Cả đám im lặng nhìn nhau, tình huống vô cùng lúng túng.

Cũng may Đỗ Yến vẫn luôn bình tĩnh, nhanh chóng tìm được biện pháp giải quyết vấn đề. Cậu nhìn Tiếu Lang: “Anh mau trả cho bọn họ tất cả ký ức có liên quan đến em đi.”

Tiếu Lang lộ ra biểu cảm khó chịu: “Em là của tôi, tôi sẽ không để cho họ biết mọi chuyện về em đâu.”

Mới ở chung với nhau được một khoảng thời gian nhưng Đỗ Yến đã biết mình phải đối phó với con quỷ trước mắt này như thế nào. Đồng thời từ trước đến giờ cậu cũng là người không mấy để tâm đến ánh mắt của kẻ khác, cậu dứt khoát kéo Tiếu Lang lại gần, hôn lên môi đối phương.

“Được rồi, là của anh. Nói nhảm ít thôi, bảo anh làm gì thì làm cái đó đi.”

“!”

Các bạn nhỏ đứng ngoài cửa suýt nữa phải bò xuống đất tìm tròng mắt của mình.

Cuối cùng Tiếu Lang cũng hài lòng, không thấy hắn có hành động gì khác nhưng nhóm người trước mắt bỗng dưng trợn tròn mắt, vẻ mặt chẳng thể tin nổi.

Chốc lát sau, Lương Phi bạo dạn nhất cả đám là người đầu tiên chấp nhận được sự thật, cậu ta mở miệng hỏi: “Chuyện này là sao, Đỗ Yến là thiên sư, vậy những thứ phát sinh trước đó là gì…”

Đỗ Yến giải thích đơn giản cho bọn họ chân tướng sự việc, tốn chút thời gian mới khiến bọn họ tiếp thu sự thực rằng Tiếu Lang đã chết.

Lương Phi che ngực, lên tiếng: “À, Tiếu Lang này, tao xin lỗi nhé, là tao đã đâm chết mày, tao…”

Đỗ Yến nói: “Cậu chỉ là công cụ để ác quỷ dùng để giết người mà thôi, không ai đổ trách nhiệm lên đồ vật gây án cả.”

Tuy Lương Phi ở trong miệng Đỗ Yến đã bị coi thành đồ vật nhưng cậu ta lại cảm thấy bản thân được an ủi một cách vi diệu, sự áy náy trong lòng cũng phai nhạt dần.

Đúng lúc đó Chu Điềm nhớ đến một chuyện, cô nàng nhẹ giọng hỏi: “Vậy Lương Phi sẽ không bị nhập nữa chứ?”

Đỗ Yến nhìn Tiếu Lang: “Người bán hàng rong đâu?”

Bây giờ Tiếu Lang rất ngoan ngoãn, răm rắp nghe theo.

Chốc lát sau, bóng dáng thanh niên mặc đồ cổ trang, mi thanh mục tú chậm rãi xuất hiện giữa từ đường.

Vừa mới xuất hiện y đã vái lạy Lương Phi: “Người anh em, tôi thật sự bất đắc dĩ mới phải mượn thân thể cậu, vô cùng xin lỗi. Để báo đáp đại ân đại đức này, nếu về sau cậu có việc cần dùng thì tôi có chết cũng không từ.”

“…”

Mấy ngày ngắn ngủi vừa qua, bạn bè của Tiếu Lang cũng đã được trải nghiệm rất nhiều thứ, nhanh chóng chấp nhận những gì diễn ra trước mắt.

Lương Phi phất tay: “Không, không sao, Tiếu Lang còn không trách anh, tôi…”

Người bán hàng rong bày ra vẻ mặt đau khổ, đáp: “Lúc đó tôi ngộ thương chủ thượng, hiện tại thực sự rất muốn đập đầu vào cây cột chết quách cho xong.”

“…” Đỗ Yến nói, “Anh là quỷ.”

Sắc mặt Tiếu Lang vô cùng khó coi, tuy ký ức của hắn hỗn loạn nhưng được người bán hàng rong nhắc nhở cũng hiện lên vài đoạn ngắn: “Lúc đó anh định làm hại Đỗ Yến, tôi để anh làm thuộc hạ của tôi mấy trăm năm là nhân nhượng lắm rồi.”

Trong lúc mọi người đang nói chuyện với Tiếu Lang, Đỗ Yến bèn nhân cơ hội đó xác nhận lại tình huống tại từ đường. Mặc dù bọn họ đã chấp nhận những chuyện không khoa học này song có một số việc vẫn phải xử lý sao cho thỏa đáng, tránh khỏi khủng hoảng.

Cậu phát hiện thi thể Phạm Thị đã biến mất, chắc là đang được giữ gìn cẩn thận. Làm một ác quỷ, thứ quan trọng nhất chính là thân thể, cũng là nhược điểm duy nhất.

Lúc trước người bán hàng rong nhập vào người Lương Phi, hứng chịu máu đầu lưỡi của Đỗ Yến và máu của Tiếu Lang cũng chỉ bị thương phải hốt hoảng rời đi, không biến thành tro bụi. Nguyên nhân là do hài cốt của y được đặt bên trong quan tài đá Phạm Thị, chỉ cần hài cốt chưa bị hủy diệt hoàn toàn thì y vẫn sẽ tồn tại.

Hài cốt càng hoàn chỉnh thì sức mạnh của ác quỷ càng lớn, mất ít thời gian để vết thương lành lại hơn.

Bây giờ Phạm Thị đã thoát khỏi trận pháp, đương nhiên sẽ tìm một chỗ giấu kĩ hài cốt, tránh việc hết cách khôi phục năng lượng, biến thành tro bụi.

Tiếu Lang cũng vậy, việc đầu tiên hắn phải là chính là bảo vệ thân thể của mình. 

Chỉ có điều ngoại trừ thi thể Phạm Thị là không thấy đâu thì Đỗ Yến còn phát hiện một vấn đề, quyển sổ ghi chép màu đen mà cậu để lại cũng đã biến mất.

Cậu nhìn về phía Tiếu Lang, thấp giọng hỏi: “Anh có nhặt được thứ gì bên trong từ đường không?”

Tiếu Lang vô tội trả lời: “Thứ gì cơ, không thấy.”

Đỗ Yến nói rõ hơn: “Em đánh rơi cuốn sổ màu đen ở đây.”

Tiếu Lang biết không giấu được nữa, bắt đầu đùa giỡn lưu manh: “Có đó, nhưng mà nhặt được của rơi tạm thời đút túi, bây giờ sổ siếc gì đó đã là của tôi rồi.”

Đỗ Yến chẳng muốn tiếp tục dây dưa với con quỷ đầu óc chập mạch này, cậu lên tiếng hỏi: “Anh không đọc nội dung ở bên trong à?”

Tiếu Lang bày ra vẻ mặt vô cùng đàng hoàng, đáp: “Tôi thấy cuốn sổ kia trông rất giống nhật ký, nếu nó thuộc về quyền riêng tư của em mà tôi lại tùy tiện lôi ra đọc thì bất lịch sự quá.”

“…”

Đỗ Yến không thể nói chuyện với con quỷ đần độn thần kinh này nữa.

Hiện tại Tiếu Lang chỉ là quỷ ngốc, tự xây dựng một mớ logic kì cục cho riêng mình, muốn bàn đến những vấn đề khác thì phải chờ Tiếu Lang hoàn chỉnh thoát khỏi trận pháp cái đã.

Trận pháp luyện chế quỷ vương cần ít nhất chín chín tám mươi mốt ngày, nhưng tình huống của Tiếu Lang rất đặc biệt. Ngoài ra Đỗ Yến còn thay đổi trận pháp một chút, chỉ khoảng bảy ngày là Tiếu Lang có thể phá trận.

Đỗ Yến nói việc luyện chế quỷ vương cho bạn bè Tiếu Lang. Bởi vì chỉ có quỷ vương mới có thể tiến gần đến trạng thái của người sống nhất, tồn tại trên thế giới này.

Sau khi Tiếu Lang trở thành quỷ vương sẽ sở hữu khả năng thông âm dương, nếu hắn muốn thì hoàn toàn có thể tiếp tục sinh hoạt như lúc trước. Cái chết của Tiếu Lang đã trở thành chuyện chắc chắn, biến hắn thành quỷ vương là cách giải quyết hợp lý nhất, ai cũng hài lòng.

Đỗ Yến cũng thản nhiên báo cho bọn họ biết tất cả mọi chuyện, dựa theo tình hình hiện tại, dường như đám quỷ trong thành phố Thuận Bình sẽ không chịu thả họ đi. Bây giờ muốn rời khỏi đây thì chỉ đành chờ đến lúc Tiếu Lang thực sự trở thành quỷ vương.

Bọn họ chẳng nghĩ ra được cách nào khác bèn ở lại trong làng cổ thêm một khoảng thời gian. Song những nơi như từ đường không phải là địa điểm để người bình thường nán lại quá lâu, chứ đừng nói đến việc dừng chân lâu dài, cả nhóm buộc phải tới nơi cây nhà lá vườn bên cạnh làng cổ trú tạm.

Đỗ Yến bị Tiếu Lang quấn lấy, ngoại trừ giải quyết nhu cầu ăn uống và sinh lý sẽ đi vào làng thì thời gian còn lại đều ở trong từ đường. Nhờ ác quỷ Tiếu Lang, các camera sẽ không quay được hình ảnh của Đỗ Yến.

Trên thực tế, Đỗ Yến cảm thấy mình ở lại từ đường để giám thị tiến độ luyện chế quỷ vương rất hợp lý, cho nên cũng cam tâm tình nguyện.

Quãng thời gian kinh tâm động phách như thể đã trở thành quá khứ, mấy ngày qua bọn họ vẫn luôn yên bình ở trong làng cổ.

Thời điểm tiến độ luyện chế Tiếu Lang luyện sắp hoàn thành, điện thoại di động của hắn nhận được tin nhắn cầu cứu, người gửi là Điền Lạc đang ở lại thành phố Thuận Bình

Sau khi Tiếu Lang giải trừ ám thị ngầm trong đầu đám bạn, Điền Lạc đương nhiên sẽ nhớ đến sự tồn tại của Tiếu Lang và Đỗ Yến, thế nhưng cậu ta lại không biết chuyện Tiếu Lang đã chết.

Tin nhắn cầu cứu rất đơn giản, cậu ta hỏi Tiếu Lang có phương thức liên lạc của Đỗ Yến không, dạo gần đây cậu ta hay gặp những chuyện kỳ quái cho nên đành phải tìm đến Tiếu Lang trước.

Đỗ Yến thấy thế bèn dùng điện thoại của Tiếu Lang gọi tới.

Điền Lạc kể rằng cha mẹ cậu ta có gì đó không đúng, các hành động quái dị mà họ làm khá tương tự với Lương Phi. Cậu ta suy nghĩ mãi, luôn cảm thấy liệu cha mẹ mình có bị ác quỷ nhập giống Lương Phi hay không.

Điền Lạc chỉ là một sinh viên bình thường, gặp phải tình huống như thế thì điều duy nhất mà cậu ta có thể nhớ đến chính là thiên sư Đỗ Yến.

Sau khi cúp điện thoại, Đỗ Yến bắt đầu cân nhắc đến những gì Điền Lạc vừa đề cập.

Theo đạo lý mà nói, Điền Lạc dính phải phiền phức, Đỗ Yến không thể thấy chết mà không cứu.

Nhưng Đỗ Yến chợt nhớ tới một tình tiết trong bộ phim. Cái người dẫn cả nhóm Tiếu Lang lọt vào trong thành phố quỷ Thuận Bình chính là nữ sinh thầm mến Tiếu Lang từ lâu – Điền Lạc.

Bởi vì cô ta yêu Tiếu Lang điên cuồng nhưng vẫn không được đáp lại, dưới sự tác động của hàng loạt sự kiện quỷ dị tại Thuận Bình, lý trí tan vỡ, bị ác quỷ đầu độc lợi dụng.

Ác quỷ trong Thuận Bình mượn tay cô ta phá hủy phong ấn trên người Tiếu Lang, phóng thích toàn bộ năng lực của Tiếu Lang khiến nhóm bạn Tiếu Lang không thể thoát khỏi thành phố quỷ, cuối cùng dẫn đến thảm kịch chết chóc.

Mặc dù bây giờ toàn bộ nội dung bộ phim đã khác với nguyên bản rất nhiều, giới tính của Điền Lạc cũng từ nữ thành nam, hẳn sẽ không còn là nhân vật si mê Tiếu Lang kia nữa.

Thế nhưng Đỗ Yến vẫn cẩn thận dò hỏi Tiếu Lang: “Quan hệ của anh và Điền Lạc là sao?”

Tiếu Lang nghe thấy thế thì mừng tít cả mắt, ý cười không tài nào che giấu: “Em ghen đấy à?”

Đỗ Yến sững sờ, không hiểu mạch não của Tiếu Lang cho lắm, cậu hỏi: “Ghen cái gì?”

Tiếu Lang lại bày ra dáng vẻ động viên:”Em đừng ngại. Giữa chồng chồng với nhau nảy sinh dục vọng chiếm hữu là chuyện vô cùng bình thường, nếu em để bụng chuyện đó thì tôi sẽ cắt đứt liên lạc với Điền Lạc.”

Đỗ Yến lườm hắn, nói: “Anh đừng có thủ dâm tinh thần nữa, em hỏi gì thì anh trả lời cái đó là được rồi.”

Tiếu Lang biết điều hơn một chút, tuy trong mắt vẫn còn đong đầy sự vui vẻ nhưng tốt xấu gì cũng không nói linh tinh.

“Điền Lạc là em khóa dưới hồi cấp ba của tôi, bởi vì cùng trường nên khi lên đại học thường hay chiếu cố một chút.”

Tiếu Lang cau mày, sau khi nhớ lại bèn trả lời Đỗ Yến. Mặc dù Tiếu Lang trước mắt chỉ là hồn U Tinh nhưng việc luyện chế đã sắp hoàn thành, cho nên ký ức của hắn sẽ dần dần khôi phục bình thường, không còn râu ông nọ cắm cằm bà kia nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện