Bụng Tần Khai Dịch luôn luôn đau đớn, giống như lạc vào chốn địa ngục không lối thoát. Toàn thân hắn đều bị lam quang bao phủ, trong bụng lại có cổ trùng quấy phá nên sắc mặt trắng bệch. Hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung cách mình càng ngày càng xa, trong đầu đều là ký ức hỗn loạn cùng một ít âm thanh mạc danh kỳ diệu. Khuôn mặt đạm mạc của Thẩm Phi Tiếu dường như ngay trước mắt, đau đớn quặn thắt làm tiêu hao hết khí lực của Tần Khai Dịch. Hắn rốt cục ngất đi.

Lạnh đến thấu xương.

Từng bông tuyết rơi lả tả phủ xuống mặt đất. Trung tâm cánh đồng bạt ngàn hoang vu, có một bãi đá hình thù lởm chởm toát ra ánh sáng màu xanh lam lúc ẩn lúc hiện. Trông thật giống như u linh quỷ mị, làm tâm người khác phát lạnh.

Những bông tuyết như lông ngỗng dần dần bao phủ thân hình nam tử. Không biết qua bao nhiêu lâu, nam tử khẽ ngẩng đầu, lo lắng nhìn bầu trời. Một lát sau, hắn nhếch đôi môi mỏng, miệng phun ra một câu: “Thẩm Phi Tiếu … Đồ con rùa … Đậu xanh rau má.”

“Nội dung vở kịch này cũng quá vặn vẹo đi.” Sau khi tỉnh lại, Tần Khai Dịch bắt đầu quan sát tình cảnh chung quanh. Hắn phát hiện mình thế nhưng bị những lam quang hóa thành tầng tầng xiềng xích giam lại. Đừng nói rời đi, ngay cả nhúc nhích một chút cũng rất khó khăn.

Thấy vậy, tâm Tần Khai Dịch chìm xuống đáy cốc, nhưng khi tỉnh lại hệ thống lại làm hắn có một chút an ủi.

|Hệ thống: Hoàn thành trước nội dung Tần Thạch bị phong ấn. Thưởng 10% tiến độ. Vì tiến sâu vào nội dung vở kịch, thưởng gấp đôi. Hiện nay có 75% tiến độ trở về|

Trên thực tế Tần Khai Dịch phát hiện. Cái tiến độ trở về này càng gần đến cuối càng được thưởng nhiều. Tần Khai Dịch đoán, hiện tại hắn chỉ cần hoàn thành một hai nhiệm vụ nữa là có thể trở về.

Nhưng trong trí nhớ, hắn chỉ viết đến đoạn Tần Thạch bị phong ấn. Nội dung sau này hắn không có cơ hội viết xong — bởi vì trong lúc hắn đang viết thì đã bị một bàn tay trong máy tính kéo vào thế giới này.

Bởi vậy kết cục Tần Thạch sau này thế nào, hắn cũng không biết rõ. Nhưng chuyện hắn lo nhất hiện giờ chính là … cái người mà mình đắc tội toàn tập kia – Thẩm Phi Tiếu.

Tần Khai Dịch biết mình không cần ăn thứ gì nhưng không có nghĩa là hắn chịu được hoàn cảnh ác liệt này. Vì ma khí bị phong ấn, thân thể hắn đã không thể chịu nổi rét lạnh. Tuy không chết vì rét nhưng cả người lạnh lẽo rất khó chịu. Mà hiện tại … trên không trung lại bắt đầu có tuyết rơi.

Tần Khai Dịch cười khổ một tiếng, hắn không thể không cảm thán mình xui xẻo đến cực điểm.

“Nếu Viêm Cốt ở đây thì tốt rồi.” Bị nhốt trong trận pháp, Tần Khai Dịch an tĩnh dựa vào vách đá. Thật ra hắn chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi, nhưng khi hắn phát hiện mặt đất càng ngày càng lạnh sau đó triệt để bỏ qua ý nghĩ này: “Tuy không đáng tin nhưng tốt xấu gì cũng có người nói chuyện phiếm …”

Cứ ngồi đó không biết đã qua bao nhiêu ngày, cái loại thời gian như không có điểm cuối làm Tần Khai Dịch trong lòng không hiểu sao lại sinh ra cảm giác sợ hãi. Hắn tuy không biết Thẩm Phi Tiếu rốt cuộc muốn nhốt hắn bao lâu, nhưng lại biết Thẩm Phi Tiếu muốn nhốt bao lâu thì nhốt bấy lâu.

Thời gian của Tần Khai Dịch như đọng lại, hắn ngẩng đầu lo lắng nhìn lên không trung, liếm liếm mảnh bông tuyết rơi xuống bên miệng.

Khi Thẩm Phi Tiếu bước vào trận pháp liền nhìn thấy một cảnh như vậy. Không biết khi nào sư huynh đã tỉnh lại, mặt không đổi sắc dựa lên vách đá. Sắc mặt hắn trắng bệch càng làm nổi bật đồ án hồng sắc liên hoa trên mặt, cực độ yếu ớt. Trên người cũng mặc một thân hồng y, khí chất vốn tuấn lãng thanh dật bị biến thành một loại mị khí mê người.

Cho đến lúc nhìn thấy Tần Khai Dịch vươn đầu lưỡi liếm bông tuyết bên miệng, biểu tình Thẩm Phi Tiếu rốt cục xuất hiện dao động. Ánh mắt tràn ngập tử sắc hiện lên một ý cười lạnh như băng, khẽ nhếch lên một độ cung.

Lâu như vậy, lâu như vậy, tìm kiếm một thời gian lâu như vậy… rốt cục cũng nắm được sư huynh trong lòng bàn tay.

Thẩm Phi Tiếu bước đến trước mặt Tần Khai Dịch, dùng một âm thanh ôn nhu đến nổi làm người khác sởn tóc gáy, ngưng mắt nhìn Tần Khai Dịch.

“… Thẩm Phi Tiếu.” Tuy ma khí bị phong ấn nhưng Tần Khai Dịch vẫn rất mẫn cảm với những thứ xung quanh. Thẩm Phi Tiếu vừa đi đến hắn liền mở mắt ra.

“Sư huynh.” Thẩm Phi Tiếu thấy Tần Khai Dịch mở mắt ra, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

“…” Tần Khai Dịch thấy Thẩm Phi Tiếu, biểu tình thực phức tạp. Hắn biết Thẩm Phi Tiếu lúc này tìm đến hắn khẳng định không phải có chuyện gì tốt.

“Mấy ngày này, có khỏe không?” Thẩm Phi Tiếu ngữ khí bình tĩnh, dường như hoàn toàn không thèm để ý mối quan hệ giữa hắn cùng Tần Khai Dịch đã không thể vãn hồi.

“Không tồi.” Tần Khai Dịch lộ ra một tia châm chọc cười khẽ: “Ngươi muốn thế nào?”

“Trước kia ta luôn không hiểu, người vì cái gì lại muốn làm thế.” Cũng không trả lời vấn đề của Tần Khai Dịch. Thẩm Phi Tiếu chậm rãi đến gần Tần Khai Dịch, dùng tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm Tần Khai Dịch: “Vì cái gì một mặt căm hận ta, một mặt lại không tiếc đại giới giúp ta.”

Tần Khai Dịch rất muốn hất tay Thẩm Phi Tiếu ra nhưng vẫn nhịn được. Hắn biết hiện tại không phải lúc hắn cáu kỉnh. Nếu thực sự chọc giận Thẩm Phi Tiếu, tao ương chính là mình.

“Vì cái gì có thể nhẫn tâm một cước đá ta xuống vực sâu, vì cái gì lại vì ta bất kể cả mạng sống nhảy xuống dung nham.” Nói tới đây, Thẩm Phi Tiếu hơi lắc lắc đầu, sau đó thở dài: “Nhưng hiện tại, ta không để ý.”

“… Thẩm Phi Tiếu, ngươi điên rồi sao?” Sắc mặt Tần Khai Dịch cực kỳ khó coi. Hắn phát hiện tâm ma Thẩm Phi Tiếu thật sự cực kỳ nghiêm trọng, nhìn hắn cười cười mang theo ác ý vô hạn làm hắn có một loại cảm giác như mình sắc đen đủi đến nơi …

“Sư huynh, sao lại nói thế?” Thẩm Phi Tiếu nghe Tần Khai Dịch hỏi, nụ cười trên mặt liền tắt ngắm. Hắn dùng sức hơn, quả thực giống như muốn bóp nát cằm Tần Khai Dịch.

“Buông!” Đau đớn làm Tần Khai Dịch không tự chủ được muốn hất tay Thẩm Phi Tiếu ra, nhưng vừa động lại bị Thẩm Phi Tiếu nắm chặt hơn.

“Ta vẫn còn nhớ cái tát của sư huynh.” Ánh mắt Thẩm Phi Tiếu càng ngày càng lạnh hơn, tay nắm cằm Tần Khai Dịch không cũng khống chế được lực đạo.

“Á!” Đau đớn, Tần Khai Dịch kêu thảm một tiếng. Không có biện pháp, bị nhốt trong trận pháp làm hắn cắn bản không có lực hoàn thủ.

“Ha hả.” Nhìn bộ dạng thống khổ của Tần Khai Dịch, Thẩm Phi Tiếu khẽ cười một tiếng, buông Tần Khai Dịch ra, sau đó không chút do dự ôm lấy thắt lưng Tần Khai Dịch.

Thắt lưng Tần Khai Dịch rất nhỏ. Nếu nhìn từ bên ngoài, hoàn toàn nhìn không ra thắt lưng Tần Khai Dịch lại có cảm xúc tốt như vậy.

“Sư huynh, chỗ này của ngươi đã có ai từng chạm qua chưa?” Thẩm Phi Tiếu cao hơn Tần Khai Dịch một chút, cho nên ôm lấy Tần Khai Dịch không hề có chút không thích hợp nào. Hắn một tay ôm lấy thắt lưng Tần Khai Dịch, tay kia nắm lấy cằm, bắt Tần Khai Dịch nhìn mình, sau đó hỏi vấn đề mà hắn vẫn luôn thắc mắc kia.

“…” Tần Khai Dịch mặc dù là trạch nam, nhưng không có ngu ngốc đến nông nổi không hiểu được ý Thẩm Phi Tiếu. Lúc trước Thẩm Phi Tiếu cường hôn hắn, tâm hắn liền cảnh báo. Mà hiện tại Thẩm Phi Tiếu hỏi vấn đề này càng làm hắn xác định được sự thật tàn khốc kia.

“Ngươi nói điên khùng cái gì. Thẩm Phi Tiếu, ta là sư huynh của ngươi đó!” Tần Khai Dịch dưới gông cùm xiềng xiếc của Thẩm Phi Tiếu căn bản vô lực giãy dụa. Hắn muốn đẩy Thẩm Phi Tiếu ra, lại phát hiện mình căn bản không có cái khí lực kia.

“… Không ai chạm qua sao?” Ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve môi Tần Khai Dịch. Thẩm Phi Tiếu khẽ thì thào: “Cái tên Nhạc Đông kia đã chạm vào đi? Nhưng hắn đã chết. À, còn có tên Vệ Hòa kia nữa … cùng với Tử Dương Bội. Bọn họ đều từng chạm qua sư huynh sao?”

“Ngươi rốt cuộc đang nói điên nói khùng gì đó. Thẩm Phi Tiếu, ngươi mất trí rồi!” Tần Khai Dịch có một loại dự cảm cực kỳ không hay.

“Tất cả những người chạm vào sư huynh … đều phải chết.” Tướng mạo Thẩm Phi Tiếu vốn không tồi, lúc cười rộ lên lại khiến người khác quá mắt. Nhưng, đối với Tần Khai Dịch lại lạnh lẽo như đang đứng ở Bắc Cực.

Tần Khai Dịch biết Thẩm Phi Tiếu không phải đang nói giỡn — hắn thật sự nghiêm túc.

“… Uy.” Cả người Tần Khai Dịch đều ngây dại. Hắn hoàn toàn không rõ vì cái gì lại thành ra thế này. Lại càng không hiểu được vì sao Thẩm Phi Tiếu lại sinh ra thứ tình cảm vặn vẹo với mình.

“Đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương sư huynh.” Nắm chặt lấy vòng eo Tần Khai Dịch, hắn càng ngày càng dùng sức, giống như chặt đứt nó ra. Một lúc sau, Thẩm Phi Tiếu hơi buông lỏng, đầu chôn vào cổ Tần Khai Dịch.

“…” Tần Khai Dịch đột nhiên sinh ra một loại xúc động muốn điên cuồng đi đập đồ. Ai tới nói cho hắn biết cái nội dung bị nhúng nước này là sao!!! Rốt cuộc là sao!!! “Thẩm Phi Tiếu, ngươi lãnh tĩnh một chút.” Tần Khai Dịch suy yếu nói: “Ta là sư huynh của ngươi a.”

“Ta biết a.” Thẩm Phi Tiếu tươi cười sáng lạn: “Ta sao lại không nhớ điều này đâu.”

Tần Khai Dịch ngây dại, cảm giác có một bàn tay mang theo hơi lạnh từng chút từng chút một len lỏi vào trong áo mình. Hắn thở dốc một chút, sau đó không lưu tình nâng chân lên đạp về phía Thẩm Phi Tiếu.

Động tác chậm chạp tất nhiên bị Thẩm Phi Tiếu dễ dàng tránh thoát. Hắn nhìn biểu tình hoảng sợ của Tần Khai Dịch, Thẩm Phi Tiếu rủ mí mắt, thản nhiên nói: “Nếu sư huynh sợ như vậy, ta liền giúp sư huynh một chút.”

“Ngươi cút ngay cho ta!!!” Nghe đến câu này, cảm xúc Tần Khai Dịch rốt cục hoàn toàn hỏng mất. Không biết khí lực từ đâu mà có, hắn giãy giụa thoát khỏi ngực Thẩm Phi Tiếu, ngã ngồi dưới đất hướng đến một phương hướng khác bò đi. Nhưng không được hai bước, chân đã bị Thẩm Phi Tiếu nắm lấy.

Nam nhân vẻ mặt luôn âm trầm, lúc này biểu tình một mảnh mê say, bắt lấy chân Tần Khai Dịch từng chút một kéo về: “Sư huynh, đừng sợ.” — ta sẽ cho ngươi, yêu thích loại cảm giác này.

Bảo vệ: |Tà Mị| Chương 71
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện