Thời điểm Thẩm Hành chạy đến Gia Viên Số 18 là đã ba ngày sau khi tên nhóc lừa đảo Đỗ Yến phủi mông bỏ trốn.

Lúc ở dưới hầm trú ẩn, hắn phát hiện mình bị lừa vẫn chưa suy nghĩ quá nhiều, chỉ đuổi theo bằng bản năng. Hắn nhớ tọa độ được ghi trong tài liệu nhưng cho dù có đi bằng tốc độ nhanh nhất thì hắn vẫn chưa tìm thấy tung tích của Đỗ Yến.

Tiếp đó Thẩm Hành ở tại chỗ bình tĩnh hồi lâu mới sực nhớ tới pin nguyên tử của phi hành khí không đủ để đi tới tận đây.

Thẩm Hành định trực tiếp phá hủy thiết bị khởi động đầu đạn hạt nhân, thế nhưng hắn nghĩ mình lại không hiểu gì về kỹ thuật hạt nhân, việc này còn liên quan đến sự tồn vong của nền văn minh nhân loại cho nên không thể manh động.

Thẩm Hành quyết định tìm Đỗ Yến về trước, lấy lại kíp nổ, sâu xa hơn nữa thì tạm thời cân nhắc sau.

Mặc kệ nguyên nhân Đỗ Yến trộm kíp nổ là gì, phương pháp xử lý duy nhất mà Thẩm Hành có thể nghĩ ra chính là tét vào mông cậu.

Sau đó Thẩm Hành dựa trên suy đoán của bản thân, đi dọc tuyến đường gần Gia Viên Số 18, quả nhiên trong mục lục sàn giao dịch phát hiện phi hành khí của Đỗ Yến.

Nhưng Đỗ Yến đã mất tích.

Hôm nay sàn giao dịch trong khu dân cư gần Gia Viên Số 18 đóng cửa từ sớm.

Thẩm Hành, người dẫn đến vụ việc này đang ngồi tại đại sảnh, toàn bộ nhân viên của trung tâm giao dịch đều đang đứng trước mặt hắn, cúi thấp đầu không dám nhìn nhiều.

Bên cạnh Thẩm Hành chính là phi hành khí đơn kia, bên trong trống rỗng, cả những món đồ riêng tư mà Đỗ Yến đem theo cũng biến mất, điều này khiến cho tâm trạng hắn xấu đi rất nhiều.

Thẩm Hành lên tiếng: “Tôi không có thời gian để tốn nước bọt với mấy người, chiếc phi hành khí này là do bạn đời của tôi lái đi, hiện tại nó ở trong chỗ của mấy người thì thế nào cũng phải cho tôi được một lý do chính đáng.”

Chuck – quản lý sàn giao dịch cũng coi như một người có tiếng ở địa phương. Dù sao có thể nắm giữ cả một sàn giao dịch lớn trong cái nơi hỗn tạp này cũng phải là Người Lây mạnh mẽ.

Nhưng càng là Người Lây cường đại, từng trải thì càng hiểu rõ sự chênh lệch giữa họ và Thẩm Hành.

Trước đây, chuyện Lão K gây ra ở Gia Viên Số 5 vẫn chưa lắng xuống, hắn ta cũng là người có danh tiếng vang dội song thế lực khổng lồ ấy của hắn ta lại bị Thẩm Hành phá hủy chỉ trong một đêm.

Chuck tự nhận thực lực của mình và Lão K đã có sự khác biệt không nhỏ, cho nên Thẩm Hành dùng một ngón tay cũng đủ để di chết gã.

Nghĩ tới đây, Chuck bèn âm thầm trừng mắt nhìn Lisa. Ngày đó nếu không phải cô ả chạy tới mật báo, nói rằng kẻ bị sở nghiên cứu truy nã đang ở đây thì sao bọn họ lại rước vị sát tinh này đến được.

Cơ mà chẳng phải《Tuần báo Người Lây》viết bạn đời của Thẩm Hành là một cô gái vô cùng xinh đẹp à, người tới hôm trước rõ ràng là thiếu niên có vóc người thon gầy. 

Gã không ngờ bạn đời của Thẩm Hành lại là nam, hơn nữa còn là tội phạm bị truy nã. Song việc đã đến nước này cũng chỉ đành nghĩ cách gỡ gạc, nghe đâu tuy Thẩm Hành rất mạnh nhưng không phải kẻ thích lạm sát người vô tội.

Chuck suy nghĩ chốc lát bèn giải thích: “Thẩm lão đại ơi, đây là, đây là…giao dịch do bạn đời của ngài ủy thác.”

Thẩm Hành nhìn gã, nói: “Nếu vậy thì thư ủy thác đâu?”

“…” Chuck cười khẩy “Ngài biết rồi mà, đôi khi bên bán không muốn để lộ thân phận cho nên không có thư ủy thác.”

Thẩm Hành nhíu mày, mất hết kiên nhẫn: “Khỏi cần nhiều lời, mau đem băng ghi hình mấy ngày hôm nay ra cho tôi xem.”

“Camera hỏng…”

Chuck còn chưa dứt câu đã bị bóp cổ nhấc lên không trung. Gã liên tục xua tay, rít ra từ kẽ răng: “Không, không hỏng.”

Bấy giờ gã mới phát hiện sự thật, hiện tại tâm trạng Thẩm Hành đang rất tệ, không chắc sẽ làm ra những chuyện gì.

Vài phút sau, Thẩm Hành ngồi trong phòng quản lý.

Chuck vừa điều khiển thiết bị vừa cẩn thận từng li từng tí một cười làm lành: “Ôi Thẩm lão đại à ngài biết đấy, hầu hết người đến chỗ chúng tôi giao dịch đều sẽ ngụy trang, rất khó tìm…”

“Dừng.”

Chuck run tay, thân thể phản ứng còn nhanh hơn não, trực tiếp nhấn nút dừng đoạn băng lại.

“Phóng to hình ảnh ở góc trên bên phải lên.”

Chuck làm theo lời hắn, giữa tấm hình là một người mặc áo hoodie. Vóc dáng của đối phương gầy yếu hơn rất nhiều so với Người Lây khác, chỉ là từ góc độ này không thể trông thấy rõ vẻ ngoài của người kia.

Thẩm Hành ra lệnh cho Chuck điều khiển băng ghi hình, nhìn đối phương tiến vào phòng giao dịch VIP số 7. Đúng lúc đó, băng ghi hình bị cắt đứt.

“Tiếp tục.” Thẩm Hành gõ bàn, cau mày.

Trán Chuck đổ mồ hôi lạnh, không thể không mở miệng đáp: “Phòng VIP không lắp camera, ngài cũng biết đấy, nội dung giao dịch đôi lúc thường rất nhạy cảm…”

Thẩm Hành chẳng phải người không nói đạo lý, hắn gật đầu: “Bật đoạn băng ghi hình trên hành lang lên.”

Tảng đá trong lòng Chuck rơi xuống, cảm khái vị tiến sĩ ở sở nghiên cứu kia thật thông minh, trước khi rời đi đã dặn thuộc hạ ở lại giúp trung tâm giao dịch ngụy tạo chứng cứ.

Không lâu sau đó, băng ghi hình chiếu cảnh Đỗ Yến rời khỏi sàn giao dịch.

Thẩm Hành đứng dậy, nói: “Xem ra bạn đời của tôi quả thực đã ủy thác phi hành khí cho các người rồi tự mình đi mất?”

Chuck gật đầu liên tục: “Đúng vậy, bạn đời của ngài vừa nhìn là biết không phải dạng bình thường, bọn tôi nào dám động tới y?”

“Thế à?”Thẩm Hành nhìn Chuck, giống như tin vào lời nói dối của gã. Dù sao băng ghi cũng hình chình ình ra đó, mắt thấy tai nghe mới là thật.

Ngay khi Chuck tưởng mình tránh được một kiếp, giây lát sau liền cảm thấy trên người đau đớn rồi ngã xuống đất.

“Đáng tiếc, tao từng bị băng ghi hình lừa gạt một lần rồi, thủ đoạn này nhìn quen lắm.”

Thẩm Hành ngồi xổm, trong tay cầm một con dao găm từ lúc nào: “Tao biết Người Lây không sợ đau, thậm chí chẳng sợ chết. Nhưng mày đoán xem sau khi mày uống máu tao thì liệu mày có biến dị lần hai không?”

Dứt lời, hắn bèn dùng dao găm rạch lòng bàn tay. Chuck hoảng sợ nhìn đối phương, điên cuồng thét chói tai: “Tôi nói, tôi nói! Là sở nghiên cứu số một bắt y đi! Không liên quan gì đến chúng tôi hết!”

***

Đỗ Yến ở trong một căn phòng thuần màu trắng. Cậu không lạ gì nơi này, hồi trước lúc còn ở sở nghiên cứu, suốt thời gian làm vật thí nghiệm cậu đều sống tại đây.

Khác biệt duy nhất chính là mỗi nghiên cứu viên vào đưa cơm hoặc tiến hành kiểm tra đều đội mũ bảo hiểm đặc biệt, không hề giao lưu ánh mắt hay ngôn ngữ với Đỗ Yến.

Cánh cửa hợp kim nặng nề mở ra, có người bước tới.

Khác với các nghiên cứu viên được trang bị đầy đủ, tiến sĩ Kim vẫn giống như những lần cậu gặp anh ta.

Chỉ là bây giờ tiến sĩ Kim lại bộc lộ tâm trạng của mình ra mặt. Làn da trắng nõn của anh ta đỏ ửng vì phẫn nộ.

Tiến sĩ Kim cầm báo cáo kiểm tra trên tay, vừa vào cửa đã ném vung vãi khắp nơi.

“Chuỗi gen cao quý của cậu bị ô nhiễm!” Thời điểm tiến sĩ Kim mất khống chế, âm thanh sẽ cao vút đến mức chói tai.

Đỗ Yến đánh giá vẻ thất thố của tiến sĩ Kim bằng ánh mắt đầy mới lạ, đó là kết quả mà cậu mong chờ kể từ khi bọn họ tiến hành kiểm tra toàn thân cho cậu.

Đỗ Yến mỉm cười, bắt đầu trêu chọc anh ta: “Con trai ngoan, đừng phiền muộn như thế trước mặt cha chứ.”

Tiến sĩ Kim sững sờ. Anh ta quay người về phía cửa như vừa nhận ra được điều gì, bờ vai nhấp nhô lên xuống.

Khi ngoảnh đầu lại, anh ta đã khôi phục dáng dấp kiêu ngạo vốn có: “Đỗ Yến, cậu khiến tôi thất vọng quá. Là một nhân loại mới, hi vọng của cả Trái Đất thế mà cậu dám đắm chìm trong trụy lạc, ở bên cạnh Người Lây dơ bẩn.”

Đỗ Yến nhìn anh ta, hỏi: “Vậy anh nghĩ con đường đúng đắn nhất là gì?”

“Làm sạch gen loài người. Có gen của cậu ở đây, đám Người Lây kinh tởm kia sẽ mất hết giá trị lợi dụng, tôi không cần phải nhẫn nhịn bọn chúng nữa.”

Đỗ Yến rũ mắt, đột nhiên nói: “Chế tạo thành công gen virus rồi?”

Tiến sĩ Kim sững sờ, cười đáp: “Không hổ là gen của Cha, quả nhiên không ngu xuẩn như vẻ bề ngoài, thật hoàn mỹ…”

Tiến sĩ Kim lộ ra biểu cảm si mê, đi về phía Đỗ Yến.

Đỗ Yến nói: “Tiến sĩ Kim, hình như anh quên mất một chuyện, gen của tôi đã bị ô nhiễm rồi.”

Biểu cảm của tiến sĩ Kim thay đổi trong chớp mắt, tựa như một nghệ thuật gia điên cuồng vì bị phá hủy tác phẩm tâm huyết cả đời vậy.

Anh ta nhắm mắt, cổ nổi đầy gân xanh vì tức giận.

“Đỗ Yến, cậu đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi.” Tiến sĩ Kim nhìn cậu, sau đó quay lưng rời đi, “Cậu chỉ còn bảy ngày, nếu lần thứ hai kiểm tra mà những đoạn gen dơ bẩn trong cơ thể cậu vẫn không biến mất thì…”

Anh ta còn chưa nói hết câu, cánh cửa hợp kim đã đóng lại, căn phòng khôi phục sự yên tĩnh.

Đỗ Yến tiếp tục rũ mắt ngồi tại chỗ, thoạt nhìn như bị đả kích trầm trọng. Dù sao mọi cử động của cậu đều được người ngồi sau máy theo dõi quan sát chặt chẽ, nếu biểu hiện quá ung dung tùy ý thì tiến sĩ Kim nhất định sẽ nghi ngờ.

Thật ra cậu đang thầm thảo luận hành vị bất thường của tiến sĩ Kim với Tiểu Bát.

“Cái người này bị làm sao thế, chưa nói hết câu đã đi, thật khó chịu…”

Đỗ Yến đáp: “Cũng dễ đoán mà, nếu như gen của tao không thể tự thanh lọc thì chính là vật thí nghiệm bỏ đi. Kết cục đại khái là cắt cắt chém chém, mổ bụng rồi cứu sống, cứ lặp đi lặp lại…”

Tiểu Bát nghe ngữ khí lạnh nhạt của Đỗ Yến mà phải rùng mình, nó bảo: “Cậu đừng nói nữa, tôi sợ lắm.”

“Tiến sĩ Kim không phải người dễ cáu giận. Anh ta tới là để cho tao biết hoàn cảnh hiện giờ của bản thân, dù sao ý chí con người ý có thể thay đổi rất nhiều chuyện trong vài trường hợp, bao gồm cả kích hoạt tiềm năng, tăng khả năng lọc sạch…”

Tiểu Bát đáp: “Mỗi lần nhìn cậu và tiến sĩ Kim đấu trí đấu dũng là tôi lại cảm thấy mình thật kém thông minh.”

Đỗ Yến tốt bụng an ủi Tiểu Bát: “Không sao, mày chỉ là một trong những phân thân mà thôi. Chỉ số thông minh thấp cũng là điều hết sức bình thường.”

Tiểu Bát trả lời: “Sao cứ cảm thấy kì kì thế nhỉ.”

Ở góc độ camera không thể chiếu tới, Đỗ Yến nhếch miệng cười, hiện tại bố cục đã hoàn thành, chờ Thẩm Hành lựa chọn xong rồi cậu sẽ có một bữa ăn ngon.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện