Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Những sĩ tử khác bản tính cũng không tồi, cho nên không giống Lý Văn An ghét bỏ Phồn Tinh.
Một đường đi tới, bọn họ mơ hồ cảm giác hình như có gì đó không đúng? Thế quái nào lại cảm thấy có điểm hâm mộ Từ Thụy Khanh?
Tuy rằng hắn chọn một nương tử ngốc nghếch, nhưng vận khí của cô rất tốt nha!
Dọc theo đường đi, nhặt bảy lần bạc, hai lần vàng, thuận tay đào bốn lần nhân sâm cùng linh chi. Chỉ là nhặt vài thứ đồ chơi nhỏ, liền đủ để trụ ở kinh thành một thời gian dài.
Tuy rằng hắn chọn một nương tử ngốc nghếch, nhưng mà cô có thể cho người ta cảm giác an toàn nha!
Trên đường bọn họ bị gặp cướp hai lần, nương tử Từ huynh một phen đem Từ huynh ấn ở sau lưng, nhảy xuống xe, đập cho bọn cướp một đống bạo quyền, đập đến người ta kêu cha gọi mẹ...
Sau khi đập nắm đấm vào người ta xong, trở lại trên xe, còn sờ sờ đầu Từ huynh, an ủi: "Ngoan nha, không sợ hãi."
Các sĩ tử khác chỉ cảm thấy: ". . ."
Không hiểu sao có chút hâm mộ.
Hy vọng sau này khi chịu kinh hách, cũng có một đại lão như vậy đến an ủi mình.
Này quả thật...
Có độc?
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Sau khi đoàn người tới kinh thành, Mộc lão tam ngựa quen đường cũ đi tìm mẹ mìn hỗ trợ thuê một sân viện, trước tiên dàn xếp chỗ ở.
Trong tay có bạc chính là tùy hứng, hoàn toàn không cần keo kiệt bủn xỉn.
Về phần bạc từ đâu tới, nữ nhi nhặt, có vấn đề gì không?
Sau khi tới kinh thành, Từ Thụy Khanh liền mơ hồ biết, vì sao lúc trước hắn lại có trực giác xấu.
Thời điểm giao lưu cùng các sĩ tử ở kinh thành, hắn vừa nói tên mình, lập tức cảm thấy ánh mắt những người khác trở nên rất vi diệu...
Thậm chí còn có người tiện hề hề tiến đến trước mặt hắn, cố tình hỏi: "Nghe nói Từ huynh chọn nương tử là đứa ngốc, không biết là thật hay giả vậy?"
Từ Thụy Khanh mắt lạnh nhìn người nọ.
Trong lồng ngực kích động phẫn nộ, ánh mắt nhìn người nọ tựa như đang nhìn kẻ đã chết.
Động thủ?
Hắn đương nhiên không động thủ.
Ngày sau còn muốn đi đường công danh, đều dùng một đôi tay viết cẩm tú văn chương. Nếu hiện tại đánh thứ này, mới là sai lầm mất nhiều hơn được.
Trước tiên nhớ kỹ, nhớ rõ rành mạch.
Sớm muộn cũng có một ngày, hắn sẽ làm những người này biết, cái gì gọi là bị ghi thù!
"Không biết các hạ có nghe nói hay không, nhà vợ Từ mỗ có vài phần tiền tài, nếu là muốn thuê người đánh kẻ nào đó gãy tay gãy chân, là việc dễ như trở bàn tay?"
Từ Thụy Khanh chỉ hơi ngước mắt, hỏi ngược lại: "Ta dám cái gì?"
"Ngươi tin ta báo quan bắt ngươi không!"
"Từ mỗ làm cái gì?" Từ Thụy Khanh nhẹ cười khẩy một tiếng: "Ngươi có thể báo quan, sau đó thì sao, quan phủ chỉ dựa vào lời nói một phía của ngươi liền đến bắt ta?"
Giá trị duy nhất mà Từ gia đem đến cho Từ Thụy Khanh, đó là để hắn có đủ kiến thức thực tế về cuộc sống, khiến hắn cùng những người đọc sách khác không giống nhau. Đầu óc hắn rất linh hoạt, trong xương cốt lại thực tế, không phải kiểu thanh cao không rành thế sự.
Đám sĩ tử cổ hủ trong đầu ứ nước, muốn cùng Từ Thụy Khanh tranh luận, căn bản không phải đối thủ của hắn!
Không chỉ không chọc tức được Từ Thụy Khanh, ngược lại còn làm chính mình bị giận đến nghẹn.
Sau khi biết toàn bộ nho sinh ở kinh thành đều không có ấn tượng tốt với hắn, Từ Thụy Khanh liền dứt khoát ở nhà dụng tâm đọc sách, không hề đi tham gia tụ hội với các nhóm nho sinh.
Về phần có giận chó đánh mèo Phồn Tinh không?
Vì sao phải giận chó đánh mèo Phồn Tinh?
Ở sau lưng khua môi múa mép, là tên ngụy quân tử Lý Văn An.
Chọn Phồn Tinh làm nương tử, là lựa chọn của chính Từ Thụy Khanh hắn.
Mắt chó không biết nhìn người, xem nhẹ khinh thường hắn, là những sĩ tử kinh thành mắt cao hơn đỉnh đầu kia.
Vì sao lại đem tội lỗi đó, đẩy lên người Phồn Tinh?
Cô vô tội đến nhường nào.
*
Thế giới dần dần hồng phấn hóa...