Tiếu Lang vừa nói xong đã thấy hối hận. Hắn biết chấp niệm của người kia, đối phương ở yên một chỗ chờ đợi nhiều năm cũng chỉ vì khả năng ít ỏi có thể xảy ra.
Chấp niệm ấy chẳng kèm là bao so với Tiếu Lang. Nếu để đối phương nhìn thấy kẻ có vẻ ngoài tương đồng thì chắc cũng sẽ hoang mang, mất tập trung giống hắn mà thôi.
Rõ ràng thâm tâm biết rõ thân thể người nọ đã bị hủy diệt hoàn toàn, trước mắt chỉ là thi sống do phái thiên sư dùng tà pháp chế tạo ra.
Nhưng khi quyết định đưa thi sống này đi, trong lòng Tiếu Lang bỗng sinh ra cảm xúc không nỡ.
Đỗ Yến thấy Tiếu Lang cứ đứng im tại chỗ rồi nhìn sang bên này thế là bèn ngẩng đầu lên.
Tiếu Lang bị đôi mắt nhạt màu kia liếc qua lại càng thêm chột dạ. Hắn nghiêng mặt, cứng nhắc nói.
“Cậu phiền lắm, tôi chuẩn bị tặng cậu cho người khác bây giờ đây.”
Tiếu Lang chờ Đỗ Yến kháng nghị. Từ quãng thời gian sống chung vừa qua, hắn cảm thấy thi sống này rất ỷ lại mình nếu không thì sao phải xông vào phòng của hắn để xem những bức hình kia.
Đợi đối phương tỏ thái độ không muốn rời đi, hắn có thể bộc lộ ý chí kiên định và mạnh mẽ của mình ngay lập tức.
Quỷ vương sẽ không bị thế thân mê hoặc một cách dễ dàng. Ban nãy Tiếu Lang trả lời mấy vấn đề kia là để khẳng định địa vị của mình, hắn muốn cậu biết rằng mình chỉ là món quà có thể sang tay bất cứ lúc nào.
“Được.”
“Nếu như cậu không muốn đi cũng chẳng…Khoan, cậu nói gì cơ?”
Đỗ Yến nhìn vẻ mặt dại ra của Tiếu Lang, kiên nhẫn lặp lại: “Được, chúng ta lên đường đi.”
Tiếu Lang chớp mắt, cảm thấy sao mọi chuyện bỗng phát triển theo hướng khác với những gì hắn nghĩ như thế? Hắn không cam tâm, xác nhận lại lần nữa: “Tôi muốn tặng cậu cho người khác đấy, không dẫn cậu về đâu.”
“Em biết rồi, đi thôi.”
Biểu cảm trên mặt Đỗ Yến không có bất kỳ thay đổi gì, trông như chẳng hề để bụng.
Việc đã đến nước này nên mặc dù trong lòng Tiếu Lang vẫn rất lấn cấn song cũng không thể làm mình mất mặt.
Hắn nhịn, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh: “Địa vị và thực lực của người kia không chênh lệch là bao so với tôi. Lúc nào gặp thì cậu đừng nói lung tung, nhỡ đâu tâm trạng đối phương không tốt sẽ giết cậu đấy.”
Đỗ Yến nghĩ, dường như Tiếu Lang không có bất kì nhận thức khách quan nào với cậu cả.
Thôi dù sao bây giờ đầu óc người nọ cũng có vấn đề, Đỗ Yến cũng chẳng so đo với hắn nữa. Cậu gật đầu: “Em biết, mau đi thôi.”
Tiếu Lang đáp: “Trước đó cần phải chuẩn bị chút đã.”
Vừa dứt lời, sương đen bắt đầu tỏa ra từ dưới chân Tiếu Lang rồi bao phủ khắp cả người.
Sau khi chúng biến mất, Tiếu Lang đã thay đổi trang phục. Hắn mặc một cái trường bào đen viền vàng, trên mặt đeo mặt nạ bạc trông rất dữ tợn, toàn thân toát ra vài phần khí thế của quỷ vương.
Tiếu Lang đổi trang phục xong bèn xoay người đi đến căn nhà hai tầng hai kia. Lúc ra ngoài còn cầm theo chiếc nón rộng vành màu đen: “Cậu đội cái này, tới đó đừng có để lộ mặt thật.”
Nói xong, Tiếu Lang nhét mũ vào tay Đỗ Yến.
Tình huống hiện tại giữa cậu và Tiếu Lang khác nhau, hắn là hồn thể, thích thay đổi quần áo lúc nào cũng được. Đỗ Yến lại có thực thể, nhất định phải mặc đồ.
Đỗ Yến nghe thấy thế, trong đầu lập tức đưa ra suy đoán: Cái người thường xuyên liên lạc với Tiếu Lang kia chính là một hồn còn thiếu, cách giải thích này nghe cũng rất hợp lý.
Bọn họ đều không thể nhìn thấy vẻ ngoài của nhau, lại còn ở một nơi đặc thù, không cảm nhận được mức độ trùng hợp, chẳng hề phát hiện ra cả hai đều là một.
Câu đang ngẩn người thì chợt nghe Tiếu Lang nói: “Cậu đang chê đường may của tôi xấu đấy à?”
Đỗ Yến cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện chiếc mũ rộng vành trên tay chính là đồ cậu từng dùng, bên trên có vết rách đã được khâu xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đường chỉ miễn cưỡng nối liền hai tấm vải rách, kéo nhẹ là đứt.
Đỗ Yến đội mũ lên, đáp: “Đẹp lắm, cảm ơn anh.”
Tiếu Lang xoay lưng, giơ tay mở thông đạo, nói: “Sắp muộn rồi, đi thôi.”
Từ chỗ Đỗ Yến có thể thấy rõ vành tai để lộ bên ngoài mặt nạ của hắn đang ửng đỏ.
Đỗ Yến trầm mặc theo sau Tiếu Lang, con đường trước mắt dường như không có điểm cuối.
Bên tai chỉ nghe thấy tiếng bước chân. Có lẽ phát giác ra bầu không khí hơi lúng túng, Tiếu Lang bèn lên tiếng.
“Khi nào gặp được người kia thì cậu phải bảo là hôm qua mới quen tôi. Tôi chỉ giết đám thiên sư, sau đó đem cậu về.”
“…”
Nghe thấy vậy, Đỗ Yến cạn lời. Cậu nghĩ mình vẫn nên cố gắng giải thích đôi chút.
Cậu im lặng chốc lát mới đáp: “Thật ra em chính là người anh muốn tìm.”
Bước chân của Tiếu Lang bỗng ngừng lại, hắn quay đầu: “Tôi biết cậu không muốn bị tặng đi. Cứ thẳng thắn là được, tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc.”
“…”
Đỗ Yến day day mi tâm, trả lời: “Em nói thật đấy.”
Tiếu Lang khẽ lắc đầu: “Tôi không tin, thân phận của cậu quá kỳ quái, tôi đang chuẩn bị…
Hắn dừng chân, tựa hồ có một số việc không thể nói: “Nói chung tôi nghi cậu là người mà đám thiên sư bên kia phái tới nằm vùng, cho nên đừng dùng những lời như vậy để lừa tôi.”
Đỗ Yến tiếp tục lên tiếng: “Gỗ Trường Sinh là của anh. Em tin anh biết về công dụng của nó, lúc em tỉnh dậy đã nằm ở bên trong rồi.”
Tiếu Lang đáp: “Đúng là gỗ Trường Sinh có thể khiến người chết sống lại nhưng trong tay tôi chỉ có một khúc. Cậu không thể lừa được tôi đâu.”
Dứt lời, Tiếu Lang không muốn nói thêm gì nữa, quay người tiếp tục đi về phía trước.
Đỗ Yến im lặng bám theo, trong đầu ngập tràn suy nghĩ.
Lần này vẫn chưa thông não thành công. Song cậu đã đoán được Tiếu Lang bị thiếu mất hồn nào.
Trong ba hồn bảy vía thì ba hồn là chủ, chia ra làm: Sảng Linh, Thai Quang và U Tinh.
Thai Quang là sinh mệnh, Sảng Linh là trí tuệ, U Tinh là sắc dục. Như vậy chứng tỏ Tiếu Lang thiếu mất hồn Sảng Linh.
Hiện tại hắn đã mất hết năng lực tư duy lẫn lý trí, chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy và bản năng.
Xem ra muốn tiến vào tầng mộng cảnh tiếp theo thì phải tập hợp đủ ba hồn bảy vía của hắn.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, con đường tưởng chừng không có điểm cuối này đột nhiên trở nên rất rộng lớn.
Không gian trước mắt vô cùng mờ mịt, chẳng có lấy một tia sáng.
Đằng xa là một cái cây khô, có người đứng dưới tàng cây, tựa như tồn tại hiển nhiên.
Tiếu Lang và Đỗ Yến bước tới, cậu quan sát khung cảnh xung quanh thật cẩn thận.
Đỗ Yến mơ hồ nhìn thấy hình dáng con sông, thêm vào bầu không khí rất đặc biệt nên cậu có thể xác nhận được suy đoán trước đó.
Hoàng Tuyền, Quỷ Môn Quan.
Tại ranh giới âm dương không thể để lộ mặt thật nếu không quỷ sai sẽ tới câu hồn. Tuy quỷ vương chẳng sợ quỷ sai song bọn họ cũng đâu tới đây để gây sự, bớt được việc nào hay việc ấy.
Tình huống hiện giờ hơi kỳ lạ, trên đường không có linh hồn nào đang đi luân hồi
Chốc lát sau, Đỗ Yến và Tiếu Lang đã tới chỗ cây khô.
Nhìn thấy bọn họ đến, người bí ẩn kia cuối cùng cũng cử động. Hắn vốn đang dựa vào thân cây nay lại đứng thẳng lên.
Trang phục của hắn càng kỳ lạ hơn cả Tiếu Lang, toàn thân bị bao phủ bởi làn sương đen dày đặc.
“Ngươi có ý gì? Mang ngự thi tới đây?” Giọng người bí ẩn khàn khàn, vừa nghe là biết rất ít khi mở miệng nói chuyện.
Tiếu Lang đáp: “Chuyện này không quan trọng, trao đổi thông tin trước đã.”
Người bí ẩn giơ tay, sương đen trên không trung xoắn vào nhau, một quyển sách đóng buộc chỉ xuất hiện trong tay hắn ta rồi lập tức chuyển sang chỗ Tiếu Lang.
Tiếu Lang lật qua lật lại: “Đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng cho ta xem mấy thứ quá rắc rối, nói thẳng kết quả là được.”
Người bí ẩn thấp giọng cười, mỉa mai đáp: “Bằng chỉ số thông minh này của ngươi, nếu ngày nào đó tìm được thì em ấy cũng chẳng thèm để ngươi vào mắt.”
Tiếu Lang phản bác: “Em ấy cũng cóc cần cái ngữ nghèo nàn chỉ có mỗi bộ quần áo như ngươi.”
Có lẽ người bí ẩn cảm thấy việc đấu võ mồm với Tiếu Lang là hành vi hết sức ngu xuẩn nên hắn ta cười lạnh, sau đó giải thích số liệu ghi bên trên.
“…Tóm lại là vẫn chưa tìm được linh hồn tương thích trăm phần trăm.”
Tiếu Lang cười khẩy: “Cứ ra vẻ ta đây cái gì cũng làm được mà có thành công đâu.”
Đỗ Yến ở bên cạnh nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại. Liên kết các tin tức lại với nhau cũng đã rút ra được nguyên nhân Tiếu Lang tách hồn và xuất hiện ở Quỷ Môn Quan.
Tiếu Lang tạo ra không gian quỷ vực và kéo những người sắp chết vào là để tìm cậu, còn hồn tách ra đứng đây để chờ.
Lý do rất đơn giản, không phải ai chết rồi cũng tiến vào luân hồi. Người nào có chấp niệm chưa tiêu tan sẽ ở lại dương thế mười năm, thậm chí trăm năm mà chưa đầu thai.
Phương pháp này của Tiếu Lang có thể bảo đảm không bỏ sót bất kì tính khả thi nào. Mà hồn tách ra rất thông minh và lý trí, đảm nhiệm công việc khô khan như canh giữ Quỷ Môn Quan là thích hợp nhất.
Song lúc tách hồn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến bọn họ tưởng mình là hai người khác nhau.
Từ vài thông tin mà Tiếu Lang để lộ thì muốn tu bổ thân thể Đỗ Yến cần phải có linh hồn nhưng hắn không tìm được, thêm vào việc mất đi hồn trí tuệ nên hiển nhiên sẽ cho rằng cậu là hàng nhái.
Đỗ Yến đang trầm tư suy nghĩ nhưng ở trong mắt Tiếu Lang lại thành cậu đang ngẩn ngơ nhìn người đối diện.
Trước giờ Tiếu Lang không chiếm được thế thượng phong, thấy vậy lại càng tức hơn, kích động thái quá thế là hắn nói: “Đúng rồi, vì ngày nào ngươi cũng phải ở đây rất chán nên ta thương tình tặng cho ngươi món quà.”
Người bí ẩn kiên quyết từ chối: “Không cần.”
Tiếu Lang lên tiếng: “Đừng vội, ngươi cứ nhìn thử một chút.”
Dứt lời, hắn xốc mũ của Đỗ Yến lên.
Sương đen trên người bí ẩn bạo động, thậm chí chúng còn tràn về phía Đỗ Yến.
Tiếu Lang đội mũ lên cho cậu: “Đừng kích động, ở đây cũng không thể để lộ mặt quá lâu.”
“Ngự thi này ở đâu ra?” Giọng của người bí ẩn có chút chần chừ.
“Ngươi không cần biết. Trước mắt ta cứ để cậu ta ở đây, miễn cho ngươi chán quá lại xảy ra sai sót.”
Tiếu Lang định nói là tặng nhưng chẳng hiểu vì sao lời ra khỏi miệng là đổi thành “để”.
Người bí ẩn nhìn về phía Đỗ Yến, hỏi: “Ý của em thế nào?”
Tiếu Lang rất biết ơn vì đối phương đã lên tiếng hỏi ý Đỗ Yến. Hắn thầm nghĩ, nếu như cậu không muốn thì mình nên làm thế nào để từ chối thẳng thừng đây?
May mà khuôn mặt của ngự thi đã bị che lại, nếu không chẳng may đôi mắt nhạt màu kia hiện lên vẻ cầu xin thì có lẽ hắn sẽ phải đấu tranh dữ lắm.
“Được.”
Lọt vào tai Tiếu Lang chỉ có một chữ. Hắn nhìn sang bên cạnh bằng vẻ không thể tin nổi: “Khoan đã, cậu vừa nói gì cơ?”
Đỗ Yến còn chưa trả lời thì người bí ẩn đã đi tới. Hắn ta đứng trước mặt Đỗ Yến: “Nếu em muốn thì cứ như vậy thôi.”
Dứt lời, hắn quay sang Tiếu Lang: “Trao đổi thông tin chấm dứt tại đây, ngươi có thể đi được rồi.”
“Ngươi!”
Tiếu Lang lại thấy Đỗ Yến mở miệng nói: “Em còn vài món đồ để ở chỗ quỷ vương, có thể quay về lấy được không?”
Tiếu Lang cảm thấy Đỗ Yến đang không nỡ rời xa mình, chẳng chờ “tình định” mở miệng mà đã tiếp lời: “Ừ, chúng ta về.”
“Tôi đi với em.”
Tiếu Lang hơi khó chịu, nghĩ đối phương quả là không thức thời: “Ngươi ở đây chờ người đi? Theo làm gì?”
Người bí ẩn đáp: “Nhiều năm như thế mà ngươi vẫn chẳng hiểu quy luật gì cả. Hiện giờ đang là thời điểm quỷ môn quan mở cửa thả quỷ hồn về dương gian.”
Hóa ra xung quanh không có mống quỷ nào chính là như vậy. Từ lúc Đỗ Yến tỉnh đến giờ đã trải qua bao nhiêu chuyện, cậu cũng chẳng để ý hôm nay là ngày mười lăm tháng bảy.
Tiếu Lang không tìm được lý do để từ chối, bất đắc dĩ dẫn hai người về địa bàn của mình.
Đỗ Yến bỗng dừng bước, thừa dịp bọn họ mất cảnh giác, dịch chuyển tới bên cạnh người bí ẩn.
Đỗ Yến nắm tay hắn, luồng sương đen lập tức tản bớt.
Người bí ẩn phản ứng rất nhanh, sương đen trên người hắn biến thành rất nhiều móng tay quỷ vồ lấy Đỗ Yến song khi chạm vào cậu lại tiêu tan.
Tiếu Lang biến sắc, đang định đi cứu thì chợt phát hiện tình huống thay đổi. Hắn bèn ngừng hành động.
Tiếu Lang đứng đó, hả hê cười nói: “Thế nào? Ngươi cũng bị hàng nhái mê hoặc, không nỡ tổn thương người ta à? Ta phải ghi nhớ thật kỹ cảnh tượng ngày hôm nay mới được, đến lúc đó, ơ.”
Đỗ Yến trầm mặc lườm Tiếu Lang, mặt mày vô cảm.
Tiếu Lang nuốt nước bọt, ngoan ngoãn ngậm miệng. Hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng nguy hiểm, nếu hắn nói thêm gì nữa chắc chắn sẽ bị đập cho một trận.
Đợi đến lúc sương đen hoàn toàn biến mất, Tiếu Lang bèn ngây ngẩn cả người.
Tại sao tình địch của hắn lại trông giống hắn đến vậy?
“Ngươi là ai?” Hai Tiếu Lang đồng thanh nói.
“Hàng nhái.” Vẫn tiếp tục đồng thanh.
“Chắc chắn ngươi biết em ấy thích ta, muốn biến thành bộ dáng của ta để lừa dối và mê hoặc em ấy. Ngươi cho rằng em ấy sẽ mắc câu sao?” Tiếu Lang lên tiếng, “Em ấy sẽ chọn ta.”
“Ngốc.”
Đỗ Yến không nhìn nổi cảnh tượng “đánh ghen” với chính mình vô cùng kỳ quái này nữa. Cậu tiến lên, nắm lấy tay tiếu lang
“Làm, làm gì thế?”
Tiếu Lang còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy lên.
Lúc hai Tiếu Lang va vào nhau, xung quanh chợt phát sáng. Thời điểm mọi thứ trở về trạng thái ban đầu, bóng người xuất hiện cũng chỉ còn một.
Chấp niệm ấy chẳng kèm là bao so với Tiếu Lang. Nếu để đối phương nhìn thấy kẻ có vẻ ngoài tương đồng thì chắc cũng sẽ hoang mang, mất tập trung giống hắn mà thôi.
Rõ ràng thâm tâm biết rõ thân thể người nọ đã bị hủy diệt hoàn toàn, trước mắt chỉ là thi sống do phái thiên sư dùng tà pháp chế tạo ra.
Nhưng khi quyết định đưa thi sống này đi, trong lòng Tiếu Lang bỗng sinh ra cảm xúc không nỡ.
Đỗ Yến thấy Tiếu Lang cứ đứng im tại chỗ rồi nhìn sang bên này thế là bèn ngẩng đầu lên.
Tiếu Lang bị đôi mắt nhạt màu kia liếc qua lại càng thêm chột dạ. Hắn nghiêng mặt, cứng nhắc nói.
“Cậu phiền lắm, tôi chuẩn bị tặng cậu cho người khác bây giờ đây.”
Tiếu Lang chờ Đỗ Yến kháng nghị. Từ quãng thời gian sống chung vừa qua, hắn cảm thấy thi sống này rất ỷ lại mình nếu không thì sao phải xông vào phòng của hắn để xem những bức hình kia.
Đợi đối phương tỏ thái độ không muốn rời đi, hắn có thể bộc lộ ý chí kiên định và mạnh mẽ của mình ngay lập tức.
Quỷ vương sẽ không bị thế thân mê hoặc một cách dễ dàng. Ban nãy Tiếu Lang trả lời mấy vấn đề kia là để khẳng định địa vị của mình, hắn muốn cậu biết rằng mình chỉ là món quà có thể sang tay bất cứ lúc nào.
“Được.”
“Nếu như cậu không muốn đi cũng chẳng…Khoan, cậu nói gì cơ?”
Đỗ Yến nhìn vẻ mặt dại ra của Tiếu Lang, kiên nhẫn lặp lại: “Được, chúng ta lên đường đi.”
Tiếu Lang chớp mắt, cảm thấy sao mọi chuyện bỗng phát triển theo hướng khác với những gì hắn nghĩ như thế? Hắn không cam tâm, xác nhận lại lần nữa: “Tôi muốn tặng cậu cho người khác đấy, không dẫn cậu về đâu.”
“Em biết rồi, đi thôi.”
Biểu cảm trên mặt Đỗ Yến không có bất kỳ thay đổi gì, trông như chẳng hề để bụng.
Việc đã đến nước này nên mặc dù trong lòng Tiếu Lang vẫn rất lấn cấn song cũng không thể làm mình mất mặt.
Hắn nhịn, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh: “Địa vị và thực lực của người kia không chênh lệch là bao so với tôi. Lúc nào gặp thì cậu đừng nói lung tung, nhỡ đâu tâm trạng đối phương không tốt sẽ giết cậu đấy.”
Đỗ Yến nghĩ, dường như Tiếu Lang không có bất kì nhận thức khách quan nào với cậu cả.
Thôi dù sao bây giờ đầu óc người nọ cũng có vấn đề, Đỗ Yến cũng chẳng so đo với hắn nữa. Cậu gật đầu: “Em biết, mau đi thôi.”
Tiếu Lang đáp: “Trước đó cần phải chuẩn bị chút đã.”
Vừa dứt lời, sương đen bắt đầu tỏa ra từ dưới chân Tiếu Lang rồi bao phủ khắp cả người.
Sau khi chúng biến mất, Tiếu Lang đã thay đổi trang phục. Hắn mặc một cái trường bào đen viền vàng, trên mặt đeo mặt nạ bạc trông rất dữ tợn, toàn thân toát ra vài phần khí thế của quỷ vương.
Tiếu Lang đổi trang phục xong bèn xoay người đi đến căn nhà hai tầng hai kia. Lúc ra ngoài còn cầm theo chiếc nón rộng vành màu đen: “Cậu đội cái này, tới đó đừng có để lộ mặt thật.”
Nói xong, Tiếu Lang nhét mũ vào tay Đỗ Yến.
Tình huống hiện tại giữa cậu và Tiếu Lang khác nhau, hắn là hồn thể, thích thay đổi quần áo lúc nào cũng được. Đỗ Yến lại có thực thể, nhất định phải mặc đồ.
Đỗ Yến nghe thấy thế, trong đầu lập tức đưa ra suy đoán: Cái người thường xuyên liên lạc với Tiếu Lang kia chính là một hồn còn thiếu, cách giải thích này nghe cũng rất hợp lý.
Bọn họ đều không thể nhìn thấy vẻ ngoài của nhau, lại còn ở một nơi đặc thù, không cảm nhận được mức độ trùng hợp, chẳng hề phát hiện ra cả hai đều là một.
Câu đang ngẩn người thì chợt nghe Tiếu Lang nói: “Cậu đang chê đường may của tôi xấu đấy à?”
Đỗ Yến cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện chiếc mũ rộng vành trên tay chính là đồ cậu từng dùng, bên trên có vết rách đã được khâu xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đường chỉ miễn cưỡng nối liền hai tấm vải rách, kéo nhẹ là đứt.
Đỗ Yến đội mũ lên, đáp: “Đẹp lắm, cảm ơn anh.”
Tiếu Lang xoay lưng, giơ tay mở thông đạo, nói: “Sắp muộn rồi, đi thôi.”
Từ chỗ Đỗ Yến có thể thấy rõ vành tai để lộ bên ngoài mặt nạ của hắn đang ửng đỏ.
Đỗ Yến trầm mặc theo sau Tiếu Lang, con đường trước mắt dường như không có điểm cuối.
Bên tai chỉ nghe thấy tiếng bước chân. Có lẽ phát giác ra bầu không khí hơi lúng túng, Tiếu Lang bèn lên tiếng.
“Khi nào gặp được người kia thì cậu phải bảo là hôm qua mới quen tôi. Tôi chỉ giết đám thiên sư, sau đó đem cậu về.”
“…”
Nghe thấy vậy, Đỗ Yến cạn lời. Cậu nghĩ mình vẫn nên cố gắng giải thích đôi chút.
Cậu im lặng chốc lát mới đáp: “Thật ra em chính là người anh muốn tìm.”
Bước chân của Tiếu Lang bỗng ngừng lại, hắn quay đầu: “Tôi biết cậu không muốn bị tặng đi. Cứ thẳng thắn là được, tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc.”
“…”
Đỗ Yến day day mi tâm, trả lời: “Em nói thật đấy.”
Tiếu Lang khẽ lắc đầu: “Tôi không tin, thân phận của cậu quá kỳ quái, tôi đang chuẩn bị…
Hắn dừng chân, tựa hồ có một số việc không thể nói: “Nói chung tôi nghi cậu là người mà đám thiên sư bên kia phái tới nằm vùng, cho nên đừng dùng những lời như vậy để lừa tôi.”
Đỗ Yến tiếp tục lên tiếng: “Gỗ Trường Sinh là của anh. Em tin anh biết về công dụng của nó, lúc em tỉnh dậy đã nằm ở bên trong rồi.”
Tiếu Lang đáp: “Đúng là gỗ Trường Sinh có thể khiến người chết sống lại nhưng trong tay tôi chỉ có một khúc. Cậu không thể lừa được tôi đâu.”
Dứt lời, Tiếu Lang không muốn nói thêm gì nữa, quay người tiếp tục đi về phía trước.
Đỗ Yến im lặng bám theo, trong đầu ngập tràn suy nghĩ.
Lần này vẫn chưa thông não thành công. Song cậu đã đoán được Tiếu Lang bị thiếu mất hồn nào.
Trong ba hồn bảy vía thì ba hồn là chủ, chia ra làm: Sảng Linh, Thai Quang và U Tinh.
Thai Quang là sinh mệnh, Sảng Linh là trí tuệ, U Tinh là sắc dục. Như vậy chứng tỏ Tiếu Lang thiếu mất hồn Sảng Linh.
Hiện tại hắn đã mất hết năng lực tư duy lẫn lý trí, chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy và bản năng.
Xem ra muốn tiến vào tầng mộng cảnh tiếp theo thì phải tập hợp đủ ba hồn bảy vía của hắn.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, con đường tưởng chừng không có điểm cuối này đột nhiên trở nên rất rộng lớn.
Không gian trước mắt vô cùng mờ mịt, chẳng có lấy một tia sáng.
Đằng xa là một cái cây khô, có người đứng dưới tàng cây, tựa như tồn tại hiển nhiên.
Tiếu Lang và Đỗ Yến bước tới, cậu quan sát khung cảnh xung quanh thật cẩn thận.
Đỗ Yến mơ hồ nhìn thấy hình dáng con sông, thêm vào bầu không khí rất đặc biệt nên cậu có thể xác nhận được suy đoán trước đó.
Hoàng Tuyền, Quỷ Môn Quan.
Tại ranh giới âm dương không thể để lộ mặt thật nếu không quỷ sai sẽ tới câu hồn. Tuy quỷ vương chẳng sợ quỷ sai song bọn họ cũng đâu tới đây để gây sự, bớt được việc nào hay việc ấy.
Tình huống hiện giờ hơi kỳ lạ, trên đường không có linh hồn nào đang đi luân hồi
Chốc lát sau, Đỗ Yến và Tiếu Lang đã tới chỗ cây khô.
Nhìn thấy bọn họ đến, người bí ẩn kia cuối cùng cũng cử động. Hắn vốn đang dựa vào thân cây nay lại đứng thẳng lên.
Trang phục của hắn càng kỳ lạ hơn cả Tiếu Lang, toàn thân bị bao phủ bởi làn sương đen dày đặc.
“Ngươi có ý gì? Mang ngự thi tới đây?” Giọng người bí ẩn khàn khàn, vừa nghe là biết rất ít khi mở miệng nói chuyện.
Tiếu Lang đáp: “Chuyện này không quan trọng, trao đổi thông tin trước đã.”
Người bí ẩn giơ tay, sương đen trên không trung xoắn vào nhau, một quyển sách đóng buộc chỉ xuất hiện trong tay hắn ta rồi lập tức chuyển sang chỗ Tiếu Lang.
Tiếu Lang lật qua lật lại: “Đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng cho ta xem mấy thứ quá rắc rối, nói thẳng kết quả là được.”
Người bí ẩn thấp giọng cười, mỉa mai đáp: “Bằng chỉ số thông minh này của ngươi, nếu ngày nào đó tìm được thì em ấy cũng chẳng thèm để ngươi vào mắt.”
Tiếu Lang phản bác: “Em ấy cũng cóc cần cái ngữ nghèo nàn chỉ có mỗi bộ quần áo như ngươi.”
Có lẽ người bí ẩn cảm thấy việc đấu võ mồm với Tiếu Lang là hành vi hết sức ngu xuẩn nên hắn ta cười lạnh, sau đó giải thích số liệu ghi bên trên.
“…Tóm lại là vẫn chưa tìm được linh hồn tương thích trăm phần trăm.”
Tiếu Lang cười khẩy: “Cứ ra vẻ ta đây cái gì cũng làm được mà có thành công đâu.”
Đỗ Yến ở bên cạnh nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại. Liên kết các tin tức lại với nhau cũng đã rút ra được nguyên nhân Tiếu Lang tách hồn và xuất hiện ở Quỷ Môn Quan.
Tiếu Lang tạo ra không gian quỷ vực và kéo những người sắp chết vào là để tìm cậu, còn hồn tách ra đứng đây để chờ.
Lý do rất đơn giản, không phải ai chết rồi cũng tiến vào luân hồi. Người nào có chấp niệm chưa tiêu tan sẽ ở lại dương thế mười năm, thậm chí trăm năm mà chưa đầu thai.
Phương pháp này của Tiếu Lang có thể bảo đảm không bỏ sót bất kì tính khả thi nào. Mà hồn tách ra rất thông minh và lý trí, đảm nhiệm công việc khô khan như canh giữ Quỷ Môn Quan là thích hợp nhất.
Song lúc tách hồn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến bọn họ tưởng mình là hai người khác nhau.
Từ vài thông tin mà Tiếu Lang để lộ thì muốn tu bổ thân thể Đỗ Yến cần phải có linh hồn nhưng hắn không tìm được, thêm vào việc mất đi hồn trí tuệ nên hiển nhiên sẽ cho rằng cậu là hàng nhái.
Đỗ Yến đang trầm tư suy nghĩ nhưng ở trong mắt Tiếu Lang lại thành cậu đang ngẩn ngơ nhìn người đối diện.
Trước giờ Tiếu Lang không chiếm được thế thượng phong, thấy vậy lại càng tức hơn, kích động thái quá thế là hắn nói: “Đúng rồi, vì ngày nào ngươi cũng phải ở đây rất chán nên ta thương tình tặng cho ngươi món quà.”
Người bí ẩn kiên quyết từ chối: “Không cần.”
Tiếu Lang lên tiếng: “Đừng vội, ngươi cứ nhìn thử một chút.”
Dứt lời, hắn xốc mũ của Đỗ Yến lên.
Sương đen trên người bí ẩn bạo động, thậm chí chúng còn tràn về phía Đỗ Yến.
Tiếu Lang đội mũ lên cho cậu: “Đừng kích động, ở đây cũng không thể để lộ mặt quá lâu.”
“Ngự thi này ở đâu ra?” Giọng của người bí ẩn có chút chần chừ.
“Ngươi không cần biết. Trước mắt ta cứ để cậu ta ở đây, miễn cho ngươi chán quá lại xảy ra sai sót.”
Tiếu Lang định nói là tặng nhưng chẳng hiểu vì sao lời ra khỏi miệng là đổi thành “để”.
Người bí ẩn nhìn về phía Đỗ Yến, hỏi: “Ý của em thế nào?”
Tiếu Lang rất biết ơn vì đối phương đã lên tiếng hỏi ý Đỗ Yến. Hắn thầm nghĩ, nếu như cậu không muốn thì mình nên làm thế nào để từ chối thẳng thừng đây?
May mà khuôn mặt của ngự thi đã bị che lại, nếu không chẳng may đôi mắt nhạt màu kia hiện lên vẻ cầu xin thì có lẽ hắn sẽ phải đấu tranh dữ lắm.
“Được.”
Lọt vào tai Tiếu Lang chỉ có một chữ. Hắn nhìn sang bên cạnh bằng vẻ không thể tin nổi: “Khoan đã, cậu vừa nói gì cơ?”
Đỗ Yến còn chưa trả lời thì người bí ẩn đã đi tới. Hắn ta đứng trước mặt Đỗ Yến: “Nếu em muốn thì cứ như vậy thôi.”
Dứt lời, hắn quay sang Tiếu Lang: “Trao đổi thông tin chấm dứt tại đây, ngươi có thể đi được rồi.”
“Ngươi!”
Tiếu Lang lại thấy Đỗ Yến mở miệng nói: “Em còn vài món đồ để ở chỗ quỷ vương, có thể quay về lấy được không?”
Tiếu Lang cảm thấy Đỗ Yến đang không nỡ rời xa mình, chẳng chờ “tình định” mở miệng mà đã tiếp lời: “Ừ, chúng ta về.”
“Tôi đi với em.”
Tiếu Lang hơi khó chịu, nghĩ đối phương quả là không thức thời: “Ngươi ở đây chờ người đi? Theo làm gì?”
Người bí ẩn đáp: “Nhiều năm như thế mà ngươi vẫn chẳng hiểu quy luật gì cả. Hiện giờ đang là thời điểm quỷ môn quan mở cửa thả quỷ hồn về dương gian.”
Hóa ra xung quanh không có mống quỷ nào chính là như vậy. Từ lúc Đỗ Yến tỉnh đến giờ đã trải qua bao nhiêu chuyện, cậu cũng chẳng để ý hôm nay là ngày mười lăm tháng bảy.
Tiếu Lang không tìm được lý do để từ chối, bất đắc dĩ dẫn hai người về địa bàn của mình.
Đỗ Yến bỗng dừng bước, thừa dịp bọn họ mất cảnh giác, dịch chuyển tới bên cạnh người bí ẩn.
Đỗ Yến nắm tay hắn, luồng sương đen lập tức tản bớt.
Người bí ẩn phản ứng rất nhanh, sương đen trên người hắn biến thành rất nhiều móng tay quỷ vồ lấy Đỗ Yến song khi chạm vào cậu lại tiêu tan.
Tiếu Lang biến sắc, đang định đi cứu thì chợt phát hiện tình huống thay đổi. Hắn bèn ngừng hành động.
Tiếu Lang đứng đó, hả hê cười nói: “Thế nào? Ngươi cũng bị hàng nhái mê hoặc, không nỡ tổn thương người ta à? Ta phải ghi nhớ thật kỹ cảnh tượng ngày hôm nay mới được, đến lúc đó, ơ.”
Đỗ Yến trầm mặc lườm Tiếu Lang, mặt mày vô cảm.
Tiếu Lang nuốt nước bọt, ngoan ngoãn ngậm miệng. Hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng nguy hiểm, nếu hắn nói thêm gì nữa chắc chắn sẽ bị đập cho một trận.
Đợi đến lúc sương đen hoàn toàn biến mất, Tiếu Lang bèn ngây ngẩn cả người.
Tại sao tình địch của hắn lại trông giống hắn đến vậy?
“Ngươi là ai?” Hai Tiếu Lang đồng thanh nói.
“Hàng nhái.” Vẫn tiếp tục đồng thanh.
“Chắc chắn ngươi biết em ấy thích ta, muốn biến thành bộ dáng của ta để lừa dối và mê hoặc em ấy. Ngươi cho rằng em ấy sẽ mắc câu sao?” Tiếu Lang lên tiếng, “Em ấy sẽ chọn ta.”
“Ngốc.”
Đỗ Yến không nhìn nổi cảnh tượng “đánh ghen” với chính mình vô cùng kỳ quái này nữa. Cậu tiến lên, nắm lấy tay tiếu lang
“Làm, làm gì thế?”
Tiếu Lang còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy lên.
Lúc hai Tiếu Lang va vào nhau, xung quanh chợt phát sáng. Thời điểm mọi thứ trở về trạng thái ban đầu, bóng người xuất hiện cũng chỉ còn một.
Danh sách chương