Gió đông ảm đạm như dạo cạo lướt ngang qua khuôn mặt, thấy trên gương mặt Mạnh Nghiên còn chút nước mắt chưa kịp lau đi, Ôn Trĩ Sơ hơi nghiêng người, chắn gió lạnh thay cô.
Cậu chưa từng yêu đương với ai, lớn thế này rồi mới chỉ từng chạm môi với mỗi mình Tần Gia Thụ, lại còn là con trai, căn bản không biết cách dỗ dàng con gái khóc, thấy Mạnh Nghiên đau lòng, cậu chỉ có thể xoắn xuýt hai bàn tay lại đứng ở nơi đó.
Sau đó cậu bỗng nhớ đến một câu nói rất có lý.
“Mạnh Nghiên…”
Mạnh Nghiên ngước đôi mắt đỏ hồng nhìn cậu.
Ôn Trĩ Sơ chỉ vào một gốc cây trụi lá gần đó, “Cậu nhìn gốc cây kia đi, cậu nghĩ đến… cái gì?”
Mạnh Nghiên nghiêng mắt qua trông, nhưng xem trái xem phải vẫn không thấy cái gì, chỉ đành quay lại nhìn Ôn Trĩ Sơ.
Ôn Trĩ Sơ hít sâu một hơi, em xin lỗi thầy, thầy chủ nhiệm giáo dục.
[Hệ thống: Cậu xin lỗi ông ấy làm gì?]
Một giây sau, nó liền nghe thấy ký chủ của mình tiếp tục nói: “Giống đầu của thầy chủ nhiệm giáo dục…”
Thiên Miêu tinh linh:.

.

.
Nhớ tới quả đầu Địa Trung Hải của thầy chủ nhiệm giáo dục, Mạnh Nghiên nhịn không được, bật cười thành tiếng.
Thiên Miêu tinh linh nhìn một màn mèo mù vớ chuột chết, lập tức im lặng thật lâu.
[Hệ thống: Không ngờ lại có tác dụng].
Ôn Trĩ Sơ: “Đương nhiên, danh ngôn chân lý, đời nào dùng cũng đúng”.
Thiên Miêu tinh linh: ?
“Hạnh phúc được xây dựng trên niềm đau của người khác”.
Lần trước ở bên Lục Trung, cậu dùng chân lý này an ủi Mộc Tình, tự nâng tấm thân thê thảm đau đớn này làm ví dụ giúp đối phương khôi phục cảm xúc.
Có thể thấy được một chiêu này vô cùng có tác dụng.
[Hệ thống: Vậy sao lần này cậu lại chuyển nỗi đau đó cho thầy chủ nhiệm giáo dục?]
Ôn Trĩ Sơ ngượng ngùng cúi đầu, “Tôi muốn đối xử tốt với mình một chút”.
Thiên Miêu tinh linh:.

.

.
Thế giới này cuối cùng chỉ có mình thầy chủ nhiệm giáo dục tổn thương.
Mạnh Nghiên còn định kể lể một đoạn văn xuôi chứa đầy thanh xuân đau xót tưởng nhớ sự thất tình của mình, nhưng thời tiết sao mà lạnh đến vậy, lời nói ra run run rẩy rẩy làm mất đi cái bầu không khí cô muốn, thế là đành phải thôi.
Hai người tách nhau ra, ai về ký túc xá của người nấy.

Phòng ký túc xá không có ai, lạnh buốt.


Ôn Trĩ Sơ vội lấy điều khiển điều hòa ra bật chế độ sưởi ấm.
Khoảng năm phút sau, hơi ấm đã tràn đầy căn phòng ký túc xá, lúc này Ôn Trĩ Sơ mới cởi lớp áo khoác dày nặng bên ngoài, giống y một con cá trơn tuột, vèo cái trượt vào trong chăn.
Cậu tự tính toán thời gian trong lòng, vừa đúng năm phút sau, Tần Gia Thụ không nhanh không chậm đẩy cửa đi vào.
Cửa phòng mở ra, gió lạnh ùa vào, Ôn Trĩ Sơ từ trong chăn nhô cái đầu nhỏ ra.
Từ sau khi mối quan hệ không tên hình thành, Ôn Trĩ Sơ luôn chờ Tần Gia Thụ trở về mới đi ngủ.
Cũng không phải cậu đang chờ đối phương làm cái gì, chỉ là nhìn thấy hắn, cậu có chút an tâm hơn hẳn.
Mi mày sắc nét kia nhìn cậu, không nói gì, đi về giường của mình.

Không phải do ảo giác, khoảng thời gian gần đây đúng là Ôn Trĩ Sơ có chút dựa dẫm ỷ lại hắn hơn quá khứ.
Không phải kiểu dựa dẫm nhờ vả hắn giúp cậu giải quyết phiền phức, mà lại giống như một người bạn trên phương diện tinh thần.

Trước đó hắn cũng giúp Ôn Trĩ Sơ học thêm, nhưng cậu sẽ không vì chút chuyện thành tích nhỏ nhặt kia mà chạy đến tìm hắn.
Ôn Trĩ Sơ thật giống một con ốc sên nhát gan núp trong vỏ, chỉ khi có tình cảm ổn định và mối quan hệ chắc chắn mới dám chậm rãi thò cái đầu nhỏ ra.
Nhưng nếu cậu bị hù dọa thêm lần nữa, nhất định sẽ nhanh chóng rụt lại, mà lúc đó muốn đợi cậu ra ngoài, chỉ sợ là khó càng thêm khó.

Thế nên hắn mới một mực nhẫn nại, cố gắng tỉnh táo, kiềm chế mọi hành động đối với cậu.
Nhưng dần dần, có những lúc hắn không tự kiềm chế được dục vọng trong lòng mình nữa, tựa như bây giờ, dáng vẻ Ôn Trĩ Sơ sáng nay chạy tới tìm hắn không cách nào xóa nhòa đi nổi, đôi mắt đó hiện lên ánh sáng ngạc nhiên vui sướng, cầm bài thi giơ cho hắn xem, vội vã muốn chia sẻ niềm vui với hắn.
Tựa như hắn chính là người đầu tiên cậu nghĩ tới.
“Ôn Trĩ Sơ”.
Ôn Trĩ Sơ vốn đã nhắm mắt, lại nghe thấy người ta gọi mình, khẽ nhúc nhích, quay đầu nhìn về phía Tần Gia Thụ, đôi mắt tròn xoe: “Sao thế…”
Hiện giờ cậu nói chuyện với Tần Gia Thụ đã khá hơn rất nhiều so với lúc trước, có thể nói chuyện một cách mạch lạc.
Tần Gia Thụ nhìn khuôn mặt nhỏ đang gối trên gối đầu, nét mặt vẫn vô cảm: “Cậu lạnh không?”
Ôn Trĩ Sơ thành thật lắc đầu, hỏi lại, “Cậu lạnh hả?”
“Ừ”.
Giọng nói trầm thấp kia đáp trả lại một âm tiết, sau đó dẫn chủ đề đến mục đích chính của mình: “Chăn tôi mang đến hơi mỏng”.
Ôn Trĩ Sơ nhìn về cái chăn của hắn, sợi vải mềm mại đắt đỏ, không ngờ lại không có tác dụng giữ ấm.
Cậu ngồi dậy, ân cần nhìn hắn, “Không sao đâu, tôi có thể… giúp cậu”.
Sau đó Ôn Trĩ Sơ vén chăn ra, ánh sáng lóe lên trong mắt Tần Gia Thụ.
Hắn còn đang định đứng dậy đi qua, thì lại thấy Ôn Trĩ Sơ xuống giường đi tới bên cạnh bàn.
Píp—
Điều hoà không khí, nhiệt độ: 28 độ C.
Tần Gia Thụ:.

.


.
Ôn Trĩ Sơ điều chỉnh nhiệt độ xong, quay đầu nhìn về phía Tần Gia Thụ, “Đỡ hơn chút nào chưa…”
Giọng nói của Tần Gia Thụ lạnh lẽo cứng đờ: “Cám ơn cậu”.
Ôn Trĩ Sơ ngượng ngùng cúi đầu, “Không có gì, giúp người là niềm vui mà”.
Tần Gia Thụ:.

.

.
Ôn Trĩ Sơ điều chỉnh nhiệt độ xong, ngoan ngoãn về giường nằm.

Không lâu sau, cậu bỗng cảm thấy chăn của mình bị vén lên một góc, chiếc giường đơn vốn chỉ đủ chỗ cho một người nháy mắt trở nên chật chội.
Ôn Trĩ Sơ giật bắn mình, vội quay đầu nhìn qua, liền đụng trúng đôi mắt của Tần Gia Thụ.
“Cậu… tại sao cậu… lại… tôi…”
Tần Gia Thụ nhìn cậu: “Sao lại nói lắp rồi?”
Mặc dù hiện giờ tình trạng nói lắp của cậu đã khá hơn trước kia rất nhiều, nhưng chỉ cần nóng nảy hoặc căng thẳng là cậu lại vô thức không nói nên lời.
Hơi ấm từ người hắn ập tới, sợ mình lấn chỗ của cậu, Tần Gia Thụ liền ôm thẳng người ta vào lòng.
Ôn Trĩ Sơ không dám nhìn thẳng vào hắn: “Cậu… sao cậu lại lên đây?”
Đối phương vẫn dùng cái lý do ban nãy: “Lạnh”.
Thấy ánh mắt Ôn Trĩ Sơ né tránh mình, giọng điệu của hắn bình thản không lên không xuống, giống như là đang lạnh thật chứ không có chút lòng riêng nào, “Xấu hổ gì chứ?”
Ôn Trĩ Sơ buồn bực cúi đầu không nói câu nào.
“Có gì chưa làm qua đâu”.
Ôn Trĩ Sơ giật mình, vội giơ tay lên che miệng hắn.
Xong rồi còn ở bên cãi lời, “Chỉ… chỉ mới hôn môi thôi mà”.
Sau khi nói ra, trong lòng cậu lại sinh ra nỗi chột dạ.
Tần Gia Thụ cũng biết giữ chừng mực: “Mai đổi chăn rồi sẽ không làm thế này nữa”.
Quả nhiên, Ôn Trĩ Sơ nghe được cái cớ này liền ngoan ngoãn hơn.
Cậu ngẩng đầu nhìn Tần Gia Thụ: “Thật?”
“Ừ”.
Trên mặt vô cảm, nhưng nội tâm lại giãy dụa kịch liệt, Tần Gia Thụ nhắm mắt lại: “Ngủ đi”.
Ôn Trĩ Sơ cảm nhận được trái tim đối phương đang đập trong lồng ngực, giống như vang vọng ở bên tai, nhắm mắt lại rồi cũng không ngủ nổi, thế là lặng lẽ meo meo ngửa đầu nhìn chằm chằm Tần Gia Thụ.
Sau đó cậu mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, chờ khi hắn đánh thức cậu dậy, Ôn Trĩ Sơ mơ hồ tỉnh giấc, mặc quần áo chỉnh tề rồi cùng hắn ra khỏi ký túc xá.
Vừa ra đến trước cửa, Tần Gia Thụ đưa tay kéo cổ áo cậu lại thật kỹ: “Kéo cao cổ áo lên”.
Chờ khi quấn Ôn Trĩ Sơ thành một quả bóng tròn vo hắn mới cho cậu đi ra ngoài.

Trở về lớp, còn một lúc nữa mới tới thời gian vào học, Ôn Trĩ Sơ cởi áo khoác vướng víu bên ngoài, định tiếp tục học bài.

Hạng hai đếm ngược kéo ghế đến, ngồi xuống bên người cậu: “Ôn Tạp, năm nay mày định qua năm mới thế nào?”
Ôn Trĩ Sơ khó hiểu nhìn cậu ta, thử hỏi: “Sống qua?”
Hạng hai đếm ngược:.

.

.
“Đêm đó tan học có muốn đi liên hoan không?”
Lớp mười hai của Nhất Trung chỉ được nghỉ một ngày Tết, qua năm là phải đi học ngay.
Ôn Trĩ Sơ nghĩ đến ngày mùng một sẽ được nghỉ, không cần đi học lúc sáng sớm, gật đầu đồng ý.
Hạng hai đếm ngược: “Thế nhé, tao đã nói trước với nhóm Mộc Tình rồi, tính cả mày nữa là bốn người, Mộc Tình bảo sẽ rủ thêm mấy người bạn, toàn là người quen thôi”.
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu.
Sau đó hạng hai đếm ngược bỗng nhiên phát hiện có chỗ không đúng, cậu ta nhìn phần cổ của Ôn Trĩ Sơ, một phần da bị lộ ra đỏ thẫm không bình thường, nhưng lại không giống như bị lạnh nên đỏ, bởi vì không hiểu lý do xuất hiện nên hàng lông mày của cậu ta nhíu chặt lại.
“Ôn Tạp”.
Ôn Trĩ Sơ: “Sao… sao thế?”
“Cổ mày làm sao thế?”
Đều là anh em tốt, hạng hai đếm ngược không có gì phải e ngại, nói xong là giơ tay lật cổ áo cậu lên.

Trên cần cổ trắng noãn hiện ra một vết đỏ thẫm không hề nhỏ, vô cùng chói mắt.
Ôn Trĩ Sơ khó hiểu, không biết cổ mình bị làm sao.
Thiên Miêu tinh linh nhắc nhở.
[Hệ thống: Trên cổ cậu có một cái dấu đỏ.]
Đầu Ôn Trĩ Sơ lập tức nổ bùm một tiếng, gần như vô thức nhớ lại giờ nghỉ trưa, lúc đó cậu cảm thấy cổ mình hơi ngứa, mơ màng nghe thấy giọng nói trầm thấp ở bên tai.
“Một chút thôi là được rồi”.
Nhìn sang ánh mắt ham học hỏi của hạng hai đếm ngược, Ôn Trĩ Sơ căng thẳng, nói năng hơi lộn xộn: “Tôi… tôi…”
“Sao lại có cái dấu này vậy, vừa đỏ vừa to như thế”.
Đầu óc Ôn Trĩ Sơ nóng lên: “Côn trùng… côn trùng cắn”.
Hạng hai đếm ngược giật mình, “Giữa đông mà vẫn có côn trùng sao?!”
“Không phải.

.

.

có câu nói là…”
“Câu gì?”
“Đông trùng hạ thảo.”
[Hệ thống: Cậu có thể nói cái gì đáng tin hơn không?]
Ôn Trĩ Sơ:.


.

.
Nhưng mà sau đó, hạng hai đếm ngược lại bày ra dáng vẻ tỉnh ngộ: “Hóa ra là thế”.
Thiên Miêu tinh linh:.

.

.
[Hệ thống: Cuối cùng tôi cũng biết tại sao hai người có thể làm bạn rồi.]
Ôn Trĩ Sơ: “Tại sao?”
[Hệ thống: Một người dám nói, một người dám tin.]
Ôn Trĩ Sơ ngượng ngùng.
[Hệ thống: Nếu không thì tình bạn của hai người không thể nào kéo dài được.]
Ôn Trĩ Sơ:.

.

.
Ngày cuối năm càng lúc càng gần, biết Mộc Tình còn mời những người khác, nhưng Ôn Trĩ Sơ không ngờ người cô mời lại là Chu Thanh.

Sau đó Mộc Tình nghĩ đi nghĩ lại, bạn học trong câu lạc bộ học thêm đều đi rồi, không mời Tần Gia Thụ thì hơi kỳ lạ, thế là thuận miệng mời hắn luôn.

Tần Gia Thụ không có hứng thú, nhưng lại không từ chối.
Mộc Tình ngạc nhiên: “Không ngờ tớ mời Tần Gia Thụ, cậu ấy lại đồng ý thật nè”.
Bạn ngồi cùng bàn của Mộc Tình vui nhất: “Tần Gia Thụ, mẹ ơi, anh đẹp zai cũng tới sao!!!”
Chu Thanh ngồi bên kia sớm đã nhìn thấu tất cả.
Ngày cuối năm ấy, Quý Phong Trường kéo cổ áo Tần Gia Thụ, kiên quyết không để hắn đi: “Mày là cái đồ không có lương tâm, mày biết hôm nay là ngày gì không hả?! Thế mà mày nỡ ra ngoài ăn cơm với người khác, trái tim của mày có còn ở đó nữa không!”
“Đêm giao thừa sao mày không ở nhà ăn cơm, ra ngoài chơi làm gì.

Mày đi rồi ai chơi game với tao, con mẹ nó chứ, tao đã lỡ mồm bốc phét mất rồi”.
“Thằng chó kia, mày nỡ bỏ tao lại một mình sao”.
Có ai trải qua năm mới mà không ra ngoài chơi một lát, những năm qua Tần Gia Thụ đều đi cùng Quý Phong Trường, năm nay hắn có việc khác, chỉ còn lại mình cậu ta, chuyện này chẳng phải đang nói cho người khác biết rằng cậu ta không có bạn bè sao!
Nhìn thấy Quý Phong Trường nước mắt nước mũi trào hết cả ra, Tần Gia Thụ giơ tay bóp trán.
“Đây là vẻ mặt gì hả? Mày mất kiên nhẫn với tao sao, tao quan trọng hay tình yêu của mày quan trọng!”
Thấy hắn không trả lời, Quý Phong Trường: “Hôn quân! Mày chính là một thằng hôn quân!”.
“Mày không nghĩ cho tao thì cũng nên nghĩ cho con heo con trong nhà mày chứ, nếu mày không về, nửa đêm nó lại kêu gào lên thì thế nào?!”
Tần Gia Thụ không còn cách nào: “Mày đi cùng đi”.
Quý Phong Trường sững sờ, phủi mông đứng dậy, “Thế thì đi thôi”.
Tần Gia Thụ: ….


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện