Thật ra EQ Đỗ Yến có hơi thấp, huống hồ chỉ một lòng nhớ đến việc không thể phá hỏng tuyến tình cảm của Hạ Cẩn và Phương Tưởng Tưởng, căn bản cũng không suy nghĩ đến chiều hướng khác.
Dước góc nhìn của cậu thì Hạ Cẩn đang đứng im, cau mày, chẳng nói một lời.
Đại khái là tức đến mức không biết phải làm sao.
Hạ Cẩn vô cùng để tâm đến chuyện kia, đừng thấy đứa nhỏ này thường hay mang dáng vẻ kiêu căng khó thuần mà nhầm, trên thực tế hắn luôn hi vọng người nhà thương mình, rất giống một con Husky.
Trong lòng Đỗ Yến thầm nghĩ, ý cười trên mặt vụt tắt. Cậu thấy Hạ Cẩn cứ đứng ngẩn người ở đó không biết đang suy nghĩ cái gì bèn mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc: “Tôi rất bận, không thể ở lại thêm nữa.”
Hạ Cẩn hoàn hồn, nhớ tới những gì hôm trước trợ lý Lý đã từng nói: “Tôi đưa anh ra ngoài.”
“Cháu nên đi học.” Đỗ Yến cũng không cảm kích.
“Còn hai mươi phút nữa tôi mới phải vào lớp. Với cái bộ mặt trắng bệch đến quỷ nhìn thấy cũng bị dọa sợ tụt quần như anh, nhỡ đâu ngất ở chỗ xó xỉnh nào đấy hù chết người khác thì không hay cho lắm.” Hạ Cẩn vẫn độc mồm độc miệng như cũ.
Đầu cậu đang đau dữ dội, không muốn nói nhiều với Hạ Cẩn nữa. Vì vậy gật đầu, xoay người rời đi.
Hạ Cẩn sóng vai bước cạnh cậu, hai người đi tới sân bóng rổ gần đó. Đỗ Yến chợt nghe phía sau có một cô gái gọi tên hắn.
“Hạ Cẩn, xin chờ một chút.”
Đỗ Yến quay đầu, trông thấy Phương Tưởng Tưởng đang chạy nhanh tới.
Phương Tưởng Tưởng dừng trước mặt hai người, nhất thời chưa kịp bình tĩnh lại, chỉ đứng thở hổn hển.
“Chuyện gì thế?” Hạ Cẩn hỏi.
Đỗ Yến nghe khẩu khí của Hạ Cẩn, âm thầm nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến Hạ Cẩn và Phương Tưởng Tưởng tương tác. So với dáng vẻ âm dương quái khí khi nói chuyện với mình, hiện tại hoàn toàn có thể mô tả Hạ Cẩn bằng từ nhu tình như nước.
Đối chiếu với khoảng thời gian Đỗ Yến sống cùng Hạ Cẩn, đứa nhỏ này là điển hình của thiếu niên đang trong thời kì phản nghịch, tính tình nóng nảy, nổi loạn, bướng bỉnh, chưa bao giờ chịu nói chuyện tử tế.
Trong lòng Đỗ Yến vốn có chút bận tâm, cái kiểu thiếu đòn như Hạ Cẩn đây sao có thể đả động một cô gái ngoan ngoãn giống Phương Tưởng Tưởng được.
Bây giờ nhìn lại, đúng là không cần phải lo lắng nữa.
Thấy vẻ mặt ôn hòa của Hạ Cẩn dành cho Phương Tưởng Tưởng cậu thầm nhủ, tình tiết trong phim quả nhiên không phải dã tràng xe cát. Thiếu niên trẻ tuổi vì cô gái mà mình yêu mến nên thôi đi muộn về sớm, không trốn học đánh nhau, thậm chí còn cố gắng hoàn thành bài thi.
Quả nhiên sức mạnh tình yêu là vĩ đại nhất.
“À, chào ngài, ngài là phụ huynh của bạn học Hạ Cẩn phải không ạ, cháu là Phương Tưởng Tưởng.”
Phương Tưởng Tưởng ngẩng đầu, lén lút quan sát người nhà của Hạ Cẩn, hơi kinh ngạc vì sự anh tuấn và trẻ trung của đối phương. Nữ sinh tầm tuổi này vẫn thích ngắm nhìn người đàn ông ưu tú hơn mình vài tuổi lâu thêm một chút.
“Thật sự vô cùng cảm ơn bạn học Hạ, ngày đó nếu cậu ấy không giúp cháu thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.” Phương Tưởng Tưởng cắn môi dưới, “Tuy trường học đã tuyên dương cậu ấy nhưng cháu nghĩ mình vẫn phải nói lời cảm ơn với ngài.”
Cũng mười sáu tuổi nhưng Phương Tưởng Tưởng rất đáng yêu chứ không trẻ trâu như Hạ Cẩn, chốc nhát lại khiêu chiến giới hạn cuối cùng của người khác.
Đỗ Yến nhìn cô bé có đôi nét giống thỏ trắng trước mặt, thần sắc không khỏi nhu hòa đi mấy phần, chỉ lo dọa cô gái hay ngại ngùng này: “Điều nên làm thôi.”
Phương Tưởng Tưởng còn muốn nói gì đó, Hạ Cẩn đã tiến lên một bước, trực tiếp chắn giữa hai người: “Được rồi, cũng không phải anh ấy cứu cậu thì cậu nói với anh ấy nhiều như vậy để làm gì. Sắp đến giờ vào học rồi cậu không đi đi à?”
“Hả.” Phương Tưởng Tưởng là một cô gái ngoan từ trong xương tủy, vừa nghe Hạ Cẩn nói vậy bèn vội vội vàng vàng chạy về phía lớp học.
Đỗ Yến âm thầm nở nụ cười, tuổi tuy nhỏ nhưng ghen thì dữ vậy.
Cậu mở miệng: “Đến giờ vào học rồi đó?”
Hạ Cẩn liếc mắt nhìn cậu, phát hiện biểu cảm trên mặt đối phương vẫn trước sau như một, trong lòng càng thêm khó chịu. Rõ ràng lúc nói chuyện với Phương Tưởng Tưởng rất dịu dàng sao chuyển sang mình lại thành vô cảm thế nhỉ.
Đúng là khinh người quá đáng.
“Anh…” Hạ Cẩn còn chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang.
“Hạ Cẩn, mày mà cũng có ngày này cơ đấy!”
Hai tên con trai cao lớn đi từ sân bóng rổ đến, trên mặt mang nụ cười không có ý tốt: “Xung quân nhất nộ vi hồng nhan (*), còn vì người ta mà nhận tuyên dương nữa, ái chà chà…”
(*Xung quân nhất nộ vi hồng nhan: tạm dịch – (tướng quân) nổi giận dựng ngược cả tóc vì kẻ má hồng. Trích trong Viên Viên Khúc của nhà thơ Ngô Vĩ Nghiệp)
“Mắc mớ gì tới mày.” Hạ Cẩn không thèm để ý bọn họ, xoay người rời đi.
“Bọn tao chỉ cảm thấy bộ dạng mặt nóng dán mông lạnh của mày buồn cười quá thôi.”
Hạ Cẩn siết chặt tay rồi nghiêng đầu nhìn Đỗ Yến, gân xanh trên trán hắn bắt đầu giật giật: “Chó ngoan không cản đường.”
Đỗ Yến đứng bên cạnh nghe vài câu cũng đoán được đại khái ngọn nguồn vấn đề. Hai tên nhóc kia là học sinh lớp thể dục, thành viên của đội bóng rổ do đó mới ở đây luyện tập mà không cần vội đi học.
Chắc bình thường Hạ Cẩn hay tranh chấp với chúng cho nên chúng mới nhân cơ hội này mỉa mai hắn.
Không hổ là thiếu niên trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, chẳng thèm quan tâm đến người lớn mà trực tiếp tới khiêu khích. Cũng may Hạ Cẩn vẫn cư xử rất đúng mực, không muốn trong cùng ngày được tuyên dương mà lại nhận thêm thông báo phê bình vì đánh nhau.
Trong lòng Đỗ Yến nghĩ vậy nhưng vẫn trực tiếp vòng qua người bọn họ đi thẳng ra cổng trường. Thiết lập của cậu là một vị phụ huynh lạnh lùng vô tình, sao có thể nhúng tay vào chuyện ở trường của Hạ Cẩn được.
Hạ Cẩn thấy Đỗ Yến đi xa bèn có chút tức giận, không rảnh lo đến vấn đề râu ria khác, dứt khoát đẩy hai tên đang chặn đường mình ra.
Mới đuổi tới sau lưng Đỗ Yến, hắn bèn nghe đằng sau vang lên âm thanh giận dữ: “Hạ Cẩn, mày đừng có coi thường người khác như thế!”
Hạ Cẩn quay đầu, chỉ thấy một quả bóng rổ bay tới, có điều lại hơi lệch một chút, nhằm thẳng tới Đỗ Yến.
Không được!
Hạ Cẩn phản ứng cực nhanh, mau chóng kéo tay Đỗ Yến về phía mình. Lúc đó quá gấp gáp, hắn cũng không khống chế được lực đạo.
Do mệt mỏi nên Đỗ Yến có chút ngẩn ngơ, bị Hạ Cẩn kéo một phát liền thấy trước mặt tối sầm lại, ngã xuống đất.
Trước khi chìm vào bóng tối, cậu chỉ nhìn thấy biểu cảm hoảng hốt lo sợ của Hạ Cẩn.
***
Hạ Cẩn ngồi ngẩn người bên cạnh giường, bác sĩ ở trường học nói Đỗ Yến mệt nhọc quá độ, sau đó không ăn sáng nên bị hạ đường huyết mới đột nhiên hôn mê bất tỉnh như thế.
Nghĩ tới đây Hạ Cẩn cũng có chút ân hận, hắn cảm thấy bản thân đúng là quá sơ ý, rõ ràng tối qua trợ lý Lý đã nhắc hắn để Đỗ Yến nghỉ ngơi một ngày.
Nhưng sáng hôm nay trong đầu Hạ Cẩn chỉ nghĩ đến việc Đỗ Yến vì mình mà nhanh chóng trở về, do đó không nhớ tới những vấn đề khác. Thêm nữa, ngay bản thân Hạ Cẩn cũng không có thói quen ăn bữa sáng, căn bản không chú ý tới Đỗ Yến.
Đỗ Yến nằm đó, làn da trắng đến mức như hòa làm một với tấm ga trải giường, ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ rơi trên mặt cậu thành vệt màu vàng. Điều này làm cho cậu trông không giống một con người đang thực sự tồn tại.
Hạ Cẩn chìa tay ra, kiểm tra phía dưới mũi đối phương. Thấy hơi thở lướt qua đầu ngón tay mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm thấy hành động ấy của mình thật quá ngu xuẩn.
Ánh mắt của hắn rơi trên khuôn mặt Đỗ Yến. Người nọ lúc ngủ nhìn dịu dàng hơn hẳn, lông mi vừa đen vừa dày như một cái bàn chải nhỏ.
Hạ Cẩn nhìn một chút mà ngứa ngáy cả tay chân, theo bản năng định chạm vào.
Còn chưa kịp sờ đến nơi, hắn bỗng thấy hàng lông mi kia khẽ động.
Chết rồi!
Lúc Đỗ Yến tỉnh lại chỉ cảm thấy từ huyệt thái dương lan đến đỉnh đầu đau như muốn nổ tung. Cậu còn chưa kịp định thần xem mình đang ở nơi nào thì bỗng nghe bên cạnh vang lên tiếng động lớn
Rầm ——
Đỗ Yến nhổm dậy, bắt gặp hình ảnh Hạ Cẩn và cái ghế đang ngã lăn quay dưới đất, vô cùng chật vật.
“Cháu làm sao vậy?” Đỗ Yến lịch sự nói.
Cậu sẽ không hỏi đây là đâu một cách thừa thãi bởi vì rõ ràng, nơi này là phòng y tế trong trường học. Vừa nãy chắc cậu bị hạ đường huyết hôn mê bất tỉnh nên Hạ Cẩn mới đưa cậu tới đó.
“Không sao!” Khuôn mặt Hạ Cẩn đỏ bừng, từ dưới đất bò dậy, cứng nhắc đáp.
“…” Đỗ Yến chỉ yên lặng nhìn Hạ Cẩn, không độc mồm độc miệng nữa. Dù sao hắn đã chăm sóc cậu, lúc này mà lấy oán báo ơn thì không hay lắm.
Hạ Cẩn dựng cái ghế lên rồi ngồi xuống, sau đó lấy sữa bò và bánh mỳ trong túi ra nhét vào tay Đỗ Yến: “Bác sĩ nói anh bị hạ đường huyết, ăn đi.”
Đỗ Yến sờ sờ, phát hiện sữa bò vẫn còn ấm.
Hạ Cẩn quay đầu đi: “Bác sĩ ở trường nói là do anh quá mệt mỏi. Ba ngày mới ngủ được có năm tiếng, không muốn sống nữa à?”
Đỗ Yến càng nhìn càng thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, rõ ràng chính là một đoạn trong phim.
Một bộ phim thanh xuân bi thương đương nhiên không thể thiếu tình tiết nữ chính được nam chính đưa tới phòng y tế.
Cô gái mặc đồng phục học sinh với gương mặt trắng nõn đang nằm ngủ trên chiếc giường cùng màu, quả thực là khung cảnh khiến cho thiếu niên dễ dàng rung động nhất.
《Người Con Gái Tôi Yêu Mùa Hè Năm Ấy》được coi là bộ phim tiêu biểu cho thể loại thanh xuân nên đương nhiên cũng không thể thiếu tình tiết kia.
Trong phim, có một lần do không ăn sáng mà Phương Tưởng Tưởng bị hạ đường huyết, ngất xỉu. Hạ Cẩn đưa cô đến phòng y tế, sau đó mua sữa bò và bánh mỳ tại căn tin cho đối phương.
Hắn nhờ người bán hàng ở căn tin đun nóng sữa bò, lại lo lúc đang đi trên đường sẽ làm sữa nguội bớt. Vì thế hắn bèn nhét vào trong ngực ủ ấm chỉ để khi Phương Tưởng Tưởng tỉnh dậy có thể uống một bịch sữa nóng hổi.
Cảnh tượng này quả thực rất đẹp, không ít người mê phim bày tỏ mình đã bị Hạ Cẩn làm cho rung động.
Nếu người nằm trên giường chính là Phương Tưởng Tưởng thì mọi chuyện sẽ trở thành đương nhiên.
Nhưng tình huống hiện tại có hơi sai sai. Đỗ Yến bỗng thấy hốt hoảng khó hiểu, bây giờ bịch sữa bò ấm áp này xuất hiện trước mặt cậu, nhỡ Phương Tưởng Tưởng chẳng có cái để uống thì sao? Đây chính là nội dung vô cùng quan trọng. Nếu không hoàn thành, mộng cảnh sẽ sụp đổ mất.
Đừng uống!
Đỗ Yến dứt khoát trả sữa bò cho Hạ Cẩn: “Tôi còn có việc phải làm, đi về đây.”
Dước góc nhìn của cậu thì Hạ Cẩn đang đứng im, cau mày, chẳng nói một lời.
Đại khái là tức đến mức không biết phải làm sao.
Hạ Cẩn vô cùng để tâm đến chuyện kia, đừng thấy đứa nhỏ này thường hay mang dáng vẻ kiêu căng khó thuần mà nhầm, trên thực tế hắn luôn hi vọng người nhà thương mình, rất giống một con Husky.
Trong lòng Đỗ Yến thầm nghĩ, ý cười trên mặt vụt tắt. Cậu thấy Hạ Cẩn cứ đứng ngẩn người ở đó không biết đang suy nghĩ cái gì bèn mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc: “Tôi rất bận, không thể ở lại thêm nữa.”
Hạ Cẩn hoàn hồn, nhớ tới những gì hôm trước trợ lý Lý đã từng nói: “Tôi đưa anh ra ngoài.”
“Cháu nên đi học.” Đỗ Yến cũng không cảm kích.
“Còn hai mươi phút nữa tôi mới phải vào lớp. Với cái bộ mặt trắng bệch đến quỷ nhìn thấy cũng bị dọa sợ tụt quần như anh, nhỡ đâu ngất ở chỗ xó xỉnh nào đấy hù chết người khác thì không hay cho lắm.” Hạ Cẩn vẫn độc mồm độc miệng như cũ.
Đầu cậu đang đau dữ dội, không muốn nói nhiều với Hạ Cẩn nữa. Vì vậy gật đầu, xoay người rời đi.
Hạ Cẩn sóng vai bước cạnh cậu, hai người đi tới sân bóng rổ gần đó. Đỗ Yến chợt nghe phía sau có một cô gái gọi tên hắn.
“Hạ Cẩn, xin chờ một chút.”
Đỗ Yến quay đầu, trông thấy Phương Tưởng Tưởng đang chạy nhanh tới.
Phương Tưởng Tưởng dừng trước mặt hai người, nhất thời chưa kịp bình tĩnh lại, chỉ đứng thở hổn hển.
“Chuyện gì thế?” Hạ Cẩn hỏi.
Đỗ Yến nghe khẩu khí của Hạ Cẩn, âm thầm nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến Hạ Cẩn và Phương Tưởng Tưởng tương tác. So với dáng vẻ âm dương quái khí khi nói chuyện với mình, hiện tại hoàn toàn có thể mô tả Hạ Cẩn bằng từ nhu tình như nước.
Đối chiếu với khoảng thời gian Đỗ Yến sống cùng Hạ Cẩn, đứa nhỏ này là điển hình của thiếu niên đang trong thời kì phản nghịch, tính tình nóng nảy, nổi loạn, bướng bỉnh, chưa bao giờ chịu nói chuyện tử tế.
Trong lòng Đỗ Yến vốn có chút bận tâm, cái kiểu thiếu đòn như Hạ Cẩn đây sao có thể đả động một cô gái ngoan ngoãn giống Phương Tưởng Tưởng được.
Bây giờ nhìn lại, đúng là không cần phải lo lắng nữa.
Thấy vẻ mặt ôn hòa của Hạ Cẩn dành cho Phương Tưởng Tưởng cậu thầm nhủ, tình tiết trong phim quả nhiên không phải dã tràng xe cát. Thiếu niên trẻ tuổi vì cô gái mà mình yêu mến nên thôi đi muộn về sớm, không trốn học đánh nhau, thậm chí còn cố gắng hoàn thành bài thi.
Quả nhiên sức mạnh tình yêu là vĩ đại nhất.
“À, chào ngài, ngài là phụ huynh của bạn học Hạ Cẩn phải không ạ, cháu là Phương Tưởng Tưởng.”
Phương Tưởng Tưởng ngẩng đầu, lén lút quan sát người nhà của Hạ Cẩn, hơi kinh ngạc vì sự anh tuấn và trẻ trung của đối phương. Nữ sinh tầm tuổi này vẫn thích ngắm nhìn người đàn ông ưu tú hơn mình vài tuổi lâu thêm một chút.
“Thật sự vô cùng cảm ơn bạn học Hạ, ngày đó nếu cậu ấy không giúp cháu thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.” Phương Tưởng Tưởng cắn môi dưới, “Tuy trường học đã tuyên dương cậu ấy nhưng cháu nghĩ mình vẫn phải nói lời cảm ơn với ngài.”
Cũng mười sáu tuổi nhưng Phương Tưởng Tưởng rất đáng yêu chứ không trẻ trâu như Hạ Cẩn, chốc nhát lại khiêu chiến giới hạn cuối cùng của người khác.
Đỗ Yến nhìn cô bé có đôi nét giống thỏ trắng trước mặt, thần sắc không khỏi nhu hòa đi mấy phần, chỉ lo dọa cô gái hay ngại ngùng này: “Điều nên làm thôi.”
Phương Tưởng Tưởng còn muốn nói gì đó, Hạ Cẩn đã tiến lên một bước, trực tiếp chắn giữa hai người: “Được rồi, cũng không phải anh ấy cứu cậu thì cậu nói với anh ấy nhiều như vậy để làm gì. Sắp đến giờ vào học rồi cậu không đi đi à?”
“Hả.” Phương Tưởng Tưởng là một cô gái ngoan từ trong xương tủy, vừa nghe Hạ Cẩn nói vậy bèn vội vội vàng vàng chạy về phía lớp học.
Đỗ Yến âm thầm nở nụ cười, tuổi tuy nhỏ nhưng ghen thì dữ vậy.
Cậu mở miệng: “Đến giờ vào học rồi đó?”
Hạ Cẩn liếc mắt nhìn cậu, phát hiện biểu cảm trên mặt đối phương vẫn trước sau như một, trong lòng càng thêm khó chịu. Rõ ràng lúc nói chuyện với Phương Tưởng Tưởng rất dịu dàng sao chuyển sang mình lại thành vô cảm thế nhỉ.
Đúng là khinh người quá đáng.
“Anh…” Hạ Cẩn còn chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang.
“Hạ Cẩn, mày mà cũng có ngày này cơ đấy!”
Hai tên con trai cao lớn đi từ sân bóng rổ đến, trên mặt mang nụ cười không có ý tốt: “Xung quân nhất nộ vi hồng nhan (*), còn vì người ta mà nhận tuyên dương nữa, ái chà chà…”
(*Xung quân nhất nộ vi hồng nhan: tạm dịch – (tướng quân) nổi giận dựng ngược cả tóc vì kẻ má hồng. Trích trong Viên Viên Khúc của nhà thơ Ngô Vĩ Nghiệp)
“Mắc mớ gì tới mày.” Hạ Cẩn không thèm để ý bọn họ, xoay người rời đi.
“Bọn tao chỉ cảm thấy bộ dạng mặt nóng dán mông lạnh của mày buồn cười quá thôi.”
Hạ Cẩn siết chặt tay rồi nghiêng đầu nhìn Đỗ Yến, gân xanh trên trán hắn bắt đầu giật giật: “Chó ngoan không cản đường.”
Đỗ Yến đứng bên cạnh nghe vài câu cũng đoán được đại khái ngọn nguồn vấn đề. Hai tên nhóc kia là học sinh lớp thể dục, thành viên của đội bóng rổ do đó mới ở đây luyện tập mà không cần vội đi học.
Chắc bình thường Hạ Cẩn hay tranh chấp với chúng cho nên chúng mới nhân cơ hội này mỉa mai hắn.
Không hổ là thiếu niên trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, chẳng thèm quan tâm đến người lớn mà trực tiếp tới khiêu khích. Cũng may Hạ Cẩn vẫn cư xử rất đúng mực, không muốn trong cùng ngày được tuyên dương mà lại nhận thêm thông báo phê bình vì đánh nhau.
Trong lòng Đỗ Yến nghĩ vậy nhưng vẫn trực tiếp vòng qua người bọn họ đi thẳng ra cổng trường. Thiết lập của cậu là một vị phụ huynh lạnh lùng vô tình, sao có thể nhúng tay vào chuyện ở trường của Hạ Cẩn được.
Hạ Cẩn thấy Đỗ Yến đi xa bèn có chút tức giận, không rảnh lo đến vấn đề râu ria khác, dứt khoát đẩy hai tên đang chặn đường mình ra.
Mới đuổi tới sau lưng Đỗ Yến, hắn bèn nghe đằng sau vang lên âm thanh giận dữ: “Hạ Cẩn, mày đừng có coi thường người khác như thế!”
Hạ Cẩn quay đầu, chỉ thấy một quả bóng rổ bay tới, có điều lại hơi lệch một chút, nhằm thẳng tới Đỗ Yến.
Không được!
Hạ Cẩn phản ứng cực nhanh, mau chóng kéo tay Đỗ Yến về phía mình. Lúc đó quá gấp gáp, hắn cũng không khống chế được lực đạo.
Do mệt mỏi nên Đỗ Yến có chút ngẩn ngơ, bị Hạ Cẩn kéo một phát liền thấy trước mặt tối sầm lại, ngã xuống đất.
Trước khi chìm vào bóng tối, cậu chỉ nhìn thấy biểu cảm hoảng hốt lo sợ của Hạ Cẩn.
***
Hạ Cẩn ngồi ngẩn người bên cạnh giường, bác sĩ ở trường học nói Đỗ Yến mệt nhọc quá độ, sau đó không ăn sáng nên bị hạ đường huyết mới đột nhiên hôn mê bất tỉnh như thế.
Nghĩ tới đây Hạ Cẩn cũng có chút ân hận, hắn cảm thấy bản thân đúng là quá sơ ý, rõ ràng tối qua trợ lý Lý đã nhắc hắn để Đỗ Yến nghỉ ngơi một ngày.
Nhưng sáng hôm nay trong đầu Hạ Cẩn chỉ nghĩ đến việc Đỗ Yến vì mình mà nhanh chóng trở về, do đó không nhớ tới những vấn đề khác. Thêm nữa, ngay bản thân Hạ Cẩn cũng không có thói quen ăn bữa sáng, căn bản không chú ý tới Đỗ Yến.
Đỗ Yến nằm đó, làn da trắng đến mức như hòa làm một với tấm ga trải giường, ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ rơi trên mặt cậu thành vệt màu vàng. Điều này làm cho cậu trông không giống một con người đang thực sự tồn tại.
Hạ Cẩn chìa tay ra, kiểm tra phía dưới mũi đối phương. Thấy hơi thở lướt qua đầu ngón tay mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm thấy hành động ấy của mình thật quá ngu xuẩn.
Ánh mắt của hắn rơi trên khuôn mặt Đỗ Yến. Người nọ lúc ngủ nhìn dịu dàng hơn hẳn, lông mi vừa đen vừa dày như một cái bàn chải nhỏ.
Hạ Cẩn nhìn một chút mà ngứa ngáy cả tay chân, theo bản năng định chạm vào.
Còn chưa kịp sờ đến nơi, hắn bỗng thấy hàng lông mi kia khẽ động.
Chết rồi!
Lúc Đỗ Yến tỉnh lại chỉ cảm thấy từ huyệt thái dương lan đến đỉnh đầu đau như muốn nổ tung. Cậu còn chưa kịp định thần xem mình đang ở nơi nào thì bỗng nghe bên cạnh vang lên tiếng động lớn
Rầm ——
Đỗ Yến nhổm dậy, bắt gặp hình ảnh Hạ Cẩn và cái ghế đang ngã lăn quay dưới đất, vô cùng chật vật.
“Cháu làm sao vậy?” Đỗ Yến lịch sự nói.
Cậu sẽ không hỏi đây là đâu một cách thừa thãi bởi vì rõ ràng, nơi này là phòng y tế trong trường học. Vừa nãy chắc cậu bị hạ đường huyết hôn mê bất tỉnh nên Hạ Cẩn mới đưa cậu tới đó.
“Không sao!” Khuôn mặt Hạ Cẩn đỏ bừng, từ dưới đất bò dậy, cứng nhắc đáp.
“…” Đỗ Yến chỉ yên lặng nhìn Hạ Cẩn, không độc mồm độc miệng nữa. Dù sao hắn đã chăm sóc cậu, lúc này mà lấy oán báo ơn thì không hay lắm.
Hạ Cẩn dựng cái ghế lên rồi ngồi xuống, sau đó lấy sữa bò và bánh mỳ trong túi ra nhét vào tay Đỗ Yến: “Bác sĩ nói anh bị hạ đường huyết, ăn đi.”
Đỗ Yến sờ sờ, phát hiện sữa bò vẫn còn ấm.
Hạ Cẩn quay đầu đi: “Bác sĩ ở trường nói là do anh quá mệt mỏi. Ba ngày mới ngủ được có năm tiếng, không muốn sống nữa à?”
Đỗ Yến càng nhìn càng thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, rõ ràng chính là một đoạn trong phim.
Một bộ phim thanh xuân bi thương đương nhiên không thể thiếu tình tiết nữ chính được nam chính đưa tới phòng y tế.
Cô gái mặc đồng phục học sinh với gương mặt trắng nõn đang nằm ngủ trên chiếc giường cùng màu, quả thực là khung cảnh khiến cho thiếu niên dễ dàng rung động nhất.
《Người Con Gái Tôi Yêu Mùa Hè Năm Ấy》được coi là bộ phim tiêu biểu cho thể loại thanh xuân nên đương nhiên cũng không thể thiếu tình tiết kia.
Trong phim, có một lần do không ăn sáng mà Phương Tưởng Tưởng bị hạ đường huyết, ngất xỉu. Hạ Cẩn đưa cô đến phòng y tế, sau đó mua sữa bò và bánh mỳ tại căn tin cho đối phương.
Hắn nhờ người bán hàng ở căn tin đun nóng sữa bò, lại lo lúc đang đi trên đường sẽ làm sữa nguội bớt. Vì thế hắn bèn nhét vào trong ngực ủ ấm chỉ để khi Phương Tưởng Tưởng tỉnh dậy có thể uống một bịch sữa nóng hổi.
Cảnh tượng này quả thực rất đẹp, không ít người mê phim bày tỏ mình đã bị Hạ Cẩn làm cho rung động.
Nếu người nằm trên giường chính là Phương Tưởng Tưởng thì mọi chuyện sẽ trở thành đương nhiên.
Nhưng tình huống hiện tại có hơi sai sai. Đỗ Yến bỗng thấy hốt hoảng khó hiểu, bây giờ bịch sữa bò ấm áp này xuất hiện trước mặt cậu, nhỡ Phương Tưởng Tưởng chẳng có cái để uống thì sao? Đây chính là nội dung vô cùng quan trọng. Nếu không hoàn thành, mộng cảnh sẽ sụp đổ mất.
Đừng uống!
Đỗ Yến dứt khoát trả sữa bò cho Hạ Cẩn: “Tôi còn có việc phải làm, đi về đây.”
Danh sách chương