Lương Phi tỉnh dậy, đầu óc mơ hồ, đập vào mắt cậu ta chính là lưng ghế phía trước.
Ồ, đây xe buýt đi tới làng cổ mà. Lương Phi quay đầu nhìn Từ Viễn ngồi bên cạnh, đối phương vẫn còn ngủ, dường như đang nằm mơ.
Cậu ta hơi rướn người lên, vừa ngoảnh đầu liền đối mặt với Đỗ Yến. Ma xui quỷ khiến thế nào mà lại mở miệng kêu: “Đỗ đại sư.”
Đỗ Yến nghe không rõ, hỏi: “Cậu gọi tôi là gì cơ?”
Biểu cảm trên mặt Lương Phi càng thêm hoang mang: “Hả? Không phải Đỗ Yến sao?”
Tiếu Lang ngồi cạnh Đỗ Yến nên nghe rõ rành rành, hắn lên tiếng: “Mày gọi người ta là Đỗ đại sư đấy.”
Đỗ Yến nghe thấy vậy, cười như không cười chọc ghẹo cậu ta: “Cậu nằm mơ thấy tôi xuất gia à?”
Lương Phi gãi gãi sau ót, chăm chú suy nghĩ thật lâu rồi nói: “Hình như đúng là tôi nằm mơ thật nhưng lại chẳng nhớ cụ thể ra sao.”
Đúng lúc này Từ Viễn tỉnh lại, nghe thấy nội dung câu chuyện của ba người bọn họ: “Vừa nãy hình như tao cũng thế.”
Chu Điềm quay đầu, sắc mặt vô cùng khó coi: “Em cũng vậy, tuy không nhớ chi tiết nhưng cảm giác vẫn rất tệ.”
Ngụy Tử Triết thân thiết hỏi: “Sao? Khó chịu chỗ nào à?”
Chu Điềm đáp: “Khó tả lắm. Thế nhưng nếu gặp ác mộng thì em đều cảm nhận được cả. Vừa nãy em thở rất gấp, anh có nghe thấy không?”
Ngụy Tử Triết sững sờ: “Anh, anh cũng vừa mới ngủ dậy thôi.”
Đỗ Yến nghe bọn họ trò chuyện, không hề cắt ngang. Cậu đã sớm dự đoán được tình huống này.
Oan hồn ác quỷ ở thế giới khác đã có thể gây ra tác động càng ngày càng mạnh thông qua Tiếu Lang, lần trước chúng chỉ có thể kéo một mình Tiếu Lang vào trong mơ, bây giờ lại đưa những người xung quanh nhập mộng, bao gồm cả Đỗ Yến.
Đỗ Yến nhớ rất rõ mọi chuyện trong giấc mơ, khác hoàn toàn với bọn họ.
Lúc bắt đầu, cậu cũng chưa phát hiện bọn họ đã lọt vào mộng cảnh. Mãi đến khi cậu nhìn thấy chiếc ghế bành quỷ dị và tấm di ảnh trong căn nhà kia, cậu mới lờ mờ biết được cả đám đều bị kéo vào cùng một giấc mơ.
Chiếc ghế bành chính là nền tảng tạo thành giấc mộng, nếu như không kịp đốt nó thì mộng cảnh sẽ càng trở nên kinh khủng hơn.
Tiếu Lang và bạn cùng phòng của hắn chắc hẳn sẽ chết dần trong giấc mộng này. Song, cái chết trong mộng cảnh không ảnh hưởng gì đến thân thể tại hiện thực cả.
Chỉ là trải nghiệm cảm giác bỏ mạng trong mơ đã đủ sợ hãi để dập tắt ba ngọn chân hỏa trên người bọn họ vài giây. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, chuyện mà đám ác quỷ của thế giới khác có thể làm cũng rất nhiều.
Lúc tỉnh lại chưa chắc đã là chính mình, có lẽ trong cơ thể cũng đang ẩn chứa một hồn phách xa lạ khác.
Sau khi lệ quỷ nhập thân, nếu nó muốn trốn, tạm thời không tác oai tác quái thì Đỗ Yến cũng chẳng thể phát hiện ngay được. Chuyện ác quỷ lẫn trong nhóm là việc không thể khống chế, Đỗ Yến rất ghét cảm giác đó, đương nhiên không thể để yên cho chúng xảy ra.
Mặc dù tình huống bây giờ có chút thay đổi nhưng vẫn thuộc phạm vi kiểm soát.
Đỗ Yến lướt nhìn khắp xe, ba ngọn chân hỏa trên vai bạn bè Tiếu Lang cháy rất yếu, người phải chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là Chu Điềm, cô gái duy nhất trong nhóm.
Cậu quay đầu về phía Tiếu Lang đang ngồi bên cạnh. Không ngờ rằng ba ngọn chân hỏa trên người hắn vẫn chẳng khác gì so với lúc trước, lửa cháy hừng hực, hoàn toàn không bị tác động bởi mộng cảnh.
Nghĩ đến biểu hiện trong mơ của Tiếu Lang, đối phương tương đối lạnh nhạt, không hề kinh hãi, tâm trạng không mấy chập chùng, do đó việc ba ngọn chân hỏa vẫn cháy như cũ cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Đỗ Yến cảm thấy hơi đáng tiếc, kỳ thực Tiếu Lang là một hạt giống thiên sư rất tốt, sinh ra đã có thiên phú dị bẩm, tố chất tâm lý tuyệt hảo, nhưng vào nghề quá muộn. Bây giờ muốn chống lại thành phố Thuận Bình khác thì đành phải để hắn làm quỷ vương vậy.
Tiếu Lang day day mi tâm, hỏi Đỗ Yến: “Vừa rồi tôi cũng ngủ đúng không?”
Đỗ Yến trả lời: “Tôi không rõ lắm nhưng chắc là thế đấy. Cậu biết tối hôm qua tôi ngủ không ngon rồi mà, nên vừa lên xe là tôi nhắm mắt luôn.”
Điền Lạc ngồi phía sau nghe thấy vậy bèn rướn người tới, nói: “Em vừa mới dậy đây anh. Tối hôm qua em ngủ ngon lắm nhưng chẳng biết tại sao lên xe là hai mắt cứ díp lại….”
Trước giờ Từ Viễn đều là người làm dịu không khí, cậu thấy mọi người bắt đầu sắp bàn đến mấy chuyện kinh dị, không có dấu hiệu dừng lại nên bèn nhanh chóng mở miệng: “Ngồi trên xe buýt, thêm ánh mặt trời chiếu lên người dễ chịu như thế thì buồn ngủ cũng chẳng có gì lạ cả.”
Chu Điềm yên lặng ngay từ đầu, sắc mặt cô nàng vô cùng nghiêm túc, căng thẳng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Ngụy Tử Triết phát hiện bạn gái mình có vấn đề, hỏi: “Em đang xem cái gì đấy?”
Chu Điềm liếc nhìn hắn rồi mau chóng chuyển tầm mắt về chỗ cũ: “Em chỉ đang nghĩ, liệu ven đường này có ngôi làng bỏ hoang nào không thôi.”
Ngụy Tử Triết cười cô nàng: “Hiện tại làng cổ bên kia đang phát triển du lịch rất mạnh, thời hoàng kim của những ngôi làng ven đường đã qua rồi, sao chúng có thể xuất hiện được.”
“Nhỡ đâu toàn bộ người dân trong làng đều chuyển đi bởi vì bên dưới có hang động đá vôi khiến vách tường rạn nứt thì sao?”
Lương Phi nghe Chu Điềm nói vậy bèn bật cười: “Em đang kể chuyện phiêu lưu kinh dị đấy à?”
Chu Điềm đáp: “Em cũng không biết nữa tại sao mình lại có cảm giác như vậy nữa.”
Lương Phi tâm huyết dâng trào cất cao giọng hỏi tài xế: “Chú ơi, dọc con đường này có nơi nào như vậy không chú? Cái chỗ mà dân làng đột ngột dọn đi cả ấy…”
Còn chưa nói xong, Lương Phi đã thấp giọng lẩm bẩm: “À quên mất, trong lúc lái xe tài xế sẽ không trả lời.”
Cậu ta vừa dứt câu, tài xế ngồi đằng trước liền đáp:”Làm gì có nơi nào như thế. Bọn chú cũng không nghe thấy chuyện hang động đá vôi như cháu nói, nhà ở trong làng đều tốn không ít tâm huyết để xây dựng, dùng để dưỡng lão, sao nỡ bỏ đi được?”
Mấy hành khách cũng chen miệng: “Tụi tôi cũng chưa từng nghe bao giờ, cháu gái đừng có đoán mò nữa.”
Thấy ai ai cũng nói như vậy nên sắc mặt Chu Điềm mới hòa hoãn hơn. Cô nàng miễn cưỡng nở nụ cười, bảo Ngụy Tử Triết: “Có thể là do em nghĩ nhiều, vừa nãy tỉnh lại, trong lòng em vẫn có chút hốt hoảng.”
Tiếu Lang nhìn bên đó rồi khẽ thì thầm với Đỗ Yến: “Chẳng hiểu tại sao tôi luôn cảm thấy Chu Điềm nói rất đúng.”
Đỗ Yến nhìn hắn: “Không ngờ cậu lại nhảy cảm và đa nghi như thế đấy.”
Tiếu Lang nghẹn họng, vội vàng giải thích: “Đâu có, tôi chỉ bất chợt nghĩ ra thôi mà…”
Cũng may đúng theo những gì tài xế xe buýt nói, dọc theo con đường không hề xuất hiện ngôi làng bỏ hoang nào cả. Lúc này tâm trạng lo sợ bất an của Chu Điềm mới chậm rãi yên ổn lại, đổi đề tài rồi cùng mọi người tán gẫu.
Trong khi bọn họ đang cười cười nói nói, xe buýt nhanh chóng tiến đến cổng làng cổ.
Nhóm Tiếu Lang chỉ vừa mới xuống xe, dân làng đã nhạy bén phát hiện họ là khách du lịch nên ùa đến như ong vỡ tổ.
“Anh zai ơi, ăn cơm không? Nhà em có món gà bỏ lò cực kỳ nổi tiếng, lên cả đài truyền hình rồi đấy.”
“Nhà em có cá tươi lắm, gọi món mới bắt đầu làm thịt, anh ăn không anh ơi?”
“Ở trọ à? Có máy điều hòa, tám mươi tệ một đêm, cung cấp nước nóng 24/24 giờ đây.”
Xe buýt đã rời đi một lúc mà nhóm Tiếu Lang vẫn còn bị bao vây ở ven đường không thể động đậy.
Đỗ Yến không chịu nổi tình cảnh này, biểu cảm trên mặt càng âm u hơn.
Tiếu Lang thấy thế bèn tiến lên, chắn trước mặt cậu. Hắn dùng tiếng tiếng địa phương nói: “Tụi tui hổng ở đây, đi ngay trong ngày.”
Dân làng nghe Tiếu Lang nói tiếng địa phương liền biết chẳng làm ăn được gì, bèn phẫn nộ bỏ đi.
Vất vả mãi mới thoát khỏi đám đông, bấy giờ bọn họ mới rảnh rỗi quan sát ngôi làng cổ. Ven đường không còn vết tích xưa cũ mà đều là dáng dấp nông thôn hiện đại.
Có không ít căn nhà ngay sát đường cái cao đến bốn, năm tầng, nhà nào cũng được dựng bảng hiệu nhà nghỉ, quán ăn hay đồ lưu niệm thủ công mỹ nghệ.
Tiếu Lang nhìn đồng hồ, thấy đã hơn mười một giờ. Mọi người thương lượng một chút bèn quyết định ăn cơm trưa trước rồi mới đi vào trong làng, tránh khỏi chuyện đang chơi dở lại muốn ra ngoài ăn cơm.
Món ăn ở nơi cây nhà lá vườn này chắc đều na ná nhau, bọn họ chọn đại quán cơm nhỏ nhìn tương đối sạch sẽ rồi tiến vào.
Quán cơm do hai vợ chồng mở, dáng vẻ chất phác, làm việc vô cùng gọn gàng nhanh nhẹn.
Ghế lô có mức tiêu thụ thấp nhất. Dù sao cũng chỉ ăn một bữa cơm xong rồi đi, cho nên bọn họ bèn ngồi trên bàn tròn tại đại sảnh.
Vị trí của Đỗ Yến vừa vặn quay lưng về phía cửa, cách không xa ở đằng trước là tường sơn màu trắng, vô cùng đại chúng.
Chỉ là tấm hình đen trắng treo trên bức tường đó rất kỳ lạ.
Khung ảnh được cài một bông hoa kết bằng lụa trắng, trên ảnh là người đàn ông đội mũ bê rê, giống y như đúc bức hình trong mộng.
Tiếu Lang nương theo ánh mắt của Đỗ Yến nhìn sang, thấy tấm di ảnh trên tường kia liền mở miệng nói: “Đây là phong tục ở quê tôi, cậu đừng sợ.”
Đúng lúc đó bà chủ quán cơm bưng nước trà tới, vừa vặn nghe thấy lời của Tiếu Lang.
Có lẽ là sợ mấy thanh niên từ nơi khác đến chơi sẽ kiêng kỵ bức hình kia, bà chủ bèn nhanh chóng giải thích: “Đúng vậy, đây là phong tục của người Thuận Bình đó. Trưởng bối mất phải treo ảnh trong nhà, mỗi ngày thắp ba nén nhang.”
Đỗ Yến ngước mắt nhìn: “Ngài đây là ai vậy ạ?”
Bà chủ cũng không ngại, vô tư đáp: “Là bố chồng dì, đã mất từ hai năm trước rồi.”
Ồ, đây xe buýt đi tới làng cổ mà. Lương Phi quay đầu nhìn Từ Viễn ngồi bên cạnh, đối phương vẫn còn ngủ, dường như đang nằm mơ.
Cậu ta hơi rướn người lên, vừa ngoảnh đầu liền đối mặt với Đỗ Yến. Ma xui quỷ khiến thế nào mà lại mở miệng kêu: “Đỗ đại sư.”
Đỗ Yến nghe không rõ, hỏi: “Cậu gọi tôi là gì cơ?”
Biểu cảm trên mặt Lương Phi càng thêm hoang mang: “Hả? Không phải Đỗ Yến sao?”
Tiếu Lang ngồi cạnh Đỗ Yến nên nghe rõ rành rành, hắn lên tiếng: “Mày gọi người ta là Đỗ đại sư đấy.”
Đỗ Yến nghe thấy vậy, cười như không cười chọc ghẹo cậu ta: “Cậu nằm mơ thấy tôi xuất gia à?”
Lương Phi gãi gãi sau ót, chăm chú suy nghĩ thật lâu rồi nói: “Hình như đúng là tôi nằm mơ thật nhưng lại chẳng nhớ cụ thể ra sao.”
Đúng lúc này Từ Viễn tỉnh lại, nghe thấy nội dung câu chuyện của ba người bọn họ: “Vừa nãy hình như tao cũng thế.”
Chu Điềm quay đầu, sắc mặt vô cùng khó coi: “Em cũng vậy, tuy không nhớ chi tiết nhưng cảm giác vẫn rất tệ.”
Ngụy Tử Triết thân thiết hỏi: “Sao? Khó chịu chỗ nào à?”
Chu Điềm đáp: “Khó tả lắm. Thế nhưng nếu gặp ác mộng thì em đều cảm nhận được cả. Vừa nãy em thở rất gấp, anh có nghe thấy không?”
Ngụy Tử Triết sững sờ: “Anh, anh cũng vừa mới ngủ dậy thôi.”
Đỗ Yến nghe bọn họ trò chuyện, không hề cắt ngang. Cậu đã sớm dự đoán được tình huống này.
Oan hồn ác quỷ ở thế giới khác đã có thể gây ra tác động càng ngày càng mạnh thông qua Tiếu Lang, lần trước chúng chỉ có thể kéo một mình Tiếu Lang vào trong mơ, bây giờ lại đưa những người xung quanh nhập mộng, bao gồm cả Đỗ Yến.
Đỗ Yến nhớ rất rõ mọi chuyện trong giấc mơ, khác hoàn toàn với bọn họ.
Lúc bắt đầu, cậu cũng chưa phát hiện bọn họ đã lọt vào mộng cảnh. Mãi đến khi cậu nhìn thấy chiếc ghế bành quỷ dị và tấm di ảnh trong căn nhà kia, cậu mới lờ mờ biết được cả đám đều bị kéo vào cùng một giấc mơ.
Chiếc ghế bành chính là nền tảng tạo thành giấc mộng, nếu như không kịp đốt nó thì mộng cảnh sẽ càng trở nên kinh khủng hơn.
Tiếu Lang và bạn cùng phòng của hắn chắc hẳn sẽ chết dần trong giấc mộng này. Song, cái chết trong mộng cảnh không ảnh hưởng gì đến thân thể tại hiện thực cả.
Chỉ là trải nghiệm cảm giác bỏ mạng trong mơ đã đủ sợ hãi để dập tắt ba ngọn chân hỏa trên người bọn họ vài giây. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, chuyện mà đám ác quỷ của thế giới khác có thể làm cũng rất nhiều.
Lúc tỉnh lại chưa chắc đã là chính mình, có lẽ trong cơ thể cũng đang ẩn chứa một hồn phách xa lạ khác.
Sau khi lệ quỷ nhập thân, nếu nó muốn trốn, tạm thời không tác oai tác quái thì Đỗ Yến cũng chẳng thể phát hiện ngay được. Chuyện ác quỷ lẫn trong nhóm là việc không thể khống chế, Đỗ Yến rất ghét cảm giác đó, đương nhiên không thể để yên cho chúng xảy ra.
Mặc dù tình huống bây giờ có chút thay đổi nhưng vẫn thuộc phạm vi kiểm soát.
Đỗ Yến lướt nhìn khắp xe, ba ngọn chân hỏa trên vai bạn bè Tiếu Lang cháy rất yếu, người phải chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là Chu Điềm, cô gái duy nhất trong nhóm.
Cậu quay đầu về phía Tiếu Lang đang ngồi bên cạnh. Không ngờ rằng ba ngọn chân hỏa trên người hắn vẫn chẳng khác gì so với lúc trước, lửa cháy hừng hực, hoàn toàn không bị tác động bởi mộng cảnh.
Nghĩ đến biểu hiện trong mơ của Tiếu Lang, đối phương tương đối lạnh nhạt, không hề kinh hãi, tâm trạng không mấy chập chùng, do đó việc ba ngọn chân hỏa vẫn cháy như cũ cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Đỗ Yến cảm thấy hơi đáng tiếc, kỳ thực Tiếu Lang là một hạt giống thiên sư rất tốt, sinh ra đã có thiên phú dị bẩm, tố chất tâm lý tuyệt hảo, nhưng vào nghề quá muộn. Bây giờ muốn chống lại thành phố Thuận Bình khác thì đành phải để hắn làm quỷ vương vậy.
Tiếu Lang day day mi tâm, hỏi Đỗ Yến: “Vừa rồi tôi cũng ngủ đúng không?”
Đỗ Yến trả lời: “Tôi không rõ lắm nhưng chắc là thế đấy. Cậu biết tối hôm qua tôi ngủ không ngon rồi mà, nên vừa lên xe là tôi nhắm mắt luôn.”
Điền Lạc ngồi phía sau nghe thấy vậy bèn rướn người tới, nói: “Em vừa mới dậy đây anh. Tối hôm qua em ngủ ngon lắm nhưng chẳng biết tại sao lên xe là hai mắt cứ díp lại….”
Trước giờ Từ Viễn đều là người làm dịu không khí, cậu thấy mọi người bắt đầu sắp bàn đến mấy chuyện kinh dị, không có dấu hiệu dừng lại nên bèn nhanh chóng mở miệng: “Ngồi trên xe buýt, thêm ánh mặt trời chiếu lên người dễ chịu như thế thì buồn ngủ cũng chẳng có gì lạ cả.”
Chu Điềm yên lặng ngay từ đầu, sắc mặt cô nàng vô cùng nghiêm túc, căng thẳng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Ngụy Tử Triết phát hiện bạn gái mình có vấn đề, hỏi: “Em đang xem cái gì đấy?”
Chu Điềm liếc nhìn hắn rồi mau chóng chuyển tầm mắt về chỗ cũ: “Em chỉ đang nghĩ, liệu ven đường này có ngôi làng bỏ hoang nào không thôi.”
Ngụy Tử Triết cười cô nàng: “Hiện tại làng cổ bên kia đang phát triển du lịch rất mạnh, thời hoàng kim của những ngôi làng ven đường đã qua rồi, sao chúng có thể xuất hiện được.”
“Nhỡ đâu toàn bộ người dân trong làng đều chuyển đi bởi vì bên dưới có hang động đá vôi khiến vách tường rạn nứt thì sao?”
Lương Phi nghe Chu Điềm nói vậy bèn bật cười: “Em đang kể chuyện phiêu lưu kinh dị đấy à?”
Chu Điềm đáp: “Em cũng không biết nữa tại sao mình lại có cảm giác như vậy nữa.”
Lương Phi tâm huyết dâng trào cất cao giọng hỏi tài xế: “Chú ơi, dọc con đường này có nơi nào như vậy không chú? Cái chỗ mà dân làng đột ngột dọn đi cả ấy…”
Còn chưa nói xong, Lương Phi đã thấp giọng lẩm bẩm: “À quên mất, trong lúc lái xe tài xế sẽ không trả lời.”
Cậu ta vừa dứt câu, tài xế ngồi đằng trước liền đáp:”Làm gì có nơi nào như thế. Bọn chú cũng không nghe thấy chuyện hang động đá vôi như cháu nói, nhà ở trong làng đều tốn không ít tâm huyết để xây dựng, dùng để dưỡng lão, sao nỡ bỏ đi được?”
Mấy hành khách cũng chen miệng: “Tụi tôi cũng chưa từng nghe bao giờ, cháu gái đừng có đoán mò nữa.”
Thấy ai ai cũng nói như vậy nên sắc mặt Chu Điềm mới hòa hoãn hơn. Cô nàng miễn cưỡng nở nụ cười, bảo Ngụy Tử Triết: “Có thể là do em nghĩ nhiều, vừa nãy tỉnh lại, trong lòng em vẫn có chút hốt hoảng.”
Tiếu Lang nhìn bên đó rồi khẽ thì thầm với Đỗ Yến: “Chẳng hiểu tại sao tôi luôn cảm thấy Chu Điềm nói rất đúng.”
Đỗ Yến nhìn hắn: “Không ngờ cậu lại nhảy cảm và đa nghi như thế đấy.”
Tiếu Lang nghẹn họng, vội vàng giải thích: “Đâu có, tôi chỉ bất chợt nghĩ ra thôi mà…”
Cũng may đúng theo những gì tài xế xe buýt nói, dọc theo con đường không hề xuất hiện ngôi làng bỏ hoang nào cả. Lúc này tâm trạng lo sợ bất an của Chu Điềm mới chậm rãi yên ổn lại, đổi đề tài rồi cùng mọi người tán gẫu.
Trong khi bọn họ đang cười cười nói nói, xe buýt nhanh chóng tiến đến cổng làng cổ.
Nhóm Tiếu Lang chỉ vừa mới xuống xe, dân làng đã nhạy bén phát hiện họ là khách du lịch nên ùa đến như ong vỡ tổ.
“Anh zai ơi, ăn cơm không? Nhà em có món gà bỏ lò cực kỳ nổi tiếng, lên cả đài truyền hình rồi đấy.”
“Nhà em có cá tươi lắm, gọi món mới bắt đầu làm thịt, anh ăn không anh ơi?”
“Ở trọ à? Có máy điều hòa, tám mươi tệ một đêm, cung cấp nước nóng 24/24 giờ đây.”
Xe buýt đã rời đi một lúc mà nhóm Tiếu Lang vẫn còn bị bao vây ở ven đường không thể động đậy.
Đỗ Yến không chịu nổi tình cảnh này, biểu cảm trên mặt càng âm u hơn.
Tiếu Lang thấy thế bèn tiến lên, chắn trước mặt cậu. Hắn dùng tiếng tiếng địa phương nói: “Tụi tui hổng ở đây, đi ngay trong ngày.”
Dân làng nghe Tiếu Lang nói tiếng địa phương liền biết chẳng làm ăn được gì, bèn phẫn nộ bỏ đi.
Vất vả mãi mới thoát khỏi đám đông, bấy giờ bọn họ mới rảnh rỗi quan sát ngôi làng cổ. Ven đường không còn vết tích xưa cũ mà đều là dáng dấp nông thôn hiện đại.
Có không ít căn nhà ngay sát đường cái cao đến bốn, năm tầng, nhà nào cũng được dựng bảng hiệu nhà nghỉ, quán ăn hay đồ lưu niệm thủ công mỹ nghệ.
Tiếu Lang nhìn đồng hồ, thấy đã hơn mười một giờ. Mọi người thương lượng một chút bèn quyết định ăn cơm trưa trước rồi mới đi vào trong làng, tránh khỏi chuyện đang chơi dở lại muốn ra ngoài ăn cơm.
Món ăn ở nơi cây nhà lá vườn này chắc đều na ná nhau, bọn họ chọn đại quán cơm nhỏ nhìn tương đối sạch sẽ rồi tiến vào.
Quán cơm do hai vợ chồng mở, dáng vẻ chất phác, làm việc vô cùng gọn gàng nhanh nhẹn.
Ghế lô có mức tiêu thụ thấp nhất. Dù sao cũng chỉ ăn một bữa cơm xong rồi đi, cho nên bọn họ bèn ngồi trên bàn tròn tại đại sảnh.
Vị trí của Đỗ Yến vừa vặn quay lưng về phía cửa, cách không xa ở đằng trước là tường sơn màu trắng, vô cùng đại chúng.
Chỉ là tấm hình đen trắng treo trên bức tường đó rất kỳ lạ.
Khung ảnh được cài một bông hoa kết bằng lụa trắng, trên ảnh là người đàn ông đội mũ bê rê, giống y như đúc bức hình trong mộng.
Tiếu Lang nương theo ánh mắt của Đỗ Yến nhìn sang, thấy tấm di ảnh trên tường kia liền mở miệng nói: “Đây là phong tục ở quê tôi, cậu đừng sợ.”
Đúng lúc đó bà chủ quán cơm bưng nước trà tới, vừa vặn nghe thấy lời của Tiếu Lang.
Có lẽ là sợ mấy thanh niên từ nơi khác đến chơi sẽ kiêng kỵ bức hình kia, bà chủ bèn nhanh chóng giải thích: “Đúng vậy, đây là phong tục của người Thuận Bình đó. Trưởng bối mất phải treo ảnh trong nhà, mỗi ngày thắp ba nén nhang.”
Đỗ Yến ngước mắt nhìn: “Ngài đây là ai vậy ạ?”
Bà chủ cũng không ngại, vô tư đáp: “Là bố chồng dì, đã mất từ hai năm trước rồi.”
Danh sách chương