Sau khi phiến thế giới này không có trận pháp bao phủ, các oán linh giới khác đều hướng đến phiến thế giới này tụ họp, toàn bộ cảnh nội Phật Châu đã không có một  người sống.

Tiên đế cùng Dạ Minh Quân đem toàn bộ Diệu Pháp Thành cũng tìm tòi một lần, phát hiện cao tăng trong thành cũng từng toàn lực chống cự, chỉ tiếc cuối cùng không địch lại oán linh với quy mô khổng lồ, nhanh chóng bị bị hút khô tinh khí đến chết.

Chỗ chùa miếu mà Hư Không hòa thượng ở đã là nhà không lầu trống, Thiên Địa Qua cũng không thấy bóng dáng. Kỷ Mạch kiểm tra cẩn thận thiền phòng của hắn, phát hiện nơi đây lại là nơi duy nhất tại cảnh nội Phật Châu không tồn tại dấu vết đánh nhau, dựa trên thời gian tử vong của những thi thể lấy nơi đây làm trung tâm mà suy đoán, có lẽ ngọn nguồn oán linh bùng nổ lúc ban đầu chính là ở chỗ này.

Thiên Địa Qua hiện giờ ẩn núp trong tối, tiên đế không tìm được tung tích của nó, cũng chỉ có thể mệnh thiên binh đem phiến thế giới này hoàn toàn vây quanh lại, tự mình dẫn mấy vị tiên thần mạnh mẽ tới Phật Châu tinh lọc vong linh, thấy Diệu Pháp Thành đã không có manh mối gì, liền dẫn Kỷ Mạch quay trở về  doanh địa tạm thời trú đóng.

Tình huống hiện tại có thể dùng một câu nói khái quát chính là vua cũng sợ thằng liều, Thiên Địa Qua vô tâm vô tình, ngay cả tính mạng mình cũng không để ý, dù sao cũng không có gì có thể mất đi, hư hại chính là tự tu bổ, giết một vị tiên nhân liền được lợi một người, cho đến khi mục tiêu hoàn thành mới chịu dừng lại. Như vậy, thứ có lực lượng cường hãn lại liều mạng nếu tận lực ẩn núp  trong bóng tối mà đánh lén tiên nhân, dù cho là tiên đế cũng rất khó phòng ngừa.

Cũng là lúc này, Thiên Đình mới phát hiện những  thượng cổ thần khí này chung quy lại không có thứ gì để ràng buộc, một khi rời đi phạm vi giám thị, chúng tiên hoàn toàn không có thủ đoạn đem bọn họ triệu hồi, vì vậy đối với Dạ Minh Quân lại càng khẩn trương. Dẫu sao, đối với tiên nhân mà nói, tâm kiếp của Hi Hoàng Khải Minh Châu còn đáng sợ hơn so với Thiên Địa Qua.

Tiên nhân doanh địa cũng không phải là doanh trướng giống như phàm nhâm, mà là mấy vị tiên nhân am hiểu luyện khí liên thủ chế tạo pháp bảo hình cung điện, trong ngày thường xem ra chỉ là một  là kiến trúc bạch ngọc tuyệt đẹp, nhưng một khi phát sinh chiến sự chính là pháo đài chiến đấu có đầy đủ các hạng trận pháp, tùy thời có thể cung cấp cho tiên tướng thiên binh sắp xếp trận thế.

Kỷ Mạch là lần đầu thấy đến kiến trúc tiên gia, mây mù lượn quanh, điêu lan ngọc thế (hàng rào chạm khắc và ngọc bích), công và phòng một thể nhưng lại không mất mỹ cảm, đúng là cùng phàm tục không giống nhau.

Thiên nhân không thuận tiện ở địa bàn tiên nhân tùy ý hành tẩu, Kỷ Mạch đem ba vị thiên nhân mời trở về Sơn Hà Xã Tắc Đồ, lúc này chỉ do Dạ Minh Quân ôm phi hành.

Tiên đế xem như là tiên nhân mạnh nhất dĩ nhiên là mục tiêu công kích đệ nhất của Thiên Địa Qua, lúc này bên ngoài tẩm điện của hắn đã là trọng binh canh giữ, ngay cả một con ruồi cũng đừng nghĩ bay vào. Để cho Kỷ Mạch bất ngờ là Dạ Minh Quân lại ngụ ở bên cạnh phòng tiên đế, cũng là vị trí bị chúng tiên hoàn toàn vây quanh, xem ra Thiên Đình đối với Khải Minh Châu đã bắt đầu phòng bị.

Tình huống như vậy khiến Kỷ Mạch hơi nhíu mi, nhưng Dạ Minh Quân cái người trong cuộc này lại hoàn toàn không để ý, các tiên nhân để cho hắn cùng tiên đế làm hàng xóm, hắn liền thuận thế đem tiên đế lừa ra ngoài đi dạo, hôm nay cao hứng mà ôm lão bà trở lại.

Ngược lại là lão thần tiên phụ trách chuyện này, đột nhiên phát hiện tiên đế mất tích, suýt nữa  bị dọa đến nguy hiểm tính mạng, thấy bọn họ vào cửa điện mới vừa sợ vừa suy nghĩ, hắn rốt cuộc tại sao phải đem Khải Minh Châu cái vị lão tổ tông  không đáng tin cậy này xếp đặt ở  bên cạnh tiên đế, đây không phải là  để dê vào miệng cọp sao? Dạ Minh Quân xưa nay quen tùy tính, thời điểm tiên nhân không cho phép hắn đi ra ngoài tiếp xúc Kỷ Mạch hắn liền đem pháp bảo chúng tiên hủy chơi, hôm nay đến phòng mình mới nhớ tới bên trong còn linh kiện tán lạc đầy đất, liền đối với Kỷ Mạch nói: “Ta không nghĩ ngươi sẽ tới nên trong phòng  rất loạn, đợi ta thu thập một chút.”

Những pháp bảo tiên gia kia có uy lực không tầm thường, Dạ Minh Quân lại đem trận pháp phòng vệ của bọn họ cũng phá hủy, bây giờ quét dọn còn cần phí chút công phu.

Kỷ Mạch đang ở ngoài cửa chờ, vốn dĩ là tiên đế muốn trở lại tẩm điện nhưng lại ngừng bước chân, nghiêm túc nhìn cậu nói: “Người tuổi trẻ, nghe trẫm một lời, chuyện tình yêu mới nếm thử tuy là vui vẻ, nếu vị trí cùng hoàn cảnh của đôi bên có chênh lệch quá lớn, lâu dài chung sống nhất định sẽ có mâu thuẫn xuất hiện, ngươi hôm nay có thể khoan nhượng cho sự ẩu tả của Khải Minh Châu, nhưng tương lai dài trăm năm ngàn năm chẳng lẽ cũng phải nhẫn nhịn xuống?”

Phu thê phàm nhân ngắn ngủi mấy thập niên cũng không thiếu những cặp nhìn nhau đều cảm thấy chán ghét, huống chi là tiên thần làm việc hở một tí chính là trăm năm ngàn năm. Nam nữ ân ái có quy củ ước thúc còn như vậy, chứ đừng nhắc tới Khải Minh Châu lại có tính ham chơi như vậy.

Tiên đế thật sự là không coi trọng Kỷ Mạch trẻ tuổi như vậy có thể cùng Khải Minh Châu sống chung lâu dài, lúc này khuyên can cũng là lời nói chân thành.

Tiên đế không thể nào tin được Khải Minh Châu sẽ tồn tại thất tình lục dục, chỉ sợ là thấy phu thế phàm nhân sống chung một chỗ mà cảm thấy thú vị liền tìm một nhân loại để cho mình có cảm giác mới mẽ noi theo đi thể nghiệm một phen. Khải Minh Châu không hiểu nhân tâm, cũng không biết cái này cùng kỳ dị pháp bảo ngày xưa thu thập bất đồng, chơi xong liền ném  sẽ làm người ta chịu thương thế cỡ nào.

Kết quả như vậy còn chưa phải là xấu nhất, phàm nhân dễ dàng khốn khổ vì tình, nếu hắn suy đoán sai lầm, Khải Minh Châu thật sự trầm mê vì người kia, một khi tùy ý để cho người kia sử dụng, chỉ sợ càng nhấc lên các loại họa loạn.

Bọn họ những ngày qua điều gì nên nói đều nói rồi, nhưng mà bất luận nói có sách mách có chứng, còn lấy thân giải thích, nhưng Khải Minh Châu đối với tình yêu hứng thú đang nồng cũng một câu không nghe. Tiên đế cũng không muốn đối với lão tiền bối nhìn mình lên ngôi thi hành thủ đoạn lôi đình, lúc này cũng chỉ có thể thừa dịp Dạ Minh Quân không ở đây mà thử khuyên Kỷ Mạch quay đầu.

Tiên đế lo lắng bao nhiêu Kỷ Mạch có thể đoán được mấy phần, nghe lời này chỉ thần sắc như thường nói: “Bệ hạ cho là ta đang nhẫn nại?”

“Ngươi không giống như  người có tính tình hoạt bát.”

Tiên đế tự nhận sẽ không nhìn lầm tính tình của người này, lại không nghĩ rằng Kỷ Mạch nghe vậy chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, “Nguyên nhân chính là không phải, lúc cùng Dạ Minh Quân chung một chỗ mới phát giác nhân sinh tĩnh mịch của mình mới có thể náo nhiệt lên nhiều.”

Trải qua một đường quan sát, Kỷ Mạch đối với tình cảnh hiện nay của Dạ Minh Quân đã có mấy phần suy đoán, cậu sẽ không tận lực cùng Thiên Đình xích mích làm khó dễ người yêu, nhưng cũng không thể bị đánh mà không hoàn thủ, bị mắng không nói lại, nếu thái độ tiên nhân đều là như thế, vậy thì cậu cũng chỉ có thẻ chủ  động xuất kích, lúc này mâu quang thu lại nhân tiện nói ra vấn đề ở chỗ,

“Bệ hạ, ta cả gan hỏi ngươi một câu nói, nếu Dạ Minh Quân cũng không phải là Hi Hoàng Khải Minh Châu, mà là tiên thần tu luyện năm ngàn năm, các ngươi sẽ còn lo lắng như vậy?”

Tiên thần đối với sinh sôi nhất đạo cũng không nóng lòng, gần trăm năm qua tình yêu giữa tiên phàm cũng không phải là chuyện hiếm thấy, chứ đúng nói hai người nam nhân  chung một chỗ, cho dù có tiên nhân cùng tiên thú mà mình nuôi kết thành đạo lữ cũng lười để ý tới. Nếu Dạ Minh Quân là tiên nhân bình thường, chỉ cần hắn không vì Kỷ Mạch nhấc lên rắc rối cưỡng ép điểm hóa người phàm phi thăng, chúng tiên nhất định là sẽ không ngăn cản như vậy.

Hôm nay sở dĩ lo lắng trùng trùng, hoàn toàn bởi vì Dạ Minh Quân là thượng cổ thần khí Khải Minh Châu, cho dù Hi Hoàng đã sớm đem hắn điểm hóa thành tiên, chúng tiên vẫn rất khó đem hắn đối đãi khác biệt với thần khí.

“Lúc Kỷ mỗ hai mươi tuổi tự nhận là người thông minh nhất thế gian, khám phá bản chất loài người cũng sờ thấu quy luật thế gian, tin chắc nhân vật chính do ta tạo nên liền là người cường đại chân chính. Cho đến khi đi tới cái thế giới này, đích thân nếm được đau khổ do ngày xưa ngây thơ mang đến, mới biết mình thật ra thì cái gì cũng không hiểu, rất nhiều chuyện chỉ có năm tháng cùng lịch duyệt mới có thể dạy cho ta, cho dù có nhiều chân ngôn tỉnh thế hơn nữa chung quy cũng không  so sánh được với sự giác ngộ từ nội tâm.”

Nhẹ nhàng nói ra cảm ngộ của bản thân, Kỷ Mạch đã sớm từ trong lời nói của Dạ Minh Quân mơ hồ phát giác thái độ không biết làm sao của hắn đối với Thiên Đình, hôm nay thấy tận mắt quả thật như vậy. Kỷ Mạch tuy đã  quen với tính tình tản mạn của Dạ Minh Quân, nhưng lại phát ra sự tin tưởng từ nội tâm đối với năng lực của Dạ Minh Quân, cho nên hoàn toàn không hiểu vì sao các tiên nhân lại tin chắc mình càng hiểu thế sự hơn so với Dạ Minh Quân, hôm nay chỉ có thể nhàn nhạt nói rõ sự thật,

“Dạ Minh Quân kế thừa Hi Hoàng, đều chứng kiến Thiên Đình mấy ngàn năm biến thiên, lại xưa nay yêu thích nghiên cứu, như vậy một vị đại năng ở trong  năm tháng dài đằng đẵng chưa bao giờ từng buông tha học tập tích lũy, cũng xin các vị đối với lựa chọn của hắn tôn trọng một chút, đừng có khinh thường.”

Kỷ Mạch cũng không phải là người Thiên Đình, cũng không có nhận thức thấm canh cố đế  về thượng cổ thần khí như bọn họ, cho tới bây giờ, Dạ Minh Quân ở trong mắt cậu cũng chỉ là tiên nhân có thiết định là thần khí, như vậy dẫn đến hấu hết thời gian và phương thức cậu đối đãi với Dạ Minh Quân cũng cùng chúng tiên bất đồng.

Ở Kỷ Mạch xem ra, Dạ Minh Quân có tu vi cường đại như thế, lại sinh ra tính tình yêu thích nghiên cứu, lại có thể khắc chế mình không đi tổn thương người phàm. Lúc hành tẩu ở nhân thế, bất luận ở nơi nào đều là nhập gia tùy tục, coi như gặp sự vật không cách nào hiểu cũng sẽ tận lực đi thăm dò đạo lý tồn tại, tâm tính như vậy tuyệt đối hơn xa bất cứ tiên nhân nào vẫn đang vướng vào giữa các thế lực đấu tranh.

Dạ Minh Quân của cậu, tuy nghịch ngợm bướng bỉnh, nhưng là nam nhân làm người ta an tâm nhất thiên hạ.

Tiên đế nguyên muốn phản bác, tỉ mỉ suy nghĩ nhưng lại không thể nói lên câu nào, dẫu sao Dạ Minh Quân đích xác là một trong mấy vị tiên thần xưa nhất trên Thiên Đình,  nói riêng về kinh nghiệm nhân sinh hẳn là phải  hơn xa bọn họ những  tân sinh tiên nhân sau này mới phi thăng.

Chỉ là cùng tiền bối khác bất đồng, coi như bọn họ đưa ra quan điểm bất đồng với phong tục được lưu truyền, Dạ Minh Quân cũng chưa từng cho trách cứ, thậm chí sẽ không bởi vì hậu bối xúc phạm mà lộ ra thần sắc không vui, vì vậy chúng tiên dần dần cũng quen với việc xem Khải Minh Châu như vật cát tường mà Hi Hoàng lưu lại, chỉ nghĩ đem vị này tỏ vẻ tôn kính là đủ rồi.

Chúng tiên vẫn cho rằng là mình bảo vệ Khải Minh Châu, hôm nay tiên đế nghe ngữ khí của Kỷ Mạch, đột nhiên phát hiện có lẽ thật ra là Khải Minh Châu những năm này vẫn luôn từ ái mà thủ vệ cho bọn họ, nội tâm cảm khái hơn, cũng chỉ có thể thở dài nói: “Trẫm vốn là tới khuyên giải với ngươi, không nghĩ tới ngược lại bị ngươi giáo huấn.”

Kỷ Mạch sở dĩ dám đối với tiên đế nói những lời này, chính là tin tưởng ánh mắt nhìn người của Dạ Minh Quân, hôm nay thấy thần tình này của hắn liền biết Dạ Minh Quân nói quả nhiên không sai, một tiên đế có thể tiếp nhận ý kiến người khác chính là một vị nhân quân, liền nhượng bộ nói: “Tóm lại là trẻ tuổi khí thịnh, bị ủy khuất liền không nhịn được nói nhiều một chút, mạo phạm bệ hạ mong được bao dung.”

“Ngươi nói cũng không sai, chúng ta cuối cùng vẫn là đem Khải Minh Châu đối đãi  như thần khí, một mặt tin tưởng hắn là tượng trưng có vô hạn uy năng của Hi Hoàng, một mặt lại cảm thấy hắn không có tâm trí dễ dàng bị người lợi dụng, tự mâu thuẫn mà không tự biết.”

Tiên đế cho tới bây giờ không thèm để ý vấn đề mặt mũi, nghiêm túc liếc Kỷ Mạch mấy cái, thầm nghĩ, cái nhân loại ở độ tuổi này lại có thể xem nhẹ thế sự như vậy ngược lại là hiếm thấy, đợi một thời gian, chí khí chưa chắc sẽ bại bởi tiên nhân.

Nghĩ như thế, liền cũng mất ý phản đối, chỉ đối với Kỷ Mạch gật đầu một cái, “Nhân loại khó làm được nhất chính là có thể tự xét lại mình nhưng lại không tự hạ mình, ngươi thật sự có tiềm chất phi thăng, trẫm chờ một ngày ngươi vượt qua thiên kiếp đứng hàng tiên ban.”

Thấy tiên đế được thị vệ vây quanh rời đi, Kỷ Mạch biết cửa ải này của mình không sai biệt lắm là đã vượt qua, chỉ cần tiên đế dẫn đầu không phản đối, tiên nhân khác có dị nghị cái gì nữa cũng không thể gây khó dễ cho Dạ Minh Quân như thế nào.

Còn như những người vẫn đang giám thị Dạ Minh Quân dùng các biện pháp đề phòng, dù sao thì cậu cùng Dạ Minh Quân cũng không ngại ngay trước mặt mọi người cảo cơ, có người muốn ăn cẩu lương liền để cho bọn họ ăn no là được.

Các tiên nhân đều cho rằng trân bảo thích được đồng loại vờn quanh, vì vậy xưa nay an bài chỗ cho Dạ Minh Quân đều trải rộng kỳ trân dị bảo, ngay cả vật chiếu sáng đều là minh châu ngàn năm, bên trong phòng lại là lấy tuyết san hô nối thành một mảnh. Sử dụng trang sức không chỗ nào mà không phải pháp bảo tiên gia, thậm chí dùng cực địa chi băng vì hắn cố ý chế tạo ra mê cung khổng lồ như cung điện, để Khải Minh Châu lúc nhàm chán có thể khôi phục nguyên hình ở bên trong tìm tòi bí mật chơi đùa.

Theo Dạ Minh Quân đi vào nội thất, Kỷ Mạch nội tâm cảm khái chỗ ở đại lão quả nhiên bất đồng, tầm mắt lại  hoài nghi dừng lại ở cái giường vàng chói lọi kia, “Tại sao giường của ngươi giường sẽ dùng long văn trang trí?”

“Ta đột nhiên phát hiện phòng mình không có giường, cho nên đi phòng bên cạnh  mượn một cái a.”

Dạ Minh Quân không cần ngủ, thỉnh thoảng nghỉ ngơi cũng chỉ hóa thành nguyên hình đem mình chôn giữa  một đám trân bảo mà trầm tư mặc tưởng, vì vậy các tiên nhân căn bản không vì hắn mà chuẩn bị giường. Đợi đến lúc Kỷ Mạch tới hắn mới giật mình, không có giường thì tiểu gia hỏa hay xấu hổ này làm sao chịu cùng hắn làm những chuyện kia?

Vì vậy thừa dịp tiên đế cùng Kỷ Mạch nói chuyện, hắn liền đem long sàng cách vách  dọn về tẩm điện của mình, dùng cái này cho chúng tiên thấy, định đả bổng  uyên ương là sẽ trả giá thật lớn!

Ân, cái chủ ý này không tệ, sau này ai lại tới khuyên Kỷ Mạch ly khai hắn, hắn phải đi dời hết bảo khố người kia, dù sao hắn làm hạt châu  am hiểu nhất chính là đạp phá hư không lẻn vào túi giới tử của tiên nhân.

“Ngươi khi dễ tiên đế như vậy lương tâm sẽ không đau sao?”

Ý tưởng nội tâm của Dạ Minh Quân lúc này đủ để làm chúng tiên  run rẩy vẫn chưa có người nào biết được, nghe Kỷ Mạch cảm thán cũng chỉ ôm lấy bạn lữ đã lâu không gặp của mình mà cười nói, “Hắn cùng ngươi nói cái gì?”

Hai người mấy ngày chưa gặp mặt, Kỷ Mạch đối với khí tức của Dạ Minh Quân cũng rất tưởng niệm, lúc này mặc cho Dạ Minh Quân ôm mình đè trên giường, chỉ lấy hai tay vòng qua sau cổ tiên nhân, trong ánh mắt chợt hiện lên ý ranh mãnh, “Nói ngươi có mới nới cũ, nói không chừng ngày nào đó liền chán ta mà dùng thế thân lưu lại còn bản thân thì chạy mất.”

Dạ Minh Quân mặc dù được tiên đế tin tưởng, nhưng cũng biết đại khái chúng tiên không thể nào tin tưởng hắn biết động tình, lúc này vừa nghe lời Kỷ Mạch nói ra liền ở trên môi cậu in xuống một nụ hôn, vội vàng trấn an nói: “Chớ nghe hắn, ta tin tưởng mình có thể không ngừng từ trên người ngươi khai phá ra ý tưởng cùng tư thế mới lạ.”

Bình thường mà nói không phải nên phủ nhận loại thiết định có mới nới cũ này hay sao? Ngươi cứ như vậy không chút do dự  mà thừa nhận?

Dạ Minh Quân cho thấy phương thức tâm tính xưa nay cùng người khác bất đồng, Kỷ Mạch bất đắc dĩ liếc tiên nhân một cái, nhìn Dạ Minh Quan đang đè mình giữa giường, cũng tùy ý để cho tiên nhân lăn qua lăn lại cũng không đẩy người này ra, nhưng muốn cậu chủ động hành động là tuyệt không thể nào.

Lúc này, đối với hàm ý trong câu nói kia cũng không chút do dự mà cự tuyệt, “Ý tưởng ngược lại là không sao, nhưng cái vế sau thì đừng hy vọng, ta ngoại trừ nằm ngang mặc cho ngươi định đoạt thì không thể nào cùng ngươi làm các tư thế kỳ quái khác.”

Dạ Minh Quân những này qua vẫn luôn bị lải nhải là phải cùng phàm nhân tách ra, càng phiền hơn nữa là rất nhớ Kỷ Mạch, hận không thể luôn luôn nhét cậu  vào trọng ngực mình. Bây giờ  thấy ánh mắt người này tuy rất lãnh đạm nhưng thân thể lại nhu thuận thanh tĩnh, lúc này liền nổi lên ý xấu, ghé vào bên tai cậu nhẹ giọng nói: “Thật sự? Ta muốn khiêu chiến thử một chút.”

Xa cách gặp lại chính là lửa cháy hừng hực, Dạ Minh Quân đã mấy ngày buồn bực cũng liền chơi đùa hơn xa so với ngày xưa, Thần Tinh Tế Ti tuy ngoan cố kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn thua trận chủ động xin tha.

Sau khi tận hứng, Kỷ Mạch lười biếng tựa vào trong ngực người mình tưởng niệm, nhìn tóc trắng của tiên nhân cùng với tóc đen của hòa chung một chỗ, liền theo bản năng dùng ngón tay cuốn lên sợi tóc của hai người, lúc này mới thở dài nói: “Thật ra thì ta biết, ngươi rất nhớ bạn cũ.”

Dạ Minh Quân tất nhiên nhớ bạn cũ, chỉ là hầu hết thời gian hắn rất rõ ràng, chính mình nếu không ly khai mới là kiếp số nhân gian chân chính. Vì vậy, không bao giờ dừng lại khi đến lúc phải đi. Cùng nhân loại được đặt tên là Kỷ Mạch chung một chỗ là quyết định phóng khoáng nhất của Khải Minh Châu từ khi được sinh ra, hắn nguyện dùng một đời để chứng minh quyết định này của mình là chính xác.

Nghĩ như vậy, tiên nhân liền tiến tới bên tai Kỷ Mạch, ôn nhu  nói ra tin tức mà mình gần đây mới  lấy được,

” Thời điểm ta đi địa phủ có hỏi qua quỷ sai. Bọn họ sợ ta gây ra tai họa, khi chế tạo hệ thống lúc thiết trị nhiệm vụ cuối cùng chỉ đưa ra nhiệm vụ lưỡng tình tương duyệt. Như vậy xem ra, giai đoạn hôn nhân được thêm vào chắc là Sơn Hà Xã Tắc Đồ tự sửa lại mục tiêu nhiệm vụ. Không chỉ là ta chọn trúng ngươi mà nó cũng thúc giục ngươi và ta thành thân.”

Kỷ Mạch ngược lại là không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, bất quá nghiêm túc hồi tưởng, đúng là hệ thống những ngày gần đây không lên tiếng đưa ra nhiệm vụ nữa, cậu còn tưởng rằng nó đang đổi tính nhưng thì ra là trực tiếp thay đổi lập trình viên.

Tuy đối với người chế tạo hệ thống hận đến nghiến răng, nhưng Kỷ Mạch cũng nhớ tới mấy ngày nay mình cùng bức họa hình như có cảm ứng vô hình nào đó, chỉ nói: “Gần đây nó thật giống như muốn nói cho ta chuyện gì đó.”

Dạ Minh Quân cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như vậy, không khỏi nghi ngờ nói: “Nó tại sao muốn nói với ngươi nhưng không để ý tới ta?”

Sơn Hà Xã Tắc Đồ không để ý tới Khải Minh Châu mà nó quen thuộc nhất, ngược lại là đang mơ hồ cùng Kỷ Mạch thành lập liên lạc, tình huống như vậy quả thật kỳ quái, Kỷ Mạch nhất thời cũng tìm không ra nguyên nhân, chỉ có thể thuận miệng đáp: “Bởi vì ngươi mỗi ngày đem nó tùy ý ném loạn còn cầm nó uy lộc?”

Dạ Minh Quân không có việc gì làm liền tiện tay xé hệ thống đã là chuyện thường ngày, hôm nay cũng không có một chút ý hối lỗi nào, chỉ vô tội nói: “Đó không phải là lý do hắn càng nên nhảy ra đánh ta sao?”

Thấy hắn như vậy Kỷ Mạch cuối cùng cũng hiểu, cùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ có cảm tình tốt là một chuyện, nhưng hạt châu này nghịch ngợm chắc chẵn sẽ không dừng, lúc này chỉ có thể lạnh lùng nói: “Nga, có lẽ nó chính là muốn gọi nhà ta bạo ngươi.”

________________________

Tác giả có lời muốn nói: 

Dạ Minh Quân: Xã Tắc Đồ tại sao phải trò chuyện riêng với lão bà ta, chẳng lẽ hắn muốn làm tình địch với ta?

Kỷ Mạch: Dừng lại kịch bản ngôn tình cẩu huyết của ngươi!

Xã Tắc Đồ: Cố gắng khắc chế mình không bị hắn chọc tức mà sống lại.

Thiên Địa Qua: Hắn đánh phó bản muốn tổ vú em a!.

Dạ Minh Quân: Ngươi một đại BOSS bị đánh tại sao lại tự nhiên gia nhập vào kênh tán gẫu của binh sĩ?

Thiên Địa Qua: Nga, ta tới khai chiến a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện