Đây là một thế giới bị Đạo Giáo thống trị. Sau lưng tất cả các  triều đại Vương Triêu đều có môn phái tu chân cường đại, vì vậy Phật giáo không phát triển mạnh.

Bách tính cũng biết xu lợi tránh hại, so với luật nhân quả tuần hoàn đều vô dục vô cầu, người thường càng nguyện truy tìm công pháp tu hành kéo dài tuổi thọ, phàm là người phú quý hay địa chủ đối với tăng nhân truyền giáo cũng không có hứng thú gì. Đốt mấy nén hương mua một sự an tâm bọn họ cũng không ngại, nhưng nếu muốn góp tiền xây miếu, dân bản thổ  thà đi thỉnh cầu Thần Điện hoặc là tán tu vân du, ít nhất cái này so với  cái báo ứng mơ hồ càng đáng tin hơn.

Nguyên nhân chính là như vậy, lãnh thổ Phật Châu đều là hoang mạc thảo nguyên, một địa phương hiếm có người ở, cơ cấu tổ chức quản lý nội bộ của bọn họ chính là các cấp chùa miếu, nếu muốn ở  cảnh nội phải quy y xuất gia, lại  bất luận nam nữ tất cả đều phải cả đời thanh tu, không thể lập gia đình, không thể sinh con.

Phật Châu cảnh nội người ở thưa thớt Kỷ Mạch cũng biết, thế nhưng một đường đi tới bọn họ ở trên cao nhìn xuống mấy tòa thành nhỏ, lại không nghe thấy tiếng người cũng không thấy khói bếp, tình hình như vậy chính là có chút quỷ dị. Sau khi đến Diệu Pháp Thành thành phố lớn nhất tại Phật Châu, nghi ngờ trong lòng Kỷ Mạch cũng đạt tới đỉnh điểm.

Diệu Pháp Thành chính là chỗ ở của Hư Không chúa tế Phật Châu, cũng là nơi tu hành của tất cả cao tăng trong cảnh  nội, mặc dù quy mô bất quá chỉ cùng một thành thị phổ thông tại Phụng Triều nhưng theo lý thuyết cũng nên là một địa phương phồn hoa được phòng bị sâm nghiêm. Nhưng khi bọn họ hạ xuống, cửa thành lại chỉ rộng mở như vậy, đừng nói người đi đường, ngay cả một người thủ vệ cũng không thấy, chỉ hoàn toàn yên lặng với an tĩnh trong màn đêm.

Màn đêm vừa xuống Lý Tiên Nhi liền nhanh chóng lớn lên, bây giờ đã là hình dáng cô gái tuổi thanh xuân, nàng tuy có tu vi cấp tiên nhân nhưng tâm tính lại giống với thiếu nữ bình thường không có gì khác nhau, dựa vào cảm giác của Thần Nông nhất mạch đối với cỏ cây lặng lẽ tra xét một phen, liền có chút sợ hãi mà nắm lấy sừng hươu của Nhậm Thanh Nhai, chỉ đối với Kỷ Mạch nói: “Kỷ đại ca, nơi đây tử khí rất nặng, ngay cả hoa cỏ ven đường cũng không có bất kì sinh cơ gì, không phải là một địa phương tốt.”

Trong mọi người, Lý Tiên Nhi chỉ cùng Nhậm Thanh Nhai lúc ở linh sơn tiểu trúc sống chung qua một đoạn thời gian, không tự chủ liền xem hắn như một đồng bạn quen thuộc nhất. Bạch lộc tuy không thích bị người tiếp xúc hưng chỉ liếc nàng một cái cũng không nói gì.

Ngược lại là Diệp Quân Hầu cái vị thiên ma này căn bản không sợ quỷ thần liền nhảy thẳng lên trên tường thành, dò xét khắp nơi một phen, quả thật không phát hiện khí tức người sống, chỉ tìm được mấy tờ giới luật Phật Châu rơi trên đất, quét mắt nhìn liền ghét bỏ nói: “Cấm rượu thịt còn cấm nữ sắc, loại địa phương này người bình thường đợi một ngày đều phải điên, người nào ở được a”

Cùng lúc đó, bạch lộc có khứu giác nhạy bén nhất lại giật giật lỗ mũi, cũng cảnh giác nói: “Trong thành chỉ có mùi vị của thi thể, không có người sống tồn tại.”

Thiên ma vốn dĩ đến từ thâm uyên, cái vong linh ác ma gì cũng nhìn thành quen, nơi này âm khí tuy nặng nhưng đối với Diệp Quân Hầu cũng không có ảnh hưởng gì, ngược lại khiến cho Ma Chủ thực lực đại tăng.

Có hắn ở, Kỷ Mạch ngược lại không lo lắng vấn đề quỷ quái, chỉ có chút nghi ngờ cau mày, “Chỗ ở của Hư Không hòa thượng này đều được xây dựng chùa miếu siêu độ vong linh trong thiên hạ, trong thành âm khí nặng một ít không tính là kỳ quái, cái ta không hiểu chính là vì sao các tiên nhân đều tới nhưng nơi đây lại là bộ dáng như vậy?”

Hư Không chúa tể Phật Châu tuy là thiên nhân, nhưng xuất xứ cùng phần lớn nhân vật chính lại bất đồng, hắn đến từ truyện ngắn 《 Hư Không Hòa Thượng Kể Chuyện 》được đăng nối tiếp trên Weibo.

Văn phong  được dùng theo cách tự truyện, nhân vật chính là Hư Không một tu sĩ hiện đại, người có đôi mắt âm dương từ khi còn nhỏ, sự kiện chủ yếu chính là hắn bị người chết phụ thân để giải quyết thù hận khi còn sống.

Miêu tả vô cùng chân thực, thậm chí có thể tìm được vụ án cụ thể, bất luận thời gian – địa điểm – nhân vật đều không sai chút nào, càng thành công hơn dự đoán khi  mấy ngày sau tại một cao ốc ở nơi nào đó sẽ có hung phạm sợ tội tự sát. Cố sự linh dị càng chân thực liền càng dọa người, vì vậy thiên văn này có độ hot rất cao, có đoạn thời gian từng bị người trên mạng điên cuồng in lại, ngay cả trang chủ của Kỷ Mạch cùng Tống Kiều cũng không tránh được bị xoát bình (*), cho tới sau này bởi vì liên quan đến phong kiến mê tín nên bị cấm, khó khăn lắm mới dừng lại.

(*)刷屏: Xoát Bình – Sử dụng một số hình ảnh hoặc câu nói vô nghĩa để lấp đầy hộp trò chuyện hoặc khu vực tin nhắn mà không cho người khác nói chuyện. (Spam)

Sau đó cũng có người suy đoán, cái này hẳn là do một cảnh sát ở chỗ nào đó căn cứ vào vụ án thực tế để viết chơi, quần chúng cũng chỉ đón nhận thuyết pháp này. Kỷ Mạch ngược lại không phải rất để ý đến tính chân thật của nguyên tác, dù sao tiên nhân cũng có, sự kiện linh dị cũng không xem như hiếm lạ, cậu hôm nay nghĩ lại chính là thiết định của Hư Không hòa thượng.

Bởi vì là truyện ngắn, tác giả miêu tả đối với thiết định cũng không tỉ mỉ, chỉ nói hắn sinh ra đã có thể cảm giác âm dương, một khi bị âm hồn phụ thân sẽ hoàn toàn lấy được năng lực người chết, hơn nữa cũng không tương tự với những câu truyện về ma quỷ truyền thống tới một cái là đi một cái, mà là tất cả năng lực quỷ hồn cũng có thể chồng lên nhau,  nếu như trừ linh không hoàn thành thuận lợi, bản thân tính tình của hắn cũng sẽ bị người chết ảnh hưởng.

Phật Châu tuy xem Hư Không hòa thượng xưng là Hoan Hỉ Phật, thật ra thì hắn tu cũng không phải là hoan hỉ thiền, chỉ vì mọi lúc vẻ mặt của hắn đều là nét mặt tươi cười, thật giống như là hình dạng vô cùng hân hoan cho nên mới có cái danh xưng này. Và đây, chính xác là vì thời niên thiếu của hắn độ hóa vong hồn tinh thần của một người mắc bệnh thất bại mà để lại di chứng, từ đó về sau cả đời trên mặt cũng chỉ có một biểu tình tươi cười.

Cố sự linh dị phiền toái ở chỗ chính là sức chiến đấu không có tiêu chuẩn, tác giả cũng không cho nhân vật chính thiết trí một cảnh giới cực hạn. Hư không chỉ cần bị phụ thân là có thể có được tu vi của người chết lúc còn sống, hơn nữa còn theo việc siêu độ vong hồn càng ngày càng nhiều mà không ngừng chồng lên nhau, có thể nói, thiên hạ chết càng nhiều, thực lực Hư Không liền càng mạnh.

Cũng may bản thân hắn đúng là một cao tăng lòng dạ từ bi,  những năm này chỉ yên lặng lưu lại tại mảnh đất hoang vu này để  siêu độ vong hồn, từ đầu đến cuối chưa từng cùng thiên nhân khác mà phát sinh mâu thuẫn, lúc Phụng Triều tới nghị hòa, cũng mệnh cho tăng nhân dưới cờ lấy lễ đối đãi.

Phật Châu vốn am hiểu siêu độ vong linh, hôm nay các tiên nhân cũng truy tìm Thiên Địa Qua tới chỗ này, theo lý thuyết các loại quỷ hồn tồn tại hẳn đã bị tiêu diệt sạch sẽ, nhưng Diệu Pháp Thành lại có dáng dấp quỷ khí âm trầm như vậy, chỉ sợ là việc truy bắt  Thiên Địa Qua  xảy ra vấn đề.

Kỷ Mạch nhớ lần trước Phụng Triều cùng Phật Châu nghị hòa là ba ngày trước, khi đó sứ giả Phật Châu cũng không có bất kỳ khác thường gì, mà cũng là từ hôm đó bắt đầu, mỗi ngày nhất định sẽ thông qua hệ thống liên lạc với Dạ Minh Quân cũng mất tin tức, xem ra, nếu không ngoài suy đoán, biến cố hẳn là xuất phát từ ngày hôm đó.

Kỷ Mạch nguyên tưởng rằng có Thiên Đình tại chỗ này cũng không cần lo lắng, nhưng xem tình hình hiện nay chỉ cảm thấy không thế nào lạc quan, không khỏi nắm chặt bức họa trên tay, ngữ khí tuy còn duy trì trấn định, nhưng mơ hồ lộ ra mấy phần lo âu, “Hệ thống, có từng liên lạc với Dạ Minh Quân?”

“Đã phát động truyền tin, nhưng tiên quân không nghe.”

Mấy ngày nay Kỷ Mạch hỏi hệ thống tung tích của Dạ Minh Quân, lấy được đáp án đều là tiên quân tạm thời không trả lời, hôm nay chỉ là thay đổi nhắc nhở.

Cậu tuy đối với thực lực của Dạ Minh Quân có lòng tin, nhưng đụng phải tình huống như vậy cũng không khỏi có chút lo âu, đối với tử thành  không biết có cạm bẫy tồn tại hay không mà ngắm nhìn chốc lát, cuối cùng quyết định trước dò xét một phen, chỉ nhàn nhạt nói: “Ba vị xin giữ cảnh tỉnh, chúng ta đi xem một chút có thể tìm được tung tích tiên nhân hay không.”

Nơi đây quỷ dị, lúc Kỷ Mạch vào thành cũng là vạn phần cẩn thận, đi vào cửa thành vừa nhìn về phía  xa, chỉ thấy trong thành chỉ là bóng đêm, mặt đất không thấy vết máu cùng thi hài, ngoại trừ an tĩnh đến không có một chút thanh âm, tựa hồ cũng không có chỗ gì đặc biệt.

Nhưng mà ngay tại lúc bọn họ vừa vặn đi qua cửa thành, sau lưng đột nhiên truyền tới thanh âm chỉnh tề của vật nặng rơi xuống đất, quay đầu nhìn lại, đúng là mười mấy bộ thây khô bị giây thừng cột lại, tất cả máu thịt đều đã khô kiệt, chỉ còn da chết bao quanh hài cốt, mũi chân vừa vặn chạm đất, chỉ như vậy rủ xuống trên thành tường theo gió chập chờn.

Kỷ Mạch nhìn ra những thây khô này đều không có tóc cùng áo quần rách rưới, suy đoán những người này hẳn là tăng nhân trong thành, nhìn qua dường như là quỷ hồn làm hại, cũng không biết tu vi như thế nào.

Sau lưng là cảnh tượng mười mấy cỗ thi thể bị treo như vậy, nếu đổi thành người bình thường chỉ sợ đã sớm bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, thế nhưng người đứng đây đều không phải là người bình thường, Diệp Quân Hầu lại là lão đại ca không biết làm thịt bao nhiêu vong linh thâm uyên, liếc nhìn một cái chỉ khinh thường nói: “Cái đám lão thịt khô này treo ở trên tường thành là muốn làm gì?”

“Hung linh quấy phá đi, đại khái là vậy.”

Kỷ Mạch những năm này đều cùng thiên nhân giao thiệp, có cảnh tượng sợ hãi gì mà chưa thấy qua, thi thể loài người đã không đủ để kích thích tâm tình kinh hoàng của cậu, lúc này vẫn là thần sắc bình thản suy tính là ai đem những thứ thây khô này buông xuống, nhìn ngược lại giống như  cố ý hù dọa bọn họ.

Tuy là như vậy, cậu còn nhớ nơi này còn có Lý Tiên Nhi là người bình thường một chút,  liền hỏi: “Tiên nhi cô nương ngươi không sợ sao?”

Nhưng mà, tư duy của thiên nhân cùng thường nhân hoàn toàn bất đồng, Lý Tiên Nhi trước khi vào thành còn có chút sợ hãi, vừa thấy những thây khô này lại trong nháy mắt an tâm, chỉ vui mừng nói: “Khá tốt, nhìn qua bọn họ cũng không đánh lại ta.”

Ngay tại lúc bọn họ đối với những thi thể hòa thượng này tiến hành vây xem  vô nhân đạo, thời điểm Kỷ Mạch còn chuẩn bị buông xuống một cỗ thây khô để nghiệm thi kiểm tra nguyên nhân cái chết, Diệp Quân Hầu không chịu ngồi yên cũng trực tiếp đẩy ra một cánh cửa nhà dân.

Cửa này mới vừa mở ra chính là một đạo bóng trắng ngã xuống, Ma Chủ cũng không phải là người lương thiện, cũng không thèm nhìn giơ tay lên chính là một quyền, xuất thủ xong rồi mới nhíu mày, “Mới vừa rồi không phải có vật gì bị lão tử đánh bay hay sao?”

Đối với chuyện này, Kỷ Mạch nhìn lướt qua bạch cốt thê thảm rơi xuống trên bệ cửa sổ, thành khẩn trả lời vấn đề của Ma Chủ: “Hẳn là khô lâu.”

Nghe vậy Ma Chủ trong nháy mắt nổi giận, bàn tay hướng trên tường vỗ một cái liền phá hủy cả căn nhà, “Khô lâu loại binh vong linh cấp thấp này cũng xứng được quả đấm của thiên ma?”

Xem kìa, đây chính là đại lão thâm uyên a.

Bình tĩnh nhìn hết thảy các thứ này, Kỷ Mạch mới vừa muốn khuyên can loại hành vi hủy hoại dân cư này,  liền nghe một chỗ khác lại là một trận tiếng động gạch đá sụp đổ, quay đầu liền thấy sừng bạch lộc rung lên bụi bặm. Phát hiện trong tầm mắt của mình,  con lộc này chỉ duy trì dáng vẻ cao ngạo trước sau như một, vẻ mặt nhàn nhạt nói: “Nóc nhà có một hung linh, dáng dấp quá xấu xí.”

Đây chính là lý do ngươi húc cả một căn nhà? Người ta một hung linh có bộ mặt trướng ngại thì như thế nào chứ? Đây không phải là đạo đức nghề nghiệp của quỷ hồn sao? Được rồi, có thể so với quỷ hồn, hai cái tên phá hủy nhà dân  này càng làm cho người ta sợ hãi.

Bất đắc dĩ mặc cho những thiên nhân hung tàn này ở trong thành dày vò, Kỷ Mạch tự leo lên thành tường. Nơi này  có chuyện gì xảy ra cậu không biết, nhưng cậu rất chắc chắn, ngay tại thời điểm bạch lộc tháo nhà, nơi này có người “Oa ” một tiếng, loại ngữ điệu nghịch ngợm này cho dù cách mấy dặm thì Kỷ Mạch đều nghe ra là ai.

Quả nhiên, ngay tại trên tường thành, Dạ Minh Quân một thân bạch y cùng một thanh niên tiên nhân một thân hoàng y đang nắm giây thừng của nhóm thây khô, dưới chân thậm chí còn đạp mẫy cỗ cương thi tựa hồ chuẩn bị sử dụng làm đồ dùng biểu diễn, thấy Kỷ Mạch cư nhiên tìm tới, thời khắc này một vị hùng tiên nhân nào đó có ý định dùng quỷ thành để dọa sợ lão bà nhà mình còn kinh ngạc mà trừng mắt nhìn.

Đúng vậy, Kỷ Mạch cưỡi bạch lộc đi ngàn dặm rốt cuộc tìm được Khải Minh Châu mà cậu tâm tâm niệm niệm, nhưng hạt châu này cư nhiên đầu tiên là dùng quỷ thành cùng thây khô nghênh đón mình, dùng sự thực chứng minh hắn chính là một nam nhân thích gây chuyện như vậy, ngay cả bạn lữ tâm ý tương thông cũng đừng nghĩ đoán được hắn muốn làm gì.

Giờ khắc này, Kỷ Mạch chỉ có thể diện vô biểu tình  mà nhìn người nào đó, “Dạ Minh Quân, nhà quỷ vui không?”

Dạ Minh Quân đi tới trong thành nguyên bản chỉ sớm hơn Kỷ Mạch mấy canh giờ, phát hiện những thi thể bị treo ở trên tường liền dừng lại chốc lát. Hắn đang tiến hành nghiệm thi thì đột nhiên thấy người yêu xuất hiện ở bên ngoài thành, liền cao hứng mà nghĩ ra phương thức chào hỏi đặc biệt như vậy, lúc này nhìn thần sắc Kỷ Mạch có chút tức giận, lập tức liền tiến lên ôm lấy cậu, chỉ nhẹ giọng nói: “Có sợ hay không? Ta tối nay bồi ngươi ngủ, ngươi có thể ôm chặc ta.”

“So với cảnh tượng trước kia người treo ở bên ngoài cửa sổ phòng ta, nhũng thứ này không thể nói tới sợ hãi.”

Đối với Dạ Minh Quân thích làm xằng làm bậy, Kỷ Mạch hôm nay cũng là bình tĩnh, không cần hỏi đều biết nhất định là lý do nhàm chán muốn thừa dịp mình bị hù dọa để anh hùng cứu mỹ nhân, lúc này thấy tiên nhân vô sự cũng chỉ an tâm, chẳng qua là đối với đồng bọn của hắn mà ngờ nói, “Vị này là…?”

Dạ Minh Quân không nghĩ tới hôm nay lại dễ dàng lừa gạt lăn lộn vượt qua kiểm tra như vậy, đã lâu không thấy Kỷ Mạch cũng cảm thấy rất nhớ, sờ sờ đầu đối tượng nhà  mình một cái liền cười đáp lại: “Hắn? Chẳng qua là tiên đế mà thôi.”

Tiên đế? Thiên Đình chi chủ? Chúng tiên chi chủ? Hôm nay chính là tiên nhân mạnh nhất?

Cho nên, ngươi nhàm chán dùng quỷ thành hù dọa đối tượng của mình cũng được đi, còn kéo tiên đế làm đồng lõa, để cho hắn giúp ngươi treo thây khô?

Lần này biểu tình của Kỷ Mạch thật sự cứng lên, cậu phát hiện mình còn đánh giá thấp Dạ Minh Quân, nguyên bản đi tới tiên giới thì sự nghịch ngợm của  hắn  mới có thể chân chính phát huy uy lực!

Mặc dù như thế, tâm cũng bị hạt châu này trộm đi, Thần Tinh Tế Ti đã quay đầu không thấy bờ  cũng chỉ có thể thở dài nói: “Được rồi, ngươi thành công hù được ta.”

_________________________

Tác giả có lời muốn nói: 

Dạ Minh Quân: Cùng lão bà xa cách gặp lại, ta muốn cho cậu ấy một kinh hỉ!

Tiên đế:  Ta cư nhiên nghĩ người đang giúp ta giải quyết vấn đề, ta thực sự tin vào sự xấu xa của ngươi a!

Kỷ Mạch (lạnh lùng): Ta liền nhìn ngươi quỳ ở mép bàn xát (*) mà điên cuồng dò xét.

(*)搓板 [cuōbǎn] cái bàn xát (dùng để giặt quần áo)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện