Thời cấp ba vừa nhàm chán vừa lắm quy luật. Đỗ Yến mới hòa thuận với Chương Cảnh được mấy tháng thì phía Thời An lại xảy ra chuyện.

Thời An và một nữ sinh lớp bên cạnh rất thân thiết. Y bắt đầu vắng mặt trong nhóm ba người bọn họ, trừ lúc đi tới trường ra thì đều dính lấy nữ sinh tên Giản Tư Tư kia.

Ban đầu lúc phát hiện Thời An thay đổi Đỗ Yến chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ. Trong phim Thời An là đồng tính luyến ái trời sinh, thời điểm biết rung động là gì y đã không hứng thú với người khác phái. Ngay cả khi chưa phát hiện mình có tâm tư khác thường dành cho cậu bạn thân thì đối tượng mộng xuân của y vẫn luôn là nam. 

Mặc dù sự xuất hiện của cậu đã khiến Thời An không quá ỷ lại Chương Cảnh, nhưng tại sao tính hướng lại thay đổi như vậy được? Đỗ Yến nghĩ tới nghĩ lui, mãi chẳng hiểu mấu chốt vấn đề nằm ở đâu. Cậu mất tập trung, rất nhanh liền bị Chương Cảnh đang phụ đạo cho mình phát hiện.

Đỗ Yến cảm thấy vầng trán đau nhức, nhấc tay che lại, ngước mắt lên: “Chương Cảnh, cậu làm gì đấy!”

Chương Cảnh nhìn cậu, vẻ mặt vô cùng bất mãn: “Cậu thất thần, lên 11 phải chia lớp đó, cậu tự xem cái tiến độ này của mình đi.”

“Nếu lần này cậu thi không lọt được vào top 100 thì sẽ phải rời khỏi lớp trọng điểm…”

Đỗ Yến xin tha: “Tớ sai rồi tớ sai rồi, tớ lập tức học ngay đây.”

Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Chương Cảnh, Đỗ Yến cũng chỉ có thể đàng hoàng ngồi đó làm bài, chưa xong thì còn lâu mới được nghĩ đến những việc khác. 

“Chương Cảnh, cậu đừng nhìn chòng chọc tớ thế nữa, sao không quản Thời An kia kìa. Dạo gần đây cậu ấy còn chẳng chịu về kí túc xá ngủ.” Đỗ Yến nằm nhoài lên bàn, cảm thấy thân thể như vừa bị khoét rỗng.

Chương Cảnh không quá bận tâm đến chuyện Thời An có được học cùng một lớp với mình hay không. Dưới góc nhìn của hắn, tuy Thời An hướng nội nhưng lại là người biết suy nghĩ, có thể tự chịu trách nhiệm về cuộc đời mình.

Nhưng hắn đương nhiên sẽ không trả lời như vậy: “Tính tự giác của Thời An cao hơn cậu, chẳng cần tớ phải bận tâm.”

Đỗ Yến không phục, nhổm người dậy: “Tự giác? Tự giác mà còn có thể yêu sớm à!”

Chương Cảnh ngừng động tác dọn bàn: “Cậu để ý vậy sao? Theo tớ, cậu ấy nói chuyện yêu đương cũng không ảnh hưởng đến học tập. Mấy lần thi tháng vừa qua vẫn giữ vững thứ hạng, chẳng có gì cần phải lo cả.”

Đỗ Yến thở dài: “Tớ không biết, chỉ thấy lạ lạ thôi. Chắc là cảm giác phiền muộn khi bạn mình trưởng thành, rồi đường ai nấy đi…”

Chương Cảnh bật cười, hắn xoa nhẹ đầu Đỗ Yến: “Ngạc nhiên chưa, hỗn thế tiểu ma vương không tim không phổi cũng có lúc đa sầu đa cảm cơ đấy.”

Đỗ Yến nghe Chương Cảnh giễu cợt mình, lập tức nhảy dựng lên đánh Chương Cảnh.

Sau khi vật lộn, Chương Cảnh bị Đỗ Yến đè dưới đất cù lét. Chương Cảnh bình thường trông vô cùng nghiêm túc lạnh lùng nhưng thật ra rất sợ ngứa, Đỗ Yến biết rõ nhược điểm ấy của đối phương nên thường xuyên giày vò hắn bằng cách này.

Đúng lúc đó, cửa ký túc xá mở ra, Đỗ Yến quay đầu bèn thấy Thời An đã trở về, biểu cảm trên mặt có chút kỳ quái.

“Các cậu đang làm gì đấy?”

Đỗ Yến nghe Thời An lên tiếng, vô thức cúi đầu, cảm thấy có chút kỳ quái. Mình chỉ đang cưỡi trên người Chương Cảnh để cù lét cậu ấy, tại sao Thời An lại lộ ra vẻ như vừa nhìn thấy quỷ vậy.

“Tớ đang cù Chương Cảnh thôi.” Đỗ Yến đáp, sau đó đứng lên, “Ôi, cuối cùng cũng không dính một chỗ với bạn gái nữa à.”

“Ừm.” Thời An trả lời, đặt đồ lên tủ của mình.

Đỗ Yến nhớ tới cuộc đối thoại vừa rồi với Chương Cảnh, hỏi: “Thời An, cậu đã quyết định chọn ban khoa học xã hội hay ban tự nhiên chưa?”

Thời An khựng lại, trầm mặc chốc lát rồi trả lời: “Ban khoa học xã hội.”

“Ơ?” Đỗ Yến ngạc nhiên thốt lên, “Lần trước cậu bảo đang thiên về ban tự nhiên mà? Sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý? Nếu vậy thì sau này chúng ta không thể học cùng lớp được đâu.”

Thời An đóng cửa tủ, xoay người, không hề mất kiên nhẫn khi Đỗ Yến hỏi quá nhiều. Y cười: “Thật ra thành tích về ban xã hội hay tự nhiên của tớ đều như nhau, nhưng…”

Y ngập ngừng giây lát mới quyết định đáp: “Tư Tư nói cậu ấy sẽ chọn ban xã hội.”

Đỗ Yến mở to mắt, cảm thấy thật khó tin: “Cậu vì bạn gái mà chọn ban xã hội, vứt bỏ tớ và Chương Cảnh sao?”

“Ừm.”

Sau khi tắt đèn, Đỗ Yến nằm trên giường, bắt đầu trằn trọc trở mình. Xuất phát từ thiết lập tính cách nhân vật, mức độ lý trí của cậu trong mộng cảnh đã hạ xuống cực thấp, gần như từ đầu đến cuối đều hành xử theo cảm tính.

Nhưng bởi vì giấc mộng luôn tự hoàn thiện, hướng đi của mọi việc vẫn chưa lệch quá nhiều. Mà bây giờ Thời An lại làm cho Đỗ Yến không thể không nhặt lên lý trí đã vứt sang một bên từ lâu, âm thầm tự hỏi.

Tiểu Bát đột nhiên nói: “Thời An thích con gái chẳng phải là chuyện tốt ư? Dù sao tại thế giới này, việc xã hội chấp nhận đồng tính luyến ái vẫn quá thấp, còn có người nghĩ đây là bệnh tâm thần nữa…”

Đỗ Yến thở dài: “Nếu như cậu ta thật sự thích con gái thì đúng là rất tốt, nhưng tao cứ cảm thấy có gì đó sai sai.”

Hôm sau, Đỗ Yến tình cờ phát hiện chút manh mối về việc Thời An yêu sớm.

Trường cấp ba của bọn họ có lịch sử lâu đời, thậm chí trong góc còn vài cây nhãn mấy chục năm tuổi. Hiện tại Đỗ Yến đang ngồi trên một cành cây rất rắn chắc, quả đúng cái ghế trời ban.

Thật ra Đỗ Yến không thích leo cây, cậu ở đây chẳng qua là để trốn Chương Cảnh mà thôi. Bây giờ là lúc nghỉ trưa nhưng Chương Cảnh đã lập thời khóa biểu cho cậu, chiếm dụng nó thành giờ học bài.

Song Đỗ Yến nổi cơn lười bèn trốn đến nơi bí mật này. Cậu vốn đang dựa vào cành cây ngẩn ngơ, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ánh sáng xuyên qua khe hở giữa các nhành cây tạo thành hình ống nước khiến Đỗ Yến hơi buồn ngủ.

Khi cậu suýt nữa ngủ quên, chợt có âm thanh nào đó phá vỡ khung cảnh yên tĩnh.

Hai cô gái ngồi trên ghế bên dưới tàng cây cách đó không xa, dường như có việc cần nói. Đỗ Yến chẳng có ý định ở lại để bị ép nghe trộm chuyện của người ta, ngay lúc cậu chuẩn bị nhảy xuống bỗng bên kia vang lên tiếng:

“Tư Tư, sao cậu lại thân thiết với Thời An thế? Cậu thích Chương Cảnh mà?”

“?” Đỗ Yến thấy tên hai người bạn của mình, lập tức ngừng mọi động tác. Cậu nghiêng người, trốn kĩ hơn.

Giản Tư Tư đáp: “Cậu biết Chương Cảnh cực kì lạnh lùng, chẳng thèm để ý đến ai rồi đấy. Chỉ có Đỗ Yến và Thời An là có thể nói được vài câu với cậu ấy cho nên tớ mới phải đi đường vòng.”

Nữ sinh khác lên tiếng: “Thế sao cậu lại tìm Thời An? Đỗ Yến và Chương Cảnh thân nhau hơn đấy.”

Giản Tư Tư trả lời: “Vậy cũng phải có cơ hội đã chứ. Hai người họ lúc nào cũng như hình với bóng, ngoài ra dựa trên mức độ quan tâm của Chương Cảnh dành cho Đỗ Yến, nếu như tớ muốn trở thành bạn gái của Đỗ Yến thì Chương Cảnh nhất định sẽ không vui.”

Hai nữ sinh hàn huyên một hồi, mãi mới nhắc đến Thời An.

“Kỳ thực tớ cảm thấy Thời An cũng rất tốt. Cậu cứ một lòng một dạ với Chương Cảnh làm gì?”

“Thời An tốt thật, đối xử với tớ vô cùng dịu dàng, nói cái gì là làm cái đấy.” Giản Tư Tư ngập ngừng, “Nhưng tớ không tài nào coi cậu ấy là bạn trai mình được, chỉ có kiểu người như Chương Cảnh mới có thể khiến trái tim tớ đập rộn ràng…”

“Nếu thế thì cậu có để Thời An ôm hôn mình không? Nếu là tớ thì tớ chẳng chịu nổi đâu.”

Giản Tư Tư đáp: “Thời An rất lịch sự, đến giờ bọn tớ mới chỉ nắm tay một hai lần, chắc là cậu ấy thấy tớ không quá tình nguyện nên về sau cũng không làm ra cử chỉ thân mật nào khác nữa.”

“Vậy thì phải làm sao, cứ ở bên Thời An mãi như thế cũng không hay lắm.”

Giọng điệu của Giản Tư Tư vô cùng hưng phấn, nói: “Tớ đã thăm dò được gu và sở thích của Chương Cách. Ngày mai tớ sẽ lén lút đặt quà vào trong ngăn bàn cậu ấy.”

“Chương Cảnh không nhận đâu. Nghe nói lần nào cậu ấy cũng trực tiếp cầm quà để ở tủ đồ công cộng, cho người tặng lấy về.”

“Món đồ này cậu ấy tìm lâu rồi, hiện tại đã không phát hành nữa cho nên chắc chắn cậu ấy sẽ nhận.”Giản Tư Tư dự liệu được hết mọi việc “Tớ nghe ngóng bên phía Thời An được hết tất cả những thứ mà Chương Cảnh cần. Nếu tớ đưa từng món một, cuối cùng mới nói cho Chương Cảnh tớ là người tặng thì cậu ấy nhất định sẽ vô cùng cảm động.”

Khoảng nửa tiếng sau, hai nữ sinh kết thúc cuộc trò chuyện, cùng nhau rời đi.

Đỗ Yến vẫn đắm chìm trong sự kinh ngạc khi phát hiện bí mật của Giản Tư Tư, tâm trạng cậu cực kỳ bực bội, nhất thời chưa nghĩ ra phải làm thế nào.

Tối hôm qua Thời An còn muốn vào ban khoa học xã hội vì Giản Tư Tư đấy, thế mà cô ta lại dám lợi dụng y để tiếp cận Chương Cảnh. Thật quá đáng!

Đỗ Yến tức giận trèo xuống, không khống chế được lực đạo mà đạp mạnh vào cành cây dưới chân. Ai ngờ cành cây kia không được rắn chắc cho lắm nên vừa giẫm vào đã gãy.

Đỗ Yến vốn dĩ đang tập trung vào chuyện của Thời An, chẳng kịp phản ứng, cả người rơi thẳng xuống đất.

Ý nghĩ duy nhất nảy sinh trong đầu Đỗ Yến khi đó chính là: Thôi, có cao lắm đâu,  chẳng xi nhê gì sất.

Cậu đang chuẩn bị cảm nhận cơn đau ập đến thì bỗng nhào vào lồng ngực ai đó. Người đỡ được cậu lui về sau hai bước rồi mới đứng vững.

“May mà tớ đỡ được cậu.” Thanh âm quen thuộc vang lên sau lưng Đỗ Yến.

Đỗ Yến giãy giụa, đối phương bèn buông tay ra. Cậu quay đầu nhìn sang, bắt gặp ánh mắt sợ hãi của Chương Cảnh.

“Ồ, sao cậu lại tới đây.” Đỗ Yến hỏi.

Chương Cảnh nhíu mày: “Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tớ? Không muốn làm bài tập trốn tớ đã đành, thế mà còn dám leo lên cây. Cậu là khỉ à?”

“Hì hì.” Đỗ Yến chột dạ, chỉ đành cười thân thiện.

“Trốn cho đã vào, lúc leo xuống lại bất cẩn. Nếu tớ không đến kịp thì cậu sẽ đáp đất bằng mặt đấy.”

Đỗ Yến cười hì hì sán tới gần: “Cậu cũng cứu được tớ trong lúc nước sôi lửa bỏng rồi mà? Từ hôm nay trở đi Chương Cảnh chính là ân nhân cứu mạng của tớ, để tớ lấy thân báo đáp cậu được không?”

Đỗ Yến tưởng rằng Chương Cảnh sẽ mắng cậu vớ vẩn, lại không ngờ hắn chỉ im lặng trong chốc lát rồi đáp.

“Cậu phải nhớ kĩ những gì mình nói đấy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện