Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

"Không nhìn lén." Đại lão nghiêng đầu nhìn Tạ Trản, thuộc tính nhan khống của Ngọc Phồn Tinh ít nhiều cũng ảnh hưởng tới đại lão, sau khi cô nhìn Tạ Trản một lúc, liền bắt đầu cảm thấy tâm tình thoải mái: "Nhìn quang minh chính đại, hì hì."

Tạ Trản liếm liếm môi, mang theo chút sa đọa dụ hoặc: "Thế nào, coi trọng tôi sao?"

Phồn Tinh: ". . ."

Ừmmmm. . .

Thái độ của Tiểu Hoa Hoa, không đi theo lẽ thường, cô không biết cái này đại biểu cho điều gì.

Theo lý mà nói, hắn hẳn là sẽ cho cô một ánh mắt xem thường, sau đó quyến rũ bỏ đi.

Ồ, "quyến rũ", cô lại get được một từ mới.

"Muốn dùng quy tắc ngầm với tôi?" Tạ Trản âm lệ nhìn Phồn Tinh, sau đó kéo cô tới gần, đè thấp thanh âm, trầm trầm từ tính mà nói: "Vứt Thẩm Anh Bác đi, tôi cho cô chơi ngầm, thế nào?"


Đại lão ngây ngốc.

Chiêu số của Tạ Trản quá hoang dại, tuy rằng Phồn-đại-lão-Tinh cũng hoang dại, nhưng cô chỉ là mạch não hoang dại, suy nghĩ lại đơn thuần như trẻ con, trải qua quá ít sự đời. Đối mặt Tạ Trản lẳng lơ tùy ý như vậy, Phồn Tinh sửng sốt, yên lặng bắt đầu điểm lại tiểu thuyết của Nhị Cẩu.

Bá đạo tổng tài.

Trích tiên hạ phàm.

Ôn nhu đại ca ca.

. . . . . .

Hình như, đều không giống Tạ Trản.

Cho dù là trước khi tăng chỉ số thông minh, hay là sau khi tăng chỉ số thông minh, Phồn Tinh đều chưa từng mắc kẹt như bây giờ.

"Nhị Cẩu." Đại lão lựa chọn tìm sự trợ giúp từ bên ngoài.

Sưu Thần Hào lập tức cười ha hả, làm như lúc này nó biết phải làm gì vậy.

Nó không biết!

Cho nên không lên tiếng!

"Không muốn chơi ngầm tôi, thì cách xa tôi một chút! Tôi vừa nhìn thấy người liên quan tới Thẩm Anh Bác, liền cảm thấy ghê tởm!" Tạ Trản hung tợn nói.


Ha hả, cho rằng hắn thật sự coi trọng cô sao? Hắn sẽ coi trọng loại nữ nhân mắt mù này?

Hắn chỉ muốn làm Thẩm Anh Bác ngột ngạt mà thôi.

Tạ Trản nói xong, hùng hổ định đẩy Phồn Tinh, sau đó hiên ngang rời đi.

Nhưng mà, hắn đánh giá hơi cao thể lực của mình.

Hắn khí thế hung hăng đâm vào Phồn Tinh, nhưng vấn đề là từ nhỏ hắn đã không đủ dinh dưỡng, yếu gà gầy gầy nhược nhược, chỉ vừa mới động vào đại lão mưa gió bất động vững vàng như núi...

Liền nghe thấy "rầm" một tiếng.

Tạ Trản sau khi đâm vào người Phồn Tinh, liền choáng váng đến lùi lại mấy bước, đầu đập lên tấm ván sau lưng.

Dùng hình tượng sinh động mô tả, thế nào là "Loảng xoảng đâm nhà tù"!

Vừa rồi còn mang dáng vẻ tiểu yêu tinh quyến rũ dụ hoặc, nhưng sau khi trải qua chuyện mất mặt như vậy, tức giận đến hai mắt đều hồng lên.


Xoay mặt hướng vào tấm ván cửa, úp luôn mặt ở chỗ đó, đưa lưng về phía Phồn Tinh.

Vươn một ngón trỏ ra: "Cô đi! Cút nhanh! Bằng không, tôi đánh cô!" Là thật sự tức đến hốc mắt hồng hồng, nếu không phải Phồn Tinh còn ở chỗ này, hắn còn có thể giậm chân.

Mẹ nó, cái gì cũng đối nghịch hắn!

Muốn làm màu lại phải chịu khổ vả mặt, cuộc sống này còn có thể tốt đẹp không?!

Tạ Trản mắt hồng.

Mặt hồng.

Sau đó cổ cũng hồng.

Tức.

Phồn Tinh thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Trản, lại nhìn sườn mặt phiếm hồng của hắn, còn có cổ. Vươn móng vuốt nhỏ, gãi gãi đầu, nha, thật đáng yêu.

Đáng yêu, làm người ta. . .

Muốn bắt nạt.

Ý tưởng ma quỷ mọc rễ nảy mầm trong lòng, thậm chí không tự chủ được lộ ra tươi cười nhàn nhạt.

Quả nhiên, Tiểu Hoa Hoa cô muốn nuôi, so với những người khác, vẫn luôn đáng yêu hơn.
Thật sự là bánh bao nhân mè đen, tâm hắc cả một mảng lớn, nếu không phải bề ngoài cô trắng trắng tròn tròn, thì dáng vẻ tươi cười này của Phồn Tinh, thế nào cũng bị người ta mắng là cầm thú!

Thích nhìn Tiểu Hoa Hoa thẹn thùng.

Thích nhìn Tiểu Hoa Hoa tức giận, tức giận đến mặt đều hồng hồng.

Hì hì!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện