Cây hòe già đầu ngõ có lịch sử lâu đời, tháng năm chính là mùa hoa nở, từng chùm treo ngược như chuông nhỏ màu trắng. Khi làn gió thổi lướt qua, những chiếc chuông ấy bèn khẽ rung, trông rất vui tai vui mắt.
Nhưng đối với mấy đứa nhỏ mà nói, có đẹp đến đâu cũng không hấp dẫn bằng mùi vị ngọt ngào của hoa hòe.
Đỗ Yến nhìn hoa nở đầy trên cây, lao thẳng tới. Cậu trực tiếp đá văng giày, dùng chân trần bò lên cây.
Chương Cảnh gấp đến độ nhảy dựng: “Sao cậu vội thế! Có leo được không đấy?”
Đỗ Yến quay đầu nhe răng cười: “Lúc tớ ở cùng với ba mẹ, trước cửa nhà có trồng mấy cây đại thụ, trên đó còn dựng một ngôi nhà nhỏ đó. Bây giờ cậu còn hỏi tớ có leo được không nữa, đừng xem thường người khác như vậy chứ.”
Tính Chương Cảnh vừa thành thục vừa cẩn thận, nhóc áng chừng độ cao của cây hòe già rồi bảo: “Cây ở nước ngoài chưa chắc đã giống như nước mình, hay là để tớ đi mượn cái thang nhé.”
Đỗ Yến bĩu môi: “Thang với thiếc cái gì, chẳng có tí tẹo khí khái đàn ông nào hết. Leo cây đương nhiên phải dựa vào hai tay hai chân của bản thân mới chắc chắn, cậu nói thử xem có đúng không hả em gái Chương.”
Chương Cảnh tự nhận là mình trưởng thành hơn so với Đỗ Yến, đương nhiên sẽ không so đo khi đối phương gọi nhóc như thế, chỉ có điều dáng vẻ dửng dưng ấy của cậu khiến Chương Cảnh khá tức giận.
Hiện tại người lớn hai nhà đều đi vắng, bây giờ cũng chỉ có nhóc mới có thể coi chừng con khỉ lanh chanh này. Chương Cảnh bất đắc dĩ đứng dưới tán cây, chuẩn bị nhắc nhở đối phương phải thật cẩn thận bất cứ lúc nào.
Đỗ Yến nhanh gọn leo lên, ngồi trên cành cây, hái hoa hòe rồi ném xuống
Chương Cảnh đang định ngước đầu nhìn Đỗ Yến bỗng bị cậu quăng hoa đầy người, đối phương còn cười rất to: “Cậu đội vòng hoa trông đẹp lắm, càng giống con gái hơn!”
Chương Cảnh lườm cậu, lười đấu võ mồm vì loại chuyện ấu trĩ này. Nhóc khom lưng nhặt hoa hòe rơi tán loạn dưới đất nhét vào túi vải mang theo bên người.
Bọn họ vừa cãi nhau chí chóe vừa hợp tác, không cần tốn quá nhiều thời gian đã hái đầy một túi hoa.
Chương Cảnh áng chừng rồi nói: “Cũng gần đầy rồi, cậu xuống đây đi Đỗ Yến.”
Đỗ Yến nghe xong cũng không ham nữa, bắt đầu tụt khỏi cây hòe. Ngay khi cậu chỉ còn cách mặt đất khoảng nửa mét lại lỡ đạp phải đoạn vỏ cây già, bởi vì quá lâu nên hơi mục nát, vừa chạm vào đã nứt ra.
“A!” Đỗ Yến trượt chân, hét lên một tiếng rồi ngã xuống.
Chương Cảnh thấy không ổn, nhào tới muốn đỡ cậu. Thế nhưng nhóc lại quên mình cũng là đứa nhỏ mới năm tuổi cho nên hai người đồng loạt ngã nhào. May mà dưới cây hòe là bãi cỏ mềm mại, cho nên không xảy ra chuyện gì cả.
Chương Cảnh hoa mắt chóng mặt, chờ đến khi tỉnh táo liền thấy Đỗ Yến ngồi trên hông mình cười ha ha.
Chương Cảnh chẳng hiểu, mở miệng nói: “Cậu không sao chứ? Bị ngã mà còn cười được cơ à?”
Đỗ Yến đáp: “Nhìn cậu bình thường sạch sẽ như con gái, hiện tại mặt bị bẩn trông vừa mắt hơn hẳn.”
Chương Cảnh rất thích sạch sẽ, nghe vậy bèn vô thức quệt lên mặt, nhưng trong lòng bàn tay toàn là bùn đất, lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đỗ Yến chẳng biết gì, vẫn còn ở đó hả hê cười.
Chương Cảnh lườm cậu, ngữ khí trầm xuống: “Tránh ra!”
Đỗ Yến đứng lên, không tiếp tục gây rối nữa. Chương Cảnh bò dậy, chẳng thèm nói với Đỗ Yến nửa lời, cúi đầu đi về nhà.
Đỗ Yến xách túi đuổi theo: “Ông cụ non, cậu tức giận à?”
Chương Cảnh thở hồng hộc đáp: “Nếu tớ còn ra ngoài chơi với cậu thì tớ, tớ…”
Đỗ Yến hỏi: “Cậu làm sao?”
Chương Cảnh chớp mắt, không nói hết câu, im lặng từ chối giao tiếp với Đỗ Yến.
Thời gian nhẹ nhàng trốn chạy giữa những màn cãi nhau ầm ĩ của hai người họ, chớp mắt đã trôi qua một năm.
Trong một năm qua, Đỗ Yến nhanh chóng đạt được mục tiêu trở thành đại ca của con hẻm. Cậu nhảy lên mái nhà lật ngói, trêu chó chọc mèo, cực kì nổi tiếng. Ngoài ra, Đỗ Yến đã thu phục một đám nhóc con tầm tuổi mình, cả ngày hoành hành khắp hang cùng ngõ hẻm.
Bình thường Chương Cảnh phải đi học thêm ngoại khóa rất nhiều, cũng chẳng muốn chơi với đám con nít quỷ kia. Quan hệ của bọn họ còn lâu mới đạt đến mức như hình với bóng giống những gì các trưởng bối nghĩ.
Tuy Chương Cảnh mở miệng ra là ghét bỏ Đỗ Yến, thoạt nhìn cũng chẳng thích đáp lại đối phương. Thế nhưng khi Đỗ Yến định làm chuyện gì nguy hiểm thì nhóc vẫn thực hiện đúng chức trách, cùng đi với cậu.
Vì vậy Chương Cảnh lầm lì ít nói đã dùng cách thức kỳ quái như vậy để gia nhập hội tiểu quỷ trong hẻm.
Ngay khi tình hữu nghị giữa Đỗ Yến và Chương Cảnh bắt đầu phát triển, một nhân vật chính khác của bộ phim rốt cuộc cũng lên sàn.
Lúc Thời An và mẹ của bé đi đến con hẻm, Đỗ Yến đang bị bà nội cấm túc vì lỡ gây họa trước đó, chỉ có thể trèo tường sang quấy rầy Chương Cảnh.
Giàn nho trong sân vừa chín tới, Chương Cảnh vẫn cầm truyện tranh ngồi bên dưới. Đỗ Yến chầu trực trên cái thang, phấn khởi hái nho.
Cậu cũng không tham lam, hái mấy chùm rồi leo xuống đem đi rửa sạch, sau đó nói: “Chương Cảnh, ăn nho không?”
“Không.” Chương Cảnh còn chẳng thèm ngẩng đầu, lập tức từ chối, ánh mắt trước sau vẫn đặt lên trang truyện.
Bị Chương Cảnh cự tuyệt đã quen, Đỗ Yến không hề tức giận, cậu đảo mắt, nở nụ cười xấu xa.
Đỗ Yến chọn một quả nho màu xanh chưa chín hẳn, đi tới chỗ Chương Cảnh: “Nho ngon lắm, rất ngọt.”
Chương Cảnh đang đọc sách rất chuyên tâm, không chút phòng bị mà há miệng ra. Đỗ Yến bèn nhét quả nho kia vào trong miệng nhóc.
“A!”
Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, Chương Cảnh bị chua đến rùng cả mình, nhóc nhăn mặt, thoạt nhìn vô cùng đau khổ.
Thế nhưng bởi vì được giáo dục tốt nên Chương Cảnh không làm được cái chuyện nhổ nho xuống đất, đành phải cố gắng nuốt.
Khi nhóc thoát khỏi cảm giác chua buốt óc kia liền bắt gặp Đỗ Yến chỉ vào người mình cười như nắc nẻ. Chương Cảnh giận tím mặt vứt truyện tranh lên bàn, đuổi theo Đỗ Yến toan đánh cậu.
Đỗ Yến nhanh chân bỏ chạy, hai người bắt đầu vòng vòng trong sân.
Lúc bọn họ đang mải đánh nhau, bà nội Lý dẫn hai mẹ con đi vào cửa viện.
Nhìn thấy Chương Cảnh đùa giỡn với Đỗ Yến, bà nội Lý cười cười ngăn cản cháu mình: “Tiểu Cảnh, Tiểu Yến nhỏ hơn con, con phải nhường bạn một chút chứ.”
Chương Cảnh rất nghe lời, lập tức dừng tay, song khi nhóc nhìn thấy Đỗ Yến đắc ý núp sau lưng bà nội làm mặt quỷ bèn tức giận trừng mắt nhìn cậu.
Bà nội Lý luôn nở nụ cười quan sát cảnh tượng trước mắt, từ khi Đỗ Yến chuyển tới sát vách, Chương Cảnh nhà bà càng ngày càng giống một đứa nhỏ hơn.
Mắt thấy hai đứa bé sắp sửa lăn xả vào nhau, bà nội Lý mới khuyên can: “Được rồi, đừng làm rộn, giới thiệu với hai đứa bạn mới này.”
Dứt lời, bà liền dẫn Thời An và mẹ bé tới. Ba đứa nhỏ đều sinh cùng năm, Thời An nhỏ nhất, Chương Cảnh lớn nhất.
Cho nên Chương Cảnh đương nhiên sẽ bị bà nội Lý giao cho nhiệm vụ chăm sóc Thời An.
Chương Cảnh nhìn Thời An trốn sau lưng mẹ, đối phương lớn lên trắng trẻo, yên tĩnh rất đáng yêu, trông có phần ngại ngùng, nhìn nhóc bằng đôi mắt to đen láy, cũng chưa đi ra chào hỏi.
Chương Cảnh cảm thấy có mình Đỗ Yến đã đủ phiền lắm rồi, tiểu quỷ tên Thời An trông có vẻ ngoan ngoãn, ở nhà cũng sẽ không gây chuyện do đó cũng chẳng phản đối.
Nhóc nở nụ cười lịch sự, lên tiếng:”Xin chào, tớ tên là Chương Cảnh. Bạn này…”
Chương Cảnh còn chưa dứt lời, đã bị Đỗ Yến cắt ngang: “Tớ tên là Đỗ Yến, ở ngay sát vách.”
Những ngày kế tiếp cũng không có thay đổi gì quá lớn. Tuy trong sân có thêm người nhưng mức độ đả kích với sinh hoạt của Chương Cảnh vẫn còn kém rất rất xa thời điểm Đỗ Yến chuyển tới.
Lúc ở nhà, Chương Cảnh vô cùng hòa thuận với Thời An, không bài xích việc Thời An động vào đồ chơi hoặc truyện tranh của mình. Thế nhưng sau khi ra ngoài, nhóc sẽ không chủ động để ý đến Thời An.
Mãi đến một hôm, Đỗ Yến hẹn đồng bọn đi đào tổ chim. Hành động nguy hiểm ấy khiến Chương Cảnh không thể không đi theo.
Khi mặt trời lặn, Đỗ Yến và Chương Cảnh về nhà. Trên cánh tay của Đỗ Yến có vết rách, Chương Cảnh khó chịu quở trách cậu.
Đỗ Yến biết phương pháp tốt nhất chính là ngậm miệng nghe dạy bảo, nếu không Chương Cảnh nhất định sẽ nói cho ông bà nội biết, sau đó cậu sẽ bị cấm túc mấy hôm.
Đúng lúc đó, hai người nhìn thấy Lâm Hổ dẫn theo một đám nhỏ vây ở góc tường không biết đang làm gì.
Đám con nít khoảng chừng sáu, bảy tuổi trong hẻm chia làm hai phe, một phe do Đỗ Yến cầm đầu, phe còn lại chính là của Lâm Hổ.
Hai phe gặp nhau là ngứa mắt, thường xuyên đánh lộn.
Đỗ Yến vừa thấy Lâm Hổ, không nói hai lời đã đi đến gây sự.
Chương Cảnh kéo lại: “Cậu định làm gì?”
Đỗ Yến trả lời: “Cậu không thấy bọn nó đang quây một đứa nhỏ à, quần áo trông rất quen, hình như là Thời An sống trong nhà cậu thì phải?”
Chương Cảnh lạnh nhạt lên tiếng, nghe không hợp tuổi chút nào: “Vậy thì mắc mớ gì đến cậu.”
Đỗ Yến hất tay Chương Cảnh: “Tớ nhìn thằng chó Lâm Hổ kia rất ngứa mắt, càng muốn tới gây sự đấy.”
Chương Cảnh không kéo Đỗ Yến nữa, để mặc tiểu quỷ kia xông tới đạp thẳng vào mông Lâm Hổ. Lâm Hổ nhất thời không kịp phòng bị, ngã cắm mặt xuống đất.
“Lâm Hổ! Đây là địa bàn của tao!” Đỗ Yến còn rất có quy cách, bắt đầu hăm dọa Lâm Hổ.
Chương Cảnh cực kỳ đau đầu, phía Lâm Hổ có tận ba, bốn người, coi như Đỗ Yến đánh thắng thì cũng không thể tránh khỏi việc sưng mặt mũi.
Nhóc bất mãn nhìn về phía Thời An co rúc trong góc, nhủ thầm tất cả mọi chuyện đều do tiểu quỷ này gây ra.
Nhưng đối với mấy đứa nhỏ mà nói, có đẹp đến đâu cũng không hấp dẫn bằng mùi vị ngọt ngào của hoa hòe.
Đỗ Yến nhìn hoa nở đầy trên cây, lao thẳng tới. Cậu trực tiếp đá văng giày, dùng chân trần bò lên cây.
Chương Cảnh gấp đến độ nhảy dựng: “Sao cậu vội thế! Có leo được không đấy?”
Đỗ Yến quay đầu nhe răng cười: “Lúc tớ ở cùng với ba mẹ, trước cửa nhà có trồng mấy cây đại thụ, trên đó còn dựng một ngôi nhà nhỏ đó. Bây giờ cậu còn hỏi tớ có leo được không nữa, đừng xem thường người khác như vậy chứ.”
Tính Chương Cảnh vừa thành thục vừa cẩn thận, nhóc áng chừng độ cao của cây hòe già rồi bảo: “Cây ở nước ngoài chưa chắc đã giống như nước mình, hay là để tớ đi mượn cái thang nhé.”
Đỗ Yến bĩu môi: “Thang với thiếc cái gì, chẳng có tí tẹo khí khái đàn ông nào hết. Leo cây đương nhiên phải dựa vào hai tay hai chân của bản thân mới chắc chắn, cậu nói thử xem có đúng không hả em gái Chương.”
Chương Cảnh tự nhận là mình trưởng thành hơn so với Đỗ Yến, đương nhiên sẽ không so đo khi đối phương gọi nhóc như thế, chỉ có điều dáng vẻ dửng dưng ấy của cậu khiến Chương Cảnh khá tức giận.
Hiện tại người lớn hai nhà đều đi vắng, bây giờ cũng chỉ có nhóc mới có thể coi chừng con khỉ lanh chanh này. Chương Cảnh bất đắc dĩ đứng dưới tán cây, chuẩn bị nhắc nhở đối phương phải thật cẩn thận bất cứ lúc nào.
Đỗ Yến nhanh gọn leo lên, ngồi trên cành cây, hái hoa hòe rồi ném xuống
Chương Cảnh đang định ngước đầu nhìn Đỗ Yến bỗng bị cậu quăng hoa đầy người, đối phương còn cười rất to: “Cậu đội vòng hoa trông đẹp lắm, càng giống con gái hơn!”
Chương Cảnh lườm cậu, lười đấu võ mồm vì loại chuyện ấu trĩ này. Nhóc khom lưng nhặt hoa hòe rơi tán loạn dưới đất nhét vào túi vải mang theo bên người.
Bọn họ vừa cãi nhau chí chóe vừa hợp tác, không cần tốn quá nhiều thời gian đã hái đầy một túi hoa.
Chương Cảnh áng chừng rồi nói: “Cũng gần đầy rồi, cậu xuống đây đi Đỗ Yến.”
Đỗ Yến nghe xong cũng không ham nữa, bắt đầu tụt khỏi cây hòe. Ngay khi cậu chỉ còn cách mặt đất khoảng nửa mét lại lỡ đạp phải đoạn vỏ cây già, bởi vì quá lâu nên hơi mục nát, vừa chạm vào đã nứt ra.
“A!” Đỗ Yến trượt chân, hét lên một tiếng rồi ngã xuống.
Chương Cảnh thấy không ổn, nhào tới muốn đỡ cậu. Thế nhưng nhóc lại quên mình cũng là đứa nhỏ mới năm tuổi cho nên hai người đồng loạt ngã nhào. May mà dưới cây hòe là bãi cỏ mềm mại, cho nên không xảy ra chuyện gì cả.
Chương Cảnh hoa mắt chóng mặt, chờ đến khi tỉnh táo liền thấy Đỗ Yến ngồi trên hông mình cười ha ha.
Chương Cảnh chẳng hiểu, mở miệng nói: “Cậu không sao chứ? Bị ngã mà còn cười được cơ à?”
Đỗ Yến đáp: “Nhìn cậu bình thường sạch sẽ như con gái, hiện tại mặt bị bẩn trông vừa mắt hơn hẳn.”
Chương Cảnh rất thích sạch sẽ, nghe vậy bèn vô thức quệt lên mặt, nhưng trong lòng bàn tay toàn là bùn đất, lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đỗ Yến chẳng biết gì, vẫn còn ở đó hả hê cười.
Chương Cảnh lườm cậu, ngữ khí trầm xuống: “Tránh ra!”
Đỗ Yến đứng lên, không tiếp tục gây rối nữa. Chương Cảnh bò dậy, chẳng thèm nói với Đỗ Yến nửa lời, cúi đầu đi về nhà.
Đỗ Yến xách túi đuổi theo: “Ông cụ non, cậu tức giận à?”
Chương Cảnh thở hồng hộc đáp: “Nếu tớ còn ra ngoài chơi với cậu thì tớ, tớ…”
Đỗ Yến hỏi: “Cậu làm sao?”
Chương Cảnh chớp mắt, không nói hết câu, im lặng từ chối giao tiếp với Đỗ Yến.
Thời gian nhẹ nhàng trốn chạy giữa những màn cãi nhau ầm ĩ của hai người họ, chớp mắt đã trôi qua một năm.
Trong một năm qua, Đỗ Yến nhanh chóng đạt được mục tiêu trở thành đại ca của con hẻm. Cậu nhảy lên mái nhà lật ngói, trêu chó chọc mèo, cực kì nổi tiếng. Ngoài ra, Đỗ Yến đã thu phục một đám nhóc con tầm tuổi mình, cả ngày hoành hành khắp hang cùng ngõ hẻm.
Bình thường Chương Cảnh phải đi học thêm ngoại khóa rất nhiều, cũng chẳng muốn chơi với đám con nít quỷ kia. Quan hệ của bọn họ còn lâu mới đạt đến mức như hình với bóng giống những gì các trưởng bối nghĩ.
Tuy Chương Cảnh mở miệng ra là ghét bỏ Đỗ Yến, thoạt nhìn cũng chẳng thích đáp lại đối phương. Thế nhưng khi Đỗ Yến định làm chuyện gì nguy hiểm thì nhóc vẫn thực hiện đúng chức trách, cùng đi với cậu.
Vì vậy Chương Cảnh lầm lì ít nói đã dùng cách thức kỳ quái như vậy để gia nhập hội tiểu quỷ trong hẻm.
Ngay khi tình hữu nghị giữa Đỗ Yến và Chương Cảnh bắt đầu phát triển, một nhân vật chính khác của bộ phim rốt cuộc cũng lên sàn.
Lúc Thời An và mẹ của bé đi đến con hẻm, Đỗ Yến đang bị bà nội cấm túc vì lỡ gây họa trước đó, chỉ có thể trèo tường sang quấy rầy Chương Cảnh.
Giàn nho trong sân vừa chín tới, Chương Cảnh vẫn cầm truyện tranh ngồi bên dưới. Đỗ Yến chầu trực trên cái thang, phấn khởi hái nho.
Cậu cũng không tham lam, hái mấy chùm rồi leo xuống đem đi rửa sạch, sau đó nói: “Chương Cảnh, ăn nho không?”
“Không.” Chương Cảnh còn chẳng thèm ngẩng đầu, lập tức từ chối, ánh mắt trước sau vẫn đặt lên trang truyện.
Bị Chương Cảnh cự tuyệt đã quen, Đỗ Yến không hề tức giận, cậu đảo mắt, nở nụ cười xấu xa.
Đỗ Yến chọn một quả nho màu xanh chưa chín hẳn, đi tới chỗ Chương Cảnh: “Nho ngon lắm, rất ngọt.”
Chương Cảnh đang đọc sách rất chuyên tâm, không chút phòng bị mà há miệng ra. Đỗ Yến bèn nhét quả nho kia vào trong miệng nhóc.
“A!”
Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, Chương Cảnh bị chua đến rùng cả mình, nhóc nhăn mặt, thoạt nhìn vô cùng đau khổ.
Thế nhưng bởi vì được giáo dục tốt nên Chương Cảnh không làm được cái chuyện nhổ nho xuống đất, đành phải cố gắng nuốt.
Khi nhóc thoát khỏi cảm giác chua buốt óc kia liền bắt gặp Đỗ Yến chỉ vào người mình cười như nắc nẻ. Chương Cảnh giận tím mặt vứt truyện tranh lên bàn, đuổi theo Đỗ Yến toan đánh cậu.
Đỗ Yến nhanh chân bỏ chạy, hai người bắt đầu vòng vòng trong sân.
Lúc bọn họ đang mải đánh nhau, bà nội Lý dẫn hai mẹ con đi vào cửa viện.
Nhìn thấy Chương Cảnh đùa giỡn với Đỗ Yến, bà nội Lý cười cười ngăn cản cháu mình: “Tiểu Cảnh, Tiểu Yến nhỏ hơn con, con phải nhường bạn một chút chứ.”
Chương Cảnh rất nghe lời, lập tức dừng tay, song khi nhóc nhìn thấy Đỗ Yến đắc ý núp sau lưng bà nội làm mặt quỷ bèn tức giận trừng mắt nhìn cậu.
Bà nội Lý luôn nở nụ cười quan sát cảnh tượng trước mắt, từ khi Đỗ Yến chuyển tới sát vách, Chương Cảnh nhà bà càng ngày càng giống một đứa nhỏ hơn.
Mắt thấy hai đứa bé sắp sửa lăn xả vào nhau, bà nội Lý mới khuyên can: “Được rồi, đừng làm rộn, giới thiệu với hai đứa bạn mới này.”
Dứt lời, bà liền dẫn Thời An và mẹ bé tới. Ba đứa nhỏ đều sinh cùng năm, Thời An nhỏ nhất, Chương Cảnh lớn nhất.
Cho nên Chương Cảnh đương nhiên sẽ bị bà nội Lý giao cho nhiệm vụ chăm sóc Thời An.
Chương Cảnh nhìn Thời An trốn sau lưng mẹ, đối phương lớn lên trắng trẻo, yên tĩnh rất đáng yêu, trông có phần ngại ngùng, nhìn nhóc bằng đôi mắt to đen láy, cũng chưa đi ra chào hỏi.
Chương Cảnh cảm thấy có mình Đỗ Yến đã đủ phiền lắm rồi, tiểu quỷ tên Thời An trông có vẻ ngoan ngoãn, ở nhà cũng sẽ không gây chuyện do đó cũng chẳng phản đối.
Nhóc nở nụ cười lịch sự, lên tiếng:”Xin chào, tớ tên là Chương Cảnh. Bạn này…”
Chương Cảnh còn chưa dứt lời, đã bị Đỗ Yến cắt ngang: “Tớ tên là Đỗ Yến, ở ngay sát vách.”
Những ngày kế tiếp cũng không có thay đổi gì quá lớn. Tuy trong sân có thêm người nhưng mức độ đả kích với sinh hoạt của Chương Cảnh vẫn còn kém rất rất xa thời điểm Đỗ Yến chuyển tới.
Lúc ở nhà, Chương Cảnh vô cùng hòa thuận với Thời An, không bài xích việc Thời An động vào đồ chơi hoặc truyện tranh của mình. Thế nhưng sau khi ra ngoài, nhóc sẽ không chủ động để ý đến Thời An.
Mãi đến một hôm, Đỗ Yến hẹn đồng bọn đi đào tổ chim. Hành động nguy hiểm ấy khiến Chương Cảnh không thể không đi theo.
Khi mặt trời lặn, Đỗ Yến và Chương Cảnh về nhà. Trên cánh tay của Đỗ Yến có vết rách, Chương Cảnh khó chịu quở trách cậu.
Đỗ Yến biết phương pháp tốt nhất chính là ngậm miệng nghe dạy bảo, nếu không Chương Cảnh nhất định sẽ nói cho ông bà nội biết, sau đó cậu sẽ bị cấm túc mấy hôm.
Đúng lúc đó, hai người nhìn thấy Lâm Hổ dẫn theo một đám nhỏ vây ở góc tường không biết đang làm gì.
Đám con nít khoảng chừng sáu, bảy tuổi trong hẻm chia làm hai phe, một phe do Đỗ Yến cầm đầu, phe còn lại chính là của Lâm Hổ.
Hai phe gặp nhau là ngứa mắt, thường xuyên đánh lộn.
Đỗ Yến vừa thấy Lâm Hổ, không nói hai lời đã đi đến gây sự.
Chương Cảnh kéo lại: “Cậu định làm gì?”
Đỗ Yến trả lời: “Cậu không thấy bọn nó đang quây một đứa nhỏ à, quần áo trông rất quen, hình như là Thời An sống trong nhà cậu thì phải?”
Chương Cảnh lạnh nhạt lên tiếng, nghe không hợp tuổi chút nào: “Vậy thì mắc mớ gì đến cậu.”
Đỗ Yến hất tay Chương Cảnh: “Tớ nhìn thằng chó Lâm Hổ kia rất ngứa mắt, càng muốn tới gây sự đấy.”
Chương Cảnh không kéo Đỗ Yến nữa, để mặc tiểu quỷ kia xông tới đạp thẳng vào mông Lâm Hổ. Lâm Hổ nhất thời không kịp phòng bị, ngã cắm mặt xuống đất.
“Lâm Hổ! Đây là địa bàn của tao!” Đỗ Yến còn rất có quy cách, bắt đầu hăm dọa Lâm Hổ.
Chương Cảnh cực kỳ đau đầu, phía Lâm Hổ có tận ba, bốn người, coi như Đỗ Yến đánh thắng thì cũng không thể tránh khỏi việc sưng mặt mũi.
Nhóc bất mãn nhìn về phía Thời An co rúc trong góc, nhủ thầm tất cả mọi chuyện đều do tiểu quỷ này gây ra.
Danh sách chương