Tiến sĩ Kim ấn nút, tắt thiết bị truyền tin trong phòng thí nghiệm. Sau đó quay người đi về phía Thẩm Hành.
Thẩm Hành thấy anh ta mang Đỗ Yến đến đây đúng theo ước định, lông mày nhíu chặt mới thả lỏng.
Đỗ Yến nhìn Thẩm Hành, cậu còn chưa hiểu được dụng ý của tiến sĩ Kim do đó vẫn ngồi im tại chỗ.
Tiến sĩ Kim hỏi: “Cha tôi đâu?”
Thẩm Hành hất cằm, ra hiệu ở ngoài cửa rồi nói: “Thế này là sao?”
Anh ta đáp:”Vì trong phòng nghiên cứu không thể kiểm soát được hành động của anh nên tôi đã nhốt Đỗ Yến lẫn kíp nổ vào buồng kính để đảm bảo an toàn cho bản thân và cho giao dịch được tiến triển thuận lợi, đợi đến lúc tôi nhận được thân thể của Cha mang lên phi hành khí thì anh có thể mang Đỗ Yến đi.”
Tiến sĩ Kim giải thích nghe rất hợp lý, cũng không có chỗ nào sai cả. Thẩm Hành bèn xoay lưng bê bình thủy tinh chứa Adam Gốc vào.
Đỗ Yến ở trong buồng kính, không nghe rõ nội dung câu chuyện giữa họ, âm thanh của cậu cũng chẳng thể truyền ra ngoài.
Sau đó cậu đoán được phần nào những gì mà bọn họ nói từ khẩu hình và bầu không khí xung quanh. Dựa trên biểu cảm của Thẩm Hành, hắn vẫn chưa phát hiện mưu kế mà tiến sĩ Kim bày bố.
Tuy vừa rồi tiến sĩ Kim mới chỉ tiết lộ hai chữ “Virus Target” nhưng Đỗ Yến chỉ cần suy nghĩ kĩ một chút là sẽ chắp vá được toàn bộ âm mưu của anh ta.
Đỗ Yến đứng dậy, tìm kiếm trong căn buồng rộng một mét vuông, quả nhiên phát hiện lỗ thông khí dưới mặt đất. Cậu bèn nhón chân lên, thấy trong buồng kính chứa kíp nổ cũng có cái lỗ tương tự.
Kết hợp với những gì tiến sĩ Kim vừa nói, xem ra lỗ thông khí này không hề đơn giản như vậy.
Mấy ngày trước, tiến sĩ Kim từng nói cho Đỗ Yến biết, gen virus Target đã được nghiên cứu chế tạo thành công.
Gen virus Target là thứ tiến sĩ Kim nghiên cứu để nhắm vào Người Lây. Virus này lây truyền qua đường hô hấp, cách thức cực kỳ đơn giản.
Gen virus Target không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến Người Thuần Chủng nhưng lại là nguy hiểm trí mạng với Người Lây.
Sau khi Người Lây bị nhiễm virus sẽ biến thành một công cụ hấp thụ phóng xạ, mức phóng xạ trong cơ thể sẽ tăng cao một cách chóng mặt rồi dẫn đến biến dị lần hai và tử vong.
Đối với tiến sĩ Kim, gen Người Lây vô cùng dơ bẩn, cần phải được thanh lọc.
Đương nhiên dưới tình huống hiện tại, sức mạnh của Người Thuần Chủng không đủ, tạm thời còn cần Người Lây hỗ trợ tiêu diệt sinh vật biến dị trong thành phố và hoàn thành vài nhiệm vụ tương đối khó khăn.
Thế nhưng một khi kỹ thuật cơ giáp của sở nghiên cứu số năm có đột phá mới, tiến sĩ Kim nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ Người Lây trên Trái Đất, đó cũng chính là mục đích khiến anh ta chế tạo gen virus Target.
Hiện tại thí nghiệm mới thành công, số lượng virus Target không nhiều, vẫn còn thiếu sót một phần nào đó.
Nếu không tiến sĩ Kim đã sớm dùng virus Target để đối phó với Thẩm Hành chứ chẳng cần bị động như thế.
Lượng virus mà anh ta chế tạo thành công vừa đủ để bố trí cái bẫy này nhằm ly gián quan hệ giữa Đỗ Yến và Thẩm Hành.
Hai buồng kính nối liền nhau, mở cửa buồng nào, buồng còn lại sẽ được phun đầy gen virus Target.
Nếu như Thẩm Hành cứu Đỗ Yến trước thì khi hắn đi lấy kíp nổ sẽ nhiễm virus. Việc xông vào màn sáng đã khiến mức phóng xạ trong người hắn gần đạt đến cực hạn, bây giờ lại dính virus, phỏng chừng mấy phút sau sẽ bắt đầu biến dị lần hai.
Còn nếu Thẩm Hành lấy kíp nổ trước thì một là phải trả giá bằng cả mạng sống để cứu Đỗ Yến, hai là từ bỏ Đỗ Yến và mang kíp nổ đi.
Bất luận kết quả ra sao, đối với tiến sĩ Kim mà nói đều được nhiều hơn mất.
Tiểu Bát nghe xong suy đoán ấy, mở miệng nói: “May mà cậu thông minh, giấu kíp nổ thật đi, bằng không tiến sĩ Kim sẽ đạt được mục đích của mình ngay. Hiện tại chỉ cần nghĩ cách để Thẩm Hành biết kíp nổ kia là giả thôi.”
Đỗ Yến đáp: “Tao sẽ không nói cho hắn.”
Tiểu Bát kinh hãi: “Cậu định để Thẩm Hành tiếp tục lựa chọn à? Y nhất định sẽ hi sinh bản thân, mộng cảnh sẽ sụp đổ nếu cậu hại chết ý đấy.”
Đỗ Yến trả lời: “Việc này chẳng liên quan gì đến lựa chọn cả. Tiến sĩ Kim là một đứa con ngoan, rất biết phỏng đoán tâm ý của tao. Tao đang rầu hết cả người vì không biết mình có thể ở bên Thẩm Hành thế nào thì anh ta đã thay tao giải quyết vấn đề này.”
Kỳ thực trước khi Thẩm Hành đưa ra quyết định, Đỗ Yến cũng không còn đặt chú ý lên nó. Lúc ở Gia Viên Số 18, cậu đã sớm đánh tráo kíp nổ rồi.
Hiện tại Thẩm Hành đã lựa chọn, cho nên Đỗ Yến đương nhiên sẽ ở bên cạnh hắn.
Chỉ là tuổi thọ của Người Lây và Người Thuần Chủng có cách biệt quá lớn. Dựa theo nội dung bộ phim, ít nhất Thẩm Hành sẽ sống khoảng trăm năm nữa còn Đỗ Yến thì chẳng biết có thể làm bạn với hắn được bao lâu.
Nguồn gốc của ác mộng là sự cô đơn. Nếu Đỗ Yến rời khỏi thế giới này trước Thẩm Hành, hắn sẽ phải gánh chịu nỗi nhớ người yêu, một mặt lại bởi vì lý tưởng trong lòng vẫn chưa hoàn thành mà không thể không tiếp tục sống.
Kết thúc giấc mơ bằng trạng thái như vậy thì ác mộng sẽ không thể tiêu tán một cách trọn vẹn.
Mặc dù khi Thẩm Hành và Đỗ Yến tiếp xúc thân mật, quả thực có thể ảnh hưởng đến gen của Đỗ Yến, khiến cơ thể cậu xuất hiện phóng xạ.
Thế nhưng nó không tồn tại mãi mãi, dạo gần đây mức phóng xạ trên người Đỗ Yến vẫn chưa biến mất là vì cậu đã khống chế kết quả, tạo lỗ hổng trong ý chí của tiến sĩ Kim.
Sau khi Đỗ Yến thức tỉnh dị năng, cậu sở hữu tinh thần lực cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí có thể tác động lên việc tăng giảm mức phóng xạ của cơ thể mình.
Song do ảnh hưởng gen, muốn hoàn toàn biến thành Người Lây là điều vô cùng khó khăn, đồng thời Thẩm Hành chắc chắn sẽ không đồng ý với cách làm này của Đỗ Yến.
Hiện tại thì hay rồi, tiến sĩ Kim lại chủ động dâng cơ hội đến trước mặt Đỗ Yến.
Nghĩ tới đó, cậu yên tĩnh ở buồng kính, ra vẻ chẳng biết gì hết chờ Thẩm Hành tới cứu.
Giao dịch giữa tiến sĩ Kim và Thẩm Hành kết thúc, anh ta mang Adam Gốc đến thang máy đi lên tầng thượng, nơi đặt phi hành khí.
Thẩm Hành thấy vậy bèn bước về phía Đỗ Yến.
Khoảnh khắc hắn tiến vào trong, thiết bị truyền tin vang lên, Thẩm Hành cũng chẳng quan tâm, bây giờ Đỗ Yến đã ở trong tầm mắt của hắn, không còn thứ gì có thể làm tổn thương cậu được nữa.
Nhưng thiết bị kia lại tự động kết nối, người xuất hiện trên màn hình là tiến sĩ Kim vốn đang ở phi hành khí.
Đỗ Yến đứng trong buồng kính, không nghe thấy âm thanh bên ngoài. Thế nhưng cậu trông thấy Thẩm Hành trở nên cực kỳ tức giận, bắp thịt cả người căng chặt, cánh tay nổi đầy gân xanh.
Đỗ Yến nhìn về phía màn hình thiết bị truyền tin, bắt đầu suy đoán nội dung cuộc trò chuyện từ khẩu hình của tiến sĩ Kim.
Quả nhiên anh ta đã nói ra tất cả, chẳng khác gì suy đoán của cậu.
Thẩm Hành tiếp tục phải lựa chọn, chỉ là lần này lại bao gồm cả tính mạng của hắn.
“Kỳ thực tốt nhất là anh nên tạm thời từ bỏ Đỗ Yến, lấy được kíp nổ, chấm dứt thiết bị khởi động đầu đạn hạt nhân. Đỗ Yến ở chỗ tôi sẽ rất an toàn, anh cũng chẳng cần lo lắng đến tính mạng đối phương, dù sao Đỗ Yến vẫn được tính là người cha thân yêu nhất của tôi mà?”
Nói xong những lời mang tính dụ dỗ, tiến sĩ Kim ngắt truyền tin.
Đỗ Yến nhìn Thẩm Hành quay đầu, không chút do dự ấn nút mở buồng kính giam giữ Đỗ Yến.
Cậu còn chưa kịp nói gì đã bị Thẩm Hành ôm thật chặt và hôn. Nụ hôn của hắn ẩn chứa quá nhiều cảm xúc, không có bất kỳ kỹ xảo nào, tiến quân thần tốc như bão táp.
Đỗ Yến chỉ thấy khoang miệng mình ngập tràn mùi tanh ngọt, đầu lưỡi đau nhức, tựa hồ bị đối phương cắn chảy máu. Cậu khẽ nhíu mày, đang định đẩy Thẩm Hành ra thì đối phương lại ngừng trước, đột ngột như lúc ban đầu vậy.
Thẩm Hành nói: “Đừng sợ, tôi sẽ dẫn em ra ngoài. Với năng lực tự vệ của bản thân, em có thể đi thăm thú rất nhiều nơi. Cũng phải nhớ kĩ những gì tôi từng nói, trên thế giới này còn rất nhiều người tốt, chuyện vui…”
Thẩm Hành im lặng, rồi bổ sung: “Ngoại trừ tôi ra còn có vô vàn điều tốt đẹp khác, đừng vội vàng từ bỏ thế giới này.”
Dứt lời, hắn móc thuốc kháng phóng xạ từ trong túi quần dốc vào miệng. Tiếp theo mở căn buồng bên cạnh để lấy kíp nổ.
Trong nháy mắt, Thẩm Hành bèn phát hiện điểm bất thường, mức độ phóng xạ trong cơ thể hắn bỗng tăng cao.
May mà đây là Gia Viên nên chỉ có lượng phóng xạ rất nhỏ, Thẩm Hành còn vừa dùng thuốc kháng phóng xạ tinh khiết, hắn cần chống đỡ đến khi đưa được Đỗ Yến rời khỏi nơi đây.
Một tay Thẩm Hành ôm Đỗ Yến một tay cầm kíp nổ, đang chuẩn bị đi thì Đỗ Yến chợt quàng qua cổ hắn, bờ môi ấm áp dán lên.
Thẩm Hành sững sờ, sau đó nghe thấy giọng của Đỗ Yến.
“Đừng kháng cự, bây giờ chú có thể nghỉ ngơi được rồi.”
Dứt lời, Thẩm Hành đột nhiên mệt mỏi cực kỳ, sau đó ý thức hắn bèn chìm vào bóng tối vô tận.
Lúc Thẩm Hành tỉnh dậy, bên tai là âm thanh “Tích tích” đầy quy luật. Hắn khôi phục tỉnh táo trong chớp mắt, bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai.
Không phải do xảy ra biến dị lần hai mà Thẩm Hành phát hiện mức phóng xạ trong cơ thể mình còn rất thấp. Ngay cả lượng phóng xạ tích lũy trên người hắn vì cưỡng chế xông vào màn sáng cũng biến mất tăm.
Thẩm Hành nghiêng đầu, bắt gặp Đỗ Yến đang nằm trên giường bên cạnh. Giữa hai chiếc giường được đặt một cái bệ, tay của bọn họ đều cắm ống truyền dịch nối liền với máy móc.
Bên trong ống truyền dịch là dòng màu đỏ đậm, Thẩm Hành thấy vậy bèn nhướng mày toan ngồi dậy.
“Đừng nhúc nhích.” Đỗ Yến nói.
Thẩm Hành vô thức nằm lại chỗ cũ. Hắn quay đầu, thấy cậu đang mở mắt nhìn mình.
Đỗ Yến nhìn số liệu trên máy: “Tiến độ hiện tại là 95%, chú mà lộn xộn thì sẽ thành dã tràng xe cát mất.”
Thẩm Hành hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Sắc mặt Đỗ Yến trắng bệch, thoạt nhìn rất không khỏe. Cậu mỉm cười, đáp:”Thay máu á. Biện pháp chữa trị duy nhất khi Ngươi Lây bị nhiễm virus Target chính là truyền nửa dòng máu của em sang cho chú. May mà em cũng được coi là đã tiến hóa, máu của chúng ta sẽ không xảy ra tình trạng bài xích lẫn nhau.”
Thẩm Hành cả kinh, vừa muốn nhổm người dậy nhưng lập tức bị Đỗ Yến trừng mắt trở về.
“Mức phóng xạ trong cơ thể chú quá cao khiến em rất mệt, phải chịu đựng rất lâu mới thành công. Nếu chú dám phá ngang thì em nhất định sẽ không tha cho chú.”
Thẩm Hành nhất thời chẳng dám lộn xộn, chỉ có thể hỏi: “Em đừng có liều mạng như vậy, mức phóng xạ trên người tôi cao đến thế liệu có ảnh hưởng xấu gì tới em không?”
Đỗ Yến chẳng hề để ý bụng, cậu trả lời: “Ảnh hưởng thì nhất định phải có nhưng cũng không hẳn là xấu, cùng lắm là biến thành Người Lây.”
Thẩm Hành nhướng mày, đang định nói tiếp song lại bị Đỗ Yến chặn họng.
“Biến thành Người Lây rồi tôi có thể sống rất lâu, nghĩ thôi đã thấy vui.”
Đúng lúc ấy, máy móc phát ra tiếng kêu thật dài, tiến độ đã đến 100%.
Đỗ Yến nói: “Xong.”
Vừa dứt lời Thẩm Hành đã nhảy lên, thô bạo nhổ kim tiêm trên tay, đi tới bế Đỗ Yến.
“Em không cần vì cứu tôi mà trả cái giá lớn như thế.” Vẻ mặt Thẩm Hành vô cùng phức tạp, có cảm động cũng có lo lắng, càng đau lòng nhiều hơn.
Đỗ Yến giơ tay xoa lông mày hắn, đáp: “Người đã đen rồi, giờ lại càng xấu thêm.”
Thấy Thẩm Hành thả lỏng, Đỗ Yến mới tiếp tục nói: “Trong thân thể em có một nửa dòng máu thuộc về chú, điều này khiến em có cảm giác liên kết chặt chẽ với thế giới này, thậm chí có thể làm suy yếu tác động do gen, bớt đi cảm xúc chán ghét với một Trái Đất tràn ngập phóng xạ.”
Thẩm Hành nắm tay Đỗ Yến thật chặt: “Em nghĩ vậy thật sao?”
Đỗ Yến chớp mắt: “Sau khi biến thành Người Lây, em có thể quấn lấy chú, để chú dẫn em đi khắp mọi nơi. Chuyện hời như thế sao chú lại khó chịu? Hay là sợ em bám chú quá lâu?”
Thẩm Hành rốt cục cũng nở nụ cười. Hắn cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Đỗ Yến, nhẹ giọng đáp: “Tôi chỉ cảm thấy thời gian không đủ dài, em muốn đi đâu tôi cũng theo em…”
Đỗ Yến nói: “Trước đó chúng ta còn vài việc cần xử lý. Em phải trả lại những tiếng xấu mà tiến sĩ Kim đổ lên đầu em.”
***
Tiến sĩ Kim rời khỏi phi hành khí, mang theo biểu cảm thắng lợi vô cùng đắc ý đi về phía phòng thí nghiệm. Lúc anh ta ở trên phi hành khí đã theo dõi tình hình tại sở nghiên cứu suốt hai ngày mà không phát hiện bóng dáng Thẩm Hành.
Điều này chứng tỏ kế hoạch của anh ta thành công, tên Người Lây dơ bẩn Thẩm Hành kia nhất định đã chết vì virus trong sở nghiên cứu.
Vừa vào phòng thí nghiệm, tiến sĩ Kim bèn nhìn thấy Đỗ Yến đang ngồi đó. Thẩm Hành nằm dưới đất, lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng, dường như đã mất hết ý thức.
Đây là dấu hiệu biến dị lần hai của Người Lây, mất ý thức, khi biến thành sinh vật quái dị thì sẽ gây tổn thương cho bản thân rồi dần suy yếu và chết.
Tiến sĩ Kim đứng đằng sau Đỗ Yến: “Cậu nên mau chóng rời khỏi đây.”
Đỗ Yến không quay đầu lại, cũng chẳng nói gì.
Tiến sĩ Kim cười: “Tôi từng chứng kiến không ít thảm trạng của Người Lây lúc biến dị lần hai, quan hệ giữa cậu và anh ta còn thân mật như thế, tôi lo cậu sẽ không chịu nổi.”
Đúng lúc đó, Thẩm Hành mở mắt.
Tiến sĩ Kim sững sờ, trong lòng hoảng hốt. Anh ta chưa kịp phản ứng đã thấy đầu mình đau nhói, đang định chống cự nhưng Đỗ Yến bèn lên tiếng.
“Bây giờ anh phải nghe lời tôi.”
***
Mấy ngày sau, nền văn minh nhân loại lại lâm vào tình thế vô cùng nguy hiểm.
Hôm ấy, toàn bộ thiết bị truyền tin trong các Gia Viên đều xuất hiện hình ảnh của tiến sĩ Kim.
Nhà khoa học điên cuồng hứng chịu đả kích quá lớn do thí nghiệm thất bại, trở nên vô cùng thất thường, công khai toàn bộ nghiên cứu vi phạm đạo làm người trong suốt những năm qua trước bàn dân thiên hạ.
Video về thí nghiệm trong sở nghiên cứu cũng được phơi bày trước ánh sáng. Kế hoạch nhân bản tên Adam và các vật thí nghiệm thất bại khiến cho toàn bộ dân chúng tại Gia Viên chìm trong khủng hoảng.
Cuối cùng tiến sĩ Kim tuyên bố: do “Kế hoạch Adam” thất bại nên anh ta muốn khởi động “Kế hoạch thanh lọc”.
May mà vào thời khắc sống còn, Người Lây mạnh nhất Thẩm Hành đã xông vào nơi đặt thiết bị thần bí kia, ngăn cản hành động điên dồ của tiến sĩ Kim.
Cuối cùng, tiến sĩ Kim nhanh chóng bị bắt, phá huỷ bình thủy tinh chứa “Adam Gốc”, ý định nhen nhóm trong đầu các nhà khoa học khi biết về “Kế hoạch Adam” chết từ trong trứng nước.
Tiến sĩ Kim được giao cho tòa án tại Gia Viên xét xử, dựa trên hành động muốn hủy diệt nền văn minh nhân loại đó, chờ đợi anh ta chính là cái án chung thân hoặc tử hình.
Đỗ Yến thấy được kết quả phiên tòa của tiến sĩ Kim trên《Tuần báo Người Lây》, cậu cười mỉa mai, đọc cho Thẩm Hành nghe.
“Cân nhắc đến chuyện Kim Nhất Minh đã từng cống hiến cho nền văn minh nhân loại nên giảm nhẹ hình phạt, kết án chung thân…” Đỗ Yến nói, “Xem ra vẫn còn có kẻ muốn hiểu thêm về Kế hoạch Adam từ miệng tiến sĩ Kim nhưng đáng tiếc, anh ta chẳng còn biết gì nữa.”
Đỗ Yến để lộ vẻ mặt ngập tràn ác ý, quyết định khống chế tiến sĩ Kim nhằm đùa giỡn mấy kẻ có tâm tư bất chính một chút.
Thẩm Hành nghiêng đầu nhìn cậu, nở nụ cười chiều chuộng: “Đừng nghịch, lại ảnh hưởng đến tiến trình nghiên cứu bình thường bây giờ.”
Đỗ Yến phất tay, nói: “Biết rồi, thật ra đã sớm có người nghiên cứu ra phương pháp chiết xuất thuốc kháng phóng xạ từ thực vật, chỉ là trình tự tiến hành khá phức tạp, giá thành lại cao nên bị tiến sĩ Kim bác bỏ. Dù sao trong mắt anh ta, việc chế tạo thuốc kháng phóng xạ từ các vật thí nghiệm thất bại kia cũng chỉ là đang lợi dụng đám phế vật thôi…”
Sau khi Thẩm Hành trải qua sự tình ở phòng thí nghiệm, biết Người Thuần Chủng ở Gia Viên còn lâu mới tốt đẹp như những gì hắn tưởng tượng. Chỉ là hắn đã có được thứ tốt đẹp nhất trên đời nên vẫn tiếp tục nhiệt tình, kiên định đi trên con đường mà mình lựa chọn.
Tuy người nọ là tên nhóc hư hỏng bụng đầy ý xấu nhưng có hắn ở đây, cậu sẽ không gặp phải phiền phức quá lớn.
Thẩm Hành vươn tay xoa đầu Đỗ Yến, sau đó xoay vô lăng, lái xe hướng về nơi mà họ muốn tới.
“Quái thú khổng lồ” mang theo hai người đi trên biển cát vàng. Vẫn là cảnh tượng hoang phế quen thuộc nhưng Thẩm Hành lại thấy một tương lai khác đang chờ ở phía trước.
Không còn cô độc, không còn nhàm chán một cách máy móc nữa.
Hết thế giới thứ năm.
=====
E: Thế giới sau anh công và 500 anh em buồn cười lắm:)))
Thẩm Hành thấy anh ta mang Đỗ Yến đến đây đúng theo ước định, lông mày nhíu chặt mới thả lỏng.
Đỗ Yến nhìn Thẩm Hành, cậu còn chưa hiểu được dụng ý của tiến sĩ Kim do đó vẫn ngồi im tại chỗ.
Tiến sĩ Kim hỏi: “Cha tôi đâu?”
Thẩm Hành hất cằm, ra hiệu ở ngoài cửa rồi nói: “Thế này là sao?”
Anh ta đáp:”Vì trong phòng nghiên cứu không thể kiểm soát được hành động của anh nên tôi đã nhốt Đỗ Yến lẫn kíp nổ vào buồng kính để đảm bảo an toàn cho bản thân và cho giao dịch được tiến triển thuận lợi, đợi đến lúc tôi nhận được thân thể của Cha mang lên phi hành khí thì anh có thể mang Đỗ Yến đi.”
Tiến sĩ Kim giải thích nghe rất hợp lý, cũng không có chỗ nào sai cả. Thẩm Hành bèn xoay lưng bê bình thủy tinh chứa Adam Gốc vào.
Đỗ Yến ở trong buồng kính, không nghe rõ nội dung câu chuyện giữa họ, âm thanh của cậu cũng chẳng thể truyền ra ngoài.
Sau đó cậu đoán được phần nào những gì mà bọn họ nói từ khẩu hình và bầu không khí xung quanh. Dựa trên biểu cảm của Thẩm Hành, hắn vẫn chưa phát hiện mưu kế mà tiến sĩ Kim bày bố.
Tuy vừa rồi tiến sĩ Kim mới chỉ tiết lộ hai chữ “Virus Target” nhưng Đỗ Yến chỉ cần suy nghĩ kĩ một chút là sẽ chắp vá được toàn bộ âm mưu của anh ta.
Đỗ Yến đứng dậy, tìm kiếm trong căn buồng rộng một mét vuông, quả nhiên phát hiện lỗ thông khí dưới mặt đất. Cậu bèn nhón chân lên, thấy trong buồng kính chứa kíp nổ cũng có cái lỗ tương tự.
Kết hợp với những gì tiến sĩ Kim vừa nói, xem ra lỗ thông khí này không hề đơn giản như vậy.
Mấy ngày trước, tiến sĩ Kim từng nói cho Đỗ Yến biết, gen virus Target đã được nghiên cứu chế tạo thành công.
Gen virus Target là thứ tiến sĩ Kim nghiên cứu để nhắm vào Người Lây. Virus này lây truyền qua đường hô hấp, cách thức cực kỳ đơn giản.
Gen virus Target không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến Người Thuần Chủng nhưng lại là nguy hiểm trí mạng với Người Lây.
Sau khi Người Lây bị nhiễm virus sẽ biến thành một công cụ hấp thụ phóng xạ, mức phóng xạ trong cơ thể sẽ tăng cao một cách chóng mặt rồi dẫn đến biến dị lần hai và tử vong.
Đối với tiến sĩ Kim, gen Người Lây vô cùng dơ bẩn, cần phải được thanh lọc.
Đương nhiên dưới tình huống hiện tại, sức mạnh của Người Thuần Chủng không đủ, tạm thời còn cần Người Lây hỗ trợ tiêu diệt sinh vật biến dị trong thành phố và hoàn thành vài nhiệm vụ tương đối khó khăn.
Thế nhưng một khi kỹ thuật cơ giáp của sở nghiên cứu số năm có đột phá mới, tiến sĩ Kim nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ Người Lây trên Trái Đất, đó cũng chính là mục đích khiến anh ta chế tạo gen virus Target.
Hiện tại thí nghiệm mới thành công, số lượng virus Target không nhiều, vẫn còn thiếu sót một phần nào đó.
Nếu không tiến sĩ Kim đã sớm dùng virus Target để đối phó với Thẩm Hành chứ chẳng cần bị động như thế.
Lượng virus mà anh ta chế tạo thành công vừa đủ để bố trí cái bẫy này nhằm ly gián quan hệ giữa Đỗ Yến và Thẩm Hành.
Hai buồng kính nối liền nhau, mở cửa buồng nào, buồng còn lại sẽ được phun đầy gen virus Target.
Nếu như Thẩm Hành cứu Đỗ Yến trước thì khi hắn đi lấy kíp nổ sẽ nhiễm virus. Việc xông vào màn sáng đã khiến mức phóng xạ trong người hắn gần đạt đến cực hạn, bây giờ lại dính virus, phỏng chừng mấy phút sau sẽ bắt đầu biến dị lần hai.
Còn nếu Thẩm Hành lấy kíp nổ trước thì một là phải trả giá bằng cả mạng sống để cứu Đỗ Yến, hai là từ bỏ Đỗ Yến và mang kíp nổ đi.
Bất luận kết quả ra sao, đối với tiến sĩ Kim mà nói đều được nhiều hơn mất.
Tiểu Bát nghe xong suy đoán ấy, mở miệng nói: “May mà cậu thông minh, giấu kíp nổ thật đi, bằng không tiến sĩ Kim sẽ đạt được mục đích của mình ngay. Hiện tại chỉ cần nghĩ cách để Thẩm Hành biết kíp nổ kia là giả thôi.”
Đỗ Yến đáp: “Tao sẽ không nói cho hắn.”
Tiểu Bát kinh hãi: “Cậu định để Thẩm Hành tiếp tục lựa chọn à? Y nhất định sẽ hi sinh bản thân, mộng cảnh sẽ sụp đổ nếu cậu hại chết ý đấy.”
Đỗ Yến trả lời: “Việc này chẳng liên quan gì đến lựa chọn cả. Tiến sĩ Kim là một đứa con ngoan, rất biết phỏng đoán tâm ý của tao. Tao đang rầu hết cả người vì không biết mình có thể ở bên Thẩm Hành thế nào thì anh ta đã thay tao giải quyết vấn đề này.”
Kỳ thực trước khi Thẩm Hành đưa ra quyết định, Đỗ Yến cũng không còn đặt chú ý lên nó. Lúc ở Gia Viên Số 18, cậu đã sớm đánh tráo kíp nổ rồi.
Hiện tại Thẩm Hành đã lựa chọn, cho nên Đỗ Yến đương nhiên sẽ ở bên cạnh hắn.
Chỉ là tuổi thọ của Người Lây và Người Thuần Chủng có cách biệt quá lớn. Dựa theo nội dung bộ phim, ít nhất Thẩm Hành sẽ sống khoảng trăm năm nữa còn Đỗ Yến thì chẳng biết có thể làm bạn với hắn được bao lâu.
Nguồn gốc của ác mộng là sự cô đơn. Nếu Đỗ Yến rời khỏi thế giới này trước Thẩm Hành, hắn sẽ phải gánh chịu nỗi nhớ người yêu, một mặt lại bởi vì lý tưởng trong lòng vẫn chưa hoàn thành mà không thể không tiếp tục sống.
Kết thúc giấc mơ bằng trạng thái như vậy thì ác mộng sẽ không thể tiêu tán một cách trọn vẹn.
Mặc dù khi Thẩm Hành và Đỗ Yến tiếp xúc thân mật, quả thực có thể ảnh hưởng đến gen của Đỗ Yến, khiến cơ thể cậu xuất hiện phóng xạ.
Thế nhưng nó không tồn tại mãi mãi, dạo gần đây mức phóng xạ trên người Đỗ Yến vẫn chưa biến mất là vì cậu đã khống chế kết quả, tạo lỗ hổng trong ý chí của tiến sĩ Kim.
Sau khi Đỗ Yến thức tỉnh dị năng, cậu sở hữu tinh thần lực cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí có thể tác động lên việc tăng giảm mức phóng xạ của cơ thể mình.
Song do ảnh hưởng gen, muốn hoàn toàn biến thành Người Lây là điều vô cùng khó khăn, đồng thời Thẩm Hành chắc chắn sẽ không đồng ý với cách làm này của Đỗ Yến.
Hiện tại thì hay rồi, tiến sĩ Kim lại chủ động dâng cơ hội đến trước mặt Đỗ Yến.
Nghĩ tới đó, cậu yên tĩnh ở buồng kính, ra vẻ chẳng biết gì hết chờ Thẩm Hành tới cứu.
Giao dịch giữa tiến sĩ Kim và Thẩm Hành kết thúc, anh ta mang Adam Gốc đến thang máy đi lên tầng thượng, nơi đặt phi hành khí.
Thẩm Hành thấy vậy bèn bước về phía Đỗ Yến.
Khoảnh khắc hắn tiến vào trong, thiết bị truyền tin vang lên, Thẩm Hành cũng chẳng quan tâm, bây giờ Đỗ Yến đã ở trong tầm mắt của hắn, không còn thứ gì có thể làm tổn thương cậu được nữa.
Nhưng thiết bị kia lại tự động kết nối, người xuất hiện trên màn hình là tiến sĩ Kim vốn đang ở phi hành khí.
Đỗ Yến đứng trong buồng kính, không nghe thấy âm thanh bên ngoài. Thế nhưng cậu trông thấy Thẩm Hành trở nên cực kỳ tức giận, bắp thịt cả người căng chặt, cánh tay nổi đầy gân xanh.
Đỗ Yến nhìn về phía màn hình thiết bị truyền tin, bắt đầu suy đoán nội dung cuộc trò chuyện từ khẩu hình của tiến sĩ Kim.
Quả nhiên anh ta đã nói ra tất cả, chẳng khác gì suy đoán của cậu.
Thẩm Hành tiếp tục phải lựa chọn, chỉ là lần này lại bao gồm cả tính mạng của hắn.
“Kỳ thực tốt nhất là anh nên tạm thời từ bỏ Đỗ Yến, lấy được kíp nổ, chấm dứt thiết bị khởi động đầu đạn hạt nhân. Đỗ Yến ở chỗ tôi sẽ rất an toàn, anh cũng chẳng cần lo lắng đến tính mạng đối phương, dù sao Đỗ Yến vẫn được tính là người cha thân yêu nhất của tôi mà?”
Nói xong những lời mang tính dụ dỗ, tiến sĩ Kim ngắt truyền tin.
Đỗ Yến nhìn Thẩm Hành quay đầu, không chút do dự ấn nút mở buồng kính giam giữ Đỗ Yến.
Cậu còn chưa kịp nói gì đã bị Thẩm Hành ôm thật chặt và hôn. Nụ hôn của hắn ẩn chứa quá nhiều cảm xúc, không có bất kỳ kỹ xảo nào, tiến quân thần tốc như bão táp.
Đỗ Yến chỉ thấy khoang miệng mình ngập tràn mùi tanh ngọt, đầu lưỡi đau nhức, tựa hồ bị đối phương cắn chảy máu. Cậu khẽ nhíu mày, đang định đẩy Thẩm Hành ra thì đối phương lại ngừng trước, đột ngột như lúc ban đầu vậy.
Thẩm Hành nói: “Đừng sợ, tôi sẽ dẫn em ra ngoài. Với năng lực tự vệ của bản thân, em có thể đi thăm thú rất nhiều nơi. Cũng phải nhớ kĩ những gì tôi từng nói, trên thế giới này còn rất nhiều người tốt, chuyện vui…”
Thẩm Hành im lặng, rồi bổ sung: “Ngoại trừ tôi ra còn có vô vàn điều tốt đẹp khác, đừng vội vàng từ bỏ thế giới này.”
Dứt lời, hắn móc thuốc kháng phóng xạ từ trong túi quần dốc vào miệng. Tiếp theo mở căn buồng bên cạnh để lấy kíp nổ.
Trong nháy mắt, Thẩm Hành bèn phát hiện điểm bất thường, mức độ phóng xạ trong cơ thể hắn bỗng tăng cao.
May mà đây là Gia Viên nên chỉ có lượng phóng xạ rất nhỏ, Thẩm Hành còn vừa dùng thuốc kháng phóng xạ tinh khiết, hắn cần chống đỡ đến khi đưa được Đỗ Yến rời khỏi nơi đây.
Một tay Thẩm Hành ôm Đỗ Yến một tay cầm kíp nổ, đang chuẩn bị đi thì Đỗ Yến chợt quàng qua cổ hắn, bờ môi ấm áp dán lên.
Thẩm Hành sững sờ, sau đó nghe thấy giọng của Đỗ Yến.
“Đừng kháng cự, bây giờ chú có thể nghỉ ngơi được rồi.”
Dứt lời, Thẩm Hành đột nhiên mệt mỏi cực kỳ, sau đó ý thức hắn bèn chìm vào bóng tối vô tận.
Lúc Thẩm Hành tỉnh dậy, bên tai là âm thanh “Tích tích” đầy quy luật. Hắn khôi phục tỉnh táo trong chớp mắt, bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai.
Không phải do xảy ra biến dị lần hai mà Thẩm Hành phát hiện mức phóng xạ trong cơ thể mình còn rất thấp. Ngay cả lượng phóng xạ tích lũy trên người hắn vì cưỡng chế xông vào màn sáng cũng biến mất tăm.
Thẩm Hành nghiêng đầu, bắt gặp Đỗ Yến đang nằm trên giường bên cạnh. Giữa hai chiếc giường được đặt một cái bệ, tay của bọn họ đều cắm ống truyền dịch nối liền với máy móc.
Bên trong ống truyền dịch là dòng màu đỏ đậm, Thẩm Hành thấy vậy bèn nhướng mày toan ngồi dậy.
“Đừng nhúc nhích.” Đỗ Yến nói.
Thẩm Hành vô thức nằm lại chỗ cũ. Hắn quay đầu, thấy cậu đang mở mắt nhìn mình.
Đỗ Yến nhìn số liệu trên máy: “Tiến độ hiện tại là 95%, chú mà lộn xộn thì sẽ thành dã tràng xe cát mất.”
Thẩm Hành hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Sắc mặt Đỗ Yến trắng bệch, thoạt nhìn rất không khỏe. Cậu mỉm cười, đáp:”Thay máu á. Biện pháp chữa trị duy nhất khi Ngươi Lây bị nhiễm virus Target chính là truyền nửa dòng máu của em sang cho chú. May mà em cũng được coi là đã tiến hóa, máu của chúng ta sẽ không xảy ra tình trạng bài xích lẫn nhau.”
Thẩm Hành cả kinh, vừa muốn nhổm người dậy nhưng lập tức bị Đỗ Yến trừng mắt trở về.
“Mức phóng xạ trong cơ thể chú quá cao khiến em rất mệt, phải chịu đựng rất lâu mới thành công. Nếu chú dám phá ngang thì em nhất định sẽ không tha cho chú.”
Thẩm Hành nhất thời chẳng dám lộn xộn, chỉ có thể hỏi: “Em đừng có liều mạng như vậy, mức phóng xạ trên người tôi cao đến thế liệu có ảnh hưởng xấu gì tới em không?”
Đỗ Yến chẳng hề để ý bụng, cậu trả lời: “Ảnh hưởng thì nhất định phải có nhưng cũng không hẳn là xấu, cùng lắm là biến thành Người Lây.”
Thẩm Hành nhướng mày, đang định nói tiếp song lại bị Đỗ Yến chặn họng.
“Biến thành Người Lây rồi tôi có thể sống rất lâu, nghĩ thôi đã thấy vui.”
Đúng lúc ấy, máy móc phát ra tiếng kêu thật dài, tiến độ đã đến 100%.
Đỗ Yến nói: “Xong.”
Vừa dứt lời Thẩm Hành đã nhảy lên, thô bạo nhổ kim tiêm trên tay, đi tới bế Đỗ Yến.
“Em không cần vì cứu tôi mà trả cái giá lớn như thế.” Vẻ mặt Thẩm Hành vô cùng phức tạp, có cảm động cũng có lo lắng, càng đau lòng nhiều hơn.
Đỗ Yến giơ tay xoa lông mày hắn, đáp: “Người đã đen rồi, giờ lại càng xấu thêm.”
Thấy Thẩm Hành thả lỏng, Đỗ Yến mới tiếp tục nói: “Trong thân thể em có một nửa dòng máu thuộc về chú, điều này khiến em có cảm giác liên kết chặt chẽ với thế giới này, thậm chí có thể làm suy yếu tác động do gen, bớt đi cảm xúc chán ghét với một Trái Đất tràn ngập phóng xạ.”
Thẩm Hành nắm tay Đỗ Yến thật chặt: “Em nghĩ vậy thật sao?”
Đỗ Yến chớp mắt: “Sau khi biến thành Người Lây, em có thể quấn lấy chú, để chú dẫn em đi khắp mọi nơi. Chuyện hời như thế sao chú lại khó chịu? Hay là sợ em bám chú quá lâu?”
Thẩm Hành rốt cục cũng nở nụ cười. Hắn cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Đỗ Yến, nhẹ giọng đáp: “Tôi chỉ cảm thấy thời gian không đủ dài, em muốn đi đâu tôi cũng theo em…”
Đỗ Yến nói: “Trước đó chúng ta còn vài việc cần xử lý. Em phải trả lại những tiếng xấu mà tiến sĩ Kim đổ lên đầu em.”
***
Tiến sĩ Kim rời khỏi phi hành khí, mang theo biểu cảm thắng lợi vô cùng đắc ý đi về phía phòng thí nghiệm. Lúc anh ta ở trên phi hành khí đã theo dõi tình hình tại sở nghiên cứu suốt hai ngày mà không phát hiện bóng dáng Thẩm Hành.
Điều này chứng tỏ kế hoạch của anh ta thành công, tên Người Lây dơ bẩn Thẩm Hành kia nhất định đã chết vì virus trong sở nghiên cứu.
Vừa vào phòng thí nghiệm, tiến sĩ Kim bèn nhìn thấy Đỗ Yến đang ngồi đó. Thẩm Hành nằm dưới đất, lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng, dường như đã mất hết ý thức.
Đây là dấu hiệu biến dị lần hai của Người Lây, mất ý thức, khi biến thành sinh vật quái dị thì sẽ gây tổn thương cho bản thân rồi dần suy yếu và chết.
Tiến sĩ Kim đứng đằng sau Đỗ Yến: “Cậu nên mau chóng rời khỏi đây.”
Đỗ Yến không quay đầu lại, cũng chẳng nói gì.
Tiến sĩ Kim cười: “Tôi từng chứng kiến không ít thảm trạng của Người Lây lúc biến dị lần hai, quan hệ giữa cậu và anh ta còn thân mật như thế, tôi lo cậu sẽ không chịu nổi.”
Đúng lúc đó, Thẩm Hành mở mắt.
Tiến sĩ Kim sững sờ, trong lòng hoảng hốt. Anh ta chưa kịp phản ứng đã thấy đầu mình đau nhói, đang định chống cự nhưng Đỗ Yến bèn lên tiếng.
“Bây giờ anh phải nghe lời tôi.”
***
Mấy ngày sau, nền văn minh nhân loại lại lâm vào tình thế vô cùng nguy hiểm.
Hôm ấy, toàn bộ thiết bị truyền tin trong các Gia Viên đều xuất hiện hình ảnh của tiến sĩ Kim.
Nhà khoa học điên cuồng hứng chịu đả kích quá lớn do thí nghiệm thất bại, trở nên vô cùng thất thường, công khai toàn bộ nghiên cứu vi phạm đạo làm người trong suốt những năm qua trước bàn dân thiên hạ.
Video về thí nghiệm trong sở nghiên cứu cũng được phơi bày trước ánh sáng. Kế hoạch nhân bản tên Adam và các vật thí nghiệm thất bại khiến cho toàn bộ dân chúng tại Gia Viên chìm trong khủng hoảng.
Cuối cùng tiến sĩ Kim tuyên bố: do “Kế hoạch Adam” thất bại nên anh ta muốn khởi động “Kế hoạch thanh lọc”.
May mà vào thời khắc sống còn, Người Lây mạnh nhất Thẩm Hành đã xông vào nơi đặt thiết bị thần bí kia, ngăn cản hành động điên dồ của tiến sĩ Kim.
Cuối cùng, tiến sĩ Kim nhanh chóng bị bắt, phá huỷ bình thủy tinh chứa “Adam Gốc”, ý định nhen nhóm trong đầu các nhà khoa học khi biết về “Kế hoạch Adam” chết từ trong trứng nước.
Tiến sĩ Kim được giao cho tòa án tại Gia Viên xét xử, dựa trên hành động muốn hủy diệt nền văn minh nhân loại đó, chờ đợi anh ta chính là cái án chung thân hoặc tử hình.
Đỗ Yến thấy được kết quả phiên tòa của tiến sĩ Kim trên《Tuần báo Người Lây》, cậu cười mỉa mai, đọc cho Thẩm Hành nghe.
“Cân nhắc đến chuyện Kim Nhất Minh đã từng cống hiến cho nền văn minh nhân loại nên giảm nhẹ hình phạt, kết án chung thân…” Đỗ Yến nói, “Xem ra vẫn còn có kẻ muốn hiểu thêm về Kế hoạch Adam từ miệng tiến sĩ Kim nhưng đáng tiếc, anh ta chẳng còn biết gì nữa.”
Đỗ Yến để lộ vẻ mặt ngập tràn ác ý, quyết định khống chế tiến sĩ Kim nhằm đùa giỡn mấy kẻ có tâm tư bất chính một chút.
Thẩm Hành nghiêng đầu nhìn cậu, nở nụ cười chiều chuộng: “Đừng nghịch, lại ảnh hưởng đến tiến trình nghiên cứu bình thường bây giờ.”
Đỗ Yến phất tay, nói: “Biết rồi, thật ra đã sớm có người nghiên cứu ra phương pháp chiết xuất thuốc kháng phóng xạ từ thực vật, chỉ là trình tự tiến hành khá phức tạp, giá thành lại cao nên bị tiến sĩ Kim bác bỏ. Dù sao trong mắt anh ta, việc chế tạo thuốc kháng phóng xạ từ các vật thí nghiệm thất bại kia cũng chỉ là đang lợi dụng đám phế vật thôi…”
Sau khi Thẩm Hành trải qua sự tình ở phòng thí nghiệm, biết Người Thuần Chủng ở Gia Viên còn lâu mới tốt đẹp như những gì hắn tưởng tượng. Chỉ là hắn đã có được thứ tốt đẹp nhất trên đời nên vẫn tiếp tục nhiệt tình, kiên định đi trên con đường mà mình lựa chọn.
Tuy người nọ là tên nhóc hư hỏng bụng đầy ý xấu nhưng có hắn ở đây, cậu sẽ không gặp phải phiền phức quá lớn.
Thẩm Hành vươn tay xoa đầu Đỗ Yến, sau đó xoay vô lăng, lái xe hướng về nơi mà họ muốn tới.
“Quái thú khổng lồ” mang theo hai người đi trên biển cát vàng. Vẫn là cảnh tượng hoang phế quen thuộc nhưng Thẩm Hành lại thấy một tương lai khác đang chờ ở phía trước.
Không còn cô độc, không còn nhàm chán một cách máy móc nữa.
Hết thế giới thứ năm.
=====
E: Thế giới sau anh công và 500 anh em buồn cười lắm:)))
Danh sách chương