Sau khi Phương Thành và A Mai rời đi, Thẩm Hành bắt đầu thảo luận với lão A kế hoạch săn giết sinh vật biến dị. Tình huống bây giờ vô cùng nghiêm trọng, không có nhiều thời gian để trì hoãn nữa.

Thẩm Hành nói: “Vừa nãy tôi chẳng phát hiện bất cứ đầu mối gì từ vết thương trên người nạn nhân nên rất có thể đây là loài sinh vật biến dị chưa từng xuất hiện. Tôi chưa hiểu gì về nó, chỉ đành để buổi tối nghĩ cách dụ ra rồi tính tiếp vậy. Mỗi lần nó xuất hiện có điểm tương đồng nào không?”

Lão A suy nghĩ chốc lát, ngập ngừng trả lời: “Thật ra sinh vật biến dị này rất kỳ lạ, dường như nó chỉ hứng thú với mỗi Người Thuần Chủng. Mấy lần Người Thuần Chủng ra ngoài buổi tối đều xảy ra chuyện, hơn nữa vài ngày gần đây, những thi thể được phát hiện toàn là Người Lây, vợ hoặc chồng Người Thuần Chủng của họ thì mất tích. Sống không gặp người, chết chẳng thấy xác, tôi và lão Bào suy đoán, sinh vật biến dị thần bí kia hẳn là đang nhằm vào Người Thuần Chủng.”

Thẩm Hành gật đầu, nói: “Nếu vậy, buổi tối chúng ta tìm một Người Thuần Chủng để làm mồi nhử.”

Lão A nghe thấy thế bèn lộ ra biểu cảm khó xử, y đáp: “E rằng chuyện này không dễ sắp xếp đâu. Mấy ngày nay liên tục có chuyện xảy ra, nhà nào có Người Thuần Chủng đều tạm thời dọn đến nơi khác, ở nhờ vùng lân cận cụm dân cư. Hiện tại trong doanh trại chỉ còn A Mai, cô ấy bị thương còn chưa khỏe hẳn cho nên không đi được. Với lại chúng ta cũng chẳng thể để một cô gái đang bị thương làm mồi, coi như tôi đồng ý thì chưa chắc Phương Thành đã chịu.”

Thẩm Hành khẽ nhíu mày: “Toàn bộ đều đi cả rồi ư? Vậy tôi sẽ tạm thời ở đây thêm hai ngày, ông thử hỏi xem có Người Thuần Chủng nào bằng lòng trở về phối hợp hay không. Tôi có thể dùng thuốc kháng phóng xạ tinh khiết làm thù lao, đồng thời phụ trách bảo vệ an toàn cho họ.”

Đỗ Yến rốt cục không nhịn được xen vào: “Thẩm Hành, chú đừng có lấy thuốc kháng phóng xạ tinh khiết ra nữa, quá phí phạm. Trước mắt chú chẳng phải đã có sẵn mồi nhử rồi sao?”

Thẩm Hành xoay đầu, lườm cậu: “Linh ta linh tinh, việc này nguy hiểm lắm.”

Lão A thấy Thẩm Hành quạu lên, chỉ lo thiếu niên yếu đuối kia sẽ bị hắn mắng khóc.

Y nhanh chóng giảng hòa: “Đây là chuyện của cụm dân cư chúng tôi, không liên quan gì đến cậu thì sao có thể để cậu bất chấp an nguy như thế chứ? Tôi sẽ liên lạc với Người Thuần Chủng ở bên ngoài, tìm hai người can đảm trở về làm mồi.”

Đỗ Yến không hề bị Thẩm Hành đen mặt hù dọa, cậu cười híp mắt trả lời: “Đương nhiên là có liên quan rồi. Tôi đang vội đến những nơi khác đây, chẳng rảnh rỗi ở thêm hai ngày đâu. Phong cảnh chỗ này quá xấu, lại có cả sinh vật biến dị kỳ quái nên Thẩm Hành nhất định sẽ không cho tôi ra khỏi cửa, chán lắm.”

Dứt lời, chưa chờ Thẩm Hành mở miệng, Đỗ Yến đã xông tới ôm cánh tay hắn chơi xấu.

“Chú là Người Lây mạnh nhất trong truyền thuyết mà? Chú còn kêu sẽ bảo vệ mồi nhử an toàn. Nếu đổi lại là tôi thì chú có thể càng chu đáo thêm một chút đúng không?”

Thẩm Hành đang làm mặt lạnh, khi Đỗ Yến đột ngột quấn lấy bèn biến thành vẻ bất đắc dĩ. Hắn đáp:”Em chơi xấu cũng vô dụng thôi, không được là không được.”

Đỗ Yến thấy đường vẫn chưa thông, lập tức quẹo hướng khác.

Cậu chớp mắt, nói: “Tôi có tay có chân, lòng hiếu kỳ lại vô cùng mạnh. Bây giờ cảm thấy rất tò mò với sinh vật biến dị không biết tên kia, tới lúc đó chú chẳng tài nào nhìn chằm chằm tôi nên tôi sẽ lén chạy đến xem, như vậy chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?”

Thẩm Hành đang định phản bác, bảo sẽ cho người canh chừng cậu.

Đỗ Yến thấy thế liền biết hắn muốn nói gì, chủ động cắt ngang: “Chú từng chứng kiến năng lực mà tôi trộm đi rồi đấy, người bình thường vẫn chưa biết đâu.”

Thẩm Hành toan răn dạy Đỗ Yến một trận, nhưng khi bắt gặp khuôn mặt tươi cười và dáng vẻ chơi xấu của đối phương lại vươn tay xoa đầu cậu.

Thẩm Hành thỏa hiệp, trả lời: “Đúng là bó tay với em. Thôi cứ như vậy đi, cơ mà em nhất định phải ở bên cạnh tôi một tấc không rời, cấm chạy nhảy lung tung.”

Đỗ Yến gật đầu liên tục, đáp: “Chú yên tâm, lúc ấy tôi sẽ mọc trên người chú luôn.”

“…”

Bên kia Thẩm Hành đang dặn dò Đỗ Yến các vấn đề cần chú ý liên quan tới sinh vật biến dị, bên này lão A lại rơi vào trạng thái hoài nghi nhân sinh. Mới ngắn ngủi mấy tiếng mà y đã cảm thấy nhận thức của mình dành cho Thẩm Hành đã hoàn toàn nát bét.

Kia chính là Thẩm Hành cứng như đá, vô cùng kiên định à? Thiếu niên tên Đỗ Yến chỉ đùa giỡn làm nũng là hắn liền vội vàng đáp ứng tất cả yêu cầu của đối phương.

Chắc chắn khi Thẩm Hành đến Gia Viên Số 1 đã nhiễm loại phóng xạ không biết tên, biến dị lần hai. Lão A đành phải tự âm thầm thuyết phục bản thân.

Tối đó, lúc mặt trời xuống núi, Đỗ Yến bắt đầu chấp hành nhiệm vụ làm mồi nhử của mình.

Dựa theo những gì Phương Thành, A Mai miêu tả, cậu và Thẩm Hành sẽ đi tới khu rừng nhỏ đằng sau doanh trại. Thời điểm bọn họ đặt chân đến đây, Thẩm Hành bèn nâng cao cảnh giác, thăm dò xung quanh thật cẩn thận.

Sau khi kiểm tra xong xuôi, Thẩm Hành lên tiếng: “Nơi này đúng là đã được xử lý cực kỳ sạch sẽ, không có dấu vết của côn trùng hay động vật biến dị, thậm chí ngay cả gián biến dị yếu nhất cũng vậy. Sinh vật bí ẩn kia hẳn là không ở tại đây.”

Nói đoạn Thẩm Hành khịt mũi rồi bổ sung: “Tôi cũng không ngửi thấy mùi vị kỳ lạ nào cả. Theo lẽ thường, những nơi nó hay đi qua đều sẽ lưu lại chút gì đó.”

Đỗ Yến nhìn động tác của Thẩm Hành, trêu chọc hắn: “Tôi nhớ hồi ở phòng thí nghiệm từng đọc vài tài liệu liên quan đến trận chiến thế giới. Khi ấy tố chất thân thể của nhân loại chưa mạnh như hiện tại, nếu muốn dựa vào mùi để tìm đồ thì cần một loài động vật tên là chó đúng không?”

Thẩm Hành dở khóc dở cười, hắn giơ tay nhéo má Đỗ Yến, nói: “Cậu bạn nhỏ này cũng hẹp hòi thật đấy, lúc trước tôi gọi em là mèo bây giờ em lại trả thù, kêu tôi là chó à?”

Chú tới tôi lui, bông đùa vài câu.

Đỗ Yến đột nhiên cau mày, sau đó vùi vào trong lồng ngực Thẩm Hành, nhón chân ôm lấy cổ hắn.

Thẩm Hành là Người Lây, biến dị xong thân hình vô cùng cao lớn, cho dù Đỗ Yến có kiễng lên cũng chẳng cao đến tai hắn. Cậu thấy thân thể Thẩm Hành cứng ngắc, không biết đặt tay chân ở đâu, thế là bèn chủ động đề nghị: “Mau ôm tôi.”

Thẩm Hành bây giờ bảo gì thì làm nấy, cũng không hỏi nguyên nhân mà trực tiếp bế Đỗ Yến.

Đỗ Yến thuận thế ghé sát bên tai hắn, nhẹ giọng nói: “Chú có tin tôi không?”

Thẩm Hành đương nhiên là gật đầu, sau đó Đỗ Yến tiếp tục bảo: “Có thứ gì đó ở đằng kia, chắc là sinh vật biến dị đấy.”

Âm thanh của Đỗ Yến rất thấp, gần như nghe không rõ. Tai Thẩm Hành nóng bừng nhưng vẫn hiểu ý của Đỗ Yến như cũ.

Hắn ra hiệu rằng mình đã biết, không hỏi tại sao Đỗ Yến lại nắm rõ vị trí của con vật kia. Hai người im lặng, Thẩm Hành bình tĩnh lắng nghe, quả nhiên phát hiện tiếng hít thở nhẹ nhàng không thuộc về hắn hay Đỗ Yến ở xa.

Bọn họ trao đổi ánh mắt, lập tức hiểu đối phương nghĩ gì. Loại sinh vật biến dị này có chút thông minh, biết ẩn náu chờ con mồi buông lỏng cảnh giác rồi mới tấn công. 

Vì vậy Thẩm Hành bèn thả Đỗ Yến xuống đất, hai người quay lưng về phía nó, bắt đầu đi dạo, cười cười nói nói, tựa hồ như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng chỉ cần nhìn kỹ thì sẽ thấy cánh tay, thậm chí là bắp thịt Thẩm Hành đều vô cùng căng thẳng. Đây chính là trạng thái cảnh giác cao độ của hắn. 

Ngay khi Thẩm Hành cúi đầu nhìn Đỗ Yến, đột nhiên có một bóng đen chợt lóe. Thẩm Hành phản ứng cực nhanh, hắn ôm eo Đỗ Yến xoay người, tiến lên trước bảo vệ cậu sau lưng mình.

Tay còn lại của Thẩm Hành vung nhanh như gió, trực tiếp tóm lấy sinh vật biến dị kia. Mặc dù đang ở trong bóng tối nhưng mắt hắn cũng rất tinh, hành động chuẩn xác, cánh tay như gọng kìm giữ chặt chân trước của nó.

Lực đạo mạnh mẽ gần như đã bẻ gãy xương sinh vật biến dị, chỉ nghe một tiếng tiếng kêu thảm thiết đầy đau đớn vang lên, con vật nọ vươn móng vuốt, định tấn công Thẩm Hành.

Lúc này Đỗ Yến đã lui ra xa, Thẩm Hành có thể dốc toàn lực nên sinh vật biến dị không thể phản kháng.

Nó mau chóng nhận ra sự chênh lệch giữa hai bên, một lòng chỉ muốn tránh thoát song lại bị Thẩm Hành khống chế, chẳng tài nào giãy dụa nổi. Nó vô cùng quả quyết chặt đứt chân trước, hốt hoảng biến mất trong màn đêm. 

Thẩm Hành không vội vàng đuổi theo. Tốc độ của nó rất nhanh, địa hình nơi đây có phần phức tạp, tùy tiện bám đuôi cũng chưa chắn đã thành công.

Huống hồ hiện tại hắn không nắm rõ số lượng của sinh vật biến dị này. Đồng thời cũng chẳng thể bỏ mặc Đỗ Yến, liều lĩnh rời đi.

Bây giờ nó đã bị thương, trong máu chứa phóng xạ nồng độ cao nên không lo mất dấu. 

Hiện tại phải trở về thảo luận với lão A một phen, tập trung người trong doanh trại lại để đề phòng nó trả thù. Sáng ngày hôm sau cầm theo dụng cụ đo phóng xạ lần theo vết máu là được.

Hai người mang chân trước của sinh vật kia về trung tâm cụm dân cư. Lão A đã đợi họ từ lâu, thấy Thẩm Hành và Đỗ Yến bình an trở về cũng chẳng lộ ra biểu cảm đặc biệt gì.

Dưới cái nhìn của hắn, để Thẩm Hành đối phó với sinh vật biến dị kia chắc chắn sẽ không xuất hiện bất kì tình huống ngoài ý muốn nào. 

Lão A hỏi: “Sao rồi?”

Thẩm Hành đáp: “Đã chạy, còn để lại cái chân.”

Hắn quẳng đồ trên bàn, ba người tỉ mỉ quan sát, đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Lão A trợn to mắt, thốt lên: “Hình, hình như đây là chân người!”

Cái chân trước kia tuy có móng nhọn, màu sắc quỷ dị nhưng cấu tạo trông rất giống tay người.

Chỉ là cánh tay này mọc đầy lông thô cứng như sắt thép nên mới khiến các nạn nhân tưởng rằng nó là động vật biến dị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện