Rừng cây vẫn giống trước kia, không thể tìm được lối đi, mỗi cái cây như một sinh mệnh sống. Ta nhìn về phía Thủy Đông Lưu, “Thủy Bánh Chưng, nhất định do ngươi lạc đường mới vào được nơi này, ha ha.”

Hắn lườm ta một cái, “Không khéo là ta đến đây rước tên nhị ma đầu, sau đó tìm thấy ngươi.”

“Vậy ta chắc chắn ngươi không biết ra ngoài thế nào, ha ha.”

Thủy Đông Lưu chân thành nói: “Cặn bã, ngươi cười thật quá bỉ ổi, chắc không thấy đường nhà để về luôn nhỉ.”

“Bản cô nương tha tội cho ngươi, không được châm chọc ta, nếu không ta đánh ngươi.”

Ta vừa nói xong, hắn cười nhạo một tiếng, nghiêm túc nói, “Ngươi cảm thấy có thể đánh được ta hay sao?”

“A a a, ngươi kiêu ngạo quá nha.” Nghĩ đến tên tiểu quỷ toàn thân bị trọng thương, có sự an bài của Thủy Đông Lưu, nói chung vẫn tốt hơn đi với ta, “Rốt cuộc ra ngoài như thế nào?”

Hắn chỉ phía trên, “Đơn giản, dùng khinh công bước qua ngọn cây kia, xác định được phương hướng sẽ lập tức tìm thấy lối ra.” Cuối cùng nheo mắt nhìn ta, “A, nghe đồn ngươi cũng có một chút kiến thức đi đường nó đã đi đâu rồi ta.”

Ta giật giật khóe miệng, ngẩng đầu nhìn ngọn cây không thấy đỉnh, người có đủ khinh công bay lên chỗ đó, trong võ lâm không đến mười người làm được. Vừa rồi nhìn không kĩ, bây giờ phát hiện, không khỏi nhíu mày, “Tại sao lúc nào ngươi cũng mặc quần áo không đúng cỡ vậy, còn quấn người như cái bánh chưng, không muốn phát triển sao?”

“Ta không nên tìm ngươi mới phải…”

“A,… phải rồi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Ta đem đầu đuôi ngọ ngành chuyện bản đồ kể cho hắn nghe, hưng phấn ngồi chờ tên độc vương miệng này nổi trận lôi đình, không ngờ hắn vô cùng bình tĩnh sờ đầu, sau đó, không có sau đó rồi.

Rõ ràng… phụ lòng mong đợi của bản cô nương.

Có Thủy Đông Lưu chỉ đường, chúng ta nhanh chóng thoát khỏi rừng cây. Ta nhìn bia đá trước đường thật lâu, ba chữ to nghệch ngoạc Khoái Hoạt Lâm vẫn y hệt lúc đầu. Đưa tay sờ một chút, mặt trời chiếu xuống khiến bia đá ấm áp hơn, không còn lạnh lẽo nữa.

Tiếng vó ngựa vang lên, ta nghiêng người nhìn lại, lúc này Thủy Đông Lưu đã nhảy lên ngựa, đưa tay đến trước mặt ta, “Đi thôi.”

Dừng chốc lát, giơ tay ra, thuận thế leo lên, ngồi vững vàng phía sau hắn. Ta cúi đầu nhìn tấm bia đá kia, vẫy tay áo, “Con đi đây, nghĩa phụ.”

Nếu đã mang nợ bọn họ, vậy hàng năm ta sẽ qua dọn mộ một lần, ngoài nhổ cỏ, đốt cho họ nén hương luôn.

“Cặn bã, ngươi không cần liều mạng vùi đầu vào lưng ta, cũng đừng ôm eo ta chặt như vậy, muốn đứt ra rồi.”

“Hu hu hu, để yên cho ta khóc.”

“Lại bị ngươi làm bẩn quần áo!”

“Vốn đã dơ rồi, hu hu hu, ngươi có tin ta đánh ngươi hay không.”

“…”

Chạy đến trấn nhỏ tiếp theo, Thủy Đông Lưu sống chết cũng không chịu đi nữa. Hắn mang ngọc bội đi cầm, mua một bộ y phục mới, còn có mảnh vải trắng. Sau đó tìm khách điếm, kêu một bàn đồ ăn ngon, “Bồi thường cho ngươi.”

“Bồi thường cái gì?” Ta nghịch đôi đũa, ngẩng đầu, “Chuyện ngươi bỏ ta mà chạy một mình?”

Hắn nhíu mày, “Ừ.”

“Cứ thẳng thắn sẽ dễ dàng thông cảm, cho dù ngươi nói ngươi nhớ mong mấy cô nương thanh lâu kia, ta cũng có thể chấp nhận mà.”

Ít khi thấy Thủy Đông Lưu im lặng lâu như vậy, “Nói cho ngươi biết, ta sợ ngươi không kinh ngạc, mà là bị hù chết.”

Ta vội vàng giơ tay, “Được rồi, dừng lại, ta không muốn nghe. Còn nữa, ngươi thật sự đã bố trí an toàn cho tiểu quỷ kia rồi chứ? Vết thương hắn rất nghiêm trọng, ta sợ chân tay ngươi vụng về lại tìm người không đáng tin cậy.”

Thủy Đông Lưu thong thả nói, “Yên tâm đi, vết thương của hắn không sao đâu.”

Đồ ăn lần lượt được bưng ra, ta ăn ngấu nghiến một trận, so với mình tự tay nấu cơm, thì cầm chén chờ ăn cơm mới là hạnh phúc nhất. Xoa xoa cái bụng tròn, nhìn bên ngoài, đi qua ba cái trấn nữa, có thể về đến nhà rồi. Nhưng vào thời điểm này tốt nhất không nên quay về, nếu bị những tên hỗn đản phái Hành Sơn theo dõi thì biết làm sao bây giờ.

Cơm nước xong xuôi, ngồi nghỉ ngơi một lúc, lại tiếp tục lên đường.

Cả ngày bị con ngựa điên làm cho xương cốt đau nhứt. Ban đêm, ta kêu tiểu nhị chuẩn bị một bồn nước tắm, thoải mái ngâm người xuống, đến khi chuẩn bị đi ngủ. Nằm một lát ta chợt nhớ ra kiếm phổ mà nghĩa phụ đưa cho, mở ra nhìn, nhíu mày, vặn mi, lại nhăn lại vặn… sự thật là nhìn không hiểu! Ta thở dài, đành phải dựa vào cơ thể đầy nội lực này để hành tẩu giang hồ vậy. Nghĩ xong, hớn hở cất kiếm phổ, đắp chăn, đi ngủ.

Trấn nhỏ này có chút nghèo khổ, không phải vì buôn bán, mà do người đến đây không nhiều. Khách điếm này cũng không vững chắc, không hề có tường cách âm, nhưng có chỗ nghỉ chân đã là ngon lắm rồi. Chẳng qua là cái âm thanh xào xào xoạt xoạt vẫn thấp thoáng lọt vào tai, cực kì ảnh hưởng đến giấc ngủ.

Không chịu nổi nữa, ta giận dữ đứng dậy, mặc quần áo đi ra ngoài, đưa tay gõ cửa phòng Thủy Đông Lưu ở kế bên, “Thủy Bánh Chưng, ngươi quá đáng rồi đó, hơn nửa đêm muốn cãi nhau sao?”

Không có người trả lời, ta áp tai vào nghe, lại nhìn thấy vài bóng dáng in trên cửa giấy, kinh hãi, một cước đá văng cửa, đột ngột nhảy vào, ba bốn thi thể nằm đơ trên mặt đất, Thủy Đông Lưu đang giao chiến cùng một người.

Hỗn đản, nửa đêm nửa hôm còn đột kích, có đạo đức công cộng không vậy. Ta yên lặng đi về phía trước, quát, “Thủy Đông Lưu ngươi chớ manh động, để ta luyện tập.”

Thủy Đông Lưu cực kì khinh thường nhìn ta, lập tức thu tay lại. Thích khách kia ngây ngốc trong giây lát, rõ ràng hắn không hiểu đầu đuôi. Ta giơ hai tay, hét lớn một tiếng, đánh vào lưng hắn.

Cứ tưởng rằng chưởng lực của ta đánh cho tên thích khách lục phủ ngũ tạng vỡ nát, máu me phun đầy đất, ai ngờ hắn chỉ lảo đảo, không chút tổn thương, đôi mắt tức giận nhìn ta.

Ta trợn mắt nhìn đôi bàn tay, “Không có hiệu quả à… Thủy Bánh Chưng, ngươi bắt hắn lại cho ta.”

Ánh mắt hai người kia tuyệt vọng, xem ta như gió thoảng.

Hai tay thích khách bị Thủy Đông Lưu giữ chặt, hắn giận dữ, “Thích khách cũng có tôn nghiêm!”

Thủy Đông Lưu cười lạnh, “Võ công không tệ, chắc mua ngươi giá cao lắm?”

Thích khách không đáp, sắc mặt Thủy Đông Lưu trầm xuống, ta vội vàng ngăn lại, “Đợi đã.”

Thủy Đông Lưu nói, “Ngươi muốn thả hắn? Hành tẩu giang hồ mà mềm lòng như vậy, sớm muộn cũng chết oan.”

“Xuỵt.” Ý ta bảo hắn đừng lên tiếng, giơ hai ngón tay, dùng lực điểm vào vai thích khách. Vậy mà hắn không bị gì hết, ta nhổ a, lại nâng tay, tiếp tục điểm. Hắn vẫn không phản ứng, đâm đâm đâm.

Thích khách cắn răng, “Thích khách… cũng có… tôn nghiêm!”

Vẻ mặt Thủy Đông Lưu hết cách, “Cặn bã, ngươi muốn dùng chiêu ngu ngốc nhất để giết hắn sao?”

Ta mở miệng, cảm thấy bản thân xém khóc, “Thủy Đông Lưu, bỏ qua cái đó đi, tại sao ta không thể dùng nội lực, ngay cả điểm huyệt cũng không được.”

“Rắc.”

Chớp mắt, cổ thích khách đã bị bẻ gãy, hắn nắm tay ta, nhíu mày, “Không thể sử dụng nội lực?”

Nếu có gương soi ta chắc chắn mặt mình đã biến thành màu xám xịt, hình như cái bàn tay này vừa mới giết người… Ta khóc, “Đúng vậy, nội lực ban đầu của ta cũng không dùng được.”

Thủy Đông Lưu nhếch môi, “Không làm được đệ nhất cao thủ, bây giờ ngay cả tiểu lâu la cũng không đủ tư cách.”

Lúc này mà hắn vẫn có tâm trạng châm chọc ta, không vui!

Hắn cầm cổ tay ta đi ra ngoài, “Rời nơi này trước đã, rồi để ta xem thử.”

Không còn cách nào hơn, đành phải đi trước vậy. Ta về phòng lấy đồ đạc, sau đó tiếp tục cưỡi ngựa cùng hắn. Chạy ra ngoài trấn, tìm một miếu đổ nát nghỉ chân.

Nhìn hắn căng thẳng như vậy, ta không dám cắt ngang. Cuối cùng ngón tay hắn cũng rời khỏi cổ tay ta, cẩn thận hỏi, “Như thế nào?”

Thủy Đông Lưu nhăn mày, “Chưa bao giờ gặp tình huống này. Theo thực tế ngươi đã có nội lực của tiền bối… Có thể hắn sẽ căn dặn ngươi thứ gì đó?”

Ta cố gắng nhớ lại, thành thật nói, “Bảo ta ăn nhân sâm cùng gà hầm có được tính không?”

Thủy Đông Lưu bỗng nhiên bật cười, gương mặt thân thiện, “Ngươi, nói, gì?”

“… Để ta nghĩ tiếp.” Nghĩa phụ nói với ta tâm pháp, nhưng ta đã học thuộc rồi mà… Đợi chút, ngoài tâm pháp… Ta vội vàng tìm kiếm phổ, rồi đưa cho hắn, “Nghĩa phụ bảo ta phải luyện cái này thật tốt.”

Thủy Đông Lưu cầm lấy, mượn ánh sáng của đống lửa bên cạnh để xem, im lặng một lúc, nói, “Cặn bã, ngươi luyện chưa?”

Ta ngượng ngùng, “Chưa, xem không hiểu.”

Hắn đỡ trán, “Gân cốt thì rất được…. năng lực thì quá kém.”

“Hừ, năng lực với gân cốt không có họ hàng. Sư phụ chỉ cần dạy kỹ kiếm pháp một lần cho ta xem, ta có thể nhớ hết.”

Thủy Đông Lưu nâng mắt xem xét, “Nếu là thật, vậy cái thiên phú của ngươi phải tìm đúng sư phụ, như sư phụ Hoa Sơn của ngươi dạy mấy trăm đệ tử, hoàn toàn không thích hợp.”

Ta lên tiếng, vì sự an toàn của người thân, ta kéo tay áo hắn, thành tâm nói, “Thủy Bánh Chưng, thật ra ta chưa bao giờ nghĩ muốn đánh ngươi đâu, ta nói thật đó.”

“Diễn quá sâu, thật thất bại.”

“…”

Hắn lại lật tiếp vài trang, xem bộ dáng của hắn hình như rất mê. Ta ngáp một cái, ngồi một bên chơi đùa với lửa, ấm áp quá cũng lười biếng, cảm thấy hơi khổ sở.

“Cặn bã, đứng lên đi.”

“Ửm… Để làm gì? Thật khổ quá đi.”

“Dạy kiếm pháp cho ngươi.”

Ta rên rỉ, “Một đêm không ngủ…”

“Như vậy sẽ làm lãng phí tài năng trời cho ngươi biết không?” Hắn hừ một tiếng, “Người muốn ta chỉ dạy xếp hàng dài ở kinh thành.”

Ta không muốn đứng dậy, người đời có câu có thể ngồi thì không được đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi. Trích theo lời của mẫu thân --- Ngươi còn lười hơn cả rùa đen.

Không ngờ lúc dạy người ta tính tình Thủy Đông Lưu cũng không tệ lắm, hắn cầm kiếm, vận nội công, động tác lên xuống, ném thanh gươm về phía sau, xinh đẹp lại nhẹ nhàng.

Luyện xong chiêu thứ nhất, ta bỗng nhận ra, nếu như ngày xưa bắt mỹ nhân sư huynh giúp ta luyện kiếm, thì bây giờ ta đã trở thành nữ hiệp trên giang hồ.

Thủy Đông Lưu lùi lại ba trượng, “Cặn bã, đánh lại chiêu thứ nhất một lần xem.”

Cầm Lưu Quang Kiếm, thêm ánh mắt chăm chú của Thủy Đông Lưu, áp lực vô cùng lớn. Ta hít thở một chút, rút kiếm ra, vận toàn bộ chân khí tụ vào lòng bàn tay.

Hào quang từ thanh kiếm như hòa quyện với ánh trăng sáng, động tác xé gió, tiếng ti ti trong trẻo như gió xuân thoáng qua, xua đi cái khô nóng ngày hè.

Ta mơ hồ cảm thấy bản thân đã từng sử dụng kiếm pháp này, nhưng cũng không đúng lắm.

Cuối cùng thu thế, ‘vèo vèo’ chém ngang, trong khoảnh khắc kiếm khí lướt qua, ngôi miếu nát trước mặt không hề có động tĩnh, một giây sau lập tức sụp đổ. Cây cột bị chém đứt, quan trọng là do kiếm khí làm.

Ta kinh ngạc nhìn cảnh tượng phía trước, trong lòng yên tĩnh, nay như sóng cuộn mãnh liệt. Lần đầu kết hợp hai loại kiếm với nhau, thật sự vô cùng tốt, thiếu chút nữa xúc động lệ rơi đầy mặt, nhảy sang chỗ Thủy Đông Lưu, kích động nói, “Xem ra phải kết hợp nội lực toàn thân với kiếm pháp mới phát huy được hiệu quả, Thủy Đông Lưu ngươi thật quá thông minh.”

Nhưng hắn không thèm đáp một tiếng, thờ ơ. Ta chọc hắn, nháy mắt ra hiệu, “Có phải sợ ta học thành tài, đánh ngươi không?”

Thủy Đông Lưu cúi đầu nhìn ta, ánh mắt sáng rực, nhấn mạnh từng chữ, “Đồ đạc quần áo của chúng ta vẫn ở bên trong.”

Ta chớp mắt vài cái, nhìn về đống bụi hoang tàn.

“Cặn bã, ngươi còn ngu ngốc tới cỡ nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện