Trong lòng Tần Khai Dịch vẫn còn có chút do dự. Hắn biết sau khi tỉnh lại, Thẩm Phi Tiếu nếu không thấy hắn chắn chắn sẽ phản ứng rất kịch liệt nhưng hắn không thể ở lại đó. Không biết vì sao, Tần Khai Dịch luôn luôn có một loại nguy cơ rất kỳ quái, giống như trực giác đang cảnh cáo hắn – nếu không muốn lộ tẩy thì phải nhanh chóng cách xa Thẩm Phi Tiếu một chút.

Rơi vào đường cùng, Tần Khai Dịch đành phải ra quyết định – để lại Thẩm Phi Tiếu ở Thần Y Cốc, còn mình thì nhanh chóng trở lại Linh Sơn phái.

Nếu nội dung không có hỗn loạn, chắc chắn Thẩm Phi Tiếu sẽ ở lại Thần Y Cốc nghỉ ngơi sáu năm. Sáu năm này đối với Tần Khai Dịch rất quý giá. Vì một khi Thẩm Phi Tiếu trở lại Linh Sơn phái, hắn không thể không đối mặt với hiện thực tàn khốc – Tần Thạch bắt đầu phản bội Thanh Hư Tử, cuối cùng bị trục xuất khỏi Linh Sơn phái. Vừa nghĩ đến hắn luôn được ông đối xử như nhi tử, lão nhân phi thường hiền lành vì hắn mà hao tổn đại lượng tu vi thế nên khi độ kiếp mà ngã xuống. Trong lòng Tần Khai Dịch liền đau đớn.

Thanh Hư Tử là người mà hắn để ý thứ hai trong thế giới này, những người khác trong mắt Tần Khai Dịch chẳng khác nào như NPC. Đã biết trước nội dung vở kịch sẽ diễn ra như thế, Tần Khai Dịch chỉ còn lại cảm giác bất lực. Hắn rất muốn ngăn cản chuyện này xảy ra, lại phát hiện hắn chỉ có thể làm như thế để đạt được mục tiêu cuối cùng của mình. Không có biện pháp nào khác chỉ có thể cứng rắn, cắn răng chống đỡ.

Không chỉ thế, Tần Khai Dịch phải nhân dịp này nhanh chóng tăng tu vi mình. Ngày Tần Khai Dịch trở về cũng là ngày bọn họ quyết liệt với nhau. Khi đó tính mạng hắn phần lớn là dựa vào thực lực mình cứu mạng. Còn nếu cứ như hiện tại, cho dù hệ thống không có an bài cho hắn nhiệm vụ. Tần Khai Dịch cũng không thể bình yên sống sót.

Tần Khai Dịch biết rõ hiện tại nội tâm Thẩm Phi Tiếu rốt cuộc có bao nhiêu oán hận, muốn giết chết Đại sư huynh của hắn. Hắn biết rõ quan hệ cả hai không có khả năng dịu lại.

Đây chính là số mệnh của bọn họ, không chết không ngừng.

Nội dung hiện tại so với nguyên tác có một số thay đổi. Thẩm Phi Tiếu cũng không có như trong tiểu thuyết, trước khi đến Thần Y Cốc đã tấn cấp lên Ích Cốc. Biến hóa này, Tần Khai Dịch không biết là tốt hay xấu. Vì sự tiến bộ của Thẩm Phi Tiếu hắn cũng phải nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ. Nhưng cũng dẫn đến khả năng nhiệm vụ ngày càng khó có khả năng hoàn thành hơn.

Nội dung vở kịch thay đổi chính là một con dao hai lưỡi. Tần Khai Dịch khó đoán được trước tương lai phát triển ra sao. Nhưng mà hiện tại *** lực chủ yếu của hắn không thể cứ đặt vào tương lai mờ ảo kia … mà là phải tập trung vào hiện tại.

Thần Y Cốc xa xôi, lại không thể dùng pháp quyết bay đi. Tần Khai Dịch phải mất rất nhiều thời gian mò mẫn mới từ chốn thâm sơn dã cốc này đi ra. Nếu không có những vật trong giới chỉ, thậm chí Tần Khai Dịch còn có ảo giác chính mình sẽ chết ở đây … Nhưng nhờ ông trời phù hộ, nửa năm sau, Tần Khai Dịch về tới Linh Sơn phái.

Thanh Hư Tử nhìn thấy Tần Khai Dịch liền kích động tới cực điểm. Hắn ôm đệ tử cứ cho rằng hắn lành ít dữ nhiều mà lão lệ tung hoành. Trong lòng Tần Khai Dịch nhất thời cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hốc mắt cũng theo Thanh Hư Tử run giọng mà ươn ướt.

“Tần nhi, con rốt cuộc đã đi đâu. Sư phụ cứ nghĩ con … đã chết rồi.” Làm một chưởng môn, có thể thất thố đến nước này đã hoàn toàn thuyết minh ông đối với Tần Thạch có tình cảm sâu đậm: “Đều tại ta già mà hồ đồ, lúc ấy cũng không biết trúng tà gì, lại kêu con đang lúc bệnh nặng chưa lành mà đi … Đều do sư phụ! Nghe tin các đệ tử nói con gặp chuyện không may … Sư phụ đều hận không thể theo con!”

Tần Khai Dịch nghe thế hốc mắt cũng chua xót. Hắn biết đầu sỏ làm Thanh Hư Tử đưa ra quyết định này, nhưng hắn có thể làm được gì đây. Cũng không thể hắn cho Thanh Hư Tử biết. Kỳ thật bọn họ vĩnh viễn không thể chạy thoát vận mệnh, đành phải trấn an vị lão nhân trước mắt: “Sư phụ, người đừng nói nữa. Đồ nhi chẳng may vô ý lọt vào một trận pháp kỳ quái, mất không ít thời gian mới có thể thoát ra ngoài … Đã làm sư phụ lo lắng.”

Thanh Hư Tử không nói gì nữa, hắn dùng sức vỗ vỗ vai Tần Khai Dịch: “Nếu trở lại, sư phụ cũng không nói lời khách sáo nữa. Tần nhi, chuyến đi lần này tuy không đạt được mục đích ban đầu, nhưng chỉ cần con an toàn trở về. Sư phụ cũng an tâm.”

“Vâng.” Tần Khai Dịch hơi cúi đầu, lộ ra biểu tình ôn thuần: “Có thể trở về đến Linh Sơn phái, là đồ nhi có phúc.”

“Vậy sư phụ không quấy rầy con nữa, con nhanh đi nghỉ ngơi đi.” Thanh Hư Tử vẻ mặt thổn thức: “Aiz … Nhất định là sư tổ phù hộ a.”

Nên nói cũng đều nói, Thanh Hư Tử liền phái người mang Tần Khai Dịch đi nghỉ ngơi.

Tuy cho rằng Tần Khai Dịch đã xảy ra chuyện, nhưng Thanh Hư Tử vẫn giữ nguyên động phủ cho hắn. Từ tro bụi đọng lại bên trong cũng thấy được, luôn có người định kỳ đến quét dọn.

Có sư phụ như thế, thật sự có thể nhẫn tâm làm ông thất vọng sao? Tần Khai Dịch không biết trong tiểu thuyết Tần Thạch suy nghĩ thế nào, Tần Thạch có hết thảy tài nguyên tu luyện dễ như trở bàn tay. Thanh Hư Tử thập phần coi trọng đại đệ tử này, nhưng bởi vì một chút ghen tị cùng phẫn uất. Lại có thể đưa Tần Thạch trong nguyên tác sa vào con đường ma đạo.

Đây là bánh xe vận mệnh a, Tần Khai Dịch cảm khái ngồi xuống quét dọn tro bụi trên giường đá. Là tác giả, nói không có cảm giác gì đối với những chuyện này tuyệt đối là giả. Hắn không chỉ nghĩ qua một lần, nếu hắn không động bút viết nên cuốn tiểu thuyết này, có phải sẽ không trải qua những chuyện tra tấn người như thế này.

Ngay khi Tần Khai Dịch đang miên man suy nghĩ, bên ngoài động phủ vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Sư huynh? Sư huynh, huynh có trong đó không?” Giọng nói Liễu Linh Nhi không thay đổi nhiều, vẫn thanh thúy như trước khiến người khác nghe ra ngọt ngào nhè nhẹ.

“Linh Nhi?” Nghe thấy giọng nàng, Tần Khai Dịch sửng sốt, lập tức trong lòng mạc danh kỳ diệu dâng lên một tia chột dạ.

“Sư huynh! Mau mở cửa! Cho ta vào a!” Liễu Linh Nhi vừa nghe thấy giọng Tần Khai Dịch, lập tức vội vàng lên tiếng.

“Vào đi.” Mở cửa, Tần Khai Dịch nhìn Liễu Linh Nhi mặc một thân lục y đi vào động phủ. Nửa năm không gặp, tiểu sư muội này của hắn càng nhiều thêm một tia thành thục.

“Sư huynh!” Thấy Tần Khai Dịch hiển nhiên Liễu Linh Nhi rất cao hứng. Vừa vào cửa, liền trực tiếp nhào lên ôm Tần Khai Dịch, cứ tưởng đời này sẽ không còn gặp lại được sư huynh nữa, nàng khóc thút thít.

Lần này ngược lại lại dọa sợ Tần Khai Dịch, hắn không có kinh nghiệm dỗ dành nữ hài tử. Nhìn nữ hài khóc đến rối *** rối mù, rơi vào đường cùng, đành phải ôm Liễu Linh Nhi một bên an ủi một bên vỗ lưng nàng, muốn nàng dịu lại cảm xúc đã mất.

Cảm tượng vốn cảm động hài hòa này, lại bị một câu Liễu Linh Nhi nói lại vỡ nát tan tành.

Nước mắt đầy mặt, Liễu Linh Nhi ngẩng đầu nhìn Tần Khai Dịch, môi run run hỏi: “Sư huynh, Thẩm Phi Tiếu sao không trở về?”

Tần Khai Dịch lập tức sửng sốt. Trong đầu không ngừng ức chế nhớ lại cảnh tượng Liễu Linh Nhi nói với Thẩm Phi Tiếu dưới tàng cây, chính là tiểu sư muội này đang khóc tới hoa lê đái vũ dặn dò Thẩm Phi Tiếu … không cần sợ sư huynh. Kỳ thật hàm nghĩa trong này, không phải ta nghe cũng đều rõ sao.

“Hắn a.” Cảm động trong mắt biến thành đạm mạc thường ngày. Tần Khai Dịch đẩy Liễu Linh Nhi ra một đoạn: “Ta thất lạc hắn, không biết hắn thế nào.”

“…” Chỉ một câu làm sắc mặt Liễu Linh Nhi nháy mắt trắng bệch. Nàng cắn môi, ánh mắt thê lương nhìn Tần Khai Dịch: “Sư huynh … huynh …”

“Ta cái gì.” Tần Khai Dịch nuốt tiếng thở dài vào trong cổ họng. Hắn buông Liễu Linh Nhi ra, một lần nữa ngồi lại lên giường, cứ như vậy mặt không đổi sắc nhìn tiểu sư muội trước mặt mình.

“Huynh không phải là …” Liễu Linh Nhi nghẹn lại bên môi, nhưng có thế nào cũng không nói nên lời.

“Có phải hay không giết Thẩm Phi Tiếu?” Tần Khai Dịch tiếp lời Liễu Linh Nhi. Hắn nhẹ nhàng nói: “Linh Nhi, không phải là muội muốn nói cái này chứ?”

“Không, không phải!” Bị Tần Khai Dịch đâm trúng tâm tư, Liễu Linh Nhi bối rối lắc lắc đầu, lắp bắp nói: “Ta … ta chỉ muốn hỏi sư huynh một chút. Sư huynh có biết Thẩm Phi Tiếu ở đâu hay không thôi. Ta không hề có ý này!”

“Thật không.” Tần Khai Dịch rất muốn cười khổ, rồi lại cảm giác có chút không thích hợp. Vì thế chỉ có thể cười gượng một cái: “Thì ra do ta nghĩ nhiều.”

“…” Liễu Linh Nhi cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Bởi vì một câu của Liễu Linh Nhi, không khí giữa hai ngươi bỗng có chút xấu hổ. Sau một hồi lâu, Liễu Linh Nhi như không chịu nổi không khí này liền nhanh chóng từ biệt vội vàng chạy trốn, không dám hỏi gì nữa.

Tần Khai Dịch ngồi trên giường nhìn Liễu Linh Nhi kích động rời đi, hắn đến lúc này mới đột nhiên phát hiện … Thì ra hắn cũng không có như trong tưởng tượng lưu luyến tiểu sư muội. Ngược lại, lại có loại cảm giác như chim non mới nở nhìn thấy người đầu tiên nó mở mắt – ai cũng sẽ không thích đồ vật của mình bị người khác cướp đi.

“Kế tiếp ngươi định làm gì?” Càng ngày càng ít nói, Viêm Cốt trong ý thức hải mở miệng. Trong nửa năm này, hắn lại huyễn hóa ra hình người, chẳng qua diện mạo không hề như Tần Khai Dịch nữa, mà biến thành một người xa lạ.

“Luyện công đi.” Trong đan điền, cổ trùng bị vây tròn trong tầng tầng ma khí lại như muốn rục rịch. Ánh mắt Tần Khai Dịch đạm mạc: “Không thì có thể làm gì?”

“Ngươi làm vậy rốt cuộc là vì cái gì?” Viêm Cốt không chỉ một lần hỏi Tần Khai Dịch vấn đề này, chẳng qua không có lần nào Tần Khai Dịch trả lời một cái đáp án làm Viêm Cốt vừa lòng.

“Làm như thế nào?” Lúc này đây, Tần Khai Dịch cũng không có lệ với Viêm Cốt nữa, hắn cười cười châm chọc: “Kỳ thật ngay từ đầu, cũng không phải ta nghĩ làm như thế nào, mà là … ta chỉ có thể làm vậy.”

Quyền lựa chọn vĩnh viễn không nằm trên tay hắn, hắn chẳng qua là con tốt không thể quay đầu lại trên bàn cờ mà thôi.

“Ta đã hiểu.” Viêm Cốt nói xong ba chữ kia, lần thứ hai yên lặng. Lưu lại một mình Tần Khai Dịch ngồi an tĩnh trên giường đá, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, lẳng lặng phát ngốc.

|Tà Mị| Chương 51
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện