“Cậu làm thế có lợi gì?” Tần Khai Dịch gần như bất đắc dĩ chất vấn nam nhân đối diện: “Cậu sẽ không cho rằng, làm thế tôi sẽ thỏa hiệp đi?”

“Vì cớ gì anh lại không cho tôi một cơ hội?” Tay Thẩm Phi Tiếu cầm một tách café nóng. Hôm nay hắn mặc đồ ở nhà, vì thế cũng mất đi khí thế sắc bén thường ngày.

“Cho cậu cơ hội?” Tần Khai Dịch mím môi.

“Thủ đoạn của tôi còn có rất nhiều.” Thẩm Phi Tiếu nhìn về phía Tần Khai Dịch, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng: “Anh có thể tiếp tục thử.”

“Phải thế nào cậu mới bằng lòng dừng tay?” Tần Khai Dịch nóng giận: “Thẩm Phi Tiếu… cậu thật quá đáng. Cậu có biết hiện tại trong mắt ba mẹ tôi, tôi là con người thế nào không?”

“Anh không trốn, tôi cũng không bức anh.” Thẩm Phi Tiếu uống một hơi café, nói thẳng: “Anh đã nói cho tôi một cơ hội. Hiện tại thì sao?”

“… Được rồi. Nếu tôi trở về, cậu sẽ giải thích với ba mẹ tôi sao?” Tần Khai Dịch nén giận.

“Không.” Thẩm Phi Tiếu quyết đoán cự tuyệt. Hắn nhìn Tần Khai Dịch cười cười: “… Yên tâm. Nếu anh về, tôi sẽ không làm gì anh nữa.”

“Còn đứa trẻ kia thì sao!” Tần Khai Dịch gào thét: “Tôi thật sự rất cảm ơn cậu đã cho tôi có cơ hội được làm cha.”

Thẩm Phi Tiếu bình tĩnh đưa tay đẩy kính mắt: “Đừng khách sáo. Đứa bé kia tôi vốn định nhận nuôi, rất thông minh.”

“…” Tôi không phải đang thảo luận về đứa trẻ kia thế nào a? Tần Khai Dịch rất muốn gào thét, nhưng lại không dám. Hiện tại hắn thật sự rất sợ Thẩm Phi Tiếu.

“Những chuyện khác đều dễ làm.” Thẩm Phi Tiếu dùng tay chống cằm, nhìn chăm chú Tần Khai Dịch: “Anh thấy sao?”

“Được rồi, cậu thắng.” Tần Khai Dịch chỉ có thể thỏa hiệp. Hắn hung tợn nhét miếng bánh ngọt trên bàn vào miệng, giận dữ nói: “Nhưng cậu đã đáp ứng với tôi, cậu không thể cường bách tôi…”

“Chỉ cần anh không chạy trốn, tôi đương nhiên sẽ không cường bách anh.” Thẩm Phi Tiếu cường đạo lần thứ hai xuất hiện.

Tần Khai Dịch không có tâm tình nói với Thẩm Phi Tiếu nữa, đứng lên trực tiếp đi ra ngoài.

“Aiz, anh cần gì phải thế?” Thẩm Phi Tiếu nhìn bóng dáng Tần Khai Dịch mỉm cười — Một vòng luẩn quẩn cứ như vậy tiếp tục tái diễn.

Tần Khai Dịch trở về nhà, đen mặt bắt đầu gom quần áo.

Bà Tần thấy thế liền hỏi một phen. Tần Khai Dịch lại không có biện pháp đành phải bịa ra cái cớ, nói kiếm được việc, ở nhà không tiện.

Vì chuyện lần trước, hai ông bà nhà họ Tần tất nhiên không hề hòa nhã với Tần Khai Dịch. Mà Tần Khai Dịch lại không biết phải giải thích thế nào. Hắn thật sự rất muốn báo cảnh sát, nhưng vừa nghĩ đến thế lực sau lưng người kia, hắn chỉ có thể vô lực nổi giận buông tha.

Thế giới này chính là như vậy. Người sống dưới tầng chót chỉ có thể bị người khác xem như kiến mà dẫm đạp.

Gom đồ xong, Tần Khai Dịch liền thấy đứa trẻ – nay đã được đặt tên là Tần Tử Kỳ ôm cửa cẩn thận nhìn hắn. Biểu tình kia quả thực muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương. Làm tâm tình Tần Khai Dịch vốn buồn bực cũng hơi vơi đi chút.

Dù sao tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến đứa trẻ này. Tất cả đều do một mình Thẩm Phi Tiếu tự biên tự diễn. Từ góc độ nào đó mà nói, đứa trẻ này cũng là một người bị hại.

“Tử Kỳ?” Đây là lần đầu tiên Tần Khai Dịch gọi tên đứa bé này. Đối mặt với đứa trẻ mạc danh kỳ diệu xuất hiện, hắn còn có một chút xấu hổ. Nhưng hiện tại không có ai xuất hiện, hắn sẽ không nghĩ nhiều đến vậy.

Gương mặt Tần Tử Kỳ mũm mĩm, ở trại trẻ mồ côi không chịu ngược đãi gì nhưng tính cách quá mức im lặng. Hoàn toàn không giống như một cái đứa trẻ 3 – 4 tuổi khác, đối với thế giới luôn tràn ngập tò mò.

“Ba.” Tần Tử Kỳ mềm mại kêu một tiếng, nhưng vẫn ôm cửa không chịu buông tay.

“Ngoan.” Tần Khai Dịch dừng việc đang làm, nhịn không được chạy tới nhéo nhéo mặt đứa nhỏ. Nhìn hắn bị mình nhéo đến tội nghiệp nhưng vẫn nhẫn nhịn, liền hôn lên mặt đứa nhỏ: “Con phải nghe lời ông bà nội… Ba ba phải ra ngoài một thời gian…”

“Ba muốn đi đâu?” Đôi mắt Tần Tử Kỳ trông mong nhìn Tần Khai Dịch: “Khi nào thì về?”

“… Ách, cái này…” Tần Khai Dịch ôm Tần Tử Kỳ vào lòng, ngửi thấy hương sữa đặc biệt của con nít, không hiểu sao tâm linh được an ủi: “Ba ba sẽ thường xuyên về thăm Tử Kỳ.”

“Ân.” Tần Tử Kỳ nghĩ nghĩ, do dự một lát mới đỏ mặt hôn lên mặt Tần Khai Dịch một cái, sau đó nhanh chóng chạy đi. Nhìn bộ dạng kia quả thực giống cô vợ nhỏ…

Mà thấy một màn này, tâm Tần Khai Dịch đều mềm nhũn đi. Hắn rốt cục hiểu, vì cái gì con nít luôn được gọi là thiên sứ.

Rất nhiều năm sau, mỗi khi Tần Khai Dịch nhìn thiếu niên giả bộ ngoan ngoãn đều sẽ không tự chủ được phỉ nhổ mình — Lúc trước hắn thật sự quá ngốc, lại tin đứa trẻ Thẩm Phi Tiếu lựa chọn là thiên sứ thuần khiết đưa đến nhà hắn. Móa, thiên sứ cái khỉ khô gì… không tiễn cái tên ác ma này cũng đã cám ơn đất trời.

Lần thứ hai về hang ổ nhà mình, Tần Khai Dịch thật sự không có *** thần gì. Thẩm Phi Tiếu lại an bài hắn vào công ty nhà mình. Lúc ấy Tần Khai Dịch cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn, liền đáp ứng. Dù sao cũng ở chung một nhà với Thẩm Phi Tiếu, có già mồm cãi láo thì việc này cũng không có ý nghĩa.

Nếu Tần Khai Dịch không có ý đồ muốn trốn tránh Thẩm Phi Tiếu, Thẩm Phi Tiếu sẽ đối tốt với hắn.

Cộng thêm việc hắn làm tất cả công việc nhà, chỉ một ngày ba bữa cơm cũng đã K.O Tần Khai Dịch sạch HP…

Có rất nhiều lúc, dũng khí rất khó có thể kiên trì…

Vì thế Tần Khai Dịch vô cùng không có tiền đồ bị ăn mòn.

Hơn nữa không biết Thẩm Phi Tiếu rốt cuộc đã làm gì. Vì chuyện con cái cùng với chơi gái kia mà thái độ cha mẹ đối với hắn cũng từ từ chuyển biến sang chiều hướng tốt. Có khi lâu lâu lại gọi điện quan tâm cuộc sống Tần Khai Dịch.

Mà mỗi khi Tần Khai Dịch hồ nghi hỏi Thẩm Phi Tiếu rốt cuộc làm cái gì, Thẩm Phi Tiếu đều sẽ mỉm cười lảng tránh.

Thật ra việc Thẩm Phi Tiếu làm rất đơn giản. Hắn tự biến mình thành không khí — mỗi ngày nhìn qua đều thấy không hề quan trọng, nhưng một khi mất đi sẽ khiến người hít thở không thông.

Thói quen là một thứ vô cùng đáng sợ, tạo thành một thói quen rất đơn giản, mà muốn thay đổi một thói quen lại rất khó.

Thẩm Phi Tiếu nguyện ý chiều Tần Khai Dịch lên tận mây xanh. Hắn thích thấy gương mặt Tần Khai Dịch thỏa mãn, vui sướng cũng thích bộ dạng lười nhác của của người nọ.

Đương nhiên, Thẩm Phi Tiếu không phải dễ dàng buông tay Tần Khai Dịch. Điều hắn muốn — chính là Tần Khai Dịch hoàn hoàn toàn toàn tiếp thu hắn.

Một thợ săn ưu tú, phải biết chừng biết mực. Phải làm cho con mồi mình săn không thể trốn chạy, lại không đến mức hít thở không thông.

Bên này Tần Khai Dịch lại không biết ý định của Thẩm Phi Tiếu. Hắn đối với cuộc sống hiện giờ rất vừa lòng. Thẩm Phi Tiếu không có làm ra bất kỳ cái gì ái muội. Khi ở chung, nói là theo đuổi nhưng Thẩm Phi Tiếu lại giống bạn cùng phòng hoàn mỹ hơn.

Ân, cứ như vậy cũng rất tốt. Người cam chịu nào đó ngửa người trên sa lông, vừa ăn bánh, vừa xem đá bóng.

Thẩm Phi Tiếu dường như rất bận rộn. Tần Khai Dịch cũng không biết hắn rút ra thời gian rảnh khi nào mà đi làm bánh cho mình ăn. Ngay cả sịp của mình, Thẩm Phi Tiếu cũng giặt cho hắn…

Ăn bánh xong, không hiểu sao trong lòng Tần Khai Dịch lại nảy sinh cảm giác bất an. Giống như một con ếch bị đun sôi, đến giữa chừng lại đột nhiên tỉnh dậy. Nhưng tỉnh dậy hiển nhiên cũng chỉ là tạm thời, vì tư thế quá thoải mái… Tần Khai Dịch mơ mơ màng màng lại thiếp đi.

Ngươi sẽ tiêu tốn bao nhiêu thời gian để yêu một người? Thẩm Phi Tiếu đã mất rất nhiều thời gian để tự hỏi vấn đề này. Mới đầu, hắn hoài nghi mình đối Tần Khai Dịch có phải là… là 3 phút nhiệt tình hay không. Nhưng rất nhanh, Thẩm Phi Tiếu liền phát hiện, nghị lực quá tốt, không phải là chuyện gì tốt.

Có lẽ thời gian sẽ minh chứng tình yêu của hắn đối Tần Khai Dịch, một tình yêu không hề có mồi lửa.

Nhưng Thẩm Phi Tiếu vẫn như cũ không thể tiếp thu chuyện Tần Khai Dịch rời xa mình. Thật giống như ‘thích’ đã trở thành một thói quen. Đến cuối cùng, không có oanh oanh liệt liệt thì chỉ còn lại sông chảy đá mòn.

Thân tình, có lẽ là hình thái cao nhất của tình yêu.

Đến lúc này, Thẩm Phi Tiếu đã không còn ôm hy vọng, Tần Khai Dịch yêu mình nữa.

Hắn biết, nếu có cơ hội, Tần Khai Dịch nhất định sẽ tìm cách rời đi. Nhưng Thẩm Phi Tiếu tuyệt đối sẽ không cho phép cơ hội phát sinh trên người Tần Khai Dịch. Không chỉ thế, hắn còn muốn Tần Khai Dịch quen thuộc với tồn tại của mình.

Anh có thể không quan tâm đến tôi, không quan tâm đến sự chăm sóc của tôi. Nhưng nếu có một ngày tôi lấy lại tất cả — anh có từng nghĩ, anh sẽ không thể sống thiếu tôi hay không? Quần áo giản đơn, nam nhân mỉm cười ôn nhu. Hắn kéo va li, không quay đầu lại đi thẳng về phía trước.



Khi Tần Khai Dịch ý thức được Thẩm Phi Tiếu mất tích, đã là chiều hôm sau.

Hắn đến cạnh bàn trong phòng khách, phát hiện những món ăn thường ngày đáng lẽ đã chuẩn bị sẵn lại không thấy bóng dáng. Không chỉ thế, ngay cả trong bếp cũng không còn chút thức ăn thừa nào.

“Thẩm Phi Tiếu?” Mới đầu, Tần Khai Dịch không hiểu. Hắn nghĩ Thẩm Phi Tiếu có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, liền quyết định đi ăn mì trước — Từ khi Thẩm Phi Tiếu đến, những gói mì ăn liền đã bị cấm tiệt.

Nhưng miệng đã được nuôi lâu ngày, Tần Khai Dịch sao có thể chịu đựng được vị mì ăn liền kia, ăn chưa được hai miếng liền ném vào thùng rác.

Thẩm Phi Tiếu đi đâu ta? Tần Khai Dịch suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra. Ngày thường nếu Thẩm Phi Tiếu đi công tác đều nói trước với hắn một tiếng. Chẳng lẽ tên kia thật sự đã xảy ra chuyện…?

Nhưng Tần Khai Dịch rất nhanh liền tỉnh ngộ. Hắn vì cái gì phải lo lắng a? Không thấy Thẩm Phi Tiếu, chẳng lẽ hắn không nên vui sao? Không còn có người bức ép hắn nữa…

“Ân, đi là tốt rồi.” Tần Khai Dịch nhìn mì ăn liền trong tay, vẻ mặt ngơ ngác: “… Không phải lúc nào tôi cũng trông cậu đi sao?”

“Đúng vậy.” Tần Khai Dịch lắc lắc đầu: “Tôi nên cao hứng mới phải.”



“Cậu thật sự dám đánh cuộc? Chẳng lẽ không sợ thua sao?” Gương mặt nữ nhân có vài nét tương tự với Thẩm Phi Tiếu lên tiếng, cười rộ lên vô cùng xinh đẹp.

“Đương nhiên sợ.” Thẩm Phi Tiếu nhìn biển rộng vô bờ ngoài cửa sổ, trả lời quyết đoán.

“… Vậy sao còn…” Nữ nhân có chút kinh ngạc.

“Chị.” Thẩm Phi Tiếu thực bình tĩnh giải thích: “Nếu anh ấy có thể tách khỏi tôi, vậy chỉ có thể chứng minh thời gian qua tôi còn chưa làm đủ — tôi còn có rất nhiều thời gian.”

“Hà tất phải chấp nhất như vậy.” Nữ nhân được Thẩm Phi Tiếu gọi là chị lộ ra nụ cười khinh thường: “Chị ngó nghiêng ngó dọc chả thấy cậu ta hấp dẫn cậu được ở chỗ nào.”

“Cà rốt hay củ cải đều có ưu điểm riêng.” Thẩm Phi Tiếu không quan tâm nữ nhân trào phúng: “Chị thích hoa mẫu đơn của chị, tôi yêu cỏ đuôi chó của tôi. Vả lại giá trị giữa đường mật và thạch tín, ai là mẫu đơn, ai là cỏ đuôi chó, là phải dựa vào cách nhìn của ai.”

“Chồi ui… thật đúng là bao che khuyết điểm nha… Chị còn nói được cái gì đây?” Nữ nhân cũng không để ý đến phản kích sắc bén của Thẩm Phi Tiếu, cười nói: “Xem ra tên nhóc cậu sau khi kết hôn muốn phát triển theo hướng thê nô rồi.”

“Ngay cả người mình yêu cũng không thể yêu chiều… đã định trước người đó cô độc cả đời.” Thẩm Phi Tiếu nói thêm: “Thê nô thì cứ thê nô đi, tôi cũng không để ý.”

“Thật không?” Nữ nhân nhìn thấy chính mình không thể dao động lòng tin của Thẩm Phi Tiếu, thở dài: “Nếu thật sự thành, mang cậu ấy về nhà để ba mẹ gặp mặt. Cậu ta…”

“Ân, tôi biết.” Thẩm Phi Tiếu gật gật đầu.

|Tà Mị| Chương 91
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện