Hạ Cẩn lao vào phòng đóng sầm cửa lại, tựa hồ làm vậy mới có thể cách xa những thứ ám muội kia. Khi thoát khỏi tầm mắt Đỗ Yến, đầu óc hắn cũng dần tỉnh táo hơn.

Hắn đi tới phòng vệ sinh chuẩn bị rửa mặt, bỗng phát hiện mình vẫn còn cầm cái gì đó cứng cứng.

Hạ Cẩn cúi đầu nhìn hộp bao cao su – một trong số đạo cụ giảng dạy ban nãy trên tay mình.

Hắn quăng nó lên bệ rửa mặt, lầm bầm: “Của khỉ!”

Hạ Cẩn lau chùi sạch sẽ hai vệt máu mũi trông rất buồn cười kia. Lúc chuẩn bị ra ngoài, hộp bao cao su lại lọt vào tầm mắt hắn.

Nghĩ đến chuyện chảy máu mũi trước mặt Đỗ Yến là thấy bực mình, định vứt vào thùng rác.

Hạ Cẩn vừa mới nhấc tay thì di động trong túi quần bỗng rung liên tục. Hắn lấy điện thoại ra xem, là wechat Đỗ Yến gửi tới.

Hắn ấn mở, giọng nói của Đỗ Yến lập tức vang lên: “Cho cháu rồi thì đừng có vứt, biết đâu lại cần dùng đến.”

  Cần, cần dùng đến?

Đầu hắn cứ lặp đi lặp lại câu mấy từ đó, giống như trong phim vậy.

Hạ Cẩn trơ mắt nhìn hai hàng máu mũi chảy xuống lần nữa.

“Đều tại dì giúp việc cả, chỉ là thi đại học thôi mà, đâu cần ăn nhiều đồ bổ như vậy.” Hạ Cẩn giận dữ nói, kiếm cớ giải thích cho việc chảy máu mũi đầm đìa.

***

Mùng 7 tháng 6, một ngày vô cùng quan trọng đối với học sinh lớp 12 toàn quốc đã đến.

Dựa theo phong cách của Đỗ Yến, cậu sẽ không đợi bên ngoài phòng thi tròn hai ngày như những bậc phụ huynh lo lắng cho con cháu mình khác. Buổi sáng cậu tiện đường đưa Hạ Cẩn đến trường, nói: “Cố lên, tôi đi làm đây.”

Lúc đó Hạ Cẩn nhìn sang vị phụ huynh đang dặn dò con mình bên cạnh, nhún vai rồi ung dung bước vào phòng thi. Tuy trong lòng có chút mất mát nhưng không dùng yêu cầu để bắt Đỗ Yến phải chờ.

Nguyên nhân vô cùng đơn giản. Tháng sáu rất nóng, Hạ Cẩn chẳng thể tưởng tượng nổi dáng vẻ sạch sẽ như đang sống trong môi trường vô khuẩn, đứng dưới ánh mặt trời chờ hắn lâu đến mức đầu đầy mồ hôi của cậu nhỏ.

Hạ Cẩn không muốn biết và cũng không cho phép tình huống như thế xảy ra. Người kia chỉ thích hợp với vị trí cao cao tại thượng không nhiễm bụi trần mà thôi.

Buổi chiều sau khi kết thúc kì thi, Hạ Cẩn và Phương Tưởng Tưởng sóng vai đi ra cổng trường. Hai người rất có duyên, được phân vào cùng một địa điểm, cùng một phòng thi.

Trong suốt ba năm cấp ba, Hạ Cẩn luôn coi Phương Tưởng Tưởng là bạn thân, bọn họ rất có tiếng nói chung về phương diện học tập.

Đối với những lời đồn tại trường học, Hạ Cẩn đã từng làm sáng tỏ mấy lần nhưng vẫn không hiệu quả cho lắm.

Dù sao cấp ba cũng hết sức khô khan nhàm chán, chuyện giữa Hạ Cẩn và Phương Tưởng Tưởng rất đáng để hóng cho qua ngày.

Đại ma vương đầu gấu cố gắng học tập mỗi ngày bất chợt biến thành nam thần ưu tú gì đó chính là điển hình của các bộ phim thần tượng.

Một đồn mười mười đồn một trăm, như nước sông Hoàng Hà có muốn ngăn cũng không ngăn nổi.

Hạ Cẩn không quan tâm đến cái nhìn của người ngoài nhưng Phương Tưởng Tưởng lại thuộc dạng hướng nội ngại ngùng. Hắn lo việc học của người bạn này sẽ bị mấy lời đồn nhảm ảnh hưởng.

Hắn hỏi Phương Tưởng Tưởng nghĩ thế nào, nếu đối phương để bụng thì hai người sẽ duy trì khoảng cách nhất định, tránh lời đồn vô căn cứ kia.

Ai ngờ Phương Tưởng Tưởng lại bảo cô không muốn mất người bạn như Hạ Cẩn, cũng cố gắng tảng lờ những lời bàn tán đó.

Vì vậy tình hữu nghị giữa bọn họ kéo dài trong suốt ba năm.

Đỗ Yến đứng ở cổng trường, không ngạc nhiên lắm khi trông thấy Hạ Cẩn và Phương Tưởng Tưởng sóng vai đi ra. Duyên phận ông trời ban cho nam chính và nữ chính luôn kì diệu như thế đấy.

Chỉ có điều, trạng thái của Phương Tưởng Tưởng hình như không đúng.

May mà Hạ Cẩn đã chú ý tới. Hắn hơi nghiêng đầu, đang định nói gì đó.

Đỗ Yến mừng thầm. Bởi vì sợ phơi nắng nên cậu mới núp dưới bóng một cây đại thụ, vị trí khó phát hiện, hẳn là không quấy rầy đôi tình nhân nhỏ kia.

Cậu còn chưa nghĩ được cái cớ để đến thì Hạ Cẩn giống như Husky ngửi thấy mùi xương, ánh mắt lập tức chiếu thẳng vào cậu.

Sau đó tên nhóc này dứt khoát bỏ rơi cô gái đang đi cùng mình, dùng tốc độ nhanh như chớp, nhanh đến mức lúc hắn dừng lại, Đỗ Yến còn thấy biểu tình mờ mịt trên mặt Phương Tưởng Tưởng.

“Cậu, cậu tới đón cháu à!”

“Ừm.” Đỗ Yến gật đầu với Hạ Cẩn. Cậu bước ra, đi tới chỗ Phương Tưởng Tưởng vừa bị Hạ Cẩn bỏ quên.

Đỗ Yến không hỏi Hạ Cẩn thi thế nào bởi vì cậu phát hiện Phương Tưởng Tưởng có vấn đề, sắc mặt tái nhợt, tâm trạng sa sút.

Một học sinh biểu hiện như vậy khi vừa hoàn thành kỳ thi đại học rõ ràng là vì làm bài không tốt. Đỗ Yến đương nhiên sẽ chẳng vô duyên đến mức hỏi Hạ Cẩn thi ra sao vào lúc này.

“Bạn học Phương, cháu khó chịu à?” Đỗ Yến hỏi.

Tuy Phương Tưởng Tưởng không muốn nói nhưng tốt xấu gì Đỗ Yến cũng là trưởng bối cho nên cô vẫn lễ phép đáp: “Hôm qua cháu bị cảm lạnh nên bây giờ có hơi sốt.”

Bị sốt? Trong phim không có tình tiết này mà? 

Đỗ Yến bỗng hiểu ra, cảnh tượng trong mơ đang tự hoàn thiện nội dung.

Phương Tưởng Tưởng không bị Hạ Cẩn ảnh hưởng, khiến thành tích học tập suy giảm nên dựa theo lẽ thường mà nói, cô nhất định có thể thi đậu, ghi danh vào đại học Bắc Thành.

Hạ Cẩn và Phương Tưởng Tưởng muốn trở thành bạn học của nhau nên mới có tình tiết tiếp theo, nếu không mộng cảnh sẽ sụp đổ. Do đó giấc mơ sẽ tự động hoàn thiện khiến trước hôm thi đại học Phương Tưởng Tưởng bị ốm dẫn đến kết quả thi cử không được như mong đợi.

Lúc gặp Phương Tưởng Tưởng ngoài trường thi, Đỗ Yến bèn xác nhận lại một lượt tất cả sắp xếp của mình. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Phương Tưởng Tưởng sẽ trở thành sinh viên đại học Nam Thành.

Cậu cũng không cần bận tâm chuyện kế tiếp nữa, dù cân nhắc từ phương diện thành tích hay tình cảm thì Hạ Cẩn vẫn sẽ chọn Nam Thành.

Đỗ Yến chẳng phải lo đến việc Hạ Cẩn và Phương Tưởng Tưởng không học chung một trường, hay anh trai bạch nguyệt quang thừa dịp cháy nhà ra hôi của.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Đỗ Yến bắt đầu chuẩn rời khỏi Nam Thành, trở về Tạ gia ở Bắc Thành.

Nội dung bộ phim đã hoàn thành một phần, tiếp theo là kế hoạch cõng cái nồi oan ức, khiến tuyến tình cảm của Hạ Cẩn và Phương Tưởng Tưởng trôi qua thật yên bình.

Bên này Đỗ Yến vội vàng đi đến Bắc Thành, bên kia Hạ Cẩn cũng chính thức nói lời tạm biệt với thời học sinh.

Thời điểm kết thúc kỳ thi đại học trở lại trường, toàn bộ khối 12 đều rất vui mừng, tạm thời vứt chuyện thành tích ra sau đầu.

Hạ Cẩn nằm trên sân thượng, nghe âm thanh reo hò ầm ĩ phía dưới, trong lòng chợt thấy buồn bã.

Đằng sau vang lên giọng nói của thiếu nữ: “Biết ngay cậu ở chỗ này mà.”

Hạ Cẩn không quay đầu. Hắn đoán được người kia là Phương Tưởng Tưởng, bọn họ cũng từng đến đây với nhau.

Lúc trước Phương Tưởng Tưởng bị mấy nữ sinh kia bắt nạt vì hắn.

Sau khi Đỗ Yến dùng thái độ cứng rắn xử lý mọi chuyện xong, bọn chúng đều bị buộc chuyển trường. Hiệu trưởng cũng dặn đi dặn lại tại đại hội toàn trường rằng tuyệt đối sẽ không dung túng cho hành vi bắt nạt hội đồng.

Phương Tưởng Tưởng lại rơi vào hoàn cảnh vô cùng khó xử, tuy chẳng có ai bắt nạt nhưng cô cũng không thể kết bạn với bất kì người nào.

Tuy trường Nam Thành tiến hành chiêu sinh toàn quốc song đại đa số đều chuyển từ cấp II lên, bởi vậy có rất ít học sinh thi đỗ như Phương Tưởng Tưởng.

Các bạn khác đã chơi cùng nhau từ trước, không xen vào được. Ngay cả những bạn thi đỗ Nam Thành cũng đều tránh né Phương Tưởng Tưởng vì vừa nhập học chưa được bao lâu đã gây chuyện.

Ngoài mặt Phương Tưởng Tưởng chỉ muốn dốc lòng học tập, chẳng buồn bã gì nhưng Hạ Cẩn vẫn hơi áy náy. Dù sao mọi chuyện cũng từ hắn mà ra.

Một hôm, khi tâm trạng Phương Tưởng Tưởng không tốt, Hạ Cẩn bèn chia sẻ trụ sở bí mật này cho cô. Nơi đây là địa điểm tốt nhất để ngắm cảnh trong trường, lúc tâm trạng tồi tệ thì cứ đến để thư giãn.

Cho nên Phương Tưởng Tưởng xuất hiện cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Hạ Cẩn đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Phương Tưởng Tưởng: “Sao? Không xuống ăn mừng chút à?”

Phương Tưởng Tưởng ngẩng đầu lên, giống như đưa ra quyết định trọng đại: “Hạ Cẩn, tớ thích cậu.”

Hạ Cẩn sững sờ, cảm thấy xung quanh ồn ào đến mức sinh ra huyễn thính.

Cuối cùng cũng nói ra được rồi. Phương Tưởng Tưởng buông nắm tay đang siết chặt mép váy, ngại ngùng cười cười, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Hạ Cẩn, mong chờ câu trả lời của hắn.

Hạ Cẩn hoàn hồn, hắn coi Phương Tưởng Tưởng là bạn, đương nhiên không thể trực tiếp từ chối như những cô gái xa lạ khác. Lòng tự tôn của Phương Tưởng Tưởng rất cao, nếu như quá cứng rắn thì sau này ngay cả bạn cũng chẳng làm được nữa.

Hạ Cẩn đút tay vào túi quần, nhún vai, đáp: “Phương Tưởng Tưởng, kể cả tớ đang phấn khởi vì sắp tốt nghiệp thì cũng chưa ngu đến mức bị câu chuyện cười sứt sẹo này lừa đâu.”

Phương Tưởng Tưởng là cô gái thông minh, nghe Hạ Cẩn nói vậy bèn ngẩn ngơ, sau đó nở nụ cười: “Tiếc quá, ngay cả lúc sắp tốt nghiệp cũng không nhìn thấy dáng vẻ kinh hoàng thất thố của cậu.”

Hạ Cẩn thả lỏng hơn: “Người gạt được tớ còn chưa sinh ra cơ.”

Phương Tưởng Tưởng nghiêng đầu: “Vậy nếu một ngày cậu bị người ta lừa thì sao?”

“Đương nhiên phải tàn nhẫn trả thù rồi.” Hạ Cẩn nhíu mày, bày ra biểu cảm hung thần ác sát: “Khiến người kia muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong…”

“Hắt xì —— “

Ở đầu bên kia thành phố, một tên mặt lạnh cuồng công việc nào đó đột nhiên đánh mất hình tượng mà hắt xì hơi.

=================

E: Thật ra vãn luôn lấn cấn không biết nên cho Phương Tưởng Tưởng xưng hô với Đỗ Yến như thế nào. Nhưng thôi cứ xét theo tư duy bình thường, bạn mình đã gọi là cậu rồi thì mình cứ xưng cháu gọi chú vại 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện