Lúc đợt mưa lần thứ hai rơi xuống, Tần Khai Dịch biết Tàng Bảo Các sắp mở ra.

Hắn ngồi trong một sơn động âm lãnh, cố gắng đem từng chút từng chút một linh khí chuyển thành ma khí. Bí pháp Viêm Cốt đưa cho hắn rất hữu dụng, đến nay ma khí của hắn chưa từng tiết ra ngoài. Nhưng không biết vì sao, Tần Khai Dịch luôn cảm thấy lúc Viêm Cốt nói chuyện trong giọng nói có chút chột dạ. Giống như hắn đang gạt mình chuyện gì đó. Nhưng dù Tần Khai Dịch có truy vấn cỡ nào, Viêm Cốt cũng không nhả ra. Rơi vào đường cùng, Tần Khai Dịch đành phải ném chuyện này qua một bên.

Hắn tách khỏi Thẩm Phi Tiếu cũng được 5 tháng. Hắn tìm một sơn động bí ẩn, an an tĩnh tĩnh tu luyện. Tốc độ đạo tu tu luyện quả thật không thể so sánh với ma tu. Năm tháng, Tần Khai Dịch liền dễ dàng đột phá vào Tích Cốc kỳ. Nhưng người tu chân khi bước chân vào Tích Cốc kỳ liền dẫn phát thiên kiếp dị tượng nhưng ma tu tiến vào ích cốc hoàn toàn có thể dùng 4 chữ vô thanh vô tức để hình dung, khiến cho Tần Khai Dịch bắt đầu hoài nghi mình rốt cuộc có thật đột phá hay không. Cho đến khi hắn phát hiện thật lâu rồi hắn chưa ăn gì, Tần Khai Dịch lúc này mới chân chính xác định.

Đợt mưa này duy trì liên tục một tháng, Tần Khai Dịch biết tình tiết vở kịch chuẩn bị bắt đầu, nhưng hắn cũng không vội. Hắn đeo mặt nạ kim sắc, mặc áo bào màu xám, nhìn màn mưa mênh mông vô bờ. Ngược lại có chút phong phạm tiên phong đạo cốt.

Từ khi đột phá Tích Cốc kỳ, tâm tình Tần Khai Dịch biến hóa rất lớn. Như kẻ ngốc chợt tỉnh táo, không giống như trước cứ u u mê mê. Lần thứ hai củng cố mục tiêu lớn nhất – về nhà.

Năm tháng đối với người tu chân mà nói thật sự quá ngắn ngủi, chẳng qua là trong nháy mắt, thời gian liền như nước chảy trôi đi mất. Lúc Tần Khai Dịch tỉnh ngộ, thậm chí có cảm giác như mình mới ngủ một giấc. Nhưng đồ vật trong giới chỉ lại nói cho hắn biết, hắn không nằm mơ, hắn tiến vào bí cảnh đã gần nửa năm.

Thức ăn trong giới chỉ gần hết nhưng Tần Khai Dịch đã đột phá lên ích cốc, không cần thực vật nữa. Tuy không cần ăn nữa nhưng Tần Khai Dịch lại mạc danh kỳ diệu nghiện rượu. Một ngày không uống liền khó chịu mà rượu trong giới chỉ lại không còn nhiều. Tần Khai Dịch rốt cục miễn cưỡng tỉnh táo lại – hắn muốn nhanh chóng rời khỏi bí cảnh, một ngày không uống rượu thật không phải đang sống.

Trong lúc hắn cằn nhằn, âm thanh hệ thống đột ngột vang lên.

|Hệ thống: Trợ giúp Thẩm Phi Tiếu an toàn rời bí cảnh. Thất bại xóa bỏ ký chủ.|

Nghe đến âm thanh kia, Tần Khai Dịch sửng sốt. Hắn tưởng mình thấy ảo giác, như biết Tần Khai Dịch nghĩ gì, âm thanh hệ thống lại vang lên.

|Hệ thống: Trợ giúp Thẩm Phi Tiếu an toàn rời bí cảnh. Thất bại xóa bỏ ký chủ.|

“Fuck.” Giống từ thiên đường lập tức rớt xuống địa ngục, Tần Khai Dịch cười khổ.

“Xem ra lần này không nhúng tay vào vũng nước đục này không được a.” Tần Khai Dịch thở dài, hắn biết hệ thống khẳng định sẽ không để hắn nhởn nhơ lêu lổng …

“Viêm Cốt?” Thăm dò trong ý thức hải kêu một tiếng, Tần Khai Dịch thấy trước mặt mình dần dần ngưng tụ thành một ngọn lửa màu cam.

“Chuyện gì?” Âm thanh Viêm Cốt lười biếng đáp, 5 tháng qua Viêm Cốt cũng rất điệu thấp. Không biết có phải bảo tồn *** lực cho Tàng Bảo Các hay không, hắn rất ít nói chuyện với Tần Khai Dịch.

“Đồ ngươi muốn ở cửa nào trong Tàng Bảo Các?” Tàng Bảo Các chia thành 8 cửa: Khai môn, Hưu môn, Sinh môn, Tử môn, Kinh môn, Thương môn, Đỗ môn, Cảnh môn. Mỗi một cửa đều có kỳ trân dị bảo. Đương nhiên, đối với Tần Khai Dịch mà nói, nếu may mắn có thể trực tiếp đi lấy đồ cho Viêm Cốt sau đó rảnh rỗi đi vây xem Thẩm Phi Tiếu.

“Thương môn.” Viêm Cốt trả lời. Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện có vấn đề: “Sao ngươi biết trong Tàng Bảo Các có 8 cửa?”

Tần Khai Dịch không trả lời Viêm Cốt. Hiện giờ, tâm trạng hắn cực kỳ không tốt, nào có tâm tình trêu đùa với oán linh bị nhốt mấy vạn năm.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi sao lại biết việc này!!!” Ngược lại với thái độ bình tĩnh của Tần Khai Dịch, Viêm Cốt như con mèo bị dẫm phải đuôi. Âm thanh bén nhọn không giống như thường ngày.

“Ngươi ồn quá.” Tần Khai Dịch lạnh lùng nói.

“… Ngươi cùng Tiết Hiền có quan hệ gì?” Cảm giác mình nắm được manh mối trọng yếu, Viêm Cốt khàn khàn gào thét: “Tần Thạch, trả lời ta!”

“Ta không trả lời, ngươi làm gì được ta?” Đột nhiên Tần Khai Dịch muốn trêu Viêm Cốt chơi, nhướng mày nói.

“Ngươi thật sự cho ta không làm gì được ngươi sao?” Âm thanh lập tức lạnh xuống, ngọn lửa mau chóng ngưng tụ thành hình người. Chỉ thấy người này mặc trường bào màu đỏ như lửa, biểu tình lạnh lùng, mái tóc hồng sắc diễm lệ không gió mà bay, đồ án hồng liên từ cổ kéo dài lên trên mặt.

Tần Khai Dịch bị hành động bất thình lình của Viêm Cốt dọa nhảy dựng. Nhưng khi hắn tỉnh táo lại, lại kinh ngạc phát hiện, người bộ dạng người trước mắt giống mình như đúc!

“Sao ngươi lại lớn lên giống ta?” Tần Khai Dịch không thể tin được hỏi.

“A, ta vốn chính là ngọn lửa, căn bản không có bộ dáng của mình. Giờ đây ta biến thành ngươi thì sao.” Viêm Cốt dùng gương mặt giống hệt Tần Thạch lạnh lùng cười. Hắn nhấc tay phải búng một cái, trong nháy mắt trong ý thức hải biến thành biển lửa vô biên. Tần Khai Dịch tự nhiên từ biển lửa lại cảm thấy linh hồn mình đang nóng lên.

“Bên trong Tàng Bảo Các ở bí cảnh này chỉ có sư tổ Tiết Hiền của ngươi cùng mấy lão quái ngàn năm tuổi mới biết được. Tiểu tử, ngươi muôn trả lời cho ta biết, nếu không đừng trách ta cho ngươi nếm chút nỗi khổ da thịt.” Tính cách Viêm Cốt vốn mạnh mẽ, lại dùng khuôn mặt vốn ôn nhuận của Tần Khai Dịch làm ra biểu tình xảo quyệt: “Sao ngươi lại biết tin tức này?”

“… Ngươi đang uy hiếp ta?” Tần Khai Dịch nheo mắt lại cười cười: “Thật ra ngươi đã đoán được thân phận của ta đi.”

Lúc Tần Khai Dịch nói ra những lời này trái tim bắt đầu nhảy dồn dập. Hắn biết Viêm Cốt không dễ chọc, lại không ngờ lại xảy ra chuyện này. Nhưng hắn cũng không quá lo lắng, bởi vì nhất cử nhất động của Viêm Cốt đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, chỉ cần dùng một chút mánh khóe là có thể lừa được y rồi.

Viêm Cốt tất nhiên không biết tính toán trong lòng Tần Khai Dịch. Sau khi nghe Tần Khai Dịch nói, sắc mặt hắn nháy mắt thay đổi, thật lâu sau mới run rẩy mở miệng: “Ngươi là … hậu đại Tiết Hiền?”

Tần Khai Dịch không trả lời, hắn để cho Viêm Cốt tự mình não bổ a …

“Không nghĩ tới a.” Khí thế Viêm Cốt nhanh chóng xẹp xuống, lắc đầu cười khổ: “Ta chờ hắn hơn vạn năm. Không ngờ vẫn không đợi được hắn, giờ lại gặp được hậu nhân của hắn coi như giải quyết được một chuyện … Nhưng nếu ngươi thật sự là hậu đại của hắn, vì sao lại là họ Tần?”

“A, chuyện này nói ra rất dài dòng.” Tần Khai Dịch nói dối không đỏ mặt: “Năm đó, nghe mẹ ta nói đáng ra tổ tiên của chúng ta là họ Tiết, nhưng vì xảy ra đại họa nên mới sửa dòng họ lại.”

“Như vậy sao.” Ánh mắt Viêm Cốt ảm đạm, nhưng lập tức ngữ khí chuyển sang gay gắt: “Không đúng, một khi đã như vậy làm sao ngươi có thể biết chuyện Tàng Bảo Các. Tiết Hiền tuyệt đối sẽ không truyền lại chuyện này với hậu nhân, từ đâu mà ngươi biết chuyện này?”

Vào lúc này, Tần Khai Dịch thật sự rất muốn gào thét: tiểu thuyết là do lão tử viết, ngươi nói đi làm sao lão tử lại biết? Đương nhiên, chút lý trí còn sót lại ngăn không cho việc này xảy ra. Hắn thầm hít một hơi thật sâu, đang định tiếp tục xảo trá Viêm Cốt thì chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn.

Tiếng nổ như xuất phát từ phía dưới lòng đất, mang theo khí thế long trời lở đất làm lỗ tai Tần Khai Dịch đau nhức. Mắt hắn chuyển hướng ra bên ngoài chỉ thấy một tòa kiến trúc hình tròn đột nhiên từ mặt đất chui lên. Giống như một đầu cự thú đột nhiên thức tỉnh, khiến người nhìn không thể không rung động.

Tần Khai Dịch thưởng thức trong chốc lát bổng nhiên nhớ tới điều gì, sắc mặt trắng bệch, hắn lắp bắp hỏi: “Uy, ta … hỏi ngươi cái này chút … Viêm Cốt. Ngươi … ngươi có nhớ sơn động mà Thẩm Phi Tiếu trú ở đâu không?”

“Ở đằng trước a.” Viêm Cốt mạc danh kỳ diệu.

“… Ha hả.” Tần Khai Dịch nhẹ giọng, phát ra tiếng cười xấu hổ: “Nếu sụp cả ngọn núi, ngươi nói còn có người sống không?”

“Ngô, điều này không phải rõ ràng sao.” Hắn dùng gương mặt giống y như Tần Thạch nở một nụ cười sáng lạn y như đức mẹ Maria: “Chết chắc a.”

“…” Tần Khai Dịch nghe vậy sắc mặt càng khó coi hơn. Được rồi, hiện tại hắn chỉ hy vọng cái ánh sáng chiếu rọi từ nhân vật chính kia hiển linh … A, đúng rồi, đột nhiên nhớ ra cái gì đó Tần Khai Dịch thở phào. Hiện tại Thẩm Phi Tiếu khẳng định không có việc gì, vì nếu Thẩm Phi Tiếu xảy ra chuyện … hắn còn có thể đứng đây sao.

Nếu cái hệ thống ma quỷ kia không lên tiếng. Chắc, Thẩm Phi Tiếu không có chuyện gì … đi? |Tà Mị| Chương 27
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện