho ngươi loại tự tin chiến thắng đến sau cùng này? Dạ Minh Quân (chí khí hùng hồn) Ta dùng cần câu câu lộc rồi a, hai người các ngươi làm được không?
Thần Nông Đỉnh – Thiên Địa Qua:!!!
Thần Nông Đỉnh sau khi có thân thể này liền dẫn Lý Tiên Nhi ẩn núp ở thể gian tìm kiếm cơ hội phản kích, nhưng mà những năm này thiên nhân sinh ra tuy nhiều, nhưng Thiên Địa Qua thủy chung không có động tĩnh. Cả thế giới cũng bị phong tỏa, Thần Nông Đỉnh cũng không có cách nào liên lạc những tiên nhân khác, cuối cùng chỉ có thể tiếp tục lặng lẽ chờ đợi thời cơ.
Sau đó, khi Diệp Quân Hầu càn quét thiên hạ, Phong Tiên không đành lòng môn phái bản thổ bị diệt tuyệt, liền đem phương pháp phù không di sơn truyền thụ cho Vô Biên Phong Nguyệt Lầu, sau đó tất cả tu sĩ bản thổ đều tiến về hải ngoại lẩn tránh Ma Chủ, Thần Nông Đỉnh cũng theo Phong Tiên quy ẩn Tiên Châu.
Mắt thấy thiên nhân xuất hiện càng ngày càng cường đại, Thần Nông Đỉnh cùng Phong Tiên cơ hồ sắp buông tha hy vọng, cho đến một ngày, Thiên Địa Qua yên lặng trăm năm đột nhiên xuất hiện ở Tuyết Nguyên phương bắc, Phong Tiên đi trước điều tra, lúc này mới phát hiện nó dường như rất quan tâm đối với Yêu Vương.
Thần khí cùng chủ nhân chính là tâm thần tương liên, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn (*), ngay tại lúc đó, Thần Nông Đỉnh biết rõ nhược điểm của thần khí rốt cuộc nghĩ tới đối sách mượn lực thiên nhân giải quyết Thiên Địa Qua.
(*)一荣俱荣, 一损俱损: nghĩa là giữa 2 người đều có mối liên hệ chặt chẽ, chỉ cần một người được vinh quang thì người kia cũng vậy và ngược lại. Câu này gần nghĩa với: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Lần này lấy Tiên Châu làm bàn đánh cờ, nhóm thiên nhân không đoàn kết không người nào có thể hiệu lệnh quần hùng, lại có thông tin lạc hậu hơn các thế lực khác, chưa kể đến ba món thượng cổ thần khí ở thời kỳ đỉnh phong, ngay cả lai lịch chân chính của bản thân cũng ít có người biết, tuy ở mặt ngoài xem ra là có thực lực cường đại nhất, nhưng cuối cùng chỉ có thể trở thành quân cờ bị hy sinh.
Mười ngày tỷ võ, Long Hề dựa vào Thần Nông Đỉnh âm thầm tương trợ thắng liên tiếp đến nay, cho đến khi Nhậm Thanh Nhai hấp thu tất cả lực lượng thiên nhân thua cuộc, mang theo một nửa tu vi của Sơn Hà Xã Tắc Đồ rơi xuống Bỉ Thương Sơn, vị Đông Hải Long Vương này cuối cùng một tiếng cười thảm, đón nhận thực tế mình bị người lợi dụng.
Tham dự thế lực lớn đấu tranh đạt được sự ưu ái của nữ chủ, bởi vì thiên tư hơn người lại chịu được tổn thương nên được cao nhân âm thầm tương trợ, đây chính là cốt truyện thường gặp ở nhân vật chính, chỉ tiếc nhân vật chính trên thế giới này quá nhiều, ai cũng không phải là thiên tuyển chi tử chân chính. Một khi bàn tay vàng không thể phát huy tác dụng, thiên nhân không có tổ chức mà du tẩu trong cục diện này chính làn dần dần thua trận.
Tu vi chênh lệch, thiên nhân còn sót lại rất nhanh liền bị Nhậm Thanh Nhai hấp thu, hắn hôm nay dùng chính là hóa hình được miêu tả trong sách, một nam tử anh tuấn như băng sương đứng giữa núi xanh, từ cặp sừng hươu như thủy tinh kéo dài lên tựa như một cái vương miện nổi bật trên mái tóc trắng dài, bất luận là ánh mắt hay là cánh môi mỏng đều là vẻ lạnh lùng không thấy nửa phần nhân tình.
Dường như đã lâu rồi chưa từng lấy hình thái này xuất hiện, Yêu Vương nhìn bóng ngược của mình trên mặt băng còn cảm thấy có chút xa lạ, tuy là hoảng hốt nhưng cũng rất nhanh phục hồi tinh thần lại, chỉ đối với thiên nhân duy nhất còn lưu lại ở Bỉ Thương Sơn nhàn nhạt nói: “Ngươi cứu thuộc hạ của ta, ta không giết ngươi, đi đi.”
Từ lúc Nhậm Thanh Nhai xuất hiện Long Hề liền biết mọi thứ đã kết thúc, không nghĩ tới vị Yêu Vương này một khi xuất thủ liền không lưu lại người sống sẽ bỏ qua cho mình, vừa liếc nhìn trước chỗ ngồi của mình có một lão lộc đang cung kính quỳ xuống, trong lòng tuy là chua xót, nhưng vẫn đối với Yêu Vương chắp tay từ biệt, “Giáo huấn hôm nay, bổn công tử trọn đời ghi khắc.”
Tiên Châu lần này lấy Lý Tiên Nhi cùng Nhậm Thanh Nhai làm mồi nhử, cơ hồ đem tất cả thiên nhân du tán tập trung tại nơi này, cho tới hiện nay Nhậm Thanh Nhai vừa xuất thủ chính là đem thiên nhân trên thế gian diệt hơn phân nửa.
Cảnh tượng như vậy, kích động nhất chính là môn phái tại Tiên Châu, Thạch Khuyết trưởng lão của Cửu Tiên Thiên Thành phụ trách cùng thiên nhân giao thiệp lại là cười dài một tiếng, trong lời nói đều là sảng khoái, “Thiên nhân diệu võ dương oai nhiều năm như vậy, lão phu rốt cuộc cũng nhìn thấy hình dáng bọn họ chật vật như vậy, thống khoái! Làm thật thống khoái!”
Bọn họ nguyên bản là giai tầng chân chính đứng đầu thế gian, lại bị Ma Châu xua đuổi tới hải ngoại không thể không lánh đời mấy chục năm, nhịn lâu như vậy, thiên nhân cuối cùng cũng bị tiêu diệt. Vừa nghĩ tới thế giới sắp trở lại trong tay nhóm người mình, mà Mạc Ngữ Tiên Các chướng mắt lại mắt mờ đầu phục Phụng Triều, Phong Trì đứng đầu Vô Biên Phong Nguyệt Lầu cũng là cười nói: “Thiên nhân vốn là một đám yêu vật dị thường, ỷ vào một chút dị năng liền ở nhân gian ngang ngược, hôm nay lão tổ trở về, bọn họ còn không phải là thúc thủ chịu trói mặc cho chúng ta xử trí.”
Bất luận Cửu Tiên Thiên Thành hay là Vô Biên Phong Nguyệt Lầu cũng tin tưởng, chỉ cần tiên nhân phi thăng của môn phái trở lại dẹp loạn, không có Tô Cách những thiên nhân này nâng đỡ, Phụng Triều còn chưa phải là ngoan ngoãn trở lại đường cũ của Phỉ Quốc, đến lúc đó bọn họ có chính là có rất nhiều thời gian tới thu thập những phàm nhân cuồng vọng này.
Thạch Khuyết trưởng lão nhớ tới đám thiên nhân kia lúc tới đều là hình dáng không ai bì nổi, thậm chí ngay cả tên bọn họ cũng lười hỏi một câu, hôm nay còn không phải là lọt vào trong tay bọn họ, cuối cùng bọn họ cũng có thể được an ủi nhưng còn có chút tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc Diệp Quân Hầu cái tên vô liêm sỉ kia chết quá sớm, lão phu thật sự muốn nhìn hình dáng hắn ở trước mặt lão tổ tuyệt vọng.”
Cái gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, mọi người ở Tiên Châu đều cho rằng, nhóm tiên thần dĩ nhiên là đứng ở phía trận doanh tu sĩ bản thổ, trận chiến này bọn họ không thể nghi ngờ chính là người chiến thắng cuối cùng dù không trả giá bất kỳ hy sinh nào nhưng lại thu hoạch cực lớn. Chỉ tiếc, ở trong mắt Kỷ Mạch, Tiên Châu bất quá là con ve mà thôi.
Ngay tại thời điểm hai đại môn phái đã bắt đầu hoạch định sau khi trở về nhân gian nên chiếm đoạt chỗ linh mạch nào, một thanh âm từng là cơn ác mộng của tất cả tu sĩ liền du du nhẹ nhàng tới, “Làm sao? Các ngươi rất muốn thấy lão tử sao?”
Diệp Quân Hầu năm đó vừa xuất hiện liền giết toàn bộ Phỉ Quốc, tu sĩ lại là tới một người liền làm thịt một người, thú vui tiêu khiển sau bữa ăn chính là phóng hỏa đốt tiên sơn mỗi ngày một lần, hôm nay tuy truyền ra tin tức hắn đã bỏ mình, nhưng Tiên Châu thế hệ tu sĩ trước nghe danh tự này vẫn phải nằm mấy ngày ác mộng.
Lúc này vừa nghe thấy thanh âm này, một đám cao tầng Tiên Châu trong nháy mắt thần sắc đều cứng đờ, thanh âm Thạch Khuyết trưởng lão lại là có chút run rẩy, ” Diệp… Diệp Quân Hầu! Mau, đi thông báo Phong Tiên lão tổ!”
“Cũng mấy trăm tuổi, không đánh lại người khác lại chỉ biết kêu tổ tông, các ngươi không cần thể diện sao?”
Thật ra thì nguyên nhân căn bản mà Tiên Châu không tha cho Phụng Triều chính là quan hệ giữa Thanh Đế cùng Diệp Quân Hầu, bọn họ cũng mặc kệ cái gì thiên hạ cái gì triều đình, nếu Diệp Quân Hầu đã chết, vậy thì đem con trai của hắn ra báo thù. Có thể nói, Thanh Đế một khi lọt vào trong tay Tiên Châu, nhất định là kết quả sống không bằng chết.
Diệp Quân Hầu đối với lòng thù hận của mọi người là biết rõ, lúc này vừa mở miệng chính là đủ trào phúng. Hắn thật ra thì không nhớ hai tên tiểu quỷ tản ra khí tức thiên ma trong sân kia rốt cuộc ai mới là con trai mình, nhưng người da bị Diệp Quân Hầu đóng dấu, ngoại trừ chính hắn ai cũng không được nhúc nhích, hắn ngay cả lão bà đã chết cũng chuẩn bị đào lên từ hoàng lăng để cùng mình hợp táng, chứ đừng nhắc tới là con trai còn sống.
“Cái kia ai tới, quên đi, cái đám lão tử nhuyễn đản các ngươi ta cũng lười biết là ai, có thù oán gì hướng về phía ba ba ngươi tới, chứ đừng như tang gia lão cẩu chỉ biết cụp đuôi núp ở trong rãnh chỉ biết hướng về hài tử mà sủa, mất mặt!”
Ma Chủ đây chính là lão ca rất táo bạo, dùng miêu tả của Tống Kiều thì vị này nếu sinh ra ở hiện đại một khi muốn chém ai chính là có thể buông xuống bàn phím xách theo đại đao 40m men theo giây điện đi chém người.
Hôm nay Tiên Châu vừa vặn đạp trúng lôi điểm, Diệp Quân Hầu không chỉ lập tức phun ra, động thủ cũng không hàm hồ một chút nào, mới mắng lên đôi câu trên tay liền có thêm hai cỗ thi thể, chỉ cười lạnh nói: “Hai chữ mất mặt các ngươi biết viết như thế nào sao? Lão tử hôm nay tâm tình không tệ, sẽ dùng thi thể các ngươi để bày ra hai chữ này, bảo đảm lớn nhỏ dài ngắn vừa vặn.”
“Ma đầu! Lão phu nhất định phải giết ngươi! Lão phu… Lão phu phải giết mười tám đời tổ tông nhà ngươi!”
“Các ngươi mắng chửi người có thể kiếm thêm từ mới được không? Đánh không thắng ta cũng được đi, ngay cả công phu miệng lưỡi cũng không được, ngươi nói ngươi còn sống thì có ích gì? Nhìn bộ dáng chó nhà ngươi, tổ tông lão tử ở trong mộ cũng cười đến nắp quan tài cũng sắp nứt.”
Diệp Quân Hầu có tính tình loại này Kỷ Mạch dĩ nhiên không thể nào yên tâm để cho hắn hành động đơn độc, lúc này đứng ở vách núi phía xa nhìn vị Ma Chủ này đem người Tiên Châu chơi đùa đến tức sùi bọt mép, rõ ràng cũng đánh cho thành một đoàn vậy mà vẫn còn rảnh rỗi miệng lưỡi với đám Nho gia này, thậm chí còn nói đến thượng phong, làm một người có ăn học, Thần Tinh Tế Ti đối với vị lão ca táo bạo này chỉ có thể bất đắc dĩ nâng trán ——
Diệp Quân Hầu có thể đem thiên hạ kéo cừu hận ổn như vậy, tuyệt đối không thể bỏ qua công lao của cái miệng này.
Diệp Quân Hầu cái chuôi kiếm 2 lưỡi này thật sự khó dùng, Kỷ Mạch tuy cũng vì tính tình hung bạo kia của hắn mà nhức đầu, lúc này lại là quả quyết lấy một câu nói ngăn cản Phong Hàm Tình đang muốn đi lên trước ngăn lại, “Phong Tiên tiền bối, ngươi cho là trận chiến này ai mới có thể làm ngư ông được lợi cuối cùng?”
Phong Hàm Tình là tổ sư của Vô Biên Phong Nguyệt Lầu, nhìn thiên nhân lại là không có phân nửa hảo cảm, dĩ nhiên là đứng về một phía với Tiên Châu, hắn tin tưởng thiên đình cũng sẽ lựa chọn giống với mình. Còn như Khải Minh Châu, hôm nay xảy ra chuyện Thiên Địa Qua, thiên đình không thể nào để mặc bọn họ những thượng cổ thần khí tự do hành động nữa, nếu nó cũng nhúng tay vào thế gian chi tranh nhấc lên tại họa, chỉ sợ ngay cả tự thân đều khó bảo toàn.
Phong Tiên không biết Kỷ Mạch là đã nghĩ thông suốt chỗ mấu chốt này hay không, cảnh ngộ của người trẻ tuổi này và Khải Minh Châu cùng Phong Nguyệt Nhị Tiên ban đầu hết sức tương tự, Phong Tiên không hề muốn làm khó bọn họ, lúc này cũng là không nhịn được nhắc nhở: “Thần Tinh Tế Ti, lương duyên hiếm thấy, thời khắc mấu chốt vẫn là tự bảo vệ mình là hơn.”
Kỷ Mạch hiểu ý của Phong Tiên, thân phận Dạ Minh Quân như vậy đủ để che chở cậu, nhưng nếu cậu lại kiên trì đứng ở bên thiên nhân phương này, tiên thần sợ Khải Minh Châu cũng bước theo dấu chân của Thiên Địa Qua nhất định sẽ không cho phép một phàm nhân ở lại bên cạnh Dạ Minh Quân, như vậy sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho bọn họ.
Nhưng mà, tuy biết bảo trì trung lập mới là ứng đối tốt nhất, cậu vẫn chắn trước mặt Phong Tiên, chỉ kiên định trả lời:
” Thiên nhân ngày xưa làm loạn, thiên hạ dân chúng lầm than, tiên thần lại không làm bất kỳ điều gì, là Đại Tế Ti đứng dậy, cùng Diệp Quân Hầu đấu ba mươi năm mới vừa nhất thống thiên hạ, thành lập một Phụng Triều an ổn. Bây giờ, chúng ta đem chiến họa lắng xuống, các ngươi những tiên thần này lại tới muốn chúng ta đem thiên hạ do mình gây dựng được mà chắp tay để cho Tiên Châu cái gì cũng không làm, thậm chí thúc thủ chịu trói mặc cho tiên nhân xử trí. Chuyện như vậy, đổi lại là Phong Tiên tiền bối ngươi, có thể tiếp nhận sao?”
Phong Hàm Tình cũng là tiên nhân độ tâm kiếp, lời Kỷ Mạch nói thật ra thì hắn đã sớm nghĩ tới, chỉ là nghĩ tới Nguyệt Tiên đã chết, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, “Đây là thế giới thuộc về chúng ta, đối với thiên nhân nên bị tiêu diệt, ta sẽ không nhượng bộ.”
Kỷ Mạch tuy đã ngờ tới cục diện như vầy, chân chính nhìn thấy Phong Tiên kiên trì đứng về phía đối nghịch với Phụng Triều vẫn không nhịn được yên lặng than thở, ngay cả Phong Tiên thấy tận mắt bọn họ vì dẹp loạn chiến loạn đã làm qua bao nhiêu cố gắng đều là như vậy, từ nay về sau thái độ của các tiên nhân chỉ biết càng tệ hại.
Nội tâm phỏng đoán sau này nhất định sẽ tới phiền toái, nhưng cậu bây giờ chỉ dùng Vô Yếm quét một vòng phía dưới, chỉ lạnh nhạt nói:
“Tiền bối, ngươi phải nhớ kỹ, con bạch lộc kia sẽ không nghe theo mệnh lệnh của người nào, bất luận là ta, hay là ngươi.”
Trên đời này không ai so với Kỷ Mạch hiểu Nhậm Thanh Nhai rõ hơn, Tiên Châu diệt Yêu Châu, đem bộ tộc nó xem như súc vật, thù như vậy Yêu Vương không thể nào không báo, sở dĩ ở linh sơn tiểu trúc không có phân nửa động tĩnh, chẳng qua là đang đợi thời cơ.
Mà bây giờ, hắn đã lấy tất cả tu vi thiên nhân ở Bỉ Thương Sơn, lại cùng Thiên Địa Qua đang dần dần dung hợp, rất nhanh sẽ trở thành nhân vật mạnh mẽ nhất, ngay cả Dạ Minh Quân cũng không khả năng ngăn trở hắn làm gì, món nợ này mọi người là nên tính một chút.
Quả nhiên, nghe lời này Phong Tiên mới phát hiện lúc này Yêu Vương đứng ở trung tâm lôi đài, phong tuyết trên bầu trời càng ngày càng cường thịnh, hàn khí như vậy một khi rơi xuống, nhất định là tuyệt sát thuật đủ để tiêu diệt tất cả tu sĩ Đại thừa kỳ trở xuống.
Nhậm Thanh Nhai đến Tiên Châu biết được Thiên Địa Qua tồn tại, liền đối với hết thảy an bài của bọn họ cũng cực kỳ phối hợp, lần tùy hứng duy nhất cũng chính là muốn đem nội đan mình để lại cho Kỷ Mạch, thế cho nên bất luận Phong Tiên hay là Thần Nông Đỉnh cũng chỉ xem nó làm một con nai con thường xuyên ưu buồn thỉnh thoảng văn nghệ một phen, cũng không có phòng bị chút nào. Còn như con Lộc hung tàn này một khi đứng lên sẽ bao lực sát thương bao lớn, trừ Kỷ Mạch cái người làm cha này thì toàn bộ Tiên Châu căn bản không người nào biết.
Đây chính là Nhậm Thanh Nhai, nó là một con yêu thú am hiểu ẩn nhẫn nhất tại Tuyết Nguyên, lợi dụng bề ngoài vô hại của mình là một con động vật ăn cỏ làm tất cả mọi người đều buông lỏng phòng bị, sau đó ở thời khắc mấu chốt phát động một kích trí mạng.
Phong Tiên vẫn cho rằng Nhậm Thanh Nhai đối với thế gian không có nửa phần lưu luyến nào nữa, cho nên rất yên lòng dùng nó làm mồi hấp dẫn Thiên Địa Qua, hôm nay bạch lộc đã được tu vi tối cao, hắn căn bản không cách nào ngăn cản, chỉ có hết sức cứu người Tiên Châu, cuối cùng kiêng kỵ nhìn Kỷ Mạch một cái tựa như đã sớm dự liệu được hết thảy, liền quả quyết rời đi.
“Thần Tinh Tế Ti, lần sau gặp lại chính là địch nhân, cáo từ.”
“chuyện ta không nghe lời như vậy, ngươi cũng đã quen rồi.”
Nhậm Thanh Nhai lưu lại một câu nói này, chỉ có Kỷ Mạch hiểu hàm nghĩa phía sau, cho đến cuối cùng, con bạch lộc kia vẫn muốn làm theo tâm ý mình, nó sẽ trừ bỏ Thiên Địa Qua, bởi vì đã làm nó ra đời trải qua các loại ký ức thống khổ, nhưng nó không có ý định nghe theo mệnh lệnh của Thần Nông Đỉnh.
Đúng vậy, tiên thần muốn cho Tiên Châu tiếp quản cái thế giới này, chỉ tiếc, người chết là cái gì cũng không có thể tranh.
Kỷ Mạch không biết Nhậm Thanh Nhai làm như vậy là vì báo thù cho Yêu Châu, hay là tồn thêm một chút tâm tư làm cho cái vị phụ thân này nhẹ nhõm mấy phần, thực tế tóm lại thì, trải qua Nhậm Thanh Nhai cùng Diệp Quân Hầu hai thiên nhân mạnh mẽ tập kích, Tiên Châu tương lai trăm năm là không còn thực lực và Phụng Triều cạnh tranh gì nữa.
Tranh đấu chốn âm u Kỷ Mạch đã hết sức, hôm nay chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, nhẹ giọng nói ra đáp án chân chính của cái vấn đề này,
“Thật ra thì chúng ta ai cũng không làm được ngư ông, đây là chiến đấu thuộc về thượng cổ thần khí, có thể quyết định người thắng lợi cuối cùng, là ba vị trên trời kia.”
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Mạch: Xin lỗi, quên nói cho các ngươi, thuộc tính của tên nhi tử hố cha nhà ta chính là tên khốn kiếp, cho nên ta thường đem nó bỏ vào đội ngũ người khác.
Hệ thống: Nhậm Thanh Nhai phát động kỹ năng bị động một lời không hợp liền oán giận đồng đội, đội hữu của ngươi đoàn diệt.
Phong Tiên: Còn có loại làm việc này?!
Dạ Minh Quân: Ngư ông? Đó còn gì cần phải nói, nhất định là ta a!
Thần Nông Đỉnh: Là cái gì cho ngươi loại tự tin chiến thắng đến sau cùng này? Dạ Minh Quân (chí khí hùng hồn) Ta dùng cần câu câu lộc rồi a, hai người các ngươi làm được không?
Thần Nông Đỉnh – Thiên Địa Qua:!!!
Danh sách chương