|2|

Giường lớn, bên trên trải sa tanh màu trắng mềm mại. Chung quanh giường giăng đầy dây kim ti gắn chuông vàng, từ xa nhìn lại như là một cái cũi kim sắc.

Mà trên thực tế, đây là một cái cũi kim sắc. Mỗi khi Tần Khai Dịch muốn rời giường, những cái chuông sẽ biến thành màn chắn, trở ngại động tác của Tần Khai Dịch.

Hoàn toàn không rõ vì cái gì lại xuất hiện biến cố này, Tần Khai Dịch cuộn mình trên giường. Xiềng xích lại xích lại trên cổ tay hắn, cộng thêm sa y màu trắng rộng thùng thình, cả người đều lộ vẻ đơn bạc.

Thẩm Phi Tiếu cường bách hắn một lần liền rời đi. Sau khi Tần Khai Dịch tỉnh lại, chỉ thấy chiếc giường trống rỗng cùng đại điện tịch liêu.

Đúng vậy, chính là đại điện. Tần Khai Dịch bắt đầu thấy rõ cảnh sắc chung quanh liền sợ hãi nhảy lên. Nơi đặt chiếc giường lại là một đại điện hoa mỹ *** xảo.

Sàn nhà chính là ngọc thạch trắng noãn, cột trụ cùng cửa sổ đều được điêu khắc *** mỹ. Những hình điêu khắc này có cái là chim bay cá nhảy, có cái là núi đá linh mộc, nhưng không ngoại lệ đều lộ ra một loại lãnh ý thấu xương. Bị nhốt trong đại điện, Tần Khai Dịch chỉ có thể cuộn mình trên giường run rẩy.

Thân thể dường như đã được cải tạo. Những dấu vết hằn lại sau khi bị cường bách đều không có dấu hiệu tiêu tán, mà càng đáng sợ hơn chính là, thân thể này không hề có cảm giác đói khát, hay thèm ăn.

Chuyện không có cảm giác đói khát đối với người bình thường mà nói, có lẽ là chuyện tốt. Nhưng đối với một người bị cầm tù như Tần Khai Dịch mà nói… không cần ăn cơm, cũng biểu thị một ý nghĩa hắn chỉ có mỗi một mình.

Một ngày cũng được, hai ngày cũng thế… nhưng nhiều ngày trôi qua, Tần Khai Dịch bắt đầu chịu không nổi. Hắn trở nên nôn nóng, thậm chí sâu trong nội tâm có chút tuyệt vọng hy vọng có thể nhìn thấy Thẩm Phi Tiếu đến.

Thẩm Phi Tiếu cũng không biết trên thế giới có một chứng bệnh tên là Stockholm. Nhưng hắn lại biết, nếu muốn sư huynh không kháng cự hắn, biện pháp tốt nhất chính là để sư huynh đợi một người.

Tịch mịch thực đáng sợ, đáng sợ đến nổi đủ để phá hủy một người.

Vì thế một tháng sau, khi ánh mắt Tần Khai Dịch nhìn thấy Thẩm Phi, phản ứng đầu tiên chính là vui sướng. Hắn té ngã lết đến cạnh giường, giọng điệu nôn nóng: “Thẩm Phi Tiếu… Thẩm Phi Tiếu… Thả ta ra ngoài…mau thả ta ra ngoài!!!”

“Sư huynh.” Thẩm Phi Tiếu vẫn hệt như hai tháng trước, vẫn một thân hắc y. Hắn nhìn bộ dạng sốt ruột của Tần Khai Dịch, trên mặt lộ ra ý cười: “Xảy ra chuyện gì?”

“… Thẩm Phi Tiếu…” Tần Khai Dịch quả thực muốn khóc. Hắn muốn vươn tay bắt lấy góc áo Thẩm Phi Tiếu, lại bị những chuông vàng ngăn trở.

“Sư huynh.” Những chiếc chuông kia như không tồn tại trước mặt Thẩm Phi Tiếu. Hắn thấy bộ dạng vội vàng của Tần Khai Dịch, ngược lại cảm thấy rất hài hước, trực tiếp kéo Tần Khai Dịch vào ngực mình.

“Không khỏe chỗ nào sao?” Dùng tay vuốt ve đầu tóc Tần Khai Dịch đã dài đến đầu gối, Thẩm Phi Tiếu hôn lên trán Tần Khai Dịch.

“… Thẩm Phi Tiếu!!!” Nắm lấy áo Thẩm Phi Tiếu, giọng Tần Khai Dịch khàn lại gào thét: “Thả ta!! Coi như ta cầu ngươi có được không? Đừng nhốt ta ở đây… Thẩm Phi Tiếu!!”

Sau đó Thẩm Phi Tiếu không nói gì. Nhưng trong rất nhiều thời điểm, trầm mặc chính là đáp án.

“… Ta rõ ràng đã trở về, tại sao có thể như vậy…” Tần Khai Dịch vô lực thì thào tự nói: “Ngươi… không phải cũng đã chết rồi sao?”

“Ân, là cái hệ thống kia đúng không?” Thẩm Phi Tiếu nghe xong liền lộ ra nụ cười: “… Cái đồ vật kia thật sự rất thú vị.”

“… Ngươi có ý gì?” Tần Khai Dịch ngây dại.

“Ý của ta chính là…” Thẩm Phi Tiếu dùng tay vuốt ve đôi môi Tần Khai Dịch, biểu tình lạnh lùng: “Nó giao dịch được với sư huynh… chẳng lẽ… sẽ không giao dịch với ta sao?”

“…” Tần Khai Dịch choáng váng, há to miệng.

“Ta vốn đã chết… là vì sư huynh thay đổi nội dung… Mà nó lại không chấp nhận nội dung vở kịch thay đổi…” Ánh mắt Thẩm Phi Tiếu vô cùng ôn nhu: “Vì thế, nó cho ta sống, lại cho ta xem một cuốn tiểu thuyết tên là |Tu tiên ở dị thế|.”

“…” Môi Tần Khai Dịch bắt đầu run rẫy.

“Nó nói… nếu ta đưa thế giới này trở lại quỹ đạo nguyên bản. Nó sẽ đưa ngươi trở về.” Lời lẽ của Thẩm Phi Tiếu rất đơn giản, lại có thể từ những câu nói đó nghe thấy hương vị huyết ***. Nam nhân tao nhã ôn nhu nói: “… Là nó đưa ngươi trở về, mà không phải là tên Tần Thạch mạc danh kỳ diệu kia.”

“Ngươi… Ngươi…” Tần Khai Dịch hoàn toàn không thể tin được hiện trạng trước mắt.

“Xem ra sư huynh đã thật sự trở lại.” Giọng Thẩm Phi Tiếu tràn ngập vui sướng: “Ta còn tưởng là Tần Thạch lại đang gạt ta… May thay… thật sự là sư huynh ngươi sao.”

“… Ta vì cái gì lại trở về…” Tần Khai Dịch cười lại như khóc: “Thì ra là do ngươi…”

“Ân, là ta.” Dùng tay nắm lấy cằm Tần Khai Dịch, Thẩm Phi Tiếu nghiêm túc nói: “Nếu sư huynh đã trở lại, vậy cứ sống trọn kiếp này với ta đi.”

“… Vì cái gì lại như vậy… Ta rốt cuộc thiếu ngươi cái gì hả? Thẩm Phi Tiếu…” Điên loạn ngã vào ngực Thẩm Phi Tiếu, Tần Khai Dịch khóc như một con thú bị thương: “Ngươi vì cái gì lại làm thế…”

“A.” Thẩm Phi Tiếu nhíu mày: “Ai biết được?”

“Ta muốn trở về!! Ngươi dựa vào cái gì lại đối xử với ta như vậy!!!” Cho rằng đây là chỉ lại một giấc mộng, hy vọng cuối cùng cũng tan biến. Tần Khai Dịch không biết lấy đâu ra sức lực, hung hăng tung một đấm về phía Thẩm Phi Tiếu, sau đó cưỡi lên người hắn, vừa giận vừa vội la lên: “Để ta trở về!!!”

Bị Tần Khai Dịch đột nhiên đánh tới, Thẩm Phi Tiếu ngược lại không giận. Hắn như đang suy nghĩ thứ gì nhìn y phục xộc xệch của Tần Khai Dịch, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Sư huynh… muốn trở về?”

Cho rằng yêu cầu của mình sẽ được Thẩm Phi Tiếu tiếp nhận, Tần Khai Dịch điên cuồng gật đầu.

“Nhưng… không… thể… nha.” Nhấn mạnh từng chữ một, Thẩm Phi Tiếu vừa dứt lời, đột nhiên phát lực đẩy ngã Tần Khai Dịch xuống giường. Sau đó tay nắm lấy chân Tần Khai Dịch, không chút lưu tình siết chặt nháy mắt bẻ nát cổ chân Tần Khai Dịch: “Ngươi đừng hòng được đi đâu!!”

“Á!!!” Xương cốt đột nhiên bị bóp nát, đau đớn làm Tần Khai Dịch thất thanh kêu lớn. Hắn mềm nhũn nằm trên giường, trên lưng phủ kín mồ hôi lạnh, cả người run rẩy.

“Đau sao?” Thẩm Phi Tiếu vẫn như trước không có buông ra. Hắn nhìn mặt Tần Khai Dịch mất đi huyết sắc, cười hồn nhiên: “Nếu sư huynh đi… đối với ta mà nói, quả thực giống như toàn thân bị bẻ nát xương cốt.”

“…” Hai mắt Tần Khai Dịch vô thần nhìn Thẩm Phi Tiếu, xem ra đã mất đi sức lực nói chuyện.

Nhưng Thẩm Phi Tiếu lại không muốn cứ như vậy buông tha Tần Khai Dịch. Hắn thả tay ra, một tay ôm lấy Tần Khai Dịch vào ngực, mặt không đổi sắc từ trên giường đứng lên.

“Có lẽ sư huynh sẽ cảm thấy ta rất hung tàn… Nhưng là chỉ cần thấy bằng hữu của ngươi, ngươi sẽ thấy ta đã rất ôn nhu.” Ôm ngang người Tần Khai Dịch, Thẩm Phi Tiếu nhẹ giọng nói nỉ non, hướng về phía cửa mà đi.

Tần Khai Dịch không biết Thẩm Phi Tiếu muốn dẫn hắn đi nơi nào, nhưng dự cảm nói cho hắn biết — Kế tiếp, có thứ mà tuyệt đối hắn không muốn nhìn thấy nhất.

Thẩm Phi Tiếu căn bản không thèm để ý đến Tần Khai Dịch phản ứng thế nào. Sau khi ra cửa liền niệm quyết bay đến một nơi.

Đó là một khoảng núi rừng có cảnh sắc rất đẹp, dòng suốt trong vắt chảy xuôi, từ đằng xa, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết. Nhưng hiện tại Tần Khai Dịch không có tâm tình đi thưởng thức, chân hắn sưng lên giống ổ bánh mỳ, hơn nữa căn nhà cạnh dòng suối kia… cứ luôn mang đến cho hắn một loại ảo giác vô cùng khủng bố.

Thật giống như… bên trong giam giữ thứ gì đó rất đáng sợ.

“Sao ngươi lại tới đây?” Một âm thanh đột nhiên vang lên sau lưng Thẩm Phi Tiếu.

Chỉ thấy một người nam tử mặc hoa y, mặt không đổi sắc xuất hiện trước mặt Tần Khai Dịch. Nam tử có gương mặt cực kỳ tuấn mỹ nhưng lại âm nhu. Nếu ở lứa tuổi niên thiếu, có lẽ còn có vẻ có chút nữ khí. Chẳng qua hiện tại lại tìm không thấy loại mị hoặc này.

“Nha, còn mang hắn đến.” Thái độ nam tử đối với Tần Khai Dịch vô cùng không tốt.

Tần Khai Dịch nhìn mặt nam nhân ngược lại nhìn thấu vài phần hương vị. Hắn mơ hồ cảm giác mình đã gặp người này ở đâu đó, rồi lại nghĩ không ra.

“Ân.” Thẩm Phi Tiếu đối với thái độ của nam tử cũng không phản ứng gì. Hắn nhìn nam tử hỏi: “Hắn đâu?”

“Còn quẩy a.” Nam tử nhoẻn miệng cười: “Nhưng quẩy thì làm được gì… Cũng không quẩy ra ngũ chỉ sơn của ta. Ngược lại vị nhà ngươi, thoạt nhìn ngoan ngoãn hơn nhiều a.”

“Tử Dương Thi.” Thẩm Phi Tiếu cảnh cáo kêu tên.

Khi nghe thấy tên này, Tần Khai Dịch liền cảm giác thế giới mình lần thứ hai sinh ra cái mới mẻ. Chỉ một ngày ngắn ngủi, hắn đã nghe được vô số tin tức làm hắn khiếp sợ… Nhưng dường như còn có việc gì đó càng thêm khủng bố ở phía trước chờ hắn.

“Vào xem.” Tuy nghe như đang trưng cầu ý kiến Tần Khai Dịch, nhưng lời nói của Thẩm Phi Tiếu lại mang theo cường ngạch ép buộc. Hắn ôm Tần Khai Dịch trực tiếp đi đến căn nhà gỗ, để Tử Dương Thi mở cửa.

“Đừng làm hắn sợ.” Tử Dương Thi cười hì hì ‘quan tâm’ Tần Khai Dịch: “Ngươi xác định để tiểu bảo bối của ngươi nhìn thấy thứ huyết *** này sao?”

“Vì cái gì lại không?” Thẩm Phi Tiếu bất vi sở động: “Nếu không thấy, hắn vĩnh viễn sẽ không biết mình đã sống tốt hơn người khác đến cỡ nào.”

“Vậy được rồi.” Tử Dương Thi nhún vai, sau đó búng tay một cái.

Nhà gỗ mở cửa.

Hô hấp Tần Khai Dịch nhìn thấy hoàn cảnh trong phòng liền ngừng lại. Vì cái gì… hắn lại thấy Viêm Cốt…? Hỏa *** tuy không đáng tin vẫn luôn giúp đỡ hắn, lúc này lại bị giam cầm với tư thế vặn vẹo trên giường. Máu tươi theo tay hắn nhỏ xuống, thậm chí tạo thành một vũng nước nhỏ trên mặt đất.

“Yên tâm.” Tử Dương Thi điềm nhiên nói: “Không chết được.”

|Tà Mị| Chương 94
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện